Edit: Huyết Vũ.

Đệ tam thập ngũ chương: Không phải người lương thiện ( nhất )

Hắc đạo liên quan đến giới giải trí sớm đã không còn là tin tức mới mẻ, tám chín mươi năm hương cảng giới giải trí đã từng một lần là nơi hắc bang nắm trong tay, các minh tinh biểu hiện ra thoạt nhìn náo nhiệt vô hạn, sau lưng cũng không biết gặp phải bao nhiêu uy hiếp, nhưng loại chuyện này trong mấy năm nay đã thiếu đi rất nhiều.

Đường Phong chìm trong giới giải trí lâu như vậy tự nhiên cũng ít nhiều biết một chút, hiện tại hắc bang phần lớn đã chuyển hướng công ty hóa kinh doanh, tích cực nỗ lực tiến hành công tác tẩy trắng, nhưng lại thêm một loại nửa đen không trắng, trong đó có một chút cũng rất thích đầu tư điện ảnh sản nghiệp, một là vì điện ảnh sản nghiệp hiện tại phát triển mạnh mẽ có thể kiếm ra tiền lời, hai là có thể đem tiền đen lai lịch bất minh tẩy một trận.

Bối cảnh của Charles và Lục Thiên Thần phức tạp hơn một chút so với tưởng tượng của Đường Phong, chí ít ngày đó ba người cùng nhau ăn cậu nghe được một ít chuyện không nên nghe, sau khi trở về tỉ mỉ nghĩ lại, người có thể đem người khác đi giao dịch một tháng không chừng bản thân cũng không phải người thường tuân thủ pháp luật.

Charles lái xe mang theo Đường Phong tới một nhà hàng cao cấp của thành phố, nhân viên phục vụ rõ ràng là biết Charles, tự mình mang theo hai người bọn họ đi đến một căn phòng.

Ngoài phòng có hai người áo đen cao lớn trông giữ, vẻ mặt hung thần ác sát.

Sau khi thấy Charles hai người áo đen cung kính gập thắt lưng, sau đó một người mở cửa đẩy ra, Đường Phong không biết cậu có nên vào hay không, không cần anh trả lời, tay của Charles đã ôm lấy thắt lưng cậu, không muốn vào cũng phải tiến vào.

Trong phòng đã có mấy người, mỗi người mắt lam, mắt lục, tóc vàng, tóc nâu. . . Không có một người Châu Á tóc đen mắt đen, một đám người nước ngoài.

“Albert, người bạn cũ của tôi.” Charles nhiệt tình chào hỏi, chẳng qua giọng điệu người này cho tới bây giờ vẫn có chút bất cần đời.

“Charles.” Một người duy nhất ngồi ở trước bàn ăn hẳn là Albert trong miệng Charles, tuổi tác xem ra không khác Charles quá nhiều, tóc ngắn ánh vàng rực rỡ đặc biệt thu hút, chỉ là đôi mắt màu thúy lục kia lộ ra khí tức khiến người ta khó chịu.

Đường Phong không cẩn thận đụng phải ánh mắt đối phương, người kia lập tức dời đi đường nhìn, một cái thoáng qua vừa rồi khiến cậu rất khó chịu, cậu không thích người đàn ông tên là Albert này, từ ánh mắt đầu tiên mắt đã nghĩ người này không phải là người lương thiện.

Nếu như nói Charles là hổ báo biết ngụy trang thành quý ông xã hội thượng lưu, vậy Albert chính là một loại “Cầm thú” lộ ra khí tức tà ác không hề che giấu.

“Đồ chơi mới của cậu?” Khóe miệng một bên kéo kéo, ánh mắt Albert nhìn Đường Phong rõ ràng tràn ngập đánh giá, không giống như đang nhìn một người, càng như đang nhìn một con mồi hoặc là một món đồ chơi nào đó.

Vừa mở miệng là giọng Luân Đôn tiêu chuẩn, vừa nói chuyện là tiêu chuẩn khiến người chán ghét.

“Cậu ấy là người của Lục Thiên Thần, tôi thật vất vả mới mượn được một tháng, tùy thời tùy chỗ đều phải mang theo mới được.” Ha ha nở nụ cười, Charles lôi kéo Đường Phong ngồi xuống, tay vẫn như cũ quấn lấy thắt lưng cậu không chịu buông ra, thật sâu liếc nhìn Đường Phong bên cạnh, “Gần đây tôi rất thương rất yêu cậu ấy.”

Giọng điệu này nghe thì có vẻ là anh thực sự yêu Đường Phong, người sau âm thầm ở trong lòng cho Charles một ngón giữa.

“Có muốn theo tôi không, Lục Thiên Thần và Charles cũng không phải là người tốt.” Albert cười híp lại con mắt, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại cũng có nửa phần ý cười.

Ngoài cười nhưng trong không cười có lẽ chính là loại này.

“Đừng nghe anh ta nói bậy, Albert này là một tên biến thái, người trèo lên giường của anh ta hiện tại đang ở mộ phần có rất nhiều, Đường thân ái, không phải ai cũng ôn nhu lại săn sóc như tôi.” Charles lập tức lột ra vỏ ngoài của Albert.

Liên quan gì đến tôi? Đường Phong trong lòng mắng một câu.