Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhất bách nhị thập tam chương – chân tướng ( nhất )

Lúc Đường Phong tỉnh lại phát hiện mình ngủ ở trên thứ gì đó có chút gập ghềnh, cậu dùng ba giây đồng hồ hiểu ra cậu hiện tại đang ở trên xe, nằm ngang ở trên ghế sau thùng xe, không, chuẩn xác mà nói là nằm lên trên đùi hai người đàn ông, cho nên cậu mới cảm thấy có chút “Gập ghềnh” .

“Chuyện ở chỗ Ca Trần có phải là cậu nên đi xử lý một chút?” Thanh âm là của Charles, từ phương hướng trên đùi Đường Phong truyền đến.

Ngay sau đó là Lục Thiên Thần, thanh âm ở rất gần Đường Phong, từ trên đầu cậu giống như hoa tuyết nhẹ nhàng bay xuống.”Tôi sẽ xử lý.”

Cậu hiện tại là mặt hướng về phía thân thể Lục Thiên Thần nằm, cho nên dù có mở mắt hai người đàn ông kia cũng không biết là cậu đã tỉnh, thỉnh thoảng khẽ động thân thể, Charles và Lục Thiên Thần cũng rất ăn ý không nói tiếp, cậu có thể cảm giác được tay Lục Thiên Thần nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, cùng với ấm áp từ bàn tay Charles vẫn đặt ở trên đùi cậu truyền lại.

Trên cửa sổ xa phát sinh tiếng vang “Lách cách”, cậu nhớ lúc trước cậu ngủ vẫn là lúc trời còn sáng sủa, chỉ là gió có chút lớn, cảm giác này khi cậu ngồi bên cửa sổ lầu ba thì càng rõ ràng, cơn gió kia giống như muốn thổi bay cậu.

“Cậu vừa rồi đã làm gì Tô Khải Trình?” Charles hiếu kỳ hỏi, thanh âm nói chuyện của bọn họ cũng không lớn, thế nhưng Đường Phong vẫn nghĩ trong lúc người khác đang ngủ mà nói chuyện là rất không đạo đức, hơn nữa bọn họ không thể đặt cậu trên một chiếc xe khác sao?

“Gậy ông đập lưng ông.” Lục Thiên Thần giọng nói bình thản.

Charles trong nháy mắt đề cao thanh âm: “Cậu thượng hắn?”

“Không có!” Lục Thiên Thần trừng mắt Charles, “Tôi chỉ là chụp một vài bức ảnh cho anh ta, còn có, thanh âm của cậu nhỏ một chút.”

“Được rồi được rồi, là tôi sai, tôi không chỉ hiểu sai mà còn thanh âm rất lớn.” Trong giọng nói rõ ràng có khó chịu, Đường Phong có thể cảm giác được bàn tay Charles đặt lên đùi cậu hơi tăng thêm sức, là một loại xoa bóp hơi có lực độ.

Charles nói tiếp: “Tên kia thiếu chút nữa cường Đường Phong, cậu cũng thấy đấy, ở bên giường cư nhiên còn có camera.”

“Tôi biết, Tô Khải Trình thiếu chút nữa làm cho Đường Phong nhảy lầu.”

“Nhưng cậu chỉ là chụp ảnh.” Charles có chút bất mãn, “Cậu hẳn là kiếm hai tên cao to cường hắn một trăm lần.”

“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ bảo tôi giết hắn.” Lục Thiên Thần hơi chút nở nụ cười.

Giết người? Coi như hết! Đường Phong âm thầm khinh bỉ, đây là quay điện ảnh xã hội đen sao, Tô Khải Trình cũng không phải là chó con mèo con nói giết là giết, huống chi chó con mèo con còn không thể tùy tiện giết.

“Tôi đang cố gắng đi theo con đường tẩy trắng, vừa mới mở sinh ý ở Châu Á, Đông Á và Đông Nam Á, không muốn một bên bị hình cảnh quốc tế đuổi bắt một bên bị người của Tô gia truy sát.” Charles hình như hít sâu một hơi, Đường Phong có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của người đàn ông này, “Thế nhưng. . . Tôi vẫn như cũ phi thường khó chịu.”

“Dùng phương thức của chúng ta giáo huấn Tô Khải Trình.”

“Đề nghị không tệ.”

Đường Phong suy nghĩ một chút, quyết định không tiếp tục giả bộ ngủ, cậu mở miệng nói: “Lúc hai người đang thương lượng chuyện lớn có thể nói cho tôi biết trước, hai người và Tô Khải Trình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ tôi làm người bị hại có quyền biết.”

Trở mình một thân nằm chính diện, Đường Phong đối diện với đường nhìn của Lục Thiên Thần, cậu đang muốn ngồi lên lại bị Lục Thiên Thần và Charles cùng nhau đè xuống.

“Ha, bảo bối thân ái của tôi, cậu cư nhiên nghe trộm chúng tôi nói chuyện.” Charles đè thấp thân thể tiến gần đến, trên khuôn mặt là dáng cười xán lạn đầy mê người.

“Thanh âm của các anh rất lớn, không cần tôi nghe trộm.”

“Nói như vậy chúng tôi đánh thức cậu?” Lục Thiên Thần vươn tay che mắt Đường Phong, chọc người kia lên tiếng kháng nghị.

“Cho tôi ngồi dậy.”

Một phút đồng hồ sau, Đường Phong ngồi ở trung gian Charles và Lục Thiên Thần.

 

 

Đệ nhất bách nhị thập tứ chương – chân tướng ( nhị )

Nếu như muốn hỏi Đường Phong cậu hiện tại ghét nhất nghe thấy một câu nào, cậu nhất định sẽ không chút do dự nói chính là mấy lời Lục Thiên Thần hiện tại đang nói.

“Chuyện này cậu không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý.”

Nếu như nói trong một đoạn thời gian rất dài Đường Phong đều đang “làm bộ làm tịch” trước mặt Lục Thiên Thần, vậy cậu sau khi trải qua thời gian bị bắt liền đã không còn lòng dạ thảnh thơi và kiên trì.

Cực không nể tình khinh bỉ Lục Thiên Thần: “Không phải vấn đề tôi lo lắng hay không, tôi là bị cuốn vào, anh bảo tôi làm sao có thể ở bên cạnh làm một người qua đường xem kịch?”

Đường Phong lại nhìn về phía Charles ngồi ở bên phải cậu: “Hay các anh nghĩ lúc Tô Khải Trình bắt cóc tôi, bỏ thuốc tôi, sau đó tôi trói anh ta lại, tát anh ta, gõ đầu anh ta, giẫm hai quả trứng và tiểu Tô Khải Trình của anh ta, anh ta còn có thể coi tôi là một người qua đường không liên quan đến chuyện này?”

“Thân ái, làm tốt lắm!” Charles giơ ngón tay cái lên, “Tôi hy vọng tiểu Tô Khải Trình của Tô Khải Trình mãi mãi không thể đứng dậy.”

Đường Phong đồng dạng kinh bỉ Charles, vừa tỉnh ngủ tinh thần chấn hưng, nhất thời khống chế không được tâm tình bàn tay vỗ xuống đùi người đàn ông ngồi bên.

Charles thuận thế cầm tay Đường Phong, dáng vẻ “tôi và Đường Phong thuộc cùng một chiến tuyến” đặt câu hỏi với Lục Thiên Thần: “Tôi nghĩ Đường Phong nói đúng, Tô Khải Trình bắt cóc Đường Phong đã nói lên tên kia đã coi Đường Phong là người cùng phía với chúng ta, mà không phải một người ngoài cuộc.”

Lục Thiên Thần bị bài xích ở bên thoạt nhìn không có biểu tình gì đặc biệt, nhàn nhạt liếc nhìn Đường Phong và Charles, gật đầu: “Được rồi, tôi có thể nói cho cậu.”

Đường Phong không thích bị cuốn vào việc không có lí do, thế nhưng khi một người bị bắt cóc liền sẽ nghĩ bản thân đã bị cuốn vào trong đó, vậy chí ít phải cho cậu biết chân tướng.

“Tôi và Ca Trần gần như chỉ là một cái giao dịch, lúc cậu ta còn đang solo tôi thấy cậu ta tư chất cũng khá, liền âm thầm lấy thân phận phía đầu tư nâng đỡ cậu ta, tôi cho cậu ta cơ hội và tài nguyên, mà cậu ta sẽ thay tôi tiếp cận Tô Khải Trình lấy đến một vài tư liệu nội bộ của giải trí Tô thị.” Lục Thiên Thần hai ba câu nói ra chân tướng.

Charles giơ lên hai tay vỗ tay: “Cậu biểu diễn thật tốt, tôi thiếu chút nữa đã nghĩ cậu thích Ca Trần thật.”

“Chỉ là một vài thủ đoạn cần phải có.” Đường nhìn của Lục Thiên Thần lơ đãng rơi vào bàn tay Đường Phong đặt trên đùi anh, mờ ám giữa anh và Ca Trần chỉ là thủ đoạn mê hoặc quân địch mà thôi.

Đường Phong thở dài: “Rất rõ ràng, kế hoạch của anh bại lộ.” Cậu thu hồi hai tay ôm trước ngực, lưng tựa lên ghế, hai vai chạm lên hai người kia.

“Thân ái, năng lực tiếp thu của cậu thật mạnh.” Charles nói.

Một cái liếc mắt bay qua: “Vậy anh hy vọng tôi gào thét, hay là khóc lớn một trận?”

“Không, như bây giờ cũng rất tốt.” Khóe mắt co giật, Charles đột nhiên phát hiện bản thân không có cách nào tưởng tượng Đường Phong giống như một đứa ngốc hô to gọi nhỏ, anh nghiêng đầu tựa lên trên vai người kia, âm thầm than thở, Đường Phong của anh xuất sắc như thế, hình dạng bình tĩnh trấn định khiến người ta say mê, thỉnh thoảng nho nhỏ thất kinh khiến tim gan người ta run rẩy.

Điều này cũng không phải không thể tiếp thu, bản chất công ty giải trí vẫn là công ty, thương nghiệp gián điệp khắp nơi đều có thể thấy, thế nhưng đem minh tinh làm gián điệp như Lục Thiên Thần vẫn là rất ít gặp.

“Ca Trần hiện tại chẳng phải rất nguy hiểm?” Nghĩ đến tâm tư biến thái dưới bề ngoài nhã nhặn của Tô Khải Trình, Đường Phong khó có thể tưởng tượng tên kia sẽ đối phó Ca Trần thế nào.

Charles khinh thường phun một tiếng: “Không, tôi dám khẳng định tên kia hiện tại an toàn muốn chết.”

Đường Phong lộ ra biểu tình nghi hoặc không giải thích được, có ý gì?

“Ca Trần hiện tại là chân chính, thuộc về Tô Khải Trình, cậu ta phản tôi.” Lục Thiên Thần lẳng lặng nhìn đường phố thành thị vút bay mà qua ngoài cửa sổ, hạt mưa lạnh lẽo nện lên cửa sổ xe, trong cửa sổ xe bịt kín một tầng sương mờ màu trắng, phong cảnh thành thị đều có vẻ lạnh giá.

Tựa như đôi mắt Lục Thiên Thần, bịt kín một tầng lạnh như băng.

Đường Phong hơi chút sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Điện viên hai mang?”

“Thân ái, cậu không đi làm đặc vụ thực sự là đáng tiếc.” Charles lần thứ hai tán thán.

“Bày đặt diễn viên thu nhập cao địa vị cao công tác thời gian tự do không đi làm, đi làm gián điệp đặc vụ thu nhập thấp không địa vị tính chất lại nguy hiểm, người kia nhất định là bị ngu.” Đường Phong chậc một tiếng, cậu mới không phải kẻ ngu si.