Edit: Huyết Vũ.

 

Đệ tứ thập cửu chương – Ăn anh ( nhị )

 

“Cậu là người đàn ông đầu tiên dám giẫm lên tôi.” Charles híp lại con mắt, khóe miệng kéo lên toát ra vài phần thú tính, anh vừa nói xong lập tức hướng đến nơi anh giẫm lên vai, từ góc độ của Charles nhìn đến, người vừa tắm rửa xong một chân tùy ý khoát lên giường, một chân giơ lên giẫm lên vai anh, áo tắm nửa kín nửa hở, một mảnh cảnh xuân vô hạn.

“Anh đúng là một tên kiêu ngạo.” Trong lời nói nghiêm khắc lộ ra vài phần cưng chiều điều tình, Charles nắm lấy mắt cá chân của cậu hung hăng hôn lên bàn chân cậu một cái, khi đối phương cố ý ma sát lòng bàn tay anh, Charles cảm giác mình bị trêu chọc đến sắp bốc hỏa, cái gì lý trí, cái gì tiết chế, hết thảy ném hết đi.

Giống như lời Đường Phong, kinh nghiệm trên giường của Charles rất lão luyện, có nhiều kỹ xảo không thể khiến người ta ghét, anh hôn lên thân thể Đường Phong, xảo quyệt nắm giữ lấy nơi mẫn cảm của cậu, lòng bàn chân, cẳng chân, bên trong phần đùi, bụng, hầu kết. . . Lão luyện nhu tình không mất tác dụng ve vãn, thủ pháp đối với bên hưởng thụ mà nói cũng đủ hung mãnh.

Cũng may chỉ có một tháng, bằng không Đường Phong hẳn nên lo lắng cậu có thể vì túng dục mà chết hay không, chết ở trên giường của Charles.

“Nghe này bảo bối, tôi không có cái gì xử nam tình kết, cho nên tôi không ngại chuyện quá khứ của cậu và Lục Thiên Thần.” Charles nhẹ nhàng liếm liếm vành tai cậu, thuận thế ngậm lấy vành tai khẽ cắn, thanh âm của anh bởi vì tràn ngập tình dục mà dị thường khàn khàn trầm thấp.

Cố sức ôm lấy thắt lưng Đường Phong, Charles chen vào giữa hai chân cậu, một tay ôm lấy mông đối phương nâng lên ngồi trên đùi mình, tư thế như vậy là lần đầu, thân mật quá phận khiến bọn họ thoạt nhìn cực kỳ giống yêu nhau cuồng nhiệt.

“Tôi cũng không, hơn nữa tôi cũng sẽ không chú ý đến những người anh đã lên giường cùng, chỉ cần anh không có bệnh thân thể khỏe mạnh là được.” Đường Phong hai tay ôm cổ Charles, cúi đầu hôn lên trán anh, cậu nghe thấy tiếng thở dài thật sâu hưởng thụ của Charles.

“Tôi thích cậu hôn tôi.” Charles ôm chặt lấy thắt lưng cậu, tham lam không ngừng hôn lên cằm và làn môi mềm mại của cậu.

“Anh ngày hôm nay. . . Giống như nam diễn viên thâm tình trong điện ảnh.” Thân thể Đường Phong khẽ run lên, cái tên lưu manh Charles này ngày hôm nay phá lệ thay cậu chuẩn bị, song song ôn nhu đến từ trước sau khiến người ta có chút khó có thể chịu được.

“Nghe lên rất có cảm giác duy mỹ, vậy cậu sẽ là nam diễn viên chính khác.” Cảm giác đã ổn, Charles nhẹ nhàng nâng thân thể cậu lên rồi dùng lực kéo xuống, thân thể va chạm giống như núi lửa bạo phát lập tức tia lửa bắn ra bốn phía, dung nham bay loạn, Đường Phong nhẹ nhàng rên hừ một tiếng, hai tay ôm lấy vai Charles.

“Tôi đổi lại. . . Ưm, anh không phải nam diễn viên thâm tình. . . Anh a a. . . Anh là dã thú biến thành!” Đường Phong hít sâu một hơi, quá sâu, quả thực là muốn cái mạng già của cậu.

Charles nhẹ nhàng vỗ về cánh tay và thắt lưng cậu, nỗ lực khiến đối phương dần dần thích ứng, anh nhếch miệng cười: “Vậy chúng ta đây chính là dã thú và mỹ nhân, bảo bối.”

Thân thể dính sát vào nhau, ngực chạm ngực, chẳng bao giờ khắc sâu cảm thụ được tim đập của đối phương như vậy.

Mặt trời chiều ngoài cửa sổ dần dần hạ xuống, rèm cửa sổ dày hoa lệ chặn lại ánh dương quang rình mò, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chửi mắng và thở dốc trong không khí bị đụng phải mà phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại phóng túng điên cuồng cùng lay động.

Xong chuyện, Đường Phong mệt đến hoàn toàn không muốn động chỉ còn phần nhắm mắt thở dốc, mà Charles cũng không phụ danh hiệu “Dã thú”, vẫn còn đang sờ soạn thân thể cậu.

“Charles.” Hơi chút ổn định lại, Đường Phong hô một tiếng tên người đang hôn lên ngón tay cậu.

“Ừ, bảo bối, có cái gì phân phó?” Charles hơi nhỏm dậy, bàn tay nắm lấy tay Đường Phong, lại hôn lên ngón tay đối phương.

“Anh sẽ không yêu tôi đấy chứ?” Đường Phong nhàn nhạt nhìn anh.

 

 

Đệ ngũ thập chương – Ăn anh ( tam )

 

“Anh sẽ không yêu tôi đấy chứ?” Đường Phong nhàn nhạt nhìn anh.

Charles ha ha phá lên cười, giống như là nghe được truyện cười hay nhất năm nay, anh cười đến ngẩng đầu: “Thân ái, chúng ta hiện tại đang diễn loại kịch gì?”

“Sự thật và dối trá đi.” Đường Phong không hề gì cười cười, cậu nâng thân thể lên ngồi thẳng, rút về bàn tay vẫn bị Charles nắm, thuận tiện vén lên sợi tóc rơi trên trán ra đằng sau.

“Tính tính mấy ngày cũng không đến một tuần, tôi vừa rồi là tùy tiện nói đùa một chút, anh đừng tưởng thật, sau khi chấm dứt giao dịch tôi sẽ không đến tìm anh nữa, lại càng sẽ không làm phiền anh, yên tâm đi, tôi cũng không phải loại người da trâu khiến người ta ghét.” Vỗ vỗ vai Charles trên mặt đang lộ vẻ tươi cười, Đường Phong xoay người tùy tiện cầm lấy một chiếc áo phủ thêm, xuống giường đi đến chỗ phòng tắm.

“Charles, anh là một người đàn ông không tệ.” Đường Phong đem nửa câu sau giấu ở trong bụng — giới hạn trên giường.

Kéo ra cửa phòng tắm, thân ảnh cậu tiêu thất trong tầm mắt anh.

Bốn ngày năm đêm, bốn ngày năm đêm? !

Nếu như không phải Đường Phong nhắc nhở, anh gần như đã quên kỳ hạn một tháng sắp đến, sao lại qua nhanh như vậy? Thần thời gian nhất định là đang muốn giảm béo mới có thể chạy nhanh như vậy, nháy mắt một cái đã đến ngày kết thúc giao dịch.

【 Tôi sẽ không đến tìm anh, lại càng không làm phiền anh 】

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, trong óc Charles vọng lại lời Đường Phong vừa nói với anh, nếu như là trước đây anh đã âm thầm vui vẻ, ôi, thật tốt, không cần lại bị những tiểu minh tinh này quấn quít lấy, anh sớm cũng đã chán.

Anh thích Đường Phong thông minh và tự giác, cho nên một tháng này anh cũng không ngại toàn tâm toàn ý hưởng thụ tất cả của người này, thân thể khiến người ta say mê, đôi mắt đen giống như hồ nước sâu tràn ngập trí tuệ và chiều sâu, còn có hài hước và thong dong.

Đường Phong giống như mây trên trời tùy ý bay lượn, nhìn thấy, nhưng lại không thể nắm bắt trong tay.

Nhưng đây là chuyện gì xảy ra? Không rõ vì sao đột nhiên tim đập nhanh, buồn phiền không có đầu mối, đam mê khó có thể nắm lấy, căn bản không giống tác phong phóng khoáng của Charles hắn.

Có thể anh chỉ là nhất thời yêu thích Đường Phong?

Hiện tại người đẹp tuổi trẻ thế nào chả có, đẹp hơn Đường Phong có rất nhiều, vóc người tốt hơn Đường Phong tùy tiện bắt lấy cũng một xấp dầy!

Thông minh bác học hơn Đường Phong. . .

Càng hài hước thong dong hơn Đường Phong. . .

Được rồi, tạm thời nghĩ không ra, nhưng anh cần chỉ là một người làm ấm giường, cũng không phải bầu bạn tinh thần.

Ừm, đương nhiên, thân thể và tinh thần song trọng hưởng thụ luôn luôn rất tốt.

“Đúng, có thể vài ngày nữa mình sẽ quên cậu ta đi, cái gì tình yêu, ha hả, quá buồn cười, mình sao có thể yêu một tiểu minh tinh.” Charles hai tay gối lên sau đầu tự cười nhạo một phen, chỉ là cười có chút miễn cưỡng.

Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, theo thói quen của Đường Phong xem ra lại muốn ngâm mình trong bồn tắm khoảng một giờ thuận tiện xem phim, thói quen này thật sự khiến Charles thích, từ trước đến giờ sao không có ai mời anh cùng ngâm mình trong bồn tắm xem phim chứ?

Bốn ngày năm đêm sau đó, anh phải một mình ngâm mình trong bồn tắm lớn xem điện ảnh.

Không, anh còn có thể đi tìm một tiểu người mẫu xinh đẹp hoặc có lẽ một tiểu minh tinh.

Charles suy nghĩ một chút, cầm lên điện thoại di động gửi đi một cái tin ngắn: Khải, tôi sẽ suy nghĩ một chút.

Anh từ trên giường nhảy xuống bước nhanh vào phòng tắm: “Thân ái, đang xem phim gì vậy? Uống cái gì, tôi bảo người mang lên.”

Hai người đàn ông, rốt cuộc ai ăn ai?