Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập lục chương: Phong thuỷ thay phiên.

 

Buổi tối đêm trước ngủ ở đâu, đương nhiên ngày thứ hai sẽ rời giường ở đó.

Sáng sớm hôm sau Đường Phong bị tiếng chuông cửa đánh thức, cậu loáng thoáng phát hiện có người điên cuồng ấn chuông cửa, thanh âm kia gấp gáp cứ như lời nguyền đòi mạng vang lên liên tục, sau đó cậu cau mày cố sức đẩy đẩy người đàn ông ôm cậu ngủ ở bên người.

“Đi mở cửa. . .” Lười biếng phun ra ba chữ, người đàn ông tối hôm qua uống nhiều lại trải qua vận động lật người đem chăn cuốn lấy, giống như một cái nem rán màu trắng tiếp tục ngọt ngào đi vào giấc ngủ, chỉ lộ ra một nhúm tóc đen đen bóng loáng và một đôi chân sạch sẽ trắng nõn.

Lục Thiên Thần nhanh chóng đứng lên, tùy ý đem áo tắm Đường Phong mặc ngày hôm qua choàng lên, anh một bên chân trần đi tới cửa một bên thắt lại áo tắm, áo choàng tắm màu trắng lỏng lẻo hỗn độn không thể che đi dấu vết màu tím đỏ bị Đường Phong cắn cào ở trên ngực.

Có thể anh vốn đã không dự định che che giấu giấu.

“Chào buổi sáng.” Lục Thiên Thần mở cửa, đứng ở bên ngoài không chỉ có một mình Charles, còn có Chino đồng hành đương nhiên cũng đứng ở bên cạnh.

Điều này có thể giải thích vì sao Charles một mực ấn chuông cửa, trước đó bọn họ khẳng định đi qua gian phòng Lục Thiên Thần, sau đó phát hiện bên trong hình như không có ai, ngược lại sẽ nghĩ đến Đường Phong, mà ngay đêm qua Lục Thiên Thần đã sớm tháo hết đường dây điện thoại ở trong phòng, anh thật là hẳn đem cả chuông cửa phòng cũng dỡ xuống.

Mặc kệ thế nào, người nên tới cuối cùng cũng tới.

“Cậu ở đây? Tôi phải nói là cậu ‘Quả nhiên ở đây’ hay là ‘cư nhiên ở đây’?” Charles đứng ở cửa nhìn Lục Thiên Thần cười như không cười, chỉ có người quen với anh mới biết dáng cười này căn bản ngay cả khóe mắt của anh cũng không chạm đến, cái gọi là “Con hổ biết cười” càng là cười đến vui vẻ có đôi khi lại đại biểu anh càng tức giận.

“Có gì khác nhau sao?” Lục Thiên Thần quay đầu nhìn phòng ngủ có thể loáng thoáng thấy, anh ra khỏi phòng chỉ khép hờ cánh cửa, nhìn qua chính là một người đàn ông chu đáo trăm phần trăm, chỉ lo tiếng nói chuyện của họ làm phiền đến người đàn ông trong phòng.

Một màn này hình như có chút quen thuộc, không lâu trước đó người đứng ở bên trong cánh cửa là Charles, ngoài cửa là Lục Thiên Thần, mà tình huống hiện tại vừa vặn tương phản.

Lục Thiên Thần là người mở cửa, Charles là người gõ cửa.

Giống nhau chính là, người ngủ trên giường ở trong phòng vẫn là một người đàn ông tên Đường Phong.

Tình huống này khiến người ta có chút bất đắc dĩ lại có một loại cảm giác tràn ngập tính chất kịch vui, không sai, một người đàn ông đều ngủ với hai người bọn họ, hơn nữa bây giờ còn sống rất tốt, ngọt ngào ngủ say, chuyện này nếu đặt ở trước đây là cỡ nào không thể tin nổi, hiện tại lại xảy ra như đương nhiên.

Sự thực lại chứng minh lần nữa, gặp sắc quên nghĩa là chuyện thường tình.

“Đích xác. . . Đích xác không khác nhau.” Charles ngoài cười nhưng trong không cười.

“Máy bay thay đổi vào buổi chiều, gặp lại vào bữa trưa, hoặc là. . . Chậm hơn một chút.” Lục Thiên Thần mỉm cười, ánh mắt hai người bạn thân này im lặng va chạm ánh lửa trong không khí, chợt lóe rồi biến mất, có một số chuyện hai bên đều rõ ràng ở trong lòng.

Bọn họ ở trong học tập và hợp tác cùng chung bồi dưỡng ra một loại ăn ý, mà loại ăn ý này lại thống nhất đến mức không gì sánh được.

Cậu có thể buông tha cậu ấy sao?

Đáp án là không.

Vậy còn cậu?

Tự nhiên cũng sẽ không.

Vậy cuối cùng chỉ có một kết luận, trong bọn họ chỉ có một người là có thể tiếp tục ngủ với người đàn ông ở trong phòng.

Ờ, còn có một bổ sung: Trong lúc hai người bọn họ cạnh tranh, nếu như gặp phải bên thứ ba, ví dụ như Michael Chino bên cạnh, bọn họ sẽ tạm thời dừng tay giảng hòa cùng chung đối phó kẻ thù.

Xem, đây mới là trải nghiệm chân chính về sự hợp tác và đối địch giữa bạn tốt cũng như kẻ địch tốt.

Ngay lúc Lục Thiên Thần chuẩn bị trở lại gian phòng, bên thứ ba Michael Chino mặt lạnh tiến một bước: “Chờ một chút!”

“Có việc sao?” Lục Thiên Thần ngừng lại, lễ phép hỏi.

Làm một người nhận được giáo dục tốt đẹp, Chino cho dù trong lòng có nghi vấn lớn hơn nữa cũng sẽ không rống lớn kêu to với một người có lễ phép, anh hít sâu một hơi cố gắng khiến mình tỉnh táo, thế nhưng sao anh có thể bình tĩnh được đây.

Cho tới nay anh vẫn luôn nghĩ người có quan hệ với Đường Phong là Charles, mà Lục Thiên Thần chỉ là thủ trưởng và ông chủ của Đường Phong, thế nhưng hiện tại Lục Thiên Thần rõ ràng là từ trong phòng Đường Phong đi ra, đừng nói với anh hai người đàn ông ở trong phòng chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm, loại chuyện này để ở chỗ nào cũng là truyện cười.

Huống chi vết tích trên người Lục Thiên Thần rõ ràng như vậy, cho dù anh muốn giả làm người mù cũng giả không nổi.

“Đường Phong đâu?”

“Cậu ấy ở bên trong, ngủ.”

“Anh đã làm gì cậu ấy? !” Chino không có cách nào tin tưởng Đường Phong và Lục Thiên Thần là tự nguyện.

“Làm tình?” Lời này từ trong miệng người đàn ông nghiêm trang nói ra tràn ngập hơi thở ác liệt, ngay cả Charles ở một bên cũng nhịn không được “Phụt” một tiếng nở nụ cười.

“Anh. . . Anh ép buộc cậu ấy? !”

Ai chẳng biết Lục Thiên Thần và Đường Phong tối hôm qua làm gì, nhưng không ai nghĩ tới Lục Thiên Thần lại trả lời trực tiếp sắc bén như vậy.

Lục Thiên Thần khinh miệt liếc nhìn Chino: “Lục Thiên Thần tôi cho tới bây giờ chưa từng ép buộc người khác, mặt khác kèm thêm một câu, Đường Phong không phải là người tôi có thể ép buộc, cậu ấy không yếu đuối như vậy.”

Đoạt trước lời nói của Chino, Lục Thiên Thần nói thêm: “Đường Phong tuy là người phương Đông, nhưng cậu ấy không giống người phương Đông bảo thủ và ngoan cố, làm tình là chuyện rất bình thường, cậu ấy là một người trưởng thành, có quyền tự chọn cho mình, về phần cậu, tôi rất cám ơn cậu đã quan tâm cậu ấy với tư cách là một người bạn.”

“Đừng ấn chuông cửa nữa.” Những lời này là nói với Charles, người sau chậc một tiếng xoay người nhanh chóng rời đi.

Lục Thiên Thần nhìn cũng không nhìn Chino liền đẩy cửa vào nhà.

. . .

Làm tình vừa phải có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, mặc dù đang lúc tảo mộ cho mình Đường Phong gặp phải người không muốn nhìn thấy, lại còn trùng với sinh nhật khiến Đường Phong có chút khó chịu, nhưng may là cùng ngày ăn uống no đủ lại có Lục Thiên Thần bắn pháo hoa cho cậu cùng với vận động thích hợp ra mồ hôi, người đàn ông hôm sau ngủ thẳng tự nhiên tỉnh tâm tình rất tốt.

Lục Thiên Thần không nói nhiều hơn hai câu so với bình thường, cũng không liên tục vui tươi hớn hở như một kẻ ngu si, nhưng ít ra trong mắt người đàn ông này chung quy vẫn có thêm ý cười nhợt nhạt.

Về phần Charles, Đường Phong phát hiện người này an tĩnh ngoài ý muốn, không hề tràng giang đại hải lải nhải với cậu cũng không hề biểu hiện ra bất cứ dáng vẻ phẫn nộ hoặc là tức giận, điều này làm cho cậu cảm thấy rất tốt, nói không chừng Charles đến đây còn có thể thu tay lại, nhanh lên, đi tìm tình khác của anh đi.

Chỉ là Đường Phong phát hiện một người đồng hành cũng có chút biến hóa, ở trên đường trở về Chino cũng chẳng hề nói chuyện, phần lớn thời gian đều là một mình nhìn ngoài cửa sổ, hoặc là cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Đường Phong không muốn giải thích điều gì, có lẽ như vậy lại càng tốt.

Sôi nổi vui vẻ đi Los Angeles, im lặng về tới căn nhà tạm thời.

Bí mật của cậu vẫn như cũ không người biết được, có lẽ đợi đến khi có cơ duyên nhất định rồi mới nói ra cũng rất tốt, cho dù giữ lại cả đời cũng chẳng sao.

. . .

. . .

Điện ảnh: Satan’s Alley

Cảnh thứ 37, ban ngày, trên núi bên ngoài nhà thờ, quay chụp bên ngoài, tu sĩ Đường độc thoại, phong cảnh sáng sớm ngày này gió biển lạnh lẽo giống như những con dao nhỏ được ngâm trong nước đá quét lên trên người tu sĩ tạo nên những vết tích không thể mờ đi, đó là khinh nhờn thần linh, là một loại nhục nhã, nhưng song song lại khiến cậu cảm thấy vui sướng.

Giống như đặt mình vào giữa ranh giới thiên đường và địa ngục, cậu song song chần chừ giữa tín ngưỡng đối với thần cùng với ác ma mê hoặc ở sâu trong nội tâm mình, mỗi một ngày mỗi một khắc đều đang ở trong thống khổ giãy dụa và dày vò.

Tu sĩ quỳ gối trên mỏm núi cao nhất ở cạnh biển, trong tay cậu nắm chặt quả cầu kim loại hướng thần cầu xin, mong thần có thể tha thứ cho tội nghiệt của cậu, song song lại yên lặng cầu phúc cho một người.

【 Anh sẽ rời đi, đến khi anh trở về, Đường, xin hãy cho anh đáp án của em 】

Lời nói ngày đó của Chris nói với cậu ở bên bờ biển vẫn như cũ vọng lại bên tai cậu, mà nay Chris đã rời đi, tu sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ kia cũng không đơn độc tạm biệt cậu, nhưng cậu vẫn thấy được ánh mắt lúc Chris rời đi nhìn về phía cậu, tuy rằng chỉ có hai giây, nhưng cậu vẫn thấy được.

Cậu không thể nói chuyện yên lặng nói ở trong lòng: Em sẽ chờ anh, em sẽ chờ anh trở về.

Mặc kệ là một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, hay là mười năm.

Đường nhắm mắt lại nắm chặt quả cầu kim loại trong tay, gió lạnh thổi tán loạn mái tóc đen ngắn của cậu, thân ảnh cậu ở nơi sơn dã mênh mông nhìn qua có vẻ nhỏ bé mà hư vô.

Dường như ở trong hoàn cảnh lớn, bọn họ cũng chỉ là một đám người vô năng vô lực đối với số phận mà thôi.

Trong kịch bản không có lời thoại, đạo diễn cũng không yêu cầu Đường Phong nói chuyện ở trong cảnh này, tu sĩ Đường lúc này vẫn như cũ đang tuân thủ lệnh cấm không thể nói chuyện với mình, nhưng Đường Phong vẫn hơi chút bỏ thêm một ít ý nghĩ của chính cậu.

Vào lúc cậu chăm chú nhắm mắt, cậu hé miệng từ nơi sâu trong cổ họng phát sinh thanh âm dường như khàn khàn, kiềm chế, khó nghe, hoàn toàn không ăn khớp với hoàn cảnh thiên nhiên mỹ lệ rồi lại sâu sắc khiến cho người ta ngứa ngáy.

Đây là tu sĩ giãy dụa đối với số phận, là đau đớn gào thét ở sâu trong nội tâm mâu thuẫn đến tột cùng của cậu.

“Cắt! Vô cùng tốt! Phần xử lý cuối cùng rất tốt Đường Phong.” Đạo diễn ở một bên đứng lên giơ ngón tay cái với Đường Phong, ngay cả Lý Nguy cũng không ngờ Đường Phong sẽ ở phần quay chụp phía sau lại mang cho ông nhiều ngạc nhiên đến vậy, năng lực lĩnh ngộ cực nhanh, thái độ hợp tác rất nghiêm túc, song song giỏi về việc nghe đạo diễn chỉ huy lại vui vẻ thảo luận tình cảm nhân vật trong phim với đạo diễn, thỉnh thoảng cũng sẽ hỗ trợ sắp xếp thay đổi lời kịch.

Nếu như không phải ông biết Đường Phong trước đây xác thực chưa từng làm diễn viên chính, ông sẽ thực sự cho rằng Đường Phong là một diễn viên lành nghề, kinh nghiệm đầy mình.