Edit: Huyết Vũ.

Đệ bát chương: Mất tích ( hạ )

 

Người giống như bồng bềnh trong biển rộng, theo sóng biển nhấp nhô phập phồng.

Muốn vươn tay bắt lấy gì đó, nhưng chung qua cái gì cũng không tóm được, thân thể phù phiếm lợi hại, ý thức cũng có chút tan rã mơ hồ.

Đường Phong đại khái qua vài phút mới khiến ý thức của mình hơi thanh tỉnh một chút, cậu nhớ lúc cậu và Lý Đông Tây cùng đuổi theo tên trộm kia, tên trộm rẽ vào một con đường, dân bản xứ và du khách ở hai bên người đến người đi, đèn đuốc bốn phía sáng trưng cực kỳ náo nhiệt, cậu hô to bắt kẻ trộm, nhưng người địa phương hình như không hiểu cậu nói gì.

Sau đó cậu thả người nhảy lên tóm được kẻ trộm, lúc vừa muốn đoạt lại cameras tên trộm kia đột nhiên xịt gì đó vào cậu, mùi hương có chút gay mũi, cậu muốn nhịn thở nhưng không kịp, mùi hương gay mũi kia cấp tốc tràn ngập, sau đó toàn bộ thế giới dường như đều đảo lộn, đầu cậu choáng váng nặng nề.

Dựa vào ý thức cuối cùng và năng lực phản ứng của thân thể, Đường Phong một quyền đánh qua cầm lại cameras rồi chạy về phía có nhiều người, dường như cậu thấy Lý Đông Tây và Tô Khải Trình chạy tới, hình như cậu vươn tay vẫy vẫy bọn họ hô “mau mau tới đây”, chỉ là ngay cả chính cậu cũng nghe không rõ.

Đáng tiếc không chờ Tô Khải Trình và Lý Đông Tây chạy tới, hai người kia đã bị một đám dân bản xứ đột nhiên toát ra bắt lại, che miệng giữ chặt lôi đi.

Cảm giác trước khi ngất đi của Đường Phong chính là dường như có ai ôm lấy cậu từ phía sau, cậu thử quay đầu nhìn người ôm cậu là ai, nhưng đối phương lại biết ý đồ của cậu, vươn tay che hai mắt cậu.

Rơi vào một mảnh bóng tối an tĩnh.

Có phải lại bị bắt cóc không? ? ?

Cuộc sống thế nào còn kích thích hơn cả điện ảnh, nhưng lần này không phải Tô Khải Trình, Tô Khải Trình hình như cũng bị bắt, vậy đó là ai?

Kẻ địch của Lục Thiên Thần?

Hay là Albert đột nhiên toát ra?

Đầu có chút hỗn loạn, không đau cũng không khó chịu, chỉ là hơi choáng váng, giống như là lúc nửa tỉnh nửa mê, một nửa chìm đắm trong mộng một nửa có một chút ý thức, nhưng chính là không có biện pháp hoàn toàn mở mắt ra.

Cậu thử giật giật, tay chân hoạt động tự do không bị trói cũng không bị khóa, tay túm túm dưới thân, là một mảnh ấm áp mềm mại, không phải cỏ khô cũng không phải mặt đất lạnh lẽo, cảm giác giống như giường lớn trong nhà.

Thân là con tin, từ đãi ngộ hiện nay đến xem hẳn là không tệ.

Trong không khí không có mùi khó ngửi, nhưng vẫn có một chút nhàn nhạt thuộc về nước biển và mùi tanh, bọn họ hiện tại không phải ở bờ biển thì chính là ở trên biển, nếu như không phải cậu choáng váng đến mức ngay cả thân thể cũng lắc lư lay động, vậy hẳn là đang ở trên thuyền.

Chiếc thuyền này muốn đi nơi nào, sẽ không là muốn đem bọn họ ném vào biển rộng cho cá ăn chứ?

Đường Phong không thích cảm giác bị nghẹn thở chết, cũng không cho rằng mình có vô địch vận khí tốt sống lại lần thứ hai.

“Ưm. . .” Cậu đỡ trán cố gắng ngồi dậy, nhưng rất nhanh có người nắm lấy vai cậu đem cậu đè xuống, ra là bên cạnh vẫn có người, chỉ là cậu không chú ý tới.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang, còn chưa kịp thấy rõ dáng dấp đối phương thì trước mắt lại đen sì một mảng, đối phương tiến gần hôn lên môi cậu, hơi hơi dùng sức xông vào, bá đạo và tình dục.

Hơi thở của đối phương thơm mát còn có hương vị kẹo bạc hà nhàn nhạt, Đường Phong nghĩ mình thực sự là không có thuốc nào cứu được, bị người cường hôn còn đi phân tích cái này phân tích cái kia.

Lồng ngực cảm giác được một cỗ áp lực thuộc về đàn ông, đối phương không nhanh không chậm xé áo T-shirt của cậu, một đôi bàn tay ấm áp mang theo một chút vết chai hơi hơi dùng lực xoa vai và ngực cậu, tới tới lui lui xoa một lượt, thỉnh thoảng dừng lại đột nhiên hôn lên vai cậu dùng sức mút lấy.

Có chút đau, nhất định là xanh tím rồi.

Đầu năm nay là bị sao vậy, cướp người còn muốn cướp sắc, cậu cũng không phải đại mỹ nữ gì mà.

“Bảo bối, nhớ tôi không?”

Người đàn ông ghé vào tai cậu chậm rãi phun ra một hơi thở, thanh âm mập mờ lại quen thuộc quanh quẩn bên tai Đường Phong không ngớt, thanh âm này, giọng điệu này, còn có đôi tay có chút quen thuộc này.

“Charles. . .”

Đường Phong mơ mơ màng màng phun ra ba chữ, ba chữ này không chỉ khiến cái tên đè trên người cậu lộ ra dáng cười thỏa mãn, còn khiến cho Đường Phong thở phào nhẹ nhõm.

Cậu tuy rằng không đến mức sẽ vì bị người cường mà muốn chết muốn sống, nhưng loại chuyện này mặc kệ đặt ở trên người ai cũng sẽ không dễ chịu. Vậy người bắt cóc cậu là Charles?

So với bất kỳ ai tới thì người này vẫn tốt hơn.

”Thật thông minh, bảo bối của tôi.” Charles cười hì hì lại đè lên cậu, một bên xé quần cậu, một bên khe khẽ nói. “Nhớ tôi không? Tôi thực sự nhớ cậu muốn chết, chậc chậc, nhìn trên người cậu này, đều bị cái tên ngu ngốc Lục Thiên Thần kia ức hiếp đúng không, không sao, tôi sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để cậu bị cậu ta bắt nạt.”

Anh mới là ngu ngốc, tôi đâu có bị người bắt nạt, cũng không cần anh bảo vệ.

Đường Phong chưa kịp cũng không có sức lực tranh luận với Charles, đầu cậu hiện tại vẫn đang hỗn loạn mơ hồ.

Bên tai nghe được một ít thanh âm, Đường Phong thử nắm tay Charles: “Tôi chóng mặt. . .”

“Ngủ một giấc là ổn, tuyệt đối không có độc hay tác dụng phụ, để xúc tiến giấc ngủ, chúng ta có thể làm một ít vận động ra mồ hôi, còn có ích lợi tăng thêm cảm tình giữa chúng ta.”

Thứ tôi muốn nói không phải cái này. . .

Đường Phong rất nhanh liền cảm giác được Charles có chút cấp thiết đè lên người cậu, con gấu này lại bắt đầu động dục sao?

“Ưm!” Một chút đau đớn khiến cậu khẽ hừ một tiếng, lúc bắt đầu lay động lên cậu cảm thấy đầu mình càng choáng váng, cả người cậu hiện tại không phải ở trong biển rộng, mà là lăn lộn trong máy giặt quần áo.

Charles tên ngốc tinh trùng lên não này!

. . .

. . .

Không nhớ rõ sau đó thế nào, đong đưa đong đưa Đường Phong liền ngủ.

Quả nhiên ngủ một giấc xong đầu cậu sẽ không choáng váng, chỉ là tứ chi mỏi nhừ không quá thoải mái.

Thân thể bị bọc trong chiếc chăn mềm mại giống hệt một con tằm cưng, Đường Phong nhẹ nhàng chớp chớp mắt, sau khi tỉnh lại đầu tiên nghe được thanh âm của Charles, thế nhưng đối phương hẳn là không phải nói chuyện với cậu.

“Chữ tín? Ha hả, từ trước đến nay tôi vẫn là một người rất giữ chữ tín, anh giúp tôi, tôi liền đem ảnh chụp trả lại cho anh. Anh xem, tôi hiện tại đã trả lại ảnh cho anh, chủ tịch Tô, tôi nói có đúng không?”

Charles tựa ngồi ở đầu giường, một tay cách chăn khoát lên lưng Đường Phong, bởi vì Đường Phong nằm hướng mặt về phía Charles, người sau cũng không phát hiện Đường Phong đã tỉnh.

“Charles, chúng ta đều là kẻ buôn bán, tôi dẫn Đường Phong đến đây cho cậu, cũng giúp cậu giữ chân Lục Thiên Thần, không sai, ảnh chụp cậu đã trả cho tôi, thế nhưng cậu không thể qua sông đoạn cầu, xong việc liền muốn đuổi người xuống thuyền đúng không?” Thanh âm này là Tô Khải Trình.

“Chậc chậc chậc, chủ tịch Tô, tôi nói người như anh thực sự là kỳ quái, anh không xuống thuyền về nhà chẳng lẽ còn muốn đi theo tôi sao? Tuyên bố trước nha, tôi không có hứng thú với mẫu người như anh.” Charles nói liền cười ha hả nhéo một cái lên mông Đường Phong, “Tôi thực sự rất yêu Đường bảo bối nhà tôi.”

Ghê tởm, buồn nôn, con gấu háo sắc!

Đường Phong nghe vậy âm thầm thở dài, Lục Thiên Thần và Charles là chuyện gì xảy ra, sẽ không là bởi vì cậu mà cãi nhau đấy chứ?

Sao nghe thế nào cũng giống Charles và Tô Khải Trình hợp tác.

Tô Khải Trình có chút tức giận nói: “Charles, tôi và Đường Phong cùng nhau mất tích, nếu như chỉ có mình tôi trở lại, Lục Thiên Thần thấy lẽ nào cậu ta không biết tôi làm tay trong sao?”

“Chẳng lẽ anh sợ cậu ta?” Charles vẫn một bộ bất cần đời, vừa cười vừa nói mang theo chút khiêu khích.

“Sợ hay không lại là chuyện khác, thế nhưng không ai sẽ thích bị Lục Thiên Thần trả thù.” Tô Khải Trình dừng lại một chút, nói, “Cậu và cậu ta thân nhau như vậy, hẳn là biết tính cách loại người như cậu ta là thế nào.”

“Được rồi, đừng ở trong đây nói mấy chuyện đó với tôi, lúc trước đồng ý với tôi sao anh không đi suy xét mấy vấn đề này, Tô Khải Trình, đừng làm một bộ như vậy với tôi, thuyền tới Thái Lan anh liền xuống cho tôi, nếu không muốn, tôi rất vui lòng ném anh xuống biển cho cá mập ăn, tự anh chọn đi.” Charles không kiên nhẫn ngoảnh đầu, sau đó sai người mời Tô Khải Trình đi ra ngoài.

Sau khi Tô Khải Trình đi Charles liền xoay người đè lên Đường Phong, hôn hôn vành tai người kia vừa cười vừa nói: “Đường thân ái, tôi biết cậu tỉnh, đều là lỗi của Tô Khải Trình kia, thanh âm lớn như vậy đem cậu đánh thức.”

“Rõ ràng là tiếng của anh giống hệt con gấu rống lên.” Nếu đã bị phát hiện Đường Phong cũng không giả vờ nữa, chuyện đầu tiên khi cậu tỉnh lại không phải là hỏi cậu đang ở đâu, cũng không phải hỏi vì sao muốn liên hợp với Tô Khải Trình tính kế cậu và Lục Thiên Thần.

Đường Phong nhìn Charles vẻ mặt mỉm cười, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua bị người này nghiền ép, một cú đấm liền đánh lên khuôn mặt Charles.

“Ngao! Thân ái, sao cậu lại trở nên bạo lực như vậy, tôi sẽ bị hủy dung mất!” Charles ôm mặt cong thắt lưng.

Lắc lắc tay, Đường Phong hướng về phía vai Charles lại thêm một quyền đánh qua.

Quyền thứ nhất là đánh Charles ngày hôm qua thượng cậu, quyền thứ hai là đánh Charles dùng thuốc mê giở trò với cậu.

“Con gấu ngu ngốc nhà anh!”

Quyền thứ ba thuần túy là để trút giận, một ngày nghỉ tốt đẹp của cậu cứ như vậy bị phá hỏng.

Được rồi, Charles còn đem sự chú ý của quốc tế hình cảnh dẫn lên người cậu!

 

 

Đệ cửu chương: Nùng tình mật ý (thượng).

 

Ca Trần có chút co quắp bất an nhìn sắc mặt khó coi của Lục Thiên Thần, cậu ở bên người đàn ông này không phải ngày một ngày hai, trên thực tế còn hơn Tô Khải Trình cậu càng sợ Lục Thiên Thần.

Từ tối hôm qua đến giờ, Lục Thiên Thần phái không ít người đi ra ngoài tìm Đường Phong bọn họ, thế nhưng ngoại trừ từ đám người qua đường nghe được Tô Khải Trình và Lý Đông Tây bị người kéo đi thì chẳng có tin tức nào hữu dụng, cũng không tìm được một người mất tích trong ba người.

Từ khi bị Tô Khải Trình biết cậu là cái cọc ngầm Lục Thiên Thần sắp xếp bên cạnh, Tô Khải Trình liền chẳng còn hòa nhã gì với cậu, tuy rằng Ca Trần bởi vì chuyện Đường Phong mà chủ động thẳng thắn với Tô Khải Trình, nhưng Tô Khải Trình từ đó về sau vẫn có chút phòng bị với cậu.

Hiện tại đứng về bên nào cũng không dễ sống, Lục Thiên Thần bên này có Đường Phong, Ca Trần dù thế nào cũng không muốn trở về, hiện tại Lục Thiên Thần rất cưng chiều Đường Phong, ai biết cái tên biểu hiện ra ngoài giả làm người tốt kia có thể đâm cậu một đao sau lưng hay không.

Cậu vốn muốn lấy công chuộc tội, thẳng thắn thân phận với Tô Khải Trình đem một vài chuyện cậu biết ở chỗ Lục Thiên Thần nói cho Tô Khải Trình, lấy cái này nhằm đạt đến tư cách ở bên người Tô Khải Trình, thế nhưng hiện tại Tô Khải Trình lại kéo cái gì vai nam trẻ dân quốc đến bên người, con rệp kia ỷ vào hiện tại Tô Khải Trình cưng chiều mà dám lên mặt với cậu.

Nghĩ đến nghĩ đi, Ca Trần biết tình cảnh hiện tại của cậu cực kỳ khó khăn, hai bên đều không thể lấy lòng.

Tối qua cậu ôm Lục Thiên Thần, kết quả còn chưa kịp nói gì đã bị Lục Thiên Thần đuổi đi, Lục Thiên Thần ngoài miệng không nói, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt nhìn cậu lại rất lạnh, mỗi lần đều khiến Ca Trần có chút hết hồn.

Cậu hiện tại đã không còn chỗ dựa vững chắc, Lục Thiên Thần nếu muốn đối phó với cậu thì cũng đơn giản chỉ như bóp chết một con châu chấu.

“Chủ tịch Lục, em tốt xấu cũng đi theo anh vài năm, em. . . Em khi đó cũng là bởi vì quá thích anh, thấy anh cặp đôi với người khác liền có chút khó chịu.” Ca Trần vân vê góc áo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn thế nào cũng chọc người yêu thương.

“Nói chuyện này làm gì?” Lục Thiên Thần nhàn nhạt nói, anh căn bản không thèm để ý Ca Trần bán đứng hay trở về với anh, ở trong mắt anh Ca Trần chỉ là một quân cờ không quan trọng, có cũng tốt, không có cũng tốt, hoàn toàn không có bất cứ tác dụng quyết định toàn bộ đại cục gì cả.

“Em chỉ là đố kị Đường Phong có thể được anh thích, em thực sự không muốn hại anh ấy!” Ca Trần thoáng cái liền khóc, đem diễn xuất của diễn viên phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, “Ô ô, chủ tịch Lục, anh có thể đừng giận em không, em ngày đó thật không biết Đường Phong bọn họ sẽ bị người mang đi.”

“Đủ rồi, chuyện này tốt nhất là cậu nên ngậm miệng lại đừng có tiết lộ ra ngoài, chuyện của cậu ấy không cần cậu quan tâm.” Lục Thiên Thần còn chưa vô năng đến mức đem chuyện Đường Phong mất tích đổ hết lên người Ca Trần.

Ai bắt Đường Phong đi, Lục Thiên Thần hiện ở trong lòng đại khái đã có một người.

Sớm chỉ biết tên kia sẽ không an ổn, chưa đến hai tháng rốt cục không chịu nổi mà ra tay, bọn họ thật đúng là bạn tốt, ngay cả người mình coi trọng cũng đều tương tự như vậy.

“Chủ tịch Lục, anh xem chúng ta có cần báo cảnh sát không, đến đêm nay chủ tịch Tô bọn họ đã mất tích vượt lên 24 giờ, nơi này dù sao cũng là nước ngoài, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì vậy phải làm sao?” Vai nam trẻ dân quốc không hề nhẹ nhõm hơn bất cứ ai trong bọn họ, Tô Khải Trình hiện tại là chỗ dựa vững chắc của cậu, ngộ nhỡ Tô Khải Trình xảy ra chuyện gì cậu cũng là một thân phiền phức.

Vai nam trẻ dân quốc căn bản không biết Tô Khải Trình và Lục Thiên Thần bọn họ sau lưng làm ăn buôn bán cái gì, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến báo cảnh sát, cậu vừa nói liền lập tức đứng lên, vội vội vàng vàng chạy đến bên điện thoại nhấc lên gọi điện.

“Không được, tôi không đợi được, chuyện này nhất định phải báo cảnh sát, tôi. . . Tôi liên hệ với đại sứ quán trước.”

“Chát!”

Vừa mới cầm lấy điện thoại, Lục Thiên Thần đã đi qua một tay đè xuống điện thoại.

“Chủ tịch Lục. . .” Vai nam trẻ Dân quốc có chút khiếp đảm nhìn người đàn ông ánh mắt lạnh lẽo đối diện với mình.

“Làm một người thông minh, quản tốt cái miệng và cái tay của cậu, an tâm nghỉ phép ở chỗ này.” Lục Thiên Thần đưa mắt với vệ sĩ bên cạnh, hai người vệ sĩ rất nhanh đi tới mỗi người một bên giữ lấy vai nam trẻ dân quốc, vai nam trẻ dân quốc sớm đã có chút luống cuống, cũng không dám giãy dụa mặc cho bọn họ mang đi.

Chuyện này không thể báo cảnh sát, bằng không sẽ càng phiền phức.

Chuyện giữa anh và Charles cùng với Đường Phong bọn họ sẽ tự giải quyết với nhau, một ngày người khác nhúng tay, chuyện tình về phương diện này sẽ nhanh chóng trở nên càng thêm phiền phức và phức tạp, nhất là hiện tại Charles còn đang bị tổ chức hình cảnh quốc tế Anh quốc bí mật phát lệnh truy nã.

Lục Thiên Thần quay đầu liếc nhìn Ca Trần, người sau lập tức liên tục lắc đầu.

“Em biết em nên làm gì.” Chuyện Ca Trần biết nhiều hơn vai nam trẻ dân quốc, hiện tại khẩn cấp tỏ rõ lập trường của mình. Cậu chỉ mong mình không bị liên lụy, tuy rằng không biết là ai bắt Đường Phong đi, thế nhưng cậu mong người kia đừng đem Đường Phong thả ra, tốt nhất là có thể ném vào biển rộng.

Ý nghĩ này cậu đâu dám nói ra.

Cũng giống vai nam trẻ dân quốc, Ca Trần cũng bị mang đi, hai người bọn họ đều bị Lục Thiên Thần nhốt trong một chỗ khách sạn ở Việt Nam, bên người tùy thời đều có vệ sĩ giám sát.

Vai nam trẻ Dân quốc cũng không phải ngu ngốc, biết chuyện này có chút phức tạp liền thẳng thắn không đi hỏi, có Tô Khải Trình làm chỗ dựa cho cậu là tốt nhất, không có cũng không có biện pháp, một mình cậu cũng không cần nỗ lực làm gì, rất nhanh liền trở nên vui sướng, mỗi ngày đều ở trong khách sạn mát xa uống rượu, sống rất thích ý, Ca Trần nhìn vào trong mắt chỉ có cười nhạt, mọi người đều nói con hát vô tình, lời này nói cũng thật không sai, chính cậu cũng như vậy, đây cũng không phải vô tình gì đó, mà là bọn hắn không cần phải có tình với một vài người.

Trả giá nhiều cho cảm tình, bị tổn thương cũng dễ nhiều hơn.

Không thích ứng được cái vòng tròn này, cuối cùng không phải chỉ có đào thải hay sao?

Ca Trần cho tới bây giờ đều không tội nghiệp đám người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà rút khỏi giới giải trí, không có bản lĩnh sống sót trong giới có thể trách ai, sớm cút sớm tốt, giới giải trí không phải là nơi để cho người yếu đi tìm cảm giác tồn tại.

Ngồi ở ghế dựa ngáp một cái, Ca Trần vừa mới gọi điện thoại cho người đại diện nói với đối phương mình muốn kéo dài ngày nghỉ, cậu phải nghiêm túc suy nghĩ một chút ngoại trừ Lục Thiên Thần và Tô Khải Trình, còn ai có thể cho cậu dựa vào, tài nguyên bối cảnh cũng không thể thua kém Lục Thiên Thần và Tô Khải Trình.

Đường Phong có thể tìm được một Lục Thiên Thần, Ca Trần cậu liền không thể tìm một người kém hơn Lục Thiên Thần.

. . .

. . .

Ngủ một giấc, tắm rửa xong thay quần áo xong, lúc Đường Phong từ trong phòng tắm đi ra Charles đã bày xong một bàn thức ăn ngon ở trên sân thượng du thuyền.

Cậu vốn tưởng rằng bọn họ là đang ở trên một chiếc du thuyền nhỏ hay là thuyền đánh cá nào đó, dù sao hiện tại Charles đang bị “người đẹp Anh quốc” đuổi chạy khắp nơi, nhưng trên thực tế bọn họ hiện tại cư nhiên ở trên một siêu du thuyền, trên thuyền không chỉ có bọn họ còn có hơn hai nghìn du khách khác, Charles giống như một du khách bình thường an ổn ở trên du thuyền.

Trạm dừng tiếp theo của du thuyền là Thái Lan, mục đích cuối cùng chính là Hồng Kông.

“Bảo bối thân ái của tôi, tắm xong có thấy tốt hơn không? Tôi còn cố ý bỏ thêm một chút tinh dầu nâng cao tinh thần vào trong nước tắm cho cậu, mong muốn cậu sẽ thích.” Charles trang phục quý ông tiêu chuẩn, tóc chải ra sau còn thiếu mỗi nước vuốt thêm keo bóng, một thân tập hợp nhãn hiệu Armani cao cấp màu đen, một chiếc nơ màu trắng khá đáng yêu, dáng dấp đứng ở bên cạnh bàn ăn thấy thế nào cũng giống nhân viên phục vụ của du thuyền.

Thế nhưng phỏng chừng không có nhân viên phục vụ nào phong độ như vậy, có vài người dù chỉ là đi dép lê mặc quần đùi nhưng trên người vẫn có một cỗ phong cách, có vài người cho dù mặc vào nhãn hiệu cao cấp hơn mười vạn thì vẫn chỉ là phó dạng kia.

Không có tự tin trong khung và từng trải cuộc sống chống đỡ, thường thường ngược lại sẽ bị quần áo áp chế.

“Ừm. . .” Lúc ánh mắt Đường Phong rơi lên khuôn mặt Charles thì nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười, cậu thấy kiệt tác buổi sáng của cậu.

Quý ngài Charles đẹp trai anh tuấn lại thường thường có chút vị đạo lưu manh giờ này khắc này mắt trái xanh đen một vòng, không khó coi, cũng không có vẻ chật vật, Đường Phong thấy thế nào lại nghĩ vết xanh tím kia rất xứng đôi với vị đạo lưu manh của Charles.

“Charles, anh. . . Rất tuấn tú!” Đường Phong nghẹn cười cố sức gật đầu, sau đó đi qua ngồi đối diện với Charles.

“Bảo bối, tôi đương nhiên anh tuấn, lẽ nào hiện tại cậu mới phát hiện sao? Kỳ thực Lục Thiên Thần một chút cũng không hấp dẫn, cậu ta chỉ là một tên mặt than, đâu có đậm chất đàn ông như tôi.” Charles cũng không ngại mình bị Đường Phong hủy dung, phong cách tự tin mạnh mẽ chống đỡ cho người đàn ông này, ngay cả vết thương trên mặt cũng không tổn hại đến vẻ anh tuấn của anh, ngược lại tăng thêm một ít sức hấp dẫn.

Tuy rằng, vết thương trên con mắt mang theo một chút khôi hài.

“Hơn nữa tôi tin tưởng sức chịu đựng và lực lượng của tôi cũng lợi hại hơn Lục Thiên Thần.” Charles không có giới hạn ném một cái ánh mắt quyến rũ về phía Đường Phong. Anh hơi nâng cằm có chút tự hào nói, “Thân ái, đêm qua cậu vẫn luôn vô ý thức kêu tôi chậm một chút, tôi thật tự hào, thế nhưng cậu càng gọi tôi như vậy tôi càng hưng phấn.”

“Charles.” Đường Phong mỉm cười gọi tên người đàn ông kia, dáng cười dưới ánh mặt trời ngoài biển rộng này sao lại xán lạn đến thế, Charles nhìn mà hoa hết cả mắt.

Mọi người đều nói mới cưới không bằng tạm chia tay, ba ngày dường như ba năm, mà bọn họ đã không gặp nhau hai tháng, hiện tại Charles thấy Đường Phong thế nào lại nghĩ người đàn ông này cả người đều đang phát sáng.

“Cậu là mặt trời của tôi, bảo bối. . .” Nhịn không được tán thán.

“Thật không?” Đường Phong ngoắc ngoắc ngón tay với Charles, “Đến đây một chút.”

“Ừ, tôi ở chỗ này.” Charles nghe lời tiến đến gần, trong giây lát một cỗ vị đạo siêu cún lớn đập vào mặt mà đến.

Đường Phong một quyền đánh tới, thế nhưng lúc này lại không thực hiện được, Charles cười hì hì cầm nắm tay người kia: “Bảo bối, cậu thích hủy dung tôi sao?”