Edit: Huyết Vũ.

Chương 201: Ôn lại tình cũ.

 

Ban đêm, gió mát phơ phất, rất nhiều người đã yên giấc, Hiên Viên Bất Kinh quần áo màu lam nằm ở trên đỉnh khách sạn bình dân, nhìn ánh sao lóe ra trên bầu trời mà ngẩn người.

Nhìn màn đêm đầy sao tâm hắn có chút phiền táo chậm rãi yên lặng xuống.

Lông mi dày dài hơi hơi rung động một chút, trên khuôn mặt thanh tú có chút quá phận của hắn không có nửa phần biểu tình, mí mắt nhẹ nhàng nhắm, lông mày nhăn lại.

Đầu gối lên hai cánh tay giao nhau, đáy lòng yên lặng xuống nhưng lại vô tình nảy lên một tia mê man.

Hắn vốn có thể dễ dàng thấy rõ tình tự của người khác, tất cả của người khác, nhưng đối với chính mình, lại là hoàn toàn không biết.

Là mình chán ghét mà vứt bỏ, tự mình căm hận, là bàng hoàng trên thế giới này không chỗ nào để dựa vào sao? ? ?

Hắn là ai? ? ?

Hắn là Hiên Viên Bất Kinh, là Hiên Viên Bất Kinh một trong tam đại thần bộ phong quang vô hạn, hắn là Huỳnh Quang đại hoàng tử Hiên Viên Bất Kinh.

Thế nhưng, thân phận này có ích lợi gì? ? ?

Không có thân phận này, hắn là một người, có thân phận này, hắn như trước là một người.

Nét mặt hiện lên một tia lạnh lùng, thánh chỉ sao, Huỳnh Quang hoàng đế trọng bệnh? ? ?

Liên quan gì đến hắn, ở trên đời này, hắn đã sớm độc thân, vì sao phải bị người dễ dàng gọi trở về.

Hắn không quay về, vậy thì sao?

Bàn tay vốn đang thả lỏng dần dần nắm thành nắm tay, trong lòng phiền muộn càng ngày càng nghiêm trọng, khiến Hiên Viên Bất Kinh có loại cảm giác hít thở không thông.

“Này.”

Một thanh âm lười biếng quen thuộc vang lên.

Nét mặt Hiên Viên Bất Kinh hiện lên một tia chán nản, lúc mở mắt lần nữa, Lạc Diễm đã nằm ở bên người hắn, lấy khuỷu tay chống nửa mặt bên, vẻ mặt ý cười nhìn hắn.

Tướng mạo người nọ vốn đã phong lưu xinh đẹp, hôm nay hình dạng mang cười càng hiện phong tình.

Hiên Viên Bất Kinh liếc mắt nhìn lại đột nhiên có chút phản cảm, vì sao người này lúc nào cũng bình tĩnh như thế, dường như chuyện gì cũng không để ở trong lòng.

Lạc Diễm trông thấy trong mắt Hiên Viên Bất Kinh xuất hiện chống cự, đôi mắt lưu quang tràn đầy hơi hơi nheo lại, lóe lóe: “Ta còn tưởng rằng ngươi đã chạy mất. . . Hiên Viên Bất Kinh, một trong tam đại thần bộ thì sao, Huỳnh Quang đại hoàng tử thì thế nào, cũng chỉ là nô lệ của ta mà thôi.”

“Ngươi. . .”

Nét mặt Hiên Viên Bất Kinh hiện lên một tia tức giận, không phải là hắn không thể chịu thua, chỉ là tính cách người này quá mức ác liệt.

Mấy tháng trước đây, ở ‘Văn hương các’ tại Khôn thành hắn tiếp nhận Lạc Diễm khiêu chiến, trong một tháng tra ra thân phận hắn có.

Đáng tiếc theo dấu vết Lạc Diễm một tháng, chỉ tra ra năm thân phận của hắn.

Một là chủ nhân ‘Văn hương các’, hai là ‘Vũ giả’ Lạc Diễm có nhiều truyền kỳ nhất thiên hạ, ba là Ma Giáo giáo chủ, bốn là người thần bí dùng kiếm ba năm trước đây liên tiếp khiêu chiến hơn mười cao thủ đỉnh cao.

Và quan trọng nhất, thứ năm, hắn chính là tam hoàng tử của Tương Ly quốc.

Trong vòng một tháng, Hiên Viên Bất Kinh dựa vào tin tức mình biết, cùng năng lực quan sát của mình, mới tìm ra năm thân phận của Lạc Diễm, đến cuối tháng, hắn vốn tưởng rằng mình đã nắm chắc thắng lợi, lại không nghĩ rằng mình thua.

Bại bởi Lạc Diễm giảo hoạt hay thay đổi thân phận, ai có thể đoán ra, hắn đường đường Ma Giáo giáo chủ, tam hoàng tử Tương Ly quốc, dĩ nhiên còn là hải tặc ở giữa vùng biển Tương Ly và Xích yên quốc.

Nam nhân này thật đúng là quỷ dị hay thay đổi.

Chỉ kém một thân phận như vậy, nhưng khiến hắn thua triệt để.

Bởi ước định của hai người, hắn phải đáp ứng một cái điều kiện của Lạc Diễm, Lạc Diễm dĩ nhiên đê tiện kêu hắn làm nô lệ cho hắn.

Đây cũng không phải là ác liệt nhất, càng ác liệt chính là, Lạc Diễm này kêu hắn làm nô lệ lại không có thời gian nhất định, phải chờ đến khi hắn chán mới thôi, trước khi hắn chán trò chơi này, Hiên Viên Bất Kinh thân là nô lệ của hắn, phải luôn luôn ở bên cạnh hắn.

Thực ra tuy là nói nô lệ, nhưng thái độ Lạc Diễm đối với hắn thủy chung như một, chưa từng làm nhục hắn, việc nô lệ, cũng chỉ đề cập vào lúc hai người lần đầu tiên thực hiện hứa hẹn, sau đó hai người cũng rất ăn ý không còn đề cập tới.

Nhưng hôm nay, Lạc Diễm lại nói ra.

“Ngươi đang buồn bực chuyện gì, lão nhân nhà ngươi sắp chết, ngươi thực sự không quay về xem sao? ? ?”

Lạc Diễm đem Hiên Viên Bất Kinh tức giận thu hết vào đáy mắt, rất có vài phần cảm giác hưởng thụ.

Hắn nắm lấy sợi tóc rơi lả tả ở trên cánh tay Hiên Viên Bất Kinh, chậm rãi quấn lên ngón tay thon dài.

“Thật đúng là vô tình.”

Hiên Viên Bất Kinh vươn tay kéo lại sợi tóc bị Lạc Diễm quấn trên ngón tay hắn, không nói lời nào phi thân rời đi.

Khóe miệng Lạc Diễm cong lên: “Hiên Viên Bất Kinh nội liễm tiêu sái lần đầu tiên nhìn thấy kia, thực sự là người không được tự nhiên trước mắt này sao? ? ?

Trong khung vẫn là kiêu ngạo như vậy. Vừa nhìn đã khiến người ta muốn làm nhục. . .”

Lạc Diễm nói, vươn cái lưỡi đỏ tươi liếm liếm cánh môi, nụ cười dưới ánh trăng càng trở nên quyến rũ xinh đẹp.

Ngày thứ hai, mọi người vẫn là dáng dấp lúc trước, biểu hiện ra ngoài cũng không thay đổi quá nhiều, đoàn người bắt đầu đi tới Tích Châu.

Lúc trước, trên đường từ phương bắc đi đến phương nam, Vân Khuynh cũng không phải chỉ theo Long Liễm.

Không biết từ bao giờ, Long Liễm đã thăng cấp trở thành nửa sư phụ của Vân Khuynh, võ công của Long Liễm mặc dù không bằng Tần gia tam huynh đệ, nhưng tuyệt đối đứng đầu lục đại ảnh vệ.

Từ sau khi Long Liễm dùng tuyệt đỉnh khinh công đem Vân Khuynh mang ra Tần phủ, Vân Khuynh liền để Long Liễm dạy y võ công.

Vân Khuynh muốn học võ công, muốn có năng lực tự bảo vệ mình, Long Liễm tự nhiên là phi thường cam tâm tình nguyện, tuyệt không keo kiệt dạy cho Vân Khuynh.

Trước khi sinh đại Bảo tiểu Bảo, Vân Khuynh bởi vì giới hạn tuổi tác, chuyện học võ thật sự là hạn chế nhiều lắm.

Chỉ là dưới nhân duyên vừa khớp, sau khi Tần Vô Song dùng ‘Biến dị kim tàm cổ’ giải ‘Tử ô cổ’ cho Vân Khuynh, thân thể Vân Khuynh giống như là trải qua một lần dịch kinh tẩy tủy, học võ cực nhanh.

Long Liễm nói rất nhiều thứ, Vân Khuynh đều là cái hiểu cái không, nhưng ngay cả như vậy, võ công của y vẫn tiến bộ rất nhanh.

Mặc dù không đến mức nói là cao thủ, nhưng hiện tại, quyền cước công phu vẫn là có, khinh công tuy rằng so với mấy người Long Liễm thì đúng là khó coi, nhưng là miễn cưỡng có thể nhảy lên cây nhỏ ổn định đứng vững.

Mặc kệ nói như thế nào, có tiến bộ chính là tốt, tất cả đang đi vào quỹ đạo.

Nhóm năm người bọn họ, thuê hai chiếc xe ngựa, Lạc Diễm và Hiên Viên Bất Kinh một chiếc, Vân Khuynh, Vân Hoán và Long Liễm một chiếc.

Vân Hoán nguyên bản là nên ngồi cùng với Lạc Diễm Hiên Viên Bất Kinh, thế nhưng cuối cùng vẫn theo Vân Khuynh lên xe ngựa thứ hai.

Lạc Diễm nhíu mày, khóe miệng mỉm cười: “Còn nói không coi trọng cô nương người ta. . .”

Nói xong đôi mắt lóe lóe: “Không đúng, e rằng không phải coi trọng cô nương người ta, mà là coi trọng Long Khiêm kia.”

Lạc Diễm nói hỏi Hiên Viên Bất Kinh: “Bất Kinh nghĩ sao? ? ?”

Hiên Viên Bất Kinh vì Huỳnh Quang hoàng đế bị bệnh và thánh chỉ quấy nhiễu tâm thần không yên, căn bản không có tâm tư đi phản ứng hắn, chỉ là có lệ ân một tiếng.

Lạc Diễm thấy vậy cũng không giận, trực tiếp ngã nằm lên đệm mềm trên xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn thật sự muốn nhìn xem Hiên Viên Bất Kinh rốt cuộc có trở về hay không.

Trong xe ngựa phía sau, Long Liễm hiển nhiên là không thích Vân Hoán đối tốt với Vân Khuynh quá mức.

Dù sao Vân Khuynh là người Tần gia, trên người có danh hiệu Thiếu phu nhân, quá mức thân cận với nam tử khác cũng không tốt.

Bởi vì có Vân Hoán ở đây, Vân Khuynh không thể luyện võ, chỉ phải cùng Vân Hoán nói chuyện phiếm.

Trò chuyện trò chuyện, Vân Khuynh biết rõ Vân Hoán tận lực thân cận với y như vậy là bởi vì trong mắt Vân Hoán, y rất giống ‘Vân Khuynh’.

Trong lòng Vân Khuynh rất cảm động, cũng đột nhiên muốn biết, dưới đáy lòng Vân Hoán, rốt cuộc là đối đãi với ‘Muội muội’ này thế nào.

Vân Khuynh hơi buông mí mắt, ánh mắt dời đi nói: “Vân đại ca có rất nhiều muội muội sao, đối với từng muội muội đều tốt như vậy?”

Tiếp xúc nửa ngày, đã khiến hai người xưng hô thăng cấp là Vân đại ca và Long đệ.

Vân Hoán giật mình: “Đúng, nói đến huyết thống, ta có không ít muội muội, thế nhưng ta nhận thức, lại chỉ có một mình tiểu Khuynh.”

Nói nói ánh mắt hắn nhu hòa xuống: “Long đệ ngươi không biết, trong nhà chúng ta, phụ thân càng thích nữ nhi một ít, bởi vì hắn luôn cho rằng nữ nhi có thể mang đến cho hắn càng nhiều vinh hoa phú quý.

Bọn muội muội của ta, hầu hết đều được sủng ái, chỉ có một mình tiểu Khuynh bị quên trong góc.”

Vân Hoán nhìn về phía Vân Khuynh cười nói: “Trong đám muội muội này, kỳ thực tiểu Khuynh là người đáng yêu xinh đẹp nhất, đáng tiếc lại không được yêu thích, chỉ có ta đối tốt với y.

Y từ nhỏ đã thích dính ta, khi còn bé, ta thích nhất y dùng cặp mắt đen kịt tràn ngập tín nhiệm kia nhìn ta. . .

Cái loại cảm giác này. . . Không cách nào hình dung. . .

Rất có cảm giác thành tựu, tràn ngập tự hào, thật giống như là mình dùng năng lực của chính mình mở ra một mảnh bầu trời cho y. . .”

Nhớ lại chuyện cũ, nét mặt Vân Hoán mang theo ôn nhu, nghĩ tới hiện tại không gặp được Vân Khuynh, lại hơi chuyển buồn bã: “Đáng tiếc lúc y xuất giá ta lại không biết, cũng không biết gả đến nhà nào, phu gia có tốt với y không.”

Lúc hắn trở lại hỏi Vân vương gia, Vân vương gia chỉ nói là không quá hiểu rõ đối phương, chỉ là Vân Khuynh kiên trì gả cho đối phương, cho nên họ mới đem Vân Khuynh gả đi, nhưng Vân Khuynh gả đi sau liền không thấy hình bóng.

Lấy Vân Hoán hiểu rõ tình cảnh của Vân Khuynh, và rõ ràng tính cách của Vân vương gia, tự nhiên là biết sự thực không phải như thế, thế nhưng hắn ngoại trừ thực sự tìm không được Vân Khuynh, cái gì cũng tra không được.

Nha hoàn của Vân Khuynh cũng bị đưa đến bên người cô cô hắn, hắn vào cung gặp cô cô vài lần, nhưng vẫn không đụng tới nha hoàn kia.

Lúc hắn nói với cô cô muốn nha hoàn kia, cô cô lại nói nha hoàn kia thân phận không xứng với hắn, muốn tặng mỹ nhân khác cho hắn, bị hắn cự tuyệt, hắn chỉ có thể âm thầm tra, nhưng vẫn là không có thu hoạch.

Vân Khuynh thấy giọng điệu hắn tịch mịch, vẻ mặt phiền muộn không khỏi an ủi nói: “Y nhất định sẽ gặp được phu quân của mình, nhất định sẽ hạnh phúc.”

Song song đang an ủi Vân Hoán, y không khỏi nghĩ đến, hay là, y nên lấy thân phận Vân Khuynh viết một bức thư cho Vân Hoán, để hắn bớt sầu muộn, không nên lo lắng cho y.

 

 

Chương 202: trên đường đi gặp giảo đồng(*).

 

(*) giảo đồng:

Giảo: giảo hoạt; ranh mãnh; gian xảo; xảo quyệt; quỷ quyệt

Đồng: trẻ em; trẻ con; nhi đồng.

 

Dọc theo một đường chậm rãi đi, chưa đến nửa ngày, bọn họ liền tới Tích Châu.

Vân Khuynh không hề nuốt lời với Long Liễm, vừa đến Tích Châu liền cáo biệt với mấy người Vân Hoán, mượn cớ là muốn thăm hỏi người quen.

Vừa rời khỏi đám người Vân Hoán, Vân Khuynh liền muốn viết một bức thư đưa cho Vân Hoán.

Biết trên thế giới này ngoại trừ người Tần gia, còn có một Vân Hoán quan tâm y như vậy, y phi thường hài lòng.

Vân Khuynh và Long Liễm đang đi đường, phía trước lại truyền đến một trận tranh cãi ầm ĩ, hai người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một hài tử thấp bé gầy yếu lại bẩn thỉu chạy tới chỗ hai người.

Vân Khuynh chỉ cảm thấy vạt áo xanh của Long Liễm chợt lóe, tiểu hài tử chạy về phía họ, cũng đã bị Long Liễm tóm vào trong tay.

“Bước đi phải nhìn một chút, ngươi định va vào đâu? ? ?”

Trong miệng nghiêm khắc nói, một đôi lông mày mảnh khảnh của Long Liễm không tự chủ được nhíu lại với nhau.

“Thả ta xuống, thả ta xuống! ! !”

Tiểu hài tử kia tay chân đá đạp lung tung, thậm chí vươn tay muốn bắt Long Liễm, thấy thế nào cũng giống như một giảo đồng ngang bướng.

Vân Khuynh nhìn hắn không tự chủ được nhăn lại lông mày, nói với Long Liễm: “Buông hắn đi, đừng làm mình bị thương.”

Một hài tử như thế, có thể làm Long Liễm bị thương mới là lạ, thế nhưng Long Liễm vẫn vì Vân Khuynh quan tâm mà hơi cong lên khóe môi một chút.

Long Liễm buông tay thả hài tử xuống đất, một đôi mắt to của hài tử kia quay tròn vòng vo một chút, sợ là nhìn ra Vân Khuynh thiện tâm, nhanh như chớp tựa như cá chạch chạy đến phía sau Vân Khuynh, bàn tay đen bẩn siết chặt ống tay áo Vân Khuynh không buông.

Đôi mắt Vân Khuynh hơi híp một chút, cúi đầu, ánh mắt mang theo một ít đạm mạc nhìn tiểu đồng nắm lấy áo y.

Tiểu đồng kia ngẩng đầu, hơi hơi mếu máo, giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt tràn ra, co quắp khóc lên: “Hai vị đại gia đại tỷ tiểu gia ta sai rồi, xin đại gia nhất định phải vì tiểu gia làm chủ. . .

Tiểu gia trên có lão mẫu tám mươi, dưới có. . . Đệ đệ muội muội gào khóc đòi ăn, tiểu gia ta thật vất vả mới hạ mình bán thân làm người hầu, đám lão hỗn đản kia còn dám lừa tiểu gia. . .”

Hắn há miệng ngậm miệng kêu đại gia tiểu gia khiến khuôn mặt Vân Khuynh trong nháy mắt đen sì.

Vân Khuynh tỉ mỉ nhìn hắn, tuy rằng trong miệng không biết nói cái gì, nhưng nước mắt này nhìn qua là thực sự.

Y còn chưa kịp hỏi gì, năm sáu người liền vây quanh ba người bọn họ.

Dẫn đầu là một nam nhân ba bốn mươi tuổi, phía sau đi theo cũng là một đám người hung thần ác sát.

Người dẫn đầu kia vẻ mặt đắc ý dào dạt nhìn Vân Khuynh, lấy tay chỉ chỉ y: “Ngươi, đem tiểu tử thối kia đưa cho ta.”

Vân Khuynh nhíu mày, trên khuôn mặt dịch dung xuất hiện một tia cười cười, hỏi ngược lại: “Vì sao? ? ?”

Người nọ thấy Vân Khuynh không nghe lời giống như trong tưởng tượng, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Tiểu tử, thức thời một chút, đem người giao ra cho ta.”

Vân Khuynh thẳng thắn không để ý tới người nọ, cúi đầu hỏi tiểu hài tử trốn ở phía sau mình: “Sao ngươi lại đắc tội những người này? ? ?”

Đôi mắt tiểu hài tử kia vừa rồi còn mang theo nước mắt lập tức trợn tròn: “Nói bậy, rõ ràng là đám thiên sát hỗn đản kia đắc tội tiểu gia! ! !”

Mi tâm Vân Khuynh nhảy lên, cảm thấy có chút đau đầu: “Ngươi nếu không nói ta liền đem ngươi giao cho bọn hắn.”

“. . . Ban đầu là ta trộm bạc của họ. . . Sau lại bọn họ bức ta làm nô tài. . . Một chút bạc cũng không cho còn muốn tiểu gia ký bán mình khế, tiểu gia sao có thể làm? ? ?”

Thanh âm tiểu hài tử ban đầu còn rất nhỏ đến cuối cùng càng lúc càng lớn.

Vân Khuynh rất muốn xoay người rời đi.

Hiển nhiên, mặc kệ là hài tử trốn phía sau y hay là đám đại hán trước mặt này, đều có sai.

Nhưng mà, tiểu hài tử này, nói như thế nào cũng là một hài tử, mắt mở trừng trừng nhìn nhiều người như vậy làm khó một hài tử, nếu không ra tay thì có chút không ổn.

Vân Khuynh hơi trầm tư một chút, hỏi mấy người kia: “Hắn trộm bao nhiêu bạc của các ngươi? ? ?”

Người nọ trên dưới quan sát Vân Khuynh, thấy hắn tuy rằng quần áo không phải rất hoa lệ, nhưng là rất có khí chất, không giống người bình thường.

Khóe miệng kéo ra nụ cười xấu xa: “Hai mươi lượng.”

Tiểu hài tử lo lắng kéo kéo quần áo Vân Khuynh: “Hắn nói bậy, tiểu gia ta chưa trộm được đã bị đuổi theo ép buộc ký bán mình khế. . .”

Vân Khuynh nói với Long Liễm: “Cho bọn hắn hai mươi lượng.”

Long Liễm vẻ mặt không đồng ý, thế nhưng vẫn nghe Vân Khuynh cho những người đó hai mươi lượng.

Những người đó cầm bạc trái lại có chút sửng sốt.

Long Liễm trừng mắt bọn họ: “Còn không mau đi, ở lại là muốn bị đánh? ? ?”

Những người này nhìn qua không phải thứ tốt, nàng không rõ vì sao Vân Khuynh muốn cho bọn hắn bạc, nếu như là nàng, nàng nhất định sẽ giáo huấn bọn họ một lần.

Những người đó ước chừng số bạc trong tay, cuối cùng cũng rời đi.

Chờ những người đó đi rồi, tiểu hài tử kia mới có chút buồn bực từ phía sau Vân Khuynh đi ra: “Ngươi thực sự là ngu ngốc, tiểu gia không phải đã nói với ngươi sao, tiểu gia ta căn bản không trộm được bạc, ngươi làm gì muốn đưa cho bọn hắn? ? ?”

Vân Khuynh sửa sang lại quần áo: “Đệ nhất, đừng há miệng ngậm miệng xưng tiểu gia, đệ nhị, bạc là của ta ta muốn dùng như thế nào là chuyện của ta, ngươi quản không được.

Được rồi, hiện tại ngươi không có việc gì, có thể đi, sau đó tốt nhất đừng tùy tiện trộm đồ người khác.”

Tiểu hài tử hừ một tiếng: “Tiểu gia mặc kệ ngươi.”

Sau khi nói xong đụng vào người Long Liễm nhanh chân bỏ chạy, thế nhưng chưa chạy được hai bước lại vị Long Liễm nắm cổ tay.

Long Liễm đen mặt nói với Vân Khuynh: “Công tử, tiểu quỷ này chết cũng không hối cải, lại muốn sờ bạc của chúng ta.”

Vân Khuynh một trận câm nín, vừa lúc đầu y đã có chút không muốn cứu giảo đồng này, sau lại nhìn hắn tuổi nhỏ mới ra tay, không nghĩ tới. . .

Vân Khuynh bước gần tới tiểu hài tử kia, trên khuôn mặt dịch dung bình thường mang theo biểu tình nghiêm túc, lạnh lùng hỏi tiểu hài tử kia: “Ngươi rất thiếu tiền sao? ? ?”

Tiểu hài tử kia nhìn y một hồi, đột nhiên giãy giụa cổ tay bị Long Liễm nắm nằm lăn trên mặt đất khóc lên: “Ức hiếp người ức hiếp người. . . Hai đại nhân ăn hiếp một hài tử ta. . .

Ô ô ô. . . Hai tên bại hoại mua ta không cho ta ăn không cho ta mặc mỗi ngày còn vừa đánh vừa mắng. . . Ở đâu ra chuyện ức hiếp người như vậy chứ. . . Ta không sống. . .”

Vân Khuynh và Long Liễm ngẩn ngơ, bình thường chưa từng gặp phải người khóc lóc om sòm như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.

Vừa rồi mấy người đại hán tụ tập tại đây nhận bạc xong liền tản đi, hiện tại tụ tập tới một đám người không rõ sự thật, chỉ tưởng là Vân Khuynh Long Liễm ức hiếp hài tử kia, không hỏi đầu đuôi liền trách mắng họ.

Nếu chỉ là trách mắng thì thôi, nhưng sau một khắc, một cái roi đen thùi từ trên trời giáng xuống, suýt nữa quật trúng người Vân Khuynh.

Theo roi xuất hiện, một tiếng khẽ kêu mang theo tức giận: “Vô sỉ bại hoại, rõ như ban ngày dĩ nhiên ức hiếp tiểu hài tử như vậy.”

Long Liễm hô hấp tắc nghẽn, trong nháy mắt vươn tay kéo Vân Khuynh lại.

Thế nhưng vẫn chậm một chút, đuôi roi đã quất lên cánh tay Long Liễm, Long Liễm khẽ cau mày, trên ống tay áo màu xanh của nàng chảy ra vết máu.

Hai người còn chưa rơi xuống đất, người đến đã hùng hùng hổ hổ, lại quất một roi lên người bọn họ.

Lúc này đây, ẩn từ một nơi bí mật gần đó, Long Khiêm một thân áo lam trong nháy mắt xuất hiện, lấy tay đón được roi, gắt gao nắm trong tay, ánh mắt băng lãnh nhìn chủ nhân roi da. . .

Là một thiếu nữ xinh đẹp một thân màu vàng nhạt.

Thiếu nữ kia thấy roi của mình bị người nắm, dùng sức kéo trở về, thế nhưng không thể kéo lại mảy may.

Nàng tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Ngươi buông tay cho ta.”

Tiểu hài tử vừa nằm khóc trên mặt đất thấy vậy, bật người chạy vào trong đám người.

Lúc này Long Liễm che chở Vân Khuynh đã đứng vững, thấy Vân Khuynh không có việc gì nàng liền đi tới phía trước Long Khiêm, nắm roi, ánh mắt lạnh lẽo, dùng lực mạnh, thiếu nữ ở đầu kia của roi liền bị nàng đẩy ngã cả người lẫn roi.

“A a a. . . Đám người xấu các ngươi. . .”

Bởi vì không chuẩn bị tâm lý, thân thể thiếu nữ ở trong không trung không thể duy trì cân đối, thét chói tai rồi ngã xuống đất.

Mắt thấy một mỹ nhân như nước trong veo sẽ ngã xuống đất, đột nhiên một đạo ánh sáng màu bạc lướt qua, một người nam tử áo bạc đỡ lấy thiếu nữ.

Thiếu nữ ngẩng đầu vừa nhìn người đến, sắc mặt liền đỏ: “Nhược Lưu ca ca.”

Người này là Phù Vân sơn trang Tích Châu biểu thiếu gia, Ân Nhược Lưu, mà thiếu nữ, còn lại là tiểu thư Thủy Mộng Linh của Phù Vân sơn trang luôn luôn thích bênh vực kẻ yếu.

Long Khiêm đã ẩn đi, Long Liễm nhất thời sơ ý không phòng bị, mới bị Thủy Mộng Linh đánh thương.

Vân Khuynh nhíu mày, cẩn thận dùng dược giúp nàng xử lý vết thương trên cánh tay.

Y lại một lần nữa cảm thán, quả nhiên không nên cứu tiểu hài tử kia.

Thế nhưng Long Liễm lại chẳng quan tâm, vết thương nhỏ này, ở trong mắt nàng, không đáng kể chút nào.

“Mộng Linh, ngươi trách oan người tốt.”

Ân Nhược Lưu lúc trước ngồi trên tửu lâu ở đối diện, đem trò khôi hài của tiểu hài tử kia thu hết đáy mắt, sự tình từ đầu đến cuối, hắn phi thường rõ ràng.

Vốn hắn không dự định nhúng tay, chỉ là Thủy Mộng Linh dù thế nào cũng là biểu muội hắn, hắn không thể nhìn người trong nhà bị ức hiếp.

“A? ? ? Ba người kia không phải bại hoại sao? ? ? Nhược Lưu ca ca ngươi không thấy bọn họ bắt nạt hài tử nhỏ như vậy. . .”

Ân Nhược Lưu sắc mặt hơi trầm xuống: “Qua đó xin lỗi đi, ngươi bị hài tử kia lừa, mà hài tử kia cũng đã sớm chạy.”

Thủy Mộng Linh lại ngẩn ngơ, có chút không thể tin tưởng.

Đẩy ra đoàn người, thấy Vân Khuynh đang xoa thuốc cho Long Liễm, mà hài tử vừa rồi khóc lăn trên mặt đất từ lâu đã không có hình bóng.

“Này. . .”

Tính tình của nàng lại nổi lên: “Tiểu quỷ kia, dĩ nhiên gạt ta, ta nhất định không buông tha hắn.”

Nói liền xoay người, một bộ muốn đi tìm tiểu quỷ kia tính sổ.

Ân Nhược Lưu hơi hơi lắc đầu, tính tình Thủy Mộng Linh, tuyệt đối là do Phù Vân sơn trang sủng ái mà ra.

“Mộng Linh, xin lỗi trước đi.”

Nghĩ lại vừa rồi làm Long Liễm bị thương, Thủy Mộng Linh lập tức hổ thẹn chạy đến bên người Vân Khuynh và Long Liễm: “Hai vị, xin lỗi, ta không biết tiểu quỷ kia là gạt người. . .”

Vân Khuynh mặc dù có chút bực mình thiếu nữ này làm Long Liễm bị thương, nhưng dù sao cũng là hiểu lầm, đối phương cũng nói xin lỗi, y cũng không làm khó, chỉ là gật đầu: “Lần sau trước khi ra tay phải rõ sự tình trước.”

Lúc này tâm tình Vân Khuynh không quá tốt, thanh âm rất ngưng trọng, không có một mặt yếu nhược bình thường, ngược lại lại có một phen khí thế, Thủy Mộng Linh nhìn mà ngẩn người.

Thế nhưng Thủy Mộng Linh tự biết đuối lý, đối với lời Vân Khuynh nói, chỉ là gật đầu ân ân toàn bộ đáp ứng.

Vân Khuynh nói xong liền mang theo Long Liễm rời đi, nhưng Ân Nhược Lưu lại kéo Thủy Mộng Linh chạy tới: “Chờ một chút.”

Vân Khuynh và Long Liễm dừng lại cước bộ, Ân Nhược Lưu từ trong lòng lấy ra một bình sứ lam hoa: “Ta nơi này có một ít dược, coi như là biểu muội ta đưa cho cô nương chịu tội.”

Nét mặt Long Liễm nhàn nhạt, lạnh lùng nói: “Không cần.”

Ân Nhược Lưu nhíu mày, che ở trước mặt hai người: “Hôm nay biểu muội bất kính với hai vị, chúng ta nếu có vinh hạnh, thỉnh hai vị đến quý phủ để chúng ta khoản đãi một phen.”

Ân Nhược Lưu và Thủy Mộng Linh vừa nhìn liền biết không phải người thường, Vân Khuynh và Long Liễm vốn không muốn dính dáng, hơn nữa sợ đụng với Tần Vô Hạ, bọn họ vội vã muốn rời đi, bởi vậy, vừa nghe Ân Nhược Lưu nói Vân Khuynh liền lập tức từ chối.

Thủy Mộng Linh vì mình bị hài tử kia lừa, tổn thương Long Liễm nên rất áy náy, lúc này vừa nghe Ân Nhược Lưu nói như vậy, quả nhiên nghĩ thỉnh bọn họ về nhà nghiêm túc nhận tội là một chủ ý tốt.

Ân Nhược Lưu vừa mới nói xong nàng liền chờ mong nhìn Vân Khuynh và Long Liễm, tuy rằng nàng tổn thương Long Liễm, thế nhưng nàng là đánh lén mới chiếm thượng phong, vừa rồi Long Liễm chỉ ra một chiêu đã khiến nàng ngã bay, dưới đáy lòng nàng cũng là âm thầm bội phục Long Liễm.

Nàng tràn đầy chờ mong Vân Khuynh Long Liễm có thể đáp ứng Ân Nhược Lưu, lại không nghĩ rằng Vân Khuynh cự tuyệt bọn họ, vừa nghe thấy Vân Khuynh cự tuyệt, Thủy Mộng Linh mắt to liền lập tức tràn ngập hơi nước: “Hai vị không chịu tha thứ cho ta sao? ? ?”

“. . .”

Thế nào lại là khóc, giống hệt dáng dấp tiểu hài tử vừa rồi, khiến Vân Khuynh nhìn mà đau đầu.

Thật đúng là làm khó bọn họ.

Muốn không để ý tới nàng trực tiếp rời đi, rồi lại không thể rõ như ban ngày để mặc một cô nương như thế khóc ở trên đường không có hình tượng, như vậy chẳng phải là khó xử cô nương người ta sao.

Vân Khuynh nhìn sắc trời, vừa lúc đến buổi trưa, dù sao cũng là ăn bữa cơm, đi thì đi, ăn xong rồi chạy vậy.

Vân Khuynh chung quy nhẹ dạ, cho nên tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng y vẫn nhận lời Ân Nhược Lưu đề nghị.

Lần nhận lời này, quả nhiên là khiến Vân Khuynh hối hận cũng không kịp.

Y sao có thể biết hai người trước mắt này lại là người của Phù Vân sơn trang, sao có thể biết, không chỉ Tần Vô Hạ, liền ngay cả Vân Hoán và Hiên Viên Bất Kinh mấy người vừa mới cáo biệt, cũng là ở trong Phù Vân sơn trang. . .

Vân Khuynh không nghĩ tới, người y một lòng muốn tránh xa, lại âm kém dương sai, tất cả đều tiến đến một chỗ. . .