Edit: Huyết Vũ.

 

Đệ nhất bách linh cửu chương: Đột kích ( nhất )

 

Thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt khoảng cách quay chụp điện ảnh của đạo diễn Lý Nguy chỉ còn lại nửa tháng, mà ban huấn luyện siêu sao và tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》 dường như cũng sắp tới lúc kết thúc.

Trong điện thoại di động phát ra bài hát I want love của Elton John, Đường Phong đóng chặt cửa phòng quay mặt với cái gương trong phòng luyện tập, huấn luyện viên khóa biểu diễn Larry của ban huấn luyện vào hai tháng trước cho bọn họ một đề thi, toàn bộ học viên phải ở trong một căn phòng vắng vẻ, không có bất luận ngôn ngữ cơ thể hay lời kịch nào, chỉ cho phép đi tới đi lui, vận dụng tự thân biểu diễn, cùng với ánh mắt để thuyết minh một bài ca.

Đường Phong lựa chọn không phải một bài hát mọi người đều biết, cái này và tâm lý theo tuổi của cậu, kinh lịch cùng với tâm tình càng có liên quan nhiều hơn.

Liên tục phát ra ca khúc, nhìn vào gương luyện tập khoảng năm sáu lần, đang lúc phát nhạc điện thoại di động đột nhiên rung lên, ca khúc rất nhanh bị tiếng chuông thay thế, Đường Phong phải đình chỉ luyện tập đi nhận điện thoại, cậu hẳn là nên đem điện thoại đổi sang chế độ máy bay.

Trước khi nghe máy Đường Phong nhìn vào màn hình, dãy số quen thuộc khiến cậu kéo cong khóe miệng.

Năm phút đồng hồ sau, trong phòng ngủ đã không còn là một mình Đường Phong, Trần Minh Húc từ trong túi quà lấy ra một lọ mật ong: “Nửa tháng sau sẽ đến cuộc thi của ban huấn luyện các anh, tôi tìm cho anh một ít mật rừng, là bạn của tôi mang từ Đông Bắc về, mỗi ngày anh pha với một chút nước uống, có thể nhuận nhuận cổ họng, đối với đường ruột dạ dày cũng rất tốt.”

“Cảm ơn.” Đường Phong đứng ở một bên nhìn Trần Minh Húc vội vàng rót cho cậu một cốc nước mật, từ khi nào quan hệ của bọn họ bắt đầu trở nên hòa hoãn?

Cầm cốc mật đã quấy tốt đi tới, Trần Minh Húc ngồi ở bên người Đường Phong, sô pha mềm mại rất nhanh lõm xuống một cái hố: “Nếm thử một chút.”

“Mùi vị rất thơm, vô cùng tốt, đây là nước mật ngon nhất tôi từng uống.” Vị ngọt trên đầu lưỡi tràn đến khóe miệng, tan ra trong đôi mắt, Đường Phong không chút nào keo kiệt ca ngợi mật ngọt.

Dường như là hơn một tháng trước Trần Minh Húc bị bệnh, Đường Phong chăm sóc người này một ngày đêm, sau đó thái độ của Trần Minh Húc đối với cậu rõ ràng tốt lên, không, quả thực chính là trên trời dưới đất.

Trước đây Trần Minh Húc nhìn thấy Đường Phong chung quy rất thích nói một hai câu ác độc, hiện tại thấy Đường Phong, Trần Minh Húc tuy rằng cũng nói vài lời ác độc nhưng càng nhiều là một loại quan tâm trá hình, không được tự nhiên biểu đạt tình cảm của mình, Đường Phong sao có thể không nhìn ra? Cậu chỉ cần nhìn vào tiếu ý trong đôi mắt sáng loáng của Trần Minh Húc là hiểu.

Hai người ngồi nói chuyện phiếm vài câu, album của Trần Minh Húc trước đó bán ra cũng không tệ, về vấn đề âm nhạc hai người rất có đề tài cộng đồng, khoảng chừng nửa tiếng sau Trần Minh Húc rời đi, Đường Phong còn phải tiếp tục luyện tập, mà cậu cũng có công tác của mình.

Loại hình thông cảm hiểu nhau khi ở chung này kỳ thực rất tốt.

“Cộc cộc cộc.”

Trần Minh Húc còn chưa đi được năm phút cửa lại vang lên, Đường Phong đi qua mở cửa, còn chưa nhìn thấy người đã cười hỏi: “Để quên gì đó ở chỗ tôi sao — ưm!”

Một người đàn ông cao lớn, ăn mặc Âu phục phong cách đắt tiền xông vào, thô lỗ lại trực tiếp ôm hôn Đường Phong đang mở cửa cho anh, một tay còn không quên đóng cửa lại.

Nụ hôn này mang theo một chút mùi thơm của xì gà, tan vào trong miệng cũng rất thanh ngọt, đầu lưỡi của Đường Phong còn lưu lại hương vị nước mật, nhàn nhạt, ngòn ngọt, thơm mát, khiến cho người ta quyến luyến không nguôi mà lại chua chua đến khó chịu.

“Charles, anh làm cái gì vậy? !” Không cần nhìn rõ người trước mặt, chỉ cần ngửi thấy mùi xì gà nhàn nhạt là cậu biết ai tới.

“Tôi đang hôn cậu, bảo bối.” Vừa mới thở ra được một hơi, Charles lại muốn tiếp tục hôn lên, Đường Phong không khách khí vươn tay che miệng đối phương, tên kia dĩ nhiên vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của Đường Phong.

“Hôm nay là ngày động dục mỗi tháng một lần của anh?” Buông lỏng tay, Đường Phong lui ra phía sau hai bước giãn cách cự ly với Charles, theo đấu loại từng tập của tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》, hiện tại chỉ còn lại ba nam minh tinh, mà mỗi một lần Charles đều luôn luôn chẳng ngại lựa chọn Đường Phong, khán giả quan tâm đã không phải là tập tiếp theo Charles chọn ai, mà là Đường Phong liệu có thể hay không kéo dài loại lựa chọn ưu tiên này mãi cho đến cuối cùng.

Còn có nhiều hơn nữa, càng nhiều khán giả đều muốn nhìn hai người hẹn hò trò chuyện yêu đương.

 

Đệ nhất bách nhất thập chương: đột kích ( nhị )

 

“Thân ái thân ái, Đường Phong thân ái của tôi, cậu cứ như vậy đối đãi với thực tâm và tình yêu của tôi sao?” Trên khuôn mặt là biểu tình thống khổ vô cùng khoa trương khiến cho người ta khó có thể tin tưởng, Charles gần đây có khuynh hướng phát triển làm diễn viên phim kịch, nhưng lại là kịch bi hài tình yêu của Shakespeare, hoặc là có thêm một chút kịch Quỳnh Dao?

“Cái gì?” Đường Phong nhìn không ra một chút thực tình và tình yêu trên người Charles, nếu như không phải có Lục Thiên Thần ở bên cạnh làm cái cân hạn chế, cậu nghĩ Charles rất có thể đã sớm nhịn không được mà ra tay.

Thực sự là không rõ, loại hoa hoa công tử như Charles rốt cuộc là coi trọng cậu ở chỗ nào, Đường Phong tuyệt không muốn cho sự tình phát triển trở thành trình độ Charles càng là không chiếm được càng là muốn có được, mấy ngày nay ngoại trừ cuộc thi của ban huấn luyện, quay chụp điện ảnh một tháng sau cùng Chino ra, cậu suy nghĩ nhiều nhất chính là tự hỏi làm thế nào thoát khỏi Charles.

Những vị hoa hoa công tử này đều là những người dễ chán, Đường Phong không muốn tiếp tục chơi với Charles, một tháng trước đó là lực chọn bất đắc dĩ bị bức bách, mà cậu hiện tại có nhiều sự lựa chọn hơn.

Nếu muốn kéo dài với Charles cũng được, nhưng kết quả Đường Phong lại không thể nắm chặt, duy trì mờ ám cũng không phải là lựa chọn tốt, lại càng không phải điều cậu thích.

Hoặc là, có thể dùng thái độ lạnh nhạt thử một lần, cho dù Charles bởi vậy mà ghi hận ở trong lòng thì cũng chẳng sao, có Lục Thiên Thần là có thể bảo vệ cậu, về phần Lục Thiên Thần. . . Bây giờ còn không phải thời gian lo lắng vấn đề này.

Đàn ông và thương nhân, Lục Thiên Thần thuộc tính hiển nhiên là càng nghiêng về cái sau.

“Cậu thực sự là lạnh lùng, bảo bối, cậu trước đây không có đối xử với tôi như vậy, là điều gì khiến cậu thay đổi?” Charles tùy tiện ngồi lên sô pha, hai tay mở ra đặt lên tấm dựa của sô pha bộ dạng lão nhà giàu, khẽ nâng cằm nhìn về phía người kia, “Cậu ngày hôm nay nói cho tôi biết cậu không có thời gian muốn đi luyện tập, thế nhưng tôi vừa nhìn thấy cái gì, ôi ôi ôi, Đường Phong chuyên tâm với công tác của chúng ta vừa đơn độc ở cùng một con tiểu bạch thỏ trong phòng hơn nửa tiếng đồng hồ.”

“Anh nghĩ tôi thay đổi, chỉ là bởi vì tôi đã không còn sống theo ý nghĩ của anh, Charles, anh cũng đâu biết tôi chân chính là như thế nào.”

Charles cười ha ha: “Thân ái, cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy, cậu chân chính đang đứng ở trước mặt tôi, sao tôi lại không biết?”

“Charles. . .”

“Để tôi đoán một cái, lẽ nào cậu muốn cùng chú thỏ kia phát triển một chút? Coi như hết thân ái, thỏ con không thích hợp với cậu, đàn ông như cậu trời sinh nên được người ta yêu thương.”

“Đề tài của anh ngoại trừ tình dục tình yêu thì còn có cái gì?”

“Tôi một chút cũng không cảm thấy tình dục tình yêu có cái gì không tốt, chờ đến khi tôi tám mươi tuổi tôi vẫn muốn tiếp tục yêu, thừa nhận đi thân ái, kỳ thực cậu muốn tôi ôm, cậu tưởng niệm cơ thể của tôi.” Đề tài của Charles càng nói ngày càng lệch, kèm theo suy nghĩ mơ hồ có thể thấy được hờn giận, “Mặc dù cậu vẫn giả bộ rất chính chắn trưởng thành, nhưng tôi thấy ánh mắt của cậu, chúng nó nói cho tôi biết kỳ thực cậu cô đơn và đau đớn, chỉ là cậu không phát hiện ra mà thôi.”

“Tôi một chút cũng không muốn phát hiện.” Thở dài, Đường Phong có chút buồn bực lấy tay nhẹ nhàng xoa trán, “Charles, tôi còn có chuyện muốn làm, không có chuyện gì chúng ta hôm nào trò chuyện đi.”

Giọng nói thoáng đề cao, cũng kèm theo không thể tin được: “Cậu đang đuổi tôi đi?”

“Tôi chỉ mong anh có thể thông cảm một chút.” Kỳ thực Charles tự đại cuồng như vậy khẳng định không biết cái gì gọi là thông cảm, đối với điểm này Đường Phong tin tưởng không hề nghi ngờ, quan tâm dịu dàng trên người Charles càng nhiều là hình tượng cá nhân mà bản thân tên kia theo đuổi.

Charles bỗng nhiên từ trên sô pha đứng lên, trước khi đi thật sâu liếc nhìn Đường Phong: “Tôi cho rằng tôi đã rất quan tâm cậu, thân ái.”

“Thật sao? Vậy tôi có nên nói một tiếng ‘cảm ơn’ không.” Cười khổ một chút.

“Được rồi được rồi, tôi không quấy rối cậu luyện tập.” Charles hiếm khi nào dừng lại một chút liền đi, Đường Phong nhìn cửa phòng đóng chặt khe khẽ thở dài.