Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập bát chương: Cạm bẫy.

 

Rất nhiều đạo lý đều là người khác không có cách nào nói cho bản thân, Đường Phong cũng không cho rằng lời cậu nói có thể có tác dụng gì đó đối với Chino, nhưng ít ra còn có thể cho Chino hiểu rõ, mau chóng bước ra từ trong cái bóng của Fiennes, cậu biết Chino sớm muộn gì cũng sẽ đem Fiennes đặt ở trong hồi ức, chỉ là thời gian này hẳn là nên ngắn đi một chút.

Cậu sẵn lòng làm bạn với Chino, về phần cái khác, vẫn là quên đi.

“Sao đời trước không có nhiều người tỏ tình với mình như vậy chứ?” Đường Phong nhìn vào gương mặc quần áo.

Hai ngày này không có phần diễn của cậu, cậu có thể có thời gian đi làm một vài việc khác, hôm qua bé Annie lại gọi điện thoại cho cậu mời cậu đến nhà cô bé làm khách, lần trước là bởi vì tảo mộ cho Fiennes mà để lỡ, lần này nếu như tiếp tục từ chối chỉ sợ sẽ khiến cô bé thương tâm, Đường Phong không có biện pháp nhẫn tâm với trẻ nhỏ đáng yêu, dù sao cậu vừa vặn có hai ngày nghỉ liền sảng khoái đồng ý.

Nhà Annie ở ngay Philadelphia, từ chỗ nhà trọ của Đường Phong đi đường chỉ mất có hai tiếng, Đường Phong dự định hôm nay đi tới đó, ở nhà Annie nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lại trở về.

“Đời trước? Nghe có vẻ giống như đời trước cậu không được hoan nghênh cho lắm, Lục Thiên Thần thổ lộ khiến cậu tâm hoa nộ phóng, Đường Phong bảo bối thiếu thốn tình yêu của tôi.” Giọng điệu ngả ngớn ngoại trừ Charles ra cũng sẽ không có ai thuận miệng như vậy, người đàn ông kia mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám nhạt tựa ở cạnh cửa, cũng không biết tới từ lúc nào.

Còn hơn Lục Thiên Thần đến, Charles mới là kẻ rảnh rỗi chân chính.

“Đúng vậy, trước khi tôi rơi xuống nước cũng không được mấy người hoan nghênh.” Mặc quần áo, Đường Phong đi tới đầu giường lấy đồng hồ đeo tay ra xem, buổi sáng tám giờ rưỡi, cậu có thể đến nhà Annie vào trước bữa trưa.

“Tính ra chính tôi đã khai quật ra sức hút của cậu, bảo bối nhi.”

“Ờ, cảm ơn.” Từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp điểm tâm ngọt tinh xảo mới mua hôm qua làm quà kết bạn, Đường Phong đi tới chỗ cửa, vào lúc lướt qua Charles người sau kéo cánh tay cậu lại.

“Tôi rất thích trẻ con.” Charles cười đến xán lạn, “Nhất là bé gái dễ thương.”

Biểu tình này nhìn vào trong mắt Đường Phong sao lại tà ác như vậy chứ?

“Ông chú kỳ quái đáng sợ.” Đường Phong lắc đầu bỏ qua Charles đi xuống dưới lầu, Lục Thiên Thần đang ngồi ở trước bàn ăn xem báo, cậu nói, “Tôi muốn đến nhà Annie hai ngày, anh đi không?”

Charles theo ở phía sau nhếch miệng hừ lạnh một tiếng.

Lục Thiên Thần từ phía sau tờ báo lộ ra cái đầu, lạnh nhạt trả lời: “Tôi ghét trẻ con.”

. . .

. . .

“Cậu thực sự thích bé gái?” Lục Thiên Thần ngồi trên sô pha, hai tay ôm trước ngực.

“Không, tôi hận chết trẻ con.” Charles lấy tư thế đồng dạng ngồi ở bên cạnh Lục Thiên Thần, bọn họ đều đang nhìn Đường Phong và bé Annie cùng nhau chơi súng bắn nước ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh chạm đất, thật không rõ trẻ con tùy hứng lại ngu ngốc có cái gì hay, mấy đứa trẻ bốn năm tuổi này không chỉ không hiểu chuyện, phần lớn còn biến thành tiểu ma đầu dưới sự dung túng của gia trưởng.

Lục Thiên Thần không thích trẻ con, bởi vì anh căn bản không có kiên trì chơi với trẻ nhỏ, cũng không có biện pháp giao lưu.

Charles không thích trẻ con, bởi vì anh nghĩ mấy đứa trẻ cãi nhau giống hệt mấy con chim sẻ trên bay dưới nhảy khiến anh cảm thấy phiền lòng.

Cho nên ánh mắt bọn họ cũng không đặt trên người Annie giống như một cô búp bê nhỏ, mà là trên người Đường Phong bởi vì bị súng bắn nước bắn tới mà ướt tóc cùng với áo sơ mi.

“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không theo đến đây, hai ngày này không phải cậu có một bữa tiệc rượu cần tham gia sao?” Charles liếc nhìn người bạn ở bên cạnh.

“Hai ngày này không phải cậu có chuyện làm ăn cần bàn bạc sao?” Đường nhìn của Lục Thiên Thần tạm thời từ trên người Đường Phong chuyển qua trên người Annie bên cạnh, anh híp híp mắt, “Chung quy cảm thấy cô bé tên Annie này có một chút quen thuộc.”

“Nó là con riêng của cậu?” Charles chẳng quan tâm mở ra một câu vui đùa không tốt.

“Nó càng giống con cậu không phải sao? Nhìn màu tóc nâu đậm kia xem, quả thực là giống cậu như đúc.”

Bên ngoài cửa sổ, Đường Phong xắn lên ống quần chơi một hồi lâu với bé Annie vẫy vẫy tay với hai người đàn ông ngồi ở trong phòng, ý bảo Charles và Lục Thiên Thần cùng ra ngoài chơi, hai người không hẹn mà cùng xua tay lắc đầu mỉm cười, biểu thị bọn họ ngồi ở trong phòng là được.

Nếu như không phải lo lắng Đường Phong, bọn họ còn lâu mới muốn đến chỗ này chơi với trẻ con gì gì đó.

Điện thoại di động của Charles đột nhiên vang lên, Lục Thiên Thần nhìn sang.

“An toàn đệ nhất.” Charles mỉm cười mở điện thoại di động mở mail, ngay lúc bọn họ vừa tới nhà bé Annie, anh liền đem tên bố của Annie và địa chỉ tòa nhà ghi nhớ, những tin tức này sẽ giúp Charles điều tra gia đình Annie rốt cuộc có lai lịch thế nào.

Quả thật là thói quen nghề nghiệp tốt đẹp, mặc kệ thân ở nơi nào cũng đều thói quen điều tra thân phận người lạ.

Nhanh chóng xem xong nội dung mail, Charles điềm nhiên như không thu lại di động, nhìn bé Annie cười đến hài lòng bên ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói: “Không điều tra được.”

. . .

. . .

Sáng sớm hôm sau, Đường Phong cùng Charles và Lục Thiên Thần trở về, bé Annie còn đang ở cửa được bảo mẫu ôm lưu luyến phất tay với bọn họ.

“Ba ba” của bé Annie đứng trên sân thượng tầng hai, lúc hắn thấy xe của Đường Phong bọn họ rời khỏi tầm nhìn liền xoay người gọi điện thoại.

“Ông chủ, bọn họ đã đi.” Người đàn ông đè thấp thanh âm.

【 tiểu thư chơi vui chứ? 】 một đầu khác của điện thoại truyền đến tiếng nói trầm thấp đặc biệt của Albert, giống như thanh âm bộc bạch trên sân khấu kịch Shakespeare, mang theo một cỗ hương vị hoa lệ.

“Tiểu thư Annie và ngài Đường Phong chơi rất vui.” Người đàn ông báo đúng sự thật, trẻ con dù thông minh có tâm cơ đến cỡ nào thì chung quy vẫn là trẻ con, bản tính ham chơi cũng không bởi vậy mà thay đổi.

【 vậy thì tốt 】

“Ông chủ, cần hành động sao?” Người đàn ông thử hỏi.

【 không, như bây giờ cũng rất tốt, tôi hi vọng trong quá trình cậu ấy trưởng thành có vết tích của tôi, nhưng không hy vọng ngắt lấy quả xanh quá sớm, để Annie tiếp tục bảo trì liên hệ với Đường Phong 】

“Vâng, ông chủ.”

Hạ thấp tính cảnh giác của cậu, chậm rãi, từng bước một, hưởng thụ lạc thú mà săn bắn mang đến.

. . .

. . .

Điện ảnh: Satan’s Alley

Cảnh thứ 43, ban ngày, trấn nhỏ phụ cận nhà thờ, quay chụp bên ngoài, tu sĩ Đường.

Tu sĩ cùng mấy người đồng nghiệp của tu viện đi tới phụ cận nhà thờ chọn mua vật tư, bởi vì vật phẩm cần mua tương đối lộn xộn, bọn họ đều tự phân công nhiệm vụ đi mua.

Đường cần mua một ít đồ dùng sinh hoạt giản đơn, như là bột mì các loại, ở quê hương cậu vẫn luôn ăn cơm tẻ, linh mục già cũng nhập gia tùy tục cùng ăn cơm tẻ với cậu, nhưng cũng có lúc linh mục già sẽ làm bánh mì cho cậu, cậu rất thích thứ ngon miệng xốp xốp mềm mềm đó, chỉ là bây giờ ăn nhiều nên bắt đầu tưởng niệm cơm tẻ của cậu.

Tưởng niệm rất nhiều rất nhiều thứ, tỷ như người.

Chris đã đi nửa năm, trong nửa năm này nếu như không phải Chris thỉnh thoảng viết thư cho cậu, cậu sẽ cho rằng người đàn ông đã từng có hành vi thân mật với cậu đã triệt để rời khỏi thế giới của cậu.

Đường đi tới một cửa hàng bột mì, ông chủ hiện tại cũng biết cậu, không cần giống như lúc đầu khoa tay múa chân và viết chữ trên giấy, ông chủ cũng đã chuẩn bị tốt bột mì cho cậu.

Đường thanh toán tiền, cậu cùng với công nhân trong cửa hàng cùng nâng bột mì đưa lên xe ngựa, bột mì toàn bộ nhà thờ cần cũng không phải một túi nho nhỏ là có thể giải quyết.

Cậu nhớ tới Chris, lần đầu tiên chính là Chris mang cậu đi tới trấn nhỏ mua vật tư, anh nói cho cậu làm thế nào giao lưu với ông chủ, làm thế nào để đánh xe ngựa, cậu đột nhiên bắt đầu nhớ Chris, theo người đàn ông anh tuấn tóc vàng rời đi, thời gian trôi qua, cậu càng ngày càng không thể kiềm chế bản thân nhớ tới anh.

Đây là tội, nhưng cậu đột nhiên lại không quan tâm. Mỗi một ngày sinh hoạt đều không thú vị, cậu nghĩ mình sắp bị buồn chết mất.

“Hi, tu sĩ, công việc nặng nhọc cứ để tôi làm đi, trời ạ, tay cậu vừa trắng vừa mềm, còn đẹp hơn cả bàn tay của tiểu thư nhà Andrew. Tu sĩ, cậu là người phương Đông đầu tiên đến nơi này, nghe nói người ở chỗ các cậu biết bay là thật sao? Ôi, thượng đế, tu sĩ, làm da của con gái chỗ các cậu cũng trơn mềm giống như cậu sao? Chúng nó, chúng nó nhìn qua rất. . .” Công nhân cửa hàng bột mì nuốt nước miếng một cái, bàn tay thô ráp dường như sẽ sờ lên người kia.

“Tom! Làm việc của mày đi, đừng làm phiền tu sĩ!” Ông chủ từ bên trong hô to một tiếng, Tom nhếch miệng âm thầm chửi một tiếng tiếp tục đem túi bột mì đưa lên xe.

Đường đến bên xe ngựa đứng nhìn, cậu không thích cái tên Tom này, từ một tháng sau khi Chris rời đi, mỗi lần cậu đến đây mua bột mì, Tom đều dùng ánh mắt khiến người ta khó chịu nhìn cậu, có lẽ sau khi biết cậu không thể nói chuyện nên cố ý ghé vào tai cậu nói vài lời hạ lưu khó nghe.

Người ở đây càng thờ thần hơn cả trong tưởng tượng của cậu, cũng thô tục hơn trong tưởng tượng của cậu.

Tom và Chris so ra giống như bùn lầy trên mặt đất bị nước mưa dầm qua cùng với mây trắng trên bầu trời.

Cậu càng trở nên nhớ Chris.

Chris, anh rốt cuộc lúc nào mới có thể trở về?

Chris, trong tim em đã có đáp án.