Edit: Huyết Vũ.

Đệ thập nhất chương: Cạm bẫy ngôn ngữ.

 

Lục Thiên Thần vẫn chằm chằm nhìn Đường Phong, như là muốn từ trong mắt người kia lấy được đáp án anh muốn, thế nhưng ngoại trừ một đôi mắt trong suốt quá phận ra anh cũng không thấy cái gì.

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Thiên Thần thử Đường Phong, chỉ là lúc này đây có một chút khác với dĩ vãng, nếu nói Lục Thiên Thần là đang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người kia, chẳng bằng nói là đang dùng một loại ánh mắt yêu thích và say đắm truyền ra từ nội tâm của anh, một tình cảm thậm chí ngay cả chính anh cũng chưa  phát hiện rõ ràng.

Làm một người diễn viên, Đường Phong nghĩ cậu hẳn là biết ánh mắt khác nhau đại biểu cho tình cảm hàm nghĩa khác nhau, như vậy Lục Thiên Thần hiện tại nhìn cậu thật sâu như vậy, lại đại biểu cho cái gì?

Chuyên chú đủ để cho người ta không thể dời khỏi ánh mắt đi nhìn cảnh vật khác ở bên, chân tình chìm sâu nơi đáy mắt kia giống như ngọn lửa bùng cháy khiến cậu muốn đi tránh né, rồi lại như bị dính chặt không thể thoát được.

Ai không muốn có được tình yêu từ người khác?

Mọi người luôn luôn đặc biệt để ý đến người thân cận thả ra thiện ý ở bên, bản thân sẽ nhớ kỹ sáng sớm hôm nay ai cười với mình, ai đi mua bữa sáng cho mình, ai cầm túi sách cho mình, sau đó tiếp theo cũng vẫn như cũ sẽ nhớ kỹ bọn họ.

Mọi người là khát vọng quan tâm, khát vọng được yêu, mong muốn được khẳng định.

Ai biết Đường Phong trước kia đi lên con đường diễn phim này không phải là vì đạt được quan tâm không có được trong cuộc sống? Một người cô nhi bị người vứt bỏ từ một khía cạnh nào đó có ý nghĩa cuộc sống ngay từ đầu đã bị người phủ định, cho nên cậu gấp gáp muốn chứng minh mình không phải hoàn toàn vô giá trị, cũng không phải là người từ nhỏ cũng chỉ có thể bị người vứt bỏ không đáng tồn tại trên thế giới này.

Tất cả mọi người nói Fiennes là một kỳ tích, từ bị người vứt bỏ đến ngàn người yêu thương. Cậu biết bọn họ yêu cậu, chỉ là còn hơn khán giả yêu thích điện ảnh cách xa ngàn dặm, cậu nghĩ cậu càng cần tình yêu đến từ người ở bên, bởi vì chỉ có người ở bên mới biết được cậu chân chính là như thế nào, mà không phải là Fiennes Đường bị truyền thông và công ty quan hệ xã hội đắp nặn ra.

“Ngủ ngon.” Tiến gần hôn lên trán người kia, Lục Thiên Thần cư nhiên cứ như thế từ trên người Đường Phong trở mình đi xuống, tắt đèn trong phòng.

Toàn bộ gian nhà lâm vào một mảnh mờ tối, Đường Phong nhìn trần nhà chớp chớp mắt: “Lục Thiên Thần, vừa rồi tính là cái gì?”

“Làm nóng trước cho diễn xuất ngày mai của cậu.” Câu trả lời rất bình thản mà đương nhiên.

“Anh biết tôi đang nói cái gì, đừng nói sang chuyện khác, nói rõ ra đi, tất cả mọi người không phải là trẻ con.” Con ngươi cố gắng nhắm lại lại mở, người kia trở mình đưa lưng về phía Lục Thiên Thần, kéo chăn đắp lên.

Bởi vì hai người ngủ trên giường, cho nên cũng có hai cái chăn, Đường Phong có thói quen ôm chăn ngủ, cậu không thích chia xẻ chăn cùng với người khác, đó có nghĩa cậu phải ôm cái gì đó mềm mại mới có thể ngủ được.

“Như vậy, cậu muốn đáp án gì từ tôi?” Thanh âm có chút băng lãnh trầm thấp Lục của Thiên Thần ở trong đêm tối giống như một nhà thơ than nhẹ, trong mỗi một chữ đều kể ra một câu truyện xưa, một bàn thơ.

“Anh. . . Có cảm giác với tôi đúng không?” Nhẹ nhàng sách một tiếng.

Hỏi ra miệng, Đường Phong lại không muốn biết đáp án, mặc kệ là phải hay không phải, hình như đều không làm cho người ta hài lòng.

“Nếu như cậu nói chính là tôi muốn thượng cậu đúng không, đáp án là khẳng định.” Lục Thiên Thần nói thẳng khiến Đường Phong tức khắc cong lên khóe miệng, người kia tiếp tục nói, “Nhớ lời tôi từng nói không? Tôi là một thương nhân, nhưng tôi cũng là một người đàn ông, nếu như cậu tiếp tục dụ dỗ tôi, tôi không ngại cùng nhân viên phát triển một đoạn tình yêu trong văn phòng.”

Lời nói nghiêm trang từ trong miệng Lục Thiên Thần nói ra đích thực có chút vị đạo hài kịch ở bên trong.

Đường Phong kéo chăn che mình lại, thanh âm từ trong chăn truyền ra có chút rầu rĩ: “Tôi nói, tôi không có dụ dỗ anh, anh vì sao không trở về phòng của mình mà ngủ.”

Vừa nói xong còn chưa tới hai giây, trên lưng Đường Phong liền cảm giác được ấm áp vừa mới rời xa, một cỗ một cỗ. Từ lưng của cậu khuếch tán ra khắp tứ chi, Lục Thiên Thần từ phía sau ôm lấy cậu, cho dù cách cái chăn, nhiệt độ kia vẫn nóng đến mức tổn thương người. “Cậu gần đây nhìn qua rất yếu đuối.”

“Ưm. . . Tôi nghĩ tôi đang rất nỗ lực dung nhập vào vai diễn trong điện ảnh, anh có thể xê ra một chút không? Quá nóng.”

“Nóng, cậu lúc nào có thói quen mặc áo ngủ ngủ.” Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười khẽ của Lục Thiên Thần, khoảng cách quá gần, thế cho nên hơi thở nóng bỏng đều phun ở sau gáy Đường Phong, “Hay là cậu sợ tôi làm gì cậu? Biết không, kỳ thực một người cởi hết mới là lúc cậu ta không hấp dẫn nhất, như vậy tỏ ra cậu ta vừa dung tục lại không biết thưởng thức.”

“Chờ một chút. . .” Đường Phong nhíu mày: “Anh sẽ không là đang kích tôi cởi sạch đấy chứ?”

Một phen nói của Lục Thiên Thần toàn bộ không có sức thuyết phục.

“Cậu có thể cho là như vậy.”

Trời ạ, cậu cũng không biết Lục Thiên Thần bình thường nhìn qua nghiêm trang cũng có một mặt đùa giỡn lưu manh da mặt dày, quả nhiên không thể thoát sao? Hai tay Đường Phong bưng kín khuôn mặt, đây là chuyện gì xảy ra?

“Không, tôi nghĩ tôi đang bị anh cuốn vào trong cạm bẫy ngôn ngữ, từ giờ trở đi tôi từ chối trả lời bất kỳ vấn đề nào của anh, để chúng ta đều ngủ đi, được không?”

. . .

. . .

Điện ảnh: Satan’s Alley

Phân cảnh: Buổi tối, nhà thờ, quay phim bên trong, hôn môi.

Từng ngày qua đi, nương theo màn đêm phủ xuống, các tu sĩ trong tu viện đều đã trở về trong phòng từng người, chỉ có ngọn nến trắng ở trong nhà thờ còn đang chập chờn lóe ra trong gió biển.

Tu sĩ Đường đã ở trong tu viện ba tháng, cậu tin chắc gièm pha về cậu ở bên kia biển rộng sẽ không truyền đến nơi đây, cậu buộc mình phải tin tưởng điểm này, hiện tại cậu khoác một chiếc áo tu đạo màu đen trước sau như một quỳ gối trước tượng thần yên lặng cầu nguyện, cậu cầu xin thần tha thứ lời nói dối của cậu, cậu lừa dối tất cả mọi người ở đây.

Bức thư giả tạo kia, không ai nhìn thấu.

Cậu thỉnh thoảng sẽ giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm, bên tai đầy rẫy những lời lên án và chỉ trích của các đồng liêu, ánh mắt im lặng kia lên án cậu dơ bẩn, ô uế và sai lầm giống như biển rộng bên ngoài tu viện nuốt gọn lấy cậu, cậu rơi vào trong biển sâu, càng lún càng sâu, cậu không thể hô hấp, ánh mặt trời trước mắt từng chút giảm dần, cho đến cuối cùng lâm vào chỉ còn thế giới thống khổ tối tăm và lạnh lẽo.

Đường liên tục cầu nguyện, đọc thuộc lòng kinh văn.

Gió biển thổi vào đánh lên cửa sổ, cửa sổ cũ kỹ phát sinh thanh âm “kẽo kẹt” chói tai. “xì!” một ngọn nến trắng bị thổi tắt.

Trải qua hơn nửa tiếng đồng hồ cầu xin cậu cảm giác tốt hơn, tâm tình cũng dần dần bình phục, cậu mở mắt nhìn bốn phía, vắng vẻ chỉ còn mình cậu.

Nên trở về tiếp tục nghỉ ngơi, sáng mai cậu còn phải xách nước rửa rau, các tu sĩ ở đây trên cơ bản là tự cung tự cấp, mà cậu là người mới tới, tu sĩ ngoại quốc phải gánh chịu phần lớn công tác, đối với chuyện này cậu cũng không oán hận một câu, cậu biết đây là thượng đế đang nghiêm phạt cậu.

Đường đi tới bên giá nến, giơ lên nến trắng nhẹ nhàng thổi, ánh lửa chập chờn rất nhanh tắt, chỉ để lại một đoạn bấc đèn còn đang đỏ hồng.

“Hô. . .” Nhẹ nhàng, cậu một cây một cây đem nến thổi tắt. Đột nhiên, phía sau cậu vang lên vài tiếng bước chân rất nhẹ, thanh thúy, trầm ổn, giống như một trận gió xuất hiện.

Đường quay đầu nhìn lại, người nọ cả người đều bọc trong áo tu đạo màu đen nhìn không rõ dáng dấp, áo tu đạo của bọn họ đều có một cái mũ rất lớn, sau khi kéo mũ chỉ có thể nhìn thấy cằm của một người mà thôi.

Người kia đứng ở phía trước cửa vào chừng ba bốn bước, hai bàn tay trắng trẻo giơ lên kéo xuống vành mũ, Đường nhớ kỹ người này, là người đầu tiên cậu thấy khi tỉnh lại, Chris.

Trên thực tế ngoại trừ vài ngày đầu nói chuyện với cậu, những lúc khác trên cơ bản không có ai để ý đến cậu, cậu có thể hiểu, chẳng ai vui lòng nói chuyện với một người sẽ không đáp lại lời mình, thế nhưng Đường lại nhớ kỹ Chris bình thường ở những nơi khác nhau nhìn cậu, thật sâu, thật sâu nhìn cậu.

Ánh mắt kia thường xuyên khiến cậu cảm thấy kinh khủng bất an, trái tim dường như muốn nhảy ra cổ họng.

“Ra cậu ở đây.”

Chris từng bước đi tới, Đường có chút sửng sốt nhìn người kia, đến nỗi đã quên thổi tắt nến sáp trong tay cậu, sáp nến theo thân đèn nhỏ ở trên tay cậu, Đường bị nóng nhịn không được run lên một chút khiến cho nến sáp trong tay theo bản năng rơi xuống đất.

Ngọn nến màu trắng rơi trên mặt đất gãy thành hai đoạn, sáp nến giống như nước mắt chảy xuôi theo mặt đất cứng rắn mà lạnh lẽo.

Đường nhìn ngọn nến gãy nằm trên đất, cậu cong xuống thắt lưng nỗ lực nhặt lên, nhưng Chris đột nhiên cầm tay cậu, thanh âm kia dường như ma quỷ đến từ địa ngục vang lên trong tai cậu.

“Tôi biết. . . Tôi biết cậu có bí mật của mình, lá thư này có thể gạt được những người khác, nhưng không lừa được con mắt của tôi, Đường.” Tu sĩ mạnh ngẩng đầu nhìn về phía Chris, trong mắt tràn ngập giãy dụa, nhẫn nại và không thể lẩn trốn mà trở nên khủng hoảng cùng yếu đuối, hầu như là song song, Chris ôm lấy Đường hôn lên môi cậu, người kia giãy dụa phát sinh tiếng nức nở rất nhỏ, dưới tình huống tay chân lộn xộn mà quét rơi một đất nến sáp.

Ánh nến chiếu rọi nhà thờ mờ tối, gió biển ngoài cửa sổ kịch liệt vuốt lên tường, ánh trăng khuyết tàn đem bóng dáng của họ chiếu lên trên người tượng thần, hai cái bóng dây dưa nghiền nát chập chờn.

Trên bầu trời dường như có một tia chớp đánh xuống.