Edit: Huyết Vũ.

Đệ tam chương: Paparazzi. ( Tay săn ảnh )

 

Chưa từng nhìn thấy sáng sớm trên thuyền liền trực tiếp lên giường, có một số việc nếu đã nói rõ vậy cũng không cần phải nhăn nhăn nhó nhó, người một ngày qua tuổi 35 sẽ cấp tốc trở nên chín chắn, thường thường rất nhiều thứ vào lúc còn trẻ coi trọng lại đột nhiên trở nên thờ ơ.

Nếu muốn thử yêu đương liền toàn tâm toàn ý hưởng thụ lạc thú yêu đương trong mấy ngày này, coi như là buông thả cho mình một lần, ở trên biển rộng tạm thời đem thân phận và những thứ khác toàn bộ ném ra sau đầu.

Hiện tại, đối với Đường Phong mà nói cậu đã quen trở nên phóng túng trong tình yêu một chút.

Chỉ là một chút mà thôi.

“Làm sao vậy, khó chịu ở đâu, có phải say tàu hay không?”

Lục Thiên Thần nằm nghiêng bên người Đường Phong, một tay chui vào trong chăn ôm thắt lưng người kia, tay kia chống đỡ thân thể của mình, thường thường cúi đầu mềm nhẹ hôn lên gò má và trên cổ người kia.

Trong nửa giờ, Lục Thiên Thần vẫn duy trì tư thế này, thỉnh thoảng sờ sờ thắt lưng hoặc là chân của Đường Phong, hoặc là hôn hôn gương mặt, cái trán và vai, phần lớn thời gian đều giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nào đó mà nhìn chằm chằm người kia.

May là Đường Phong sớm đã quen với cuộc sống bị người soi kỹ dưới ánh đèn, bằng không đã sớm sụp đổ trong ánh mắt thâm tình của chủ tịch Lục.

“Tôi ổn.”

Người đến một độ tuổi nhất định sẽ không thích chạy loạn chung quanh, cho nên Đường Phong thích hưởng thụ chuyến du lịch mà không phải khổ cực vác một cái túi lớn chạy tới chạy lui, lúc cậu đóng phim cũng đã mệt chết, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi và thả lỏng.

Cho nên lúc này cậu tùy ý mình nằm trên giường lớn mềm mại thư thích, hoặc là xem tin tức trên điện thoại di động, hoặc là đổi một kênh tiết mục TV.

“Cậu nhìn qua có chút ỉu xìu.”

“Anh nhìn qua tinh thần rất sáng láng.” Đường Phong khinh bỉ liếc nhìn Lục Thiên Thần, vì sao tinh thần của người này lại tốt như vậy?

Lục Thiên Thần thấp giọng cười cười, sau đó cả người ôm lấy Đường Phong, nhẹ hôn lên tấm lưng của người kia: “Nghỉ ngơi một hồi, sau bữa tối tôi mang cậu lên thuyền đi dạo chung quanh.”

“Ăn cơm trong phòng.” Đường Phong nói.

“Được, ăn cơm trong phòng.” Lục Thiên Thần sảng khoái đáp ứng.

Không quá bao lâu người kia nghịch tới nghịch lui liền ngủ, Lục Thiên Thần cẩn thận nhẹ nhàng cầm đi điện thoại di động trong tay Đường Phong, cùng người này ngủ một hồi rồi kêu phục vụ phòng, đại khái đến năm sáu giờ chiều Đường Phong liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Tắm xong ăn xong bữa tối, Đường Phong không muốn ngày đầu tiên chỉ ở trên thuyền nghỉ ngơi cả ngày rốt cục khôi phục tinh thần và sức lực, sau bữa cơm tối liền mặc quần áo thường, đi ra ngoài với Lục Thiên Thần.

Ánh nắng buổi chiều đã trở nên vô cùng dịu dàng, ánh sáng nhu hòa lộ ra màu đỏ hồng trôi nổi chiếu trên mặt biển, đem ngoài khơi phía trước chiếu ra tầng tầng màu hồng, từ đỏ hồng đến đỏ vàng nhạt, cho đến màu lam sẫm bên thuyền bọn họ.

Đây là một bức họa phong cảnh đến từ thiên nhiên, nó so với bất kỳ tác phẩm tên tuổi nào cũng trân quý xinh đẹp hơn, hơn nữa không cần mình chi ra một phân tiền.

Đường Phong đứng trên boong tàu mở hai tay hướng mặt về phía biển rộng, gió mát từ gương mặt cậu quét qua mang đến hương vị của biển, thoải mái ở đáy lòng luôn luôn làm cho người ta tâm tình thanh thản, trong nháy mắt cậu dường như về tới lần quay phim cạnh biển tại Mỹ trước đó không lâu, gió biển ở đó cũng khiến cho người ta thoải mái như thế.

“Tôi cảm thấy toàn bộ thế giới đều là của tôi.” Nhắm hai mắt lại, cậu hơi hơi vừa cười vừa nói.

“Cậu là toàn bộ thế giới của tôi.”

Đối ứng với lời nói của Đường Phong, Lục Thiên Thần từ phía sau hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, một câu nói ngọt ngào như thế luôn luôn làm cho người ta nhịn không được mà cong lên khóe môi, không quan tâm đó là thật hay giả.

Nhưng Đường Phong thế nào nghĩ tư thế hiện tại của bọn họ có chút giống bộ điện ảnh nào đó của Cameron (*), tuy rằng cậu thích bộ phim đó, thế nhưng không muốn có kết cục như vậy.

(*) Tên đầy đủ của ông là James Francis Cameron, ông là đạo diễn cho phim Titanic vào năm 1997. ( Titanic nổi quá rùi, chắc ai cũng bít nhể !!!! )

“Tách tách!” Âm thanh nhấn chụp kèm theo ánh đèn flash khiến Đường Phong giật mình, có người động tác nhanh hơn cậu, ngay trong nháy mắt bị nhấn chụp ảnh Lục Thiên Thần liền thả cậu, dùng tốc độ cực nhanh bước tới cướp lấy cameras trong tay người nọ.

“Ai, đừng!” Một tiểu nam sinh đeo kính đen lớn vươn tay muốn cướp lại cameras của mình, Lục Thiên Thần cao hơn tiểu nam sinh nửa cái đầu dễ dàng cầm cameras ở trong tay, tay kia liền cầm cổ tay đối phương bẻ ngược ra sau, tiểu nam sinh nhất thời khuỵu xuống vẻ mặt đau khổ kêu rên: “Đau đau đau! Mau buông tay!”

Đường Phong đi tới nhìn thoáng qua màn hình cameras, tiểu nam sinh vừa rồi chụp cậu và Lục Thiên Thần, đừng nói, dưới mặt trời chiều nhìn qua cũng rất đẹp, có một chút hương vị lãng mạn của điện ảnh.

“Chụp không tệ, ha hả.” Đường Phong cầm lấy cameras nở nụ cười, “Tôi có chút luyến tiếc xóa đi.”

Thế nhưng Đường Phong dưới ánh mắt cầu xin của tiểu nam sinh vẫn ấn xóa ảnh, mặc kệ là cậu thân là minh tinh hay là Lục Thiên Thần thân là người sau màn, đều không mong muốn những tấm ảnh này xuất hiện trong tầm nhìn công chúng, huống chi bọn họ cũng không biết vị tiểu nam sinh bọn họ bắt được này là ai.

“Là tòa soạn nào vậy?” Đường Phong đem cameras trả lại cho tiểu nam sinh.

“Cái gì mà toà soạn, tôi chỉ là một người du khách, thấy hai người hình dạng rất ân ái nên mới chụp, ai mà biết mấy người lại hung dữ như vậy!” Tiểu nam sinh vội vội vàng vàng cầm lại cameras của mình mở ra xem, tấm ảnh cậu vừa chụp quả nhiên đã bị xóa, trên khuôn mặt nhất thời khóc tang.

“Mấy người thật quá đáng!” Tiểu nam sinh chỉ vào Đường Phong.

Vì sao không phải Lục Thiên Thần? Bởi vì Lục Thiên Thần nhìn qua không dễ chọc, đáng tiếc tiểu nam sinh còn không bằng hung hăng với Lục Thiên Thần.

“Cho cậu ba giây nói thật, hoặc là để bảo vệ tới đây đem cậu ném vào cục cảnh sát.” Lục Thiên Thần híp híp mắt, giọng nói bất thiện.

“Đã nói là tôi không phải, các người thực sự là kỳ quái.” Tiểu nam sinh nói rồi muốn chạy, nhưng Lục Thiên Thần tay mắt nhanh hơn, chặn lấy xách lên cổ áo của tiểu nam sinh.

“Này này này! Anh làm gì vậy, động tay động chân là tôi gọi người đấy!” Tiểu nam sinh dùng sức tránh cũng tránh không ra, há miệng liền oa oa kêu lớn.

Lục Thiên Thần đâu để mình bị đẩy vòng vòng, anh lạnh lùng nói: “Cảm ơn cậu đã gọi vệ sĩ của tôi lên đây.”

Quả nhiên không đến một phút liền có vài người áo đen vóc dáng cao to chạy tới, coi tiểu nam sinh như con gà con kéo lên. “Các người đây là. . . Ưm ưm ưm!” Miệng bị bưng kín.

Trước nơi công chúng, mấy người áo đen liền kéo tiểu nam sinh đi vào khoang thuyền, Đường Phong nhíu mày: “Liệu có người báo công an hay không?”

“Sẽ không.” Lục Thiên Thần giọng điệu chắc chắn, sau đó cũng đi vào gian nghỉ ngơi giải trí trong khoang thuyền.

. . .

. . .

Trước đó Đường Phong còn đang lo lắng có thể là đã hiểu lầm người ta hay không, kết quả mới đi vào chưa được vài phút tiểu nam sinh liền thành thật khai báo, người này kêu Lý Đông Tây, năm nay 21 tuổi đang học đại học ở thành phố C, hiện tại đang thực tập trong một tòa tạp chí, lần này là chính cậu đơn độc chạy đến tìm tin tức.

Mục tiêu tự nhiên là Lục Thiên Thần và Đường Phong.

“Các anh một người là chủ tịch công ty trẻ tuổi có tiếng, một người là minh tinh vừa mới quay xong bộ phim Hollywood, so ra mà nói. . .” Tiểu nam sinh với khuôn mặt búp bê ngồi ở trên ghế nói ra lời thật.

Cậu ban đầu là chú ý tới Đường Phong, lúc ấy rất nhiều người đều nghĩ Đường Phong chỉ là một minh tinh trên tiết mục TV, cũng tương tự với minh tinh mới nổi, nổi thì cũng chỉ được một lúc, sau lại truyền ra tin tức Đường Phong biểu diễn điện ảnh của đạo diễn Lý Nguy, chuyện này vẫn không khiến cho một bộ phận người coi trọng, bọn họ chưa từng thấy qua kịch bản nên đa số đều cho rằng Đường Phong chỉ là phụ cho vai chính Chino.

Nhưng Lý Đông Tây không nghĩ như thế, cậu xem mỗi một tập của ban huấn luyện siêu sao, cũng xem mỗi một lần biểu hiện của Đường Phong trong 《tình nhân trong mộng 》, diễn xuất ưu tú và chỉ số EQ cao của người đàn ông này cho cậu biết Đường Phong sau đó khẳng định sẽ nổi danh.

“Sao cậu biết chúng tôi đến đây chơi?” Đường Phong hiếu kỳ hơn chính là cái này.

“Em. . . Em có một người bạn học cùng đại học đang làm việc ở trên du thuyền này, cậu ấy từng thấy danh sách hành khách, biết bên trong có các anh nên gọi điện thoại cho em.” Lý Đông Tây cầu xin nói, “Đây đều là lỗi của em, các anh đừng tố cáo bạn của em, cậu ấy sẽ mấy việc mất, hiện tại sinh viên quơ ra một xấp dầy, công việc cũng không dễ tìm, xin các anh thương xót tha cho chúng em đi, lần sau em không bao giờ chụp bậy nữa.”

“Còn có lần sau?” Lục Thiên Thần một cái mắt đao phi qua.

“Không có! Không có!” Lý Đông Tây lắc đầu như cái trống bỏi.

Đường Phong ở bên cạnh nhìn, vươn tay lôi kéo Lục Thiên Thần: “Quên đi, cho cậu ta đi đi.”

Loại chuyện này phỏng chừng sau đó còn nhiều, không có Lý Đông Tây cũng sẽ có Vương Nam Bắc gì gì đó, hơn nữa lấy mạng lưới quan hệ của Lục Thiên Thần, cho dù tiểu nam sinh chụp được ảnh cũng không có khả năng sẽ được chọn dùng xuất bản.

Chỉ là Đường Phong không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người tới tìm bọn họ, cậu bây giờ còn chưa có tiếng tăm gì.

“Cảm ơn! Cảm ơn!” Lý Đông Tây sau khi lấy được cameras liền liên tục cảm ơn Đường Phong, điều này khiến cho Đường Phong có chút xấu hổ.

“Vừa rồi dọa sợ cậu đúng không?” Đường Phong vỗ vỗ vai đối phương, vừa cười vừa nói: “Công việc của nhà báo không dễ dàng, không nên chỉ thỏa mãn chụp ảnh chuyện xấu của minh tinh, nhà báo như vậy cả đời cũng không ngóc đầu lên được, đối đầu với minh tinh không bằng kết giao bạn bè với minh tinh.”

Cậu chỉ có thể đem một ít kinh nghiệm của cậu truyền cho anh bạn nhỏ mới vào nghề này.

“Cậu cứ như vậy thả cậu ta, không sợ cậu ta lại tới phá cậu?” Sau khi thả Lý Đông Tây đi, Lục Thiên Thần hỏi.

Đường Phong lắc đầu: “Cậu ta sau đó muốn làm thế nào là quyết định của cậu ta, còn tôi muốn làm thế nào lại là quyết định của tôi.”

Đều là kiếm ăn, ai cũng không dễ dàng.