2 chương này sao đột nhiên dài quớ vậy !!! щ(゚Д゚щ)

 

Đệ lục thập tam chương: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng ( nhị )

 

Anti-fan Internet, Đường Phong lúc nghe thấy từ này thì hơi hiếu kỳ một chút, nhưng tiểu Vũ cấm anh lên mạng tra tin tức cùng với bình luận, Đường Phong với trái tim cực kỳ mạnh mẽ đâu có nghe lời tiểu Vũ, lòng hiếu kỳ mười phần mở ra một trang diễn đàn danh tiếng, trong đó có không ít người đang bình luận, nhưng thà là nói bình luận còn không bằng nói là chửi rủa.

Đường Phong lật xem một ít bình luận trong đó, rất nhanh lại nhịn không được nở nụ cười.

“Tôi cứ nghĩ cậu nhìn thấy sẽ tức giận, cậu từ trước chỉ cần người khác nói cậu một chút gì đó là sẽ cùng đối phương cãi nhau không ngừng.” Buổi sáng tốt đẹp, Lục Thiên Thần một thân đồ thường màu nhạt ngồi bên bàn ăn lật xem báo chí, đường nhìn chạm đến tiêu đề lớn như vậy thì hơi nhếch môi, một tia cười nhạt chợt lóe mà qua.

“Vậy trước đây nhất định anh nghĩ tôi rất phiền.” Đường Phong đặt máy tính bảng sang một bên, cúi đầu uống một ngụm sữa bò.

Lúc Lục Thiên Thần buông tờ báo nhìn về phía Đường Phong đã thấy trên môi cậu đã có thêm một vòng màu trắng, Đường Phong vươn đầu lưỡi liếm liếm sữa bò bên khóe miệng, nghĩ chưa liếm sạch lại lấy khăn lau một chút.

“Chuyện trước kia là chuyện trước kia, cậu như bây giờ cũng rất tốt, đối với lời chửi rủa trên internet cảm thấy thế nào?” Đường nhìn dời khỏi đôi môi hồng mịn khỏe mạnh của Đường Phong, Lục Thiên Thần tiếp tục cúi đầu xem báo, thờ ơ hỏi hỏi.

“Rất thú vị, có vài người giả là cực kỳ biết rõ tôi nói một ít ngôn luận, còn có vài người lại giống như là có mặt ở hiện trường sinh động như thật miêu tả tôi lúc đó bắt nạt Ca Trần như thế nào, mà mặt khác có mấy người lại quá đáng khen ngợi tôi, nhiều người như vậy đều đang dùng ánh mắt của họ bình luận về ‘Đường Phong’.” Mấy ngày này ở cùng với Lục Thiên Thần, bởi mỗi buổi sáng đều phải cùng dùng bữa, còn hơn bầu không khí xấu hổ không nói gì, cậu tình nguyện cùng ông chủ của mình giao tiếp nhiều một chút.

Ấn tượng đầu tiên của Đường Phong đối với Lục Thiên Thần cũng không được tốt lắm, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà ra phán quyết cuối cùng, muốn hiểu một người, cần phải cùng đối phương ở chung, nói chuyện.

Nói tóm lại, khuyết điểm của Lục Thiên Thần cũng là ưu điểm thành công của người này, quyết đoán, tàn nhẫn, chưa từng có nhiều tình thông cảm, thích một người sẽ biểu hiện ra ngoài, ghét một người lại càng không che giấu chút nào mà uất ức chính mình.

“Đánh giá của người khác không quan trọng với cậu sao?” Lục Thiên Thần nhìn Đường Phong, “Mọi người hiểu lầm cậu, chửi rủa cậu, không hiểu cậu, không để ý đên cậu, thậm chí là ác ý hãm hại, cậu còn có thể bình tĩnh như bây giờ?”

Đường Phong lắc đầu: “Tôi cũng không phải là thánh nhân đương nhiên sẽ thấy khó chịu, ngày đó tôi lên internet nhìn lời nói rất tốt, mất bình tĩnh, thô tục lại trực tiếp, hơn nữa tôi không nghĩ trên thế giới này không ai đứng về phía tôi, chắc chắn sẽ có một người hiểu tôi, tin tưởng tôi, làm bạn với tôi, lo lắng cho tôi. Tôi là dạng người gì, tôi làm chuyện gì, không làm chuyện gì, theo thời gian trôi qua, tất cả sẽ được chứng minh.”

“Về phần những lời hoặc thật hoặc giả này, có thể mê hoặc một vài người, nhưng đám người kia cũng quá coi thường chỉ số thông minh của dân chúng rồi.” Đường Phong thẳng thắn thành khẩn nói ra cái nhìn, cậu cho tới bây giờ cũng không lo nghĩ về hình tượng hoặc đánh giá về mình trong mắt người khác, cậu lo lắng chỉ có một việc, đó chính là biểu hiện của mình có thể không đạt được yêu cầu của bản thân.

Kẻ coi khán giả như khỉ đi trêu chọc, sớm muộn gì cũng có một ngày tự khiến chính mình trở thành con khỉ bị người cười nhạo.

“Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt, ngày mai là lúc khai mạc ‘Ban huấn luyện siêu sao’, ngày hôm nay cậu tốt nhất nên ở nhà không đi đâu, về phần tin tức trên báo chí và internet, tôi sẽ để bộ phận đối ngoại để ý.”

Đường Phong không có ý kiến, cậu cam tâm tình nguyện làm một trạch nam, chỉ là còn có chút chuyện.

“Tôi tin tưởng công ty là vì nhân viên lo lắng, tôi cũng tin anh là một ông chủ tốt, tuy rằng tôi không ngại dân chúng đánh giá tôi thế nào, nhưng rất để ý có người nói bậy một đống chuyện không đâu tới công kích tôi.” Đường Phong đứng lên, lộ ra dáng cười mê người với Lục Thiên Thần, “Chủ tịch Lục, tôi có thể tin tưởng anh không?”

“Về công việc, cậu có thể tin tôi.”

. . .

. . .

Đường Phong bị mệnh lệnh ngày hôm nay không thể ra cửa ngồi trong vườn hoa nhà Lục Thiên Thần uống trà chiều, cầm máy tính bảng lướt qua một ít tin tức nước ngoài, khoảng cách cậu “chết” cũng đã qua một đoạn thời gian, tin tức liên quan đến cậu trên internet cũng dần dần ít đi, cậu không quan tâm người khác thấy cậu thế nào, đó là bởi vì những người đó cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc lý giải cậu.

Thế nhưng cậu quan tâm đến cảm thụ của những người bạn bên người, cậu đột nhiên rời đi khiến mấy người bạn tốt thương tâm, nhìn thấy tưởng niệm và đau xót từ những người bạn, Đường Phong giống như trở lại khoảng thời gian bị bệnh tim, cảm giác trái tim từng đợt co rút đau đớn rõ ràng sâu sắc.

“Michael Chino?” Trong một phần của tin tức, Đường Phong đột nhiên phát hiện trong mấy người minh tinh tiếc hận cậu ly thế không ngờ lại có người đã từng khắp nơi đối nghịch với cậu.

【 thế giới mất đi một nghệ thuật gia thiên tài, mà tôi mất đi một người bạn quan trọng nhất — Michael Chino 】

Thở dài, Đường Phong đột nhiên có cảm giác nói không nên lời, mặc kệ Chino xuất phát từ tâm tình gì nói ra, ấn tượng của cậu hiện tại với Chino cũng thay đổi.

Cho dù bọn họ là kẻ địch không quen nhìn nhau, nhưng kẻ địch thường thường cũng là “Người bạn” hiểu mình nhất, từ phương diện này mà nói, bọn họ cũng có thể coi là bạn bè.

Chino trong ảnh vừa nhìn thần tình đau thương, cũng không giống giả vờ, thân là một người diễn viên, Đường Phong có thể nhận ra một người lúc nào là thật lòng, lúc nào là giả tạo diễn kịch, Chino không hề diễn kịch, trong ánh mắt cực kỳ bi ai khiến người ta lo lắng.

“Chino. . .” Đường Phong lắc đầu, tắt đi tin tức.

. . .

. . .

Ban huấn luyện siêu sao đúng ba giờ chiều tổ chức khai mạc, ba ông chủ lớn cùng với học viên của ban huấn luyện đồng thời xuất hiện, trước ngày hôm nay căn bản không ai biết ban huấn luyện siêu sao rốt cuộc có những ai tham gia, ai đến đảm nhiệm huấn luyện, mà đến lúc tới hiện trường, mọi người mới hiểu vì sao một ban huấn luyện minh tinh lại dám dùng là “Siêu sao”, chỉ sợ mấy vị huấn luyện viên mỗi người đều là lai lịch không nhỏ.

Mặc dù huấn luyện viên không tham dự buổi khai mạc, thế nhưng chỉ cần nhìn về phía bảng tên mấy vị huấn luyện viên cũng đủ khiến ký giả ở đây, cùng với Đường Phong chấn kinh.

Huấn luyện viên thanh nhạc, hình thể, vũ đạo, lễ nghi, cùng với biểu diễn vân vân. . ., hầu như đều là những nhân vật quan trọng trong từng lĩnh vực, trong đó có vài vị Đường Phong chỉ nghe qua tên nhưng chưa có cơ hội tiếp xúc, có vài người đã từng hợp tác trong điện ảnh quảng cáo, mà có vài người thậm chí là quý nhân sinh mệnh của cậu.

Biểu diễn có huấn luyện viên Larry, đã từng chiến thắng giải biểu diễn đẳng cấp toàn cầu trong liên hoan phim hàng đầu thế giới.

Nếu như trước đó nói Đường Phong có thái độ không hẳn là nghiêm túc đối với ban huấn luyện siêu sao này, như vậy hiện tại cậu đã hoàn toàn thay đổi chủ ý, quý nhân đã từng chỉ điểm cho cậu lập tức là có thể gặp, cho dù thân phận và dáng dấp hiện tại của cậu hoàn toàn bất đồng, cũng không thể ngăn cản hưng phấn bốc lên từ nội tâm.

Tham dự buổi khai mạc, Lục Thiên Thần, Charles và Tô Khải Trình toàn bộ đến đông đủ, Ca Trần làm khách quý cổ động trình diện, ký giả ngoại trừ hỏi một ít tin tức liên quan đến ban huấn luyện, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua Đường Phong và Ca Trần song song ở đây.

Lục Thiên Thần không cho Đường Phong hoặc Ca Trần có cơ hội nói chuyện.

“Tin tức ngày hôm qua hoàn toàn sai lệch, giải trí Thiên Thần của chúng tôi sẽ để pháp luật trực tiếp truy cứu người bịa đặt cùng với đưa tin chưa xác định tuyên bố lên báo chí, nhân cơ hội ngày hôm nay tất cả mọi người đều ở đây tôi nói rõ, Đường Phong không chỉ là nhân viên của tập đoàn Thiên Thần chúng tôi, giải trí Thiên Thần thành lập có một phần hỗ trợ là của Đường Phong, cậu ta là dạng người gì ai quen biết cậu ta đều hiểu. Ca Trần và Đường Phong rơi xuống biển thuần túy là ngoài ý muốn, nói Đường Phong hãm hại Ca Trần có phần quá mức buồn cười, Đường Phong vẫn luôn ở bệnh viện trong vòng một tháng, cũng là tháng trước vừa mới ra viện.”

Lục Thiên Thần mỉm cười quét mắt ký giả dưới đài, từng câu từng chữ nói: “Chân tướng chuyện này thế nào, mọi người có thể đi hỏi Ca Trần.”

Tay vừa chỉ, Lục Thiên Thần đem vấn đề ném cho Ca Trần.

Lục Thiên Thần có thể vì cậu đứng lên phát biểu trong lòng Đường Phong là vui vẻ, chỉ là người này đem vấn đề ném cho Ca Trần, Đường Phong cũng rất muốn cười, hình tượng của Ca Trần là gì, đơn thuần, thiện lương, xinh đẹp, Lục Thiên Thần lên tiếng, nhiều ký giả nhìn như vậy, Ca Trần trừ phi là muốn phá hỏng hình tượng của mình mới có thể công nhiên chỉ trích Đường Phong.

Nhưng Ca Trần sẽ sẵn lòng hi sinh hình tượng chính mình vất vả dựng lên sao? Nếu như cậu ta thực sự muốn vậy, cũng sẽ không tìm người đánh Đường Phong, lại càng không tìm một nhóm anti fan nói bậy về Đường Phong, phát ra thông báo cho trang web và tòa soạn báo.

Lục Thiên Thần yêu Ca Trần?

Cho đến bây giờ, Đường Phong thật đúng là không phát hiện ra điểm này.

Trên buổi khai mạc, Ca Trần làm sáng tỏ tin tức giả liên quan đến Đường Phong ngày hôm qua, hai người đã từng là thành viên trong một đoàn thể thần tượng ôm nhau biểu thị quan hệ tốt giữa hai bên, Đường Phong đột nhiên nghĩ rất châm chọc lại rất khôi hài.

Vụ bê bối này đến nhanh mà đi cũng nhanh, làm sáng tỏ một cái thì sao?

Tương lai còn có thể có nhiều vụ scandal và nói xấu giống như thủy triều tràn đến, đây là khó khăn mà một minh tinh phải trải qua, mà thứ chống đỡ những lời đồn đãi vô căn cứ này, ngoại trừ tác phẩm chính là tác phẩm.

Đường Phong rõ ràng ý thức được, cậu phải đi giành lấy mấy bộ phim quay chụp.

 

Đệ lục thập tứ chương: Ban huấn luyện siêu sao.

 

Ban huấn luyện siêu sao khai mạc ngày thứ hai chính thức bắt đầu, học viên đi tới ban huấn luyện ngoại trừ là người mới của các công ty chọn ra, còn có một loại tiểu minh tinh như Đường Phong là đã dốc sức làm việc trong giới giải trí một khoảng thời gian, thế nhưng chưa hoàn toàn khai thác được tiềm lực, ngoại trừ Đường Phong ra cậu còn thấy một người quen, chính là Đường Điềm Điềm từng quay phim truyền hình cùng cậu.

Đường Điềm Điềm vừa nhìn thấy người quen Đường Phong liền nhiệt tình chạy tới chào hỏi, hỏi một chút vết thương lần trước đã ổn chưa, giống như có chung mối thù đứng bên Đường Phong mắng to cái người đánh lén phía sau, thuận tiện nguyền rủa người kia cả đời là tiểu minh tinh không thể xuất ngoại.

“Người ra vẻ sau lưng, thế giới của cậu ta cũng chỉ lớn bằng cái giếng mà thôi!” Vừa nói, Đường Điềm Điềm một bên còn sinh động như thật lấy tay vòng tròn lại.

Hai người ghé vào một chỗ trò chuyện một hồi, nhân viên công tác rất nhanh gọi tất cả mọi người triệu tập lại, bọn họ phát hiện ngoại trừ các vị huấn luyện viên và học sinh ra còn có người của tổ làm phim ở bên cạnh chuẩn bị.

Nhân viên công tác cho bọn họ đáp án: “Mỗi tiếng nói cử động của mọi người trong ban huấn luyện đều sẽ được ghi lại trong máy quay, sau đó sẽ chiếu lên TV, trên internet sẽ có lời bình, một người diễn viên tốt cần phải thích ứng màn ảnh, ” Nhân viên công tác chỉ chỉ trường thương đại pháo ở một bên, tiếp tục nói, “Càng phải thích ứng sinh hoạt bị đèn chiếu vây quanh, thậm chí là cuộc sông không có tư ẩn.”

Đường Phong thán phục bản lĩnh kiếm tiền của Lục Thiên Thần, dùng một ban huấn luyện bồi dưỡng một nhóm người mới kỳ thực là một đầu tư phiêu lưu, lúc đem tiền vốn đặt cược trên những người này cũng không biết bọn họ có thể mang đến lợi nhuận cho mình hay không, có thể sẽ vượt qua mong muốn, cũng có thể xa xa không đạt được hi vọng khiến mình bị tổn thất lớn.

Để cân đối phiêu lưu, cũng thuận tiện tăng tỉ suất học viên nổi trội trong ban huấn luyện, Lục Thiên Thần đem ban huấn luyện trở thành một chương trình truyền hình, ngoại trừ có thể kiếm một số tiền bản quyền phí dụng đáng kể, cũng cho ban huấn luyện và tập đoàn Thiên Thần nâng cao danh tiếng, nếu như lần này thành công, Lục Thiên Thần lại có thêm một tiết mục chủ bài.

Đường Phong ngực song song tán thưởng Lục Thiên Thần ý nghĩ có thương nghiệp, nhân viên công tác tuyên bố quy tắc ban huấn luyện, trong thời gian huấn luyện toàn bộ học viên đều thống nhất ở trong nhà trọ, có thời gian biểu giống hệt trong trường học, thời gian ngoại khoá có thể tự do sắp xếp, thậm chí có thể đi đóng phim ,tham gia các tiết mục hoặc chụp quảng cáo.

Sau khi chấm dứt ban huấn luyện, ông chủ cấp trên sẽ căn cứ biểu hiện của học viên trong khóa học, cùng với thành tựu ngoại khoá đánh giá trao một ít giải thưởng, mà giải thưởng siêu sao lớn nhất chỉ có một người được, người nhận được giải không chỉ có một triệu tiền thưởng ( nhân dân tệ. dĩ nhiên ^ ^ ), còn có thể nhận được cơ hội quay phim cũng với các đạo diễn lớn trong nước, một hợp đồng quảng cáo giá trị một triệu, cộng thêm chụp quảng cáo trang bìa cho một trong bốn tạp chí lớn nhất trong nước.

Phần thưởng hậu hĩnh khiến toàn bộ học viên đều chấn động tinh thần, nhưng cùng lúc đó, bọn họ không chỉ có bạn bè là đồng nghiệp, mà cũng chính là kẻ địch tiềm ẩn, Đường Phong nghĩ rằng có một bài học Lục Thiên Thần không nói cho bọn họ, đó chính là quan hệ qua lại giữa người và người.

Người thông minh sẽ biết tạo mối quan hệ tốt với những người khác, người có ánh mắt chật hẹp sẽ ở trong lúc huấn luyện nỗ lực đè ép đối phương.

Chỉ là một ban huấn luyện mà thôi, trong cuộc đời chức nghiệp diễn viên dài dòng, ra khỏi ban huấn luyện, “Kẻ địch” bên cạnh tương lai cũng sẽ trở thành bạn, thậm chí là đối tượng hợp tác.

Nhiều bạn bè, vĩnh viễn tốt hơn nhiều kẻ địch.

Ngày đầu tiên là khóa vũ đạo, trong phòng học vũ đạo vắng vẻ, đứng ở trước mặt bọn họ chính là một người Châu Âu màu tóc nâu sậm, nhưng ngoài ý muốn lại cực kỳ thông thạo tiếng Trung, giống như người đàn ông được miêu tả trong bức tranh Châu Âu, có phong độ sâu lắng lại tao nhã, mỗi cử động đều lộ ra nề nếp ưu nhã.

Giọng nói kiên định kia lại khiến tất cả mọi người có thể cảm giác được từ nay về sau học tập vũ đạo là không được phép có một tia lười biếng.

“Điệu Tăng-gô, nhiệt tình như lửa, điệu Tăng-gô của Ác-hen-ti-na lãng mạn triền miên, mọi người có thể gọi Pacino.”

Đường Điềm Điềm đứng cạnh Đường Phong lập tức kêu rên lên: “Khiêu vũ là thứ mà em thật sự hoàn toàn không giỏi, cái khác đều có thể, chỉ trừ khiêu vũ! Đường Phong, làm sao bây giờ!”

“Ngốc, không phải vì vậy giờ mới cần học sao.” Đường Phong nhịn không được nở nụ cười.

“Nhưng mà anh Đường Phong biết là được rồi, đến lúc đó anh dạy em nhé, giúp em một chút, dù sao em cũng là bạn nhảy của anh nha.” Điềm Điềm liền cười ra, nhìn Đường Phong gật đầu, trong lòng không hiểu có chút ngứa ngáy. Nghĩ nghĩ Đường Phong coi như là đàn ông cổ điển ưu nhã, khiêu vũ nhất định rất đẹp. . .

. . .

. . .

Đường Phong cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc trước ở trên xe Đường Điềm Điềm lại bày ra dáng dấp đau khổ, cô gái nhỏ này đúng thật là không biết khiêu vũ.

Đứng ở một bên nhìn, Đường Phong luôn luôn có một loại xung động nhịn không được muốn cười ra, trước khi chính thức bắt đầu huấn luyện, Pacino để cho bọn họ đều chia ra cùng Pacino nhảy theo điệu nhạc một lần, không có động tác vũ đạo cố định, chỉ là dựa vào Pacino lôi kéo theo âm nhạc cảm nhận sức hấp dẫn nhu tình của điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na.

Đường Điềm Điềm vừa nhìn rõ ràng có chút không yên lòng là người thứ nhất bị bắt đến, giữa sự lãng mạn lưu chuyển trong không khí bao bọc lấy âm tiết quấn lên đôi chân, mỗi động tác của Pacino đều mang theo chút hương vị chậm chạp mà mê người, mà cùng Pacino hình thành đối lập cường liệt không thể nghi ngờ chính là Đường Điềm Điềm.

Rõ ràng là âm nhạc ưu nhã chậm rãi cực kỳ, rõ ràng đã có bậc thầy điệu Tăng-gô Pacino dẫn dắt, Đường Điềm Điềm nhưng lại giống như một người máy nhảy cứng nhắc, hoặc là Đường Điềm Điềm căn bản không gọi đó là khiêu vũ, thẳng thắn nói là cương thi bước đi còn giống hơn. Điệu Tăng-gô, nhất là điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na là điệu nhảy có thể khiến hai người khiêu vũ sản sinh ra cảm tình nhanh nhất, giống như thực vật dây leo một tấc một tấc quấn cùng một chỗ, thân thể cùng linh hồn, tùy theo sầu buồn triền miên.

Chỉ là Đường Điềm Điềm và Pacino căn bản không có một chút tia lửa, người nhảy đau khổ, người xem chán nản.

“Không, không phải như vậy.” Pacino rất nhanh lắc đầu tắt nhạc.

“Em không biết khiêu vũ.” Hai tay mở ra, Đường Điềm Điềm làm nũng nói.

“Đừng đem nó tưởng tượng thành khiêu vũ, cũng không cần tưởng tượng nó thành một nhiệm vụ, dùng tâm cảm thụ âm nhạc, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ của bạn nhảy, ” Pacino chậm rãi hướng tới Đường Phong, một bên nghiêng đầu nói với Đường Điềm Điềm, “Âm nhạc giống như một con đường nhỏ uốn lượn, em mang theo bạn nhảy, tình yêu của em, cùng đi trên đó, đây là điệu Tăng-gô.”

“Đến đây, em cùng tôi thử xem.” Đi tới trước mặt Đường Phong, Pacino mỉm cười vươn tay với cậu.

Đường Điềm Điềm khoanh tay đứng ở một bên hơi khẽ cau mày, không phải chỉ là khiêu vũ thôi sao, có cần nói đến thần kỳ như vậy không? Nhìn Pacino và Đường Phong, dây thần kinh nào đó của Đường Điềm Điềm chạm đến một cái, trước cũng có nam học viên cùng nhảy với Pacino, chỉ là không biết chuyện gì xảy ra, cô hiện tại đặc biệt chờ mong.

“Ơ, chủ tịch Lục sao lại ở đây?” Cô nhạy cảm phát hiện người đàn ông đứng ở cửa phòng học.

Âm nhạc, lần thứ hai vang lên.

Nhịp, nhẹ nhàng vang lên, bước chân, nhẹ nhàng hạ xuống.

Nốt nhạc tựa như dây leo trong suốt quấn lấy hai chân đôi bên, hoàn toàn bất đồng vũ đạo khô khan của Đường Điềm Điềm cùng Pacino, từ lúc âm nhạc vang lên, bầu không khí trong phòng học vũ đạo lập tức thay đổi, bước nhảy ưu nhã mà mạnh mẽ, điệu Tăng-gô thuộc về đàn ông và đàn ông, lực lượng, nấp trong mỗi một bước nhảy mỗi một động tác tranh đoạt giữa đôi bên.

Khoảng cách gần như vậy, ngực đều sắp dán vào cùng nhau, nhưng giống như hai đối thủ mang theo lưỡi dao sắc bén tùy thời hướng đến chém xuống một kiếm, mâu thuẫn nấp trong triền miên, khiến mọi đường nhìn không khỏi dừng lại trên người Đường Phong.

Ôn hòa, rồi lại không cam lòng, giống như con báo bất cứ lúc nào cũng có thể giãy mở xích sắt xoay người rời đi, Pacino giống như người đấu thú từng bước một dây dưa Đường Phong, cường thế giống như muốn đối phương vĩnh viễn phải buộc chặt bên người.

Như vậy mâu thuẫn, mà lại khắc cốt minh tâm như lửa.

Đường Điềm Điềm thấy Đường Phong không như bình thường, trái tim mẫn cảm kia giấu dưới tầng tầng bảo hộ, ánh sáng nhu hòa thật sâu che giấu trong đôi mắt nâu sậm, khiến người ta muốn một tầng một tầng, kéo cái kén mở ra nhìn một cái.

Khóe miệng câu ra ý cười nhàn nhạt, trong nháy mắt, Đường Điềm Điềm tìm được lý do phải học thật giỏi điệu Tăng-gô, không chỉ vì điện ảnh, còn là vì có thể cùng một người bạn nhảy hoàn mỹ dưới ngọn đèn mờ tối chập chờn.

“Rất rất tốt, nếu như không phải tôi đã có vợ, có lẽ sẽ yêu em mất!” Thả tay Đường Phong, Pacino lui xuống một bước, trực tiếp nói rằng, “Lúc đứng bất động em giống như một khúc gỗ, nhưng lúc khiêu vũ lại có thể cho mọi người thấy sức hấp dẫn của em.”

Đây coi như là tán thưởng sao? Đường Phong cười tiếp nhận.

“Điệu Tăng-gô thông thường do một nam một nữ tiến hành, đôi khi bởi vì yêu cầu của điện ảnh cũng sẽ có tình huống hai người đàn ông khiêu vũ, cùng một chỗ nhảy điệu Tăng-gô cần phân ra bước tiến nam nữ, nhớ kỹ, chỉ là bước tiến nam nữ, các em vẫn là đàn ông.” Pacino mỉm cười tiến lên vỗ vỗ vai Đường Phong, nói rằng, “Cô bé kia sau đó đành nhờ em.”

Đường Điềm Điềm tức khắc hoan hô, mấy người học viên ở bên cạnh nhìn Đường Phong cũng nhảy với Pacino cũng nhịn không được vỗ tay tán thưởng, có mấy người hô không công bình, bọn họ cũng muốn Đường Phong làm bạn nhảy.

Đường Điềm Điềm hình dạng tiểu thư đứng ra: “Ai cũng không được đoạt với em!” Cô đột nhiên nhớ tới Lục Thiên Thần, quay đầu lại nhìn phía cửa phòng học đã không thấy người đâu.

Thật kỳ quái, Lục Thiên Thần tới nơi này làm gì?