Edit: Huyết Vũ.

Đệ tam thập ngũ chương: Cảnh trong vườn hoa ( hạ )

Điện ảnh: Satan’s Alley

Cảnh thứ 58, buổi tối, vườn hoa vũ hội nước Anh, quay ngoại cảnh, cảnh kích tình 2.

Lúc đóng phim luôn luôn cần phải nhập vai, làm thế nào để phân chia bản thân trong hiện thực và trong điện ảnh, ranh giới này khá mờ nhạt mà lại khó có thể tìm ra.

Một vài diễn viên có kinh nghiệm nhất định có thể thường xuyên nói cho mình phải đem điện ảnh và hiện thực phân biệt rõ, chỉ là thường thường đến lúc rơi vào bầu không khí và tình tiết điện ảnh xây dựng, mặc kệ là có kinh nghiệm hay không có kinh nghiệm, đều là khó có thể tự kềm chế.

Ai có thể nhìn thấu, ai có thể bước ra, lại có ai hãm vào thật sâu?

Chino vào lúc học phổ thông đã được coi trọng, dùng một cái ngoài ý muốn bắt đầu tiến nhập giới giải trí Hollywood, mặc dù anh có gia thế không tệ, thế nhưng ngay từ đầu cũng chỉ là thỉnh thoảng lộ lộ mặt trong một vài bộ phim truyền hình và tiểu chế tác thành phẩm.

Đóng phim đối với anh mà nói không phải là chuyện quá mức nghiêm túc, ở trong mắt anh nó càng như là một loại hứng thú một loại đam mê, một cách để anh tự chứng tỏ bản thân.

Anh có thể kết giao bạn bè khác nhau trong cuộc sống đóng phim này, có thể để người nhà của anh biết anh cho dù đóng phim cũng có thể trở thành đại minh tinh, được mọi người yêu thích và tôn kính.

Nhưng chưa có một lần khiến anh chân chính đi tự hỏi ý nghĩa của diễn phim đối với anh, cùng với một bộ điện ảnh có thể chấn động đến tâm linh của anh. Lúc này đây, là lần đầu tiên, nói không chừng cũng là lần cuối cùng, một lần duy nhất.

Ánh đèn, thu âm, người quay phim, đạo diễn và một vài nhân viên công tác khác dường như đang từng chút từng chút trở nên trong suốt, khi anh chậm rãi mở mắt ra trong thế giới của Chino chỉ còn người đàn ông ở trước mặt, đây là một tu sĩ, hay là Đường Phong?

Đột nhiên anh có chút không rõ mình rốt cuộc đang ở nơi nào, là ở thế kỷ 19 trong điện ảnh hay là xã hội hiện đại thế kỷ 21.

Người trước mắt là tu sĩ đến từ phương Đông, hay là diễn viên Đường Phong cũng thần bí như thế?

Ngay cả trong lúc hốt hoảng, Chino thậm chí còn nghĩ người đàn ông trước mắt này khiến anh nhớ tới Fiennes, người đàn ông cũng có huyết thống phương Đông.

Giờ này khắc này, người đàn ông kia đang đứng ở trước mặt anh, có chút không quá chân thực, khiến người ta cảm thấy huyền ảo giống như một cảnh ảo trong mơ, dường như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào cảnh trong mơ sẽ tan vỡ thành từng mảnh như gương vỡ.

Chino có chút khẩn trương vươn tay về phía người kia, đầu ngón tay chạm lên làn da trơn tuột mà co dãn, nhiệt độ ấm áp từ trên vai Đường Phong truyền đến nói cho anh đây là chân thực.

Điện ảnh?

Mộng?

Hiện thực?

Mấy thứ này đều không quan trọng. . .

Chino, hoặc nói là Chris mở hai tay đem người đàn ông trước mặt ôm vào trong lòng, bọn họ rất nhanh ôm hôn lẫn nhau, các loại tâm tình hỗn tạp thường thường đều có vài phần mùi vị đắng chát, rồi lại song song nồng đậm khiến người ta cầm giữ không được.

Đường Phong xé rách quần áo trên người Chino, Chino không biết đối phương là đang vào vai tu sĩ hay là chính bản thân cậu, vấn đề này anh quyết định tạm thời không nghĩ tới.

“Ưm — “Đường Phong hơi nhíu nhíu mày, một nửa là diễn, còn một nửa là thật có chút ngưa ngứa đau đau.

Chino vào vai Chris quỳ gối trước mặt Đường Phong, hai tay ôm thắt lưng người kia hôn lên bụng cậu, từ nơi mẫn cảm truyền đến trận trận tê dại bắt đầu khiến bên ngoài da cậu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn êm dịu dường như bỏ đi một tầng phấn trân châu.

Đường Phong cố ý mạnh mẽ nắm tóc Chino, ám chỉ đối phương không nên diễn quá mức giống thật, thế nhưng người sau không những lờ đi ám chỉ của Đường Phong, trái lại thoáng cái ôm thắt lưng cậu đẩy Đường Phong ngã xuống mặt đất.

Chỉ cần đạo diễn không hô dừng, bọn họ sẽ không dừng lại.

Một tay Chino lung tung sờ soạng chân và thắt lưng của Đường Phong, một tay ôm lấy đầu người kia hôn môi với đối phương, động tác của anh có chút thô lỗ và suồng sã, luôn luôn đem lưỡi vói vào trong miệng đối phương truy đuổi, đảo qua hàm răng và khoang miệng, nụ hôn quá mức thân mật khiến khóe miệng Đường Phong rất nhanh chảy ra nước bọt nhàn nhạt, Chino dùng ngón cái lau đi nước bọt, tình dục tăng vọt im lặng bao phủ trong không khí, giống như hoa hồng nhung đỏ nở rộ tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Lúc Chino tiến sát đến vành tai của Đường Phong, người kia nhịn không được nhắc nhở đối phương một chút.

“Vậy là đủ rồi. . .”

“Không đủ.” Chino cắn lên vành tai Đường Phong, người đàn ông bị anh đè lên nhanh chóng run run một chút, hai tay nắm vai Chino cũng tăng thêm sức lực, giống như là bị đau.

Rất nhanh Chino lại chen vào giữa hai chân Đường Phong, dựa theo kịch bản anh hẳn là đem người kia lật lại đè xuống, thế nhưng Chino càng thích nhìn Đường Phong, anh cũng tin rằng Chris càng mong muốn mặt đối mặt với người đàn ông mình yêu.

Nếu là điện ảnh vậy đương nhiên là không có khả năng thực sự làm, điểm lý trí cuối cùng này Chino vẫn chưa đánh mất.

Anh ôm thắt lưng và một chân của người kia, ánh mắt anh kiên định mà nồng nhiệt thẳng tắp nhìn vào đáy mắt của Đường Phong, người sau cũng đang nhìn anh, bọn họ đối diện lẫn nhau, rất nhanh Đường Phong liền cảm giác được Chino đang ma sát phía trong một chân của cậu, đó là dục vọng nguyên thủy mà lại trực tiếp nhất thuộc về một người đàn ông, cứng rắn lại nóng bỏng, trong tốc độ càng lúc càng nhanh liên tục xông tới ma sát.

Cho dù không vượt qua phòng tuyến cuối cùng, nhưng điều này cũng giống như sấm sét đánh lên trên người Đường Phong, oanh tạc cả thể xác lẫn tinh thần của cậu.

Diễn phim thật quá mức khiến nhân viên công tác phải lưu lại ở bên cạnh có chút sững sờ, vài người đàn ông chính trực hoặc là đã có vợ đều đem ánh mắt dời khỏi hai người thỉnh thoảng phát sinh âm thanh mờ ám trong bụi cỏ, hơi lộ vẻ bỡn cợt và xấu hổ.

Cũng có người thấy mà chết đứng người, thỉnh thoảng nhìn đạo diễn tập trung tinh thần, lại nhìn Đường Phong và Chino vẫn như cũ dây dưa lẫn nhau.

Bởi vì Chino chọn tư thế chính diện đè xuống Đường Phong, trái lại Đường Phong hiện tại là lộ ra ít nhất, mà nhóm quay phim cũng sẽ không đem ống kính quá mức nhắm thẳng bọn họ, điều này làm cho người bên ngoài có một loại ảo giác bọn họ là đang làm thật.

Tiếng ma sát phát sinh từ trong bụi cỏ, hơi thở kiềm chế và trầm thấp liên tiếp, thân ảnh bọn họ dưới ánh trăng mờ tối đan xen không rời, đều ở trong bụi cỏ bị cỏ dại phân cách thành đoạn ngắn nhỏ vụn.

Đường Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, cậu ngẩng đầu lên ngụm lớn hô hấp, cảnh quay này thật là quá kích thích.

Nhưng càng kích thích còn ở phía sau, cậu cảm giác được Chino đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, tiếng thở dốc bên tai cũng theo đó càng thêm gấp gáp và nặng nề, làm một người đàn ông cậu biết đây là chuyện gì, thế nhưng lẽ nào Chino muốn ở chỗ này dựa vào cọ xát cậu mà. . .

Đường Phong còn chưa nghĩ xong, liền cảm giác được giữa hai chân có một dòng nhiệt lưu giống như suối phun phun lên trên đùi cậu, điều này làm cho cậu sửng sốt một chút.

Chino đang trong cao triều gầm nhẹ một tiếng, thanh âm này trái lại nhắc nhở Đường Phong, cậu giả vờ kêu rên một tiếng kết thúc.

Đường Phong dựa vào bản năng làm diễn viên mà diễn xong, nhưng hiện tại trong óc cậu loạn thành một đoàn, việc cậu muốn làm nhất lúc này chính là một cước đem Chino còn đè trên người cậu giữ mông của cậu đá văng.

Trời ạ, Chino cư nhiên. . . Cư nhiên ở ngay trên người cậu. . .

Đây là lần diễn phim xấu hổ nhất trong đời trước cộng thêm đời này của Đường Phong, hiện tại phải làm sao đây? Đầu cậu lúc này vẫn đang mơ hồ, nằm trên mặt đất không biết nên làm cái gì bây giờ.

Sau đó cậu liền cảm thấy bàn tay Chino vươn đến phía trong của chân cậu, kéo qua quần áo vừa cởi ở một bên tùy ý xoa xoa.

Đạo diễn lúc nào hô cắt, tiểu Vũ lúc nào chạy đến khoác thêm áo tắm cho cậu, Đường Phong thẳng đến khi ngồi ở trên ghế trong phòng trong xe, cầm trong tay nước nóng mà  vẫn còn có chút mơ hồ.

Cậu nhẹ nhàng xoa xoa trán, vừa rồi tiểu Vũ đến đây nói cho cậu, đạo diễn để cậu nghỉ ngơi một ngày rồi đi làm sau.

Điện ảnh đã đến gần phần cuối, nhiều nhất hai tuần nữa là có thể quay xong.

Đường Phong biết ý của đạo diễn, cử động của Chino nhiều ít cũng có chút vượt quá, cho dù là quay cảnh làm tình cũng không nên làm vậy với bạn diễn của mình, điều này làm cho tất cả mọi người có chút lúng túng.

Nói không giận là giả, chỉ là Đường Phong tức giận không phải Chino cố ý chiếm tiện nghi của cậu, mà là làm một người diễn viên cư nhiên ở ngay phim trường làm ra loại chuyện không chuyên nghiệp khiến người ta xấu hổ như vậy.

May là hiện tại người hợp tác với Chino là cậu, nếu như đổi thành người khác sợ rằng sẽ phân rõ phải trái với Chino, thậm chí là cố ý đem loại chuyện này tung ra bên ngoài, chuyện này đối với hình tượng của Chino không thể nghi ngờ là một đả kích rất lớn.

“Đường Phong, bên ngoài là người đại diện của Chino. . .” Tiểu Vũ từ bên ngoài phòng xe lộ ra một cái đầu, cô vừa rồi cũng là tận mắt thấy chuyện này, nói không xấu hổ là giả, chỉ là Chino và Đường Phong bình thường quan hệ rất tốt, cô biết mình không nên can thiệp quá nhiều.

“Nói với anh ta, tôi biết nên làm thế nào, tôi hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi một mình một chút.”

“Được.” Tiểu Vũ rất nhanh đóng cửa lại.

Cảnh lần này tuy rằng quay hoàn mỹ, nhưng đối với diễn viên bên ngoài điện ảnh mà nói thì không tính là hoàn mỹ bao nhiêu.

Chino sau khi quay phim xong liền bị người bên kia của anh lôi đi, nhìn người đại diện mày chau mặt ủ lại hình dạng bất đắc dĩ, phỏng chừng là đi giáo huấn Chino.

Chỉ là người đại diện đối với một đại minh tinh thường thường là lấy lòng còn không kịp, sao có thể nói ra điều gì quá mức nghiêm khắc?

Đường Phong thở dài, cậu muốn đánh cho Chino một trận.

Đáng tiếc ý nghĩ này của cậu không thể thực hiện, bởi vì đã có người đánh Chino một trận giúp cậu trước rồi.

Đệ tam thập lục chương: đánh anh.

Cùng ngày sau khi kết thúc công việc, Đường Phong không hề chào hỏi Chino mà là lập tức cùng trợ lý và người đại diện ngồi xe rời đi, vừa mới xảy ra chuyện như vậy nếu như còn đi chào hỏi vậy cũng quá vô cùng kỳ quái và xấu hổ, ở đây vẫn là phim trường, Đường Phong còn không muốn ở trước mắt bao người cho Chino ăn nắm đấm.

Cậu hiện tại chỉ muốn trở về tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon, sau đó sáng sớm ngày mai ngủ dậy ăn no rồi mới đánh cho Chino một trận.

Tên khốn Chino đem cậu biến thành cái gì?

Đường Phong biết Chino có chút tình cảm với cậu, chỉ là ngày hôm nay Chino mượn công tác làm một vài chuyện với cậu thực sự có chút quá mức, đã vượt quá ranh giới an bình nào đó.

Cho dù một màn kia quay rất tốt, Đường Phong cũng thật khó mà vui được.

Không biết có phải Lục Thiên Thần còn không biết xảy ra chuyện gì không, sau khi Đường Phong sắc mặt không tốt trở về Lục Thiên Thần cái gì cũng không hỏi không nói, chỉ là sau khi Đường Phong từ trong phòng tắm đi ra thì cùng uống chút rượu với cậu, sau đó đều tự quay về giường mình ngủ.

Mấy ngày nay Charles không ở, Lục Thiên Thần thỉnh thoảng cũng sẽ chạy đến trên giường Đường Phong, cũng chỉ là ôm nhau hoặc là dựa sát vào nhau, nhiều nhất là chạm môi cắn miệng hôn một chút, chỉ cần Đường Phong không biểu thị cái gì Lục Thiên Thần cũng sẽ không tùy ý làm ra hành vi quá mức thân mật với cậu.

Buổi tối ngày hôm nay Đường Phong vừa nhìn đã thấy là tâm tình không tốt, Lục Thiên Thần thức thời không đi quấy rối đối phương.

Nửa đêm Lục Thiên Thần từ trên giường mình sờ soạng một chút, nằm ở bên người Đường Phong từ phía sau ôm lấy người kia, người đàn ông nửa ngủ nửa tỉnh cũng chỉ là ở trong mơ lầm bầm hai tiếng, sau đó tiến gần vào lòng Lục Thiên Thần.

“Cậu rốt cuộc là ai?” Dưới ánh trăng mờ ảo, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng hôn lên gáy người kia.

. . .

. . .

Đường Phong buổi sáng không cần dậy sớm ngủ một mình tự nhiên tỉnh, cậu loáng thoáng nhớ lại nửa đêm hôm qua có người bò lên giường cậu, người kia hẳn là Lục Thiên Thần.

Buổi sáng thức dậy giường bên cạnh đã không có ai, bên cạnh cậu cũng không có người, thế nhưng vươn tay sờ sờ ga giường, mặt trên còn một chút độ ấm, Lục Thiên Thần hẳn là rời đi chưa lâu.

Vươn vai một cái, Đường Phong từ trên giường đứng lên vọt vào phòng tắm tắm rửa, lúc này mới từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh chuyển sang tỉnh táo, cậu trở lại bên giường mặc quần áo, song song lại cầm lấy điện thoại di động muốn nhìn một chút có ai gọi đến hay không, kết quả phát hiện điện thoại di động tắt máy.

Có thể là Lục Thiên Thần tắt máy giúp cậu.

Vậy Lục Thiên Thần người đâu?

Đường Phong chải tóc xong sau đó không trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Thiên Thần, mà là gọi cho người đại diện tiểu Vũ, đối phương ở dưới tình hình chung đều biết Lục Thiên Thần ở nơi nào.

“Tiểu Vũ, chủ tịch Lục ở đâu cô biết không?” Dựa theo thói quen của tiểu Vũ, chuyện xảy ra ở phim trường ngày hôm qua cô hẳn là đã nói cho Lục Thiên Thần, Đường Phong biết Lục Thiên Thần không phải loại người ngồi xem mặc kệ.

Sáng sớm hôm nay Lục Thiên Thần chưa chào hỏi với cậu liền rời đi, nói không chừng chính là đi xử lý chuyện Chino, hơn nữa Lục Thiên Thần hiện tại là ông chủ của cậu, có lý do tranh thủ quyền lợi cho nhân viên.

【 chủ tịch Lục, chủ tịch Lục anh ấy. . . 】 tiểu Vũ ở một đầu khác của điện thoại có chút ấp a ấp úng nói.

“Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao, cô nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu.” Nghe thanh âm tràn đầy do dự của tiểu Vũ, Đường Phong đột nhiên có một loại phỏng đoán.

Lục Thiên Thần sẽ không nhất thời xung động làm ra chuyện gì đấy chứ?

【 vừa rồi Chino đến khách sạn, chủ tịch Lục không để anh ta đi lên, hai người bọn họ đến phòng tập thể thao của khách sạn, chủ tịch Lục hình như đánh Chino, người đại diện bên kia của Chino hiện tại đang chạy tới đây, Đường Phong, chuyện này sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nhưng anh nghìn vạn lần đừng. . . Alo alo? 】 Đường Phong bên này đã sớm ngắt điện thoại, mở cửa chạy đến chỗ phòng tập thể thao của khách sạn, cho dù muốn đánh Chino vậy cũng là cậu ra tay mới đúng.

Tâm tình hiện tại của cậu rất phức tạp, cùng lúc là bởi vì cử động trẻ con lại tùy hứng không chuyên nghiệp của Chino ngày hôm qua mà tức giận, cùng lúc lại có chút lo lắng Chino bị Lục Thiên Thần đánh thảm.

Đường Phong từng thỉnh giáo võ công của Lục Thiên Thần, cậu rất rõ dưới bề ngoài nhìn như nhã nhặn của Lục Thiên Thần kỳ thực có thân thủ hung hãn không gì sánh được, cho dù cứng đối cứng với Charles cũng sẽ không bị yếu thế, Charles nếu có thể đơn giản đánh ngã Chino, vậy Lục Thiên Thần đương nhiên cũng có thể.

Lục Thiên Thần người này bình thường không tức giận, nhưng vừa tức lên lại rất đáng sợ.

Giống như núi lửa, bình thường im lặng, vừa bạo phát chính là trời long đất lở, hủy thiên diệt địa.

. . .

. . .

Thường thường càng là chuyện gì không muốn xảy ra, thường thường chuyện đó hết lần này tới lần khác lại xảy ra ở trước mặt mình, khi Đường Phong vội vội vàng vàng chạy tới phòng tập thể thao, cậu nhìn thấy đúng lúc là chuyện cậu không muốn thấy nhất.

Trong phòng tập thể thao không có mấy người, có thể nói là không có ai, mấy người áo đen đứng ở cửa không biết là từ đâu tới, lúc Đường Phong đi vào bọn họ chỉ là liếc nhìn cậu mà không có bất cứ ngăn cản nào.

Lúc Đường Phong ở trên võ đài của phòng tập thể thao tìm thấy Lục Thiên Thần và Chino, Lục Thiên Thần đang đi tới biên giới lôi đài, đem áo khoác treo trên cột trụ cầm lấy khoác lên, đối với việc Đường Phong đến đây anh cũng chỉ là nhẹ nhàng nhìn thoáng qua.

“Lục Thiên Thần.” Ánh mắt Đường Phong rơi lên mu bàn tay của Lục Thiên Thần, vị trí khớp xương ngón tay dính một ít máu, nhìn qua không phải là của Lục Thiên Thần, vậy chỉ có thể là. . .

“Tôi còn đánh được! Tôi chưa thua!” Tiếng kêu gào vang lên từ phía sau Lục Thiên Thần, Đường Phong sau khi đến gần phát hiện Chino quỳ rạp trên mặt đất, siêu sao Hollywood này nhìn qua có chút chật vật, thế nhưng ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong hai mắt giống như đang nói cho mọi người, anh sẽ không đơn giản cúi đầu chịu thua.

Lục Thiên Thần đưa lưng về phía Chino vung lên khóe miệng cười nhạt: “Không, ngay từ đầu cậu đã thua rồi.”

“Các anh đang làm cái gì?” Đường Phong muốn đi lên.

Lục Thiên Thần rất nhanh đi tới ngăn cản cậu, anh nhìn chăm chú vào lông mày nhíu chặt của Đường Phong, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đường Phong ở phía sau Lục Thiên Thần thấy được Chino, tóc người này có chút rối loạn, khóe miệng cũng chảy máu, có lẽ là là bởi vì kích động tranh đấu mà từng ngụm từng ngụm thở phì phò, vào lúc va chạm đường nhìn của Đường Phong thì con ngươi hơi co rút lại, sau đó chậm rãi cúi đầu tránh đi ánh mắt cậu.

“Đây là cậu ta nên nhận được.” Lục Thiên Thần nói.

“Vậy cũng hẳn là do tôi ra tay.” Đường Phong thật ra không muốn đem Chino đánh thảm như vậy.

Lục Thiên Thần lơ đễnh: “Cậu coi cậu ta là trẻ con? Đừng quên lực sát thương của trẻ con mạnh đến bao nhiêu .” Anh dừng lại một chút, ánh mắt thoáng nhìn về phía sau, “Huống hồ cậu ta là đứa trẻ tùy hứng có sức lực của một người lớn.”

“Tôi biết. . .”

“Vậy không nên cho cậu ta bất cứ vọng tưởng nào.” Đây là lần đầu tiên từ lúc bọn họ ở chung tới nay Lục Thiên Thần lấy giọng điệu nghiêm khắc nói với Đường Phong.

Đường Phong gật đầu, vươn tay vỗ vỗ vai Lục Thiên Thần: “Tôi biết nên làm thế nào.”

Lục Thiên Thần nhìn nhìn cậu, cho dù Đường Phong không làm việc này, anh cũng sẽ giúp người đàn ông này hoàn thành.

“Tôi chờ cậu ở bên ngoài.” Lục Thiên Thần quyết định đem ở đây giao cho Đường Phong, anh rất nhanh nhảy xuống võ đài rời đi.

. . .

. . .

“Cậu cảm thấy tôi rất thất bại đúng không, lúc đánh với Charles thua, đánh với họ Lục này lại bị đánh thành mặt mũi sưng phù.” Ngồi tựa ở bên cột trụ võ đài, Chino có chút cam chịu cười khổ.

Đường Phong đi tới, từ trên cao nhìn xuống nhìn người thanh niên này, cậu không dự định an ủi Chino: “Không sai, anh ngươi thật sự rất thất bại, nhưng không phải bởi vì anh đánh nhau không thắng bọn họ, mà là ngay từ đầu anh đã không thấy rõ bản thân anh muốn có cái gì, tôi nghĩ người bên cạnh anh hẳn là không chỉ một lần nói anh là một đứa trẻ bốc đồng, thế nhưng vì sao anh một chút cũng không thay đổi?”

“Tôi đang nỗ lực!”

“Hiển nhiên là anh nỗ lực còn chưa đủ!” Đường Phong lớn tiếng quát lên.

“Vậy cậu rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? !” Tâm tình Chino có chút kích động, anh cúi đầu bưng kín mặt mình.

“Câu hỏi này anh ném cho tôi, lẽ nào tôi bảo anh làm gì thì anh sẽ làm nấy sao? Vậy đi làm một người trưởng thành, anh đã qua cái tuổi làm một đứa trẻ tùy hứng lại chìm đắm ở trong mộng tưởng, chuyện ngày hôm qua khiến tôi rất tức giận, tôi cũng muốn hỏi anh một vấn đề, anh đem tôi trở thành cái gì?”

Chino mạnh ngẩng đầu, la lớn: “Tôi thích cậu!”

“Sau đó ở ngay trước mặt mọi người làm chuyện ngày hôm qua anh làm với tôi, đây là cách anh thích một người?” Đường Phong bất đắc dĩ thở dài, “Chuyện anh thích, người khác không nhất định sẽ thích.”

“Tôi rất xin lỗi, ngày hôm qua. . . Ngày hôm qua tôi có chút xung động.”

“Xung động vĩnh viễn không phải là viện cớ và lý do, Chino, từng tìm lý do cho chính bản thân anh nữa. Tôi không muốn an ủi anh, hoặc là cho anh một vài lý do và kiến nghị, anh đã là người trưởng thành rồi, giống như lời anh nói, anh thậm chí còn lớn tuổi hơn tôi, làm một người đàn ông, ngẫm lại việc gì anh nên làm.”

Đường Phong thở dài, cậu nhìn Chino ở trước mặt cách đó không xa, tiếp tục nói: “Ngẫm lại chuyện anh làm sẽ mang đến hậu quả gì.”

“Cậu còn đang giận tôi sao?” Thanh âm Chino hơi trầm xuống.

“Đổi lại là một người đàn ông làm ra chuyện như vậy với anh, anh có tức giận không?” Đường Phong hỏi ngược lại.

“Tôi nghĩ tôi sẽ giết anh ta.” Vừa tự hỏi liền thấy kinh khủng, Chino cố sức lắc đầu.

“Vậy là đủ rồi.”

Đường Phong cuối cùng liếc nhìn Chino, sau đó xoay người rời đi.

Chino chỉ là nhìn người kia bước đi, cho dù anh để Lục Thiên Thần đánh cho một trận, không có an ủi, cũng không có chính diện tha thứ như trong tưởng tượng của Chino.