Edit: Huyết Vũ.

Đệ tứ chương: Luận bàn.

 

Trong phòng tập thể thao của du thuyền có một võ đài, Đường Phong lúc sáng đến phòng tập thể thao chạy bộ vừa thấy đã muốn luận bàn với Lục Thiên Thần, cậu không chỉ tâm ngứa mà tay cũng ngứa, luyện tập Vịnh Xuân quyền cũng đã mấy tháng, nhưng phần lớn thời gian không phải là đánh với cọc gỗ thì cũng là đánh với huấn luyện viên do Lục Thiên Thần tìm tới không dám thẳng tay với cậu.

Vài ngày trước hai người bọn họ đơn độc ở cùng Đường Phong thường thường thảo luận võ công với Lục Thiên Thần, thỉnh thoảng khoa tay múa chân một chút cho đối phương xem động tác của cậu có chỗ nào không đúng hay không, nhưng chân chính luận bàn lại chưa từng có một lần.

Cậu biết con đường Charles đi là con đường thực chiến, thế nhưng đối với Lục Thiên Thần thì cậu chưa xác định.

“Thế nào, thử một lần thôi.” Vào bữa trưa Đường Phong không ngừng giật dây đối phương.

Lục Thiên Thần lắc đầu, uống một ngụm sô-đa đắm mình vào trong gió biển và ánh nắng mặt trời: “Tôi sẽ không nhường cậu.”

“Đương nhiên anh sẽ không nhường tôi, hơn nữa tôi căn bản không cần anh nhường.” Đường Phong vừa nghe rất hợp ý cậu, cậu chính là không muốn được nhường nhịn lúc luận bàn với người, như vậy thà rằng không đánh còn hơn, một chút thú vị cũng không có.

Nếu muốn luận bàn vậy đường đường chính chính nghiêm túc thực sự một lần.

Lục Thiên Thần cúi đầu không nói chuyện, đôi lông mày hơi khóa lại dường như là đang suy xét về yêu cầu Đường Phong nói ra.

Không có người đàn ông chân chính nào lại mong muốn được người nhường nhịn, như vậy đại biểu ở sâu trong nội tâm đối phương đã cho rằng mình là một kẻ yếu, điều này so với đường đường chính chính đánh nhau bị thua còn khó có thể chấp nhận hơn. Thấy Lục Thiên Thần vẫn do dự, Đường Phong quyết định cưỡng bức lợi dụ, hai tay cậu chống lên mặt bàn, vươn ngón trỏ lắc lắc trước mặt Lục Thiên Thần: “Ngày hôm nay không luận bàn với tôi, buổi tối anh đừng hòng đụng đến một ngón tay của tôi.”

Lục Thiên Thần nâng đầu, khóe miệng đột nhiên cong lên: “Vậy nghĩa là buổi tối hôm nay tôi có thể chạm vào cậu?”

Ngoại trừ ngày đầu tiên đạt được, hai ngày sau Đường Phong đều là chỉ cho xem chứ không cho ăn, yêu thì thế nào, hai người yêu nhau lẽ nào mỗi ngày đều phải vận động trên giường sao.

“Xem biểu hiện của anh đã.” Đường Phong đá Lục Thiên Thần một cước ở dưới bàn, cười đến có chút trừng mắt, câu nhân quá phận.

“Nhỡ đánh đau cậu thì sao?” Lục Thiên Thần vươn chân tới cọ cọ đối phương, biểu hiện ra vẫn là bộ dạng thản nhiên.

Cầm thú mặc áo. . .

Đường Phong cầm lấy tách nhấp một ngụm cà phê đen, trong nháy mắt ngẩng đầu cười với đối phương: “Phán anh vô tội.”

“Tuân chỉ.”

. . .

. . .

Động tác của Lục Thiên Thần rất nhanh, sáng sớm vừa mới nói muốn luận bàn, buổi chiều liền bao luôn võ đài phòng tập.

Sau bữa trưa nghỉ ngơi một hồi, hai người đều đi tới võ đài trong phòng tập thể thao, trong căn phòng vắng vẻ chỉ có hai người bọn họ và một vài vệ sĩ khác của Lục Thiên Thần.

Đám vệ sĩ đều quay lưng về phía bọn họ đứng ở chỗ cửa, phòng ngừa có người không biết tình huống liền xông tới.

Đường Phong bình thường đều mặc quần áo Tây thường, một cái quần bông rộng màu xám nhạt, cùng với áo ba lỗ cùng màu, từ sau khi cậu sống lại liền vẫn duy trì thói quen tập luyện mỗi ngày, hoặc là chạy bộ hoặc là tập võ, hưởng thụ mỗi phút giây lực lượng và mồ hôi do thân thể khỏe mạnh mang đến.

Sau khi cởi áo khoác Đường Phong thiếu đi vài phần nho nhã, ngược lại có thêm một chút tuấn tú thuộc về đàn ông thân thể cường tráng, áo ba lỗ bó sát người luôn luôn khiến người ta càng thêm gợi cảm.

Lục Thiên Thần vẫn mặc trang phục thường mặc, chỉ là cởi áo khoác sau đó cuốn ống tay áo lên, ánh mắt anh quét lên người Đường Phong một chút, còn hơn đánh nhau trên võ đài anh hiện tại càng muốn cùng người này “Đánh nhau” trong phòng.

“Có cần định ra quy tắc gì không?” Lục Thiên Thần nhảy lên võ đài.

Đường Phong giật giật tay chân coi như đơn giản làm nóng người: “Không cần, cứ dựa theo thói quen bình thường của anh đi.”

Trừ phi anh giống như Charles toàn thích nhằm vào điểm yếu của người khác, như vậy lại là chuyện khác.

Từng có một lần trải nghiệm bị trói, điều này làm cho Đường Phong kiên định ý niệm cậu phải am hiểu đánh nhau trong đầu, không phải đánh ra động tác đẹp mắt biểu diễn trên võ đài, cũng không phải là hai người so chiêu để cường thân kiện thể, cậu muốn học được đánh đấm chân chính, học được phòng thân trong hiện thực, bảo hộ chính mình.

Cho dù hiện tại bên người cậu bình thường cũng có vệ sĩ, nhưng điều này không có nghĩa cậu luôn an toàn.

Nghĩ đến mấy người Albert và Tô Khải Trình, Đường Phong không thể không phòng.

“Được.” Lục Thiên Thần một ngụm đáp ứng, anh biết suy nghĩ của Đường Phong, tự nhiên sẽ không phản bác.

Hai người rất nhanh đứng đối diện nhìn nhau, giờ này khắc này đã không còn say đắm tình nồng, chỉ có ngọn lửa quyết chiến hừng hực bùng cháy trong mắt hai người đàn ông.

Người chuyển động đầu tiên là Lục Thiên Thần, anh cong lên khóe miệng vươn tay làm ra tư thế “đến đây” với Đường Phong, tay trái nắm hờ thành quyền.

Đường Phong nhíu mày, đây xem như là khiêu khích không?

Cậu bắt đầu từ bên sườn chậm rãi đi tới chỗ Lục Thiên Thần, người sau cũng song song đi ngược hướng với cậu, hai người chăm chú nhìn nhau, trong lúc vô thức khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Người đầu tiên ra tay, là Lục Thiên Thần.

Lúc đối phương ở cự ly cách Đường Phong bốn năm bước đột nhiên cấp tốc tiến lên đánh đến một quyền, Đường Phong hầu như là vào lúc tránh sang một bên song song vươn cánh tay ngăn lại.

Nắm đấm sắc bén quét qua bên tai lưu lại một trận gió mạnh, nếu như thật bị đánh trúng nói không chừng sẽ bị đo đất không dậy nổi.

Đây mới là đánh đấm chân chính, không phải cùng với huấn luyện viên anh một quyền tôi một quyền từng chiêu đánh nhau.

Đường Phong không thể không nghiêm túc, vừa rồi tránh được một cú công kích của Lục Thiên Thần đã khiến cho cậu lưng đầy mồ hôi lạnh, cũng may năng lực phản ứng rất nhanh, nếu không ngay từ quyền đầu tiên sẽ bị Lục Thiên Thần đánh ngã.

“Không tệ, lại nào.” Trong mắt toát ra một chút tán thưởng, Lục Thiên Thần đối với phản ứng vừa rồi của Đường Phong rất thoả mãn, nhịn không được gật đầu, mà song song trong mắt cũng không còn bình thản như lúc đầu, dường như đáy mắt đã mọc lên một đoàn lửa đỏ.

Đường Phong thành công kéo ra hứng thú của Lục Thiên Thần.

Một mặt phòng thủ không phải phong cách của Đường Phong, rất nhanh cậu bắt đầu thử công kích Lục Thiên Thần, động tác trong mắt Lục Thiên Thần xem ra mặc dù có chút bảo thủ và hình thức hóa, nhưng Đường Phong nghiêm túc khiến chúng nó cũng có lực sát thương nhất định, có mấy lần thiếu chút nữa đã đánh trúng Lục Thiên Thần.

Hiện tại đến phiên Lục Thiên Thần phải nghiêm túc lên.

“Thế nào?” Một quyền vừa rồi đánh trúng vai Lục Thiên Thần, Đường Phong có chút đắc ý.

“Nghe nói thật?” Lục Thiên Thần cười cười.

“Đương nhiên!”

“Kém rất xa.”

Quả nhiên là nói thật.

“Lại nào!”

Đường Phong lại một lần nữa tiến lên vung nắm đấm, chỉ là lúc này cậu không làm giống như lần đầu đem đối phương đánh lui về sau hoặc là né tránh, Lục Thiên Thần biết rõ quyền pháp võ thuật của Đường Phong dễ dàng nắm lấy nắm đấm của cậu, tay kia của Đường Phong đánh tới ý đồ tách bọn họ ra, nhưng Lục Thiên Thần lại xoay ngược cổ tay của Đường Phong.

“Ầm!”

Đường Phong nặng nề ngã trên mặt đất, cả người đều bị Lục Thiên Thần ngăn chặn, tay chân không thể động đậy.

“Cậu thua.” Trong mắt Lục Thiên Thần hàm chứa ý cười, không có một chút thả lỏng đòn khóa với người kia.

Đường Phong không cam lòng thử dùng sức, nhưng ngoại trừ khiến mình càng đau ra thì không có một chút tác dụng, Lục Thiên Thần vẫn như cũ gắt gao khống chế cậu.

“Được rồi, anh thắng.” Thở ra một hơi, Đường Phong đành phải chịu thua.

“Phần thưởng của tôi đâu?” Lục Thiên Thần đổi thành một tay khóa chặt Đường Phong, còn tay kia từ vạt áo người này sờ soạng luồn vào, theo phần eo mơn trớn vùng bụng rắn chắc thẳng tiến đến viên đậu đỏ trước ngực.

Trong nháy mắt bị đụng Đường Phong quay đầu một chút, cậu trừng mắt Lục Thiên Thần: “Không có.”

“Không được chơi xấu.” Nói xong mạnh mẽ hôn lên gương mặt Đường Phong, thanh âm thanh thúy.

Khuôn mặt Đường Phong có chút nóng lên, không biết là vì Lục Thiên Thần khoa trương hôn một cái hay là vì vừa rồi vận động khiến thân thể cậu phát nóng.

“Tôi không có chơi xấu, này, đừng có sờ!”

Chịu không nổi, Lục Thiên Thần gần đây phát triển theo hướng hóa sói sao, hơi một tí là hóa sói ăn đậu hũ của cậu.

“Cậu nói tôi đêm nay có thể chạm vào cậu.” Vừa nói vừa dùng sức đem đầu chôn lên cần cổ Đường Phong cọ cọ, giống hệt đứa trẻ tùy hứng đòi kẹo ăn.

“Hiện tại không phải buổi tối.”

Vừa nói xong Đường Phong liền hối hận, thật không ngờ là nhảy vào bẩy rập ngôn ngữ của đối phương.

Quả nhiên, hai tay Lục Thiên Thần lập tức thả Đường Phong đổi thành ôm lấy thắt lưng người kia, cúi đầu cười hôn lên môi Đường Phong một cái: “Được, vậy buổi tối.”

Nhìn bộ dạng thực hiện được âm mưu kia, Đường Phong nhịn không được nhéo nhéo mũi đối phương: “Anh thật đúng là một tên âm hiểm.”

“Ô, thực sự là tình nồng ý mật, thật không ngờ chủ tịch Lục của chúng ta cũng sẽ dịu dàng với một người như thế, thủ đoạn tán tỉnh thật sự là khiến tôi sợ hãi than không ngớt, thảo nào lúc trước Ca Trần một lòng một dạ với cậu.”

Thanh âm hơi trào phúng nghe vào có chút quen thuộc, Đường Phong nằm trên mặt đất nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Mấy người vệ sĩ đang nỗ lực ngăn cản Tô Khải Trình, thế nhưng Tô Khải Trình cũng không tiến đến, mà chỉ là đứng ở cửa, bên người anh ta không phải không có ai, có một người là Đường Phong quen biết, đó chính là Ca Trần mấy tháng không gặp, người đàn ông trẻ tuổi này vẫn như cũ lộ ra dáng dấp tái nhợt ốm yếu, chỉ là không biết là thật hay là giả vờ.

Còn có một người Đường Phong chưa từng gặp, mặt mày như tranh lại có chút hương vị dân quốc quý công tử, chẳng lẽ là vai nam trẻ đệ nhất dân quốc trước kia Trần Minh Húc từng nói với cậu?

 

 

Đệ ngũ chương: Bạn cũ.

 

Tô Khải Trình trái ôm phải ấp, rất phóng khoáng.

Đường Phong nhớ lại lần đầu tiên cậu thấy Tô Khải Trình thật muốn chọc mù hai mắt của mình, Tô Khải Trình khi đó nhìn qua nho nhã lễ độ, đối với ai vẫn đều duy trì dáng cười ôn hòa, nhưng người như thế càng tiếp xúc nhiều lại càng dễ phát hiện bên trong đen tối dưới lớp vỏ hoa lệ bên ngoài.

Lục Thiên Thần từ trên người Đường Phong đứng lên vươn tay xuống, Đường Phong kéo tay Lục Thiên Thần đứng lên.

Đánh xong một trận cả người toàn mồ hôi, vào lúc tinh thần buộc chặt lực chú ý tập trung căn bản không cảm thấy mệt, đến lúc buông lỏng xuống tới mới bắt đầu cảm thấy thân thể có chút khó chịu phát đau.

Cậu đầu tiên nhìn đến không phải Tô Khải Trình mà là Ca Trần, người sau tiếp xúc đến đường nhìn của Đường Phong liền quay về một ánh mắt khinh bỉ cao ngạo.

Đường Phong hơi cong môi, cũng không cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy Ca Trần người này rất thú vị, bao gồm cả Tô Khải Trình, những người này đều rất thú vị.

Tô Khải Trình vừa mở miệng liền giấu một thanh đao trong lời nói, nói đến Lục Thiên Thần lại chọc tới Ca Trần, dường như muốn nói cho Đường Phong lúc trước Ca Trần và Lục Thiên Thần có một chân với nhau, lại thuận tiện nghiêm phạt Ca Trần ở bên người phản bội mình một chút.

Có tổn thương Ca Trần hay không Đường Phong không biết, nhưng ít ra cái miệng của Tô Khải Trình không tổn thương được cậu.

“Chủ tịch Tô, đứng ở kia cũng không thú vị, có muốn lên đây luận bàn chút không?” Học Lục Thiên Thần, Đường Phong cũng ngoắc tay làm tư thế “đến đây” với Tô Khải Trình.

Trắng trợn khiêu khích, trêu tức đầy trong mắt.

Biểu tình của Tô Khải Trình dường như cứng ngắc nửa giây, nhưng rất nhanh lại khôi phục thành hình dạng “Quý ông” bình thường, đặc biệt dịu dàng mỉm cười với Đường Phong.

“Đường Phong, cậu học thói xấu của Lục Thiên Thần.”

Giọng điệu này thực sự khiến người ta nổi cả da gà.

Đường Phong vẫn còn nhàn rỗi đấu võ mồm với Tô Khải Trình, Lục Thiên Thần đã trực tiếp đưa mắt ra hiệu với vệ sĩ đứng ở cửa, mấy người vệ sĩ vươn tay đẩy Tô Khải Trình bọn họ ra bên ngoài, ngay tại trước mặt Đường Phong và Lục Thiên Thần, điều này khiến Tô Khải Trình bọn họ có chút bẽ mặt.

“Đừng chạm vào tôi!” Ca Trần có chút chán ghét hô một tiếng, trung khí mười phần, một chút cũng không thấy dáng dấp suy yếu.

Vai nam trẻ đệ nhất dân quốc kia còn lại là lễ phép cười cười đứng ra phía sau Tô Khải Trình, phản ứng của hai người này đúng là khác xa nhau.

“Chủ tịch Lục, cậu cứ như vậy gấp gáp đuổi người sao?” Tô Khải Trình từ xa nhìn Lục Thiên Thần, khóe miệng có chút cứng ngắc.

Lục Thiên Thần trực tiếp đưa lưng về phía Tô Khải Trình, bước tới lôi kéo Đường Phong đi đến phòng nghỉ của phòng tập, chẳng thèm để ý đến Tô Khải Trình, Đường Phong không quay đầu lại nhìn, nhưng cậu nghĩ Tô Khải Trình hẳn là bị Lục Thiên Thần chọc cho tức chết rồi.

“Liệu anh ta có bị anh chọc tức đến hộc máu không?”

Đối với kẻ cao ngạo mà nói tổn thương lớn nhất không phải là đi tranh luận với anh ta, mà là không để ý tới anh ta, trực tiếp đánh thẳng vào tâm lý đối phương.

“Anh ta?” Lục Thiên Thần ôm lấy thắt lưng người kia, ghé sát vào cần cổ Đường Phong hít một hơi, “Tô Khải Trình không dễ bị tức chết như vậy đâu?”

“Ngửi cái gì, một thân mồ hôi anh không thấy buồn nôn à?” Đường Phong đẩy Lục Thiên Thần, cơ thịt tê rần.

“Rất thơm mà.”

Ba chữ này trực tiếp khiến Đường Phong ghê tởm ói ra, cậu cười khổ trừng mắt Lục Thiên Thần: “Tởm quá.”

. . .

. . .

Cuộc hành trình ngắn sáu ngày bảy đêm trên biển còn có thể gặp phải “Người quen.” Thế giới này nhỏ đến mức nào?

“Anh nói Tô Khải Trình bọn họ lên thuyền là đi du lịch hay là do biết chúng ta tới, nên cũng theo đến đây.” Người đàn ông tắm rửa xong một thân nhẹ nhàng khoan khoái ghé vào trên giường, vừa nói chuyện vừa để Lục Thiên Thần hai tay xoa rượu thuốc cho cậu. Nếu như Tô Khải Trình bọn họ thật là do biết cậu và Lục Thiên Thần đến mới tới cùng, vậy Đường Phong đã không còn gì để nói, không có việc gì theo bọn họ làm gì, chỉ sợ Tô Khải Trình lại muốn làm chuyện xấu gì đó.

“Bọn họ thích theo thì cứ theo.” Lục Thiên Thần không thấy quá hứng thú đối với vấn đề này, anh rót một ít rượu thuốc rồi chà nóng ở trong tay, sau đó xoa lên những nơi xanh tím trên lưng Đường Phong.

Đây đều là vết thương buổi chiều luận bàn không cẩn thận làm ra, Đường Phong đối với việc này không cho là đúng, đánh nhau sao có thể toàn thân trở ra ngay cả một chút trầy xước cũng không có.

Ngoại trừ vết tích trên lưng còn có vết tích nhỏ trên cổ tay bị Lục Thiên Thần dùng sức nắm mà ra, Lục Thiên Thần ngồi ở bên cạnh thay Đường Phong xoa xong toàn bộ, xuống giường đi rửa tay.

Lúc anh quay lại Đường Phong vẫn đang duy trì tư thế ghé vào trên giường vừa rồi.

“Không muốn động?” Lục Thiên Thần cười đi tới, ngồi ở bên giường vươn tay nhẹ nhàng xoa lưng người kia, giống như dưới tay chính là tơ lụa mềm mại thượng hạng.

“Hai ngày nữa đánh lại thử xem.” Người còn nằm úp, hai mắt Đường Phong lại sáng lên nhìn về phía Lục Thiên Thần, “Tôi vừa rồi suy nghĩ một chút, thấy mình khuyết thiếu một ít kinh nghiệm thực chiến, biện pháp đề thăng dễ nhất chính là luận bàn với anh nhiều hơn.”

“Hai ngày nữa nói sau.” Lục Thiên Thần cúi người nửa đặt lên thân người kia, bờ môi tinh tế hôn lên gáy và vai Đường Phong, ngón tay không ngừng ma sát cánh tay cậu, như là muốn cho đối phương trầm tĩnh lại.

“Anh đồng ý hay không đồng ý?”

Đường Phong một cái xoay người lật ngược Lục Thiên Thần áp lên trên giường, tình thế trong nháy mắt nghịch chuyển, hai tay cậu đè lên vai đối phương cong cong môi, cúi xuống dẫn theo một ít ẩn ý khiêu khích: “Tôi không tin cái gì “hai ngày nữa nói sau”, hiện tại cho tôi đáp án.”

Hai tay theo chân cậu chậm rãi xoa lên phía trên, Lục Thiên Thần hơi chút dùng sức khiến Đường Phong có chút nổi da gà, trước khi Lục Thiên Thần sờ đến trên cùng, Đường Phong nắm lấy hai tay đối phương ngăn trở động tác của anh.

“Đáp án.” Lặp lại lần nữa.

“Nói cho tôi biết. . . Phương pháp có thể cự tuyệt cậu.” Nhẹ nhàng thở dài, Lục Thiên Thần ôm cổ người kia.

. . .

. . .

Lần trước ăn món chặn cửa Tô Khải Trình cũng không chủ động đến quấy rối bọn họ, nhưng lại như cố ý khiến người ta chán ghét mà cả ngày không có việc gì lắc lư ngay trước mặt họ.

Đường Phong đến phòng tập thể thao chạy bộ, Tô Khải Trình dùng xe đạp tập thể thao ngay bên cạnh, nhưng vấn đề là Tô Khải Trình đạp chưa được nửa tiếng sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch, mà Đường Phong bên này vẫn còn đang dương dương tự đắc vừa chạy vừa trò chuyện với Lục Thiên Thần.

Về phần Ca Trần, người đàn ông muôn đời áo trắng kia sẽ không đến loại địa phương mồ hôi nhễ nhại này, ngược lại là vai nam trẻ dân quốc bình thường đều theo Tô Khải Trình chạy khắp nơi, đến phòng tập thể thao cũng mặc áo ba lỗ, tuy rằng da trắng nhưng vẫn có chút bắp thịt, thỉnh thoảng chạm mắt với Đường Phong cũng sẽ lộ ra dáng cười hiền lành với cậu, so với Ca Trần càng khiến người ta thích hơn một ít.

Loại chuyện này không có gì đúng hoặc sai, hoàn cảnh trong giới chính là như vậy, Đường Phong sẽ không vì đối phương dựa vào người nào đó mà sản sinh thành kiến, trước khi chưa chân chính tiếp xúc hoặc là hiểu rõ một người chung quy không thể kết luận bọn họ.

“Lại đến rồi.”

Đường Phong ngồi trên ghế nằm phơi nắng hóng gió cầm máy tính bảng xem tạp chí liếc mắt liền thấy Tô Khải Trình, tổ ba người kia ở ngay đối diện bọn họ cách đó không xa, Tô Khải Trình cởi quần áo chỉ mặc quần bơi, đường cong giữ gìn không tệ, vai nam trẻ dân quốc ở một bên cũng vậy.

Lúc Đường Phong nhìn thấy Ca Trần thì chớp chớp mắt, tin tưởng lúc Ca Trần xuất hiện không chỉ có mình cậu là nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.

Ca Trần không phơi nắng lại vốn đã trắng, dưới trời xanh biển xanh càng trắng có chút quá mức, nửa người trên mặc một chiếc T-shirt rộng lộ vai, độ dài vừa vặn đến mông, loáng thoáng lộ ra quần tam giác bó màu đen nho nhỏ, phía dưới là một đôi chân trắng nõn mảnh dài, trên mũi đeo chiếc kính râm, liếc mắt nhìn qua còn tưởng rằng là tiểu mỹ nữ nào đó.

Vừa đứng ra trong nháy mắt hấp dẫn không ít sự chú ý cả trai lẫn gái, Đường Phong nhịn không được nhỏ giọng thì thầm với Lục Thiên Thần ở bên cạnh như bóng với hình: “Kỳ thực Ca Trần cũng là một mỹ thiếu niên.”

Lục Thiên Thần lập tức nhẹ nhàng nhéo nhéo chân Đường Phong: “Cậu thích mỹ thiếu niên?”

“Mỹ thiếu niên chẳng có gì không tốt, trắng trắng yêu yêu rất dễ thương.”

Trong chốc lát Lục Thiên Thần đặc biệt câm nín nhìn Đường Phong, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Không thích hợp với cậu.”

“Vì sao?” Đường Phong lập tức hỏi ngược lại.

“Cậu thích hợp được người chăm sóc, mà không phải đi chăm sóc người khác.”

Đường Phong vừa nghe liền cong lên khóe miệng, ai nói Lục Thiên Thần không giỏi nói chuyện, nói lên dỗ ngon dỗ ngọt tuyệt không thua kém Charles.

“Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, Charles đụng phải chuyện gì rất nghiêm trọng sao? Các anh không thể tẩy trắng làm buôn bán đứng đắn à?” Cậu hơi chút tiến gần hỏi nhỏ.

“Không có gì tẩy trắng với không tẩy trắng, thế giới này vốn đã không có đen trắng tuyệt đối. Cậu muốn nói buôn bán súng ống đạn dược, chính phủ bán ra là chính đáng, còn người cướp chuyện làm ăn khác thì là hoạt động buôn lậu không chính đáng; khai quật phần mộ, nhà nước kêu là bảo hộ nền văn minh, còn khai quật cá nhân thì là trộm mộ, đen đen trắng trắng, cũng chính là đạo lý đơn giản như thế, ai có năng lực lớn, người đó có quyền lên tiếng.” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng cầm tay người kia.” Có một số việc cậu biết là được, không cần phải đi sâu làm gì.”

Đường Phong nghe xong chỉ đành âm thầm thở dài, Lục Thiên Thần nói cậu hiểu, bởi vì lăn lộn trong vòng danh lợi đã lâu, gặp được nhiều người, tiềm quy tắc của thế giới này cậu cũng đã thấy nhiều.

Nhiều chuyện vào lúc còn trẻ đều cho rằng là rất đơn giản, nhưng nhìn vào phía sau lại cực kỳ phức tạp.

“Đừng làm buôn bán thương thiên hại lý.” Cậu biết lấy thân phận của cậu không nên can thiệp vào cuộc sống của đối phương, Đường Phong cũng không cho rằng vì mình mà có thể khiến Lục Thiên Thần thay đổi gì đó.

Chỉ là cậu vẫn muốn nói ra, không thể không nói ra.

“Ừ.” Lục Thiên Thần vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay cậu.