Đệ nhất bách linh nhất chương: Tạp chí chụp ảnh.

 

Biệt thự cao cấp, ăn mặc hàng hiệu, Lục Thiên Thần hiển nhiên là dự định đem Đường Phong đóng gói trở thành một người minh tinh có khuynh hướng cảm xúc, mà không phải một loại bình dị gần gũi.

Nhưng trên thực tế cũng không tính là đóng gói, Đường Phong người này cùng với khí chất của bản thân vốn đã rất phù hợp với những vật phẩm xa hoa, khi người đàn ông tiền đồ vô lượng này mặc vào quần áo cao cấp của Gucci hoặc là Louis Vuitton, đeo đồng hồ Patek Philippe được sản xuất từ Thụy Sĩ, Lục Thiên Thần cũng không nhận thấy trên người Đường Phong có bất cứ thứ gì không hợp hoặc là bị cảm giác quần áo trang sức áp chế.

Có người cho dù mặc đồ sang quý vẫn không đẹp, mà có người mặc kệ là mặc quần áo hạ giá hay đồ sang trọng đều vẫn rất đẹp.

Có người trời sinh không phải là diễn viên hay ca sĩ, mà có người trời sinh đã định trước sẽ trở thành một siêu sao.

Chủ đề chụp ảnh của tòa tạp chí ngày hôm nay là — tự do, nhiếp ảnh gia mong muốn Đường Phong có thể thỏa thích biểu hiện tính chất đặc biệt của mình, thả lỏng, không nên dập theo khuôn mẫu, mọi người thích phẩm chất chân thành, cũng thích người có được phẩm chất này, minh tinh làm dáng cũng không có bao nhiêu người thích.

Chụp ảnh tạp chí đối với Đường Phong mà nói có thể coi là việc quen dễ làm, mà cậu cũng không có ý nghĩ muốn che giấu một ưu điểm này của bản thân, khi ống kính ngắm chuẩn đến cậu, người đàn ông này vẫn có thể tạo ra tư thế cực kỳ quen thuộc.

Ngay từ đầu là một vài bức ảnh tương đối nho nhã anh tuấn, tương tự quý tộc hiện đại, những bức ảnh này chụp ra rất khá, cũng rất đẹp, nhưng giống như nhiếp ảnh gia đã nói, Đường Phong cần đem tính chất đặc biệt của mình biểu hiện ra ngoài, nếu chỉ là muốn chụp đẹp, vậy trên đời này có một đống người mẫu có thể làm tốt hơn cậu.

Sau khi làm quen với nhiếp ảnh gia Đường Phong bắt đầu làm bừa, ngay từ đầu là kéo mở cà vạt đang chỉnh tề, nhiếp ảnh gia nhanh tay bấm máy mau chóng lưu giữ lại hình ảnh, nhiếp ảnh gia một bên tán thưởng biểu hiện của cậu, một bên âm thầm may mắn bản thân mình bấm máy đúng lúc, anh cho rằng mình đã bắt được một mặt tràn đầy quyến rũ của Đường Phong.

Nhiếp ảnh gia đã từng chụp cho không ít minh tinh, nhiều lúc hình ảnh trên bìa tạp chí chính là một tấm thành công duy nhất trong trăm tấm ảnh được chọn ra, ngay lúc nhiếp ảnh gia may mắn ngày hôm nay anh sớm bắt được “tấm ảnh thành công” của Đường Phong, người đàn ông này lại dùng tốc độ nhanh nhất nói cho anh, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

“Tôi nghĩ đến một vài tư thế mạnh dạn.” Đường Phong dường như có chút chơi đến phát điên, đối với lần đầu tiên chụp ảnh tạp chí sau khi sống lại, cũng ứng với chủ đề “Tự do” này, cậu cần buông thả một chút.

Nhiếp ảnh gia vừa nghe tự nhiên là vui vẻ, bọn họ không sợ minh tinh có thể tạo ra tư thế tùy tiện, mà là sợ minh tinh căn bản không dám thử nghiệm: “Có thể, chỉ cần cậu thấy thoải mái là được.”

Sau đó Đường Phong kéo xuống cà vạt, dùng cà- vạt trói lại hai tay của mình, tạo ra một biểu tình động tác khoa trương lại vui vẻ hướng về phía ống kính, giống như là sợ hãi than cậu bị trói lại!

Nếu như nói một chùm ảnh chụp lúc đầu là thể hiện sức quyến rũ đàn ông của Đường Phong, như là thành thục, ổn trọng, lão luyện và quý khí, vậy thì ảnh chụp sau đó chỉ còn lại giấc mơ trẻ con phía sau một người đàn ông.

Đường Phong sẽ hướng về ống kính lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật to, cũng sẽ nằm tựa lên sô pha quần áo mất trật tự, một chân đặt lên mặt đất, một chân gác lên tay vịn sô pha, loại tư thế mở rộng này có đôi khi khiến cho nhân viên công tác ở hai bên mặt đỏ tim đập.

Ấn tượng của khán giả về Đường Phong hầu như chỉ dừng lại ở một loạt từ ngữ “Mỹ nam cổ điển” “Nho nhã dịu dàng” không hề có ý sáng tạo, nhưng nếu như bọn họ thấy được chùm ảnh này khẳng định sẽ có hiểu biết mới về Đường Phong, người đàn ông bề ngoài có vẻ chững chạc này lại híp mắt cắn ngón tay, sẽ mở một đôi mắt to đáng thương vô tội lấy lòng, cũng sẽ đảo mắt lộ ra biểu tình hung ác độc địa mà có sát khí. . .

Chụp ảnh tạp chí thuận lợi trước nay chưa từng có, nhiếp ảnh gia chẳng biết mệt mỏi cùng Đường Phong chạy loạn bên trong toàn bộ khu nhà cấp cao, Lục Thiên Thần vẫn ở gần đó đứng nhìn, chưa từng ngăn cản bất cứ hành động nào của Đường Phong, người này không chỉ có tiềm chất trở thành siêu sao, thậm chí cũng có thể đi làm người mẫu.

Một khi đối mặt với ống kính, toàn thân Đường Phong luôn luôn phát ra sức hấp dẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng, Lục Thiên Thần có đôi khi xuất hiện một loại ảo giác, Đường Phong bình thường nói chuyện phiếm với anh có thật là Đường Phong hiện tại đứng trước ống kính?

Tác phong làm việc của Đường Phong rất dễ khiến cho người khác trở thành bạn của cậu, nếu như không phải buổi chiều nhiếp ảnh gia còn có công tác, không chừng bọn họ còn có thể ngồi tâm sự uống trà chiều cùng nhau.

Liên tục chụp ảnh nửa ngày, tất cả đều rất thuận lợi.

“Chờ một chút ở lại ăn cơm, Charles cũng sẽ đến đây.” Tiễn bước tổ chụp ảnh của tòa tạp chí, Lục Thiên Thần nói.

Nghe có vẻ không khiến người khác chờ mong như vậy.

 

Đệ nhất bách linh nhị chương: Ba người.

 

Sau khi chụp ảnh tạp chí còn có một khoảng thời gian mới tới bữa cơm, Đường Phong nhàn rỗi không có việc gì liền thẳng thắn đi ngủ, trước đó cậu cũng ở lại chỗ Lục Thiên Thần được một đoạn thời gian, lúc mở cửa phòng cậu có chút kinh ngạc phát hiện phòng ngủ dành cho khách vẫn là như cũ, không có thay đổi gì nhiều.

“Tôi cứ nghĩ anh sẽ đem ga trải giường hay gì đó đổi đi.” Đi vào trong phòng, tùy ý kéo mở tủ áo, mấy bộ quần áo cậu để lại vẫn còn ở trong.

Lục Thiên Thần tựa ở cạnh cửa giản đơn để lại một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc ăn cơm tôi gọi cậu.” Sau đó đóng cửa rời đi.

Đường Phong quen thuộc vọt vào phòng tắm tắm rửa, thân thể trần như nhộng tiến vào ổ chăn sạch sẽ ấm áp cuộn mình lại thành một cái nem rán, cậu thích ngủ khỏa thân, mỗi một lỗ chân lông trên da đều có một loại cảm giác giải phóng hô hấp.

Ánh nắng buổi chiều từ trong rèm cửa sổ thẩm thấu nên một màu quýt nhạt, cậu nhanh chóng ôm lấy chăn tiến vào trong giấc mơ, giấc ngủ ngắn ngủi luôn luôn dễ khiến người ta rơi vào một đám giấc mộng, những giấc mộng này thuộc về Fiennes, cũng có thuộc về Đường Phong hiện tại, giống như một cái mạng nhện to lớn quấn mọi người vào với nhau.

Cậu mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên mình đạt được ảnh đế cấp A+ trong lễ điện ảnh, khi MC đọc đến tên cậu, cậu cảm giác trái tim của mình nhảy lên rất nhanh, có một chút đau, cậu lúc đó một lần lại một lần nói cho chính mình, nghìn vạn lần đừng phát bệnh, nghìn vạn lần đừng ngất đi, đây chính là buổi quay trực tiếp, nếu như ngất xỉu vậy thì quá khôi hài, sẽ rất mất mặt.

Cậu đã quên mình làm thế nào đi lên sân khấu nhận thưởng, diễn thuyết gì gì đó cũng không nhớ, ký ức khắc sâu duy nhất chính là sau khi đi xuống sân khấu mượn lý do muốn đi WC mà đi ra ngoài vội vàng uống hai viên thuốc.

Gió đêm rất lạnh, đại sảnh yến hội náo nhiệt tỏa ra ánh sáng năm màu, cậu một mình đứng bên ngoài hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn sao đêm trên khắp bầu trời, sau đó mới biết bản thân cuối cùng đã bước lên con đường cậu mong muốn.

“Đường Phong, thân ái. . .”

Trong lúc lờ mờ dường như có người thổi hơi ấm ở bên tai cậu, cậu nhớ lúc trước ở nhà cậu có nuôi chó và mèo, chú mèo kia thích chui trong lòng cậu sưởi ấm, còn chú chó thì luôn luôn chạy đến bên liếm mặt cậu vào mỗi buổi sáng, giống như hiện tại, liếm liếm cái trán, chóp mũi, gương mặt còn có môi.

“Charles, đừng nghịch. . . Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cậu hơi mở mắt vươn bàn tay chặn lấy mặt của Charles, đem người từ bên cạnh mình đẩy ra.

Miễn cưỡng lật người một cái, quấn chặt chăn, hình dạng nửa híp mắt của cậu vừa nhìn đã biết là chưa tỉnh ngủ, lông mi vừa dài vừa đen giống như hai cái quạt để lại một bóng râm khoa trương quá mức nơi đáy mắt.

Ánh mắt Charles dừng lại trên bả vai lộ ra của Đường Phong, từ đồ dùng vào quần áo bên giường đến xem người đàn ông dưới chăn này khẳng định là trần như nhộng, anh đột nhiên cảm thấy mình đói khát khó chịu, bình thường cũng không có cảm giác mãnh liệt như thế, thế nhưng hiện tại, anh lại bị khát vọng mãnh liệt của mình dọa sợ, thì ra mình là một người đàn ông ham muốn không đủ như vậy?

“Thân ái, đã sáu rưỡi rồi, mau dậy đi ăn, ngoan.” Mang theo giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ, Charles lại nhấc người mình lên, cúi đầu hôn lên bờ vai trơn bóng của người kia.

“Sáu rưỡi?” Đường Phong xoa xoa cái trán, vậy là cậu đã ngủ tròn hai tiếng rưỡi đồng hồ, sao đầu lại choáng như vậy? Quả nhiên là ngủ quá lâu.

Charles một bên gật đầu một bên hôn: “Ừ ừ.”

Thơm quá thơm quá, Đường Đường nhà anh nhất định là đã tắm trước khi đi ngủ, thật muốn toàn thân trên dưới đều liếm qua một lần.

“Charles, anh muốn ăn tôi sao?” Người đàn ông bắt đầu hồi phục thanh tỉnh nửa chống đầu, có chút buồn cười nhìn cái tên đang liếm cánh tay cậu, Charles như vậy nhìn qua có vẻ giống một chú cún con.

“Tôi ước gì hiện tại có thể nuốt cậu vào bụng!” Đàn ông vừa tỉnh ngủ quả nhiên là quyến rũ nhất, nhìn tư thế gợi cảm kia xem, còn có ánh mắt mơ hồ kia nữa, Charles nuốt nước miếng một cái, mê đắm đặt tay lên lưng Đường Phong.

Chết tiệt, cái chăn này có phải quá dày hay không?

“Đáng tiếc hiện tại tôi đã không phải là món ăn anh có thể ăn.” Trong lòng người nào đó có ý xấu hướng về phía Charles chớp chớp mắt, ánh mắt lướt qua Charles nhìn về phía Lục Thiên Thần đứng ở cửa, “Ông chủ, phiền anh đem sinh vật đáng ngờ này mang đi ra ngoài.”

Charles hoàn toàn bị đả kích: “Thân ái, cậu thật nhẫn tâm.”