Edit: Huyết Vũ.

 

Đệ nhất bách nhất thập thất chương: bắt cóc ( tam )

 

Đường Phong mất tích, Trần Minh Húc lúc đầu còn tưởng Đường Phong là có chuyện gì mới đi ra ngoài một hồi, dù sao ví tiền và điện thoại di động của người này vẫn ở trên bàn, thế nhưng đợi năm sáu phút sau Trần Minh Húc có chút đứng ngồi không yên, vội vã hỏi người trong quán và nhân viên phục vụ, chỉ nói là vừa rồi có một người đàn ông mặc Âu phục đỡ Đường Phong đi ra ngoài.

Trần Minh Húc nhất thời từ đỉnh đầu lạnh xuống lòng bàn chân, giống như là bị hắt một chậu nước đá.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất liên hệ Lục Thiên Thần, người kia rất nhanh liền chạy tới, chỉ là đem đồ đạc của Đường Phong mang đi, an ủi Trần Minh Húc không cần lo lắng, có thể là Đường Phong đi ra ngoài với ai đó, sau khi căn dặn Trần Minh Húc không nên nói ra chuyện này liền rời đi.

“Cậu nghĩ là ai mang đi Đường Phong?” Một bên lái xe, Lục Thiên Thần một bên nói chuyện qua điện thoại với Charles, “Tôi không nghĩ là Albert, hiện trường rất sạch sẽ, trong gian cà phê cũng có những người khác, Đường Phong là người thông minh, cậu ấy nếu như gặp phải người lạ thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm chí ít sẽ phản kháng, thế nhưng cậu ấy không có.”

【 cho nên cậu cho rằng là người quen? 】

“Đúng vậy.”

【 cậu không nghĩ là tôi đấy chứ? 】

“Cậu nhìn qua có vẻ chưa đói khát tới nông nỗi đi bắt cóc người, Charles, cậu là một quý ông không phải sao?” Lục Thiên Thần nhàn nhạt nở nụ cười một tiếng.

【 lời khen của cậu chẳng có tác dụng gì với tôi, được rồi, tôi đã sai người đi thăm dò hành tung Đường Phong, nghe tới giọng điệu của cậu hình như không lo cho Đường Phong. 】 Charles nho nhỏ hừ một tiếng.

Hai tay nắm tay lái, Lục Thiên Thần hơi híp lại mắt, trong lời nói mang theo vài phần cười nhạt: “Bên người Đường Phong không có ai muốn hạ độc thủ với cậu ấy, nếu như đối phương muốn tiền sẽ liên hệ với chúng ta.”

【 Nếu như đối phương muốn chính là thân thể của cậu ấy thì sao? ! Thực sự là chết tiệt! 】 Charles hổn hển, anh đã lâu không chạm vào Đường Phong, đừng vào lúc anh nhẫn nhịn vất vả đột nhiên nhảy ra một người thứ ba hay thứ tư, anh sẽ nhịn không được muốn giết người.

Vấn đề này Lục Thiên Thần chưa từng nghĩ tới, bị Charles nhắc đến như thế mới thoáng nhíu nhíu mày, có một số việc suy nghĩ một chút cũng khiến người ta thấy khó chịu, dám đụng vào người của anh, anh sẽ khiến cho tên kia phải trả cái giá cả đời cũng khó có thể chịu nổi.

“Trước khi trời tối phải tìm được cậu ấy.” Lục Thiên Thần tháo tai nghe.

. . .

. . .

Cái đầu choáng váng mơ hồ cực kỳ khó chịu, giống như là bị một con voi giẫm lên, cả người rơi vào ranh giới trung gian giữa hôn mê và thanh tỉnh.

Đường Phong có chút khó chịu nhẹ nhàng thở một hơi, cố gắng trước khi mở mắt để chính mình tỉnh táo một chút, cậu nhớ ngày hôm nay cậu ra ngoài uống cà phê với Trần Minh Húc, hàn huyên một vài chuyện và tin tức gần đây, sau đó Trần Minh Húc đi toilet, cậu đang nghe nhạc, ngẩng đầu lên lại thấy. . .

“Hình như cho nhiều thuốc rồi, uống chút nước đi, một lúc nữa sẽ tốt hơn.”

Thanh âm quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, ngay sau đó cảm giác có người đỡ cậu tựa ở đầu giường, chất lỏng lạnh lẽo hòa dịu đôi môi khô nứt, cậu theo bản năng hé miệng uống vào.

Sau khi uống nước thân thể đã thoải mái hơn, mặc dù vẫn chóng mặt khó chịu, nhưng ít ra Đường Phong biết cậu hiện tại là thanh tỉnh, mà không phải ngủ say ở trong mộng.

Lông mi dày đặc nhẹ nhàng run rẩy, mí mắt nâng lên hé ra một đôi mắt đen lớn, trong mắt lộ ra một chút mơ màng uể oải, trong con ngươi ấn sâu một người đàn ông mặc Âu phục kẻ ca rô đen trắng, người đàn ông này cầm trong tay một cốc nước, mặt mang mỉm cười ngồi ở một bên nhìn Đường Phong mở mắt.

Nhìn mắt Đường Phong mơ màng buồn ngủ, người này nhịn không được vươn tay chạm lên gương mặt đối phương: “Tỉnh?”

“Tô Khải Trình.”

 

Đệ nhất bách nhất thập bát chương: Bắt cóc ( tứ )

 

Cậu nhớ có một người đi đến bên bàn của mình, lúc đầu tưởng là Trần Minh Húc trở về, khi cậu ngẩng đầu còn đang nghĩ vì sao về nhanh như vậy liền phát hiện đối phương không phải Trần Minh Húc mà là Tô Khải Trình đã lâu không gặp, sau đó Tô Khải Trình mỉm cười với cậu, đột nhiên lôi ra khăn tay bịt lấy miệng mũi cậu, trên khăn tay có mùi vị gay mũi khó ngửi, cậu nghĩ có chút buồn nôn, sau đó ý thức bắt đầu hỗn loạn, thân thể cũng mất đi sức lực.

Rồi sau nữa, cậu tỉnh lại, chính là lúc này.

“Chủ tịch Tô nếu muốn gặp tôi hà tất phải phiền phức như vậy, trực tiếp gọi một cú điện thoại là được.” Trên người không có sức, Đường Phong tựa người ở trên gối đầu, ảnh hưởng của thuốc mê còn chưa hoàn toàn hết, ngoại trừ choáng đầu ra thì ngoài ngực cũng có chút khó chịu, quá mức ngoài ý muốn, Tô Khải Trình đây rốt cuộc là ép buộc hay là bắt cóc cậu?

“Cậu đừng lo, tôi sẽ không hại cậu, Lục Thiên Thần và Charles mà biết thì sẽ không bỏ qua cho tôi.” Nhàn nhạt cười cười, biểu tình của Tô Khải Trình lúc này một điểm cũng không giống như là đang lo lắng sẽ bị Lục Thiên Thần hoặc Charles trả thù, toàn thân thanh nhàn tự đắc, đứng dậy đặt cái cốc lên bàn ở một bên.

Đường Phong nhân cơ hội quan sát nơi này, rèm cửa sổ còn chưa hoàn toàn kéo lại, từ tia sáng chiếu vào bên ngoài cửa sổ đến xem hiện tại hẳn là đã buổi chiều, có lẽ khoảng cách cậu hôn mê cũng không dài, nói cách khác cậu đang ở một nơi không quá xa thành phố.

“Anh đưa tôi đến đây, là vì Ca Trần sao?” Yên lặng thu về đường nhìn từ phương hướng rèm cửa sổ, Đường Phong liếc nhìn đồ trang trí trong phòng, tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường, có tủ quần áo có bàn có TV, thế nhưng lại không có khung ảnh, trên bàn quá sạch sẽ, giường chiếu cũng có mùi mới.

Tô Khải Trình nhất định rất ít khi đi đến nơi này, thậm chí nơi này có phải là của Tô Khải Trình không còn không nhất định.

Cầm trong tay một tờ báo ngày hôm nay, Tô Khải Trình bước chân thong thả đi tới chiếc ghế đậm chất Ba Tư ngồi ở bên giường, hai chân vắt chéo mở xem báo: “Nghe nói tháng sau cậu sẽ đi Mỹ đóng phim, chúc mừng.”

“Cảm ơn.” Tay chống đầu, Đường Phong nhẹ nhàng xoa tóc, “Chủ tịch Tô đưa tôi đến đây, chỉ là vì nói chuyện phiếm sao?”

“Tại sao lại không? Lại nói tiếp tuy rằng chúng ta gặp mặt rất nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu đơn độc ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.”

“Lần ở trường đua ngựa hẳn coi như là đơn độc nói chuyện phiếm.” Đường Phong cố ý kéo đề tài về chỗ Ca Trần, nguyên nhân cậu có thể nghĩ đến để Tô Khải Trình bắt cóc cậu cũng chỉ có Ca Trần.

Tô Khải Trình quả nhiên từ sau tờ báo liếc nhìn người kia, khóe miệng hàm chứa dáng cười ôn hòa: “Tôi đưa cậu đến đây đích xác có một phần nguyên nhân là về Ca Trần, nhưng không phải toàn bộ.”

Tô Khải Trình một lần nữa cúi đầu nhìn về phía tin tức trên giấy báo, mặt trên viết chính là tin tức “tình yêu” của Lục Thiên Thần, Đường Phong và Charles ba người, anh nhìn bức ảnh hiếu kỳ hỏi: “Rất khó có thể tin Lục Thiên Thần lại đột nhiên đối tốt với cậu như vậy, trước đây cậu ở trong mắt cậu ta cũng chỉ là một con chó nhỏ đáng ghét.”

Đường Phong một chút cũng không thích cái ví dụ này, tuy rằng cậu cũng thích cún con dễ thương, nhưng cậu tin chắc Tô Khải Trình tuyệt đối không phải là đang khen ngợi cậu.

“Là cái gì khiến cậu thay đổi, Đường Phong, cậu có thể nói cho tôi biết không?” Lời nói của Tô Khải Trình nhìn qua có vẻ là cực kỳ chân thành, chân thành đến mức khiến Đường Phong buồn cười.

“Chủ tịch Tô, anh không đi đóng phim quả thật đáng tiếc.”

Trước một bộ mặt, sau một bộ mặt, tên của bộ phim có thể gọi là 《 mặt người dạ thú 》.

Diễn viên chính Tô Khải Trình, sản xuất Tô Khải Trình, đạo diễn Tô Khải Trình.

Khán giả: Đường Phong.

“Cảm ơn, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

“Con người vẫn luôn thay đổi, muôn việc muôn vật đều đang biến hóa, dừng lại tại chỗ sẽ là mục nát tử vong, đây là nguyên nhân tôi thay đổi, nếu như chủ tịch Tô đi vòng một chuyến trong quỷ môn quan sẽ hiểu điều tôi nói.” Bởi vì anh không hiểu, nên tôi có thể nói lung tung.

“Đề xuất không tệ.” Buông tờ báo, Tô Khải Trình đứng dậy chuyển thành ngồi ở bên giường, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Phong như là muốn nhìn thấu người đàn ông này, người sau không hề sợ hãi nhìn thẳng tới.

Cậu biết Lục Thiên Thần và Charles khẳng định sẽ đi tìm cậu, cho nên, mặc kệ Tô Khải Trình đang nghĩ cái gì, cậu chỉ cần chậm rãi kéo dài thời gian là được.

“Vì cậu, cậu ta vứt bỏ Ca Trần, cậu ta cứ như vậy không cần Ca Trần nữa.” Giọng điệu của Tô Khải Trình bình thản.

“Có thể bọn họ cho tới bây giờ cũng không cặp với nhau?”

Híp lại con mắt, Tô Khải Trình đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của người đàn ông kia khiến người kia phải ngẩng đầu lên.

“Lục Thiên Thần tặng cho tôi không ít món quà, tôi đang suy nghĩ hẳn là cũng nên tặng cho cậu ta một vài thứ, nếu cậu ta quan tâm cậu như vậy.”

“Tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay.” Đường Phong cười khổ.

. . .

. . .

Ngừng nói cũng không phải là một sự lựa chọn tốt, nhưng nói quá nhiều thường thường cũng sẽ khiến đối phương cảnh giác, hiện tại chính là thời khắc thử thách kỹ năng diễn, cậu nên đóng vai kiểu người nào đây?

Bi tình một chút, vô thố một chút, nhỉnh thêm một chút tư thái mù mờ không hiểu của người bị hại, kéo dài thời gian đến bữa trà chiều.

“Có một việc tôi vẫn không rõ, Tô Khải Trình, anh có thể giải đáp cho tôi không?” Đường Phong thay đổi xưng hô với người kia, “Chủ tịch Tô” có chút xa lạ, ba chữ “Tô Khải Trình” đi theo đối phương vài chục năm càng dễ xúc động một người, có thể hiệu quả nhỏ bé, nhưng so với không có vẫn tốt hơn.

“Cậu muốn biết cái gì?”

“Như anh đã thấy, sự tình trước kia tôi đã quên hết, thế nhưng sau khi tỉnh lại tôi vẫn đang cố gắng tìm hiểu quá khứ của tôi, cũng nghe được vài chuyện về Ca Trần và Lục Thiên Thần.” Ngôn ngữ ngừng lại một chút, cái đầu của Đường Phong càng ngày càng tỉnh, giương mắt nhìn Tô Khải Trình, cậu biết nơi quyến rũ nhất của cậu là đôi mắt, một đôi mắt sáng sủa động nhân lại thích hợp hiển lộ nghi hoặc mê man tình cảm.

“Theo như tôi biết, Lục Thiên Thần thích Ca Trần, Ca Trần là người của anh, một người đàn ông thành công lại thông minh như anh không thể nào không biết Ca Trần và Lục Thiên Thần mờ ám, là điều gì khiến anh luôn giữ im lặng?” Đây cũng là vấn đề nội tâm của Đường Phong vẫn luôn nghi hoặc.

Tô Khải Trình cười nhạt một tiếng, đường nhìn thủy chung dừng lại trên đôi mắt Đường Phong có chút không muốn dời đi.

“Có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, nhưng tôi có thể nói cho cậu một chút, tôi không hề luôn giữ im lặng.”

“Cho nên anh bắt cóc tôi?” Đường Phong thở dài, thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, “Nếu như anh là vì trả thù Lục Thiên Thần đoạt người của anh, vậy anh thực sự không nên bắt cóc tôi, Lục Thiên Thần nếu như thực sự quan tâm tôi sao có thể đưa tôi cho Charles tròn một tháng, chuyện này anh biết mà.”

“Vì sao lại không? Cậu ta cũng đưa Ca Trần đến bên người tôi, Lục Thiên Thần là một người vô cùng lý trí, là một thương nhân thông minh, cậu ta luôn biết làm thế nào thu được lợi ích lớn nhất, mà hiện tại cậu chính là lợi ích lớn nhất của cậu ta, cậu ta quan tâm đến tương lai của cậu.” Khi Tô Khải Trình nói đến chữ cuối cùng Đường Phong nghĩ có chút không hiểu.

“Nghe có vẻ hình như là anh muốn hủy hoại tương lai của tôi, muốn rạch mặt tôi?” Đường Phong nhịn không được nhíu mày, ảnh hưởng của thuốc còn chưa hoàn toàn tan, cả người cậu đều có vẻ có chút suy nhược yếu đuối, phối thêm biểu tình có chút đau thương càng khiến cho người ta muốn ôm cậu vào lòng.

Kỹ năng diễn của cậu từ trước đến nay vẫn rất tốt, may mắn sức hấp dẫn của cậu cũng không tệ.

Tô Khải Trình nhìn chằm chằm khuôn mặt Đường Phong một hồi, sau đó mỉm cười lắc đầu, thoạt nhìn giống như một quý ông mẫu mực, nhưng rất nhiều quý ông sau khi cởi ra trang phục hoa lệ thường thường cũng là dã thú.

“Không.” Anh nói song song lắc đầu, “Cậu là một người đàn ông tuấn tú, giống như một bức tranh, tôi không thích hủy hoại tác phẩm nghệ thuật.”

“Thế nhưng phá hỏng đồ vật đẹp sẽ mang đến cho anh sự kích thích, đúng không?” Hai tay giấu ở dưới chăn bắt đầu chậm rãi nắm thành quyền rồi buông ra, sức lực khôi phục sớm một chút vĩnh viễn không phải là chuyện xấu.

Trong mắt Tô Khải Trình hiện lên một tia sáng: “Ánh mắt của Lục Thiên Thần đích xác rất độc, đến tột cùng là làm như thế nào cậu ta phát hiện ra cậu, cái đầu của cậu có chút quá thông minh.”

“Từng học một chút tâm lý học.” Kinh lịch của một người vĩnh viễn có ích hơn nhiều so với tri thức, người như Tô Khải Trình không phải lần đầu tiên Đường Phong nhìn thấy.

“Xem ra cậu học rất khá.”

“Anh ta cũng nói như vậy.” Ngón tay nhẹ nhàng tìm đến khăn trải giường, Đường Phong tiếp tục đặt câu hỏi với người kia, “Tôi chỉ là một người ngoài cuộc, ân oán của đại nhân vật các anh vì sao muốn kéo tôi vào? Tôi chỉ muốn diễn phim cho tốt, không hơn.”

“Lời của cậu thật khiến cho người ta động lòng, nhưng đáng tiếc chính là cậu hiện tại đã ở chỗ này, lúc này tôi thả cậu hay một lúc nữa thả cũng không quan trọng, bởi vì kết quả cuối cùng là Lục Thiên Thần sẽ không trở lại quan hệ hợp tác với tôi như lúc ban đầu, như vậy chí ít tôi phải lấy được vài thứ mình muốn.”

Tô Khải Trình cười cười, hô lên: “Đem đồ vào đi.”

Cửa phòng bị người mở ra, mấy người áo đen nâng máy quay đi vào, đặt ở hai bên và phía trước giường.

“Tôi sẽ không hại cậu, chỉ cần một vài cuộn phim khiến Lục Thiên Thần cảm thấy khó chịu.”

Đối với một minh tinh mà nói, một vài cuộn phim khiêu khích giống như một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ bị tuôn ra, sẽ tạo thành nguy hại gì đối với sự nghiệp diễn viên của mình.

Thủ đoạn cực kỳ cũ kỹ lại thô bỉ, nhưng lại là thủ đoạn vô cùng hữu dụng.