Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhất bách nhị thập lục chương: Ban huấn luyện siêu sao kết thúc ( nhất )

 

Có một đoàn thể mạnh mẽ thông minh hiệu suất cao, so với hiệu quả một người tác chiến tốt hơn rất nhiều, một vài tin xấu của Đường Phong vừa xuất hiện được vài ngày, rất nhanh phần lớn trang web gia đình đã không có tin tức trừ bỏ tin tức về công tác của Đường Phong.

Dựa theo lời của Lục Thiên Thần mà nói, độ chú ý của Đường Phong hiện tại cũng đủ cao, một minh tinh là cần được chú ý, nhưng có không phải càng được chú ý thì càng tốt, một minh tinh không có tác phẩm không ngừng nhảy ra các loại tin tức, cuối cùng thường thường sẽ làm cho dân chúng nghĩ có chút phiền, tâm lý trái ngược cũng bởi vậy mà đến.

Cậu hiện tại cần yên lặng một đoạn thời gian.

Không chỉ đoàn đội bên này của Lục Thiên Thần bắt đầu khống chế độ chú ý trên internet, ngay cả Tô Khải Trình mấy ngày trước đó dường như phát điên bôi nhọ cậu cũng yên lặng theo. Dựa theo lời của Charles mà nói, một vài tấm ảnh đặc biệt đã nổi lên tác dụng không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn Tô Khải Trình sẽ không làm phiền Đường Phong, đương nhiên cũng có thể là Tô Khải Trình sau khi suy nghĩ cẩn thận thì tỉnh táo lại.

Vì một tiểu minh tinh mà chọc giận hai đại nhân vật, đây cũng không phải sự lựa chọn tốt.

Không có kẻ địch hay bạn hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, điểm này Đường Phong tin tưởng người như Tô Khải Trình sẽ hiểu, mặc dù cậu và Tô Khải Trình vĩnh viễn cũng sẽ không là bạn.

Cho dù lần sau bọn họ gặp nhau, Đường Phong cũng sẽ không cho đối phương cái nhìn hòa nhã, cậu ghét ngụy quân tử, còn hơn ngụy quân tử như Tô Khải Trình cậu càng thích lưu manh như Charles, hoặc là loại thương nhân phân rõ nguyên tắc như Lục Thiên Thần, chí ít không cần lo lắng tùy thời sẽ bị đối phương đâm một đao ở sau lưng.

Cuộc thi ban huấn luyện siêu sao cũng không phải có thể hoàn thành toàn bộ trong một ngày đêm, suy nghĩ đến nhân viên đạo cụ bố trí trường quay cùng với thị suất thu, toàn bộ cuộc thi sẽ phân ra ba phần, kéo dài chiến tuyến đề thăng thị suất thu.

Ngày thi hôm nay chính là phần một, là bộ phận cực kỳ quan trọng trong hoạt động xã giao, khiêu vũ và cưỡi ngựa.

Trước cuộc thi có ai là không nghiêm túc luyện tập, hầu như mỗi một người bước lên sân khấu đều phát huy rất không tệ, học viên trong cuộc thi vũ đạo có thể lựa chọn vũ đạo mình am hiểu, phần lớn thanh niên đều chọn hip-hop đường phố, một loại vũ đạo sức sống bắn ra bốn phía.

Mấy người nghệ sĩ tuổi trẻ theo âm nhạc ở trong sân vũ đạo làm ra động tác yêu cầu cao độ, “Ông già” Đường Phong cũng ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có nhiều vũ đạo lực lượng đích xác phi thường đẹp, sức sống tuổi trẻ cùng sinh mệnh lực được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thanh niên có vũ đạo của thanh niên, không cần phải vì thể hiện “Phẩm vị cao” của mình mà cố ý chọn một vài “Vũ điệu người già”.

Dù sao, khi một người đã qua ba mươi lăm tuổi sẽ rất khó tiếp tục nhảy vũ đạo sức sống bắn ra bốn phía như thế.

Đường Phong rất muốn thử nghiệm một chút, thế nhưng kết cục là cậu bị tập thể mọi người chế giễu, chỗ nên có sức mạnh thì khiêu vũ không giống khiêu vũ mà giống như đang đánh quyền luận võ, chỗ nên mềm mại thì mềm quá mức như đang múa ba-lê, sự thực chứng minh cậu không phải toàn năng, nhảy vũ điệu đường phố thực sự là quá không xong.

Có một việc là bí mật Đường Phong vẫn luôn giữ gìn, cô nhi viện thỉnh thoảng cũng sẽ cử hành một vài hoạt động, thí dụ như một vị làm từ thiện nào đó tới, bọn họ phải đi ra hát một bài nhảy một điệu gì gì đó, sau đó có một lần khiêu vũ bởi vì số lượng bé gái ít hơn, kết quả cậu bị ép mặc thành con gái đi nhảy ba-lê.

Hơn ba tháng luyện tập ba-lê cổ điển của cậu!

“Đường Phong, đến phiên cậu!”

Sau khi mấy người thanh niên khiêu vũ xong rất nhanh liền đến phiên Đường Phong, mấy người trước nhảy đều là vũ đạo vui vẻ sức sống bắn ra bốn phía, còn có động tác yêu cầu cao độ, thế nhưng Đường Phong cũng sẽ không chịu thua, người già cũng có chỗ lợi hại của người già, khi các thanh niên chọn nhảy vũ điệu đường phố, cậu lại chọn điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na bình thường luyện tập cùng với Đường Điềm Điềm.

Tăng-gô Ác-hen-ti-na, vũ điệu khi thì buồn bã triền miên, khi thì ẩn chứa mạnh mẽ.

Pon Una Cabega ( tiếng Tây Ban Nha “hình như” có nghĩa là ‘đặt bước đầu tiên’ =..= )

Tiếng nhạc sôi động mạnh mẽ vang dội phát ra, nốt nhạc đàn vi-ô-lông trong nháy mắt nâng lên lòng người, xa xa quốc gia Ác-hen-ti-na, chủ âm đàn vi-ô-lông-xen, gợi ra miên man bất định trong mỗi người.

Song song hai người trong sân nhảy chuẩn bị theo nốt nhạc trùng điệp hạ xuống, trong nháy mắt, những bước nhảy mạnh mẽ của điệu Tăng-gô bởi một người mà kéo ra một hồi xa hoa, hào hiệp, phiêu dật dây dưa.

Cậu biểu diễn, cậu là diễn viên, cuộc đời của cậu cũng là một sân khấu trong mơ khiến người ta không thể tỉnh lại.

Nốt nhạc rung động lòng người, vũ đạo triền miên, thân thể nhìn như dán vào cùng nhau lại thủy chung cách xa nhau một khoảng ngắn, từng bước xa xa, là dây dưa tưởng như phản kháng lại tựa như nghênh đón, là lôi kéo lẫn nhau không muốn rời đi, cho đến khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, đi theo sự uyển chuyển của tiếng đàn vi-ô-lông tựa như đang khóc, tấm rèm sân khấu liệu có phủ xuống?

Khi cô bé bên trong khuỷu tay của cậu nhẹ nhàng nhảy lên, lượt kéo cuối cùng của đàn vi-ô-lông-xen, nốt cuối của đàn vi-ô-lông, ngón tay cùng ngón tay chạm vào nhau sau đó là chia lìa.

Đây là một câu chuyện, bọn họ oanh oanh liệt liệt nhất kiến chung tình, trong quá trình yêu thương hai bên triền miên mà tràn ngập giãy dụa mâu thuẫn, cho đến cuối cùng không tha không muốn rồi lại dứt khoát xoay người rời đi, lưu cho mọi người một ý nghĩ, sau khi chia tay, hai bên liệu có còn hoài niệm một đoạn cảm tình không thể xóa nhòa kia.

Diễn xuất hoàn mỹ, không chỉ phải có kỹ xảo.

Nếu như nói vũ đạo của minh tinh trẻ tuổi khiến cho người ta tim đập dồn dập, tràn đầy sức sống, sinh mệnh cùng nhiệt tình, vậy dưới sự dẫn dắt của Đường Phong, Đường Điềm Điềm bọn họ biểu hiện ra ngoài còn lại là lắng đọng nửa đêm xa hoa lãng phí uống rượu vang dưới ánh nến, càng nhiều bất đắc dĩ, càng nhiều tâm hồn chấn động, cũng có càng nhiều cộng hưởng.

Tình yêu cũng không phải hoàn mỹ, cho dù là cổ tích tình yêu như của các nàng công chúa hay cô bé lọ lem, ở trong hiện thực cũng không có một kết cục quá mức tốt đẹp.

Ngoại trừ tim đập thình thịch, cũng cần phải lo lắng một chút sau này có thể đi tới cuối cùng hay không?

Điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na của Đường Phong và Đường Điềm Điềm thắng được tiếng vỗ tay của mọi người, cuộc thi buổi sáng rốt cuộc phát huy trọn vẹn, toàn bộ mọi người trong ban huấn luyện bao quát cả nhân viên công tác cùng đi ăn cơm trưa, bọn họ còn có cuộc thi cưỡi ngựa.

Cuộc thi cưỡi ngựa phi thường giản đơn, chỉ cần cho ngựa đi ra, chạy, dừng, rẽ và làm mấy động tác sơ cấp, thế nhưng nội dung cuộc thi này thoạt nhìn thì giản đơn, nhưng chân chính đi làm lại không đơn giản như vậy, nhất là khi có người cho ngựa đi bộ, ngựa sẽ đứng lại, bảo nó dừng, nó lại rẽ vào bên cạnh ăn cỏ.

Cuộc thi cưỡi ngựa lần này thật sự là trò cười chồng chất.

Đường Phong nhận được “Học bù tư nhân” của Lục Thiên Thần và Charles trái lại là thuận lợi đi qua cuộc thi, vì thế còn khiến cho không ít người cảm thán, rõ ràng ngay từ đầu mọi người cũng không biết, tại sao Đường Phong lại học nhanh như vậy, khiêu vũ cũng tốt như vậy, ở cùng một ban huấn luyện với Đường Phong thật sự là không công bằng, quá không công bằng!

Ngay từ đầu Đường Phong cũng không coi ban huấn luyện trở thành một trận thi đấu, cho nên người đàn ông này cũng không lo lắng những người khác có khả năng có điều kiện như cậu vụng trộm đi học cưỡi ngựa, hiện tại nghe mọi người nói, Đường Phong cũng chỉ có thể âm thầm che miệng nở nụ cười.

Ờ, cậu thực sự không phải cố ý.

Cuộc thi hôm nay xem như là kết thúc hoàn mỹ, nói là cuộc thi, nhưng kỳ thực không có giám khảo cũng không có chấm điểm.

Sau khi xong mọi người còn muốn đi ăn đi hát karaoke, Đường Phong lấy lý do thân thể chạy mất, đây cũng không phải là cậu kiếm cớ, mà là đích xác cậu có chút đau lưng, khiêu vũ là một nguyên nhân, cưỡi ngựa là một nguyên nhân khác, mấy ngày hôm trước bị Charles đè ép mới là nguyên nhân chân chính.

Rõ ràng thân thể còn trẻ, tại sao lại không chịu nổi làm lụng vất vả như thế?

Đường Phong một mình trở lại gian phòng đem rượu thuốc từ trong ngăn tủ lấy ra, cậu phải gia tăng luyện tập Vịnh Xuân quyền, không cần vóc người cơ thể phải đáng sợ, nhưng ít ra phải làm một người đàn ông có thể một quyền đánh cho đối thủ phun máu mũi, đây cũng là vì suy xét cho an toàn tự thân của cậu.

Nói không chừng lúc nào đó còn có thể đưa cho Tô Khải Trình làm quà tặng.

Cởi áo trên, Đường Phong mở TV một bên xem tin tức một bên xoa nước thuốc cho nơi bị đau của mình, không qua bao lâu điện thoại di động vang lên, một tiếng lại một tiếng, giống như là sẽ không dừng lại.

“Ngày hôm nay không rảnh, cho dù anh đứng ở ngoài tôi cũng sẽ không mở cửa.” Vừa cầm lấy điện thoại, Đường Phong liền nói.

Đối phương lập tức liền trầm mặc, ngay lúc Đường Phong muốn dập máy thì trong ống nghe truyền đến thanh âm của Lục Thiên Thần 【 chưa thấy ai nói chuyện với ông chủ như cậu 】

“Đây không phải dãy số của anh, tôi cứ nghĩ anh là. . .” Đường Phong sửng sốt một chút, cậu còn tưởng là cái tên Charles kia lại gọi điện thoại đến, ngày hôm nay cậu chỉ muốn ở một mình.

【 là ai? 】

“Không có gì, chủ tịch Lục có việc sao?”

【 biểu hiện ngày hôm nay của cậu rất tốt 】

“Ừ, cảm ơn.” Gọi điện thoại đến chỉ là vì nói cái này với cậu?

【 ngày mai còn có cuộc thi, cậu đi nghỉ đi 】

“Ừ, tôi biết.”

【 tạm biệt, ngủ ngon 】

Ớ, hết rồi?

“Anh cũng ngủ ngon.” Lục Thiên Thần gọi điện thoại đến tìm cậu chỉ là vì nói tiếng ngủ ngon với cậu? Lúc Đường Phong còn đang suy nghĩ đối phương đã ngắt điện thoại.

“Thực sự là cái tên kỳ quái.” Đường Phong cười khẽ một tiếng, bên cửa sổ dường như chợt hiện một chút, bên ngoài hình như có ánh đèn, cậu buông rượu thuốc chân trần đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo ra một cái khe rèm cửa sổ.

Dưới lầu nhà trọ, một người đàn ông mặc Âu phục đen tựa ở bên cửa xe hút một ngụm thuốc lá, một lát sau đem tàn thuốc giẫm tắt kéo mở cửa xe ngồi xuống, Đường Phong trốn ở phía sau rèm cửa sổ nhìn chiếc xe con màu đen dần dần rời đi.

Bởi vì cậu vừa mới nói “cho dù anh đứng ở ngoài tôi cũng sẽ không mở cửa”, cho nên Lục Thiên Thần đã lái xe đến ở dưới lầu cứ như thế mà đi?

Nhìn dưới lầu không một bóng người, Đường Phong kéo lại rèm cửa rời khỏi bên cửa sổ, bóng đêm ngoài cửa sổ vô biên.

. . .

. . .

Hai ngày sau, cuộc thi cuối cùng của ban huấn luyện được thu hình trước phần cuối tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》, cũng chính là cuộc thi cuối cùng của ban huấn luyện siêu sao, biểu diễn.

Đề thi của Larry là mỗi một học viên đều quay chụp một MV trực tiếp, học viên có thể chọn một bài hát mình thích để diễn dịch, không có ngôn ngữ, chỉ có động tác, biểu tình, ánh mắt. . .

Những thứ này cũng không phải là chỗ khó nhất, khó nhất là ở chỗ mỗi người chỉ có một cơ hội, không có NG lặp lại, chỉ có ống kính quay từ lúc bắt đầu đến lúc cuối cùng không gián đoạn.

Không ít học viên đều vì biểu diễn lần này cảm thấy có chút khẩn trương, mặc dù Larry là huấn luyện viên khóa biểu diễn của bọn họ, nhưng Larry ngoại trừ lên khóa đầu tiên làm cho bọn họ một vài động tác làm mẫu, sau đó cũng không còn xuất hiện, thậm chí ngay cả cuộc thi hôm nay cũng vậy, chỉ nghe là băng ghi hình cuối cùng sẽ đưa cho Larry xem.

Trước khi quay, mỗi một học viên đều có thể trò chuyện giản đơn với người quay phim cùng với đạo diễn, cũng có thể nói là phỏng vấn giản đơn trước khi thi đấu.

“Ca khúc tôi chọn là I want love của Elton John.” Đường Phong ngồi trên ghế đạo diễn, trên khuôn mặt cũng không có quá nhiều biểu tình khẩn trương, thủy chung mang theo dáng cười khiến người ta cảm thấy thân thiết và thoải mái.

“Vì sao cậu lại chọn bài hát này, có phải nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với cậu?” Ở ngoài màn ảnh, đạo diễn MV và Đường Phong dễ dàng nói chuyện với nhau, so với mấy người học viên khác Đường Phong rõ ràng là có chỗ không tầm thường, điểm này ông có thể cảm thụ được khi còn chưa nói chuyện với Đường Phong.

Người đàn ông này ung dung, tùy ý, đáng yêu, một khi ống kính nhắm vào Đường Phong, lập tức cậu sẽ trở nên nghiêm túc và chuyên chú.

Đường Phong nở nụ cười, hai tay cậu chọc chọc vào nhau như một đứa trẻ lộ ra vài phần ngượng ngùng, trầm mặc khoảng chừng một giây rồi mở miệng nói: “Nếu như tôi nói đây là tiếng lòng của tôi thì sao? Ha hả, cái này cũng không phải nói tôi khuyết thiếu tình thương, mà là mỗi người, đàn ông hay phụ nữ, đều đang trải qua con đường cảm tình nhấp nhô mà thả neo, thế cho nên rất ít người có thể đi tới cuối cùng.”

“Cậu muốn biểu hiện hàm nghĩa trong ca khúc như thế nào, hay là nói cậu cho rằng ca khúc này mang ý nghĩ gì?”

Đường nhìn dời về phía ống kính, Đường Phong thẳng người lại, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú, ngôn ngữ trầm thấp mà nhẹ nhàng chậm chạp: “Người như tôi, ở trên con đường cảm tình lảo đảo không ngừng tiến về phía trước, có lẽ sẽ có vấp ngã và thương tổn, nhưng chúng nó cũng không thể ngăn cản tôi tiếp tục bước về phía trước.”

Trầm mặc hai giây, người này buông xuống mi mắt, ôn nhu nói: “Ngoại trừ tình yêu, còn có tình thân, cùng với tình bạn, toàn bộ love. . .”

. . .

Áo T-shirt màu ghi đậm, quần đen, Đường Phong một người đưa lưng về phía ống kính đứng trong phòng lớn vắng vẻ, sắc trời ngoài cửa sổ một mảnh u ám, cành cây rậm rạp nhưng lộ ra màu mực xám.

Trong căn phòng lớn như vậy, xa hoa, vắng vẻ, cậu có vẻ cô độc mà nhỏ bé, bóng lưng dưới màn ảnh đã là một bức tranh tiết lộ khúc nhạc dạo của ca khúc, vẽ loạn một lần lại một lần đau xót và bi thương.

Tiếng ca vang lên:

【 I want love, but it ‘s impossible

Tôi muốn yêu, nhưng điều này là không thể 】

Ống kính từ xa đến gần dần dần tiếp cận, thẳng đi vòng đến trước mặt người kia, người đàn ông cúi đầu thả lỏng ngẩng đầu lên, giống như độc thoại, hướng về ống kính hát lên lời ca:

【 A man like me, can only avoid responsibility

Người đàn ông như tôi, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm

Man like I already tired of the feelings of failure

Người đàn ông như tôi từ lâu đã chán ghét tình cảm thất bại

Other people think it is free

Những người khác nghĩ đó là giải thoát 】

Trên dưới nhẹ nhàng mấp máy đôi môi hơi lộ vẻ tái nhợt mà khô nứt, hai tròng mắt sáng sủa dưới đôi lông mày rậm ẩn dấu bao nhiêu bí mật và trải nghiệm người khác không biết, theo từng động tác rất nhỏ của cậu, người khác cũng dường như bị kéo vào bên trong thế giới của cậu.

Nơi đó có cành cây biến thành màu đen, bầu trời xám xịt nhìn không thấy ánh sáng mặt trời, khu nhà cấp cao phồn hoa nhưng trống rỗng, cùng với một người đàn ông hát lên tôi muốn yêu.

Biểu diễn không có dùng sức quá mức, cũng không có tận lực xây dựng biểu tình thương cảm, biểu tình trên mặt cậu là rất nhỏ như vậy, rồi bị phóng đại trong màn ảnh trở thành nốt nhạc đau đớn lòng người.

【 I can not love, I have covered all over with cuts and bruises

Tôi không thể yêu, toàn thân tôi đã tràn đầy thương tích

Apart from the cold and old wounds, I have no feeling

Ngoại trừ lạnh giá và vết sẹo cũ, tôi đã không còn cảm giác

I have been dead

Tâm của tôi đã như tro nguội 】

Một lần lại một lần, hát lên tôi muốn yêu, biểu tình rất nhỏ này, dường như đang kể ra cậu đang nỗ lực đối diện với đau thương muốn xóa sạch và quên nó đi.

Đường Phong dưới ống kính, Đường Phong ngoài ống kính.

Hai người.

Sức quyến rũ không giống nhau.

Nhưng lại giống nhau khiến  cho người ta tự giác tới gần.

. . .

Trong trường quay, mọi người chuyên chú quan sát người này biểu diễn cũng không chú ý tới một người đứng trong góc phòng, Lục Thiên Thần từ xa nhìn lại, lẳng lặng nghe, đột nhiên nghĩ đến rất nhiều thứ.

Ví dụ như cái gọi là nhất kiến chung tình, ví dụ như cái gọi là tim đập thình thịch.

Ví dụ như ngày đầu tiên Đường Phong sau khi kết thúc giao dịch một tháng với Charles đi đến nhà anh, ví dụ như người đàn ông trong tưởng tượng của anh sẽ lộ ra biểu tình bi thương hoặc là đau khổ lại ở trước mặt anh cong lên nụ cười nhẹ nhàng không sao cả.

Ví dụ như vào một ngày nào đó anh đến trước nhà trọ của Đường Phong lại phát hiện người mở cửa là Charles, lại ví dụ như buổi tối ngày hôm trước anh đứng dưới lầu nhà trọ hút thuốc cũng không có suy nghĩ cẩn thận vì sao anh lại lái xe đến dưới lầu nhà người kia, nhìn ánh đèn thắp sáng trong phòng người nọ, giãy dụa đến cuối cùng mới gọi một cú điện thoại.

Cuối cùng, anh còn chưa lên lầu, còn chưa bước vào cửa, không nói được một lời liền rời đi.

Rốt cuộc là vì cái gì?

【 But I still eager for love, just hope not as ever

Nhưng tôi vẫn như cũ khát vọng tình yêu, chỉ là hy vọng đừng như dĩ vãng

I want to love, I will not let the sad love

Tôi muốn yêu, tôi sẽ không để nó trở thành một mối tình buồn 】

Lúc hát đến câu này, Đường Phong dựa vào trước song sắt, hơi cúi đầu, mi mắt buông xuống lộ ra vết nứt mơ hồ không rõ lại dè dặt.

Tình yêu buồn, sau đó sẽ không có.

Đi tới trường quay, không chỉ có Lục Thiên Thần.

Ở một góc không người chú ý khác, Charles cong lên khóe miệng nở nụ cười.

Tình yêu, có ai là không muốn?

Người không muốn, chỉ là chưa từng thấy sự tốt đẹp của nó, chỉ là không biết tư vị đau khổ sau khi mất đi, chỉ là mấy tên ngu xuẩn và đần độn.

Charles nghĩ, anh hẳn là không phải cái gì ngu xuẩn và đần độn.

Chỉ là, tôi xin cậu. . .

Sao cậu có thể sử dụng ca khúc như vậy, sao có thể biểu hiện tự nhiên lại sâu sắc dưới ống kính như thế, như vậy sẽ khiến anh rất khó chống lại mê hoặc đến từ lời bài hát:

This love is best not to hurt my heart

Tình yêu này tốt nhất không nên tiếp tục tổn thương lòng tôi

Tình yêu này tốt nhất không nên tiếp tục trở thành gông cùm xiềng xích

I want love I don ‘t want it meaningless

Tôi muốn yêu tôi không hy vọng nó là vô nghĩa

I want true love

Tôi muốn tình yêu thực sự

“Đường Phong, cậu đây là phạm quy.” Charles cười khổ, nụ cười khổ hiếm thấy, nghiêm chỉnh hiếm thấy, hiếm khi nào cho dù đang ở trường quay trực tiếp Charles cũng không có chủ động đến chỗ Đường Phong.

Biểu diễn ca khúc như vậy, khiến anh đều nghĩ yêu thương khó chịu, phạm quy, thực sự phạm quy.

Sao có thể ưu tú như vậy, sao có thể biểu diễn tốt như vậy?

Tốt đến mức khiến anh cảm thấy, đây không phải là tận lực giả vờ thương cảm và vỡ vụn, mà là một người đàn ông chân chính đã từng trải qua vô số đau thương, từng vấp ngã một lần lại một lần, cuối cùng vẫn như cũ không ngừng tiến về phía trước, khát vọng tình yêu chân chính.

Người đàn ông dưới ống kính, trong mắt bắt đầu lộ ra ý cười nhàn nhạt, giống như cầu vồng hiện lên khi băng tan lúc đầu xuân, đến khi ngẩng đầu nhìn thì phát hiện, mây đen ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã tan đi.

Khi tiếng ca nhỏ dần, khi âm nhạc biến mất, màn ảnh cuối cùng, Đường Phong trong màn ảnh lại trở lại vị trí lúc ban đầu cậu đứng, đối mặt ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía ống kính.

Có ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu xuống, ở bên cạnh cậu tỏa ra một mảnh nhu hòa, cảnh tượng nhìn trong mắt cậu đã không còn là bầu trời xám xịt, đã không còn là cành cây màu mực.

Trong khe mây đen cũng có sáng sủa nhàn nhạt.

Trong kẽ hở của cành cây màu đen, cũng có sinh mạng mới không ngừng nỗ lực đâm chồi nảy lộc.

Âm nhạc kết thúc, biểu diễn cũng kết thúc, Đường Phong lại thật lâu không nghe thấy tiếng đạo diễn kêu cắt, chu vi cũng im ắng, chẳng lẽ là cậu diễn không tốt?

Lần đầu tiên sau khi sống lại nghiêm túc đối mặt với ống kính, nói không có một chút khẩn trương có lẽ là giả, cậu hơi hơi ngẩn người, có chút mơ hồ nguyên nhân mọi người trầm mặc.

“Ba ba ba!” Trong góc phòng truyền tới tiếng vỗ tay, sau đó tựa như một viên đá nhỏ ném vào trong nước, lục tục có người vỗ tay theo, thẳng đến khi bên tai Đường Phong tràn ngập tiếng vỗ tay nhiệt tình cùng với tiếng khen ngợi trầm trồ của người khác.

Người đàn ông này mỉm cười quay đầu, cậu nhìn về phía truyền đến tiếng vỗ tay đầu tiên, nơi đó đã không còn ai, cũng không biết là ai dành cho cậu tiếng vỗ tay và khẳng định đầu tiên.