Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập thất chương: Vẻ đẹp không hoàn chỉnh.

 

Buổi tối sau khi kết thúc công việc, người của đoàn làm phim cùng đi liên hoan ở quán thịt nướng bên cạnh, đạo diễn và nhân viên công tác chủ chốt của bộ phim, cùng với hai diễn viên chính đương nhiên là ngồi cùng một bàn, đạo diễn Lý Nguy có chút tán thưởng Đường Phong, hỏi một vài vấn đề phát triển sau đó của Đường Phong, người sau cũng thẳng thắn thành khẩn trao đổi với đối phương.

Đường Phong mong muốn có thể tiếp tục ở lại Hollywood phát triển, dù sao cậu quen thuộc với phương thức hoạt động điện ảnh ở nơi này hơn, tuy rằng nội địa cũng không tệ, nhưng từ hiện nay đến xem điện ảnh nội địa đã bị hạn chế tương đối nhiều, quần chúng xem điện ảnh không phải là vấn đề, mà có vấn đề chính là một vài phía sản xuất đầu tư và liên quan đến cơ cấu.

Đường Phong nghĩ cậu hiện tại trở lại cũng chỉ là một diễn viên hạng ba, cho dù nhờ vào điện ảnh của đạo diễn Lý Nguy mà có thể đưa lên hạng hai, nhưng cậu dù sao cũng là diễn viên chính của điện ảnh đề tài đồng tính, trước đó lại có tham gia chương trình vờ như đồng tính, cũng không biết có thể bởi vậy mà phải chịu một vài hạn chế không công bằng hay không.

Hollywood lại cởi mở hơn nhiều, ở đây chỉ cần có sức hấp dẫn có kỹ năng biểu diễn thì đều có thể vực dậy, chỉ cần không phải phạm vào tội không thể tha thứ, ở chỗ này vĩnh viễn có cơ hội.

Có cơ hội, song song cạnh tranh cũng mạnh, mà trải qua cạnh tranh từ vai phụ lọt vào vai chính, từ diễn viên chính đến diễn viên thế giới, Đường Phong đối với một ít nguyên tắc trong đó lại càng hiểu, mọi người luôn luôn giỏi chuyện mình hiểu, đồng thời có thể làm rất tốt.

Chỉ cần cậu có địa vị và danh tiếng, nhân tố hạn chế cậu trước đó phần lớn đều có thể hóa thành tro bụi biến mất, đây là sự thực không thể quên, cho dù có kỹ năng diễn thì thế nào, không có tác phẩm mang tính thuyết phục thì không ai sẵn lòng đầu tư cho mình, điều này có nghĩa kịch bản mình có thể chọn sẽ ít đi.

Kịch bản tốt ai ai cũng muốn diễn, nhưng vấn đề là ở chỗ mình có cơ hội lựa chọn hay không.

“Tôi nghĩ suy nghĩ của cậu rất ổn, nói thật, nếu như cậu dự định quay xong cuộn phim của tôi liền lập tức về nước tôi sẽ ngăn cản cậu, về nước là một lựa chọn rất an toàn, nhưng làm một diễn viên cậu phải biết, dấn thân vào ngành nghề này vậy có nghĩa cậu không thể an ổn vượt qua, một diễn viên tốt luôn luôn cần mở rộng phạm vi của mình, như vậy cậu sẽ có nhiều cơ hội hơn, quen được với càng nhiều người, cũng kiến thức thế giới càng nhiều.” Lý Nguy để tay trên đùi cố sức gật đầu, song song cũng phát biểu ý nghĩ của ông.

“Hiện tại Hollywood lục tục đã có đạo diễn người Hoa xuất hiện, tôi không phải là người đầu tiên cũng sẽ không là người thứ hai, đồng dạng cũng có diễn viên người Hoa bắt đầu xuất hiện ở đây, sự tồn tại của Fiennes là mục tiêu cho toàn bộ diễn viên người Hoa nỗ lực tiến tới, trong Hollywood cũng không thiếu diễn viên ngoại quốc.” Lúc nói đến đây đạo diễn Lý Nguy dừng lại uống ngụm rượu, có thể là tiếc nuối Fiennes đã rời đi.

Ông nói tiếp: “Chúng ta đều biết nơi này có rất nhiều diễn viên người Anh, mấy năm gần đây diễn viên của Australia cũng bắt đầu đi tới Hollywood, như là Chris Hemsworth đóng vai Thor trong 《The Avengers 》, cậu ấy gần đây lại có bộ điện ảnh mới 《công chúa bạch tuyết và chàng thợ săn 》, trong phim còn có một diễn viên chính Charlize Theron sinh ra ở Nam Phi.”

( Vũ: mấy cái tên diễn viên tìm lòi mắt mới ra, còn suýt nhầm nữa chớ =..=llllll )

“Theo điện ảnh quốc tế hóa và hợp tác lan tràn, Hollywood sẽ bắt đầu dùng diễn viên ngoại quốc càng ngày càng nhiều, không lâu sau đó Trung Quốc sẽ trở thành khu tài nguyên lớn thứ hai trên toàn cầu, đứng sau nước Mỹ.” Lý Nguy vỗ vỗ vai Đường Phong, lo xa nói, “Cơ hội của cậu rất lớn Đường Phong, cậu là một diễn viên ưu tú, mà tôi tin tưởng cậu sẽ có hào quang thuộc về chính mình.”

Đường Phong lộ ra mỉm cười: “Cảm ơn đạo diễn, tôi sẽ cố gắng.”

Đường Phong trò chuyện một chút với một ít nhân viên người Hoa khác, đang ở dị quốc tha hương thường thường mới hiểu được quê nhà tốt đẹp, bọn họ có công tác và sứ mệnh của mình, song song cũng ôm lấy mộng tưởng về công tác điện ảnh, mọi người để lại phương thức liên lạc với nhau, để tiện sau đó liên hệ hỗ trợ lẫn nhau.

Ở nước ngoài, diễn viên và người công tác điện ảnh của một quốc gia thường thường đều giúp đỡ lẫn nhau, cùng chung mưu cầu phát triển, nhưng đây chỉ là thời gian ban đầu, đến cuối cùng muốn chân chính đứng ở trên đài quốc tế vẫn như cũ chỉ có thể dựa vào năng lực của mình.

“Anh và Lilith thế nào rồi?” Lúc Đường Phong đi toilet thấy Chino đứng ở trong sân, cậu đi tới.

“Đó là chuyện của tôi.” Quay đầu liếc nhìn Đường Phong, Chino có chút lạnh nhạt quay lại không thèm để ý tới người kia.

Hình như từ khi trở về từ Los Angeles, thái độ của Chino đối với Đường Phong liền trở nên lạnh lẽo, Đường Phong cũng không biết cậu đắc tội người này ở chỗ nào.

“Anh đang giận tôi?” Đường Phong cũng không rời đi ngay.

Chino trầm mặc đưa lưng về phía người kia, Đường Phong không gấp, cậu chờ đối phương trả lời, cậu biết Chino người này chính là một người không kìm nén được, thanh niên đều như vậy.

“Vì sao cậu lại thiếu tự trọng như vậy? !” Quả nhiên, chưa đến ba phút Chino liền nói ra, chỉ là Đường Phong không hiểu lắm, cậu thiếu tự trọng lúc nào.

“Tôi thiếu tự trọng?”

Chino mạnh mẽ xoay người, trong mắt hàm chứa tức giận, giọng nói mang theo chất vấn nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu rốt cuộc vì cái gì mà muốn ở cạnh Charles, còn có Lục Thiên Thần kia, là vì đóng phim hay là vì nổi danh?”

Có lẽ có một chút chất vấn và vu tội, thế nhưng Đường Phong không giận, cậu chỉ là cười lắc đầu: “Tôi và bọn họ từng có quan hệ là vì nổi danh và đóng phim, vậy chẳng lẽ nếu như tôi ở bên một người không có danh tiếng không có tài phú mới là tình yêu thực sự? Chino, chín chắn một chút, chúng ta đều là người trưởng thành, có quyền tự do chọn lựa, tôi cũng không vì ham danh lợi mà lên giường với bất cứ ai.”

Chino cư nhiên còn đang tức giận chuyện đã xảy ra ở Los Angeles, nhưng đây là việc tư của cậu, Đường Phong không thích người khác bởi vậy mà trách mắng cậu, hoặc là đội lên đầu cậu cái mũ đạo đức, cậu sẽ không quản Chino kết giao bạn bè với ai, song song cũng không hy vọng người khác ràng buộc cậu, cậu là một người trưởng thành, biết mình đang làm cái gì.

Cậu và Charles hoặc là Lục Thiên Thần xảy ra quan hệ, cũng không có nghĩa cậu là một người tùy tiện.

Fiennes đời trước sống một mình, Đường Phong đời này cũng thích dựa theo ý thích của mình mà sống, cái nhìn của người khác không liên quan đến cậu, cuộc sống là của chính cậu, cậu có đủ kinh nghiệm và từng trải cuộc sống, cậu biết mình nên làm gì không nên làm gì, tuyệt không muốn bởi vì lấy lòng người khác mà kìm nén chính mình.

Đây là Fiennes chân thật, cũng là chân thật Đường Phong.

“Không nên là như thế này.” Chino có chút uể oải lắc đầu, giống như Đường Phong trong suy nghĩ của anh không nên như vậy.

“Vậy anh nghĩ tôi hẳn là như thế nào?”

Chino nhìn về phía người kia, lập tức thở dài: “Tôi không biết.”

“Anh nghĩ tôi là thần tiên không ăn nhân gian khói lửa sao? Không biết tức giận, không biết phẫn nộ, giữ mình trong sạch không có nghĩa là tôi phải cấm dục, song song lại nghĩ tôi hẳn là nên được bảo hộ? Không, Chino, đó không phải tôi.” Người kia tiến lên vỗ vỗ vai Chino, “Tôi và anh đều là đàn ông, bản tính đàn ông có phần lớn tôi đều có, chỉ là tôi biết tiết chế mà thôi.”

“Vậy cậu cũng không nên lên giường với Lục Thiên Thần!” Thanh âm của Chino có chút lớn, may là vị trí của họ tương đối hẻo lánh, nếu không Đường Phong nhất định sẽ cho Chino một quyền, có ai lại thích người khác đem việc tư của mình lớn tiếng hô lên.

“Chino.”

Chino đột nhiên ôm lấy vai Đường Phong, ngực của anh trên dưới phập phồng tâm tình có chút kích động, con mắt chăm chú nhìn vào người kia: “Tôi. . . Tôi không thích cậu như vậy, tuyệt không thích.”

“Charles có thể, Lục Thiên Thần có thể, vậy tôi có phải là. . .”

Đường Phong không để Chino nói hết lời, cậu vươn tay che miệng đối phương, chắc như đinh đóng cột nói: “Không!”

“Vì sao không? Vì sao tôi không thể? !” Chino một tay kéo mở tay Đường Phong, ôm người kia làm bộ sẽ hôn xuống, hai người bọn họ lôi kéo nhau, Chino lung tung hôn lên người kia, Đường Phong một tay nắm vai đối phương, một tay nắm lại nhanh chóng đánh lên bụng Chino.

Người đàn ông uống qua rượu rất nhanh bị ép lui ra phía sau hai ba bước ngã ngồi xuống đất, Đường Phong không có cách nào trách móc Chino, Chino giống như một chú cún nhỏ bị thương ôm đầu ngồi dưới đất, trong miệng phát sinh thanh âm đau đớn.

“Chino.” Đường Phong gọi tên anh.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi biết tôi không nên như vậy, tôi cũng biết cậu không phải Fiennes, thế nhưng tôi thực sự khó chịu, lúc thấy cậu ở cạnh Lục Thiên Thần. . . Tôi không biết tôi bị sao nữa.” Chino nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Đường Phong đi qua cong xuống thắt lưng vỗ vỗ vai Chino: “Được rồi, đừng giống như trẻ con ngồi ở dưới đất chơi xấu, lần sau còn làm bừa với tôi hoặc là nói mấy lời khiến người khác không vui, tôi sẽ đánh anh thật đấy.”

“Cậu đánh đau tôi.” Chino cười khổ một tiếng, bị Đường Phong đánh cho một quyền, rượu cũng tỉnh hơn không ít.

“Vậu anh nên biết tôi không phải dễ chọc.” Đường Phong ôm hai tay cười cười ở bên cạnh, “Cho nên đừng đem tôi coi như Fiennes, Chino, anh hẳn là bước ra khỏi cái bóng của Fiennes, nghĩ lại xem anh có thực sự yêu anh ấy như vậy không, nếu anh thực sự yêu anh ấy vậy vì sao trong 7 năm cũng chưa từng phát hiện, mà thẳng đến khi anh ấy chết anh mới biết anh yêu anh ấy?”

“Tôi. . .”

“Trở về suy nghĩ cho kỹ.”

Một người nếu như yêu một người đã chết, muốn yêu, đã sớm yêu.

Cần gì phải luôn luôn đợi, luôn luôn không phát hiện.

Chuyện này cũng là vấn đề Đường Phong sau khi trở về mới bắt đầu suy nghĩ, có thể Chino yêu chỉ là một kết cục không hoàn chỉnh, một người đàn ông đã chết nhìn như hoàn mỹ.