Đệ lục thập nhất chương: ác ngôn ác ngữ

 

“Thế nào, cứ như vậy nhé? Mọi người thấy sao?” Chàng trai trẻ đẹp anh tuấn lại có vài phần dễ thương đưa micro trong tay hướng xuống khán đài, dáng tươi cười không mất tính hồn nhiên mà lại toả ra sức sống xán lạn của tuổi trẻ.

Mặc kệ thấy thế nào cũng là một chàng trai cực kỳ khiến người yêu thích, sức sống trẻ trung luôn luôn kích thích được sự yêu mến từ mọi người, mặc kệ là nam hay nữ, người già, hay còn trẻ.

“Được –” Rào rạt thanh âm lan truyền trong phòng vang lên, sóng âm quanh quẩn bốn phía, khiến mỗi người đang ngồi đều có thể cảm giác được niềm yêu thích của khán giả đối với vị MC trẻ này.

Vừa là ca sĩ vừa là MC, đây là Trần Minh Húc, một trong những minh tinh thần tượng nổi nhất ngày hôm nay.

“Được rồi, như vậy tiết mục cuối tuần sẽ có hoạt động kết nối điện thoại, không biết các vị minh tinh ở đây ai sẽ liên hệ được với vị minh tinh nổi tiếng nhất cho tới bây giờ, chúng ta hẳn là rất chờ mong.” Cười giống như động vật vô hại, Trần Minh Húc liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí khó nhìn thấy, nói rằng, “Đặc biệt là đàn anh Đường Phong của chúng ta, ở trong giới giải trí lâu như vậy, khẳng định quen biết không ít siêu sao đúng không?”

“Ha hả a, Đường Phong vào sớm, hơn nữa khi đó cũng rất nổi, khẳng định biết không ít người lợi hại đúng không? Trước đây xuất đạo với Ca Trần từ chung một đoàn thể thần tượng! Cuối tuần kết nối điện thoại, hẳn là sẽ chuẩn bị cho chúng ta một sự ngạc nhiên, kết nối với Ca Trần đúng không? Tôi là super fan của cậu ấy đấy!” Một nữ minh tinh hạng ba ngồi ở cách đó không xa nỗ lực phối hợp với MC.

“Ca Trần hiện tại nổi tiếng như vậy, bận rộn như vậy, đâu có thời gian để ý tới tiết mục của chúng ta, Đường Phong, anh đừng làm mọi người thất vọng nhé!” Mang theo giọng điệu cố ý trêu tức, một nam minh tinh hạng ba cũng ở bên làm nền cho bầu không khí, không ít người cũng cười theo, giống như là bọn họ đã sớm biết, cuối tuần căn bản không có khả năng sẽ kết nối điện thoại với Ca Trần.

Cho dù trước đây Đường Phong quen biết Ca Trần, nhưng hôm nay đồng nghiệp không đồng mệnh, người này còn đang vì kiếm sống mà chung quanh bôn ba, ở trong tiết mục thường xuyên bị người chế nhạo, người còn lại sớm đã thành nam minh tinh nổi tiếng của ngày hôm nay, địa vị hoàn toàn bất đồng.

Đương nhiên, đây là lúc trước.

Đường Phong hướng ống kính dễ dàng cười: “Cuối tuần mọi người cũng không nên quá kinh ngạc!”

Một ít khán giả trong trường quay bị giọng điệu của cậu khiến cho buồn cười.

Ghi hình kết thúc, Trần Minh Húc làm MC còn đang nói chuyện phiếm với một ít khán giả dưới đài, vô luận thấy thế nào, Trần Minh Húc đều giống như người ta miêu tả, là một đứa bé ngoan, bình dị gần gũi mà lại chọc người yêu thích.

“Sao cậu ta lúc nào cũng cố ý nhằm vào anh?” Tiểu Vũ hơi ghét khẽ nói, “Rõ ràng người nhiều như vậy, nhưng cứ như là có mối thù với anh vậy, mỗi lần lên tiết mục đều phải bị cậu ta châm chọc khiêu khích, không phải là một minh tinh thần tượng.”

“Được rồi, việc trong đài truyền hình không cần nói, chúng ta về đi.” Nếu như vì người không thích mình mà tức giận, vậy còn không phải là mỗi ngày đều tức giận cuối cùng tự làm mình tức chết sao, tuy rằng Đường Phong cũng không hiểu vì sao Trần Minh Húc luôn luôn cố ý làm khó cậu, luôn luôn ước gì khiến cậu xấu mặt trước đại chúng.

Chỉ là nhờ phúc của Trần Minh Húc, cậu cũng không đến mức một cảnh trong tiết mục cũng không có, Đường Phong âm thầm cười cười, dù sao cuối tuần cũng là lần cuối lên tiết mục này.

“Đường Phong, cuối tuần có thể liên hệ được Ca Trần không?” Tiểu Vũ đi bên cạnh, hỏi.

Ca Trần. . . Đường Phong dừng lại, vừa cười vừa nói: “Cậu ta hôm nay là đại minh tinh, sẽ không xuất hiện trong loại tiết mục này đúng không? Dù sao tổ tiết mục là cố ý khiến tôi cuối tuần xấu mặt, cho nên cũng không cần nói thật với bọn họ, đến lúc đó kết nối điện thoại là một ít người mới trong công ty là được.”

“Đường Phong, kỳ thực Ca Trần ngày hôm nay vừa mới ở đài truyền hình này ghi tiết mục.” Tiểu Vũ nhỏ giọng nói thầm.

“Chuyện này tôi sẽ xử lý, buổi chiều không có việc gì thì tôi đi đây, có việc liên hệ điện thoại.” Đường Phong vừa đi vừa nói.

“Ừ, được rồi, vậy anh buổi chiều nỗ lực lên, đừng quá mệt mỏi.” Biết Đường Phong từ trước đến nay rất có chủ kiến, tiểu Vũ cũng không nói gì nữa.

“Đường Phong, có cần tôi đưa anh đi không?” Đứng chờ thang máy, tiểu Vũ hỏi.

Lắc đầu, Đường Phong nói rằng: “Không cần, tôi có thể tự về.” Đã mấy ngày, cũng không biết Lục Thiên Thần rốt cuộc có đi tìm nhà trọ không, nhưng dù sao đi nữa, cậu ở nhà Lục Thiên Thần cũng coi như vừa ý. Lại nói tiếp chuyện cười, rõ ràng Lục Thiên Thần là ông chủ cậu là nhân viên, thế nhưng mỗi ngày Lục Thiên Thần đều phải dậy sớm đến công ty, mà cậu không có chuyện gì là có thể ngủ thẳng đến chín mười giờ.

Cửa thang máy mở, Đường Phong và tiểu Vũ đang chuẩn bị đi vào thì đối diện với ba bốn người trong thang máy, trong đó mấy người xem ra là trợ lý giống tiểu Vũ, mà người đứng ở giữa lại có vẻ không giống người thường, bị người vây quanh, phong độ nổi bật, giống như là mặt trăng được các vì sao vây quanh.

Trong giây lát cửa thang máy mở, người đứng trong ngoài thang máy đều đồng loạt dừng chân.

Không ai nói gì, người đứng trong thang máy có vẻ có chút lãnh đạm, chỉ là nhìn Đường Phong đứng ở bên ngoài chuẩn bị vào, không nói một chứ, nhưng ánh mắt lại giống như cái đinh đóng chặt trên người Đường Phong.

Mặc kệ là Đường Phong hay tiểu Vũ, đều là không ngờ dưới tình huống như vậy gặp phải Ca Trần, nghe nói Ca Trần gần đây vừa từ Hàn Quốc quay xong điện ảnh mới về, hiện tại đi tới đài truyền hình hẳn là vì tuyên truyền bộ phim mới chăng?

“Hi, Ca Trần.” Đường Phong cười chào hỏi người kia.

Tiểu Vũ trộm ngắm Ca Trần, trong lòng nghĩ đến một chuyện, cái miệng liền nói ra: “Xin chào ngài Ca, kỳ thực chúng tôi cũng đang muốn tìm anh!” Không đợi Đường Phong cắt lời, tiểu Vũ như súng máy dùng một hơi thở nói ra, đem chuyện tiết mục vừa thu nói cho Ca Trần.

“Chỉ là một cú điện thoại, nếu như ngài có thời gian. . .” Tiểu Vũ nói.

“Tôi sẽ suy nghĩ.” Thanh âm đặc biệt lạnh lùng, Ca Trần nhàn nhạt liếc mắt Đường Phong, “Anh vẫn còn làm những tiết mục vớ vẩn này sao?” Giọng điệu không tốt.

“Những tiết mục vớ vẩn này cũng rất thú vị.” Đường Phong đi vào thang máy, trên mặt luôn luôn lộ ra nụ cười tự nhiên, đối với lời nói mang theo địch ý của Ca Trần coi như mắt điếc tai ngơ, chỉ có tiểu Vũ hơi hơi kinh ngạc nhìn Ca Trần một thân đồ trắng như thiên sứ, không, hiện tại cô nhìn Ca Trần chỉ thấy một người tục nhân.

Vốn tưởng rằng nhờ sự hợp tác giữa hai công ty cùng với Ca Trần và Đường Phong đã từng quen biết, Ca Trần dù nói thế nào cũng sẽ đáp ứng, người ngoài ai cũng nói Ca Trần tốt tính, thân mật, cô hiện tại hoàn toàn không thấy thế.

Nhớ lại những lời vừa rồi, tiểu Vũ liền đỏ mặt, cô không biết mình đã làm mất mặt Đường Phong!

“Ca Trần hiện tại không phải muốn đi thu tiết mục đài truyền hình?” Hiện tại không phải lúc cô sững sờ, tiểu Vũ lập tức phản kích.

“Ca Trần của chúng tôi thu tiết mục là tiết mục nói chuyện nghiêm túc.” Trợ lý của Ca Trần cũng không phải ngồi không.

Mùi thuốc súng dần dày lên, Đường Phong vội vàng kéo tiểu Vũ, nhấc tay ấn nút cửa thang máy: “Mấy người muốn đi ra ngoài hay dự định đi xuống cùng chúng tôi?”

Mấy người trợ lý trừng mắt Đường Phong, vây quanh Ca Trần đi ra thang máy, một bên còn độc miệng mắng: “Không phải chỉ là một tên ti tiện vừa bị người ném đi sao, thật là đáng thương.”

“Các ngươi –” tiểu Vũ xắn tay áo muốn lao đến, Đường Phong nhanh tay giữ cô lại.

Cửa thang máy đóng lại, Đường Phong lắc đầu: “Cô ngốc, thế giới này người mắng tôi rất nhiều, cô định đi đánh toàn bộ bọn họ sao?”

“Bọn họ nói anh như vậy, tôi sao có thể thờ ơ đứng bên cạnh? !” Tiểu Vũ tức giận cực kỳ.

Tuổi trẻ đương nhiên sẽ nhìn chướng mắt, liều mạng muốn đòi lại công bằng, nhưng cũng không biết là người trải qua quá nhiều sẽ trở nên chết lặng, đến khi thành thục sẽ biết tranh chấp nhiều cuối cùng cũng sẽ không có kết quả, Đường Phong đã xem những lời đồn đãi chuyện nhảm hoặc là công kích nhục mạ này rất nhạt.

Càng là người công thành danh toại càng là có tranh luận, chịu đựng bao nhiêu phê bình, cũng có thể hưởng thụ bấy nhiêu lời khen ngợi.

Làm diễn viên minh tinh, rất nhiều lúc tiếng tăm và thành công khắp nơi đều được dân chúng ủng hộ và yêu thích, đồng dạng cũng sẽ có vài người công kích và mắng chửi, đây là tính chất đặc biệt của giới giải trí, nếu như ngay cả một ít lời mắng nhiếc cũng chịu không nổi, lại có tư cách gì trở thành minh tinh khiến mọi người chú mục?

“Cái miệng là ở trên người họ, họ muốn nói gì chúng ta cũng không thể khống chế, khi một người coi thường cô, cô không cần lý luận gì với họ, làm tốt chuyện của mình, dùng sự thật chứng minh tất cả, tiểu Vũ, cô có nghĩ thế không?” Đường Phong vừa cười vừa nói.

Tiểu Vũ thở dài: “Rõ ràng tôi là người đại diện, nhưng nghe anh nói tôi nghĩ mình còn rất ấu trĩ.”

So với người lăn lộn trong giới vài chục năm, cô đương nhiên là ấu trĩ.

Sau khi tạm biệt tiểu Vũ, Đường Phong tự mình bắt xe về nhà Lục Thiên Thần, gần đây bắt đầu có nhiều chuyện, ngày kia “ban huấn luyện siêu sao” chính thức bắt đầu, cậu sẽ lấy thân phận một người mới đi tham gia huấn luyện.

Kỳ thực cậu cũng chưa từng tiếp nhận cái huấn luyện biểu diễn quá hình thức, trước kia ở một ít điện ảnh đảm nhận phối hợp diễn, hai mươi bảy tuổi dùng một bộ điện ảnh nhận được đề danh ảnh đế, năm ba mươi ba tuổi cuối cùng toại nguyện mang về quang vinh ảnh đế, hiện tại đi tham gia ban huấn luyện càng cảm thấy hiếu kỳ và thú vị.

Đệ lục thập nhị chương: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng ( nhất )

 

Cái gì gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, lúc này Đường Phong đã được lĩnh giáo rồi, nếu có người không vừa mắt với mình, muốn chửi bới mình, loại lý do nào đối phương cũng có thể soạn ra.

【 mỹ nam tử cổ điển một đêm nổi tiếng — chính là hung phạm đẩy Ca Trần xuống biển? 】

Ngày thứ hai từ đài truyền hình bước ra, trên một trang wed gia đình xuất hiện một cái đầu đề bắt mắt, ấn mở tin tức, trong tờ báo miêu tả lai lịch của Đường Phong: cùng Ca Trần xuất ra từ một đoàn thể thần tượng, sau khi solo lập tức xuống dốc, phẩm hạnh không tốt bị công ty ghẻ lạnh, ghi hận trong lòng đẩy Ca Trần xuống biển lúc quay phim.

Kèm theo đó là một bức ảnh đẹp, đặc biệt chọn hình ảnh thời kỳ ngây ngốc lúc trước, nhưng từ hình ảnh so sánh với bản thân, cảm giác thực sự là kém xa.

Cặp chân dài gác lên bàn làm việc, Charles cầm trong tay máy tính bảng đem hình ảnh trong tin tức Đường Phong phóng to, tay phải nâng lên một ly rượu whisky bỏ thêm đá lạnh nhấp một ngụm, giống như anh đang nghiên cứu đồ cổ nhìn chằm chằm hình ảnh một hồi, lập tức khẽ cười: “Đường hiện tại và Đường ngày xưa hoàn toàn không giống nhau, khuôn mặt rõ ràng là phát ra hai loại vị đạo bất đồng, vì sao? Đây là vì sao? Hừm, từ lúc ở cùng mình sức quyến rũ của cậu ta trực tiếp tăng lên! Quái lạ! Nhưng giao dịch giữa chúng ta cũng đã kết thúc!”

“Cậu nói, đây là vì sao? !” Charles ánh mắt độc ác nện lên người vệ sỹ áo đen đứng một bên giả làm tượng đá, khi tâm tình anh không tốt trong phòng làm việc sẽ có người làm bao cát.

Đống cát đen vừa nghe ông chủ gọi mình, hoảng sợ đứng thẳng lưng: “Ông chủ, đây nói rõ là ngài khai thác ra toàn bộ sức hấp dẫn của Đường Phong, ông chủ thật lợi hại!”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Dựa lưng vào chiếc ghế da, Charles tiện tay ném máy tính bảng lên bàn, “Vậy cậu nói xem, vì sao tôi đã chơi xong cậu ta, sau đó còn có thể nhớ cậu ấy?”

“Ặc. . . Có thể là còn chưa đủ chăng?” Bao cát đen lặng lẽ nhu nhu mũi.

Ánh mắt tan rã của Charles mạnh mẽ tụ lại, giống như kiếm laser vừa sáng rực vừa sắc nhọn, anh ha ha cười: “Không thể nào, cho tới bây giờ tôi chưa từng nhớ đến một người ở cùng tôi trong một tháng.”

“Nhưng hiện tại ngài không phải. . .” Bị mắt đao của Charles xuyên qua, bao cát đen nhanh chóng ngậm miệng, câu sau không cần nói Charles cũng hiểu.

“Không sai, tôi đang nhớ cậu ấy.” Đây là hiện thực kinh ngạc khó có thể lý giải, từ lúc Đường Phong dọn đi, anh nhìn ai cũng như nước sôi vô vị, anh tuấn hơn Đường Phong lại không thông minh bằng Đường Phong, thông minh hơn Đường Phong đều đủ tuổi làm ông nội anh, vừa thông minh vừa anh tuấn còn hơn Đường Phong, tạm thời chưa phát hiện ra.

“Sức quyến rũ của cậu ta hiện tại là do tôi khai quật, giống như quả táo xanh chua chát trở thành quả chín ngọt ngào, vì sao tôi phải đem quả ngọt nhường cho người khác?” Charles vỗ bàn, cầm lấy điện thoại bấm một dãy số.

“Khải, tôi đồng ý, nhưng tiết mục muốn phát triển thế nào đều theo ý tôi!”

Sau khi nói những lời này, Charles cảm thấy thể xác và tinh thần khoan khoái, về chuyện tin tức trên trang web và báo chí, anh hiếu kỳ Lục Thiên Thần sẽ xử lý thế nào, còn Đường Phong, anh tin tưởng người kia sẽ không đơn giản bị thương tổn như vậy.

Về phần mấy kẻ làm loạn phía sau. . .

Thực sự xin lỗi, anh hiện tại chuẩn bị ở chung với Đường Phong một đoạn thời gian để làm rõ cảm tình của mình, mấy con ruồi quấy rối tất cả đều mau tránh ra.