Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập nhất chương: Tỏ tình.

 

“Anh gì cơ?” Đường Phong nhất thời phản ứng không kịp, vừa rồi Lục Thiên Thần nói cái gì, ghen?

“Cần tôi nói lại lần nữa?” Bình tĩnh lái xe, Lục Thiên Thần bình tĩnh nói: “Ghen.”

“Ôi.” Hiện tại Đường Phong nghe rõ, cậu tựa lưng vào ghế ngồi chậm rãi tiêu hóa mấy lời của Lục Thiên Thần, “Nếu thấy chua, anh có thể dừng ở đầu đường, tôi mua cho anh một cái bánh mì mềm ngọt.”

“Không cần.” Trả lời vô cùng trực tiếp.

“Vậy anh cần gì?” Đường Phong nở nụ cười, cậu đương nhiên biết Lục Thiên Thần nói gì, chỉ là đối với người đàn ông này cậu chung quy vẫn có chút mơ hồ, không rõ hàm nghĩa sâu bên trong lời nói của đối phương.

Lục Thiên Thần chậm rãi ngừng xe ở ven đường, anh nghiêng người nhìn về phía người kia, một tay khoát lên tay lái, nghiêm túc trong đôi mắt tựa như hố đen gắt gao hút lấy đường nhìn của Đường Phong không thể dời đi.

Cậu bỗng nhiên hiểu ra, ngay sau đó bắt đầu lắc đầu xua tay: “Không, không, không, anh nhất định là đang nói đùa, trời ạ, mau nói cho tôi rằng anh chỉ đang đùa vui với tôi.”

“Tôi không thích nói đùa.” Lục Thiên Thần nghiêm túc nhìn người kia nói.

“Vậy anh hiện tại tính là cái gì?” Đầu Đường Phong lại bắt đầu đau nhức.

“Tỏ tình.” Hai chữ này cuối cùng cũng nói ra.

Đường Phong lập tức hai tay che tai thở dài, mấy ngày nay bị làm sao vậy, gặp phải thời kỳ hưng phấn tập thể tỏ tình? Cậu vẫn luôn cho rằng Lục Thiên Thần chỉ là hiếu kỳ và lợi dụng về mặt thương nghiệp với cậu, có lẽ có thích một chút, nhưng hẳn chỉ là thân thể, mặc dù nửa năm nay Lục Thiên Thần cũng không chạm vào cậu.

Được rồi, xem ra cậu sai rồi.

“Ý của anh là, anh thích tôi, muốn lên giường với tôi hay là thế nào?” Xuất phát từ hiếu kỳ, Đường Phong trực tiếp hỏi ra.

“Tôi sẽ không tùy tiện lên giường với người tôi không hứng thú.” Đường nhìn của Lục Thiên Thần bắt đầu từ đỉnh đầu Đường Phong dời xuống, giống như là đang quét hình khiến người sau cảm thấy cậu hiện tại đang bị người định giá, quét hình xong Lục Thiên Thần gật đầu, giống như đang nói: Ừ, tôi rất thoả mãn.

“Anh như vậy. . . Khiến tôi cảm thấy anh đang phi lễ tôi.”

“Cậu cũng có thể cho là như vậy.” Lục Thiên Thần thản nhiên khiến Đường Phong có chút vô lực.

Đường Phong mở cửa sổ xe, cậu cần hô hấp không khí mới mẻ một chút để tránh cho đường nhìn nóng rực của Lục Thiên Thần đốt cháy, cậu nhìn về phía đường phố xa xa, ngón tay chống trán.

Được rồi, không phải cậu tự kỷ, cậu đích xác từng nghĩ tới nếu có một ngày Lục Thiên Thần yêu cậu vậy phải làm sao, cậu lúc đó còn vì ý nghĩ quá mức khoa trương không hiện thực của mình mà cười, kết quả hiện tại Lục Thiên Thần thực sự tỏ tình với cậu.

Mà cậu cũng đích xác nghĩ tới, ngộ nhỡ Lục Thiên Thần yêu cậu, cậu hẳn là có phương pháp ứng đối gì.

“Như vậy, anh hiện tại muốn nói cho tôi cái gì?” Đường Phong hỏi.

“Tôi muốn cậu ở bên tôi.” Phong cách Lục Thiên Thần, nói trực tiếp không vòng vo, đây chính là chỗ Đường Phong tán thưởng Lục Thiên Thần nhất.

Lục Thiên Thần không giống Charles, Charles mặt ngoài là loài gấu, trên thực tế lại là một con cáo già, anh ta có thể cười với mình, vỗ vai mình hô to bạn bè anh em, sau đó tiện tay đâm một đao lên bụng hoặc lên lưng mình, xong rồi còn kêu to thân ái cậu không sao chứ, tôi sẽ giúp cậu báo thù.

Mà Lục Thiên Thần vừa vặn tương phản với Charles, người đàn ông này thích chính là thích, không thích chính là không thích, từ trước đến nay chưa từng che giấu ý nghĩ của bản thân, cũng không cần lo lắng anh ta có thật tâm với mình hay không, có thể đâm một đao ngay sau lưng mình hay không.

Bụng dạ thẳng thắn thường thường dễ xúc phạm người khác, chỉ là Lục Thiên Thần có tư cách này.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Đường Phong đồng ý hợp tác với Lục Thiên Thần, cũng bằng lòng tin tưởng người đàn ông này.

Đối mặt với Lục Thiên Thần tỏ tình, Đường Phong cười lắc đầu, nói: “Không, điều này không có khả năng.”

“Nguyên nhân?” Lục Thiên Thần có chút khẳng định nói, “Cậu không thích Charles.”

“Không, tôi thích anh ta, anh ta là một quả ngọt, song song cũng là quả bom hẹn giờ, được rồi, chúng ta đừng nhắc đến anh ta.” Còn hơn nghe thấy Charles tỏ tình, Đường Phong càng sẵn lòng nghe Lục Thiên Thần, chí ít người sau là một tiểu nhân nhưng cũng là một quân tử.

“Anh xem, anh từng ghét tôi như vậy, còn đem tôi đưa cho Charles, tôi thừa nhận phương diện này cũng có nguyên nhân do tôi, nhưng đối với anh và tôi mà nói, anh thuộc về thượng vị giả, có quyền thế, mà tôi thuộc về hạ vị giả, không quyền không thế.” Thật đúng là người có tuổi, đối mặt với lời tỏ tình của người khác còn có thể bình tĩnh phân tích như thế, Đường Phong nói ra một câu kết luận, “Trong chốc lát tôi không có cách nào hoàn toàn tha thứ đồng thời chấp nhận anh.”

Lục Thiên Thần híp mắt, anh thông minh nhận ra ý tứ giấu sâu trong lời nói của Đường Phong.

Trong chốc lát không có biện pháp, ý là tương lai sẽ có thể chấp nhận hoặc cũng có thể không chấp nhận.

“Tôi có thời gian, cũng sẵn lòng chờ.” Lục Thiên Thần nói.

“Được rồi, nói thật đời này tôi chưa từng hưởng thụ lạc thú được người theo đuổi.” Người kia nhìn Lục Thiên Thần một chút, “Tôi nghĩ anh khẳng định cũng chưa từng chủ động theo đuổi một người, tôi là người đầu tiên sao?” Dáng cười này thấy thế nào lại muốn đánh như thế, ôi, sai rồi, là muốn đè.

“Không sai, cậu là người đầu tiên.” Lục Thiên Thần âm thầm ghi nhớ nợ nần ngày hôm nay, tương lai anh sẽ từ trên người Đường Phong lấy lại cả vốn lẫn lãi, vừa nghĩ như vậy lòng anh lại thoải mái hơn.

Nhiều lúc muốn nhận ra thích một người cần phải có một chút kích thích từ bên ngoài, Chino nhận ra cảm tình đối với Fiennes nguồn gốc là từ sau khi người kia ra đi, hoặc nhiều hoặc ít vẫn khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Mà Lục Thiên Thần không thể nghi ngờ may mắn hơn nhiều, trước có Charles qua đêm với Đường Phong, sau có Chino diễn cảnh kích tình với Đường Phong, lúc này anh mới đột nhiên tỉnh ngộ, nếu như nói trước đó là có thêm cảm giác nhàn nhạt khiến anh vẫn không rõ mình đối với Đường Phong rốt cuộc là tình cảm hay là thưởng thức, vậy hiện tại anh hoàn hoàn toàn toàn hiểu ra tình cảm của mình.

Thật con mẹ nó chết tiệt!

Không sai, anh yêu Đường Phong!

Chuyện này đối với Lục Thiên Thần lần đầu rung động trong đời, lần đầu rõ ràng hóa ra chính mình cũng sẽ yêu một người mà nói là không dễ dàng đến cỡ nào, may là anh thông minh cũng thể hiện ở trên tình cảm, bằng không cũng không biết phải đến lúc nào mới có thể hiểu được nội tâm của mình.

“Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không, Đường?” Sau khi tỏ tình ngay cả xưng hô cũng trở nên vô cùng thân thiết, Lục Thiên Thần hỏi.

Người kia gật đầu: “Ừ, đương nhiên có thể.”

“Đánh giá của cậu đối với tôi.”

Đường Phong suy nghĩ một chút, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, trẻ tuổi mà anh tuấn, các phương diện đều rất ưu tú, nhưng bởi vì quá mức ưu tú mà trở thành khuyết điểm của Lục Thiên Thần.

“Ngoại hình của anh không tệ, dáng dấp cũng tốt vóc người cũng đẹp, phong độ cũng không tệ, năng lực công tác của anh mạnh mẽ song song cũng biết cách hưởng thụ sinh hoạt, mà không phải một mặt công tác, tiếp đó là khuyết thiếu tình người, tôi biết anh coi trọng hiệu suất, thế nhưng. . . Một vài cảm tình xa xa không phải thắng lợi công tác mang đến là có thể bù đắp hoặc thay thế, anh hiểu không?” Cậu phân tích nói.

Lục Thiên Thần đột nhiên cười cười: “Hiểu rồi, cậu giống hệt giảng viên đại học của tôi, thích lải nhải nói về chân lý cuộc sống.”

Không cẩn thận bị Lục Thiên Thần nói trúng chỗ đau, Đường Phong trừng mắt người kia, không sai, cậu thích nói về chân lý thì sao, cậu vốn có tư cách này không phải sao?

Một đám nhóc con!

Lục Thiên Thần hiểu, vậy Charles thì sao?

Con cáo già kia sẽ không đơn giản tỏ rõ với Đường Phong, cũng sẽ không để Lục Thiên Thần biết, anh có quyết định của chính mình.

Giống như thường ngày, Charles luôn luôn vui tươi hớn hở nghênh đón Đường Phong và Lục Thiên Thần, ăn chút đậu hủ của Đường Phong, lại cùng người bạn thân Lục Thiên Thần uống rượu trò chuyện công tác.

Tất cả nhìn qua bình tĩnh như vậy, nhưng chẳng phải đêm trước bão tố đều yên lặng hay sao?

. . .

. . .

Cuối tuần này có ba người đưa ra lời mời cho Đường Phong, cậu toàn bộ đều từ chối.

Một là Charles. Người đàn ông này muốn mời Đường Phong đi chơi du thuyền với mình, câu cá phơi nắng cộng thêm lặn xuống nước.

Một là Lục Thiên Thần, vị này còn lại là muốn cùng Đường Phong đi tham gia một triển lãm mỹ thuật tạo hình, cộng thêm bữa cơm lãng mạn gì gì đó.

Còn có một là Đường Phong mới quen không lâu lúc vừa tới Mỹ, cô bé Annie, cô gái nhỏ này không có việc gì liền thích gọi điện thoại với cậu, nhưng ngày hôm nay là lần đầu tiên đưa ra lời mời Đường Phong đến nhà cô bé chơi, đáng tiếc chính là cuối tuần này Đường Phong có hẹn, lại còn là cậu chủ động hẹn, đối tượng đương nhiên là Chino.

Bọn họ ngày hôm nay sẽ đi tảo mộ cho Fiennes Đường, lý do Đường Phong đưa ra rất đơn giản, Fiennes là thần tượng của cậu.

Tảo mộ cho chính mình, việc này nghe qua luôn luôn có vài phần quái dị, nhưng cậu ngày hôm nay đích xác muốn làm như vậy, nghe nói mộ phần của cậu là ở trong một rừng cỏ tại Los Angeles, nơi đó chính là nơi tốt nhất chọn làm mộ phần, núi rừng vờn quanh, như xanh như đệm, khung cảnh xinh đẹp, không ít nhân vật nổi tiếng của Mỹ đều an táng ở đó, bao gồm cả ông vua nhạc pop mấy năm trước bất hạnh qua đời Michael Jackson.

Cậu có thể đi tảo mộ cho mình trước, sau đó đi xem phần mộ của Michael Jackson một chút.

Đi Los Angeles mất hai ngày, cái này ý nghĩa Đường Phong sẽ ở bên ngoài đơn độc qua một đêm với Chino, cho nên Charles vốn dự định mở party du thuyền, cùng với Lục Thiên Thần đi triển lãm mỹ thuật tạo hình mua vài bức họa đồng loạt thay đổi hành trình vốn có.

May là bé Annie cũng không chạy theo.

Kết quả chính là hiện tại, hành trình vốn là hai người biến thành bốn người.