Edit: Huyết Vũ.

 

Đệ nhất bách linh thất chương: Khoản nợ lúc trước.

 

Ánh nắng ấm áp xán lạn không chút nào chần chừ từ trên bầu trời xanh lam chiếu xuống, giống như những hạt lúa mạch vàng kim rơi xuống từ trong cái sàng, nhỏ vụn mà lại lộ ra hương vị nhàn nhạt, nơi móng ngựa giẫm lên trên mặt đất cuốn lên một đám bụi bặm màu hồng, trộn lẫn với ánh nắng mặt trời tựa như một hồi cuồng phong cát bụi ở trong thế giới loài kiến.

Mồ hôi từ trong mũ bảo hiểm dần dần chảy xuống, Đường Phong lôi kéo dây cương thúc dục con ngựa chạy chậm từng bước, bên cạnh cậu là Lục Thiên Thần đồng dạng một thân trang phục cưỡi ngựa.

“Đừng sợ.”Lục Thiên Thần nói một câu.

Dựa theo ước định, ngày hôm nay Lục Thiên Thần sẽ bỏ ra hai tiếng dạy một khóa học cưỡi ngựa cho Đường Phong, thời gian hiện tại đã qua hơn một tiếng, mà tiến bộ lớn nhất của Đường Phong chính là có thể tự nắm dây cương chỉ huy ngựa chạy chậm một vòng, thỉnh thoảng còn cần Lục Thiên Thần kéo cương một cái để không cho ngựa rẽ sang bãi cỏ bên cạnh ăn cỏ.

“Tôi đang cố gắng bồi dưỡng tình cảm với nó.” Nhè nhẹ vỗ lên cái cổ dài của ngựa, Đường Phong vừa cười vừa nói.

Ngày hôm nay tuy rằng tiến bộ không phải rất lớn, nhưng chung quy cũng là có tiến bộ đúng không? Phơi nắng dưới ánh mặt trời hơn một tiếng đồng hồ, hai người đàn ông vòng đến bên cạnh nghỉ ngơi, ngựa cúi đầu ở kế bên gặm cỏ, Đường Phong đột nhiên nhớ tới một việc.

“Chủ tịch Lục, tôi trước đó có phải là có chút hiểu lầm với Trần Minh Húc không?” Người Đường Phong có thể hỏi cũng chỉ có Lục Thiên Thần, bên cạnh cậu kỳ thực cũng không có bạn bè.

Được rồi, hình như thật là có một người bạn có thể thổ lộ tình cảm.

Trong một tháng sau khi cậu tỉnh lại cũng có người đến tìm cậu, thế nhưng đều là người đến rủ cậu đi ra ngoài đánh bạc uống rượu, Đường Phong dứt khoát kiên quyết phân rõ quan hệ với những người đó, một vài người tự mình sa đọa còn chưa đủ, còn muốn lôi kéo những người khác cùng xuống địa ngục mới vui vẻ. Chỗ tai hại nhất của Đường Phong lúc trước chính là bên người không ai có thể kéo cậu đứng lên.

Mà khi bên người không có bạn tốt, bản thân lại không thể níu kéo chính mình, vậy cũng chỉ có thể chìm xuống vực sâu đáy biển.

“Hiểu lầm theo như cậu nói nếu là chỉ chuyện sau khi lên giường với Trần Minh Húc rồi lại không chịu tiếp thu, tôi nghĩ nó cũng không phải là một chuyện hiểu lầm.” Lục Thiên Thần quả nhiên cái gì cũng biết, Đường Phong xem như là hỏi đúng người, mặc dù kết quả có chút ngoài dự liệu của cậu.

Trời ạ, cậu cư nhiên từng có loại quan hệ này với Trần Minh Húc? Lại còn không chịu nhận là chuyện đã xảy ra?

Lục Thiên Thần liếc mắt nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Đường Phong, giọng nói lạnh nhạt: “Sự thực chính là như thế, thằng nhóc kia từ rất sớm trước đó đã thích cậu, thế nhưng cậu là một tên khốn, có lẽ nói là một đứa trẻ không hiểu chuyện, đến lúc cần Trần Minh Húc hỗ trợ mới đến tìm cậu ta, như là không có tiền chẳng hạn.”

Nghe có vẻ là rất không hiểu chuyện, Đường Phong có chút đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương.

“Tôi đây làm thế nào cùng cậu ta?” Lên giường!

“Cậu say, sau đó hai người ngủ cùng nhau, hôm sau ngủ dậy cậu bỏ chạy.” Lục Thiên Thần bĩu môi, “Đừng hỏi tôi vì sao biết những chuyện này, cậu trước đây chọc không ít phiền phức cho tôi. Được rồi, đừng suy nghĩ chuyện Trần Minh Húc nữa, nếu như cảm thấy hổ thẹn vậy đi giải thích với đối phương, nói lời xin lỗi, tuy rằng tôi không cảm thấy xin lỗi có thể giải quyết vấn đề, thế nhưng so với việc không rên một tiếng vẫn tốt hơn.”

Đường Phong thở dài, cười khổ nói: “Anh nói rất đúng, tôi nghĩ tôi đích xác cần phải giải thích với Trần Minh Húc.”

Thế nhưng loại chuyện này phải nói như thế nào? Đường Phong chân chính đã mất, lẽ nào muốn cậu nói cho Trần Minh Húc kỳ thực cậu là Fiennes mà không phải Đường Phong, mặc dù đây là sự thực, thế nhưng đối với người khác mà nói càng giống như là kiếm cớ.

Mặc kệ Trần Minh Húc hay là Đường Phong lúc trước đều là hai đứa trẻ đáng thương không hiểu chuyện, yêu Lục Thiên Thần là bi ai của Đường Phong, thế nhưng Trần Minh Húc chẳng lẽ không phải?

Mà Trần Minh Húc lại hiểu chuyện hơn một chút, trong lòng so với Đường Phong cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.

Cậu đích xác phải làm gì đó, ngoại trừ cuộc sống của mình, cũng cần phải làm gì đó trả lại khoản nợ của Đường Phong lúc trước.

 

Đệ nhất bách linh bát chương: Gió ấm.

 

Trần Minh Húc vào mỗi thứ tư đều đến đài truyền hình thu tiết mục, giống như thường ngày đóng vai một MC có phong cách vui tươi chọc người yêu thích, làm một người MC phụ trách hợp tác, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bởi vì một chút tình cảm tư nhân ở trong tiết mục “lợi dụng việc công trả thù việc tư”, nhưng phần lớn thời gian Trần Minh Húc vẫn như cũ là một người MC làm tròn bổn phận.

Kết thúc tiết mục, một vài tiểu minh tinh hạng hai hạng ba luôn luôn chạy tới chỗ Trần Minh Húc tâm sự lôi kéo quan hệ, Trần Minh Húc bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại một chút, chỉ là ngày hôm nay cậu không có tâm tình cũng không có sức lực, trợ lý thức thời dùng lý do sinh bệnh ngăn cản một vài tiểu minh tinh ở bên ngoài phòng nghỉ.

Sinh bệnh là lý do, không phải là kiếm cớ.

MC đang nổi đều có phòng nghỉ riêng, ngồi ở trong gian phòng của mình, người thanh niên này nhìn vào mình trong gương đờ ra.

“Cộc cộc.” Có người ở bên ngoài gõ cửa, ngay sau đó là thanh âm của trợ lý, “Minh Húc, tôi vào được không?”

“Ừ, anh vào đi.”

Trợ lý mở cửa thò đầu vào: “Có muốn uống chút thuốc hay nước ấm hay không?”

“Không cần, một lúc nữa tôi về nhà ngủ một chút là được.”

“Cái kia. . . Có người tìm cậu.” Trợ lý có chút ấp a ấp úng.

Trần Minh Húc nghi hoặc nhíu lại lông mày: “Ai?”

Đại bộ phận minh tinh râu ria chỉ là muốn đi đến lôi kéo quan hệ với cậu, trợ lý của cậu đều giúp cậu ngăn cản, hiếm khi nào lộ ra vẻ mặt do dự như hiện tại.

Chẳng lẽ là một đại minh tinh nào đó? Không đúng, cậu nhớ rõ ngày hôm nay trong đài truyền hình cũng không có đại nhân vật hay đại minh tinh nào đến đây.

“Là Đường Phong.” Trợ lý vừa mới nói xong, lập tức có một người đàn ông thò đầu vào, không chút nào keo kiệt lộ ra dáng cười thật to hướng về phía Trần Minh Húc.

. . .

“Sao anh lại đến đây?” Vẫn như cũ ngồi ở tại chỗ, tuy rằng giọng điệu giống như lúc trước mang theo vị đạo có gai, Trần Minh Húc cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Phong, cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại di động, từ đầu đến cuối trang blog vẫn dừng lại ở trạng thái cũ.

“Đến xem tiết mục đã không có tôi sẽ như thế nào.” Đường Phong đứng ở bên cạnh Trần Minh Húc đột nhiên cúi người thò đầu nhìn, “Cậu đang xem gì vậy?”

“Blog.” Hơi thở nhàn nhạt của người kia đột nhiên phun lên trên mặt, khuôn mặt Trần Minh Húc bỗng dưng có chút nóng, tức giận trả lời, “Tiết mục không có anh thì sao, tiết mục có tôi ở đây là được.”

“Ha hả, tôi nghĩ cũng đúng, khán giả đều là hướng về phía cậu mà tới, đúng rồi, tối hôm qua tôi đã xem album của cậu, rất hay, sao không tiếp tục làm ca sĩ trái lại chuyển hình làm MC?”

“Làm ca sĩ nhiều nhất cũng chỉ là con đường thứ hai, MC mới là ý muốn của tôi.” Ngẩng đầu liếc nhìn Đường Phong, ngoài ý muốn bắt gặp đôi mắt đen ẩm ướt vẫn luôn lộ ra ôn nhu kia, Trần Minh Húc nghĩ mình bị bệnh không nhẹ, đầu có chút choáng váng.

“Mặt cậu sao lại đỏ như vậy, thực sự sinh bệnh?” Đưa tay nhẹ nhàng sờ lên trán người kia, Đường Phong cau mày, “Nóng quá, cậu phát sốt rồi.”

“Không cần anh lo!” Nơi bị sờ qua cảm giác càng nóng, Trần Minh Húc cúi đầu, bàn tay siết chặt điện thoại trên tay.

“Được được được, tôi mặc kệ, cậu cứ ngồi ở chỗ này chờ bị đốt thành tro đi, nghe nói nhiệt độ phát sốt quá cao sẽ bị nóng hỏng đầu . . .”

“Anh –” Làm gì có ai nhìn người khác bị bệnh còn đứng ở một bên châm chọc như vậy, Trần Minh Húc trừng mắt nhìn qua, “Lăn ra ngoài!”

“Tôi không phải quả bóng, lăn thế nào đây?” Đường Phong nhịn không được nở nụ cười một chút, vươn tay xoa xoa vẻ mặt cậu thanh niên tức giận kia, “Nhìn thì có bệnh, đến lúc mắng người còn rất có tinh thần.”

Trần Minh Húc mặt càng đỏ hơn, muốn đẩy bàn tay Đường Phong đang xoa mặt cậu thì lại có chút do dự, người đàn ông ôn nhu, thành thục như vậy, khiến cho người ta muốn dựa sát thậm chí là tựa lên, khác hẳn Đường Phong trong ấn tượng của cậu.

Càng giống như một giấc mơ, trong mơ mới gặp phải, Đường Phong quan tâm cậu, ôn nhu với cậu.

“Này, cậu đừng khóc, sao đột nhiên lại khóc chứ.” Vừa mới xoa nhẹ hai cái Đường Phong lập tức phát hiện Trần Minh Húc cư nhiên khóc lên, cậu không bắt nạt người ta nha, sợ nhất chính là trẻ con khóc.

Lung tung dùng tay áo lau lau mặt, Trần Minh Húc cúi đầu đẩy ra Đường Phong, thanh âm lộ ra nghẹn ngào: “Anh có bệnh à, chẳng hiểu vì sao đối tốt với tôi.”

“Có bệnh không phải là tôi, là cậu.”

“Anh mới có bệnh!” Cãi lại xong mới phát hiện lời mình nói có chút vấn đề, Trần Minh Húc vừa nhấc đầu liền thấy Đường Phong miệng ngậm ý cười, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp, kìm lòng không nổi liền “Xì” một tiếng bật cười.

Đúng vậy, người sinh bệnh chân chính mới là cậu.

“Anh hẳn là đi là MC, cái miệng lợi hại như vậy.” Lau khô nước mắt, con mắt của Trần Minh Húc có chút hồng hồng trừng nhìn Đường Phong, khiến Đường Phong đột nhiên nghĩ tới con thỏ.

Đường Phong nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng: “Làm MC cùng lắm là nổi tiếng trong nước, thế nhưng đóng phim sẽ là nổi tiếng thế giới, thậm chí là siêu nổi tiếng.

“Rắm thối.”

“Ha hả, vậy vị MC nổi tiếng này, cậu nếu tiếp tục không chịu uống thuốc thực sự sẽ biến thành MC hỏng não đó.” Mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không, Đường Phong tiến đến đem người túm lên mang ra cửa, Trần Minh Húc cũng không giãy dụa, hai người đã từng ở trong đài truyền hình dường như không quá hợp cư nhiên ghé vào với nhau, nhân viên công tác thấy hai người đều có chút kinh ngạc, Trần Minh Húc cư nhiên ngoan ngoãn để Đường Phong xách đi?

. . .

. . .

“Nhiệt độ đã hạ một chút, chúc mừng cậu không cần đi bệnh viện.” Lấy ra nhiệt kế nhìn thoáng qua, Đường Phong cố sức lắc lắc nhiệt kế sau khi đưa cho Trần Minh Húc nằm ở trên giường kẹp lại, thuận tiện đưa một cốc nước ấm cho cậu thanh niên, “Uống nhiều nước một chút, nằm xuống ngủ một giấc, đắp chăn ra mồ hôi là không sao.”

Hai tay Trần Minh Húc nhận lấy cốc nước cúi đầu từng ngụm từng ngụm uống, cậu không còn nhớ mình như thế nào nghe lời Đường Phong nói ra địa chỉ nhà mình cho người này, sau đó như thế nào bị Đường Phong ấn lên trên giường lấy chăn đắp lên, uống thuốc, uống nước, nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại phát hiện Đường Phong vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh còn chưa đi.

Loại cảm giác này, thật kỳ diệu.

Cho tới nay đều là một mình, lúc sinh bệnh dù có trợ lý đưa đi bệnh viện, nhưng sau khi về nhà cậu vẫn như cũ là một mình, mỗi lần nửa đêm tỉnh lại bên giường của cậu cũng không có ai.

Đã quen tịch mịch, đã quen cuối tuần ở nhà ăn một mình, đã quen sinh bệnh chỉ có một người.

Đột nhiên có thêm một người thay mình mua thuốc, thay mình rót nước, thay mình chỉnh góc chăn, Trần Minh Húc đột nhiên muốn khóc.

“Trước đây mỗi lần sinh bệnh trợ lý đều đưa tôi đi bệnh viện, chưa thấy ai như anh, đem người ném ở trong nhà nhất định không đi bệnh viện.” Uống nửa cốc, Trần Minh Húc dừng lại hơi chút hổn hển.

“Tôi không thích bệnh viện.” Hai chân vắt chéo, một tay chọc chọc lên đầu, người đàn ông này nhàn nhạt cười: “Hơn nữa cậu chỉ là bị sốt một chút mà thôi, ở nhà ngủ một giấc là ổn.”

“Nghe có vẻ anh rất am hiểu.” Cúi đầu tiếp tục uống nước.

Đường Phong gật đầu, ai bảo cậu từ nhỏ đến lớn đều tiếp xúc với bệnh viện, thậm chí là quen thân với bác sĩ y tá, nếu như thường xuyên nói chuyện phiếm với bác sĩ y tá, như vậy duy trì liên tục rất nhiều năm bản thân cũng sẽ trở thành nửa bác sĩ, bệnh nặng không dám nói, nhưng mấy bệnh lặt vặt Đường Phong vẫn có thể tự mình xoay sở.

Đối với điểm này, Đường Phong từ trước đến nay rất tự hào.

“Không ai thích đi bệnh viện, mặc kệ là đi đến đâu, nhà mình mới có cảm giác tốt nhất, ấm áp lại thoải mái.” Thấy Trần Minh Húc uống hết cốc nước, Đường Phong săn sóc giúp đỡ cầm lấy cái cốc, cậu nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian hiện tại là buổi tối chín rưỡi.

“Cái này tôi đồng ý.” Trần Minh Húc kéo chăn che đến miệng mình, thanh âm rầu rĩ từ trong chăn truyền ra, “Anh cũng mau mau trở về đi, ngày hôm nay cảm ơn anh.”

Đem cốc cất đi, Đường Phong cười đi tới: “Cậu nghĩ tôi nhìn đồng hồ đeo tay là cảm thấy quá muộn phải về sao? Hiện tại là chín rưỡi, cậu có thể ngủ, tuy rằng nhìn qua có vẻ cậu không có vấn đề gì, thế nhưng không phải có câu ‘Đưa phật đưa đến Tây Thiên’ sao? Tôi làm người tốt đành làm đến cùng, ngày hôm nay ở chỗ này cùng cậu.”

“Anh không phải còn có tiết mục ban huấn luyện siêu sao à?” Hai mắt sáng rực.

“Trong ban huấn luyện có một khóa học về xã giao, huấn luyện viên dạy chính là kết bạn nhiều hơn, mặc kệ là trong giới hay ngoài giới, cậu xem, tôi hiện tại không phải là đang kết bạn với cậu sao? Đại MC, cậu liền ngoan ngoãn nợ tôi một cái nhân tình đi.” Nhéo nhéo chóp mũi Trần Minh Húc, Đường Phong đẩy người vào bên trong.

Trần Minh Húc một bên dịch vào bên trong, một bên nhìn chằm chằm người kia nói: “Anh ngồi lên đây làm gì?”

“Cậu sẽ không muốn tôi nằm bò bên giường trông cậu một đêm đấy chứ? Cậu khỏi bệnh, tôi lại sinh bệnh thì đúng là cái được chẳng bù cho cái mất, dù sao giường của cậu lớn như vậy, cho tôi mượn một chỗ đi.” Người này cởi giày nằm ở trên giường, giường lớn của Trần Minh Húc đừng nói là hai người ngủ, cho dù là bốn người cũng dư dả.

Trần Minh Húc đương nhiên không có lý do cự tuyệt, cậu sinh bệnh là Đường Phong chăm sóc cậu, mặc kệ bọn họ trước đây có mâu thuẫn gì, ký ức này qua đi giống như là rơi vào biển sâu càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng không rõ, chỉ có người đàn ông đi tắt đèn bàn ở trước mắt, nhắm mắt lại dường như rơi vào giấc ngủ là khắc sâu rõ ràng.

Có thể là do chiếc giường lớn trống rỗng đã không còn là một người cô độc nằm lên, Trần Minh Húc rất nhanh bị thuốc cảm thôi miên đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng vào lúc nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn bóng trắng trước mắt cách mình một khoảng, cậu bị hấp dẫn tiến gần đến, gương mặt nhẹ nhàng dán lên lưng người đàn ông kia, xúc cảm ấm áp khiến cậu nhịn không được vươn tay ôm lấy.

Hôm sau tỉnh lại Trần Minh Húc vui mừng phát hiện bản thân ngoại trừ thân thể có chút như nhũn ra thì đã hết bệnh, thần thanh khí sảng thoải mái dị thường, chỉ là vị trí bên cạnh đã không còn người.

Hẳn là đã đi rồi chứ?

Ngồi yên trên giường nhìn nơi Đường Phong nằm lên đêm qua, đến khi cậu ý thức được bản thân đang làm cái gì, tay cậu đã nhẹ nhàng chạm vào phần giường dường như vẫn còn hơi ấm kia.

“Tỉnh thật đúng lúc, tôi vừa làm xong bữa sáng.” Cửa đột nhiên bị mở ra.

Trần Minh Húc ngơ ngác nhìn người đàn ông đi tới, nhìn Đường Phong sờ sờ trán cậu, nghe thấy người kia cười nói một câu: “Hạ sốt rồi.”

Thanh âm giống như làn gió từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua khe mành thổi vào, rất ấm áp.