Edit: Huyết Vũ.

Đệ thập tứ chương: Bữa sáng yêu thương.

 

Charles bị biếm lãnh cung hiện tại tắm sạch sẽ, đầu tiên thoa một lớp kem cạo râu lên mặt lên cằm mình, sau đó dùng dao cạo râu cạo sạch sẽ,  bộ dạng trịnh trọng như là muốn đi ra ngoài hẹn hò với người ta.

Đường Phong ký kết “hiệp ước không bình đẳng” với Charles hôm nay phải mát-xa mát-xa cho Charles, tuy rằng rõ ràng là buổi trưa Charles gây chuyện cho cậu.

Rất nhanh người đàn ông hỗn huyết mắt nâu kia liền bọc khăn tắm đi ra, trên khuôn mặt cạo sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái không gì sánh được, mái tóc còn chưa khô vuốt ra đằng sau, kiểu tóc vuốt ra sau hoa lệ này khiến ngũ quan thiên hướng Âu thức của Charles càng thêm khắc sâu rõ ràng, người đàn ông này từ trước đến nay đã rất có vị đàn ông, chỉ là Đường Phong đối với khăn tắm màu trắng vòng quanh thắt lưng như là sắp rơi của Charles cực kỳ khó chịu. “Anh không thể mặc quần áo vào sao?” Đường Phong đã chuẩn bị tốt tinh dầu mát-xa híp mắt lại.

“Chẳng lẽ mát-xa không phải cởi sạch sao?” Cợt nhả chớp chớp mắt với cậu.

Lúc Charles đang chuẩn bị cởi khăn tắm ở trên thắt lưng, anh đột nhiên phát hiện trong một góc nào đó của gian phòng dường như còn có một người đang ngồi, người kia nhìn thế nào lại quen mắt như vậy. ( =..= tình huống có 1 k 2 a, suýt thì bị thấy!! )

“Lục Thiên Thần, cậu ở chỗ này là chuẩn bị tham quan sao? Được rồi, ông bạn của tôi, mau mau đi ra đi, tôi không muốn để cậu thấy tôi khỏa thân, như vậy sẽ khiến cậu tự ti. Vừa nghĩ tới nửa đời sau của cậu phải vượt qua bóng ma mà sống, tôi liền thấy cực kỳ khó chịu.” Charles dõng dạc nói lời dễ khiến cho người ta hiểu lầm.

Lục Thiên Thần ngồi trên sô pha một người đọc sách trong một góc phòng, anh ngẩng đầu nhìn về phía người nào đó có cơ bụng và cơ ngực tuyệt đẹp, “Bộp” một tiếng gập sách lại, thanh âm này khiến Đường Phong cũng phải nhìn qua.

“Tôi ở trong này.” Lục Thiên Thần nhàn nhạt nói một câu.

“Cái gì?” Đây là phòng của Đường Phong mà, vẻ mặt Charles giống như nuốt phải một quả trứng gà, anh rất nhanh liền phản ứng lại, đồng thời cười nói: “Vừa khéo, tôi cũng ở trong này.”

. . .

. . .

“Ôi, bảo bối, dùng sức một chút, không sai, không sai, chính là ở đấy, cậu sờ tôi thật là thoải mái. . .” Ghé mặt lên giường lớn, Charles chỉ dùng khăn tắm miễn cưỡng che lại nửa thân dưới liên tục phát ra thanh âm khiến người ta hiểu lầm.

Đường Phong ngồi ở bên giường, ngón tay ấn lên cột sống sau lưng Charles, thẳng thắn mà nói da dẻ và vóc người Charles cực kỳ không tệ, xúc cảm sau khi xoa tinh dầu mát-xa vô cùng tốt, nhưng đây cũng không thể trở thành lý do Đường Phong thích mát-xa cho Charles.

Cậu một chút cũng không thích hầu hạ người khác.

“Ở đây?” Ngón tay chuyển xuống dưới thắt lưng, Đường Phong ác liệt cố sức nhéo một cái, thuận tiện đùa giỡn người kia một chút, học giọng điệu của Charles khoa trương nói: “Ôi, bảo bối, cái mông của anh thật co giãn.”

“Phụt!” Người đàn ông Trung Quốc nào đó tương tự như bóng đèn ngồi ở bên nhịn không được phát sinh một tiếng phì cười, Lục Thiên Thần quen biết Charles nhiều năm như vậy, anh vẫn là lần đầu tiên thấy có người dám đùa giỡn con gấu Charles hung mãnh tàn độc này, hơn nữa người này còn chính là Đường Phong.

Ai có thể dự đoán được, Đường Phong nửa năm trước còn chưa rơi xuống nước chỉ là một thiếu gia giàu có bốc đồng, ngoài cứng trong mềm, lần đầu tiên đụng tới Charles còn giống như thỏ con không dám nói một câu.

Hiện tại nửa năm sau đó, Charles đều sắp từ gấu hoang hung mãnh đáng sợ ở trong rừng, biến thành gấu nâu biết mỉm cười bị thuần phục trong đoàn xiếc thú.

Vậy còn anh thì sao? Lục Thiên Thần đặt sách ở một bên đi về phía Đường Phong và Charles, anh hiện tại cần phải làm là ngủ với hai người bọn họ cùng chung một phòng, để tránh khỏi Đường Phong bị con gấu nào đó ăn sạch vào bụng.

. . .

. . .

Bởi vì bọn họ ít khi ở nhà làm cơm, phần lớn thời gian không ra ngoài ăn thì chính là gọi giao hàng tận nơi, cho nên vào lúc sáng sớm Đường Phong mở tủ lạnh xong mới phát hiện bên trong ngoài bia, sữa tươi và nước trái cây, may mắn còn có một chút nguyên liệu nấu ăn giản đơn.

Đường Phong ngồi xổm xuống chọn một ít nguyên liệu nhìn qua có vẻ dễ làm: trứng gà, lạp xưởng và một ít khoai tây.

“Ông trời của tôi, thân ái, cậu chuẩn bị làm bữa sáng cho tôi sao? Tôi thực sự là quá cảm động! Nhìn không ra cậu là người đàn ông nội trợ, tôi cảm thấy tôi chiếm được đại tiện nghi.” Lúc Đường Phong tỉnh lại Charles cũng dậy, thế nhưng bởi vì Đường Phong chiếm lấy phòng tắm trước, mà Charles lại không muốn tắm ở phòng khác, khi Đường Phong mặc xong quần áo xuống lầu lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, người đàn ông này mới chầm chậm bước tới.

Mà Lục Thiên Thần vốn đã tắm ở trong phòng mình đã ngồi ở trên sô pha phòng khách lật xem báo chí ngày hôm nay.

“Không, không phải làm cho anh ăn.” Đường Phong lấy trứng gà, lạp xưởng và khoai tây ra, sau đó xoay người đi vào phòng bếp bên cạnh phòng khách, để cậu ngẫm lại, đầu tiên nên làm thế nào? Ờ, đúng rồi, thái lạp xưởng, thái khoai tây, sau đó cậu cần dầu ăn.

“Không làm cho tôi, vậy là cho ai?” Charles từ trên thang lầu đi xuống, anh vừa đem vấn đề hỏi ra miệng liền cảm thấy có chút không thích hợp, vì vậy mạnh mẽ trừng mắt Lục Thiên Thần ngồi trên sô pha.

Lục Thiên Thần lật qua một tờ báo, nhàn nhạt nói: “Cho tôi.”

Nguy hiểm, “Dựa vào cái gì?” Không phục.

“Bằng Đường Phong thích.” Vẫn bình tĩnh như cũ.

Đường Phong mở ngăn tủ phòng bếp rốt cục tìm thấy một chai dầu ăn, về phần tranh cãi tương tự tranh giành tình nhân của hai người nào đó truyền đến từ phòng khách, cậu hoàn toàn coi như không nghe thấy.

Đi tới trước thớt gỗ, Đường Phong cắt một cây lạp xưởng thành hai nửa trước, đối với thành quả lao động của mình cậu thấy rất thoả mãn, xem, lạp xưởng thái rất tốt.

Đặt lạp xưởng đã thái xong vào trong đĩa, rất nhanh cậu lại lấy mấy củ khoai tây đặt ở trên thớt, lẩm bẩm nói: “Chỉ cần cắt thành khối là được, nhìn qua có vẻ rất đơn giản.”

Sự thực chứng minh, một người thích ăn khoai tây không nhất định có thể khéo léo cắt được khoai tây, Đường Phong cầm lấy dao nhỏ liền chém xuống khoai tây, tiếng chặt thật lớn rất nhanh hấp dẫn hai người đàn ông đang châm chọc khiêu khích nhau trong phòng khách.

Charles và Lục Thiên Thần song song đi tới xem xét, Đường Phong lúc này đã cắt xong khoai tây, thấy hai người kia đi tới, cậu ngẩng đầu chỉ vào đống khoai to nhỏ khác nhau, còn giữ nguyên vỏ đã bị thê thảm phân thây, cười nói với Charles và Lục Thiên Thần: “Thế nào, tôi làm không tệ đúng không?”

Trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy dáng cười mong muốn có được khẳng định và tán thưởng, đến nỗi Charles trào phúng đã tới bên mép cuỗi cùng vẫn cứng rắn nuốt về trong bụng.

“Phi thường không tệ.” Lục Thiên Thần không hổ là thương nhân, nói dối lưu loát, hạ bút thành văn.

“Tốt cực kỳ!” Charles không cam lòng tỏ ra yếu kém, dù sao cuối cùng người ăn khoai tây cũng không phải anh.

Lạp xưởng và khoai tây đều đã chuẩn bị tốt, Đường Phong đặt nồi mở lửa, Lục Thiên Thần ở một bên đúng lúc nhắc nhở: “Đổ dầu vào chờ nóng một chút rồi mới thả khoai.”

“Cái này tôi biết, tôi từng thấy trên tiết mục nấu nướng.” Đường Phong mở chai dầu đổ vào trong nồi, rất tốt, một phần hai chai dầu biến mất.

“Dù sao cũng là khoai tây chiên.” Charles thấp giọng nở nụ cười một chút, cười trên nỗi đau của người khác.

Mà Đường Phong cũng không phụ lòng mong đợi của Charles, đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đã thái đổ vào trong nồi, ngoại trừ khoai tây và lạp xưởng, còn có hai quả trứng gà.

May là, Đường Phong còn biết đập trứng bỏ vỏ.

Sau đó, Charles và Lục Thiên Thần lại nhìn Đường Phong đem một thìa muối lớn toàn bộ bỏ vào trong nồi, có lẽ là nghĩ thiếu vị, lại bỏ thêm nước sốt cà chua và hạt tiêu đen.

Nấu nướng qua đi, trứng gà cháy, khoai tây có chút đen, lạp xưởng có chút khét.

“Sốt cà chua và hạt tiêu đen không phải là nấu xong mới cho vào sao?” Thẳng đến cuối cùng Đường Phong mới nhớ ra cậu bình thường ăn khoai tây đều là như thế.

Câu hỏi của cậu khiến người ta không biết nên trả lời thế nào.

Charles vỗ vỗ vai Lục Thiên Thần: “Đường Phong đặc biệt chuẩn bị cơm sáng yêu thương cho cậu, cậu hẳn là ăn hết toàn bộ chúng nó.”

“Tuy rằng xấu xí một chút, nhưng tôi nghĩ mùi vị hẳn là sẽ không quá kém. anh tùy tiện ăn một chút đi, không ăn được thì đổ, tôi có gọi thức ăn ngoài.” Vừa nói xong chuông cửa liền vang lên, Đường Phong rửa tay, từ phòng bếp đi ra đem bữa sáng yêu thương đưa cho Lục Thiên Thần, “Đồ ăn của tôi tới, tôi đi mở cửa.”

Lục Thiên Thần yên lặng tiếp nhận đĩa, Charles cười từ bên người anh đuổi theo Đường Phong, người sau vừa đem đồ ăn sáng mới mua xách vào, điều kiện của Lục Thiên Thần là “làm bữa sáng cho anh” nhưng cũng không quy định mùi vị bữa sáng như thế nào, Đường Phong tuy rằng hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ, thế nhưng cậu cũng biết bữa sáng mình làm so với bữa sáng mua ngoài thực sự là tệ, phỏng chừng mùi vị cũng sẽ không quá tốt.

“Tôi mua ít cháo, rất nhiều.” Đường Phong có chút xấu hổ nói, “Đây là lần đầu tiên tôi làm bữa sáng, anh cũng không cần ăn.”

Cậu sợ Lục Thiên Thần ăn vào sẽ bị đau bụng.

Lục Thiên Thần ăn khoai tây chiên: “Mùi vị tạm được, đây là lần đầu tiên của cậu, không phải sao?” Lời này nói ra khiến cho cậu nhất thời liên miên suy nghĩ, từ góc độ thân thể mà nói, lần đầu tiên của Đường Phong đích thật là cho Lục Thiên Thần, nhưng nếu sắp xếp theo ý thức, vậy lần đầu tiên chân chính hẳn là dưới tình huống vào buổi tối nào đó trúng thuốc mê phát sinh với Charles.

Loại chuyện này Đường Phong cũng không muốn nghĩ nhiều.

Khuôn mặt Charles có chút đen: “Tôi là người đàn ông có tư tưởng cởi mở.”

Sáng sớm vượt qua trong bầu không khí quỷ dị, Lục Thiên Thần cư nhiên mặt không đổi sắc đem nguyên một đĩa vật thể đáng ngờ đều ăn sạch, đừng hy vọng Đường Phong cảm thấy độc ác, cũng không phải cậu ép Lục Thiên Thần ăn.

Buổi chiều Charles đi xe đưa Đường Phong đến phim trường, về phần vì sao không phải Lục Thiên Thần, đó là bởi vì người sau vào lúc buổi trưa liền bắt đầu tiêu chảy.