Đệ cửu thập nhất chương: Uống ly cà phê tâm sự một chút ( nhất )

 

Trong thang máy an tĩnh khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông, tựa trong thang máy khoanh hai tay, Chino hơi nghiêng đầu nhìn Đường Phong đứng ở phía trước trong lòng một trận kính nể, cho dù bọn họ sau đó trở thành đồng bọn hợp tác, đóng vai người yêu thân mật trong điện ảnh theo như lời đạo diễn nói, tại sao Đường Phong vẫn có thể buông thả bầu không khí an tĩnh quá mức đến xấu hổ như vậy?

Dáng dấp thoạt nhìn lãnh tĩnh, trầm ổn, kì thực lộ ra vài phần kiêu ngạo này khiến anh nhớ tới một người đàn ông.

“Vừa rồi còn nói là muốn trở thành tình lữ thân mật, thế nào vừa ra ngoài đã trở nên xa lạ như vậy?” Michael Chino cười cười đánh giá Đường Phong, người đàn ông này hai tay thản nhiên cho vào trong túi quần, bình tĩnh tự nhiên một mình một người đứng, thoạt nhìn giống như cho dù có động đất đi nữa thì người này vẫn giữ lại dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

“Tôi không nhớ chúng ta rất thân quen, nói lại, vì sao anh đồng ý đi diễn bộ phim này, trả lời nhanh như vậy.” Đường Phong cũng không quay đầu, cậu vẫn như cũ nhìn vào cửa thang máy nhẵn bóng như gương, trên cửa phản chiếu minh tinh quốc tế đứng ở đằng sau cậu.

Chino nhíu mày: “Nói thật, cậu không phải minh tinh châu Á mà tôi lần đầu tiếp xúc, tôi cũng rất tò mò muốn biết vì sao khi cậu nhìn thấy tôi lại có chút chống cự rõ ràng như vậy, không giống tiểu minh tinh khác lúc nhìn thấy tôi thì kích động và căng thẳng, nếu như không phải là cậu biểu diễn ngụy trang quá tốt, thì cậu chính là một người am hiểu khống chế tâm tình, là điều gì khiến cho cậu kiểm soát bản thân tốt đến như vậy?”

“Bởi vì những kẻ buồn chán như anh trên thế giới này có rất nhiều.” Dù sao cũng không thể nói là bởi vì thói quen cậu dưỡng thành, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi thân mang bệnh tim nếu như còn giống thanh niên dễ nổi giận như vậy, không chừng đã chết rất nhiều năm trước rồi.

Đường Phong xoay người: “Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

“Bởi vì tôi muốn thử cảm giác làm tình cùng cậu.” Câu trả lời không nghe ra thật giả, Chino vẻ mặt không đứng đắn.

“Vậy anh cũng nên biết chúng ta sẽ không súng thật đạn thật đến đánh một trận.” Đi về phía Chino, Đường Phong mỉm cười giơ tay nắm lấy cổ áo người kia, đột nhiên đến gần bên tai đối phương, “Tôi không yêu cầu anh phải giúp tôi, nhưng dựa theo lễ phép tôi còn phải nói với anh một tiếng cảm ơn, thế nhưng vẻn vẹn chỉ có vậy, nếu như anh có yêu cầu quá đáng nào khác, tôi sẽ cho khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của anh một quyền.”

Chino sửng sốt một chút, con mắt nhìn chằm chằm Đường Phong đã thả tay ra, hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra điều gì.

“Đến rồi.” Cửa thang máy vừa vặn mở ra, Đường Phong bước nhanh đi ra ngoài.

“Ừ.” Gật đầu, Chino cũng ra khỏi thang máy, sau khi thanh tỉnh nhớ lại lời nói và động tác của Đường Phong, anh càng ngày càng có một loại ảo giác trên người Đường Phong có thân ảnh của Fiennes.

“Chờ một chút!” Nhìn Đường Phong đi tới đại sảnh khách sạn, Chino nhanh chân đuổi theo, ngực nghĩ có chút không đúng, lại hô một tiếng, “Đường Phong! Chờ một chút!”

Nghe thấy tiếng kêu của Chino, Đường Phong nhanh chóng ngừng lại, xoay người liền thấy tên kia đã chạy đến trước mặt cậu.

Ở bên dường như có ánh đèn flash, Đường Phong nhìn quanh bốn phía, cũng không tìm thấy người chụp ảnh, thế nhưng trong khách sạn cũng không có ít người đều đang nhìn về phía họ.

“Cũng may cậu không phải là phụ nữ, bằng không đầu đề trên báo ngày mai chắc chắn sẽ đăng tin tôi và cậu hẹn hò trong khách sạn.” Chino sang sảng cười, vỗ vỗ vai Đường Phong, nói, “Chúng ta vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn.”

Đường Phong thuận miệng nói: “Nghe có vẻ tin tức ngoài lề của anh có rất nhiều.”

“Cùng đi uống cà phê thế nào?” Chino nhìn đồng hồ, “Chúng ta có thể trò chuyện về bộ phim, buổi chiều tôi cũng rảnh.”

Đối với công tác, Đường Phong cũng không đem tình cảm tư nhân mang vào: “Được.”

 

Đệ cửu thập nhị chương: Uống ly cà phê tâm sự một chút ( nhị )

 

Trong quán cà phê ngoài trời trên sân thượng của tầng giữa khách sạn ngồi tụm năm tụm ba du khách, gió mát trời chiều, cà phê tinh khiết thơm ngon, điểm tâm ngọt tinh mỹ, tất cả đều có vẻ thư giãn khiến người ta thả lỏng khoan khoái.

Chino nhẹ nhàng quấy cà phê trong tách, hai mắt chăm chú nhìn người đàn ông ngồi đối diện đang cúi đầu xem kịch bản, thỉnh thoảng anh cũng cúi đầu đọc kịch bản, nhưng phần lớn thời gian đường nhìn của anh đều rơi trên người Đường Phong, chung quy vẫn cảm thấy trên người đối phương có một loại ảo giác khiến anh quen thuộc, rốt cuộc là cái gì đây?

Cảm giác này kéo dài từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến tận bây giờ, cũng chính bởi vậy mà anh đề nghị với đạo diễn Lý Nguy có thể thử chọn dùng Đường Phong một lần, khi Lục Thiên Thần sai người gọi điện thoại nhờ anh kết nối điện thoại với Đường Phong, anh luôn luôn rất ít khi tham gia loại chương trình tạp kỹ này dĩ nhiên đồng ý.

“Anh cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng sẽ không biến thành một đóa hoa.” Lật qua một tờ kịch bản, Đường Phong cũng không ngẩng đầu bưng lên tách cà phê nhấp một ngụm, thêm sữa không thêm đường, đây là thói quen của cậu, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

Chino một tay gõ lên bên đầu, kính râm thật lớn treo trên mũi, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cậu vốn chính là một đóa hoa.”

“Nếu như tôi là một đóa hoa, vậy anh là cái gì?” Đường Phong kéo lên khóe miệng, đây là lần đầu tiên cậu bị người ví von là một đóa hoa.

“Tôi ư? Tôi chính là một người làm vườn trồng hoa, đương nhiên cũng có thể là một tên hái hoa tặc.” Chino vừa nói vừa nở nụ cười, “Cậu nghĩ thế nào?”

“Tôi nghĩ anh quả thực là một người buồn chán, mấy câu nói của anh cũng rất buồn chán rất không có dinh dưỡng, nếu như anh là một người làm vườn, chỉ sợ một đóa hoa cũng không chịu nở ra.” Nhíu mày, Đường Phong dùng một loại giọng điệu buồn bã ỉu xìu chế nhạo đối phương.

Chino đột nhiên mở to hai mắt: “Đường, cậu biết không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã có một loại cảm giác kỳ quái, giống như chúng ta đã từng gặp nhau vậy.”

Nghe đến đây trong lòng Đường Phong “Lộp bộp” một chút, nhưng cậu vẫn cúi đầu lật xem kịch bản, trong kịch bản vừa vặn là cảnh hai người do cậu và Chino đóng vai đang đấu võ mồm với nhau, ngẫm lại bọn họ lúc trước và hiện tại, Đường Phong âm thầm cười ở trong lòng, từ điểm này đến xem bọn hắn đích xác coi như là “Oan gia vui vẻ”.

“Tôi biết tôi là tình nhân trong mộng của anh, anh không cần lập lại đâu.” Đường Phong trêu chọc nói.

“Không, không phải như vậy.” Chino lắc đầu, con mắt nhìn chằm chằm Đường Phong, giống như là muốn nhìn thấu đối phương, nhưng cuối cùng anh thấy cũng chỉ là một người đàn ông thản nhiên như thường ngồi ở đối diện uống cà phê.

“Cậu biết Fiennes Đường không?” Chino hỏi.

“Có, đương nhiên biết, anh ấy rất nổi tiếng.” Đâu phải chỉ biết, bọn họ còn thân quen vô cùng.

Chino nói: “Đường, cậu rất giống anh ấy, thậm chí ngay cả tên họ cũng giống, cậu thấy đấy, hai người đều thích cà phê không thêm đường.”

“Thói quen này rất nhiều người có.”

“Không chỉ có cái này, cậu có lẽ không thể tượng tượng, lời cậu vừa nói với tôi giống hệt như Fiennes đã từng nói, anh ta cũng nói tôi là một kẻ buồn chán lại không thú vị, những lời nói ra không có một chút dinh dưỡng.” Đáy mắt trầm xuống vài phần bi thương, Chino thở dài, “Fiennes là một người rất tốt, đáng tiếc. . . Ngay cả thượng đế cũng đố kỵ anh ấy, sớm như vậy đã dẫn anh ấy đi.”

Đường Phong ngẩng đầu lên, đem kịch bản thu về trong túi, nói là đi uống cà phê trò chuyện về nội dung vở kịch, nhưng bọn họ nói một câu cũng không liên quan đến điện ảnh, thế nhưng hiện tại đột nhiên nói tới “Fiennes Đường”, đối với Đường Phong mà nói vẫn như cũ rất có sức hấp dẫn, cậu rất muốn biết trong lòng Chino cậu là một người như thế nào.

Dù sao vừa rồi, Chino nói cậu là một người tốt.

“Nghe có vẻ như anh và anh ấy rất thân.” Đường Phong nói: “Anh nghĩ anh ta là một người như thế nào?”

“Anh ấy sao?” Chino lắc đầu nở nụ cười, giống như chìm vào trong hồi ức, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cà phê đen trong tách, “Anh ấy bề ngoài thoạt nhìn là một người trầm ổn thành thục lại rất có sức quyến rũ, nhưng trên thực tế là một tên kiêu ngạo và tự tin, có đôi khi cậu sẽ không nhịn được muốn đi trêu chọc, không biết vì sao, tôi đặc biệt thích dáng vẻ phát điên của anh ta.”

“Tôi nhớ anh ấy có bệnh tim.” Như vậy đối với một người bệnh nhân, Chino anh quả thực là một tên khốn kiếp!