Edit: Huyết Vũ.

Đệ tam quyển: Nước xiết ngầm phun.

Đệ nhất chương: nước xiết ngầm phun.

 

Trước kia Đường Phong rất thích ở một mình, vì như vậy có vẻ tự do hơn chút, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng kỳ thực chính cậu cũng từng nghĩ tới, ở một mình, có một chút nguyên nhân là do cậu từ nhỏ đến lớn đều đã quen như vậy.

Điều này không có gì đáng thương, một mình có niềm vui của một mình, người một nhà cũng có cái thú của người một nhà, so sánh ra, hai bên đều có phiền não riêng.

Sau khi về nước Lục Thiên Thần trực tiếp đem hành lý của Đường Phong đưa về biệt thự của mình, Đường Phong cũng đi theo, gian phòng vẫn là gian phòng trước đây cậu ở, toàn bộ tất cả dường như không có bất cứ thay đổi gì từ lần đầu tiên cậu đến.

Thay đổi, chỉ có mấy người bọn họ mà thôi.

Lục Thiên Thần hiển nhiên sẽ không thực hiện chuyện trước đây anh từng đồng ý với Đường Phong, đó là sắp xếp ký túc xá cho Đường Phong.

Đường Phong cũng không biết cái gọi là “chỗ ở tạm thời” trong miệng Lục Thiên Thần là đến bao lâu, thế nhưng từ cậu xem ra phỏng chừng chí ít có một nửa đã âm mưu trước, cậu thật vất vả mới nhận quay một bộ điện ảnh Hollywood, khổ cực kiếm được chút tiền, kết quả đều phải kính dâng cho khách sạn Los Angeles, hiện tại chỉ còn chút tiền đâu đủ để mua nhà cửa gì chứ.

Về phần đi thuê kỳ thực cũng vẫn đủ, nhưng Đường Phong nghĩ ở cùng Lục Thiên Thần cũng không có gì không tốt, có thêm đồng bọn trò chuyện uống rượu so với một mình một người đờ ra ở trong phòng vẫn tốt hơn nhiều lắm.

Người một ngày chia xẻ bí mật cho nhau, liền giống như đánh nát bức tường ngăn cách giữa hai người, rất nhanh sẽ trở nên thân mật trước nay chưa từng có.

Hiện tại Đường Phong biết Lục Thiên Thần buôn bán cái gì, mà Lục Thiên Thần cũng đoán ra thân phận của Đường Phong. Lúc ở trên máy bay về nước nghe Lục Thiên Thần chất vấn Đường Phong có chút vui vẻ cũng có chút kinh ngạc, cậu biết Lục Thiên Thần một mực suy đoán thân phận của cậu, thế nhưng cậu thật không ngờ Lục Thiên Thần lại thực sự hỏi cậu có phải là Fiennes hay không, loại chuyện này đối với người khác mà nói là quá mức không thể tưởng tượng nổi.

Mặc kệ Lục Thiên Thần ôm loại tâm tình gì nói ra câu kia, ở trong mắt Đường Phong, chỉ cần cậu có thể nghe thấy Lục Thiên Thần hỏi “cậu có phải là Fiennes hay không.” Cậu cũng đã rất cao hứng.

Một loại hưng phấn nho nhỏ khi bí mật nho nhỏ bị người tìm ra song song cũng được đối phương hiểu thêm.

Càng là chuyện hiếm thấy, thường thường muốn cho người khác tin tưởng lại càng khó khăn, Đường Phong không cảm thấy cho dù cậu đem bí mật của cậu nói ra những người khác cũng sẽ tin tưởng cậu, cho nên ngay từ đầu đối với loại chuyện này cậu đã không ôm bất kỳ mong muốn nào hết.

Mà thường thường kỳ vọng càng nhỏ, lúc có được đáp án thì mang đến vui sướng càng lớn.

【 Anh nghĩ tôi là Đường Phong thì chính là Đường Phong, là Fiennes thì chính là Fiennes 】 cậu không trả lời chính diện vấn đề của Lục Thiên Thần, nhưng cậu nghĩ đối phương hẳn là có thể rõ ràng ý tứ của cậu.

Đường Phong cũng tốt, Fiennes cũng được, hiện tại ở chỗ này chỉ có cậu, một người chân thực.

【 Tôi đồng ý với ý kiến của cậu 】

Người thông minh biết chuyện gì nhất định phải hỏi đến cuối cùng, mà chuyện gì chỉ cần đứng ở cửa hơi nhìn vào một chút là được.

Cho dù biết rõ Đường Phong hiện tại là ai, đối với Lục Thiên Thần mà nói lại có ý nghĩa đặc biệt gì đâu?

Nếu như không có ý nghĩa đặc biệt, vậy cũng không cần phải vì một chút lòng hiếu kỳ của mình mà xông vào thế giới nội tâm của người khác.

. . .

. . .

Đường Phong?

Fiennes?

Câu trả lời ba phải cái nào cũng được của người đàn ông kia luôn luôn khiến Lục Thiên Thần vào lúc nhớ tới đều nhịn không được cong lên khóe miệng, nhưng bởi vì Đường Phong hiện tại, Lục Thiên Thần sau khi trở về liền kêu bí thư tìm cho anh một phần tư liệu liên quan đến Fiennes, không phải là điều tra gì đó, mà chỉ là muốn hiểu thêm một chút.

Sau khi Lục Thiên Thần xem xong tư liệu về Fiennes, anh bỗng nhiên nghĩ rất nhiều địa phương về Đường Phong khiến anh không rõ đã chiếm được giải đáp.

Vì sao Đường Phong muốn đi tảo mộ cho Fiennes, vì sao ngày đó lại đưa lên hoa hồng đỏ, vì sao người đàn ông này trời sinh có một loại quyến rũ vì điện ảnh mà tồn tại. . .

Thế nhưng anh không rõ vì sao Đường Phong vừa nhìn thấy bác sĩ Harvey liền xoay người rời đi.

Nếu như Fiennes chính là Đường Phong, Đường Phong chính là Fiennes, Harvey từng làm bác sĩ gia đình cho Fiennes, lại tự mình lo liệu tang lễ cho Fiennes, vậy vì sao Đường Phong lại không muốn thấy Harvey?

Lúc này điện thoại vang lên, Lục Thiên Thần nhìn nhìn số điện thoại nước ngoài xa lạ biểu hiện trên màn hình, cười lạnh một tiếng xong ấn nghe.

“Vẫn khỏe đấy chứ?” Không chờ đối phương nói chuyện, Lục Thiên Thần giống như biết ai gọi điện thoại đến, anh trực tiếp mở miệng chào hỏi.

【 Cực kỳ khỏe, mỗi ngày đều được người đẹp Anh quốc đuổi theo sau mông, cậu sẽ không nhận được loại đãi ngộ này đâu 】

“Ha?” Lục Thiên Thần cầm cái bút máy tùy ý đùa bỡn, tựa ở ghế da cười lạnh nói, “Xem ra cậu rất hưởng thụ, vậy chúc cậu và người đẹp Anh quốc của cậu chơi đùa vui vẻ.”

【 Chậc chậc chậc, nghe nghe lời này, ông bạn của tôi, đây là thái độ đối với đồng đội cũ của cậu sao? Cậu như vậy khiến tôi ăn không ít mệt, để tôi đoán một cái, từ lúc nào cậu đã bắt đầu tính toán tôi, oa oa, chí ít đã có kế hoạch hai ba tháng đúng không, thời gian có lẽ là vào lúc Đường Phong kết thúc ban huấn luyện siêu sao 】 Charles ở một đầu khác của điện thoại ha ha nở nụ cười.

【 ha ha ha, cậu là vì thấy tôi lên giường với Đường Phong, cho nên liền đem người bạn tốt như tôi bán đứng? Cậu thật đúng là nhẫn tâm Lục Thiên Thần, chỉ là một người đàn ông mà thôi, đáng giá để cậu làm như vậy sao? Ngẫm lại xem, chúng ta đều đã hợp tác nhiều năm như vậy 】

“Không sai, chỉ là một người đàn ông mà thôi.”

Nhưng mà không chỉ có thế.

Lục Thiên Thần ghé sát vào điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch: “Chúng ta là bạn tốt trong rất nhiều năm, tôi hiểu cậu, cậu cũng hiểu tôi, cho nên chúng ta còn cần phải nói gì sao?”

Trước đó, bọn họ chỉ là cùng chung lợi ích ngoài ra cũng chưa bao giờ cùng chung bất cứ thứ gì, bao gồm cả người.

Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ song song coi trọng một người, nhưng phần lớn thời gian chỉ là tùy tiện vui chơi một chút, sau đó cũng không thèm để ý tặng cho đối phương.

Nhưng nếu gặp phải người không muốn nhường đi thì sao?

Bọn họ từ nhỏ đến lớn đã không biết cái gì gọi là nhường nhịn, muốn thì tận lực đi tranh thủ, gặp phải trở ngại thì liền diệt trừ, chính là đạo lý đơn giản như vậy.

“Tôi chỉ là trước khi cậu ra tay, sớm tặng cậu một vài món quà nho nhỏ mà thôi.” Lục Thiên Thần không nhắc tới cũng không nói lời nào, nhưng không có nghĩa anh là thằng mù.

Anh biết Charles sau khi đến Mỹ cũng đã bắt đầu mưu tính một ít chuyện nhỏ, mà anh chỉ là trước khi Charles phát uy sớm tìm chút phiền phức đưa cho đối phương.

Vào lúc không thể đạt thành hiệp nghị, vậy cũng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh giải quyết mâu thuẫn.

Bởi vì quá mức thông minh, cho nên luôn luôn biết mình muốn gì.

【 như thế xem ra hiện tại chúng ta tạm thời coi như là kẻ địch, cậu không sợ Albert nhúng tay sao? 】 Charles rất bình tĩnh tiếp nhận hiện thực.

Lục Thiên Thần đứng dậy đi đến bên cửa sổ chạm đất, cúi nhìn thành thị màu xám bên dưới, bầu trời xanh xám xa xôi bịt kín một tầng màu tro đen, giống như là bị người dùng một cái bút máy tùy ý khoa tay múa chân vẽ loạn ra, một tầng lại một tầng chồng lên, dường như đang biểu thị một hồi mưa gió sắp tới.

“Hình tam giác càng thêm vững chắc không phải sao?”

Hai người cộng tác với nhau, ai biết ai sẽ đột nhiên ở phía sau ai đâm một đao chứ?

Không bằng làm rõ, nên làm cái gì thì làm cái đó.

“Ầm ầm — ”

Trên bầu trời đánh xuống một đạo sấm sét, tia chớp màu lam trong nháy mắt chiếu sáng thành thị mờ tối.

“Tôi phải đi đón Đường Phong, nói chuyện sau.” Lục Thiên Thần cười cắt đứt điện thoại, trong nháy mắt cắt đứt điện thoại dường như anh nghe được tiếng Charles chửi rủa.

. . .

. . .

Đường Phong sau khi về nước chiếm được một tuần nghỉ ngơi, cậu đời trước đã ở nhà quá đủ, thời gian bảy ngày không dài cũng không ngắn, cũng đủ để cậu dạo chơi trong nước trong khoảng cách ngắn.

“Minh Húc, cậu có chỗ nào tốt để giới thiệu không?” Đường Phong hỏi.

Khi Đường Phong ở Mỹ đóng phim vào lúc bọn họ rảnh rỗi cũng gọi một vài cuộc điện thoại, mặc kệ “Đường Phong” trước đây phụ lòng Trần Minh Húc, hay là Trần Minh Húc làm một vài chuyện trẻ con giận dỗi, đến ngày hôm nay hai người đã hoàn toàn ném ra sau đầu, trở thành bạn tốt chân chính.

Đường Phong đối với Trần Minh Húc chỉ có thưởng thức, không có ý nghĩ quá mức nào khác.

Đồng dạng, Trần Minh Húc hiện tại cũng không có tâm tư khác với Đường Phong.

Người Trần Minh Húc đã từng yêu kia, đã không phải là người hiện tại.

Hiện tại loại tình huống này sao không phải là một chuyện tốt?

Đã từng không có cách nào ở bên nhau, hiện tại chí ít có thể trở thành bạn bè cả đời.

“Đi cùng Charles hả?” Trần Minh Húc hỏi sang chuyện khác.

Đường Phong cười lắc đầu, bởi vì cậu và Charles đã từng quay tiết mục như vậy, dẫn đến hiện tại rất nhiều người đều cho rằng cậu còn đang hẹn hò với Charles.

“Vậy là với ai?” Trần Minh Húc vẻ mặt hiếu kỳ.

“Lục Thiên Thần.” Đường Phong không có gì giấu diếm với bạn bè, hiện tại ở bên người cậu có thể cùng cậu đi ra ngoài cũng chỉ có Lục Thiên Thần, tiểu Vũ bình thường còn phải đi xử lý công tác cho nghệ sĩ khác không có thời gian đi với cậu, Đường Phong cũng không dám yêu cầu một cô bé phải đi với mình.

Trái lo phải nghĩ, cư nhiên chỉ có Lục Thiên Thần.

“Lục Thiên Thần. . .” Trần Minh Húc nhìn nhìn Đường Phong, hắc hắc cười nói, “Đường đại minh tinh sức hấp dẫn không nhỏ, đi ra ngoài dạo chơi còn có chủ tịch Lục đi cùng làm sứ giả hộ hoa, trước có Charles, sau có Lục Thiên Thần, lại thêm Tô Khải Trình một cái lót đệm. . .”

“Liên quan gì đến Tô Khải Trình?”

Chuyện bắt cóc lần kia bị Đường Phong hời hợt cho qua, Trần Minh Húc cũng không biết ngày đó là ai mang Đường Phong đi, nếu như biết chuyện gì xảy ra ngày đó phỏng chừng sẽ không nhắc tới Tô Khải Trình.

“Anh chưa biết sao, Tô Khải Trình và Ca Trần chia tay rồi.”