Edit: Huyết Vũ.

 

Đệ nhất bách nhất thập ngũ chương: Bắt cóc ( nhất )

 

Nhờ vào “Yêu sách” mang tính kế hoạch của Lục Thiên Thần, chủ đề Đường Phong càng ngày càng mạnh, nhưng một vài đề tài mặt ngoài đối với Lục Thiên Thần mà nói còn chưa đủ, một minh tinh trong thời gian ngắn bị chú ý quá độ thường thường đi đôi với nguy hiểm nhất định, thậm chí dễ để lại ấn tượng bị quảng cáo thổi phồng, trước khi đến cuộc thi ban huấn luyện siêu sao, bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Thiên Thần lại có ý thức tiết lộ tin tức mờ ám cho bộ phận truyền thông, Đường Phong sắp đóng một bộ điện ảnh Hollywood, không phải là diễn viên phụ, mà là diễn viên chân chính.

Liên tưởng đến thái độ thân mật đối với Đường Phong của đại minh tinh Michael Chino chốn Hollywood trước đây, tính chân thực của tin tức này bỗng được tăng cao.

Còn chưa có tác phẩm được xuất bản đã nổi danh trước, những điều này đều là công lao của hoạt động đoàn thể quan hệ xã hội cường đại bên Lục Thiên Thần, có thể nói là đoàn cố vấn, Đường Phong đột nhiên nghĩ áp lực có chút lớn, cậu nếu không làm việc thật tốt vậy quá có lỗi với chủ tịch Lục ưu ái.

Một gian cà phê u tĩnh, trên vách tường treo ảnh chụp minh tinh điện ảnh có ảnh hưởng to lớn đối với thế giới điện ảnh qua từng thời đại, trong căn phòng nhỏ tràn ngập mùi thơm cà phê lẻ loi rải rác vài người ngồi, hoặc là lên mạng, hoặc là cúi đầu đọc sách, hoặc là ngồi trên ghế gỗ ở góc phòng nhẹ giọng trò chuyện với nhau.

“Tôi nhớ trước đây anh không thích uống cà phê.” Trần Minh Húc nhìn tách cà phê đen chỉ cho thêm sữa của Đường Phong.

Thực sự là đúng lúc, trên tường vị trí bọn họ ngồi cư nhiên treo bức ảnh của siêu sao Fiennes Đường đã qua đời, Đường Phong cảm thấy thật thân thiết, lại cảm thấy dường như đang nhìn di ảnh của mình mà có chút vị đạo là lạ.

“Người già thích uống mấy thứ đắng một chút.” Nửa nói giỡn kéo trọng tâm câu chuyện đi, người đàn ông này nhẹ nhàng quấy dịch thể màu đen trong tách, “Tháng sau tôi sẽ đi Mỹ.”

“Tin tức kia là thật?” Trần Minh Húc thoáng cái mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới Đường Phong trực tiếp nói ra.

Người này gật đầu: “Điện ảnh đã lên kế hoạch được mấy tháng, tháng sau trực tiếp tiến đến tổ phim, lần đi này khoảng chừng phải ba tháng mới về được.”

Quen thuộc với quy trình kỹ thuật quay chụp điện ảnh Hollywood, Đường Phong rất dễ tính toán ra chu kỳ quay chụp, đóng phim kỳ thực không mất bao nhiêu thời gian, nhất là ở Mỹ, mỗi ngày có thời gian quay chụp cố định, có ngày nghỉ cuối tuần, không tính là mệt. Điện ảnh bình thường quay chụp không mất quá nhiều thời gian, bằng không đầu tư nhân công thành phẩm sẽ rất cao.

Đây là lý do vì sao người đóng phim trên cơ bản sẽ không đi đóng kịch truyền hình, mỗi tập kịch truyền hình minh tinh có thể nhận được thù lao bốn năm mươi nghìn đô, giống như tiểu chế tác kịch truyền hình thần tượng thanh xuân của kênh CW mỗi tập cũng nhận được mấy chục nghìn đô, một bộ kịch truyền hình có thể quay trong nhiều năm, một minh tinh kịch truyền hình tổng cộng thù lao trong một năm cũng không ít.

Nhưng so sánh với điện ảnh, thù lao cộng với lợi nhuận được chia của một siêu sao điện ảnh quay chụp một bộ phim thương mại chí ít có thể lên tới 30 triệu, nếu như tham dự thêm về phần chế tác, cuối cùng có thể nhận được cả trăm triệu, mà thời gian bỏ ra lại không vượt quá ba bốn tháng. Diễn viên kịch truyền hình lại càng cực khổ, đồng thời còn bị ảnh hưởng chế tác kịch truyền hình trong vài năm rất có khả năng cuối cùng chỉ có một bộ kịch truyền hình.

Bởi vì không có thời gian đi quay kịch truyền hình đề tài khác, cho dù có điện ảnh, thường thường cũng khó trở thành diễn viên.

Mà một người nhiệt tình yêu thương biểu diễn, đều mong muốn có thể cùng hợp tác với nhiều đạo diễn lớn khác nhau, biểu diễn điện ảnh đề tài kịch bản khác nhau, trong điện ảnh cũng càng dễ phát huy.

À, đúng rồi, còn có thể nhận giải thưởng.

Trên bảng xếp hạng thu nhập của tạp chí Forbes, vài cái tên đầu tiên bình thường đều là ca sĩ, thế nhưng cũng quá mệt, ca sĩ nghiêm túc dựa vào tiếng hát mà sống hiện tại còn rất ít, biểu diễn mới là thu nhập chính của họ.

Đối với Đường Phong mà nói, quá mệt mỏi.

Cậu có thể bỏ ra ba bốn tháng chỉ để quay chụp một bộ điện ảnh, có đôi khi thậm chí chỉ cần một tháng, thời gian còn lại có thể theo tổ phim đi khắp nơi trên toàn thế giới làm tuyên truyền thuận tiện du lịch, có thể kết bạn với nhiều người đứng trên thảm đỏ đến từ mọi nơi, có thể đi làm càng nhiều chuyện mình thích.

Đây là lý do vì sao minh tinh đã từng diễn qua điện ảnh hiếm khi nào trở lại đi hát hoặc đóng kịch truyền hình.

“Thật tốt.” Trần Minh Húc gật đầu, hai tay cần tách cà phê, cười nói, “Chờ đến khi anh thành đại minh tinh quốc tế cũng đừng quên những người bạn cũ như chúng tôi.”

Đường Phong cố ý bày ra tư thái đại minh tinh: “Yên tâm, chờ tôi thành danh rồi sẽ cho cậu tin tức có một không hai.”

“Rắm thối!”

 

Đệ nhất bách nhất thập lục chương: Bắt cóc ( nhị )

 

“Tình huống của anh và Lục Thiên Thần hiện tại thế nào, tốt chứ?” Trần Minh Húc không quên phát huy bản sắc độc miệng của MC, “Tôi xem tin tức kia viết thật chấn động, năm xưa rõ ràng là anh chạy theo cái núi băng kia, thế nhưng anh coi như là thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh (*), Lục Thiên Thần đồng ý làm cho anh nhiều chuyện như vậy cũng không dễ dàng, không uổng công năm xưa anh cố chấp, hiện tại rốt cục được xứng danh rồi.”

(*) thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: chờ đợi mây tan thấy trăng sáng.

Đường Phong lắc đầu: “Tôi là hạt giống tốt, anh ta thấy tôi có giá trị thương nghiệp đương nhiên sẽ nâng đỡ.” Gián tiếp tránh được câu hỏi của Trần Minh Húc, việc này nói ra có lẽ cũng không phải sai, quá mức phức tạp không dễ giải thích.

“Đừng nói vậy, Lục Thiên Thần muốn nâng người còn cần tự mình động thủ? Tôi thấy tên kia không phải là người vì một câu nói tùy tiện của người khác mà đi làm, mặc kệ thế nào, anh tốt nhất là tiếp tục thông minh đi, nếu như. . . Nếu như làm không được nhớ kỹ trở về tiết mục của tôi.” Trần Minh Húc lầm bầm một câu, cầm lấy tách cà phê nhấp một ngụm dịch thể đắng chát, vị đắng khiến cậu có chút cau mày.

Đường Phong gắp một viên đường bỏ vào trong tách của cậu thanh niên: “Uống đắng không được vậy không cần miễn cưỡng, cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi đã trải qua thời kì kém cỏi nhất, sau đó không có chuyện gì có thể làm khó tôi, một thân như tôi càng dễ tung hoành thiên hạ đúng không?”

“Cái dạng không mặt không da như anh, đi Mỹ cũng đừng làm mất mặt chúng tôi, nói trở lại, Ca Trần nếu như nhìn thấy tin tức của anh và Lục Thiên Thần trên báo còn không tức chết?” Trong mắt toát ra vài phần vui vẻ, Trần Minh Húc đắc ý nâng cằm, “Tôi sớm đã nhìn Ca Trần không vừa mắt, bản thân là loại người gì mà hết lần này tới lần khác thích giả yếu đuối giả thanh thuần, vừa xảy ra chuyện là đổ hết lên đầu người khác.”

Bởi vì không nhớ rõ chuyện tình từ trước, Đường Phong cũng không biết hóa ra Trần Minh Húc và Ca Trần cũng biết nhau, nhưng ngẫm lại cũng phải, phạm vi nhỏ như vậy, hai bên cũng có liên quan, cho dù chưa từng trực tiếp tiếp xúc nhưng khẳng định là biết.

“Điện ảnh bán không được là lỗi của đạo diễn, hiện trường biểu diễn xảy ra vấn đề thì trách danh tiếng của người tổ chức kém, xảy ra chút scandal thì nói là đối thủ cạnh tranh hãm hại, rời bỏ Tô Khải Trình cậu ta chẳng là cái gì.” Trần Minh Húc len lén liếc nhìn Đường Phong, thấp giọng nói, “Gần đây tôi nghe được chút tin tức, Lục Thiên Thần trước đó không có quan hệ với Ca Trần, tất cả đều là giả.”

Đây rốt cuộc là. . . Thay Lục Thiên Thần nói hay là an ủi cậu?

Đường Phong sửng sốt một chút, sau đó gật đầu cười nói: “Ừ, tôi hiểu.”

Một người có yêu một người khác không, từ rất nhiều chi tiết nhỏ là có thể nhìn ra, chí ít ở trên người Lục Thiên Thần, ngay từ đầu Đường Phong cũng không cảm thấy núi băng kia có yêu Ca Trần.

Chuyện tình trong giới giải trí quá phức tạp, nói không rõ những người đó rốt cuộc có quan hệ thế nào, Lục Thiên Thần và Ca Trần, Ca Trần và Tô Khải Trình, Tô Khải Trình và Lục Thiên Thần.

“Tôi đi toilet một chút.” Trần Minh Húc đứng lên.

“Đi đi.”

Đường Phong một mình ngồi ở đó, mở điện thoại di động có chút buồn chán xem một vài tin tức, xem một hồi thấy không thú vị lại tắt đi, lấy ra tai nghe đeo vào, bật lên bản nhạc vài ngày sau cậu sẽ biểu diễn trên ban huấn luyện.

I want love, but it ‘s impossible

( tôi muốn yêu, nhưng điều này là không thể )

A man like me, so irresponsible

( người đàn ông như tôi, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm )

A man like me is dead in places

( người đàn ông như tôi, từ lâu đã chán ghét cảm tình thất bại )

Other men feel liberated

( những người khác lại cảm thấy giải thoát )

Một bóng người đứng trước mặt cậu, Đường Phong gỡ tai nghe xuống ngẩng đầu nhìn lên.

Lúc Trần Minh Húc từ toilet đi ra trở về chỗ ngồi Đường Phong không biết đã đi nơi nào, điện thoại di động của người kia vẫn còn đang phát nhạc, tai nghe rơi ở trên bàn.

“Đường Phong?” Kỳ quái cầm lấy điện thoại di động, Trần Minh Húc nhìn quanh bốn phía, Đường Phong chẳng biết tung tích.