Edit: Huyết Vũ.

 

Đệ nhất bách nhất thập cửu chương: Tự cứu ( nhất )

 

Đường Phong nhíu mày, vừa nghiêng đầu vừa cười nói: “Tôi là một nam minh tinh, quay cảnh tươi mát đối với tôi cũng không tính là uy hiếp.” Cho dù những tấm ảnh hoặc cuộn phim này bị tuôn ra, cậu cũng sẽ trở thành một người bị hại, cuối cùng có được chính là sự ủng hộ của khán giả và dư luận.

Thế nhưng loại chuyện bị người cưỡng chế chụp ảnh này vẫn là thôi đi, cậu một chút cũng không thích.

“Tôi biết, cho nên tôi cũng không định quay cảnh tươi mát, Đường Phong, cậu thích loại đàn ông hay đàn bà nào?” Hình dạng Tô Khải Trình nhã nhặn mang cười thực sự khiến cho người ta có chút sởn tóc gáy.

Đàn ông? Đàn bà?

Vậy ra Tô Khải Trình là muốn đạo diễn tiết mục nam minh tinh dâm loạn, diễn xuất không có thu nhập Đường Phong không thích, cậu nhìn bốn phía, hai người áo đen cao to đứng ở hai bên giường, chính là hai người vừa đem máy quay vào, ánh mắt hai vị này nhìn cậu thật không tốt.

“Nếu như anh nhìn Lục Thiên Thần không vừa mắt vì sao không trực tiếp đi tìm anh ta, mà là tới tìm một người yếu thế như tôi?” Loại phẩm chất bắt nạt kẻ yếu này một chút cũng không tốt.

“Ở trên chiến trường cậu gặp qua mấy người chủ tướng tự mình quyết đấu, có một vài chiến dịch cần hi sinh thủ hạ của mình, Lục Thiên Thần nếu có thể sắp đặt một người gián điệp ở bên tôi, có thể làm người của tôi, tôi đây đương nhiên cũng có thể tặng cho cậu ta một phần quà nhỏ.” Tô Khải Trình nói khiến Đường Phong có chút giật mình, Ca Trần cư nhiên là gian tế Lục Thiên Thần phái đến bên người Tô Khải Trình?

Nói như vậy Tô Khải Trình nếu đã biết Ca Trần là gian tế, như vậy người đàn ông kia. . . Có lẽ sẽ không sống dễ chịu.

“Anh yêu cậu ta sao? Ca Trần, anh có từng yêu cậu ta?”

“Tình yêu là trò vui của trẻ con.” Tô Khải Trình đương nhiên nói, anh tới gần bên giường vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Đường Phong, ôn nhu nói, “Đương nhiên, tôi thích Ca Trần, cậu ấy là một người đàn ông không tệ, cho nên tôi cam tâm tình nguyện dùng tiền nâng đỡ cậu ấy, trong giới giải trí không có người sạch sẽ, cậu nghĩ tôi sẽ yêu một người ca kỹ sao?”

Tô Khải Trình nói khiến Đường Phong có chút tức giận, cậu hơi quay đầu tránh đi bàn tay của người kia: “Sao anh có thể nói cậu ấy như vậy, dù sao cậu ấy cũng là người của anh.”

“Vậy vì sao cậu lại cảm thấy tức giận thay cho cậu ấy, Ca Trần luôn muốn cậu chết, toàn bộ chuyện cậu chứng kiến và scandal liên quan đến cậu hết thảy đều là cậu ấy nhờ tôi làm ra.” Tô Khải Trình nheo mắt lại.

“Đây là hai chuyện, cậu ấy là một người ngu xuẩn cũng không mâu thuẫn với chuyện tôi ghét cách làm của anh.” Mặc dù sớm đã biết những người ở trong thương giới cho tới bây giờ cũng không phải những kẻ sạch sẽ, thế nhưng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, một vài chuyện một vài người vẫn như cũ khiến Đường Phong cảm thấy buồn nôn.

“Người như anh sẽ cô đơn cả đời.”

Tô Khải Trình nở nụ cười, giống như là nghe thấy chuyện hài tức cười, hoàn toàn không thèm để ý lại tràn ngập khinh miệt: “Cho tới bây giờ tôi cũng không cho rằng có người có thể đi tới vĩnh viễn với tôi, những lời này chỉ có trẻ con mới tin tưởng.”

Đường Phong nghĩ có chút khó chịu, trong phòng cũng không nóng, nhưng cậu nghĩ mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều đang chảy mồ hôi, đầu tuy rằng choáng váng, nhưng ý thức lại quá mức thanh tỉnh, quá mâu thuẫn.

“Anh cho tôi ăn cái gì?” Kinh nghiệm nói cho Đường Phong, Tô Khải Trình cho cậu một vài trò vui không tốt lắm.

“Một cốc nước.” Tô Khải Trình nhàn nhạt liếc nhìn cốc nước vừa đút cho Đường Phong, cái cốc trống trơn, nước đều bị Đường Phong uống hết.

“Thứ này sẽ khiến cậu dễ chịu một chút, cũng khiến cho cuộn phim càng chân thực.”

Mẹ nó, là thuốc kích dục! Đường Phong nhịn không được yên lặng bạo một câu thô tục, bảo cậu lấy loại tư thái này ngủ với đàn ông hoặc đàn bà? Trời ạ, nếu thật là như vậy, đoạn kinh lịch này sẽ trở thành đoạn ô nhục nhất trong cuộc đời cậu, cậu một chút cũng không thích dùng thuốc, vì sao những người này lại thích làm ra những trò như vậy.

Vừa cũ kỹ vừa thô bỉ, nhưng cũng hiệu quả khiến cho người ta buồn bực.

Lục Thiên Thần và Charles rốt cuộc lúc nào mới tìm đến cậu? Không được, cậu phải làm cái gì đó. . .

“Hai người thủ hạ của anh thoạt nhìn như là muốn ăn tôi.” Đường Phong hơi thở hổn hển, dưới tác dụng của thuốc hai má hồng lên, đôi mắt mọng nước quá mức giống như là tùy thời sẽ rơi xuống nước mắt.

“Ông chủ. . .” Một người áo đen có chút nóng lòng.

“Tô Khải Trình, tôi không thích là chuyện thân mật với người lạ.” Hiện tại là lúc thử thách sức hấp dẫn của bản thân, Đường Phong khẽ cắn môi dưới, giống như là giả vờ làm bừa vô ý thức liếm môi, gợi cảm chân chính không phải là cởi sạch quần áo lộ ra toàn thân, chỉ cần một chút khiêu khích như có như không, một chút ám chỉ, cùng với cảm giác thần bí khiến cho người ta muốn xé nát.

“Cho nên?” Hô hấp của người nào đó cũng hơi hơi nặng nề, con mắt cũng chớp khá nhanh.

“Nếu Lục Thiên Thần ngủ với Ca Trần, không bằng anh ngủ trả lại?” Đường Phong chậm rãi nhìn về phía Tô Khải Trình, lúc làm Fiennes Đường cậu là người đàn ông có tiếng biết dùng con mắt diễn xuất.

Ông trời ơi, không nghĩ tới có một ngày cậu còn phải dùng kỹ năng biểu diễn quyến rũ một người đàn ông? !

 

Đệ nhất bách nhị thập chương: tự cứu ( nhị )

 

Hai người thủ hạ áo đen có chút không cam lòng rời khỏi gian phòng, ba chiếc máy quay vẫn như cũ ở trong trạng thái tắt, Đường Phong nghĩ Tô Khải Trình hẳn là không có ham mê tự quay cảnh nóng.

“Tôi rất tò mò vì sao cậu không bảo tôi thả cậu, mà là muốn lên giường với tôi.” Tô Khải Trình kéo kéo cà- vạt, hai ba cái liền đem cà- vạt cởi ra ném sang một bên, xem ra ông chủ lớn này rất thích kiến nghị tự mình ra trận của Đường Phong.

“Thứ nhất, anh sẽ không nghe lời của tôi, cho nên tôi cũng không cần nhiều lời vô ích bảo anh thả tôi làm gì; thứ hai, tôi nghĩ, giữa anh và thủ hạ của anh tôi càng vui lòng chọn anh, hơn nữa nếu như chúng ta rất ăn ý nói không chừng anh sẽ buông tha ý nghĩ quay chụp trong đầu.” Trên trán đã bắt đầu chảy ra mồ hôi tinh mịn, dưới ánh sáng tựa như một tầng phấn trân châu tăng thêm vài phần quyến rũ hấp dẫn người của cậu.

Khi một người quý ông bắt đầu cởi quần áo, vậy cũng là lúc anh ta sắp hóa thành sói.

“Rất thông minh, cậu thông minh không những không đáng ghét, tương phản, vô cùng khiến cho người ta yêu thích, thảo nào Lục Thiên Thần thích cậu như vậy, thậm chí ngay cả Charles cũng là nhớ mãi không quên.” Bỏ đi áo khoác, Tô Khải Trình đi tới bên giường tiến gần người kia, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đường Phong, động tác có chút mạnh, lộ ra vị đạo tình dục rõ ràng.

Rất tốt, diễn xuất của cậu thành công, chỉ là có phải có chút quá mức thành công không?

“Charles và Lục Thiên Thần, ở trên giường ai lợi hại hơn?” Càng là người thành công học vấn cao bề ngoài nhã nhặn, thường thường lại càng có thêm một mặt biến thái và trắng trợn, có lẽ là bình thường quá áp lực, thỉnh thoảng bộc phát thì có chút đáng sợ.

“Không thể so sánh, Lục Thiên Thần chưa từng chạm vào tôi.” Đường Phong ăn ngay nói thật, Tô Khải Trình nghe xong nhẹ nhàng cười, cho dù người đàn ông này vừa rồi còn muốn để Đường Phong cho hai tên thủ hạ của mình, hiện tại nghe thấy Lục Thiên Thần và Đường Phong cư nhiên không ngủ với nhau thì trong mắt lại lộ ra ý cười.

Đàn ông hay thay đổi, luôn luôn là vậy.

“Không thể tin nổi, nhưng có đôi khi cậu ta đích xác là người như vậy, giữ mình trong sạch quá mức, cũng có thể nói là một loại biểu hiện cuồng vọng tự ngạo.” Ngón tay nhẹ cởi ra cúc áo sơ mi, dưới bề ngoài nhã nhặn là vóc người không tệ, không đẹp bằng Charles, nhưng cũng có thể xem như là tạm được.

Tô Khải Trình liếc nhìn Đường Phong thật sâu, hai tay có chút cố sức nắm lấy vai cậu: “Tôi thích ánh mắt của cậu, rất đẹp, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã nghĩ như thế, tôi nghĩ một lúc nữa hình dạng chúng nó rơi lệ cũng sẽ rất đẹp.”

“Phiền phức. . . Ôn nhu với tôi một chút, tôi sợ đau.” Lời này nói ra bản thân Đường Phong đều nghĩ có chút buồn nôn, thế nhưng cậu cũng biết lời này đối với Tô Khải Trình thân là đàn ông có bao nhiêu dụ hoặc.

Quả nhiên, Đường Phong vừa mới nói xong Tô Khải Trình thoáng cái đè xuống, có chút thô lỗ hôn cậu, Đường Phong cố ý giả vờ kinh hách lớn tiếng hô lên.

“Rầm –” cửa phòng bị phá mở, hai người áo đen chạy vào, trong tay còn cầm theo súng.

Thực sự là không xong, Đường Phong liếc nhìn súng lục màu đen trong tay hai người áo đen, cậu không cho rằng chúng là đồ chơi.

“Đi ra ngoài!” Tô Khải Trình bị quấy rối chuyện tốt mắng to, “Cút xa cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi không được tiến vào!”

Hai người áo đen trộm liếc nhìn người trên giường, nghĩ thầm một người bị bỏ thuốc hẳn là không đến mức đẩy ngã được ông chủ bọn họ, liền nghe lời đóng cửa rời đi.

Cửa vừa đóng, Tô Khải Trình lại có chút khẩn cấp hôn lên môi người kia, môi lưỡi kịch liệt ma sát dẫn dụ thuốc tùy ý tràn ngập, Đường Phong nhăn chặt lông mày, một cổ lửa nóng trên bụng liên tục dằn vặt ý chí của cậu.

Cảm nhận được Đường Phong dị dạng, Tô Khải Trình tạm thời rời môi người kia nhợt nhạt cười:

“Thuốc đã bắt đầu có tác dụng, tôi sẽ khiến cậu thoải mái, cố gắng thật ôn nhu.”

“Tôi có phải nói ‘cảm ơn’ không?” Hít sâu một hơi, Đường Phong nắm chặt ga giường.

“Không, chỉ cần cậu lên tiếng kêu to là đủ, tôi thích tiếng kêu vừa rồi của cậu.” Tô Khải Trình một bên nói, một bên vươn tay xé mở áo sơ mi của người kia.

Đường Phong âm thầm thở dài một hơi, quả nhiên là dã thú sao? Quần áo của cậu. . .