Edit: Huyết Vũ.

Đệ tam thập nhất chương: Ăn mày.

 

Điện ảnh: Satan’s Alley.

Cảnh thứ 50, buổi tối, bờ biển bên ngoài nhà thờ, quay ngoại cảnh, cảnh trở về.

Cậu thật không ngờ Chris vừa đi chính là ba năm.

Ba năm, không phải ba ngày hay ba tháng, mà là rời đi tròn ba năm.

Sáng sớm hôm nay tu sĩ ngồi sao chép kinh văn như ngày thường, cậu đi tới nhà thờ nhỏ bên cạnh bờ biển sắp tới bốn năm, đồng dạng cậu cũng có bốn năm không nói chuyện.

Cậu vùi đầu ngồi trong phòng nhỏ ánh sáng mờ nhạt yên lặng sao chép, đột nhiên nghe thấy bên ngoài gian nhà có người lớn tiếng kêu lên.

“Chris! Là Chris đã trở về!”

Bút trong tay tu sĩ hốt hoảng rơi xuống, cậu gần như lập tức từ ghế đứng lên chạy ra bên ngoài cùng những người khác, cậu đứng ở trong đoàn người nhìn thấy người đàn ông tóc vàng trẻ tuổi đã lâu không gặp kia.

Trên khuôn mặt Chris có chân râu màu vàng nhạt, một thân uể oải bụi bặm, hiển nhiên là một đường gấp gáp trở về.

Bọn họ nói Chris từ nơi xa xôi học thành trở về, bọn họ còn nói tương lai Chris sẽ tới nhà thờ của thành phố lớn công tác, Chris sẽ trở thành người có danh vọng.

Tu sĩ bị đám người đẩy xa ở bên ngoài nên không gặp được Chris, cậu phải đứng ở một bên nhìn, Chris lúc này bị đám người vây quanh liếc nhìn về phía cậu, đường nhìn của bọn họ tiếp xúc trong không khí, giống như ngọn lửa thiêu đốt ba năm tro bụi, tất cả dường như quay về bờ biển ngày ấy, toàn bộ tiếp xúc thân mật, những nụ hôn và âu yếm trong nháy mắt trở nên rõ ràng.

Buổi tối, tu sĩ sau khi thổi tắt nến trong nhà thờ xong một mình một người đi tới bờ biển, cậu đi rất xa, lại rất xa nhìn thấy một mạt màu vàng vẫn như cũ thấy được trong đêm tối.

“Anh đi Pháp, nước Anh còn có Trung Quốc xa xôi.” Câu đầu tiên nói với tu sĩ, Chris nói ra địa phương ba năm nay anh đã đi qua.

Lúc nghe tới địa phương cuối cùng, tu sĩ bỗng dưng mở to hai mắt.

“Em đang hỏi vì sao anh muốn đi Trung Quốc? Đúng không?” Chris tiến lên một bước, khuôn mặt anh đã cạo râu sạch sẽ, không có một chút chân râu, ba năm qua đi, gió bụi chỉ lưu lại trên khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi này vết tích chín chắn.

“Anh đi truy tìm cố hương của em, đi tìm câu chuyện liên quan đến em, anh theo con đường năm xưa em từ phương Đông đến đây một lần nữa bước tới, như vậy quỹ đạo cuộc đời của anh và em sẽ cùng xuất hiện.”

Gió thổi trên biển buổi tối thường giống như biển sâu lạnh lẽo đến xương, tu sĩ nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, trong đầu liên tục nhớ lại từng chữ theo lời đối phương, mỗi khi suy nghĩ cẩn thận một chữ, trên người lại ấm áp thêm một tầng.

“Anh biết câu chuyện của em.” Chris mở hai tay ôm tu sĩ vào lòng, gắt gao, không muốn buông ra.

Câu chuyện của mình. . .

Tu sĩ đứng giữa gió biển hơi chút mặn chát, tâm tư vượt qua biển cả về tới bốn năm trước, khi đó linh mục già bệnh nặng nằm trên giường, cậu ra ngoài tìm thầy thuốc cho linh mục già, ở trên đường có kẻ cắp trộm đi túi tiền của cậu, cậu một bên đuổi theo một bên lớn tiếng kêu lên, chỉ là người qua đường bên cạnh gần như chết lặng nhìn cậu, sau đó nhường cho kẻ cắp một con đường chạy.

Chỉ có một người thanh niên giúp cậu bắt được kẻ trộm, người kia kêu Lý Phong, là thiếu gia nhà giàu trong thành, Đường quen biết Lý Phong vào lúc ấy.

Lý Phong bình thường hay tới giúp cậu chăm sóc linh mục già, lâu dần bọn họ sản sinh quan hệ càng thân mật, thế nhưng giấy không gói được lửa, vào một lần bọn họ ở bên nhau có người ngoài cửa sổ thấy được tất cả.

Rất nhanh, người của Lý gia đem Lý Phong mang đi, cậu còn nhớ người thanh niên ấy hô to với mọi người rằng “tất cả là lỗi của tôi, không liên quan gì đến Đường, là tôi ép cậu ấy.” Lý Phong cố gắng đem tất cả sai lầm đều ôm lên người mình.

Người đàn ông kia sao có thể nói như vậy?

Tôi là tự nguyện, không có bất cứ ai ép buộc tôi, tôi yêu anh ấy, tôi yêu người đàn ông tên Lý Phong kia.

Ở một nơi mục nát ấy, bọn họ phải bị nghiêm phạt, may mắn chính là Lý gia có quyền thế không ai dám động Lý Phong, mà linh mục già bệnh nặng lại yêu cầu Đường đưa ông trở về cố hương.

Về sau tu sĩ không còn thấy Lý Phong, bọn họ nói Lý Phong đã thành gia, cưới vợ, là một tiểu thư khuê các.

Mà cậu thì mang theo tro cốt của linh mục già rời khỏi cái nơi tràn ngập áp lực và mục nát kia.

Đây là bí mật của cậu, một bí mật giấu ở trong lòng tròn bốn năm chưa từng nói ra.

“Đường, vẫn không muốn nói chuyện sao? Không muốn biết. . . Hiện trạng của Lý Phong sao?” Chris dốc hết sức nói lời dụ dỗ.

Xa cách bốn năm, tu sĩ lại một lần nữa mở miệng nói chuyện: “Anh ấy. . . Có khỏe không?”

Còn chưa quen với thanh âm lần thứ hai nói chuyện có chút khàn giọng, thế nhưng lời Đường nói Chris vẫn nghe rõ.

“Em không hận anh ta kết hôn sao?”

Đường cố sức lắc đầu, cậu không hận, dưới hoàn cảnh ngay lúc đó, bọn họ chỉ là hai con kiến dưới chân đại thần số phận, đối với tất cả đều là vô năng vô lực.

Cậu sẽ nhớ Lý Phong rất tốt với cậu, nhớ bọn họ đã từng ở chung tốt đẹp và hạnh phúc.

“Anh đã tìm thấy anh ta, anh ta nói cho anh biết lúc đó bởi vì cha bệnh nặng chỉ có thể nghe theo cha mẹ cưới vợ sinh con, anh ta nói sau khi có con anh ta sẽ đi tìm em, thế nhưng anh nói cho anh ta biết, hiện tại em đã ở bên anh, Đường, em có hận anh không?” Chris lại hỏi.

“Không.” Người đàn ông cố sức lắc đầu, Lý Phong hẳn là ở lại trong nhà, ở đó có người nhà của anh có sự nghiệp của anh.

Chris nắm tay tu sĩ: “Cùng đi với anh đi, chúng ta rời khỏi đây!”

Gió biển vù vù thổi, dường như muốn đem bọn họ thổi đến một nơi xa xôi.

. . .

. . .

Ngày đó Harvey đến chỗ cậu nói chuyện Đường Phong cũng không nói cho Chino, lấy cá tính của Chino khẳng định sẽ ầm ĩ với người nhà một trận.

Gia thế của Chino Đường Phong cũng biết, cậu thậm chí còn quen biết anh trai Chino, một người đàn ông có chút nghiêm khắc lại chăm chú công tác quá mức, người kia và Chino đừng xem là anh em ruột, nhưng tính cách hai anh em này lại cực kỳ khác nhau.

Mặt khác còn có một việc, anh trai Jack của Chino cực kỳ yêu thương em trai mình, đây là một vài sự thực trong cuộc sống mọi người đều biết.

Cho nên Harvey rất có thể là do Jack nhờ vả mà đến nói chuyện với cậu, nhưng bảo vệ em trai quá mức cũng không phải là một chuyện tốt.

Chuyện nhà người khác, Đường Phong bất lực.

Điện ảnh quay chụp đã qua một nửa, phân cảnh phía sau hầu như đều là Chino và Đường Phong diễn chung, lúc này dưới sự sắp xếp của nhà sản xuất cũng bắt đầu có truyền thông đến tham quan, xem như là tạo sự ảnh hưởng trước cho điện ảnh.

Hai diễn viên chính song song tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình, loại phỏng vấn thế này Đường Phong sớm đã thành quen tay hay việc, đối mặt với vấn đề của MC cũng có thể tìm được đáp án hợp lý.

Nếu thân là diễn viên, ngoại trừ phải diễn phim ra còn phải tận lực phối hợp tuyên truyền điện ảnh, trong lúc phỏng vấn Đường Phong và Chino thỉnh thoảng nói một vài lời khích lệ đối phương, phần lớn đều rất ít nói đến cảnh quay, mà là trong lời nói thật thỉnh thoảng dùng từ hơi có vẻ mờ ám khiến người ta miên man bất định.

Đề tài điện ảnh liên quan đến đồng tính, điều này đã định trước thời gian tuyên truyền điện ảnh sẽ lấy đề tài này làm một trong những phương hướng truyền bá, Đường Phong đã sớm nghe nói giải trí hiện tại sớm đã thịnh hành vấn đề này.

Phim truyền hình trước đây phần lớn đều là một nam một nữ hai diễn viên chính, hiện tại bắt đầu lưu hành hai vai nam chính, khiến khán giả mơ mơ hồ hồ, kiếm được thị suất rất cao khiến người người vui mừng.

Từ sau cuối tuần bắt đầu dời địa điểm quay phim chuyển tới Los Angeles, Đường Phong bọn họ cũng phải dọn nhà theo, lúc này đây bởi vì đến Los Angeles thời gian không lâu, cho nên bọn họ chọn ở khách sạn, phí dụng ngủ lại khách sạn do bên sản xuất điện ảnh cung cấp, các phí dụng khác thêm vào diễn viên phải tự trả.

Lần trước tiền thuê nhà trọ ở Bắc Carolina là Charles ra, chi tiêu bình thường là Lục Thiên Thần trả, Đường Phong không muốn luôn luôn dùng tiền của hai người kia, lúc này tiền trả phí dụng thêm vào của cậu nói thế nào cũng phải chính cậu trả.

“Cậu là nhân viên của tôi, phí tổn vào thời gian công tác của cậu là do công ty chi trả.” Lục Thiên Thần hai chân vắt lên nhau ngồi dựa lên sô pha trong phòng khách sạn, công ty là của anh, anh nguyện ý chi trả phí tổn cho Đường Phong.

“Tôi nói bảo bối, cậu xem cậu khổ sở quay một bộ phim, không chỉ phải hôn môi còn phải khỏa thân, mới cực khổ kiếm ra năm trăm nghìn đô, còn bị thành viên hội đồng quản trị Lục Thiên Thần quản lý công ty độc ác rút đi vài phần, kết quả chỉ còn một trăm nghìn đô. Thân ái, cậu chỉ cần hôn tôi một chút, tôi lập tức đem khách sạn này tặng cho cậu!” Charles lời nói hùng hồn, vì nụ cười mỹ nhân nguyện tan hết ngàn vàng.

Đường Phong liếc mắt nhìn về phía Charles: “Vậy thì quá tốt, có phải là tôi hôn anh vài cái anh sẽ đưa cho tôi vài cái khách sạn?”

“Cậu nhìn qua thật là xấu xa.” Charles không bị phá sản mới là lạ, đến lúc đó liền tới phiên lão gia Đường Phong rộng rãi bao dưỡng thằng nhóc Charles nghèo khổ.

Đường Phong lại nhìn về phía Lục Thiên Thần: “Tôi nhớ trong hợp đồng lúc trước của chúng ta không có viết tất cả phí dụng bên ngoài của tôi đều phải do công ty chi, ví dụ như mát xa, phòng tập thể thao và phục vụ đưa cơm.”

Cậu hiện tại không có nhiều tiền, nhưng cũng không cần toàn bộ tiết kiệm hết.

Charles và Lục Thiên Thần chẳng qua là theo sau Đường Phong, chỉ là không đến hai ngày Đường Phong liền phát hiện một chuyện rất đáng sợ, bọn họ phải ở Los Angeles quay điện ảnh đến khi kết thúc, thời gian còn có một tháng, điều này có nghĩa ba người bọn họ còn phải ở lại khách sạn trong một tháng.

Ba ngày đầu, bỏ qua tiền phòng công ty điện ảnh chi trả, tổng cộng hóa đơn của khách sạn đến khiến Đường Phong gần như phá sản.

Charles tự mình đặt một phòng vip, lý do là không thích chen chúc thang máy với những người khác, nhưng ở tại phòng xép xa hoa có thang máy tư nhân vậy có nghĩa tiền phòng của họ tự họ phải trả.

Lục Thiên Thần biểu thị tán thành, cho nên bọn họ hiện tại ở trong một phòng xép có ba gian phòng ngủ, kính thủy tinh đều là chống đạn, có thang máy tư nhân, spa tư nhân và vườn hoa sân thượng tư nhân xinh đẹp.

Cộng thêm các phí dụng khác không đến một tuần Đường Phong sẽ phá sản, biến thành ăn mày.