Edit: Huyết Vũ.

Thêm 2 chương để tạ tội, *cúi đầu* T^T

Đệ tứ thập nhất chương: Cảnh quay đầu tiên.

 

Phần diễn của Đường Phong trong phim thực sự là rất ít, vai nam số ba vẫn luôn chỉ là một vai phụ nhỏ, lên sân khấu không được mấy tập là lĩnh phần lợi nhuận, nhưng còn hơn là vai đáng thương đến bi tình.

Đường Phong trước kia cũng chưa từng thật sự diễn qua phim truyền hình, nhiều lắm cũng chỉ là vai trò khách mời trong một vài bộ phim nhiều tập phổ biến, nhưng cho dù là phim truyền hình hay là điện ảnh, tóm lại đều là một chữ “Diễn”, cậu chỉ cần làm tốt công tác bản phận của cậu là được.

Kịch bản từ lúc trước cậu cũng đã đọc một lần, cảnh quay ngày hôm nay không nhiều lắm, chỉ có một màn, nội dung là cậu diễn vai một nhạc công cung đình, có tên Thiên Âm, cùng các nhạc công khác trình diễn tấu nhạc trong yến hội cung đình, cung nữ diễn viên chính thích cầm khúc của cậu, hai người chỉ liếc qua nhau rồi thôi.

Tiêu chuẩn của nam pháo hôi.

Căn cứ vào lễ nghi cơ bản, Đường Phong tiểu Vũ cùng với đạo diễn và các nhân viên công tác ở đây thăm hỏi nhau, mọi người nhàn nhạt đáp lại một chút, mặc dù Đường Phong hiện tại là một tiểu minh tinh xuống dốc, nhưng nhưng người biết chào hỏi cũng tốt hơn là người không hiểu xã giao lễ nghi.

Đường Phong còn tự mình đi tự mình đi chào hỏi với mấy người diễn viên chính trong phim, nhưng mấy người thanh niên đang nổi này đều chỉ là tùy tiện liếc cậu hai cái, đều không thèm để ý đến cậu.

“Những người mới kia cũng thật là, vừa mới xuất đạo có chút danh khí thì đã tự cho là rất giỏi, chủ bài chân chính chân chính ai mà không hòa ái dễ gần, đâu giống như bọn họ, con mắt đều mọc sau gáy, hướng đạo diễn và người chế tác thì giả vờ ngoan ngoãn, quay sang người khác thì tự cao tự đại bày ra bộ mặt xấu xí.” Cùng Đường Phong đi trên đường đến phòng hoá trang, tiểu Vũ nhịn không được nói xấu mấy người mới đang nổi kia.

Đầu năm nay người mới dựa vào một bộ phim truyền hình mà nổi tiếng không có năm sáu cũng có bảy tám, lừa được một ít fan hâm mộ trẻ tuổi, nói trắng ra nhân khí đều là giả tạo, phần lớn khán giả có thể bởi vì nhất thời thích một người diễn viên trong một bộ phim truyền hình ưa thích, nhưng xét đến cùng thì bọn họ thích chỉ là vai diễn trong bộ phim đó mà thôi.

Có lẽ khi một bộ phim truyền hình mới xuất hiện, khán giả lại sẽ thích một diễn viên mới.

“Nếu biết bọn họ đều là những đứa trẻ thì không cần so đo với bọn họ.” Đường Phong vỗ vỗ tiểu Vũ.

Tiểu Vũ hít một tiếng: “Đường Phong, giọng điệu của anh cứ như anh đã là một vị tiền bối trong giới diễn nghệ ( nghệ thuật biểu diễn ).”

“Cô đây là trá hình nói tôi già?” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Tốt xấu gì tôi cũng là xuất đạo từ đoàn thể thần tượng, còn từng nhận thưởng nhân khí, tiểu Vũ, người trên đám mây sẽ không biết mùi vị dưới đáy cốc là như thế nào, thế nhưng một minh tinh chưa từng đi qua đáy cốc cũng rất khó leo lên đỉnh núi.”

Cậu dùng nhiều năm để chen lấn như vậy, loại minh tinh nào còn chưa gặp qua?

Người mới không hiểu chuyện, bị nhân khí đột nhiên mà tới nện lên người khó tránh khỏi nhất thời cháng váng đầu, lúc này khảo nghiệm chính là chỉ số EQ và IQ của một người, nói trắng ra là giới giải trí cũng là một nơi làm việc, ngoại trừ bản thân có khả năng và lực lượng phía sau ra, còn phải dựa vào việc giao tiếp với mọi người, cộng thêm năng lực đối nhân xử thế.

Thế giới này không có nhiều siêu sao trời sinh như vậy, vô số tuấn nam mỹ nữ giống như cá qua sông đều dũng mãnh bơi vào vòng tròn này, ở phía sau còn có thiên thiên vạn vạn người khát vọng được vút lên chờ cướp giật vị trí của người phía trước, không có bản lĩnh vượt trội, không có thành tích kiêu ngạo, vậy dựa vào cái gì đứng trên vị trí siêu sao?

Người cao ngạo mà tài hoa uyên bác có thể trở thành một nghệ thuật gia, nhưng người tài hoa uyên bác lại hiểu được thái độ làm người mới có thể trở thành một viên sao kim trên đỉnh kim tự tháp.

 

Đệ tứ thập nhị chương: Cảnh quay đầu tiên ( nhị )

 

Ngồi trong phòng hoá trang, Đường Phong lần đầu tiên mặc vào trường bào Trung Quốc cổ đại, lần đầu tiên đội tóc giả thật dài, nhìn vào chính mình vừa quen thuộc vừa xa lạ trong gương, cậu có một loại cảm giác kỳ diệu nói không nên lời.

“Anh thậm chí còn có thể đi diễn Lan Lăng Vương (*).” Nhân viên công tác phụ trách tạo hình cho Đường Phong một bên hóa trang cho cậu, một bên tán thán.

Đường Phong tuy rằng vẫn sống ở nước ngoài, nhưng cũng không xa lạ với lịch sử văn hóa Trung Quốc, tự nhiên cũng biết Lan Lăng vương trong miệng cô là ai.

Lan Lăng vương, ngoài mềm trong cứng, đức mạo song toàn, mỗi lần có thứ gì, dù chỉ là vài quả dưa, cũng chia cho tướng sĩ ( Vũ: sao cái phần này giống trong wiki mà ta đọc quá vậy? ). Là mỹ nam tử tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, đáng tiếc kết cục cuối cùng lại khiến cho người ta tiếc hận.

Lúc Đường Phong xuất thần nhân viên hoá trang đã tạo hình xong cho cậu, nhân viên hoá trang là một cô gái trẻ đẹp, cô nhìn chàng trai cổ điển trong gương cười nói: “Kỳ thực vốn nên thêm một ít phối sức, nhưng tôi nghĩ anh như vậy cũng đã rất đẹp rồi.”

Quần áo giản đơn thanh lịch trường sam tuyết trắng rất tự nhiên, một chiếc dây lưng màu bạc vân tối được buộc vòng quanh thắt lưng mềm dẻo của cậu, sống lưng thẳng tắp khiến cậu đặc biệt tuấn lãng, ngũ quan vốn như dùng thủy mặc vẽ ra phối với mái tóc dài khiến cậu giống như mỹ nam tử từ bức tranh cổ ngàn năm bước ra.

Cả người thanh lịch tuấn tú, vào ngày mùa hè nóng bức chỉ cần liếc nhìn qua cũng đã cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.

“Tôi nghĩ tôi có thể diễn tốt.” Đường Phong cười ôm nhân viên hoá trang một chút, “Cảm ơn cô.”

“Không, không cần khách sáo. . .” Nhân viên hoá trang thoáng cái đỏ, “Nếu muốn cảm ơn, cùng tôi chụp một bức đi.”

Đường Phong vui vẻ đáp ứng, tiểu Vũ giúp hai người chụp ảnh.

Sắp tới lúc Đường Phong lên sân khấu, Đường Phong được nhân viên công tác gọi ra ngoài, nhân viên hoá trang nhìn một chút bức ảnh chụp chung, suy nghĩ một hồi rồi thu lại đưa lên blog.

Lúc này cô chỉ là nghĩ Đường Phong thực sự giống như từ trong bức tranh bước ra, cô cũng chỉ theo thói quen đưa lên mà thôi, căn bản không nghĩ đến lúc kết thúc công tác mở blog lên xem, blog của cô lại có thể chen vào top 3 đứng đầu về bình luận và trích dẫn của ngày hôm ấy.

Mà Đường Phong sau khi rời khỏi lúc này còn chưa tới lúc cậu lên sân khấu, bỏ chạy đi nói chuyện phiếm với nhân viên đạo cụ, nếu là một nhạc công vậy cậu nên biết đánh đàn mới đúng, đáng tiếc tổ đạo cụ chuẩn bị đều là đàn giả, Đường Phong muốn có cơ hội thể hiện một chút cũng không có.

Mọi người còn có thể mong đợi một người bệnh tim đi chơi đàn ghi-ta điện sao? Lúc Đường Phong ba mươi tuổi thì đã bắt đầu dưỡng sinh như bốn mươi, uống trà đánh đàn lại chơi cờ, đàn cổ đàn dương cầm các loại cầm, đóng phim có chỗ tốt chính là chu kỳ ngắn nghỉ ngơi nhiều, thời gian học thêm gì đó tự nhiên cũng nhiều.

Nhất là sau khi thành danh, yêu cầu về kịch bản của cậu càng ngày càng nghiêm ngặt, thời gian nhàn hạ cũng nhiều thêm một chút, một người diễn viên muốn đề thăng hành động và tự thân tố chất của mình, không thể nào ngồi ở nhà ngủ nướng, đi ra ngoài khiêu vũ một chút mới tốt.

Không chờ cậu trò chuyện quá lâu, nhân viên công tác lại chạy tới bảo cậu chuẩn bị, cuối cùng cũng đến lượt cậu.

Làm Đường Phong đi tới thế giới này, đây là “cảnh quay đầu tiên” của cậu, là của cậu, cũng là của Đường Phong trước kia.

Đường Phong luôn luôn có một loại cảm giác rằng cậu đang sống thay hai người, cuộc sống khá giả, điện ảnh kịch truyền hình quay thật tốt.

(*) Lan Lăng Vương:  Lan Lăng Vũ vương Cao Túc (高肅, ? – 573), lại có tên là Cao Hiếu Quán (高孝瓘), tự là Trường Cung, tướng lĩnh, hoàng thân nhà Bắc Tề, mỹ nam nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Sử sách thường gọi là Cao Trường Cung (高长恭), dân gian thường gọi là Lan Lăng vương (蘭陵王) ( theo Wiki )