Edit: Huyết Vũ.

Đệ bát chương – bé Annie.

 

Sau khi thấy cô bé một mình một người khóc nỉ non Đường Phong liền đi tới, cậu hạ xuống thắt lưng, nửa quỳ trước mặt nhìn thẳng vào đối phương, thanh âm tận lực thả nhẹ.

“Hi, xin chào, chú là Đường Phong, sao con lại ở đây một mình?”

Cô bé mặt đầy nước mắt ngẩng đầu nhìn về phía người kia, vừa rồi từ xa nhìn lại tưởng rằng cố bé là mắt đen, nhìn gần mới biết là màu rám nắng, đôi mắt to đặc biệt của trẻ con còn đang ngập nước, chớp chớp mắt nhìn về phía Đường Phong, nước mắt lại chảy xuống: “Ba ba không thấy, Annie và ba ba lạc nhau.” Thanh âm mềm mại như thế luôn luôn chọc người trìu mến.

Công viên cũng không phải rất lớn, ba ba của cô bé hẳn là cũng đang tìm cô bé đáng yêu tên Annie này, Đường Phong nghĩ cậu hẳn là có thể giúp đỡ cô bé đi tìm ba ba.

Đường Phong hơi chút dỗ dành, cô bé rất nhanh liền nín khóc mỉm cười, tuy rằng cậu nghĩ rất vui vẻ, nhưng đối phương dễ dàng tiếp nhận cậu như vậy lại khiến cậu có chút lo lắng, nhỡ đâu gặp phải người lớn có ý xấu, cô bé chẳng phải rất dễ bị lừa bắt. Quên đi, vấn đề giáo dục này vẫn là để lại nói chuyện với ba ba của Annie.

Nếu như ba ba của cô bé phát hiện con gái thất lạc, hẳn là rất nhanh sẽ tìm đến, so với chạy loạn chung quanh, không bằng ngồi chờ ở một chỗ, Đường Phong cùng cô bé ngồi trên ghế gỗ trong công viên chờ ba ba của cô.

Bé Annie cực kỳ đáng yêu, tuy rằng tuổi còn rất nhỏ nhưng lại xinh đẹp tựa như một búp bê Barbie, trẻ con ngoại quốc khi còn bé phần lớn đều không xấu, thế nhưng có thể đáng yêu được như Annie lại không có nhiều lắm, cha mẹ cô bé hẳn là đều có ngoại hình không tệ. Từ quần áo trên người Annie đến xem, gia cảnh của cô bé hẳn là cũng rất không tệ.

“Annie còn nhớ đã tách ra ba ba ở chỗ nào không?”

“Ở chỗ có rất nhiều người, Annie tìm không thấy ba ba, chú có thể giúp Annie tìm được ba ba?” Bé Annie ngồi ở bên cạnh Đường Phong, đáng thương vươn tay ôm lấy cánh tay người kia, thật giống như vậy là có thể khiến bé cảm thấy an toàn.

“Đương nhiên là có thể.” Đường Phong vừa cười vừa nói.

Có thể là nhớ lại chính mình, nhìn bé Annie ở bên người, Đường Phong rất khó không thể yêu thương đứa trẻ này, bởi vì lúc còn bé khuyết thiếu một chút tình thương, đứa trẻ sau khi lớn lên nhìn qua rất lạnh nhạt hoặc là yếu đuối, sẽ nhịn không được đi thương yêu đối phương. Để cho bé Annie bình tĩnh lại, Đường Phong thử nói chuyện phiếm với đối phương: “Annie có thích chơi trò chơi gì không?” Đường Phong đề nghị nói.

Cô bé lập tức giơ tay: “Con thích chơi trò chơi nói thật với ba ba, chú Đường chơi với con nha, Annie bắt đầu trước!”

“Được.” Người kia vui vẻ đáp ứng.

“Chú có người mình thích không? Giống như ba ba thích ma ma vậy.” Chớp chớp một đôi mắt to, Annie đặt câu hỏi trước, hình dạng ngây thơ khờ khạo không làm cho người ta hoài nghi dụng ý câu hỏi của đối phương.

“A. . . Hiện nay còn không có.” Đường Phong suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.

Có thiện cảm với mấy người cũng không phải không có, thế nhưng muốn nghiêm túc nói chuyện cảm tình vẫn như cũ là chủ ý không chắc, Đường Phong cũng sẽ không nói dối với một người bạn nhỏ, cho nên cậu nói thật.

“Đến phiên chú, Annie năm nay bao nhiêu tuổi?” Hỏi đều là một vài vấn đề hời hợt.

“Annie bốn tuổi rưỡi.” Cô bé tiếp tục hỏi: “Chú Đường thích dạng người gì?”

“Dạng người thích sao. . .” Vấn đề này Đường Phong thật đúng là là chưa từng tỉ mỉ nghĩ tới, cậu suy nghĩ một chút, nói: “Ừm, bề ngoài chỉ cần thuận mắt là ổn, chú hi vọng người ấy là một người thiện lương, có tâm tính như ánh mặt trời, nhiệt tình trong cuộc sống, có cái nhìn và quan điểm không quá khác chú là được.”

“Chú, chú thực sự là người tốt, chúng ta làm bạn có được không?”

“Được, chú rất vui vì có thể làm bạn với Annie.” Đối mặt với đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, Đường Phong rất khó giấu đi nụ cười của mình, thế giới người lớn quá phức tạp, chỉ có ánh mắt của trẻ nhỏ là luôn luôn trong suốt sáng sủa như vậy, chọc người thương yêu.

“Ngoéo tay nga!” Annie chớp con mắt vươn ngón tay nhỏ bé ra, vẻ mặt vui mừng.

“Ừ, ngoéo tay, một trăm năm không đổi.” Đường Phong nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô bé, cười đến cưng chiều.

Lúc này xa xa truyền đến tiếng hô lo lắng của một người đàn ông: “Annie! Trời ơi, ba ba rốt cục tìm được con.”

Nhìn người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, Đường Phong đứng lên lôi kéo Annie nhìn qua có chút cáu kỉnh, cúi đầu nhẹ nói: “Annie, anh ta là ba ba của con sao? Mau chạy qua đi.”

Trong mắt đứa trẻ cúi đầu hiện lên một tia khinh thường, lúc lại ngẩng đầu lên đã là vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, Annie nhìn nhìn Đường Phong, lại nhìn ba ba đang nhanh chân chạy về phía mình, cuối cùng vẫn là chạy về phía ba ba của bé.

“Đáng ghét, hiện tại mới tới tìm con!” Một bên chạy chậm một bên còn thở phì phì mắng.

“Ừ, là lỗi của ba ba, Annie đừng giận ba ba có được không?” Đón lấy con gái ngoan của mình, người này mỉm cười nhìn về phía Đường Phong: “Mr., cảm ơn cậu chăm sóc cho con gái tôi.”

“Không sao, đây là chuyện tôi nên làm.”

Ba ba Annie và Đường Phong hàn huyên một hồi, Đường Phong biểu thị sự lo lắng của cậu, mong rằng ba ba của Annie có thể để ý bé hơn, thuận tiện giáo dục cô bé không nên đơn giản nói chuyện với người lạ, đây cũng không phải đổ lỗi cho một đứa trẻ ngây thơ chất phác, mà là một đứa trẻ yếu đuối không có năng lực tự bảo vệ mình vậy phải có tính cảnh giác.

Bởi Annie vẫn ồn ào muốn làm bạn với Đường Phong, cuối cùng Đường Phong vẫn để lại địa chỉ và số điện thoại của cậu sau đó cô bé mới vui vẻ rời đi với ba ba.

Lúc Lục Thiên Thần đỗ xong xe tìm thấy Đường Phong, Annie và ba ba của bé vừa vặn rời khỏi.

“Bọn họ là ai?” Nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ đã rời đi, Lục Thiên Thần hơi nhíu nhíu mày, vừa rồi ở bãi đỗ xe xảy ra vài chuyện không quá vui vẻ, có người điên chạy tới làm phiền anh, vì thế anh đành dừng lại ở bãi đỗ xe một hồi, xuất phát từ trực giác của thương nhân, Lục Thiên Thần cảm thấy có chút không quá thích hợp.

“Là bé Annie và ba ba của bé.” Đường Phong rất nhanh nói chuyện vừa rồi cho Lục Thiên Thần, cũng chẳng có gì đáng ngại.

Lục Thiên Thần thẳng thắn nói: “Bọn họ nhìn qua có chút kỳ quái, cậu hẳn là chú ý nhiều hơn một chút, đừng tùy tiện làm bạn với bất cứ ai.”

Đây chính là thằng nhóc chưa tới ba mươi tuổi giảng đạo cho lão giang hồ gần bốn mươi sao? Đường Phong không cho là đúng, Annie là một đứa trẻ đáng yêu, cậu tin tưởng một vài người lớn lòng dạ đen tối, thế nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ hôn nhiên ngây thơ, sao có thể có mục đích linh tinh gì đó.

Hơn nữa, cậu hiện tại không tiền không thế không kẻ thù, lại còn đang ở Mỹ, ai lại muốn chạy đến Mỹ đối phó với cậu chứ.

Tô Khải Trình? Không thể nào, Charles từng nói, Tô Khải Trình hiện tại cũng không dám chạm vào cậu.

“Anh nghĩ quá nhiều rồi, Annie chỉ là một cô bé đáng yêu mà thôi, đừng đem ý nghĩ tàn khốc của thương nhân các anh gán lên trên người một cô bé.” Đường Phong có chút không vui, Lục Thiên Thần là một thương nhân đạt tiêu chuẩn, thế nhưng điều đó cũng không có bất cứ mâu thuẫn nào với chuyện Đường Phong không thích tính cách của Lục Thiên Thần, cậu không có quyền phê phán đối phương, nhưng bản thân vẫn có quyền không thích.

“Cậu không hài lòng với tôi?”

“Không, tôi chỉ là nghĩ anh nên thân thiện với người khác một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ bất cứ ai tiếp cận anh đều là người không có ý tốt.”

Lục Thiên Thần cười nhạt một tiếng: “Nhưng đích xác có người như vậy.”

“Anh sẽ chỉ vì thỉnh thoảng bị một đóa hoa hồng đâm lên tay mà sẽ đem toàn bộ hoa trong vườn nhổ sạch?” Đường Phong nhịn không được phản kích nói, thế giới này đích xác không hoàn mỹ, thế nhưng vậy thì sao, không có người hoặc chuyện hoàn mỹ, nếu như luôn luôn cường điệu khuyết điểm của đối phương ngoại trừ khiến chính mình và người khác khó chịu ra cũng sẽ không mang đến bất cứ chỗ tốt nào. Ai, có một câu nói rất xưa rất xưa là: thế giới này không thiếu cái đẹp, chỉ là thiếu con mắt biết thưởng thức mà thôi.

Không sai, người có tâm phòng bị là bình thường, thế nhưng quá mức cũng không tốt.

Đường Phong cho rằng Lục Thiên Thần có lẽ sẽ phản bác cậu hai câu, hoặc là bầu không khí sẽ trở nên xấu hổ, nhưng đối phương chỉ là nhìn cậu một cái, thanh âm nhẹ nhàng phun ra một câu: “Tôi chỉ là đang quan tâm cậu.”

Trong nháy mắt khiến Đường Phong nói không nên lời.

“Đi dạo xong rồi trở về đi.” Đường Phong nghẹn ra một câu, quá phạm quy, cậu không thích ứng Lục Thiên Thần đột nhiên trở nên phân rõ phải trái.

“Được, nói một chút chuyện vừa rồi cho tôi, người bạn mới của cậu bé Annie.”

. . .

. . .

Bên đường phố đối diện công viên ngừng một chiếc xe con màu đen, đầu đường ở Mỹ cũng không khiến người khác chú ý.

“Bỏ ra! Đồ con lợn ngu ngốc.” Một bé gái nhìn qua rất đáng yêu dường như nổi cáu hô một tiếng với một người đàn ông, người đàn ông vốn đang ôm cô bé rất nhanh buông tay cung kính đứng ở một bên, một màn thú vị này khiến không ít người đi đường đều quay đầu sang nhìn lại. Vệ sĩ đứng ở cạnh xe mở cửa sau của xe, Annie rất nhanh nhảy lên, hoàn toàn không còn vẻ đáng yêu hồn nhiên như vừa rồi, mà giống như một tiểu ma nữ lộ ra dáng cười đắc ý tùy hứng không gì sánh được: “Ba ba, cái người tên Đường kia thực sự là ngốc, hắn hoàn toàn bị con lừa rồi.”

Albert tựa lưng vào ghế ngồi buông ly rượu trong tay, mở hai tay với cô bé: “Annie của ba ba luôn luôn thông minh như vậy.”

Nhào vào lòng người đàn ông kia, tiểu ma nữ cười ha hả tựa ở trong lòng Albert: “Ba ba, con thích hắn.”

“Thật không? Vậy Annie và ba ba giống nhau, ba ba cũng thích cái người ngốc ngốc kia.” Albert cong môi, “Đến đây, nói cho ba ba các con vừa rồi đã làm gì, ba ba bảo con hỏi, cậu ta trả lời thế nào.”