Đệ cửu thập thất chương: Anh còn non lắm ( nhị )

 

Đường Phong và Lục Thiên Thần về tới trong phòng, cậu vừa đóng cửa, quay đầu lại liền thấy Lục Thiên Thần sắc mặt không tốt nhìn cậu.

“Tôi nhớ tôi đã nói, bàn chuyện xong với đạo diễn lập tức trở về phòng, tôi vẫn ở chỗ này chờ cậu, thế nhưng cậu lại không nói một tiếng chạy đến quán cà phê uống cà phê với người khác.” Một bên cởi áo khoác ném lên sô pha, Lục Thiên Thần tháo cà vạt tùy ý ngồi trên sô pha, bộ dạng thẩm vấn nhìn Đường Phong.

Chỉ vậy đã muốn hù dọa cậu? Quá non rồi.

Lão giang hồ Đường chỉ là cười cười, học Lục Thiên Thần cởi áo khoác, tháo cà vạt, chẳng qua toàn bộ quá trình đều cực kỳ thong thả, thoạt nhìn càng giống như đang nhảy một loại vũ điệu nào đó, thế nhưng ý nghĩ như vậy là sai, sau khi cởi áo khác và cà vạt Đường Phong cũng không có ý định tiếp tục cởi quần áo. ( đến đây chắc ai cũng bít đây là ám chỉ thoát y vũ chứ??? )

“Tôi nhớ trong hợp đồng của chúng ta không có điều khoản như trên, mặt trên viết tôi phải nghe lời anh nói, giống như một tên nô lệ.” Đi tới trước quầy bar trong gian phòng, Đường Phong tự rót cho mình một ly rượu whisky bỏ thêm đá lạnh, thời tiết hôm nay có chút nóng.

“Vậy sao? Nói như vậy điều khoản trong hợp đồng càng không có hạng mục xảy ra chuyện là gọi điện thoại cho ông chủ đúng không?”

Ngửa đầu uống một ngụm rượu, Đường Phong xoay người tựa lên quầy bar nở nụ cười: “Lục Thiên Thần, đừng nói như vậy, anh cho là ai khiến tôi chọc phải một người như Albert? Nếu không phải anh ném tôi cho Charles, Charles dẫn tôi đi theo, tôi sao có thể gặp phải Albert?”

“Tôi muốn cũng không nhiều, tôi chỉ muốn đơn thuần làm một người diễn viên, hưởng thụ vui sướng khi đóng phim, hưởng thụ danh lợi và tài phú do nổi danh mang đến, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, đối với chuyện tham gia xã hội đen một chút cũng không có hứng thú.”

Đường Phong vừa nói xong “Xã hội đen”, Lục Thiên Thần từ sau lưng quần rút ra một khẩu súng lục màu đen, ở trước mặt cậu đem nó bỏ vào trong một cái hộp.

Thở dài, cậu nói: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy thứ này.”

“Cậu đã thấy rồi.” Lục Thiên Thần nói một câu cực kỳ đáng ghét.

Đường Phong giở giọng xem thường: “Lục Thiên Thần, anh có thể làm một ông chủ tốt của tôi không?”

“Tôi vẫn luôn là ông chủ tốt của cậu.”

Nhíu mày, Đường Phong buồn cười chế nhạo nói: “Đương nhiên, sau khi nhân viên nhảy xuống biển xuất viện còn bị chấn động não thì đưa người lên giường của người khác, bị trút thuốc mê chờ bị người thượng, chủ tịch Lục thực sự là ông chủ tốt.”

“Cậu chưa từng nói chuyện này cho tôi.” Lục Thiên Thần hình như hơi nhíu mày.

“Tôi lúc ấy ngay cả anh là ai còn không biết, xin hỏi chủ tịch Lục muốn tôi nói với ai? Charles?” Cái miệng bắt đầu gay gắt lên, Đường Phong cũng không phải kẻ yếu.

Lục Thiên Thần chỉ là lắc đầu: “Chuyện này trở lại tôi sẽ xử lý, cậu hiện tại chỉ cần biết tôi sẽ không đem cậu đưa đến trên giường người khác.”

“Còn có trên giường của anh.” Có lẽ là nên bổ sung một câu như thế.

“Tôi là một người đàn ông, nhưng cũng là một thương nhân, có thể đi tới ngày hôm nay cũng không phải chỉ dựa vào nửa người dưới mà suy xét, Đường Phong, tôi có thể thấy tiềm lực của cậu, mặc kệ cậu lúc trước là ai và đã làm gì, từ giờ trở đi cậu là người của Lục Thiên Thần tôi, tôi biết cậu sẽ trở thành một siêu sao chân chính.” Lục Thiên Thần từ trên sô pha đứng lên, đi về phía Đường Phong.

Lắc lắc ly rượu trong tay, Đường Phong nói: “Đương nhiên, tôi là nhân viên của anh, sẽ không khiến anh thất vọng.”

Đi tới bên người Đường Phong, hai mắt Lục Thiên Thần đối diện với người kia, anh đưa tay cầm lấy ly rượu trong tay Đường Phong, cho dù là lúc ngửa đầu uống rượu con mắt cũng chưa từng rời khỏi Đường Phong.

“Đó là rượu của tôi.”

Lục Thiên Thần trả lại cho Đường Phong một cái ly không: “Chúng nó hiện tại ở trong bụng tôi.”

“Rất nhanh chúng nó sẽ nằm trong bồn cầu.” Một câu nói hoàn toàn phá hỏng bầu không khí.

Lục Thiên Thần nhịn không được nở nụ cười một chút, hai tay chống lên quầy bar kẹp cậu ở giữa chính anh và quầy bar: “Cậu càng ngày càng biết ăn nói, cậu trước đây không phải như thế.”

“Có thể là anh cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu tôi?”

“Tôi sẽ cố gắng để hiểu cậu.” Mi mắt Lục Thiên Thần hơi buông xuống, thanh âm dường như cũng mềm hơn.

“Nếu có thể để anh coi trọng như vậy tôi thực sự là cảm ơn rất nhiều.” Đường Phong đẩy Lục Thiên Thần ra, lúc tôi nói chuyện yêu đương anh còn đang mặc quần yếm học nhà trẻ, thằng nhóc hư hỏng, thích chơi trò mờ ám với tôi.

. . .

. . .

Đường Phong không phải hacker đương nhiên không thể từ trên internet tìm thấy tin tức về Albert, nơi phát ra tin tức tốt nhất không thể nghi ngờ chính là Lục Thiên Thần từng có quan hệ hợp tác với Albert.

Từ chỗ Lục Thiên Thần nói ra chút chuyện, Đường Phong cũng đã sơ sơ lý giải Albert người này.

Albert là một người Bắc Âu, nguyên quán Đan Mạch, sinh tại Pháp, lớn lên ở Anh quốc, gia tộc ở Tây Âu xem như là một tồn tại rất có địa vị, sinh ý dưới tay tương đối nhiều, nói trắng ra là một tên có tiền có quyền thế. Cha mẹ người này mất sớm, là được ông nội nuôi lớn, huyết mạch trong gia tộc đông đảo, nhưng nếu Albert còn trẻ như vậy mà đã có thể trèo lên vị trí cuối cùng vậy xem ra thủ đoạn và cái đầu đều cực kỳ không tệ.

Thế nhưng Đường Phong muốn biết cũng không phải là lịch sử làm giàu của Albert, có lẽ là do tuổi thơ không quá tốt cộng thêm áp lực gia tộc khiến cho cuộc sống từ nhỏ của Albert ở trong hoàn cảnh lục đục với nhau, tính cách Albert xem như là hoàn toàn vặn vẹo, làm việc không có trình tự quy tắc, có đôi khi còn thích xằng bậy, sinh hoạt cá nhân cũng cực kỳ hỗn loạn.

Albert thích cả nam lẫn nữ bề ngoài thiện lương sạch sẽ, nhưng người ở bên bình thường chưa vượt qua một tháng liền lập tức bị thay thế, theo lý thuyết Albert hẳn là thích một loại “Thiên sứ” như Ca Trần, cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với Đường Phong, chuyện này Lục Thiên Thần cũng không rõ.

Nhưng hiện tại có một việc có thể xác định, càng là thứ không chiếm được thường thường lại càng khiến người ta muốn có.

Cũng may Albert không phải là một tên điên khùng không có đầu óc, một câu “Đường Phong là người của tôi và Charles” của Lục Thiên Thần coi như là bùa hộ mệnh trong tay Đường Phong hiện nay, nếu như chỉ là riêng của Lục Thiên Thần hoặc là riêng của Charles, Albert còn có thể dẫn lên một hai mồi lửa thiêu sạch, nhưng đối phương là hai người có thế lực tương đương bản thân, Albert cũng không phải là nam diễn viên ngu ngốc vì một người đàn ông mà liều lĩnh trong tám giờ.

Được rồi, nói thì nói vậy, nhưng tại sao Đường Phong vẫn nghĩ có chút là lạ, sức hút của cậu cũng không lớn như vậy, đúng không?

“Hiện tại, trước khi Albert buông tha cậu, cậu không thể nói chuyện yêu đương với những người khác, điều kiện này cậu có thể tiếp nhận không?” Nói xong lời cuối cùng, Lục Thiên Thần kết luận một câu cho Đường Phong.

Bọn họ phải bảo trì lời nói dối này thẳng đến khi Albert thay đổi tầm nhìn, vấn đề là bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Hay là một năm? Vì sao hết lần này tới lần khác chọc phải loại nhân vật phiền phức như vậy?

“Anh bảo tôi hiện tại dự đoán tôi trong tương lai có thể hay không gặp một người đàn ông hay phụ nữ khiến tôi động lòng, cái này không khỏi quá khó khăn rồi.” Đường Phong cau mũi, cậu không thích cuộc sống bị gò bó như vậy, “Tôi không thích như vậy.”

Lục Thiên Thần đột nhiên hỏi: “Cậu có động lòng với tôi hoặc là Charles không?”

Đường Phong không hề do dự lắc lắc đầu: “Chí ít cho tới bây giờ, không có.”

“Vậy cậu cũng rất khó động lòng với những người khác.” Loại cảm giác tự tin này từ đâu mà tới vậy?

Lục Thiên Thần lại bổ sung một câu: “Nếu như cậu nghĩ không công bằng, vậy suy nghĩ một chút tôi và Charles, trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng sẽ không đụng chạm những người khác.”,

Đường Phong vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Lục Thiên Thần, những lời này đối với Lục Thiên Thần mà nói có lẽ hữu dụng, dù sao Đường Phong ở bên Lục Thiên Thần cũng không phải ngày một ngày hai, chưa từng thấy Lục Thiên Thần cùng ai đi ra ngoài làm loạn, Ca Trần miễn cưỡng tính là một người. Thế nhưng Charles, Charles a! Siêu cấp cậu ấm một ngày đêm không có ai ấm giường liền sống không nổi kia có thể chịu được?

“Tôi có đáng để hai người làm vậy?” Đường Phong mở to hai mắt nhìn, con mắt của cậu vốn cũng không nhỏ, mở mắt tròn tròn ngập nước như thế, thoạt nhìn liền có một loại cảm giác kỳ diệu.

Lục Thiên Thần nhìn vào đôi mắt người kia, hình như trước đó anh cũng không phát hiện đôi mắt của Đường Phong rất đẹp, lông mi trên dưới cũng đặc biệt dày đặc và nhọn dài, hiện tại ánh mắt này đang nhìn anh, trong con ngươi phản chiếu cũng chỉ có mình anh, bởi vì tâm tình phập phồng mà bộc lộ sáng bóng không giống bình thường.

“Tôi không muốn nợ nần ân tình với hai người, lẽ nào chúng ta không thể nghĩ ra biện pháp khác?”

“Trước đó không phải cậu đã nói sao? Cậu bị Albert nhìn trúng đều là do ‘Công lao’ của tôi và Charles, cho nên cậu cũng không cần phải nghĩ mình nợ nần cái gì, về phần biện pháp khác cũng không phải không có, anh ta chỉ thích đồ mới mà thôi, chỉ cần cậu lên giường một lần với anh ta rất có thể anh ta sẽ không còn quấn quít lấy cậu.” Lúc nói đến phần sau Lục Thiên Thần hơi hơi nhíu mày.

Lục Thiên Thần liếc nhìn Đường Phong đang tự hỏi: “Cậu đang suy xét?”

“Lựa chọn bạn giường của tôi không có tùy tiện như vậy, hơn nữa làm sao anh biết anh ta lên giường một lần với tôi là chán? Tên lăng nhăng Charles chính là một ví dụ.” Vấn đề này càng nói càng quỷ dị, Đường Phong nhanh chóng lắc đầu ngăn lại, “Quên đi, đi một bước tính một bước, trước đó cứ làm theo ý anh, thế nhưng Charles sẽ đồng ý?”

“Cậu cũng nói, Charles là một ví dụ, tôi nghĩ cậu ta sẽ làm.” Lục Thiên Thần thấy Đường Phong nhìn chằm chằm vào mình, nhịn không được giải thích, “Chúng tôi bảo vệ cậu chẳng qua bởi vì cậu là một diễn viên có tiềm năng, không muốn cậu vì một vài rắc rối mà hủy đi chính mình.”

“Tôi biết.” Đường Phong chẳng sao cả nhún vai.

Đột nhiên nhớ tới một việc, Lục Thiên Thần lại hỏi: “Albert đã nói cái gì với cậu sao?” Bởi sau đó điện thoại bị Albert cắt đứt, Lục Thiên Thần cũng không nghe thấy một đoạn trò chuyện của Albert và Đường Phong.

Đường Phong nghĩ nghĩ, từ đống lời vô ích của Albert tổng kết một chút, dùng tiếng người biểu đạt ra hẳn là như vậy: “Chờ tôi trở thành siêu sao, anh ta sẽ đem tôi ăn tươi.”

“Cho nên hiện tại kỳ thực cũng không sao, tôi còn là một tiểu minh tinh, Albert chướng mắt tôi.” Một câu nói của Đường Phong khiến sắc mặt Lục Thiên Thần có chút xấu xí, vậy mấy lời đàm thoại lúc trước của họ tính là cái gì?

Lục Thiên Thần thoải mái bản thân nói: “Vậy chờ sau khi cậu thành siêu sao là có thể phát huy công dụng.”

Đường Phong gật đầu, vậy trước đó cậu vẫn có thể tự do yêu đương.

 

Đệ cửu thập bát chương: Trần Minh Húc ( nhất )

 

Vai diễn trong bộ điện ảnh mới của đạo diễn Lý Nguy cuối cùng cũng đã quyết định, chuyện tiếp theo chính là ký hợp đồng, trong phim mặc dù có một vài tình tiết buộc phải cởi trần và có liên quan đến SEX, nhưng bộ phim này dù sao cũng không phải phim khiêu dâm, phân cảnh không nhiều lắm cộng thêm phần lớn đều là mờ nhạt, thậm chí ở một vài chỗ còn có thể dùng thế thân và đạo cụ.

Đương nhiên, những điều khoản này đều được viết rõ trong hợp đồng, sau khi được Lục Thiên Thần xem qua và đồng ý mới có thể ký xuống.

Quá trình ký hợp đồng vô cùng thuận lợi, ba tháng sau điện ảnh sẽ chính thức khởi động máy quay, đến lúc đó Đường Phong cũng sẽ bay đến nước Mỹ tham gia tổ kịch bắt đầu bộ phim đầu tiên có ý nghĩa quan trọng với cậu, cuộn phim này có thể sẽ không giành được doanh thu phòng bán vé nào, nhưng đối với kỹ năng biểu diễn của một người thì đó tuyệt đối là một bước phát triển tốt.

Đường Phong sau khi xem qua kịch bản cũng rất thoả mãn với nhân vật của mình, mặc dù trong hai người đàn ông bị phân ở vị trí “tương tự phụ nữ”, nhưng bởi vì tính phức tạp của vai diễn cũng khiến cậu có thể phát huy khả năng ở rất nhiều chỗ.

Ở lại nước Mỹ năm ngày, Đường Phong và Lục Thiên Thần cùng nhau ngồi máy bay bay về thành phố S, trước khi quay bộ điện ảnh Đường Phong còn có một tiết mục TV 《 tình nhân trong mộng 》 và học tập tại ban huấn luyện siêu sao, thời gian ba tháng vừa vặn đủ cho cậu hoàn thành công tác trong nước, công tác ba tháng sau Lục Thiên Thần cơ bản đều đẩy lùi giúp Đường Phong, chỉ nhận một vài tạp chí.

Trên đường trở về, Đường Phong thay đổi thói quen đến nửa chừng bỏ xuống kính ngủ trò chuyện với Lục Thiên Thần ở bên tinh thần tỉnh táo hoàn toàn không bị múi giờ sai lệch ảnh hưởng, cậu có một vài nghi vấn cần người đàn ông này giải đáp.

“Tôi nghĩ anh ít nhiều cũng sẽ đưa ra một vài cái nhìn của bản thân đối với kịch bản.” Đường Phong nói như vậy.

“Kịch bản rất mạnh dạn, đạo diễn có phong cách riêng, điện ảnh như vậy rất có thể sẽ đưa tới vài lời chỉ trích, nhưng cũng có thể tạo nên đề tài bình luận, còn hơn đóng phim theo quy củ mười năm như một, đây rất có thể là phương pháp khiến cậu nổi danh cực nhanh.” Cúi đầu xử lý văn kiện, Lục Thiên Thần cũng không liếc nhìn người ngồi bên, hai tay của anh gõ bàn phím rất nhanh, cũng không bởi vì nói chuyện mà hỗn loạn một chút tốc độ.

Điểm này Đường Phong đồng ý, nói đến đây cái gì là kỹ năng biểu diễn?

Đại chúng phổ thông rất khó phân biệt kỹ năng diễn của một người là tốt hay không tốt, thường thường đều cần trải qua một vai diễn để hiểu thêm về một người diễn viên, đây là sự thực, bản thân Đường Phong cũng không thể phủ nhận sự thật này.

Kỹ năng diễn cho dù tốt, nhưng nếu không nhận được vai diễn thích hợp, rất có thể cả đời cũng chỉ là như vậy.

Là vàng đương nhiên cuối cùng sẽ tỏa sáng, nhưng nếu như vẫn chôn ở dưới nền đất còn không phải là luôn xám xịt, huống chi giá vàng lúc thấp lúc cao, khi một người diễn viên trải qua tuổi tác tốt nhất mới được người phát hiện thì sẽ chỉ lưu lại vô số tiếc nuối.

Lựa chọn trở thành một người diễn viên vĩ đại, hay là một minh tinh nổi tiếng nơi phòng bán vé, cậu nghĩ hai vấn đề này cũng không mâu thuẫn, cậu vừa muốn làm một minh tinh nổi tiếng phòng bán vé, vừa muốn trở thành một diễn viên vĩ đại lưu danh sử sách.

Sau khi trở lại thành phố S Đường Phong cho rằng người đầu tiên cậu gặp phải sẽ là Charles, nhưng kết quả người thứ nhất tìm đến cậu lại là người cậu nghĩ thế nào cũng thật không ngờ tới, Trần Minh Húc.

Đường Phong sau khi trở về giải trí Thiên Thần tổ chức họp mặt với người ở trong công ty thì gặp phải Trần Minh Húc, trên hội nghị cơ bản cậu không phải nói chuyện gì, đều là Lục Thiên Thần ở đây dặn dò mọi người giữ kín chuyện Đường Phong tiếp nhận điện ảnh của đạo diễn Lý Nguy, cùng với một vài việc nhỏ vụn vặt lúc đi Mỹ.

Sau khi họp xong Đường Phong dự định đi tới sân thượng ngoài trời của công ty hóng gió, Lục Thiên Thần nói sau khi tan tầm sẽ dẫn cậu trở lại nhà trọ của ban huấn luyện siêu sao, mà cậu cũng có thể không cần ngẩn người ngồi trong phòng làm việc của Lục Thiên Thần.

Sau khi Đường Phong cầm cà phê ngây người trên sân thượng ngoài trời thì Trần Minh Húc xuất hiện, vị MC chạm tay có thể bỏng trong quốc nội này mặc một thân quần áo thường màu trắng giản dị ngắn gọn, nếu như bỏ qua thái độ thù địch của Trần Minh Húc đối với cậu, người thanh niên này thoạt nhìn đích xác rất không tệ, là một người MC khiến cho người ta có ấn tượng đầu tiên tốt.

“Anh không đến tiết mục của tôi, vì sao?” Câu đầu tiên khi gặp mặt, Trần Minh Húc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Đường Phong có chút kỳ quái, chuyện như vậy đáng giá để Trần Minh Húc tự mình tìm đến cậu?

“Vì sao tôi lại phải tham gia một tiết mục cố ý gây khó dễ cho tôi?” Không hề khách khí phản kích, Đường Phong rất rõ ràng nhìn thấy trên mặt Trần Minh Húc lộ ra biểu tình ngạc nhiên, trong đó lại có một chút tức giận.

Trần Minh Húc đang tức giận cái gì? Đường Phong không rõ ràng lắm, cũng không hiểu, có thể ngày hôm nay sẽ có một đáp án.