Đệ thất thập thất chương: khóa âm nhạc ( nhất )

 

Thảo luận trên internet hừng hực khí thế, sinh hoạt dưới internet của Đường Phong còn đang tiếp tục, ban huấn luyện siêu sao tập hai là cưỡi ngựa và âm nhạc, ngày hôm nay là khóa thanh nhạc đầu tiên của Đường Phong bọn họ, song song cũng là ngày đầu tiên Ca Trần chính thức thêm vào ban huấn luyện siêu sao, công khai mà nói là toàn bộ học viên phải ở trong nhà trọ, nhưng mà Ca Trần cũng không ở nhà trọ như Đường Phong mấy người.

Thế nhưng Đường Phong nghĩ, vì sao “Đường Phong” trước kia và Ca Trần rõ ràng xuất ra từ cùng một đoàn thể thần tượng, đến cuối cùng lại đi lên hai con đường khác nhau cũng là có nguyên nhân, Ca Trần còn hơn nhiều người biết đối nhân xử thế, bởi vì không thể ở nhà trọ, Ca Trần còn tự mình giải thích xin lỗi với tổ tiết mục, nói là có mấy bộ phim còn đang hợp tác quay chụp nên không tiện, mọi người cùng hiểu Ca Trần tương đối bận không thể cưỡng ép người ta ở lại nhà trọ.

Ngày đầu tiên đi tới ban huấn luyện siêu sao, Ca Trần thành thạo chào hỏi mọi người, trợ lý bên cạnh từng mắng Đường Phong còn cười ha hả phân phát đồ uống cho mọi người, sau đó đem cà phê đưa cho nhân viên công tác.

A, thuận tiện nói một câu, Ca Trần lại mặc quần áo trắng, phối với khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tái nhợt, Đường Phong luôn luôn có một loại ảo giác Ca Trần lập tức sẽ bị bệnh.

Bệnh mỹ nhân có thể nổi tiếng, có thể giành được sự quan tâm từ đại chúng, thế nhưng nguyên tắc sinh mệnh thủy chung vẫn là vui vẻ trưởng thành, đứng ở góc độ một người đàn anh, Đường Phong nghĩ Ca Trần nếu muốn phát triển hơn nữa nhất định phải thay đổi hình tượng một chút, minh tinh ốm yếu hoa mỹ nam vĩnh viễn không phải là xu hướng chính mà xã hội đại chúng tiếp thụ, nhiều nhất cũng chỉ là kiếm fan kiếm nhân khí, một ngày qua tuổi ba mươi sẽ rất khó tiếp tục đứng vững.

Bởi vì bề ngoài của một minh tinh có thể là biểu tượng dễ dàng khiến mọi người trở thành fan của mình, nhưng cũng dễ bị mất đi sự chú ý bởi một thần tượng ưu tú hơn.

Minh tinh cho tới bây giờ cũng không cần sự chắp vá từ fan, mà là thái độ tán thành của đại chúng.

Huấn luyện viên khóa âm nhạc là một người Mỹ tên là Justin, Đường Phong lúc trước cũng biết rất nhiều người lăn lộn trong giới âm nhạc, tuy rằng cậu chưa gặp Justin thế nhưng có nghe bạn bè nói đến, ông là một người chế tác âm nhạc nổi danh ở Mỹ, những tác phẩm âm nhạc nổi tiếng do ông chuyên tập chế tác cũng không phải là số ít.

Kỳ thực xã giao trong giới giải trí rắc rối phức tạp giống như mạng nhện vậy, mọi người thường thường nghĩ không ra hai người ở trong hai lĩnh vực khác nhau kỳ thực lại là bạn tốt.

Đóng phim, âm nhạc cùng với thời trang, ba phạm vi này có quan hệ cực kỳ mật thiết.

Trong ban huấn luyện có bố trí phiên dịch tiếng Anh, phần lớn mọi người cũng có chút căn bản tiếng Anh, nghe mấy vị huấn luyện viên ngoài nghề giảng bài cũng coi như miễn cưỡng hiểu được, hơn nữa đa số huấn luyện viên giảng bài cũng không nhiều, thường thường trực tiếp kéo người đến bắt đầu tự mình diễn luyện.

“Làm một minh tinh, nếu các bạn không thể chơi nổi một nhạc cụ thì có chút mất mặt, cũng không phải bắt mọi người phải đi học, mà là thông qua cảm thụ âm nhạc và tìm tòi, chúng nó giống như một đám tiểu thiên sứ có thể mang các bạn đi ngao du thế giới, thấy càng nhiều sự vật duyên dáng hoặc là mới mẻ. Nếu như con đường về sau của các bạn phát triển theo sự nghiệp ca hát, tôi nghĩ có thể khẳng định đây là chuyện bắt buộc, nếu các bạn đi theo con đường diễn xuất, thân ái, âm nhạc có thể khiến các bạn càng thêm có khí chất.” Jusin đơn giản nói qua sự tất yếu của học tập âm nhạc.

“Chọn một hoặc vài nhạc cụ rồi yêu nó, các bạn có thể không cần thông hiểu âm nhạc, nhưng phải học cách thưởng thức.”

Nói xong, Justin hỏi mấy người học viên nói một chút xem bản thân thích thể loại âm nhạc và nhạc cụ nào, đồng thời để cho bọn họ đi lên biểu diễn một chút, có thể vừa chơi nhạc vừa hát, cũng có thể hát chay hoặc là chỉ chơi nhạc cụ.

Trong ban huấn luyện có hơn nửa học viên vẫn chưa chính thức tiến nhập giới giải trí, biểu hiện ra ngoài ít nhiều cũng có một chút nhút nhát và căng thẳng, lúc này phải có người đi ra làm mẫu trước.

“Tôi nghe nói hai bạn xuất thân từ đoàn thể thần tượng ca múa, không bằng hai bạn lên trước.” Justin đã sớm xem qua tư liệu của mấy người học viên nâng lên một ngón tay, bên trái chỉ chỉ Ca Trần, bên phải chỉ chỉ Đường Phong.

Ca Trần và Đường Phong xuất đạo từ đoàn thể thần tượng giỏi ca múa, năm ấy còn đạt danh hiệu người mới giỏi âm nhạc nhất, đáng tiếc chưa được vài năm đã giải tán, chuyện tình sau đó mọi người cũng đều biết.

 

Đệ thất thập bát chương: Khóa âm nhạc ( nhị )

 

“Đường Phong lên trước đi, tôi nhớ lúc trước còn đang trong đoàn thể, anh hát rất hay, đàn dương cầm cũng chơi cực kỳ tốt.” Trên mặt mang theo dáng tươi cười nhàn nhạt khiến người ta sinh ra thiện cảm, Ca Trần trước tiên đẩy Đường Phong đi ra ngoài, người khác nhìn còn tưởng rằng Ca Trần là có chút khiêm nhường, nhưng chỉ có Đường Phong mới biết chuyện không đơn giản là vậy.

Đối với loại chuyện tiểu câu tâm tiểu đấu giác này Đường Phong đều đã gặp đến chết lặng, hiện tại nhìn lại lại có vẻ trẻ con và buồn cười.

Tiếng hát của “Đường Phong” trong mắt Ca Trần là không tệ, điểm này Ca Trần nói không sai, thế nhưng chơi đàn dương cầm lại cực kỳ rách nát, Đường Phong sau đó xem qua rất nhiều tư liệu của thân thể này lúc trước, biết “Đường Phong” tuy rằng biết chơi dương cầm nhưng chỉ là trình độ thông thường, căn bản không thể nói có bao nhiêu lợi hại, người này thích nhạc rock ầm ĩ và đàn ghi-ta điện, chứ không phải là người có thể im lặng ngồi chơi đàn dương cầm như vậy.

Về phần dương cầm. . . Người nọ vốn là vì lấy lòng Lục Thiên Thần mới đi học.

“Được.” Đường Phong vui vẻ cười tiếp thu, người trẻ tuổi luôn luôn dễ rơi vào thế giới của mình bò ra không được, nhưng kỳ thực thế giới này rất lớn, không có thời điểm không thể vượt qua quá khứ, qua không được vĩnh viễn đều do mình mà thôi.

Đường Phong thích chơi đàn dương cầm, nhất là sáng sớm tám chín giờ và buổi chiều ba bốn giờ, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ làm cho gian phòng màu ấm tăng thêm một tầng mỹ cảm mông lung, một người chân trần ngồi trước đàn dương cầm tùy ý diễn tấu, gió mát lướt qua vành tai, kéo theo một vài sợi tóc, mùi đất và hương hoa trong vườn hòa vào với nhau, nhàn nhạt, thản nhiên quanh quẩn một phòng.

Tràn đầy, đều là hương vị ánh mặt trời.

Ấm áp, dạt dào, thoải mái, tốt đẹp, tràn ngập hi vọng và sức sống.

Đường Phong đi qua ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phím đàn trắng đen xen kẽ, nhắm mắt lại dường như quay về lúc trước, nốt nhạc vang lên, cậu theo đó mà ngâm nga, thanh âm dẫn theo cảm giác khàn khàn xào xạc, đặc biệt giọng hát nghe vào lại có vị đạo khác, khiến người ta cảm giác vô cùng tuyệt vời.

Đây là lần đầu tiên Đường Phong sau khi sống lại tự đàn tự hát, lúc trước tuy rằng rất thích âm nhạc, thế nhưng giọng nói lại kém hơn hiện tại, cho nên nói cậu thực sự là quá may mắn có đúng không?

Tâm tình vừa đàn vừa hát bắt đầu tốt lên, hát đến đoạn vui vẻ còn thuận tiện thật giả thay đổi âm tiết cộng thêm kỹ xảo chuyển âm, cảm giác thoả thích tự nhiên đi theo nốt nhạc nhảy múa nhiễm đến những người bên cạnh, Justin một bên nghe, một bên theo tiết tấu của cậu gật đầu cười, ở nơi cần hát đệm lại càng hăng hái hát phối với Đường Phong.

Có người đứng ở nơi đó chính là một bức họa, có người một ánh mắt hay một câu chuyện, có người hát một bài ca là có thể thấm đẫm lòng người.

TV trong tủ kính bên cạnh cửa hàng thiết bị điện tử phát sóng chính là một màn này, có mấy người thỉnh thoảng dừng chân nhìn lại.

Vừa vặn gặp phải đèn đỏ, một chiếc xe con màu đen chạy tới sân bay chậm rãi ngừng lại, tiếng ca êm tai nhẹ nhàng tiến vào khe cửa sổ hơi mở, Albert vẫn cúi đầu đọc 《 Nhà thờ Đức Bà Paris 》 đột nhiên con mắt xẹt qua một chút, lập tức quay đầu nhìn màn hình TV trong tủ kính bên cạnh bị đàn người che chắn như ẩn như hiện.

Đẩy mở cửa xe đi xuống, Albert đi tới bên tủ kính, một người đàn ông trong màn hình TV vừa chơi dương cầm vừa hát, có mấy tiểu nữ sinh vừa tan học đứng ở một bên nói chuyện phiếm.

“Ơ, người này hình như là Đường Phong đúng không? Hát rất hay, rất dễ nghe, không biết có phải luyện tập trước rồi không.”

“Cậu nói đến cuối tiết mục Charles có thể tiếp tục lựa chọn Đường Phong không? Mình nghĩ khả năng này rất lớn, đẹp trai lại đa tài đa nghệ.”

Lúc này Đường Phong trong TV đã hát xong, mấy người tiểu nữ sinh cũng không còn hứng thú tiếp tục đứng ở bên cạnh, vừa trò chuyện vừa rời đi. Trong màn hình TV rất nhanh xuất hiện Ca Trần có danh xưng là dung mạo như thiên sứ, so với Đường Phong vui sướng đàn hát tùy ý không kềm chế, Ca Trần càng thiên hướng ca khúc duy mỹ êm tai.

Không hổ đã từng ở trong đoàn thể thần tượng ca múa, hai người hát đều tính là không tệ, mỗi người mỗi điểm riêng, chỉ là nghe phần Đường Phong lại rất có vị đạo hơn một ít.

Albert câu lên khóe miệng, đường nhìn hai mắt thẳng tắp rơi vào màn hình trên thân người đàn ông lẳng lặng ngồi trong góc phòng, trong mắt dần dần dấy lên một tia hỏa diễm, “Esméralda, nhiệt tình, hi vọng, hết thảy đều tuyệt đẹp.”

 

—————-

 

Chú thích: Esméralda: nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Nhà thờ Đức Bà Paris nổi tiếng ( có thằng gù Quasimodo kéo chuông ấy ^^ nói đến đây chắc mọi người đều biết ha ). Mọi người nếu muốn có thể tìm hiểu thêm tại đây.

Nhà thờ Đức Bà Paris (tiểu thuyết) – Wikipedia tiếng Việt