Edit: Huyết Vũ

Đệ nhất bách nhị thập nhất chương – tự cứu ( tam )

Ngực có chút ngứa, ẩm ướt.

Đường nhìn của Đường Phong rơi lên đỉnh đầu màu đen của người đàn ông đang nằm sấp trước ngực cậu, dưới một tầng hơi nước hơi mỏng nơi đáy mắt lộ ra bình tĩnh đấu tranh đã lâu, làm một người diễn viên kinh nghiệm sa trường, người ở tuổi này như cậu đã sớm có thể xử sự không sợ hãi cộng thêm da dày thịt béo.

Được rồi, cũng không xem như là da dày thịt béo, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ nhận được một vài cảnh quay cần khỏa thân hoặc là thân mật, trừ phi là diễn viên nữ yêu cầu bỏ qua, phần lớn thời gian bản thân sẽ cùng đối thủ của mình ân ái thân mật ở trên giường, bên cạnh là người quay phim vác máy quay, đạo diễn ngồi ở trên ghế xem, còn có nhân viên ánh sáng, nhân viên bố trí khung cảnh, nhân viên thu âm vân vân, bản thân phải quên bọn họ đi.

Mặc dù ngoài cửa có hai người áo đen, nhưng ít ra trong phòng cũng không có khán giả khác, Đường Phong thử thanh thanh cổ họng, đến lúc Tô Khải Trình cắn lên ngực cậu thì phát ra một tiếng thở nhẹ hơi bén nhọn, Tô Khải Trình giống như là được cổ vũ hai tay liên tục vuốt ve người dưới thân.

Ngay từ đầu tỏ ra yếu kém và giả bộ vô tội luôn luôn có ích, hai tay Đường Phong đặt lên vai và lưng của Tô Khải Trình, dùng một loại phương thức trêu chọc mang theo sức lực cào lên đối phương, trên lưng đau đớn khiến Tô Khải Trình gầm nhẹ một tiếng, đối phó với dã thú phải dùng biện pháp đối phó dã thú, loại đàn ông thường ngày áo mũ chỉnh tề này dưới đời tư đều có phần yêu thích theo đuổi kích thích, bản thân có thể cào anh ta cắn anh ta, bọn họ cũng sẽ không tức giận trái lại sẽ nghĩ rất có cảm giác.

Đây chính là lúc Fiennes Đường tham gia rất nhiều lần tiệc tối uống rượu từ trong miệng người khác nghe được, có vài người thỉnh thoảng cũng muốn mời cậu tham gia một ít hoạt động bí mật, nhưng Fiennes đều lấy thân thể có bệnh làm lý do từ chối, phần lớn dã thú đội lốt người rất thích giả trang quý ông, bọn họ song song lý giải cũng sẽ biểu đạt sự quan tâm của họ đối với Fiennes.

Dã thú cũng không đáng sợ, chỉ cần biết nên làm thế nào giao lưu câu thông với họ.

“Tô Khải Trình. . .” Đường Phong liên tục gọi tên đối phương, một người đàn ông nội tâm cao ngạo sẽ xem nhẹ một người yếu thế bị ràng buộc bị bỏ thuốc, Đường Phong dùng hai tay cào lên lưng Tô Khải Trình, hai tay này bắt đầu di lên phía cổ của người kia.

“Tôi thích cậu gọi tên của tôi.” Không vội vàng trực tiếp tiến nhập chủ đề, lúc ở bên bạn giường mình thích phần lớn mọi người càng mong muốn hưởng thụ tiền hí tràn đầy vị ngọt, Tô Khải Trình thẳng nhổm dậy ôm lấy gáy của người kia lại một lần nữa hôn lên, triền miên mà có chút ôn nhu, lại là một vị lão tướng tràn đầy kinh nghiệm tình trường.

“Tôi rất khó chịu.” Một tay vịn lên vai Tô Khải Trình, tay kia của cậu liên tục vuốt ve cổ của đối phương, dưới cử động nhìn như ve vãn ẩn giấu vài phần tiểu tâm tư, từ sau khi sống lại cậu đã bắt đầu nếm thử một vài sự vật trước đây không có cơ hội học đến, cưỡi ngựa là một, còn có công phu Vịnh Xuân quyền của Trung Quốc cậu nhớ đến đã lâu.

Được rồi, hy vọng là cậu học cũng không tệ lắm.

“Rất nhanh sẽ khiến cậu thoải mái.” Vùi đầu vào cần cổ Đường Phong, Tô Khải Trình gặm cắn vai và xương quai xanh của người kia, đầu lưỡi trắng mịn tinh chuẩn hạ xuống trêu chọc nóng hổi, phần trêu chọc này dưới tác dụng của thuốc quả thực là muốn mạng người.

Nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, Đường Phong mở hai chân kẹp lấy thắt lưng Tô Khải Trình, một người một khi vừa thả lỏng liềncàng dễ đánh bại đối phương.

Bộ vị đặc thù ngăn cách bởi quần của hai bên ma sát với nhau, phần kích thích này khiến Tô Khải Trình và Đường Phong song song kinh hô, trong mắt Đường Phong hiện lên một tia kiên nghị, chính là lúc này.

Bàn tay nhẹ nhàng xoa cổ Tô Khải Trình đột nhiên đập mạnh xuống, Đường Phong ngay tức khắc chủ động hôn lên Tô Khải Trình ngăn chặn tiếng kêu của đối phương, Tô Khải Trình nhắm hai mắt lại chậm rãi ngã xuống người Đường Phong, trên người cậu đều là mồ hôi, một ít là do thuốc, càng còn nhiều là khẩn trương, dù sao cậu chỉ là một diễn viên cũng không phải gián điệp đặc công gì đó.

“Hô —— xem ra không chỉ sử dụng tâm lý học rất tốt, ngay cả Vịnh Xuân quyền cũng có tiến bộ.” Nắm tay có chút đau, Đường Phong lắc lắc tay, đẩy Tô Khải Trình từ trên người mình xuống, cậu cẩn thận nhìn về phía cửa, không có âm thanh, hai người áo đen ngoài cửa hẳn là không phát hiện động tĩnh trong phòng.

Liếc nhìn Tô Khải Trình bị mình đánh ngất, Đường Phong chịu đựng dược tính khó nhịn trên thân thể đem người kéo vào phòng tắm thả trong bồn tắm lớn, lại dùng dây lưng buộc chặt hai tay hai chân người kia, đem cà- vạt nhét vào miệng Tô Khải Trình, chờ làm xong hết thảy cậu đã đầu đầy mồ hôi.

 

 

Đệ nhất bách nhị thập nhị chương – tự cứu ( tứ )

 

Hai người vệ sĩ ở ngoài cửa cũng không đi quá xa, dáng vẻ chán đến chết.

“Qua được một lúc rồi đúng không? Rốt cuộc là có quay không đây, tôi thấy minh tinh kia dáng dấp cũng không tệ lắm, bộ dạng nằm ở trên giường không có sức lực thật khiến cho người ta rung động.” Một người trong đó mở miệng nói.

“Từ lúc nào cậu có hứng thú với đàn ông?”

“Nếm thử thôi mà, hơn nữa tên kia thoạt nhìn rất không tệ, ngay cả ông chủ cũng không nhịn được.” Người áo đen thầm cười, lộ ra vị đạo dơ bẩn hạ lưu.

“Đừng nghĩ nữa, tôi thấy ông chủ sẽ không để chúng ta chạm vào minh tinh kia.” Người còn lại đi tới dán tai lên cửa nghe một hồi, đột nhiên nhíu nhíu mày, thì thầm với đồng bọn của hắn, “Bên trong không có thanh âm, có thể có chuyện hay không?”

“Cậu muốn vọt vào? Cẩn thận bị mắng.”

“Ông chủ?” Người áo đen nhẹ nhàng gõ cửa phòng, bên trong không có tiếng đáp lại, hai người liếc nhau nghĩ rất không thích hợp.

“Vào xem.”

Hai người đầu tiên là nhẹ nhàng đẩy cửa ra một cái khe, phát hiện trên giường lộn xộn một mảnh nhưng không có thân ảnh người nào, ngay đến khi bọn họ dự định đẩy cửa đi vào thì trong phòng tắm truyền ra tiếng khóc của đàn ông.

“Đừng. . . Không muốn. . . Cầu xin anh, Khải Trình. . . A. . .”

Nuốt nước miếng một cái, hai người áo đen liếc nhau, đều ngầm hiểu ý, lặng lẽ đóng cửa lại, vụng trộm cười với nhau.

“Ông chủ thật đúng là mạnh mẽ, làm tiểu minh tinh khóc ra.”

“Phỏng chừng bọn họ còn phải một hồi lâu mới có thể kết thúc.” Vệ sĩ áo đen móc ra thuốc lá cùng đồng bọn hút.

Trong phòng tắm.

Người đàn ông mặt không biểu cảm đối mặt với gương một bên bình tĩnh rửa tay, một bên phát ra một ít thanh âm và ngôn ngữ khiến cho người ta miên man bất định, đến lúc nghe tiếng đóng cửa nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, Đường Phong mới dừng lại biểu diễn sinh động như thật của cậu.

Dáng vẻ này có chút quỷ dị cũng có chút buồn cười, rõ ràng là không có biểu cảm nhưng vẫn ở tại đây giả vờ rên rỉ, quan trọng nhất là ở chỗ nếu như không nhìn tới dáng dấp của Đường Phong mà chỉ nghe thanh âm của cậu, mọi người thật đúng sẽ bị cậu ta lừa, sẽ tưởng bọn họ thực sự ở trong phòng tắm làm loạn.

“Kỹ năng diễn của tôi thế nào, Tô Khải Trình ngài Tô?” Cầm lấy khăn mặt xoa xoa tay, Đường Phong đóng chặt cửa phòng tắm, bản thân hạ nắp bồn cầu xuống ngồi lên.

Tô Khải Trình đã tỉnh lại, thế nhưng bởi vì tay chân bị trói chặt cùng với cái miệng bị bịt lại, anh hiện tại chỉ có thể dùng ánh mắt giao lưu với Đường Phong, trong mắt anh lộ ra vài phần ý cười và trêu tức, như là đang nói diễn xuất của cậu thực sự là rất tốt, cũng không có quá nhiều tức giận hoặc là thù hận.

“Tôi nghĩ tôi đã đắc tội anh, đương nhiên, trước khi tôi đắc tội anh anh cũng đã đắc tội tôi.” Nói xong câu đó, Đường Phong một bên hét lên một tiếng “A” lanh lảnh một bên dùng khăn mặt đánh lên đầu Tô Khải Trình, cậu đè thấp thanh âm mắng, “Anh thực sự là một tên đáng ghét.”

Tiếng hít thở có chút ồ ồ, Tô Khải Trình trừng mắt Đường Phong.

“Anh thích đôi mắt của tôi? Thật đáng tiếc, tôi tuyệt không thích ánh mắt của anh.” Ném khăn mặt sang một bên, Đường Phong vươn tay phất xuống mặt Tô Khải Trình, một cái tát vang dội.

Tính tình của cậu tốt, nhưng không có nghĩa là cậu không có tính khí, bất kể là ai bị người bắt cóc bỏ thuốc thiếu chút nữa bị cường X, còn có thể có tính khí tốt vậy tuyệt đối là hiếm có, đáng tiếc cậu là một người bình thường, có tính tình của người bình thường.

Tiếc là bên người không có điện thoại di động, nếu không Đường Phong có thể lột sạch quần áo Tô Khải Trình chụp vài tấm ảnh ướt át, Tô Khải Trình là một người có uy tín danh dự, không giống minh tinh bọn họ, cho dù tiếp xúc với cảnh quay nóng bỏng ( không có X quan hệ ) cũng không sao.

Bị Đường Phong một trận cuồng đánh, trong mắt Tô Khải Trình lúc này liền có tức giận, anh lớn như vậy vẫn là lần đầu bị người tát vào mặt, chật vật như thế.

“Anh đang tức giận?” Đường Phong dùng một ngón tay búng lên trán Tô Khải Trình, mặt trên rất nhanh sưng đỏ lên, “Tôi còn tức giận hơn anh.”

Đánh đủ rồi, Đường Phong cũng có chút thư thái, cậu có thể may mắn nhân lúc Tô Khải Trình không phòng bị xử lý người này, cũng không có nghĩa cậu có thể một người tay không đối phó với hai người vệ sĩ cao to trải qua huấn luyện ở ngoài cửa, lại còn mang theo súng lục.

Ngồi chờ chết?

Đường Phong bình tĩnh lại bắt đầu tính toán kế tiếp cậu nên làm như thế nào, nếu như Lục Thiên Thần và Charles thực sự không tìm được cậu, hai người áo đen ngoài cửa sớm muộn gì cũng sẽ đi vào, cậu phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài.

Trong phòng không có điện thoại không có bất luận phương tiện truyền thông nào, cậu không có cách nào liên hệ với bên ngoài.

Người này đứng lên đi tới bên cửa sổ phòng tắm, cậu chuyển ghế đến giẫm lên trên, ở đây có lẽ là một khu biệt thự khách sạn nào đó, ở bên cạnh có cánh rừng có hồ nước, phía dưới không có người, muốn chạy trốn cũng không phải không thể, nhưng vấn đề nơi này là lầu ba, cậu làm thế nào để nhảy xuống?

“Tuy rằng điện ảnh 《 điệp viên hai mang 》 xem rất thích, nhưng tôi tuyệt không muốn trở thành Tom Cruise trong đó.” Thở sâu một hơi, người đàn ông vừa rồi nhân lúc Tô Khải Trình hôn mê tự mình giải quyết một lần nữa ngồi xuống bồn cầu, dược tính cơ bản đã tan đi, thế nhưng thân thể vẫn như cũ có chút mệt mỏi.

Nếu như cậu dựa theo rèm cửa sổ trèo xuống có thể ngã xuống giữa chừng hay không?

Nếu như cậu nhoài người về trước cửa sổ kêu cứu liệu có người chú ý tới cậu hay không?

Mặc kệ thế nào cũng tốt hơn hiện tại ngồi đờ ra.

Đường Phong đột nhiên đầu óc khẽ động, có chút ý xấu nhìn về phía Tô Khải Trình, người kia quần áo tán loạn tóc bị Đường Phong vò thành cái tổ chim, trên mặt còn có dấu tay hồng, bộ dạng thế này quả thực chính là một mặt khó xem nhất của Tô Khải Trình trong vài chục năm, lúc này đột nhiên bị Đường Phong nhìn, Tô Khải Trình mí mắt giật giật, Đường Phong tuyệt không ôn hòa giống như biểu hiện thoạt nhìn ở bên ngoài.

Mười phút sau, Đường Phong cuốn rèm cửa sổ thắt thành sợi dây, một đầu buộc vào thắt lưng mình, một đầu buộc lên người Tô Khải Trình ngồi trong bồn tắm lớn, hiện tại cậu không lo không ai kéo cậu, cậu cũng chẳng quan tâm nếu Tô Khải Trình bởi vậy mà vị lôi ra khỏi bồn tắm lớn đầu đánh lên bồn cầu.

Tô Khải Trình trừng mắt gắt gao nhìn Đường Phong, quả thực là giống như muốn ăn sạch cậu, khiến Đường Phong nhịn không được lại thưởng cho đối phương một cái tát: “Tôi không thích người khác nhìn tôi như thế.”

Chân giẫm lên ghế đẩy ra cửa sổ trong phòng tắm, Đường Phong thò đầu nhìn ra bên ngoài, ánh chiều tà mang theo gió mát êm dịu, chỉ là đến khi cậu cúi đầu nhìn xuống thì chỉ cảm thấy choáng váng cộng thêm sống lưng lạnh lẽo, bệnh tim biến mất đã lâu dường như lần thứ hai ập tới.

“Mình có thể, mình có thể trèo xuống.” Hít sâu một hơi, Đường Phong kiễng lên đặt một chân bước ra cửa sổ, ngay lúc cậu chuẩn bị anh dũng học tập bộ đội đặc công cửa phòng tắm đột nhiên bị người phá tung, Đường Phong bị kinh ngạc suýt thì rơi xuống mặt đất, một bóng người vọt vào nắm chặt rèm cửa sổ kéo Đường Phong lên.

“Cậu điên rồi!” Lục Thiên Thần bị một màn này dọa sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh, anh vừa mới chạy vào phòng tắm liền thấy một người đàn ông rất giống Đường Phong muốn nhảy lầu, không có bất cứ do dự, không có bất cứ ý nghĩ, dựa theo bản năng bằng tốc độ nhanh nhất xông lên kéo lại đối phương.

“Lục Thiên Thần?” Đường Phong bị mắng một câu chớp chớp mắt, cậu cúi đầu nhìn độ cao khiến cho người ta chóng mặt, nhanh chóng quay đầu lại hai tay nắm chặt cửa sổ phòng tắm, chửi ầm lên, “Anh còn sững sờ cái gì, mau kéo tôi lên!”

Chân của cậu mềm nhũn hết rồi. . .

Lục Thiên Thần là loại người bị người mắng còn không cãi lại? Thế nhưng hiện tại, người này không thể chú ý nhiều chuyện như vậy, cũng không nghĩ đến một phân một hào giọng điệu mắng người của Đường Phong, vội vàng tiến lên kéo tay đối phương từng chút từng chút lôi người từ phía bên ngoài cửa sổ đi vào.

Khi Charles chạy vào thấy một màn này, anh nhất thời nhịn không được than thở: “Đường Phong thân ái, cậu là vì tôi thề sống thề chết giữ gìn trinh tiết sao? Mẹ nó! Tôi là loại đàn ông truyền thống không khai hóa ngu ngốc này sao? Cho dù cậu bị con lợn Tô Khải Trình kia xúc phạm, tôi vẫn sẽ yêu cậu yêu đến chết, nhiều nhất là hôn toàn thân cậu một lần!”

“Câm miệng, con gấu ngu ngốc!” Đừng đấu võ mồm với Đường Phong luc này, người này hiện đang rất bực tức, cũng không còn dáng dấp nho nhã lễ độ lúc bình thường.

“Ha ha ha, vậy là được rồi, tôi thích một mặt mạnh mẽ cậu, tràn ngập sức sống khiến người ta thích.” Charles một bên cười một bên hỏi, “Thân ái, con lợn Tô Khải Trình kia đâu?”

“Phía sau anh.” Đường Phong dưới sự trợ giúp của Lục Thiên Thần từ trên cửa sổ nhảy xuống, người đàn ông vẫn bị vây trong trạng thái tinh thần thắt chặt rất nhanh mềm yếu trong lòng Lục Thiên Thần, cậu thực sự đã không còn sức, cho nên mặc kệ là Lục Thiên Thần hay là Charles, chỉ cần không phải Tô Khải Trình, kính nhờ, cho cậu dựa vào một chút.

Charles nghe vậy quay đầu, lúc thấy Tô Khải Trình bị trói gô lại liền ngửa đầu ha ha phá lên cười: “Chủ tịch Tô, anh lên sân khấu luôn luôn khiến người ta phải đập bàn tán dương, nhìn xem, người đàn ông tôi thích sao có thể là tên nhóc trói gà không chặt, Đường Phong của tôi thật xuất sắc!”

Xoay người, Charles mở hai tay ôm lấy Đường Phong: “Cậu thực sự là quá tuyệt vời thân ái, tôi càng ngày càng thích cậu làm sao đây?”

Cuộc trò chuyện không quá vui vẻ mấy ngày trước cứ như thế bị hòa tan, Đường Phong bị kẹp giữa Charles và Lục Thiên Thần có chút bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.

Mặc kệ thế nào, cậu hiện tại an toàn.

Mặc kệ cậu bình thường có bao nhiêu chán ghét Lục Thiên Thần hoặc là Charles, chí ít lúc này cậu cảm giác được an toàn và ấm áp.

“Tôi đói bụng, còn muốn ngủ.” Đường Phong nỉ non.

“Trước nhắm mắt một hồi, nghỉ ngơi xong rồi ăn.” Lục Thiên Thần che mắt Đường Phong, vào lúc mất đi ý chí mạnh mẽ chống đỡ, người này rất nhanh liền lâm vào trong giấc ngủ.