Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập tam chương: sinh nhật vui vẻ.

 

“Bác sĩ Harvey, hôm nay anh cũng đến xem Fiennes sao?”

Chino ngoài ý muốn chạm mặt người quen, trong tay người tới đang cầm một bó hoa hồng trắng, tuổi chừng bốn mươi, khóe mắt đã có nếp nhăn nhàn nhạt, chỉ là người nhìn qua vẫn như cũ anh tuấn nho nhã, một đôi tay sạch sẽ trắng nõn biểu lộ cuộc sống ưu việt của người đàn ông này, lời nói cử chỉ cũng không chỗ nào không toát ra giáo dục tốt đẹp.

“Ừ, cảm ơn cậu ngày hôm nay đến đây thay cậu ấy chúc mừng sinh nhật.” Harvey lễ phép cười cười, vẻ mặt có chút nhàn nhạt tiến lên đặt xuống hoa hồng trắng, lúc nhìn đến ba bó hoa hồng đỏ tươi đặc biệt dễ thấy thì giống như là bị sét đánh chấn động mãnh liệt, nhìn chằm chằm thật lâu vào hoa hồng đỏ không nhúc nhích, biểu hiện khác thường ngay cả Chino cũng phát hiện.

Chino tiến lên hỏi: “Bác sĩ Harvey, anh làm sao vậy?”

“Hoa hồng đỏ này. . .”

“À, ba bó hoa hồng đỏ này là bạn tôi tặng, cậu ấy nói hôm nay là sinh nhật Fiennes, người như Fiennes hẳn là nên nhận được hoa hồng đỏ.” Còn tưởng rằng đối phương nghĩ hoa hồng đỏ quá mức đột ngột, Chino vội vã giải thích, cậu bình thường thấy Đường Phong rất thận trọng, lại không nghĩ tới ý nghĩ của người đàn ông này thật đặc biệt, tảo mộ tặng hoa hồng đỏ.

Bác sĩ Harvey “À” một tiếng, khiếp sợ trong mắt dần dần tan đi, chỉ còn lại một tầng tiếc nuối và u buồn nhợt nhạt.

“Bạn của cậu là một người không tệ, kỳ thực Fiennes lúc còn sống thích nhất chính là hoa hồng.” Harvey cười khổ mà nói, “Phiền cậu thay tôi nói lời cảm ơn với bạn cậu, Chino.”

“Đương nhiên không thành vấn đề, bọn họ cũng ở chỗ này. . . Ơ, vừa rồi còn ở đây.” Chino chỉ chỉ đến chỗ Đường Phong vừa đứng, dưới tàng cây sớm đã không còn một bóng người, không biết từ lúc nào Đường Phong và Charles bọn họ đã không thấy.

“Có thể là quay về xe rồi.” Chino cũng không nghĩ có cái gì không thích hợp, anh áy náy nói với bác sĩ Harvey: “Lần sau giới thiệu cho hai người làm quen, cậu ấy hiện là bạn diễn của tôi, chúng tôi đang đóng phim cùng nhau, cậu ấy là một người đàn ông rất tốt.”

“Được.” Harvey cười cười.

Chino và Harvey hàn huyên sơ qua hai câu liền nói lời tạm biệt với nhau, lúc Chino rời đi Harvey còn đang đứng trước mộ phần của Fiennes, ánh mắt vẫn dừng lại trên ba bó hoa hồng đỏ.

Có lẽ chỉ là trùng hợp, đúng không?

. . .

. . .

Chino tìm thấy mấy người Đường Phong bọn họ ở trong một quán cà phê nhỏ gần đó, ngày hôm nay sau khi thay Fiennes tảo mộ tâm tình của anh đã tốt lên không ít, trước đó luôn luôn không có dũng khí đến tảo mộ cho người kia, đến lúc thực sự tới đột nhiên anh liền thấy sáng tỏ thông suốt.

Mấy người gọi một tách cà phê và một ít bánh ngọt, Đường Phong yên lặng gọi cho mình một phần chocolate nóng chảy, nhiệt độ hơi cao một chút, nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, cậu có lý do buông thả mình.

Bề ngoài nhìn qua không khác bánh ga-tô quá nhiều, thế nhưng khi dĩa ăn mở ra xác ngoài mới có thể phát hiện nó có bao nhiêu mềm mại, bên trong ngọt mà ấm nóng, lúc ăn vào khiến tâm tình người ta vui sướng.

Duy nhất không ổn chính là. . .

“Người đàn ông vừa rồi là ai, Chino, cậu nhìn qua rất thân với anh ta, ôi, tôi biết rồi, kỳ thực cậu rất thích đàn ông trưởng thành đúng không?” Charles dáng vẻ tôi chỉ biết cùng Chino ngồii đối diện bắt đầu đấu võ mồm, theo Đường Phong xem ra Charles chỉ là nhàn rỗi buồn chán cần tìm chút chuyện để làm.

Chino hừ lạnh một tiếng, nâng lên tách cà phê nhấp một ngụm, không để ý tới Charles khiêu khích trực tiếp nói với Đường Phong: “Người kia tên Harvey, là bác sĩ chủ trì cho Fiennes lúc còn sống, sau khi Fiennes qua đời tôi mới quen biết anh ta, cá nhân anh ấy là một người không tệ, có thu nhập kha khá và ổn định, có một gia đình tốt đẹp, kỳ thực lễ tang lần này của Fiennes đều là anh ta chủ trì.”

Đường Phong ăn bánh ga-tô chocolate dung nham của mình, uống cà phê của cậu, nghĩ một lúc nữa nên đi đâu ăn cơm, đương nhiên, người trả tiền khẳng định không phải là cậu.

Cậu nhìn qua rất điềm tĩnh, nhưng cuối cùng ăn tròn hai miếng bánh ga-tô.

Buổi tối cùng nhau ăn cơm xong lại đến một nhà phòng trà uống trà, sau đó bốn người đàn ông oanh oanh liệt liệt đi đến khách sạn đã đặt sẵn, khách sạn là Lục Thiên Thần đặt, bốn gian phòng, Charles cũng không nói gì, Đường Phong muốn ở lại một mình trong một buổi tối như thế này, cực kỳ không khách khí đem mấy người khác đuổi đi ra ngoài, còn mình ở lại trong phòng.

Mặt hướng về phía những ngọn đèn huy hoàng vào đêm Los Angeles, Đường Phong một người ngâm mình trong bồn tắm lớn phía trước cửa sổ thủy tinh chạm đất, đốt huân hương, bật nhạc jazz, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại trượt xuống, cho đến khi cả người đều chìm trong nước bồn tắm.

Nước đã dần dần lạnh, ngay từ đầu là tay và chân từ từ trở nên lạnh lẽo, sau đó giống như là có nước đá thấm sâu vào trong tim khiến ngực cứ thế siết chặt, cậu còn nhớ rõ cảm giác vào phút giây cậu chết, người giống như rơi vào trong biển lạnh, càng chìm càng sâu, áp lực của nước ép lên trái tim cậu, đó là một loại cảm giác đau đớn gần như đem cậu xé nát.

Cậu bắt đầu thở gấp tay chân phát lạnh, ngay sau đó bắt đầu hoảng sợ, khẩn trương, mắt hoa, một thân mồ hôi lạnh.

Có thể chỉ có một phút đồng hồ, cũng có thể qua thời gian rất lâu, cuối cùng trong đau đớn kịch liệt nơi trái tim cậu hôn mê.

Không, chuẩn xác mà nói hẳn là chết.

“Ào —— ”

“Aha!” Mạnh mẽ ngồi dậy từ bồn tắm lớn, nín thở quá lâu thúc đẩy cậu từng ngụm từng ngụm hít thở, trong lồng ngực phát sinh tiếng thở dốc kịch liệt.

Ngực có chút phát đau, nhưng lại không giống tê tâm liệt phế như lúc trước.

Từ trong phòng tắm đi ra tùy tiện khoác lên áo choàng tắm màu trắng tinh khiết, lúc Đường Phong đi tới phòng ngủ mở điện thoại di động, bên trong có một tin nhắn Lục Thiên Thần gửi, cậu nhìn thoáng qua tin nhắn cười cười, tên kia ở đối diện với cậu còn có thể gửi tin nhắn cho cậu, không biết lại nghĩ ra trò gì.

Do dự một hồi vẫn là mở tin nhắn kiểm tra nội dung.

【 buổi tối mười một giờ mười một phút, đứng ở trước cửa sổ sát đất 】 Đường Phong nhìn thời gian, vừa lúc là mười một giờ ba phút, còn thiếu tám phút nữa.

Cậu rót rượu cho mình trước, lại kéo ghế đặt ở trước cửa sổ sát đất ngồi xuống, lúc này còn có hai phút mới đến thời gian Lục Thiên Thần nói.

Tên kia muốn làm cái gì, sẽ không là bắn pháo hoa cho mình đấy chứ?

Uống hai ngụm rượu, lúc cậu còn đang suy nghĩ điện thoại di động vang lên, điện thoại biểu hiện là Lục Thiên Thần, Đường Phong cười ấn nhận điện thoại.

“Anh lại muốn làm gì?”

Lục Thiên Thần sau khi tỏ tình bắt đầu tặng cho Đường Phong một ít vật nhỏ, như là hoa tươi và điểm tâm ngọt tinh xảo, sau đó mỗi ngày gửi cho cậu một vài tin nhắn dỗ ngon dỗ ngọt, sáng sớm vừa gặp mặt là thấy Lục Thiên Thần mỉm cười ấm áp hiếm có cộng thêm tâm tình đặc biệt sảng khoái nói một tiếng ”chào buổi sáng”, cử động vô cùng truyền thống lại lãng mạn, có thể không có bao nhiêu sáng kiến, nhưng ít ra sẽ không làm cho người ta cảm thấy đáng ghét.

【 nhắc cậu chú ý ngoài cửa sổ, sợ cậu không thấy tin nhắn của tôi 】

“Anh chuẩn bị cái gì vậy?”

【 đến lúc rồi, mười, chín, tám, bảy. . . 】 Lục Thiên Thần bắt đầu đếm ngược ở một đầu điện thoại khác.

Lúc đếm tới một, Đường Phong nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như cậu nghĩ tới, vô số pháo hoa rực rỡ bắn ra ở phía xa, hồng, trắng, xanh. . . Vô số màu sắc và hình dạng pháo hoa khiến bầu trời vốn đang lờ mờ màu xanh đục nhuộm lên những màu sắc khác biệt.

Khung cảnh này xuất hiện vô số lần trong những bộ điện ảnh Đường Phong đã từng xem qua, nhưng đây chắc chắn là món quà đặc biệt đầu tiên trong đời cậu nhận được.

Xem ở trong điện ảnh là một chuyện, tận mắt nhìn thấy trong đời thực của mình lại là chuyện khác.

Đường Phong lúc này phải thừa nhận, cậu có vui vẻ, cũng có cảm động.

Mọi người vào lúc nghĩ một người trưởng thành kiên cường thường thường quên đối phương cũng là một người có máu có thịt, người có bề ngoài kiên cường đương nhiên cũng sẽ đau sẽ buồn, chỉ là bọn hắn không có thói quen kêu ra thôi, mà những người khác cũng có thói quen dành thương tiếc và che chở cho người kêu đau, quên đi một vài người đã quen một mình chịu đựng.

Trên thế giới này không ai lại từ chối quan tâm và tình yêu từ một người, mà sẽ chỉ quan tâm người đó xuất phát từ thật tình hay giả dối.

Thanh âm pháo hoa bắn lên dường như vang lên bên tai Đường Phong, cậu nhìn bầu trời sáng lạn dần dần cong lên khóe miệng, đây coi như là một sinh nhật không tệ.

【 thích không? 】

“Ừ. . . Cực kỳ cực kỳ cũ, thế nhưng cũng không tệ lắm.” Đường Phong nghẹn cười gật đầu, tay nửa chống đầu nói.

Đối phương trầm mặc trong chốc lát, vào lúc Đường Phong cho rằng Lục Thiên Thần muốn cắt đứt điện thoại thì người đàn ông kia lại nói 【 mở cửa cho tôi 】

“Quá muộn rồi.”

【 Đường Phong, tôi có lời muốn nói với cậu 】

“Có thể để mai nói.”

【 hôm nay là sinh nhật Fiennes 】

“Cho nên?” Không biết vì sao đối phương đột nhiên nhắc tới chuyện này, Đường Phong hơi hơi khẩn trương một chút, lẽ nào bị phát hiện? Thế nhưng cho dù bị phát hiện thì cũng chẳng sao, cậu không ngại nói chuyện này cho người khác, chỉ cần đối phương có thể tiếp thu.

【 không bằng cậu nói cho tôi biết, quan hệ của cậu và anh ta 】

Thật đúng là nhắc tới Fiennes, Đường Phong biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, dù sao sau khi cậu sống lại vẫn dựa theo phương thức sinh hoạt của mình, không có một chút tương tự với Đường Phong lúc trước, chỉ là cậu không ngờ Lục Thiên Thần lại liên hệ được cậu với Fiennes, độ nhạy cảm của mấy người này thực sự là không thể xem thường.

“Anh đến phòng tôi đi.” Đường Phong nói xong liền cắt đứt điện thoại, cậu hít sâu một hơi nhìn pháo hoa vẫn nổ tung bên ngoài cửa sổ, không biết buổi tối hôm nay cậu có thể nói ra bí mật của mình không.

 

Vũ nhi: Lãng mạn ứa!!! Mong có ng cũng bắn pháo hoa cho mình ah!!!!!!!!! =..=