Edit: Huyết Vũ.

Ta thề, ta xin thề hông phải là ta lười nên ăn bớt 1 chương mà là chương này quá dài, phải bằng 2 chương thường ngày ta làm, cộng thêm chương sau, chương sau nữa+ nữa nữa, tóm lại là mấy chương cuối quyển 1 đều rất dài, ta tính có chương phải dài gấp 4 lần chương thường.

Ôi mẹ ơi, ta chết đây!!!!

Đệ nhất bách nhị thập ngũ chương – quan tâm

 

Hai bên đối chiến, tướng quân đều là ngồi ở hậu phương chỉ huy tác chiến, xông vào tiền tuyến vĩnh viễn là chỉ là quân tốt bia đỡ đạn.

Còn có một loại khác, hoàng đế ở trong hoàng cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, sau đó đem chuyện chiến tranh ném cho tướng quân.

Đường Phong không biết loại tình huống hiện tại của bọn họ tính là cái gì, nhưng cậu có thể khẳng định chính là cậu hiện tại tương đương với một quân cờ trong tay Lục Thiên Thần, mà Ca Trần là binh sĩ trong tay Tô Khải Trình, hai người hoàng đế đế quốc ngồi ở hậu phương âm thầm ra sức, còn bọn họ đứng đầu trận tuyến chém giết lẫn nhau.

Tô Khải Trình chuẩn xác bắt được “Nhược điểm” của Đường Phong, ban đầu là tùy ý tản ra tin tức giả tạo trên một vài trang web gia đình: bắt cá hai tay, nhờ tiềm quy tắc thượng vị. . .

Không chịu làm người ngoài cuộc, trên một vài trang web gia đình khác bắt đầu lục tục xuất hiện scandal Ca Trần “giống như thiên sứ”: nhờ tiềm quy tắc thượng vị, “bà chủ” của giải trí Tô thị. . .

Mặc kệ là bên nào đều khiến Đường Phong nghĩ có chút tâm phiền, đây có tính là đấu tranh lưỡng bại câu thương?

Mở ra ngăn kéo cầm ra một bao thuốc, Đường Phong hai chân hơi mở ngồi trên ghế dựa trên sân thượng nhà trọ, bật lửa đánh lửa “tạch–” một cái điểm lên ngọn lửa trong bóng đêm dày đặc, một điếu thuốc lá ngậm ở trong miệng, tiến gần đến ngọn lửa nhỏ chậm rãi nhen nhóm, thuốc lá đốt lên khói trắng lượn lờ.

Nhẹ nhàng hít một hơi, thuốc lá đã lâu chưa chạm vào có chút hơi nồng, Đường Phong ho nhẹ hai tiếng, chờ đến khi vị đắng tràn ngập khoang miệng mới chậm rãi thích ứng, phun ra một vòng khói, trắng trắng, sương khói dần dần trở nên mờ nhạt, tiêu tan trong bóng đêm lạnh lẽo.

Bóng đêm thâm trầm, thành thị một mảnh đèn đóm huy hoàng, nhưng đây đều là phồn hoa giả tạo, ngắn ngủi mà mê huyễn, giống như là chỉ cần nhẹ nhàng thổi một hơi là có thể trở về xi măng cốt thép bên dưới phồn hoa, lạnh giá tanh tưởi.

Vĩnh hằng chỉ có ánh trăng, chỉ có đầy sao, tô điểm trong màn đêm thủy chung xán lạn chói mắt.

Tàn thuốc rơi trên mặt đất dần dần tắt, hai chân cậu co lại trên ghế, hai tay ôm đầu gối vùi đầu vào trong, mấy ngày nay cậu rốt cuộc đang làm cái gì, chẳng lẽ đã đem quá nhiều tâm tư đều đặt ở một ngày dường như thủy triều tràn về phía cậu, gièm pha trống rỗng bịa đặt?

Đường Phong ơi Đường Phong, nói lại mày chỉ là một tục nhân, không có biện pháp thực sự nhìn thấu tất cả.

Trên tin tức liên tục có người nghi vấn với cậu, một minh tinh xuống dốc dựa vào cái gì có được tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》 ưu ái, dựa vào cái gì có được Charles ưu ái, dựa vào cái gì có được Lục Thiên Thần ưu ái?

Mày có cái gì? Ngoại trừ thân thể tuổi trẻ còn không có một tác phẩm được tung ra.

Những lời nói bén nhọn sắc sảo này, cho dù là thân kinh bách chiến sớm đã thành lì lợm như cậu, thế nhưng khi nghe đến mấy lời chửi rủa và nghi vấn này thì vẫn có chút phẫn nộ nho nhỏ, điều này giống như một thiên tài bị một tên nhược chỉ vào mũi nói “mày là một thằng nhược trí”, cậu có thể coi như gió thổi bên tai, nhưng là gió thổi ở trên người cũng sẽ có cảm giác.

Nhưng những điều này cũng không phải nguyên nhân khiến Đường Phong ngồi ở sân thượng hút thuốc, cậu cảm thấy thất vọng với mình, cậu đem rất nhiều tinh lực và tự hỏi đặt ở trên người Lục Thiên Thần, trên người Charles, trên người Albert, đa giác luyến cẩu huyết này, thương nghiệp chiến tranh lộn xộn này, những thứ này đối với một người diễn viên mà nói quá mức phức tạp, quá mức lãng phí thời gian.

Lúc trải qua một phen bắt cóc và liều chết đấu tranh, cậu đột nhiên có một chút mệt mỏi, có một chút ý nghĩ muốn tìm một người nào đó dựa vào cùng nhau tâm sự uống chén rượu.

“Brưm brưm brưm –” Điện thoại di động đặt ở trên bàn đột nhiên rung lên, Đường Phong từ trong đầu gối ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại di động, là một dãy số lạ.

“Alo?” Cậu nhận điện thoại.

【 Nê hảo! Tháp phong! 】 một ngụm tiếng Trung sứt sẹo.

“Chino, tiếng Trung của anh thật sự rách nát.” Vừa nghe là biết thanh âm của ai, chỉ là làm thế nào Chino có số di động của cậu?

【 Tôi không phải! 】 tiếng Trung này đông cứng như tảng đá.

“Tôi dập máy đây.”

【 Hắc! Cậu sao chẳng có một chút hiểu được tình thú, tôi đang nói đùa với cậu đó! 】

Đường Phong cong lên khóe môi: “Tôi luôn luôn như vậy.”

【 Cậu cư nhiên không gọi điện thoại, số điện thoại tôi để lại cho cậu! 】 người ở đầu dây bên kia lải nhải cằn nhằn.

“Vậy thì sao, anh để lại số điện thoại cho tôi, tôi nhất định phải gọi điện thoại cho anh?” Đường Phong cười khẽ một tiếng, mặc kệ Chino có để lại số điện thoại cho cậu hay không, kỳ thực kết quả cuối cùng vẫn là vậy, huống chi gần đây có rất nhiều chuyện phiền toái, cậu cũng không có lòng dạ thảnh thơi đi liên hệ điện thoại vượt đại dương.

. . .

. . .

【 Oa, sặc mùi cáu kỉnh, ai bắt nạt cậu? 】

Thanh âm cười ha hả của Chino từ ống nghe truyền đến, tiếng cười quá mức dễ truyền nhiễm, Đường Phong cũng nở nụ cười theo, cậu chỉ là có một chút tâm phiền ý loạn, điều này làm cho tính tình của cậu có chút không tốt.

“Không, tôi rất tốt.”

【 Không, cậu chẳng tốt chút nào, tôi có thể nghe ra đó, hắc, nghe kỹ này người anh em, mấy cái tin tức vớ vẩn kia không cần quan tâm, chúng nó giống như ruồi nhặng vĩnh viễn không có cách nào diệt sạch, cậu bây giờ còn ở trên đất bằng, có thể sẽ nghĩ chúng nó rất phiền, thế nhưng thực sự không cần để ý tới chúng nó 】 ngược lại là Chino hứng lên làm bác sĩ tâm lý cho Đường Phong.

“Ừ, anh nói đúng.” Còn hơn nội dung Chino nói, Đường Phong càng cảm thấy hiếu kỳ đối với Chino nói ra mấy câu này, cũng không biết trước kia là ai bình thường lên bìa mặt của tạp chí giải trí, tiêu đề ở bên cạnh còn viết rất lớn — Chino bạo lực, một cước đá bay paparazzi!

【 sau đó. . . Ừ, cậu xem, so với chuyện cậu phí rất nhiều thời gian đi phẩy ruồi, còn không bằng bước lên địa phương càng cao, chờ đến khi đi đến cao độ nhất định, cậu sẽ đột nhiên phát hiện đám ruồi này đã không còn, bởi vì chúng nó bay không đến! 】

“Tôi nhớ nguyên tác của những lời này là Fiennes Đường nói trong một tạp chí phỏng vấn vài năm trước.” Đường Phong không chút do dự chọc đau cột sống của Chino, cậu âm thầm nhẫn nhịn không cho mình cười ra, trời ạ, cậu vừa nghĩ lời nói của Chino có chút quen tai, ví dụ về con ruồi và cao độ không phải là do cậu nói trước sao?

Kết quả hiện tại ngược lại là Chino dùng ví dụ này khuyên bảo cậu.

【 người anh em, cậu chẳng đáng yêu chút nào! Tôi đây là đang tốt bụng an ủi cậu nha! 】

“Tôi lúc nào thành anh em của anh?” Chino là từ chỗ nào biết được scandal của cậu ở quốc nội, cho dù bọn họ rất nhanh sẽ tiến vào tổ kịch đóng phim cần hiểu rõ đối phương, nhưng cũng không cần hiểu đến mức biết được scandal của đối phương chứ.

Huống chi tin tức liên quan đến cậu đều là tiếng Trung, truyền thông nước ngoài hiện tại lại không biết cậu. Đường Phong đột nhiên nghĩ tới tiếng Trung sứt sẹo của Chino vừa rồi, người này bắt đầu học tiếng Trung?

【 A, cậu nói đúng, chúng ta không phải anh em, chúng ta rất nhanh sẽ trở thành bạn tình, người yêu, sẽ cùng đối phương hôn nhau, còn có thể cùng nhau lăn trên giường vận động làm tình 】

“Nghe có vẻ không tệ.” Đường Phong nhìn đồng hồ đeo tay, “Mặc kệ thế nào, cảm ơn anh đã gọi điện thoại đến, tôi rất tốt, anh không cần lo lắng cho tôi, hiện tại tôi muốn đi ngủ, ngày mai còn có công tác.”

【 được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi chờ cậu ở Hollywood 】

Vừa vặn lúc này chuông cửa vang lên, Đường Phong xuống ghế chân trần chuẩn bị đi mở cửa, lúc chuẩn bị ngắt điện thoại trong ống nghe truyền đến tiếng la của Chino.

【 chỗ các cậu hiện tại là mười một giờ đêm, mười một giờ đêm đó, là ai tới tìm cậu? 】

“Người đại diện, được rồi, không nói nữa, tạm biệt.” Đường Phong ngắt điện thoại, cậu cũng không cho rằng tiểu Vũ sẽ tìm đến vào giờ này, đi tới cửa cậu cũng không lập tức mở cửa, từ mắt mèo trên cửa cậu nhìn ra ngoài, vừa vặn đối mắt với một người đàn ông ngoài cửa.

Con ngươi màu nâu, lông mi nồng đậm, ánh mắt mang theo giảo hoạt.

“Charles, tôi chuẩn bị đi ngủ.” Đường Phong gần như là lập tức nhận ra chủ nhân con mắt kia là ai, mặc dù lúc ban đầu ở cùng Charles trong một tháng cậu cũng tận lực bảo trì cự ly với đối phương, nhưng cậu phát hiện không biết từ bao giờ cậu đã quen thuộc và hiểu rõ Charles như vậy.

Cảm giác này có đôi khi rất kỳ diệu.

“Thân ái, cho tôi vào đi, tôi xin cậu, tôi thề tuyệt đối không làm ồn, nếu cậu muốn ngủ vậy tôi đứng ở bên cạnh là được.” Charles lại gõ gõ cửa, thanh âm mang theo vài phần tận lực giả vờ đáng thương cầu xin.

Đường Phong mở cửa, liếc nhìn tên đàn ông con lai nào đó cầm theo một chai champagne: “Lúc tôi ngủ anh còn nhìn ở bên cạnh, nghe có vẻ giống phim kinh dị.”

Căn cứ vào ghi chép về uy tín và độ giữ lời của Charles, Đường Phong để người đàn ông kia đi vào phòng cậu.

“Tìm tôi có việc?” Đường Phong sau khi Charles tiến vào xong thì đóng cửa, người kia trực tiếp bỏ chạy đi lấy ly rượu, còn ở một bên ngâm nga một bài hát lạc điệu.

“Bảo bối, không có việc gì thì không thể tìm cậu sao? Chúng ta hiện tại là đang trong lúc hẹn hò, phần tiếp theo của tiết mục chính là sự lựa chọn cuối cùng, cũng là lúc tiết mục kết thúc, nói thật, tiết mục sắp kết thúc khiến tôi cảm thấy có chút tiếc nuối và thương tâm.” Phịch một tiếng mở champagne, Charles rót hai ly rượu, xoay người đưa một ly cho người kia, “Nhưng còn hơn ở trong tiết mục, tôi càng thích hẹn hò trong hiện thực.”

Đường Phong cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, hương vị rất tuyệt.

Mũi nhăn lại giống như cún con ngửi ngửi bốn phía, Charles hoài nghi nhìn người kia: “Cậu vừa hút thuốc?”

“Như anh thấy.” Trở lại sô pha ngồi lên, Đường Phong mở TV.

“Cậu bình thường không hút thuốc lá, còn đang phiền lòng vì chuyện mấy hôm trước? Tôi không thể không nói, tuy rằng hình dạng hung mãnh kiên cường của cậu khiến tôi rất thích, thế nhưng thỉnh thoảng yếu đuối đáng thương, quả thực là muốn mạng của tôi, lòng của tôi đều mềm đi!” Charles đi tới ngồi xuống bên cạnh Đường Phong, “tôi có thể giúp cậu dạy dỗ Ca Trần một chút.”

“Dừng dừng dừng!” Đường Phong vội vã nhấc tay, có chút bất đắc dĩ than thở, “Không cần xen vào Ca Trần, cũng không cần quan tâm Tô Khải Trình, đừng tiếp tục kéo tôi vào nữa.”

“Được rồi.” Bĩu môi nhún nhún vai, Charles ngả về sau tựa trên sô pha, tay trái cầm ly rượu tay phải di theo tấm dựa sô pha bò lên vai Đường Phong, anh xem tin tức nửa đêm TV đang phát, thì thào nói, “Thân ái, sau khi đã trải qua một vài chuyện, mấy ngày nay tôi đã có một cái quyết định.”

“Quyết định gì, anh muốn bỏ ác theo thiện?” Đường Phong không thèm để ý Charles động tay động chân.

Trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, Charles cố làm ra vẻ huyền bí cười ha ha: “Sau đó cậu sẽ biết.”

Lời nói mơ hồ không rõ này khiến cho người ta cảm thấy không an toàn, Đường Phong híp mắt trừng cái tên rúc bên người cậu như một đống bùn: “Tôi nghe mà có loại dự cảm không tốt lắm.”

“Ha ha ha, thân ái, tin tưởng tôi, tôi sẽ không thương tổn cậu, tôi làm tất cả đều là vì cậu! Thế nào, có phải rất cảm động hay không?”

“Nghe có vẻ rất đáng sợ.” Cậu ăn ngay nói thật, nhẹ nhàng nhíu mày, “Anh rốt cuộc muốn gì?”

“Nói đùa với cậu, chỉ là một ít chuyển dời trọng tâm công tác mà thôi.” Charles từ trên tấm tựa sô pha ngồi thẳng dậy, một tay ôm vai Đường Phong, “Uống xong rượu đi tắm rửa, tôi giúp cậu mát-xa một chút.”

“Cái gì?” Cậu không nghe nhầm đó chứ, Charles muốn mát-xa cho cậu?

“Đến đây đến đây, cậu biết tôi có một chút hổ thẹn, đối với chuyện Tô Khải Trình bắt cóc cậu, đây coi như là một chút bồi thường bé nhỏ không đáng kể.” Charles đẩy Đường Phong từ trên sô pha đi đến phòng tắm.

“Chờ một chút, anh không cần làm vậy, tôi rất tốt, thực sự.” Đường Phong ở cửa phòng tắm xoay người.

Charles cười cầm lấy ly rượu không còn nhiều champagne trong tay Đường Phong: “Tự cậu ## hay là tôi giúp cậu ##, tôi rất nhớ chúng ta nam nam cùng tắm.” Nói xong còn nháy mắt với người kia một phen.

Nửa giờ sau, Đường Phong mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, sau đó sửng sốt một chút: “Anh đang làm gì vậy?” Sau đó liền cười ra.

Đèn trong phòng đã tắt, đầu giường hai bên đặt hai bình thủy tinh trong suốt tràn đầy nước, bên trong trôi nổi nến thơm màu vàng ấm, ánh sáng ấm áp cùng với mùi thơm toả ra khiến gian phòng tràn ngập vị đạo lãng mạn nhàn nhạt, ấm áp lại thoải mái, lộ ra khí tức lười biếng.

“Làm hoặc không làm, nếu muốn làm vậy phải xuất ra thành ý không phải sao? Thế nào, hài lòng với bố trí của tôi chứ?” Charles cởi áo khoác, tay áo sơ mi cuốn lên đến khuỷu tay, cả người già giặn lại tinh thần.

Hài lòng, đương nhiên hài lòng, nhất là khi Đường Phong nằm ở trên giường, sau đó Charles dùng tinh dầu mát-xa đầu cậu, vai và thắt lưng lại càng thoả mãn, đôi tay kia dính lên một ít tinh dầu hương hoa hồng, xoa cho ấm lên trong lòng bàn tay rồi thoa lên gáy và vai Đường Phong, hai tay hữu lực mang theo lực đạo thích hợp thoa lên, thoa xong rồi mới ấn vuốt một lần.

Đường Phong thoải mái đều muốn kêu to một tiếng, cả người triệt để thả lỏng xuống.

Đã từng có ký giả viết một tin trên báo về cậu, bên trong có một đoạn viết thế này “Fiennes nhìn qua luôn luôn rất hạnh phúc, cho dù anh ấy đã trải qua rất nhiều đau khổ mà người thường chưa từng trải qua, chúng ta có thể hẳn là vui vẻ lớn lên trong cô nhi viện khuyết thiếu tình thương, bởi vì khuyết thiếu hạnh phúc mà đứa trẻ bình thường đều có, cho nên cảm nhận của anh ấy về sự mất mát và đau khổ cũng sẽ giảm thiểu, thoạt nhìn hình như cũng không phải không thể tiếp nhận.”

Không sai, chỉ sai khi nói tất cả đều có thể tiếp nhận.

Tựa như hiện tại, cậu một mình qua đêm cũng có thể an ổn ngủ đến ngày mai, nhưng nếu có người gọi điện thoại cho cậu, có người tỉ mỉ vì cậu bày ra một hồi mát-xa lãng mạn, hiển nhiên là cái thứ hai càng làm cho người ta thích.

Cậu ghét so sánh, quá mức dễ dàng khiến người ta sa vào.

Cậu không muốn thừa nhận, phần lớn thời gian cậu là cô độc, tuy rằng cậu không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt, thế nhưng rất nhiều người luôn luôn lo lắng cậu sẽ không thoải mái và khó chịu, thật giống như bởi vậy mà cậu cũng không thoải mái và khó chịu theo.

Giống như là đứa trẻ té ngã, người lớn nếu không đi hô to gọi nhỏ thì phần lớn bọn nhỏ đều sẽ đứng lên tiếp tục chơi đùa, nếu như người lớn chạy tới nâng lên quan tâm, đứa trẻ kia lập tức sẽ khóc.

“Charles.” Lúc tay đối phương nhẹ nhàng xoa nắn cần cổ của cậu, Đường Phong lật tay nắm lấy.

“Đừng gọi như thế, tôi đáp ứng cậu ngày hôm nay sẽ không làm bậy, cậu là muốn buộc tôi nửa đêm chạy như điên ở trên đường sao? Tôi nhất định sẽ trở thành đầu đề tin tức ngày mai.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Charles đã cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gáy của người kia.

“Tôi nghĩ. . . Tôi hôm nay cần một người làm ấm giường.” Đường Phong xoay người kéo Charles xuống, môi hai người đàn ông rất nhanh đụng vào nhau.

Dưới tiền đề đã từng thân mật, lại một lần nữa lăn trên giường cũng không phải là chuyện quá khó làm, cậu hiện tại chỉ muốn ôn tồn một phen, vô cùng nhuần nhuyễn rơi mồ hôi một phen, sau đó ngủ thẳng đến trưa ngày mai.

Bảo trì cự ly với Charles? Lãnh đạm quan hệ?

Lúc này Đường Phong đều đã quên sạch việc này, hoa hoa công tử Charles không có khả năng sẽ đuổi theo cậu cả đời đúng không, nếu như người này thực sự muốn đuổi theo cậu cả đời, vậy cũng không phải là chuyện quá xấu.

A, đúng rồi, tay nghề mát-xa của Charles rất tốt.

. . .

. . .

Charles xin thề, đây là lần đầu tiên anh ra sức đi lấy lòng một người đàn ông như thế, tỉ mỉ bố trí gian phòng cũng tốt, champagne đắt tiền cũng được, hay là hiếm khi chủ động mát-xa cho người khác, cùng với cẩn thận và ôn nhu thăm dò gần như không thể xảy ra lúc ở trên giường.

Cùng với, dùng miệng phục vụ một người đàn ông.

Nhưng anh chính đã làm như vậy, tuần hoàn theo bản năng của mình.

Cái tên giàu có gì cũng không thiếu như anh từ trước đến nay đều là được người phục vụ, lần đầu hầu hạ người khác phát hiện cảm giác cũng không tệ, mỗi khi anh thấy trên khuôn mặt Đường Phong xuất hiện kinh ngạc, vui vẻ và thoải mái, trong lòng anh giống như là bị người tiêm thuốc kích thích suýt nữa nổ tung, so với cái gì cao X trên giường còn khiến người ta cảm thấy mỹ mãn hơn.

Cách xa mấy tháng lại một lần nữa lăn trên giường cùng với Đường Phong, tư vị so với lúc ban đầu ở bên nhau còn thỏa mãn hơn, có lẽ hẳn là dùng “Tâm tình kích động phấn khởi” đến hình dung.

Chán ngấy? Chán ngấy cái đầu!

Người đàn ông ở bên sau khi trải qua một hồi vận động kịch liệt nóng bỏng liền lâm vào sâu trong giấc ngủ, hô hấp đều đặn mà nhẹ nhàng, nửa nằm nghiêng dựa vào trong lòng Charles, khoảng thời gian Charles cứ như vậy con mắt nháy cũng không nháy nhìn người đàn ông này đã qua đi nửa tiếng đồng hồ.

Trải qua nửa giờ tự hỏi và tỉ mỉ quan sát, Charles rốt cục cho ra một cái kết luận.

Rất tốt, vấn đề khiến anh buồn bực mấy tháng rốt cục có đáp án, nếu như đây là đáp án của cậu, vậy anh sẽ dựa theo phương thức của mình đi tiếp.

Buổi tối, nến thơm cuối cùng đốt hết, ngọn nến bao phủ trong nước biến thành một sợi khói trắng, sau một đêm, ánh sáng ban ngày giãy dụa nỗ lực từ trong rèm cửa sổ rất nặng nhảy vào gian phòng, nhưng cuối cùng khi rơi trên giường thì chỉ còn lại cái bóng yếu ớt.

Trên giường tán loạn thành một đống, lúc Charles tỉnh lại Đường Phong đã không ở trong lòng anh, anh xoa xoa trán, rất nhanh chợt nghe thấy tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền đến.

Tự làm chủ trương, Charles cầm lấy điện thoại đặt thức ăn giao hàng tận nơi, sau khi trải qua vận động ngày hôm qua, bọn họ hiện tại đều cần ăn chút gì đó bổ sung thể lực, ưm, may là anh còn nhớ sáng sớm Đường Phong thích ăn cái gì.

Nói chuyện điện thoại chưa đến mười phút sau tiếng đập cửa vang lên, Charles sợ hãi than tốc độ siêu nhân của người giao hàng, anh tùy tiện lấy quần mặc lên, để trần nửa người trên còn lưu lại dấu răng bị Đường Phong cắn, đi tới mở cửa.

“Hắc! Lục Thiên Thần! Tôi còn tưởng là người giao hàng tới.” Con mắt Charles sáng lên, mở hai tay nói tiếng chào hỏi với người đàn ông có chút sửng sốt ở ngoài cửa, “Cậu muốn tìm Đường Phong? Cậu ấy đang ở phòng tắm, cần tôi gọi không?”

“Không cần.” Lục Thiên Thần liếc nhìn bên trong phòng, bên trong rất lộn xộn, trên mặt đất đều là quần áo tán loạn chung quanh, một chai champagne chưa uống hết, ngọn nến chỉ còn lại một đoạn nhỏ.

Cùng với, mùi vị tình dục nồng đậm còn chưa hoàn toàn tán đi.

“Vậy có chuyện quan trọng gì, tôi giúp cậu chuyển lời cho cậu ấy.”

“Hai ngày này bảo cậu ấy nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho cuộc thi ban huấn luyện.”

“Không thành vấn đề, tôi sẽ chăm sóc tốt cậu ấy.” Charles đương nhiên trả lời, sau đó bỗng nhiên “Rầm” một tiếng đóng cửa.

Nhìn cửa phòng đóng lại, Lục Thiên Thần hít sâu một hơi, ngực đột nhiên có chút khó chịu.

. . .

“Vừa có ai tới à?” Cầm khăn mặt khô trong tay xoa tóc, Đường Phong từ trong phòng tắm đi ra, trên người cậu đã thay quần áo sạch sẽ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái phi thường, tâm tình hình như rất không tệ.

Charles cong lên khóe miệng: “Chỉ là một người đưa đồ ăn thôi.”