Edit: Huyết Vũ.

 

Đệ tứ thập tam chương: Cảnh quay đầu tiên ( tam )

 

Ngày hôm nay phần diễn của Đường Phong không có một câu lời thoại, chỉ cần ngồi một chỗ ra vẻ đang đánh đàn, sau đó là cùng nữ diễn viên chính có một chút gian tình, đạo cụ bố trí đều đã chuẩn bị tốt, đạo diễn ngồi ở ghế trên hô bắt đầu.

Mặc dù bên tai nghe được mệnh lệnh từ ACTION biến thành bắt đầu, nhưng khi đạo diễn hô to một tiếng, Đường Phong bỗng nhiên nghĩ da của mình nổi lên da gà, một loại cảm giác đã lâu đột kích vào trong lòng cậu.

Đường Phong ngoài màn ảnh là Đường Phong, Đường Phong trong màn ảnh cho tới bây giờ đều là một người diễn viên.

Gió mát từ từ lướt qua thổi nhẹ lên rồi buông xuống từng sợi tóc đen, lúc này cậu chỉ là một người nhạc công ở trong cung đình, trên chân mang theo gông xiềng vô hình, đem tương tư suốt đời, tình yêu ôm ấp suốt kiếp, đều nhờ vào dây đàn trong tay từ từ đạn tấu, cô độc bất tận nói không nên lời.

Bốn phía là tiếng động lớn xôn xao âm hưởng của đế vương quan tướng uống rượu mua vui, trong lòng cậu cũng chỉ có một cây đàn cổ mang đến tiếng đàn thong thả.

Không cần miêu tả, không cần nổi bật, cậu ngồi ở chỗ kia, chính là một bức tranh.

Bên ngoài sân diễn, tiểu Vũ ở một bên mở to mắt ra mà nhìn, từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy Đường Phong cô đã có một loại trực giác mạnh mẽ, rằng Đường Phong tương lai nhất định sẽ có thành tích không tầm thường, thế nhưng khi cô tận mắt nhìn thấy biểu hiện dưới màn ảnh màn của người đàn ông này, cô vẫn không thể không bị chấn động.

Đây có lẽ chính là cái người ta gọi đóng kịch, không có một câu thoại, không có biểu tình quá lớn, lúc cúi đầu trong đôi mắt hàm sâu ưu thương, khóe môi nhếch lên một tia tịch mịch, vô cùng đơn giản, thanh thanh sở sở, rõ rõ ràng ràng.

Tất cả ngôn ngữ, đều không thắng nổi một điểm u sầu giữa đuôi lông mày.

Trong màn ảnh bỗng nhiên phóng đại cảnh và người, tiếng động ồn ào phồn hoa đều thành nền cho vệt trắng thân ảnh kia.

Diễn viên chính trong cảnh này cho tới bây giờ cũng không là một gã nhạc công vốn nên bao phủ trong đám người, nhưng lại khiến tên nhạc công kia ngoài ý muốn trở thành một điểm sáng.

Tiểu Vũ nở nụ cười, cô cười rồi đột nhiên lại muốn khóc, là minh châu dù sao cũng sẽ phát sáng.

Dưới màn ảnh, nữ diễn viên diễn vai cung nữ vòng quanh mà đến, bỗng nhiên, nhạc công Đường Phong diễn đối diện với ánh mắt cũng là cô tịch của cô, cậu thấy một cô gái còn trẻ mê man và vô thố với tương lai, từ trong ánh mắt cô cậu thấy được mình lúc trước, tỉnh táo luyến tiếc tỉnh táo, hoặc có lẽ là thương tiếc, nhạc công hướng về phía cô câu lên nhàn nhạt tiếu ý.

Giống như một dòng nước trong chảy vào trong nước sôi lửa bỏng, gột sạch trái tim rơi xuống vực sâu của cô.

Ngày sau, cậu vì cô hồn đoạn thiên nhai;

Ngày sau, cô thành chủ tể hậu cung đứng trên vạn người, nhìn mọi người muôn hình muôn vẻ trước mắt mà qua, liệu cô còn nhớ dáng cười an ủi nơi dạ tiệc của người kia không?

Hẳn là nhớ, bởi vì nhớ kỹ, cho nên mới càng ưu thương, cô sẽ sống sót, sẽ mang theo mong đợi và tốt đẹp của người kia mà sống.

“Cắt! Tốt, qua!” Đạo diễn ra lệnh một tiếng, cảnh quay chỉ cần một lần là xong.

Diễn viên vào diễn phải nhanh, ra ngoài cũng phải nhanh, người trong phim dù sao cũng chỉ là dưới ngòi bút của người khác, mà cuộc sống của mình thì vẫn phải là chính mình.

Đường Phong từ trên đệm đứng lên, tiện tay đem mái tóc vuốt ra sau, một cô gái thanh tú đi tới trước mặt cậu, là cô gái vừa đối diện với Đường Phong, cũng là nữ diễn viên mà người chế tác của bộ phim này nâng đỡ.

“Em là Đường Điềm Điềm, vừa vặn anh cũng là họ Đường, nói không chừng tổ tiên chúng ta là cùng tông.” Cô cười cởi mở vươn tay về phía Đường Phong, “Vừa rồi anh diễn thật tốt, thoáng cái đã kéo em vào trong bộ phim.”

“Đường Điềm Điềm, đường đương nhiên là ngọt ( điềm = ngọt ), nhưng tôi nghĩ em càng ngọt, cái miệng cũng ngọt không kém.” Đường Phong cười duỗi cánh tay, “Nếu chúng ta là cùng tông, vậy không chừng em là em gái của tôi, em gái qua đây cho anh trai ôm một cái.”

Đường Điềm Điềm không chút nào ngại ngần tiến lên ôm lấy cậu.

 

Đệ tứ thập tứ chương: Chủ tịch Lục, xin chào ( nhất )

 

Ngày đầu tiên khởi công coi như thuận lợi, phần diễn của mình qua dễ dàng, còn quen với nữ diễn viên chính, Đường Điềm Điềm là một cô bé cá tính trong sáng, xinh đẹp, từng xuất ngoại lưu học, thoáng cái đã cùng “Lão bánh quẩy” (*) Đường Phong trò chuyện rất ăn ý, mở miệng nói chuyện là “anh Đường anh Đường”, khiến nhân viên công tác ở đó cứ lấy hai người bọn họ ra trêu đùa.

(*) Lão bánh quẩy: ối, ta đọc từ này mà buồn cười kinh, ý nói châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh nha…

Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, Đường Phong dứt khoát đứng bên cạnh nhìn mấy người diễn viên tạo hình cổ trang diễn xuất, thỉnh thoảng cùng nhân viên công tác tâm sự, người nghiêm túc nỗ lực lại hiền hoà đi đến đâu cũng sẽ không bị bài xích, nhưng thật ra có mấy người diễn viên nhỏ không quá thích cùng Đường Phong tiếp xúc.

Một chiếc xe Aston Martin đen mờ từ xa xa chậm rãi lái đến, Đường Phong tuy rằng cũng thấy chiếc xe thể thao không khoa trương mà lại phong cách nhưng cũng không chú ý đến, từ chỗ cậu ngồi phơi nắng nói chuyện phiếm đến giờ cũng không biết đã thấy mấy chiếc xe thể thao, ngược lại là tiểu Vũ ở bên nhắc nhở Đường Phong.

“Là xe của chủ tịch Lục!” Tiểu Vũ tiến lên kéo ống tay áo Đường Phong đang trò chuyện vui đến quên cả trời đất.

“Lục Thiên Thần?” Anh ta tới đây làm gì?

“Ngày hôm nay là ngày đầu tiên anh khởi công, anh ấy đến xem anh cũng là bình thường mà.” Tiểu Vũ đương nhiên nói.

Đường Phong cười thầm hai tiếng, cậu mới không tin họ Lục sẽ tốt như vậy, nhưng mà ông chủ tới, làm công nhân không có một chút biểu thị cũng không tốt.

Xe thể thao dừng ở bãi đỗ xe cách đó không xa, Đường Phong tự giác cùng tiểu Vũ đi đến, cửa xe mở, Lục Thiên Thần còn đẹp trai hơn cả nam diễn viên chính trong phim từ bên trong đi ra, vẫn là dáng dấp người đàn ông núi băng mặt than lúc nhìn thấy Đường Phong tạo hình cổ trang thì hơi giật mình.

“Chủ tịch Lục, làm phiền anh đã rút bớt thời gian đến đây.” Tiểu Vũ tiểu chân chó chạy tới.

Đường nhìn của Lục Thiên Thần rơi lên trên người Đường Phong: “Cậu còn chưa kết thúc công việc?”

“Tôi. . .” Còn chưa kịp nói đã bị người cắt đứt.

“Tháo trang sức, cùng tôi trở lại.”

Tôi. . . X anh!

Trong bụng mắng một câu, trên mặt Đường Phong duy trì dáng tươi cười ôn hòa gật đầu: “Vậy phiền chủ tịch Lục chờ một chút, lập tức là xong.”

Tiểu Vũ nhanh như chớp kéo Đường Phong vào phòng hoá trang, cũng không thể để chủ tịch Lục chờ lâu.

“Này, nhẹ tay thôi.” Ngồi trong phòng hoá trang, Đường Phong bị tiểu Vũ lột quần áo âm thầm thở dài, cậu không có dự định cố ý kéo dài thời gian để Lục Thiên Thần chờ, cho dù cậu có tâm tư này cũng không nhất định sẽ thay đổi thực tế, thế nhưng tiểu Vũ cô có thể dịu dàng một chút không, cô là nữ sinh, vậy mà như một con tiểu sắc lang điên cuồng cởi quần áo của cậu.

“Chủ tịch Lục đang chờ!” Nói đến nói đi, tiểu Vũ vĩnh viễn chỉ có một câu này.

“Anh ta thích chờ thì để anh ta chờ, tôi cũng đâu bảo anh ta đến đây.” Cởi tóc giả, da đầu có chút đau, Đường Phong nhẹ nhàng xoa đầu mình, một bên nhấc chân để tiểu Vũ cởi quần cậu ra.

“A, sao anh lại để tôi cởi quần hộ anh!” Vừa nói xong, tiểu Vũ đỏ mặt, đưa hai tay lên che mặt, từ khe hở ngắm ngắm một chút, “Tôi nghĩ anh có thể đi chụp ảnh bìa tạp chí.”

Thực sự là. . . Tiểu Vũ cúi đầu lại nhìn chính mình, quên đi, cô là người đại diện, không cần phải so sánh với minh tinh.

“Tôi sẽ sắp xếp.” Thanh âm một người đàn ông bỗng dưng từ cửa vang lên.

Đường Phong và tiểu Vũ song song nhìn về phía cửa, từ lúc nào Lục Thiên Thần chạy đến phòng hóa trang?