Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập cửu chương: tình cờ gặp Harvey.

 

Cảnh 43 của bộ phim thuận lợi hoàn thành, điều này cũng có nghĩa bộ điện ảnh 《 ác ma đường mòn 》 đã hoàn thành một nửa, cách ngày đầu tiên quay phim cũng đã qua hơn một tháng, trọn bộ điện ảnh có thể hoàn thành trong vòng ba tháng đúng theo dự tính.

Đạo diễn Lý Nguy nắm chặt thời gian quay chụp điện ảnh rất tốt, điều này cho phép bọn họ sau khi hoàn thành quay chụp có thể đi tham gia các lễ điện ảnh lớn của năm nay, mặc kệ là nhân viên công tác điện ảnh hay là diễn viên, đều có cơ hội có thể nhận được giải thưởng tương ứng trên danh nghĩa, thậm chí là nhận được giải thưởng lớn cuối cùng.

Lúc Đường Phong ở trong phòng hóa trang tháo trang sức gặp Chino, ngày hôm nay cũng không có phân cảnh của Chino, Chino đi tới phim trường chào hỏi với mấy người nhân viên công tác, sau đó liền trực tiếp tìm đến Đường Phong.

“Tôi là đến xin lỗi, không phải ở trạng thái say rượu cũng không phải vào lúc nào khác, Đường Phong, xin hãy chấp nhận sự áy náy chân thành tha thiết nhất của tôi, tôi vì buổi tối hôm đó thất lễ mà cảm thấy hết sức có lỗi, xin lỗi.”

Vừa mở màn chính là một bộ dáng dấp đứa trẻ ngoan, thiếu chút nữa khiến Đường Phong nhịn không được vươn tay đến vỗ vỗ đầu Chino.

“Xin lỗi trên miệng rất không có thành ý.” Đường Phong nhìn đồng hồ đeo tay, “vừa lúc đến giờ ăn trưa, mời tôi ăn cơm đi, tôi biết gần đây có một nhà hàng Nhật bản ăn khá ngon.”

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Đường Phong gắp miếng cá sống chấm vào mù tạt rồi nhét vào miệng, đối với cơm trưa miễn phí được người khác mời, cậu một chút cũng sẽ không khách sáo, mà một bữa cơm bình thường thế này đối với một người có giá lên đến trăm triệu như Chino mà nói thì ngay cả chín trâu mất một sợi lông cũng không được tính.

“Nếu cậu thích ăn sashimi(*), tôi biết có một nhà hàng ăn ngon hơn, lần sau tôi đưa cậu đến.” Chino ngồi đối diện Đường Phong, phần lớn thời gian anh chỉ là nhìn người kia ăn, còn mình thì thỉnh thoảng mới động động chiếc đũa.

(*) Sashimi: 1 loại đồ ăn truyền thống của Nhật với thành phần chính là hải sản tươi sống.

“Không cần phiền phức như vậy, lần sau đến lượt tôi mời, thế nhưng anh biết ăn lẩu không? Tôi thích ăn lẩu, mỗi lần ăn lẩu tôi đều có một loại cảm giác hạnh phúc.”

Sau khi sống lại thỉnh thoảng ăn một lần liền cảm thấy muốn quên cũng không được, thẳng đến khi thực sự ở Trung Quốc, Đường Phong mới biết cơm Trung trước đây cậu ăn có bao nhiêu không chính cống.

Chino đương nhiên là gật đầu đáp ứng, anh cầu còn không được.

“Đường Phong, tôi có một việc muốn nói với cậu.” Buông chiếc đũa, hai tay Chino đặt trên đầu gối ngồi thẳng thắt lưng.

Hình dạng Chino nghiêm túc khiến Đường Phong cũng dừng đũa, cậu nhấp một ngụm chè xanh, hỏi: “Ừ, chuyện gì?”

“Từ giờ trở đi tôi muốn theo đuổi cậu, tôi không hề đem cậu trở thành thế thân của Fiennes, đây là điều tôi nhất định phải sớm nói rõ, tôi biết cậu là Đường Phong, hiện tại tôi đã cực kỳ rõ ràng tâm của chính mình.” Chino hơi nhíu lại lông mày, hai mắt nhìn thẳng Đường Phong, nhìn qua cực kỳ nghiêm túc.

Anh tiếp tục nói: “Tôi nghĩ cậu nói đúng, nếu như tôi thực sự yêu Fiennes vậy sẽ không trải qua 7 năm mới phát hiện ra rằng tôi yêu anh ấy, thế nhưng hiện tại thì khác, trong tim của tôi có một loại cảm giác mạnh mẽ, mỗi một lần nhìn thấy cậu tôi luôn cảm thấy cuộc sống tràn ngập sức sống và ý nghĩa.”

“Cậu chính là ý nghĩa cuộc sống của tôi, Đường Phong.” Trong mắt Chino lộ ra hai đống lửa, hừng hực thiêu cháy.

Điều này ngược lại làm Đường Phong có chút không biết trả lời như thế nào, Chino chấp nhất khiến cậu không biết phải làm sao, tiếp tục cự tuyệt chỉ sợ sẽ kích thích Chino không cam lòng, trái lại lại càng trở nên muốn theo đuổi cậu, tâm lý phản nghịch của thanh niên luôn luôn rất nghiêm trọng.

“Được, nhưng anh phải chuẩn bị dài dài đấy.” Đường Phong sảng khoái đáp ứng, dù sao cậu có đáp ứng hay không thì Chino cũng sẽ làm chuyện anh ta muốn.

Cho cả hai bên một cái cơ hội, để thời gian nghiệm chứng tất cả, Đường Phong biết kết quả cuối cùng sẽ là cái gì.

Bởi vì, chuyện như vậy cậu thấy nhiều lắm.

Sau khi ăn xong bữa trưa Chino lập tức đề xuất muốn lái xe đưa Đường Phong quay về nhà trọ, trước đó đương nhiên cũng nói qua để Đường Phong dọn đi ra ngoài, bởi vì ở trong nhà trọ còn có hai người khác, thế nhưng Đường Phong lấy lý do không tiện mà cự tuyệt.

Tình huống hiện nay của cậu chỉ có thể cho phép cậu và Lục Thiên Thần cùng với Charles ở cùng nhau, hơn nữa hai người đàn ông kia ở mặt ngoài thì đều được cho là một quý ông, không cần lo lắng sẽ làm chuyện gì bất lợi với cậu, đề tài cùng chung giữa họ cũng coi như nhiều, ở chung xem như là khá ổn.

Chino cũng không miễn cưỡng Đường Phong, ngay lúc hai người tính tiền chuẩn bị trở lại, ở cửa bọn họ gặp một “người quen”.

“Bác sĩ Harvey, anh cũng tới nơi này ăn sao?” Lúc Chino nhìn thấy người quen liền lập tức giơ tay chào hỏi đối phương, Đường Phong còn lại là yên lặng đứng ở một bên, đường nhìn nhìn như lơ đãng đảo qua đứa trẻ và người phụ nữ bên cạnh Harvey.

Cha mẹ Harvey là giảng viên đại học, bản thân anh lại là bác sĩ xuất sắc, mà vợ anh cũng có xuất thân tốt và là một giáo viên dạy đàn dương cầm, bọn họ kết hôn sắp tới mười năm, có một đứa con năm nay sáu tuổi, là một bé trai mắt màu bích lục đáng yêu.

Ánh mắt kia quả thực giống hệt Harvey, xanh biếc giống như ngọc bích, dưới ánh nắng mặt trời giống như một hồ nước lóe ra thứ ánh sáng khác biệt.

“Ừ, hôm nay nghỉ ngơi nên đưa người nhà đi chơi, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt, gần đây thật là có duyên.” Harvey nở nụ cười, anh rất tự nhiên đem ánh mắt dời về phía người đàn ông phương Đông bên cạnh Chino, trên khuôn mặt vẫn như cũ là nụ cười như quý ông, “Vị này nhất định là ngài Đường gần đây hợp tác trong bộ điện ảnh mới nhất trong miệng Chino, Đường Phong, Chino lần trước một mực khen cậu đấy.”

“Xin chào, tôi là Harvey, rất vui vì được gặp cậu.”

Đường Phong thản nhiên cười cười, vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt liền buông lỏng: “Tôi cũng vậy.”

Harvey sau đó lại giới thiệu Leona và con trai Ben, mọi người chào hỏi một chút, Đường Phong ở trong toàn bộ quá trình vẫn luôn duy trì mỉm cười, nhàn nhạt, lễ phép, lại mang vài phần cảm giác xa cách.

“Mắt của chú giống như quả nho đen, giống hệt con mắt của chú Fiennes.” Ben sáu tuổi ngẩng đầu, có chút ngốc ngốc nhìn Đường Phong.

“Cảm ơn lời khen của con, Ben.” Đường Phong chủ động ngồi xổm xuống để tiện trò chuyện với Ben, cậu vươn tay qua lộ ra dáng cười tự nhiên xán lạn: “Chú là Đường Phong.”

“Ben, con rất vui vì được gặp chú.” Ngượng ngùng cười cười, nhóc Ben tiến lên vươn tay nhẹ nhàng ôm người đàn ông kia một chút, Đường Phong nhắm mắt ôm lại, lần trước cậu ôm Ben là vào lúc nào?

Hình như là hai năm trước, không nghĩ tới Ben còn nhớ cậu, còn nhớ tới chú Fiennes.

“Thằng bé rất thích cậu, điều này quả là hiếm thấy, bình thường gặp phải người lạ nó luôn luôn hờ hững, nhưng hôm nay lại chủ động ôm cậu.” Harvey có chút ngạc nhiên nói, đường nhìn dần dần rơi lên trên người Đường Phong, đích xác, tựa như lời Ben nói, Đường Phong có đôi mắt đen láy rất giống Fiennes.

Ở trong đó dường như tràn đầy bí ẩn, luôn luôn khiến cho người khác nhịn không được muốn tìm hiểu, muốn thăm dò.

Chino cười ha ha, tự hào vung lên cằm: “Đó là đương nhiên, tôi đã nói sức hút của Đường Phong rất lớn, ai gặp qua cậu ấy đều sẽ thích cậu ấy.”

Đối với Chino khích lệ Đường Phong lựa chọn coi nhẹ, cậu nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhóc Ben, sau đó liền đứng lên.

“Ngài có một đứa con đáng yêu.”

Về phần cái khác, cậu không nói ra được nhiều hơn.

“Cảm ơn.” Harvey mỉm cười gật đầu, vẫn đứng ở cửa không đi vào, “Các cậu dự định trở về sao?”

“Đúng vậy, buổi chiều không có công tác, trở về nghỉ ngơi một chút.” Chino đúng sự thật nói.

Harvey đề nghị: “Vậy không bằng buổi chiều cùng nhau đi uống chén trà thế nào? Fiennes lúc còn sống thường thích uống trà. . .” Người đàn ông này nói đến phía sau dường như vẻ mặt có chút buồn bã, người vợ ở bên tiến lên an ủi Harvey.

“Đây không phải là lỗi của anh, thân ái.” Leona nắm bàn tay của chồng, cô vẫn luôn là một người phụ nữ hiền lành, Đường Phong không biết lúc cô kết hôn với anh ta liệu có biết chuyện cậu và anh ta qua lại với nhau hay không, có thể biết, có thể không biết, mặc kệ thế nào Leona và Harvey hiện tại là một đôi hạnh phúc.

“Ai, nếu như tôi vẫn luôn ở cạnh cậu ấy. . .”

Đường Phong chen vào lời nói của Harvey: “Ngài có gia đình của ngài, có vợ có con, cho dù thân là bác sĩ gia đình của Fiennes thì cũng không thể mỗi giờ mỗi phút ở bên anh ấy.”

“Cảm ơn cậu.” Harvey mặt hướng về phía Đường Phong lộ ra mỉm cười.

Đường Phong tùy ý cười cười, kỳ thực cậu không hẳn là thích uống trà, chỉ là trước đó vì để dưỡng sinh mới học uống trà, cậu cũng không hy vọng Harvey ở bên cạnh cậu, bởi vì cậu không thích Harvey, cậu thậm chí là ghét người đàn ông phản bội cậu này.

Cho tới bây giờ cũng là như vậy.

“Buổi chiều ngài Đường cũng cùng đi uống trà đi.” Harvey đồng dạng mời Đường Phong.

Chino ở một bên lộ ra hình dạng chờ đợi, chỉ là Đường Phong lắc đầu từ chối: “Thật xin lỗi, buổi chiều tôi còn có việc.”

“Vậy thực sự là quá đáng tiếc.” Lộ ra biểu tình thất vọng, Harvey lại lộ ra nụ cười của một quý ông, “Vậy sau đó có cơ hội nhất định phải cùng nhau uống trà.”

“Trên thực tế tôi thích cà phê hơn.”

“Cà phê cũng không tệ.”

Trò chuyện đến đó kết thúc, Đường Phong nhìn về phía Chino đứng ở bên: “Không bằng tự tôi trở về, anh và ngài Harvey tụ họp một chút.”

“Không không không, tôi đưa cậu về, đây là việc tôi đã nói rồi.” Chino vừa nghe lập tức tạm biệt với người một nhà Harvey, “Harvey, tôi đưa Đường Phong về trước, chút nữa đến tìm anh sau.”

“Tạm biệt.” Vừa chào hỏi xong Đường Phong liền xoay người rời đi, Chino theo sau nhanh chân đi tới.

Mặc dù vừa rồi Đường Phong biểu hiện nho nhã lễ độ, nhưng Chino quen biết Đường Phong cũng hơn một tháng rất rõ vừa rồi biểu hiện của Đường Phong cũng không ôn hòa như bình thường khiến người khác thoải mái.

“Cậu không thích Harvey sao?” Chino thử hỏi.

Đường Phong bước về phía trước: “Tôi chỉ là không thích bác sĩ.”

Còn có bệnh viện, thuốc đắng, cùng với nước trà khó uống, thức ăn đơn điệu và một người bác sĩ tên Harvey.

 

 

Đệ tam thập chương: Harvey thăm dò.

 

“Đường Phong, anh biết một người bác sĩ tên Harvey không? Anh ta nói muốn gặp anh.” Người đại diện tiểu Vũ mở cửa phòng xe đi đến, vừa rồi có một người tự xưng là bác sĩ Harvey đến đây, tiểu Vũ cũng không biết Đường Phong biết người kia.

Thấy sắc mặt Đường Phong không tốt, cô có chút lo lắng hỏi: “Anh không phải là mệt nhọc quá độ mới gọi bác sĩ đến đây đấy chứ, có chỗ nào không khỏe, mau mau cho tôi xem xem.”

Tiểu Vũ lo lắng lập tức vọt tới, níu lấy vai Đường Phong trái nhìn phải ngắm, vô cùng khẩn trương.

“Tôi không bị bệnh, thân thể cũng rất tốt, được rồi tiểu Vũ, cô để bác sĩ Harvey vào đi, anh ta là bạn của Chino.” Chỉ là không biết vì sao lại tìm đến cậu.

Đường Phong lần trước gặp mặt Harvey cũng chỉ là chuyện cuối tuần, biểu hiện của cậu không tính là nhiệt tình cũng không đến mức thất lễ, nhưng thái độ hơi chút khách sáo lạnh nhạt hẳn là có thể để Harvey hiểu rằng cậu không muốn kết bạn với anh ta.

Vì sao Harvey lại tới tìm cậu?

Đường Phong ngồi trên sô pha nhẹ nhàng nhéo nhéo mi tâm đau nhức, chẳng lẽ có liên quan đến Chino? Chỉ là nhìn qua Harvey cũng vừa quen Chino không lâu.

Thế giới lớn như vậy, hết lần này tới lần khác lại gặp gỡ, lẽ nào đây là vận mệnh?

Nhưng cậu hiện tại đã không phải là Fiennes, mà Harvey sớm đã thành gia lập nghiệp có vợ xinh đẹp hiền lành và đứa con thông minh đáng yêu, bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình, chẳng dính dáng gì đến nhau.

Chỉ chốc lát sau tiểu Vũ mang theo Harvey đến đây, Đường Phong không để tiểu Vũ rời đi, cậu không muốn đơn độc ở cùng Harvey, cùng người đàn ông đã từng chăm sóc cậu, đã cho cậu hứa hẹn và mong muốn, nhưng lại đơn giản nuốt lời xa rời cậu.

Tình yêu đẹp đẽ mà hư ảo, ở trước mặt thế giới hiện thực lại yếu đuối đến vậy, nhẹ nhàng chạm vào là lập tức tan thành mảnh nhỏ.

Thật cám ơn anh ta ở trên con đường cuộc sống thương tổn cậu, cho cậu biết rất nhiều đạo lý có liên quan đến thế giới này, nhiều lúc không phải cậu quá mức hiện thực, mà là thế giới hiện thực vốn đã hiện thực như vậy.

Một phút trước còn nói với mình muốn cùng mình sống qua trọn đời, công bố yêu mình đến thế nào, muốn cùng nhau mua một nông trường ở Bắc Âu trải qua thế giới hai người, lại rất có thể vào một phút sau sẽ đi tới trước mặt mình nói lời xin lỗi.

【 xin lỗi, chúng ta chia tay đi. 】

【 vì sao? 】

【 em và anh đều là đàn ông, chúng ta tương lai không có con, không có gia đình, cũng sẽ không có tương lai 】

Cũng chỉ là kiếm cớ mà thôi, trên thế giới này trẻ em bị vứt bỏ nhiều như vậy, bọn họ có thể nhận nuôi mấy người cô nhi, cái gì gọi là tương lai, cái gì gọi là gia đình, chỉ là anh sớm đã buông tay mà thôi.

Cuộc sống nông trường Bắc Âu nghe có vẻ rất chán, chẳng qua anh không thể buông tha cuộc sống thư thích hiện tại, không có cách nào rời khỏi xã hội thượng lưu đi làm bạn với dê bò, không thể chịu đựng áp lực đến từ quanh thân càng không có cách nào dứt khoát rời khỏi hoàn cảnh này.

Nói đến cùng, cũng chỉ là một người không có chấp nhất với tình yêu. Kiếm cớ càng nhiều, chỉ có thể khiến người ta càng thêm coi thường anh thôi.

Không có dũng khí chính là không có dũng khí, ai bảo Fiennes không chỉ là một người đàn ông, mà còn là một người đàn ông thân mang bệnh nặng?

“Bác sĩ Harvey, sao anh lại đến đây?” Đường Phong mỉm cười nhìn về phía người đàn ông luôn luôn trang phục quý ông, nhiều năm qua đi nhưng thói quen của Harvey vẫn không thay đổi, thích cuộc sống sang trọng, quần áo đều là nhãn hiệu cao cấp, về vấn đề ăn uống lại càng thêm chú ý.

Cậu lúc đó dĩ nhiên cho rằng Harvey có thể vì cậu mà buông tha cuộc sống xa hoa, cùng cậu đi đến Bắc Âu nuôi bò chăn dê, hiện tại ngẫm lại cảm thấy mình lúc đó thật khờ, lúc ấy còn một lòng suy nghĩ cậu thậm chí có thể bởi vậy mà buông tha sự nghiệp diễn nghệ của mình.

Mà Fiennes khi đó, vừa mới nhận được một trong ba giải thưởng ảnh đế quốc tế lớn nhất trong đời, chính vào lúc cuộc đời diễn nghệ huy hoàng nhất.

Cậu hẳn là nên cảm ơn Harvey chứ nhỉ?

Nếu như không phải Harvey lâm trận lùi bước tuân theo ý của người nhà kết hôn với một người phụ nữ tên Leona, vậy sẽ không có siêu sao thế giới Fiennes sau đó.

Đồng dạng, Harvey phản bội cũng khiến Fiennes hiểu ra rất nhiều rất nhiều đạo lý.

Chưa từng bị dao cắt, sẽ không biết dao nhỏ sắc bén.

“Là tới tìm Chino sao? Buổi chiều anh ấy mới có phân cảnh, buổi sáng đều là ở nhà luyện tập lời kịch.” Chino buổi sáng vốn muốn tới đây, thế nhưng bị Đường Phong lấy “đừng quấy rối tôi diễn phim” đuổi đi, cậu mới không tin Chino tới phim trường sẽ thanh thản ổn định luyện tập lời kịch ở phòng trong xe.

“À, tôi sống ở bên cạnh, nghĩ đến các cậu đang diễn phim nên tới đây xem, buổi chiều hôm đó đáng tiếc cậu không ở, Chino và tôi nói rất nhiều chuyện về cậu.” Khóe miệng Harvey khẽ nhếch, khóe mắt anh ta đã có một chút nếp nhăn nhàn nhạt, nhưng vẫn như cũ không thể giảm thiểu nửa phần sức hút của người đàn ông này.

Người đàn ông nhiều tiền, lịch thiệp săn sóc, luôn luôn hấp dẫn người khác.

“Vậy sao?” Đường Phong tùy tiện ứng phó một câu.

“Ngài Harvey là bác sĩ sao?” Tiểu Vũ ở bên cạnh hỏi.

“Đúng vậy, hiện tại tôi là bác sĩ gia đình của cha Chino, nhưng đáng giá nhắc tới chính là thẳng đến nửa năm trước tôi mới quen biết Chino, cậu ấy rất ngưỡng mộ Fiennes, mà tôi vừa vặn là bạn của Fiennes lúc còn sống, chúng tôi cứ như vậy quen nhau.” Harvey trả lời câu hỏi của tiểu Vũ xong liền chuyển hướng về phía Đường Phong, anh hơi vừa cười vừa nói, “Kỳ thực lúc Chino nhận bộ điện ảnh này, trong nhà cậu ấy rất phản đối.”

“Bởi vì đề tài của bộ phim sao?” Nói tiếp với Harvey là tiểu Vũ, tiểu Vũ là một cô bé thích nói chuyện phiếm, đây cũng là lý do Đường Phong muốn để tiểu Vũ ở lại.

Có thể không cần nói với Harvey, cậu sẽ không nói.

Chỉ là thỉnh thoảng từ trong miệng Harvey nghe thấy một người đàn ông nhắc tới mình lúc còn sống, điều này làm cho Đường Phong có chút nhịn không được muốn cười nhạt, người đã đi, cần gì phải lần lượt nhắc tới?

“Đúng vậy, Chino một nhà ở Los Angeles xem như là gia tộc có danh vọng, cha cậu ấy là tín đồ sùng đạo Thiên Chúa giáo, mà bộ điện ảnh hiện tại của các cậu vừa vặn có một chút liên quan đến tôn giáo, điều này làm cho cha mẹ Chino rất tức giận.” Harvey có chút bất đắc dĩ cười cười, “Nhà Chino có ba đứa con, Chino là nhỏ nhất, ở trên cậu ấy còn có một anh trai và một chị gái.”

“Bởi vì anh trai kế thừa xí nghiệp gia tộc, nên Chino mới có thể theo đuổi ước mơ của mình dấn thân vào giới giải trí, thế nhưng trong nhà cậu ấy vẫn như cũ mong cậu ấy có thể có một người vợ và một gia đình bình thường.” Lời này từ trong miệng Harvey nói ra tại sao lại có một cỗ hương vị kỳ quái đến vậy.

Người luôn luôn hy vọng bản thân mình đúng, cho nên cũng luôn luôn đi tìm các loại cơ hội chứng minh sự lựa chọn của mình là đúng.

Tiêu chuẩn của đúng hay sai là gì?

Sự lựa chọn của mình đến tột cùng là đúng hay sai, chỉ có bản thân mới biết được.

“Bác sĩ Harvey, hôm nay anh đến không phải là để tham quan, mà là đến uyển chuyển nói cho tôi biết không nên nỗ lực phát triển hoặc là có quan hệ gì đó với Chino, bởi vì tất cả điều này đã định trước tôi và Chino nếu như yêu nhau vậy nhất định sẽ không có tương lại, chúng tôi sẽ mất đi bạn bè và người thân, sẽ mất đi sự nghiệp, anh muốn nói cho tôi biết chính là điều này đúng không?” Đường Phong trực tiếp nói ra.

Cậu quá hiểu Harvey, ngay cả một mặt dối trá của người đàn ông này cũng quen thuộc đến vậy.

Đường Phong thẳng thắn gần như khiến Harvey sửng sốt một chút, người đàn ông ưu tú này ôn hòa cười cười: “Chino nói không sai, cậu quả nhiên rất thông minh.”

“Vì sao không phải là anh quá ngu dốt? Bởi vì sự lựa chọn của mình mà bạn bè rời đi vậy người đó không phải người bạn chân chính, loại bạn như vậy không có cũng không sao, mà người nhà chân chính là mong muốn mình có thể sống vui vẻ hài lòng, mà không phải vì một ít lợi ích gia tộc mà giết chết tương lai đứa trẻ của mình, tương lai dối trá, hạnh phúc dối trá. . .” Đường Phong ngừng lại, cậu hỏi Harvey một vấn đề mà đời trước cậu chưa kịp hỏi.

“Bác sĩ Harvey, loại cuộc sống như vậy vui sướng sao?”

Nói cho tôi biết, sự lựa chọn của anh thực sự khiến anh hạnh phúc vui sướng, tâm tình sung sướng mà thỏa mãn sao?

“Tôi đương nhiên vui sướng, tôi có vợ hiền lành xinh đẹp và con trai thông minh đáng yêu, có công việc người người ao ước, một gia đình mỹ mãn.” Harvey nói đến cuối hơi chút ngừng lại, trong ánh mắt xanh biếc lóe lên một tia sáng nhạt rồi cấp tốc khôi phục.

“Đây mới là cuộc sống mọi người nên chọn.” Harvey cường điệu nói.

Tốt, hiện tại Đường Phong biết đáp án của Harvey.

Người không bỏ xuống được không phải cậu, mà là bác sĩ áo mũ chỉnh tề trước mắt.

“Rất rõ ràng đây chỉ là cái nhìn của anh, mỗi người khác nhau đều có sự lựa chọn khác nhau, mặc kệ lựa chọn cái gì, chỉ cần bản thân cảm thấy tốt thì chẳng sao cả.” Đường Phong nhẹ giọng nói vài câu, cậu rất nhanh nhìn về phía Harvey bắt đầu đuổi người.

“Được rồi bác sĩ Harvey, tôi còn có công tác không có quá nhiều thời gian thảo luận cuộc sống với anh, đối với Chino anh có thể yên tâm, cho dù anh ta hứng thú với tôi tôi cũng sẽ không có ý gì với anh ta, anh muốn nói với người nhà Chino thế nào là chuyện của anh, thế nhưng xin giúp tôi gửi một câu cho người bảo anh đến đây, nếu như anh ta là người nhà của Chino, vậy xin anh ấy đừng can thiệp vào cuộc sống của Chino.”

Tiểu Vũ ở một bên sau khi biết Harvey là người khác phái tới sắc mặt liền không tốt, đứng lên chỉ vào cửa phòng xe: “Mời bác sĩ Harvey đi cho, mong muốn lần sau anh đừng trở lại, anh thật đúng là một người vô lễ.”

Có một người đại diện hung hãn cũng thật tốt.

Harvey nhìn về phía Đường Phong, người sau trực tiếp xoay người, ngay lúc Harvey đi tới cửa, người đàn ông này ngừng lại hỏi: “Ngày đó ở mộ địa của Fiennes, vì sao cậu muốn tặng hoa hồng đỏ?”

“Vậy vì sao anh muốn tặng hoa hồng trắng?”

Rõ ràng biết Fiennes thích hoa hồng đỏ, bởi vì không dám tặng quá rõ ràng nên ngược lại tặng hoa hồng trắng cậu thích thứ hai, thật đúng là tác phong của bác sĩ cẩn thận.