Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị chương: Thử một lần.

 

“Bạn trai mới của anh ta trông rất giống anh, thế nhưng người biết đến chuyện này không nhiều, để ổn định đám fan hiện nay của Ca Trần, hiện tại ở mặt ngoài Tô Khải Trình và Ca Trần vẫn giả vờ là tình nhân thân mật, nhưng thực tế Tô Khải Trình đã sớm ném Ca Trần. Một ngày không có Tô Khải Trình nâng đỡ, Ca Trần cũng chẳng nổi được thêm vài năm, hình tượng của cậu ta có hạn chế lớn, tuổi tác cũng đang lớn dần, không có khả năng cả đời vẫn giả mỹ nam vô tội.”

Trần Minh Húc nói lại lắc đầu, làm MC nhiều năm như vậy, loại chuyện này cậu thấy nhiều lắm.

Ông chủ lớn vui vẻ thì nâng đỡ, mất hứng thì lờ đi, một vài minh tinh có thực lực sau khi mất đi gậy chống phía sau vẫn như cũ có thể sống rất khá, nhưng có vài người thường thường bởi vì hạn chế tự thân và chuyển đổi hình tượng mà dừng lại không thể đi tiếp.

Fan là những người rất có thể bởi vì một chuyện nhỏ mà thích mình, cũng có thể đột nhiên bởi vì một câu nói của mình mà không thích nữa, hoặc là có thần tượng mới xuất hiện, hoặc là theo tuổi tác tăng cao mà con mắt thẩm mỹ cũng thay đổi.

Đủ loại nguyên nhân, nói ngắn lại chỉ có một câu, ăn tiền của fan không ăn được cả đời.

Fan tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, huống chi cái gọi là minh tinh thần tượng hiện tại, fan của bọn họ đều lấy học sinh là chính, mà học sinh thì có bao nhiêu tài chính và thời gian để ủng hộ mình?

Cuối cùng vẫn phải dựa vào hình tượng của mình trong mắt đại chúng, cùng với thực lực thật sự của bản thân.

Minh Húc dùng kinh nghiệm luyện ra từ nhiều năm đến xem, cậu không xem trọng sự phát triển phía sau của Ca Trần, trừ phi Ca Trần đồng ý thay đổi hình tượng.

Chỉ là mỹ niên thiếu phải thay đổi hình tượng thế nào, lại thay đổi theo phương hướng nào? Thành công thì còn tốt, còn không thành công thì rất có thể ngay cả lượng fan hiện có cũng sẽ mất đi hơn nửa.

“Giống tôi?” Đường Phong chỉ vào mình, không phải chứ.

Trần Minh Húc cố sức gật đầu: “Thế nhưng không phải giống ở ngoại hình, mà là phong cách và tính tình, người kia tôi đã gặp một lần, là một minh tinh phim truyền hình, bề ngoài cũng không tệ, được xưng là cái gì vai nam trẻ đệ nhất dân quốc, anh nghĩ sơ sơ là sẽ biết là loại hình gì, nho nhã lễ độ, lại có chút hàm súc gì gì đó.”

Nho nhã lễ độ, lại có chút hàm súc?

Đường Phong không cảm thấy mình là loại hình đàn ông này, cậu cười lắc đầu: “Có phải là cậu nhầm rồi không, tôi đâu giống một người đàn ông Nho giáo?”

“Đừng nói vậy, kỳ thực chỉ cần từ bề ngoài nhìn vào là thấy anh rất có hương vị dân quốc, chỉ là thiên về thời Hán Đường hơn một chút.” Vắt chân đánh giá người kia, Trần Minh Húc vừa nói vừa gật đầu, tuy rằng Đường Phong có một ít vị đạo cổ điển, nhưng mặc Âu phục vào cũng rất anh tuấn mê người.

Đường Phong từ chối cho ý kiến đối với chuyện này, cậu không tin Tô Khải Trình sẽ thích cậu, đây căn bản là Trần Minh Húc nghĩ rằng cậu tốt, cho nên mới nghĩ Tô Khải Trình cũng sẽ thích cậu.

Cậu đâu có sức hút vạn nhân mê như vậy, mà vai nam trẻ đệ nhất dân quốc kia có phong cách giống cậu, nói không chừng là bởi vì Tô Khải Trình còn đang ghi hận cậu lần trước đánh anh ta, cho nên mới cố ý tìm một người có khí chất giống cậu chà đạp một phen nhằm trút giận.

Đường Phong nghĩ loại khả năng phía sau còn khả thi hơn loại trước một trăm lần.

. . .

. . .

Trải qua thương nghị, Đường Phong và Lục Thiên Thần quyết định dạo chơi bằng du thuyền một chuyến, xuất phát từ thành phố C, đi qua Tam Á, chạy đến Việt Nam.

Sau sáu ngày bảy đêm liền trở lại Tam Á, rồi lại từ Tam Á đi máy bay trở lại thành phố S, thời gian vừa đủ.

Ở trong trí nhớ của Đường Phong số lần cậu đi tàu thủy cũng không nhiều, phần lớn thời gian đi ra bên ngoài cũng là vì tham gia các loại liên hoan phim hoặc là các loại đóng phim tuyên truyền, lúc ấy trên cơ bản đều là ngồi máy bay rất ít khi ngồi thuyền.

Du thuyền của bọn họ có gần một nghìn gian phòng khách cấp bậc khác nhau, tổng cộng có thể cung cấp nơi ngủ nghỉ cho hơn hai nghìn khách hàng.

Thiết bị trên du thuyền có thể so với khách sạn năm sao, nơi này có phòng tiệc đứng, phòng cơm Tây, hành lang rượu, bar xì gà, bể bơi, sòng bạc, phòng tập thể thao, chỗ vui chơi dàng cho trẻ em, phòng mạng internet, cửa hàng buôn bán, phòng y tế, phòng khiêu vũ và một rạp hát xa hoa xinh đẹp.

Trên du thuyền có một ít dịch vụ công cộng tất cả khách hàng đều có thể sử dụng, một vài mặt khác vẫn phải trả phí.

Lục Thiên Thần muốn chính là một phòng đôi xa hoa, gian phòng của họ ở tầng cao nhất, có một hồ bơi tư nhân lớn trên sân thượng, có quầy bar và phòng ăn riêng.

“Ừ. . . Tôi cứ nghĩ phòng đôi là có hai cái giường hoặc là có hai phòng ngủ.” Khi Đường Phong bọn họ đi vào gian phòng, cậu phát hiện gian phòng tuy rằng rất lớn nhưng lại chỉ có một chiếc giường tròn siêu lớn phủ kín hoa hồng có thể cho bốn năm người trưởng thành ngủ ở trên.

Lục Thiên Thần phân phó thủ hạ đem hành lý đặt xuống, vẫy tay để một đám bóng đèn mau mau tránh ra. Đám bóng đèn thức thời rời đi đóng cửa lại.

Đường Phong đứng ở bên giường tiện tay nhặt lên một cánh hoa hồng đỏ, vung lên lông mày lắc lắc cánh hoa với Lục Thiên Thần: “Nhìn qua giống như là phòng tuần trăng mật.”

“Không phải nhìn giống, nó vốn chính là thế.”

Lục Thiên Thần tiện tay cởi áo khoác ném sang một bên, trong phòng không chỉ có cánh hoa hồng mà còn chuẩn bị champagne, anh mở champagne rót cho hai người bọn họ mỗi người một ly, chất lỏng màu vàng kim lắc lư trong ly thủy tinh lấp lánh bốn phía.

“Tuần trăng mật. . .” Đường Phong nhìn Lục Thiên Thần đi tới, cậu vươn tay nhận lấy rượu sâm banh nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cong môi cười về phía người kia, “Với anh?”

“Không được sao?” Lục Thiên Thần hỏi lại.

Đường Phong xoay người nhìn giường lớn phủ kín cánh hoa hồng: “Tôi nghĩ tôi cần giường riêng cho mình.”

Cậu nhớ kỹ lúc cậu thương lượng với Lục Thiên Thần trước đó, đã nói rõ là nghỉ ngơi giải sầu, đâu có nhắc tới tuần trăng mật hoặc cái gì khác.

“Chờ một chút, có phải là anh cho rằng tôi đồng ý đi du lịch với anh vậy có nghĩa chúng ta có thể làm chút chuyện thân mật ở trên đường đi không?”

Khẽ nhíu mày, Đường Phong ôm lấy hoài nghi nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, đây không phải lần đầu bọn họ đơn độc ở cùng nhau, hơn một tháng Charles không ở bọn họ cũng là ở cùng một phòng, hai cái giường cách nhau một mét, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện nào đó không nên xảy ra.

Đường Phong thậm chí đã quen phương thức ở chung này, nhưng hiện tại Lục Thiên Thần đột nhiên lại lãng mạn như vậy, ngược lại khiến cậu có chút nghĩ là lạ.

“Điện ảnh của cậu đã quay xong, không phải sao?”

“Cái đó và công tác của tôi không có mối quan hệ trực tiếp.” Đường Phong ngồi ở bên giường, tiện tay nâng ly đặt ở một bên.

Lục Thiên Thần nhìn nhìn người kia, thanh âm dịu dàng: “Tôi nghĩ cậu sẽ thích.”

“Không sai, tôi rất thích kinh hỉ anh dành cho tôi, thế nhưng. . .” Đường Phong ngửa đầu nhìn về phía đối phương, “Anh hiểu không, tôi không muốn quan hệ qua lại với bất cứ ai, anh đột nhiên như vậy khiến tôi có chút. . . Không quá thích ứng.”

Cậu ăn ngay nói thật.

Lục Thiên Thần sẽ bởi vậy mà tức giận sao?

Nếu tức giận vậy không phải là Lục Thiên Thần.

“Vì sao không muốn, cậu còn rất trẻ, tôi cũng còn trẻ, chúng ta đều là người lý trí, hợp nhau thì ở bên nhau, không hợp thì xa nhau.”

Lục Thiên Thần ngồi ở bên người Đường Phong, thanh âm của anh nghe vào giống như là gió biển thổi ở ngoài thuyền, một chút mát lạnh mang theo dịu dàng, hoặc giống như người cá ca hát ở sâu trong biển rộng, không ngừng thổ lộ mê hoặc lòng người: “Nếu không nếm thử, vậy vĩnh viễn không biết đáp án.”

“Anh thực sự dự định cặp với tôi?” Đường Phong cường điệu hỏi một câu.

“Tôi là người hiểu cậu nhất, Đường Phong.” Lúc nói những lời này, Lục Thiên Thần vô ý thức cầm tay người kia, hai mắt của anh nhìn chăm chú Đường Phong, không quá mức thâm tình khiến người ta cảm thấy giả tạo, cũng không quá mức lạnh nhạt khiến người ta cho rằng đây là lời vui đùa thuận miệng nói ra.

Đã bao nhiêu lâu cậu không được người tỏ tình ngay mặt như thế?

Hình như đã là chuyện nhiều năm trước, người của lần kia dường như cũng nói không khác Lục Thiên Thần lắm.

Không, thậm chí còn nói dễ nghe hơn Lục Thiên Thần một chút, trong thời gian hữu hạn mong muốn có thể ở bên cậu đến lúc cuối cùng, ngay lúc đó Fiennes nghe xong không có khả năng không có cảm xúc.

Cậu không muốn cô độc chết đi, nếu có người luôn luôn ở bên mình là tốt nhất.

Tuy rằng cuối cùng cậu vẫn là cô độc một mình rời đi, cũng không biết ông trời có phải nghe thấy nguyện vọng đời trước của cậu không, cho nên mới cho cậu một sinh mệnh hoàn toàn mới.

Cậu sẽ không bởi vì đã từng bị lừa dối và phản bội mà từ nay về sau không còn tin tưởng tình yêu nữa, chỉ là chuyện cảm tình cho tới bây giờ cậu đều rất nghiêm túc, nghiêm túc hơn so với bất kỳ ai khác.

Hợp thì ở bên nhau, không hợp thì xa nhau.

Lời này nói rất lý trí, nhưng đến lúc thực sự động cảm tình lại có mấy ai có thể thản nhiên bứt ra?

Cậu ngã về phía sau, hương thơm hoa hồng quanh quẩn trong mũi không tiêu tan, cậu nhẹ nhàng ngoắc ngón tay Lục Thiên Thần: “Hiện tại không phải lưu hành sống thử sao, chúng ta đây cũng thử một lần đi, sáu ngày bảy đêm này chúng ta coi nhau như là tình nhân, qua mấy ngày nữa, anh và tôi hẳn là đều có ý nghĩ của riêng mình.”

Đường Phong vừa nói xong liền cảm giác Lục Thiên Thần nắm chặt tay cậu, sức lực quá lớn đến nỗi cậu cũng cảm thấy có chút đau.

Lục Thiên Thần xoay người đặt lên trên người người kia, Đường Phong có thể cảm thấy rõ ràng nhiệt độ và tiếng thở dốc hơi chút nặng nề từ trên người đối phương truyền đến.

Trời ạ, người này là đang dục cầu bất mãn sao?

“Sáu ngày bảy đêm, có phải là từ giờ trở đi không?” Hai tay chống ở hai bên thân thể Đường Phong, Lục Thiên Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt người kia.

Đường Phong suy nghĩ một chút, theo lý mà nói hẳn là tính, vì vậy cậu gật đầu.

Ngay lúc cậu gật đầu xong Lục Thiên Thần liền ôm cậu lăn xuống, dáng dấp nhiệt tình mà vội vã hoàn toàn không có một chút bình tĩnh và trầm ổn lúc bình thường.

Có cần phải gấp như thế không chứ?