Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị chương: cản trở ( nhất )

NG ( NG ở đây là Not Good, những cảnh quay hỏng ) trong quay chụp điện ảnh là bình thường, cho dù là diễn viên nhận được giải thưởng ảnh đế trong các lễ điện ảnh thế giới lớn cũng không có cách nào cam đoan đóng phim một cái là qua. Trạng thái tốt nhất thông thường chỉ cần bốn đến bảy lần là có thể đóng tốt một cảnh quay, còn tồi tệ nhất chính là thử nghiệm hơn mười lần cũng không thể khiến đạo diễn thoả mãn, lúc này mặc kệ là diễn viên hay đạo diễn đều sẽ chậm rãi cảm thấy áp lực nảy sinh giống như một ngọn núi lớn đè lên người bọn họ.

“Không, không phải như thế, chúng ta làm lại lần nữa.” Đạo diễn đội mũ lưỡi trai ngồi ở sau máy giám sát lắc đầu, “Nghỉ ngơi mười phút.”

Đây là lần quay thứ tám của Đường Phong trong phân cảnh đầu tiên, vẫn như cũ là không qua.

Trong vài chục năm quay chụp của Fiennes cũng không phải là chưa từng trải qua một phân cảnh phải quay đến lần thứ tám, chẳng qua đây là phân cảnh đầu tiên của Đường Phong sau khi sống lại, vừa mới bắt đầu đã lún vào trong bùn lầy khiến người ta khó tránh khỏi có chút phiền lòng, hơn nữa ở trong mắt cậu phân cảnh đầu tiên này cũng không cần phải quay đến bảy tám lần mới qua.

Nội dung của cảnh này rất giản đơn, điện ảnh ngay lúc đầu, tu sĩ “Đường” do Đường Phong thủ vai một mình một người ôm bình đựng tro cốt của linh mục, bước đi trên một con đường Trung Quốc, phía sau cậu là một mảnh bầu trời xám xịt, trái phải hai bên là người đi đường vẻ mặt lạnh lùng.

Không ai chú ý một người tu sĩ Đường như vậy, thế nhưng Đường mặc áo tu đạo màu đen kéo đội chiếc mũ lại có vẻ có chút bất an khó chịu cùng với vẻ mặt đau thương.

“Trong mắt cậu thiếu một ít đau thương rõ ràng, linh mục già đối với Đường mà nói là cha là bạn là sự tồn tại duy nhất có thể dựa vào, hiện tại linh mục già đột nhiên rời khỏi, Đường mất đi không chỉ là một người thân nuôi dưỡng giáo dục cậu, mà còn là tường thành ở sâu trong nội tâm dùng để phòng ngự với ngoại giới, Đường Phong, nghĩ một chút về người đặc biệt quan trọng của cậu, thử đi cảm thụ nội tâm của Đường.” Đạo diễn Lý Nguy cũng không tức giận hoặc là phát hỏa với Đường Phong, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi cũng không quên giải thích bộ phim cho đối phương.

Nói xong những điều này đạo diễn liền rời đi, ông dành cho Đường Phong một ít thời gian tự mình suy nghĩ.

Người đặc biệt quan trọng? Đau thương rõ ràng? Đường Phong một mình ngồi ở một bên nhớ lại những lời đạo diễn vừa nói, chẳng lẽ ngay từ đầu cậu đã hiểu sai tu sĩ Đường?

Làm Đường Phong, đời trước của cậu cũng không có quá nhiều người khiến cậu phải đặc biệt nhớ mong, Larry coi như một trong số đó, chỉ là cái lão già kia chung quy một lần lại một lần không ngại phiền hà giáo dục cậu phải nghĩ thoáng thêm một chút, mặc kệ đối với chuyện gì đều phải nhìn thoáng, không nên quá mức thương tâm và phẫn nộ.

Hơn nữa bản thân cậu bởi vì tật bệnh mà tu thân dưỡng tính, uống trà luyện thái cực quyền, dẫn đến là rất nhiều thời gian bởi vì quá rộng lượng trái lại thiếu khuyết cơ hội động tình.

Tu sĩ trong 《 ác ma đường mòn 》 là một người đàn ông yếu đuối mà mẫn cảm, linh mục già rời đi khiến cậu cảm thấy không chỉ có thương tâm, càng còn nhiều chính là một loại mất mát và bàng hoàng, bước trên đường người đến người đi mà cảm thấy luống cuống với tương lai.

“Được rồi, chúng ta làm lại một lần!” Mười phút nghỉ ngơi đã đến giờ, đạo diễn ra lệnh một tiếng mọi người đi vào vị trí của mình tiếp tục quay phim.

Đạo diễn ngồi sau máy giám sát hô: “Ba, hai, một, bắt đầu!”

Người quay phim chuẩn bị ổn thỏa, thư ký trường quay của tổ kịch cầm trong tay bản ghi chép tại trường quay “cạnh” một tiếng đóng lại, song song đọc lên: “Cảnh một, lần quay thứ chín.”

Mặc dù lúc này ánh nắng tươi sáng, Đường Phong như trước cần phải tưởng tượng mình đang ở trong thế giới mờ tối của xã hội xưa, trong tay cậu ôm lấy bình tro cốt cũ kỹ, chỉ cần từ đầu đường đi tới cuối đường, tròn một cảnh quay không cho cậu có cơ hội thở dốc, cho dù đi tới cuối cùng nếu như biểu diễn xảy ra một chút sự cố nhỏ cũng phải quay lại từ đầu.

Đối với Đường Phong đã từng quay chụp hơn ba phút liên tục trong ban huấn luyện siêu sao mà nói, hiện tại hẳn là sẽ không trắc trở như vậy mới đúng.

Cậu từng bước đi về phía trước, dưới chân là con đường lầy lội và nứt bẩn, đoàn người trái phải hai bên giống như nước ngược dòng chảy về phía sau vai mông và thân thể cậu, cậu chỉ có một mình liên tục bước về phía trước, thỉnh thoảng bị người va chạm vào vai, cậu cũng chỉ giống như nai con hoảng sợ giấu đầu bên dưới chiếc mũ đen, gắt gao ôm bình tro cốt của linh mục già.

Đoạn đường này không dài, cậu lại phảng phất đi vài chục năm, mỗi phút mỗi giây đều có vô số ánh mắt lăng trì thân thể và linh hồn cậu.

“Cắt! Dừng!” Quay đến hơn nửa đạo diễn Lý Nguy đột nhiên hô dừng, Đường Phong sửng sốt một chút, vừa rồi cậu đã cố gắng dùng hết sức mình đi vào cảm giác của nhân vật, thế nhưng mới được vài phút đạo diễn lại hô dừng, vẫn không được sao?

Đường Phong đi về phía máy giám sát muốn nhìn một chút đoạn ngắn vừa quay rốt cuộc là không đúng chỗ nào, lúc mình diễn có thể có chỗ nào đó biểu hiện không tốt, từ sau màn ảnh nhìn xem rất có thể sẽ phát hiện được vấn đề.

“Đường Phong, cậu đến đây với tôi.” Đạo diễn Lý Nguy đi tới kéo cánh tay cậu đi vào chỗ mái hiên ở bên cạnh, Đường Phong cũng không có cơ hội đi nhìn biểu hiện dưới màn ảnh.

“Đạo diễn, xin lỗi.” Ngày đầu tiên khởi công liền gặp phải nan đề, áp lực Đường Phong cảm nhận được không chỉ đến từ phỏng đoán về nhân vật của cậu, hoài nghi bản thân, mà còn áp lực đến từ toàn bộ tổ nhân viên.

Chỉ cần một màn này quay không tốt bọn họ sẽ không tiến hành bước tiếp theo của công tác, từ sáng sớm đến giờ đã qua đi hơn ba tiếng, hơn ba tiếng liên tục quay, thỉnh thoảng có mười phút hoặc là năm phút nghỉ ngơi, trở lại, không được, tiếp tục, vẫn không được, có áp lực không chỉ có Đường Phong, nhưng bởi vì diễn xuất của cậu không đạt mong muốn của đạo diễn liền dẫn đến công tác của đoàn làm phim bị đình trệ.

Người thừa thụ áp lực chân chính, chính là Đường Phong.

“Cậu biết không? Trong phạm vi người Hoa chỉ có hai ba người bước vào Hollywood, mà hai ba người kia cũng chỉ có một Fiennes Đường là có thể cạnh tranh với các siêu sao quốc gia Âu Mỹ khác, vốn chúng tôi đã thảo luận xong với Fiennes, thế nhưng cậu ta đột nhiên rời đi làm cho cả tiến trình điện ảnh bị thiệt hại.” Đạo diễn Lý Nguy đứng ở trước mặt Đường Phong, thở dài, kéo xuống chiếc mũ lưỡi trai che đi mái tóc ngắn xám trắng của ông.

Đạo diễn vừa rồi còn đang khích lệ Đường Phong, hiện tại đột nhiên đổi ý.

Đường Phong không biết cậu hẳn là nên diễn như thế nào, Fiennes chính là cậu mà, thế nhưng cậu hiện tại không phải Fiennes, cậu thậm chí nhịn không được suy nghĩ vì sao cậu một lần lại một lần bị hô dừng, nếu như lúc này cậu vẫn là Fiennes thì liệu có gặp phải loại tình huống này không?

“Phía đầu tư vốn là dự định dùng một minh tinh điện ảnh người Hoa có sự nổi tiếng nhất định, nhưng cuối cùng tôi lại chọn cậu, cậu biết vì sao không?” Đôi lông mày hơi nhăn lại, đạo diễn ý nói sâu xa nhìn Đường Phong một thân áo tu đạo màu đen.

Sau khi hóa trang Đường Phong khiến rất nhiều người trước mắt sáng ngời, áo tu đạo màu đen choàng trên thân một người đàn ông Trung Quốc mang theo vị đạo cổ điển lập tức xuất hiện một loại vị đạo tên là cấm dục, khiến người ta nhịn không được muốn cúng bái song song cũng nhịn không được ngầm sản sinh một chút tư tưởng dơ bẩn, ô uế đen tối.

Ý niệm dâm loạn trong đầu một ngày sản sinh liền giống như nước lũ tràn ra khi con đập được mở không thể dừng lại, mâu thuẫn cơ bản của nguyên bộ điện ảnh từ thân phận nhân vật liền bắt đầu có thể kéo dài, tu sĩ vừa khiến người ta tôn kính, vừa khiến cho người ta muốn vấy bẩn.

Tu sĩ thân là người hầu của thần, tín ngưỡng vào thần, lại phải chịu sự dụ hoặc đến từ dục vọng nội tâm.

Đường Phong lắc đầu, lúc này không thích hợp để nói đùa, tuy rằng cậu rất muốn nói có phải là do Charles thân là phía đầu tư cực lực tiến cử cậu hay không.

“Không chỉ bởi vì phía đầu tư đồng ý mạo hiểm nâng đỡ cậu, mà trên người của cậu còn có một loại tính chất riêng biệt khiến cho người ta mê muội, thứ không thiếu nhất trên thế giới này chính là người có diễn xuất tốt, nhưng cái gì mới là diễn xuất tốt, làm sao để so sánh diễn xuất? Cho tới bây giờ chúng ta vẫn không có một đáp án xác thực.”

Đường Phong biết câu nói kế tiếp mới là điều đạo diễn chân chính muốn nói với cậu, cậu nghiêm túc nghe lại.

Cậu biết cậu hiện tại không phải Fiennes thành danh đã lâu, chỉ là Đường Phong, cũng chỉ là một tiểu minh tinh vừa mới mới xuất đạo, khi một người đã nổi danh thì bên tai cũng khó mà nghe được đánh giá chân thực, một vài đạo diễn hoặc là nhà bình luận điện ảnh bởi vì áp lực từ ngoại giới mà không dám nói ra sự thật với cậu, chỉ là liên tiếp dỗ dành cậu nuông chiều cậu, có đôi khi thực sự rất dễ bị làm hư. Cậu hiện tại phải làm không phải là nhớ lại thời gian tốt đẹp trước đây, mà là nghiêm túc lắng nghe ý kiến chân thực để tiếp tục tiến thêm một bước, không ngừng nâng cao kỹ năng diễn và. . . Sức quyến rũ của mình.

“Diễn xuất của cậu rất tốt, thế nhưng có hơi quá tốt, tôi không biết cậu có nghe hiểu ý tôi không, tựa như một vài ca sĩ trong quán bar vì sao không thể bán được đĩa nhạc của mình, mặc dù tiếng hát của họ cực kỳ hay, đó là bởi vì bọn họ khuyết thiếu tính chất riêng của mình và một loại khuynh hướng cảm xúc. Đương nhiên, không phải tôi nói diễn xuất của cậu quá trơn tru, mà là quá phong phú, khuyết thiếu cảm giác thuộc về một tân binh, cảm giác yếu đuối thuộc về tu sĩ Đường, một loại cảm giác yếu đuối khiến cho khán giả, khiến cho tu sĩ Chris muốn bảo vệ và tiếp cận.” Cố sức vỗ vỗ vai Đường Phong, đạo diễn lại một lần nữa nói: “Đường Phong, cậu phải khiến cho khán giả cảm thấy yêu thương cậu.”

“Được rồi, tự cậu trở lại cân nhắc một chút, buổi chiều chúng ta sẽ tiếp tục.” Đạo diễn sau khi nói xong liền thông báo nghỉ trưa hai tiếng.

Đường Phong nghĩ lại lời đạo diễn nói, tự mình một người về tới phòng trong xe do công ty phân phối nghỉ ngơi.

Cảm giác yếu đuối?

“Đường Phong, anh không sao chứ? Yêu cầu của đạo diễn lớn từ trước đến nay đều rất cao, anh không nên tự tạo áp lực quá lớn cho mình.” Tiểu Vũ rất nhanh đi lên theo.

“Không, tôi rất tốt, không có việc gì.” Đường Phong một mình ngồi ở trên sô pha lắc đầu: “Tiểu Vũ, cô để tôi ở đây một mình một lúc được không?”

“Vậy tôi đi lấy đồ ăn cho anh.”

“Không cần, cô để tôi một mình lẳng lặng ngồi một hồi là được, cảm ơn.”

 

 

Đệ tam chương – cản trở ( nhị )

 

“Đạo diễn, tôi nghĩ biểu hiện vừa rồi của Đường Phong đã là phi thường tốt, tới một mức độ nào đó thậm chí là vượt qua sức tưởng tượng của tôi, ông đang cố ý tăng thêm áp lực cho cậu ấy.” Lúc nghỉ ngơi phó đạo diễn trò chuyện với Lý Nguy, ông vẫn luôn ngồi ở sau máy giám sát nhìn Đường Phong biểu diễn, từ ngay lần quay đầu tiên ông đã nghĩ diễn viên mới của năm nay thực sự rất tốt, chỉ là không rõ vì sao đạo diễn Lý Nguy một lần rồi một lần hô cắt.

Lý Nguy ngồi ở phòng trong xe nghỉ ngơi ăn uống giả vờ thần bí nở nụ cười một chút, ông buông đũa uống một ngụm nước, nhuận nhuận cổ họng xong mới giải thích: “Chú nghĩ cậu ấy rất tốt là bởi vì chú so sánh cậu ấy với diễn viên trẻ cùng tuổi, không sai, so với những diễn viên trẻ tuổi không có kinh nghiệm cậu ấy quả thực là rất xuất sắc, thậm chí có thể nói là xuất sắc hơn nhiều, mặc kệ là ngộ tính hay là thái độ hợp tác.”

“Đạo diễn Lý, ông chẳng lẽ là đem Đường Phong so sánh với diễn viên của thế hệ trước?” Phó đạo diễn có chút kinh ngạc, tiêu chuẩn như vậy cũng không tránh khỏi quá cao, trong mắt ông Đường Phong vẫn chỉ là một diễn viên mới xuất hiện, con đường phía sau còn rất dài, đem Đường Phong do sánh với diễn viên lâu năm thực sự là làm khó người ta.

Đạo diễn Lý Nguy lắc đầu: “Tôi không đem cậu ấy so sánh với diễn viên thế hệ trước, mà là so sánh cậu ấy với Fiennes, tôi sẽ không bởi vì Fiennes rời đi mà tùy tiện túm bừa một người, nếu như tôi bắt đầu sử dụng diễn viên mới, tôi hy vọng cậu ấy không chỉ đạt được tiêu chuẩn Fiennes, mà là vượt qua Fiennes!”

Nếu nói vừa rồi là kinh ngạc, vậy hiện tại là hoàn toàn khiếp sợ, phó đạo diễn trợn to hai mắt, sửng sốt một hồi lâu thẳng đến khi ông tiêu hóa xong lời nói của Lý Nguy mới liên tục lắc đầu: “Không, không thể nào, sao có thể được chứ? ! Fiennes chính là một thiên tài biểu diễn, là thiên tài mọi người công nhận, Đường Phong còn quá trẻ, cậu ta có thể đạt được tiêu chuẩn Fiennes cũng đã là một kỳ tích.”

Càng đừng nói là vượt qua Fiennes.

Khó trách phó đạo diễn kinh ngạc như thế, nếu như hiện tại có một người nói với mình rằng ca sĩ mới nào nào đó sẽ vượt qua ông hoàng nhạc pop Michael Jackson, bản thân cũng sẽ nghĩ đây quả thực là chuyện không thể, căn bản không thể thuyết phục.

Mà hiện tại, Lý Nguy đích thật là nói như vậy, mà ông cũng cho rằng như thế.

Giống như những lời ông vừa nói với Đường Phong, ông từ trên người Đường Phong thấy được một tính chất riêng biệt không giống với những người khác, một sức hấp dẫn từ trong chục triệu diễn viên mới tìm ra được một, chuyện này đối với tâm tình của một đạo diễn mà nói có đôi khi còn kích động hơn cả khi quay phim. Điện ảnh bất cứ lúc nào cũng có thể quay, nhưng một mầm non ngàn dặm mới tìm được một cũng không phải là có thể tiện tay nhặt được.

Lý Nguy cố ý tạo thêm áp lực cho Đường Phong, mặc dù điều này rất có thể sẽ làm bản thân Đường Phong phải chịu đựng áp lực và đau khổ về cả hai phương diện thân thể và tâm hồn, nhưng mỗi một viên kim cương hay đồ vật bằng ngọc trước khi phát sáng đều nhất thiết phải trải qua mài dũa, đây là chính là lựa chọn của ông, cũng là sự chờ đợi của Larry.

Nếu như Đường Phong đủ ưu tú, vậy bộ điện ảnh này rất là có thể sẽ triệt để đưa vào tầm nhìn của đại chúng, nếu như không thể chịu đựng áp lực, vậy ít nhất nói rõ Đường Phong khuyết thiếu tư chất trong ngành nghề cạnh tranh kịch liệt này.

. . .

. . .

Cả người cuộn lại trong phòng ngồi trên sô pha, Đường Phong dùng hai tay bưng kín mặt mình, hai chân co lại, đầu chôn ở giữa hai đầu gối. Một người đóng phim đóng hơn hai mươi năm khó tránh khỏi có một số thói quen, một số thói quen có một chút âm trầm và nặng nề, toàn bộ chi tiết chồng lên nhau liền trở thành “cảm giác phong phú” trong miệng đạo diễn Lý Nguy.

Phần lớn thời gian loại biểu diễn tràn đầy phong phú này có thể cho diễn viên và điện ảnh tăng thêm không ít điểm sáng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc không thích hợp, không có bất cứ diễn viên nào dám tuyên bố rằng tôi có thể diễn tốt toàn bộ đề tài điện ảnh, cũng giống như đôi khi toàn tài cũng có nghĩa là bình thường. Đường Phong là một diễn viên ưu tú, nhưng cậu cũng có khuyết điểm, không phải là bất cứ bộ điện ảnh nào bất cứ vai diễn nào cậu cũng có thể đảm nhận.

Thế nhưng trước đó, Đường Phong vẫn nghĩ mình có thể diễn tốt điện ảnh mới của đạo diễn Lý Nguy, dù sao bộ điện ảnh này lúc trước chính là vì Fiennes Đường mà làm ra.

Nhưng mà vai diễn tu sĩ Đường này lại không cần bất cứ diễn xuất phong phú nào, vừa vặn tương phản, vai cần chính là một vài đặc tính non nớt, nhạy cảm, yếu đuối thậm chí là có chút tố chất thần kinh.

Yếu đuối. . . Yếu đuối. . .

Tính chất đặc biệt mà Đường Phong muốn thể hiện cho tới bây giờ vừa vặn là thứ cậu khuyết thiếu cộng thêm cần phải có, cậu cần bỏ đi vỏ ốc đại diện cho kiên cường ở trên người, cần phơi bày cho thế nhân một mặt non nớt và mềm mại nhất của cậu.

Nhưng đây cũng không phải là tùy tiện nói một câu suy nghĩ một chút là có thể làm được.

“Yếu đuối, ảo tưởng yếu đuối, mình có thể thử nhớ lại một vài sự tình không mấy vui vẻ.” Hít sâu một hơi, Đường Phong nhắm mắt lại hai tay ôm đầu.

Lúc bắt đầu nhắm mắt lại cậu rơi vào trong một mảnh bóng tối, bên tai loáng thoáng nghe được vài tiếng nói cùng với bước chân của nhân viên công tác, Đường Phong bắt đầu tưởng tượng những người này phải chăng là đang bàn tán về cậu, nói cậu lãng phí nguyên một buổi sáng của mọi người, lãng phí một cuộn phim lớn, diễn xuất rác rưởi khiến người ta chán ghét.

Ý nghĩ như vậy khiến Đường Phong có chút chua xót, cậu không giống bình thường cố ý tránh né những ý nghĩ u ám của mình, trái lại càng lúc càng thâm nhập tiếp tục tưởng tượng.

Cậu nhớ năm ấy cậu là thế nào bị cha mẹ vứt bỏ ở bên đường phố, giống như tu sĩ ở trong điện ảnh từ khi sinh ra chưa từng nhìn thấy cha mẹ, lúc được người nhặt ở trên phố cậu có lẽ đã rất đói bụng, cả người lạnh lẽo, khóc lóc liên tục, tuân theo bản năng của trẻ con cậu khóc, lại không biết từ nay về sau cuộc đời của cậu đã bị đánh lên một con dấu “Vứt bỏ”.

Khi cậu ngồi bên cửa sổ cô nhi viện, phải chăng đã từng nghĩ có thể giống như đứa trẻ bình thường thoả thích làm nũng trong lòng mẹ, bay lên bay xuống trong đôi tay mạnh mẽ của cha, buổi tối đi ngủ chờ đợi người đến kể chuyện cho cậu, hôn trán cậu, nói ngủ ngon với cậu. Lúc nhỏ cậu quả thực đã từng nghĩ tới những chuyện cả đời cậu không thể có này, không ai có thể cho cậu làm nũng, không ai có thể nâng cậu lên cao, cũng không có ai kể chuyện hoặc là dịu dàng hôn trán cậu.

Cậu chỉ có thể một mình ngồi ở bên cửa sổ, chờ đợi người có thể dẫn cậu ra khỏi cô nhi viện.

Hoàn cảnh hiện thực luôn luôn ép cậu phải lớn lên, khi những đứa trẻ khác còn đang chơi đùa khắp nơi cậu cũng đã học được cách tự chăm sóc bản thân, tự đốc thúc bản thân học tập, còn có đúng giờ uống thuốc.

Cậu không chỉ một lần khát vọng có thể giống như chim nhỏ giương cánh bay nhảy trên mặt đất, nhưng cậu chỉ có thể yên lặng ngồi ở bên sân bóng nhìn đám bạn cùng lứa đá bóng hoặc là đá cầu. Không ai gọi cậu, cậu cũng không có bạn, bọn nhỏ luôn luôn thích náo nhiệt, mà không thích ở cùng một đứa trẻ chỉ biết đọc sách không thể đá cầu cũng không thể chơi bóng.

Bọn nhỏ không có ác ý, chúng chỉ là tuân theo bản năng, nhưng lời nói và hành vi của chúng nhiều khi rất tổn thương người.

. . .

Lúc Lục Thiên Thần mở cửa phòng xe liền thấy một bức hình ảnh như vậy, người đàn ông cuộn mình trên sô pha dường như đang phát sinh một vài tiếng nghẹn ngào nhỏ bé, nghe có vẻ giống một con mèo nhỏ nức nở vì bị vứt bỏ. Anh từ chỗ tiểu Vũ nghe được chuyện Đường Phong sáng sớm quay chụp không thuận lợi, chính vì vậy anh mới tự mình lái xe đến đây.

“Đường Phong, cậu sao vậy?” Người đàn ông từ trước đến nay lạnh lùng kiên định bất ngờ thay đổi thái độ đặc biệt dịu dàng, lời nói mềm nhẹ tựa như là dỗ dành một đứa trẻ đang lâm vào khủng hoảng, Lục Thiên Thần cũng không phải cố ý làm vậy, chỉ là nhìn người đàn ông này bỏ đi tầng tầng phòng ngự như thế, anh liền cứ như vậy mà làm.

“Bọn họ nói tôi là một người sắp chết.” Tiếng nói từ hai đầu gối truyền đến có chút ngạt mũi, thanh âm của Đường Phong nghe có vẻ tuyệt không giống lúc cậu bình thường, không có ôn hòa cũng không có bình thản.

“Ai nói cậu như vậy?” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng đi tới, nửa ngồi xổm trước người người kia.

Đường Phong vẫn vùi đầu vào hai đầu gối, cả người cuộn mình trên sô pha, đôi chân trần giẫm lên sô pha hấp dẫn đường nhìn của Lục Thiên Thần, mỗi một ngón chân sạch sẽ đều đang siết chặt lại, có chút cuộn tròn vào trong, theo thanh âm của Đường Phong mà run lên rất nhỏ.

“Toàn bộ. . . Toàn bộ đứa trẻ.” Ở trong đầu Đường Phong, bọn nhỏ trong cô nhi viện luôn luôn quay chung quanh cậu liên tục nói cho cậu: mày giống chúng tao bị cha mẹ vứt bỏ, tao thấy cha mẹ mày nhất định rất ghét mày, đó là bởi vì mày có bệnh, thầy giáo nói bất cứ lúc nào mày cũng có thể chết, hơn nữa còn không thể sống lâu, cho nên không ai muốn nuôi mày, bởi vì mày còn yếu đuối hơn cả một con mèo, hơn nữa còn sống ngắn hơn một con mèo.

Cút đi! Đừng tới gần bọn tao, trên người mày có bệnh, sẽ truyền nhiễm!

Cái gì, mày cũng muốn chơi bóng? Không được, bọn tao không muốn mày chơi bóng, mày sẽ dọa sợ bọn tao.

. . .

“Rất nhiều, rất nhiều người.” Lấy tay xoa trán, Đường Phong hít sâu một hơi, quá nhiều tăm tối không muốn nhớ lại chôn sâu vào trong ký ức gần như đem cậu nuốt gọn.

Đến khi rốt cục có người đồng ý nhận nuôi cậu, cậu đã không nhớ rõ mình có bao nhiêu vui vẻ, chỉ là có bao nhiêu vui vẻ thì có bấy nhiêu lo lắng, cậu sợ mình đột nhiên phát bệnh hù dọa cha mẹ mới, cậu sợ mình gây sự khiến cha mẹ mới không vui, cho nên cậu ép mình phải trưởng thành, luôn luôn bảo trì dáng cười tốt đẹp.

Sau đó, lúc ở trường học bị bắt nạt cậu cũng chỉ có thể trốn ở trong chăn khóc.

Lau khô nước mắt, cậu vẫn như cũ là Fiennes Đường kiên cường, hiểu chuyện, lạc quan.

“Tôi không sao.” Đường Phong ngẩng đầu lên, trong con ngươi màu đen che phủ một tầng hơi nước phản chiếu người đàn ông trước mặt, người kia vẻ mặt lo lắng nhìn cậu.

“Cậu nhìn qua có vẻ như sắp khóc.” Lục Thiên Thần vô ý thức nhíu mày, không chỉ là nhìn qua có vẻ sắp khóc, đôi mắt cô đơn sương mù quả thực giống như sắp tan vỡ kia khiến cho trái tim anh đau đớn.