Edit: Huyết Vũ.

 

Đệ tam thập lục chương: Không phải người lương thiện ( 2 )

 

Ngón tay Albert nhẹ nhàng nâng lên, người áo đen bên cạnh lập tức đem thuốc lá và bật lửa đưa lên, người đàn ông tóc vàng hít sâu điếu thuốc, chậm rì rì phun ra vài vòng khói: “Nói chuyện chính đi.”

“Lẽ nào chúng ta không phải đang nói chuyện chính sao? Albert, phải học hài hước và thả lỏng, nhớ kỹ, chúng ta là nhân vật có thân phận.” Câu nói này của Charles hoàn toàn không có độ tin cậy, nhưng anh thoạt nhìn cực kỳ tự tin, khiến người ta rất dễ bị anh thu hút.

Cười nhạt hai tiếng, Albert nâng nâng càng dưới, người áo đen đem một cái rương nâng lên mặt bàn, khóe mắt Đường Phong co rút, đừng nói cho cậu ở trong đó đều là ma tuý hoặc là tiền gì gì đó, lúc trước tuy rằng cậu cũng biết một ít người ở hắc bạch đạo, nhưng bản thân cậu cho tới bây giờ vẫn luôn là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.

“Mở ra nhìn xem.” Charles từ trong lòng cầm ra một hộp thuốc, Đường Phong biết người này thích hút xì gà.

Theo mệnh lệnh của Albert người áo đen mở rương, không có ma túy cũng không có tiền mặt, chỉ có mấy ống tiêm không biết đựng cái gì.

Tình hình hiện tại khiến Đường Phong có một loại ảo giác đang ở trong điện ảnh, cậu bình tĩnh ngồi bên người Charles, nếu như Charles dẫn cậu đến đây vậy có nghĩa người này sẽ không chú ý cậu biết cái gì, nhưng Charles tự tin rốt cuộc từ đâu tới mà xác nhận cậu sẽ không nói gì đó với người khác?

Đường Phong đương nhiên sẽ không ngu đến mức đi cục cảnh sát tố giác, ngoảnh lại không chừng cậu phải chân chính chết thêm một lần.

Charles đứng lên cầm lấy ống tiêm tùy ý nhìn một chút, sau đó đem hai ống tiêm ra: “Thân ái, giúp tôi một chút.”

Đây là lần đầu tiên trong hơn 30 năm Đường Phong bị động tham dự hắc đạo giao dịch, âm thầm hít vào một hơi, Đường Phong đưa tay nhận lấy hai ống tiêm Charles đưa, cẩn thận duy trì bình tĩnh nhất định, trời biết trong hai ống tiêm này chứa cái quỷ gì.

Căng thẳng sao? Đương nhiên có.

Nhưng ở loại tình huống này không cho phép Đường Phong lộ ra một chút hình dạng khẩn trương hoặc là hoảng loạn.

Albert ngồi ở đối diện nhìn thoáng qua Đường Phong, làm trò trước mặt cậu nói: “Bảo Lục Thiên Thần đưa người này cho tôi chơi vài ngày.”

Khốn nạn —

Đường Phong âm thầm chửi thề, thật coi cậu là đồ chơi sao?

“Ha hả, cái này thì tôi không làm chủ được, người của Lục Thiên Thần thì anh đi hỏi Lục Thiên Thần, thế nhưng hiện tại cậu ấy là của tôi.” Charles đem Đường Phong kéo lên, tay ôm thắt lưng cậu vô cùng thân thiết hôn lên mặt Đường Phong, hời hợt nói cho Albert hiện tại không thể đụng vào người này.

Thế nhưng nửa tháng sau thì sao?

Đường Phong hiện tại quả thực hận chết Charles, cậu biết suy nghĩ của những kẻ có tiền này, người khác có bọn họ cũng muốn thử xem, người khác càng không cho bọn hắn lại càng hăng hái bừng bừng, Charles càng che chở cậu Albert sẽ càng hứng thú với cậu hơn.

Sau khi sống lại cậu muốn lần thứ hai trở thành siêu sao, lần thứ hai chuyên tâm vào điện ảnh, cũng không phải chuyên môn đi bò lên giường của đàn ông.

Huống chi Albert này vừa nhìn đã biết là biến thái có ham mê đặc biệt.

Sau khi rời khỏi nhà hàng sắc mặt Đường Phong vẫn rất không tốt, cậu không hề che giấu dùng trầm mặc biểu thị mình đang khó chịu, mặc kệ là ở trong mắt Charles hay là Lục Thiên Thần, cậu hiện tại cũng chỉ là một món đồ chơi không khác những người khác nhiều lắm, cũng có thể là quân cờ.

Nhưng ở trong mắt Đường Phong, Charles cũng tốt, Lục Thiên Thần cũng tốt, Albert cũng tốt, hết thảy đều là một đám cặn bã.

Thật cho cậu là tượng đất có thể tùy tiện bóp nặn?

Đã như vậy cũng không cần phải khách khí, cậu từ một người cô nhi từng bước đi lên vị trí siêu sao nhờ vào cũng không chỉ có diễn kỹ.