Đệ thập thất chương: Lựa chọn.

 

“Cậu. . .” Ivan có chút vô cùng kinh ngạc nhìn Đường Phong, dường như không rõ người đàn ông này rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao muốn làm như vậy.

Đường Phong trong miệng Ivan trong mắt người khác có thể là rác rưởi đặt khẩu súng ở ngay ngực mình, dùng tính mạng của mình uy hiếp Albert, vốn đây là chuyện khiến Ivan cảm giác buồn cười, nghĩ Albert dù muốn có cậu làm một trong những điều kiện hợp tác với bọn họ, nhưng cũng không có nghĩa Albert sẽ vì Đường Phong mà thả bọn họ đi.

Đợi người quyết định, chính là Albert.

Đường Phong không nhìn Charles hoặc là Ivan trước mặt, cậu vươn tay đẩy Ivan mặt hướng về phía Albert, vừa cười vừa nói: “Tôi là một người nghiêm túc, để bọn họ đi, ít nhất nửa giờ.”

“Nếu không cậu sẽ tự giết mình?” Albert duy trì dáng cười trên khuôn mặt, đôi mắt nhìn về phía người kia tràn ngập hứng thú càng ngày càng đậm.

“Thuận tiện lạc thú giết anh.” Đường Phong cam tâm tình nguyện kéo dài thời gian của người khác, nhưng không muốn người khác kéo dài thời gian của mình, thời gian bọn họ giằng co càng dài thì càng nguy hiểm, ai cũng không biết bước tiếp theo Albert sẽ làm cái gì, Đường Phong nắm chặt súng, cậu đang suy xét nếu như có người nỗ lực chế phục cậu, cậu hẳn là nổ súng về mình hay là nổ súng về đối phương.

Vẫn là nổ súng về đối phương thì hơn, nếu như trước khi Charles bọn họ rời đi mà cậu đã chết, kết cục của mọi người đều sẽ như nhau.

Kỳ quái chính là, vào lúc càng khẩn trương nguy cấp, cái đầu của cậu lại càng tỉnh.

“Albert, anh làm như vậy tổ chức hình cảnh quốc tế sẽ không bỏ qua cho anh, hiện tại buông tha còn kịp, chúng ta vẫn như cũ là đồng minh.” Ivan còn đang tức giận Albert thay đổi, không biết là bởi vì Albert qua cầu rút ván, hay là vì tất cả đều bị Charles nói trúng.

“Hừ.” Charles trực tiếp không muốn châm chọc, anh cũng không có cái tâm tình này.

Đến tận bây giờ Ivan còn ôm hi vọng với Albert?

Là không muốn vứt bỏ Albert, hay là không muốn quyết định mình làm là sai lầm?

Không phải tất cả những kẻ cao ngạo cố chấp đều có tật xấu như vậy sao?

“Cậu có thể chọn cút, cũng có thể chọn ở lại, đúng nửa tiếng.” Albert nhàn nhạt nhìn Ivan, ba chữ cuối cùng là nói với Đường Phong.

Đường Phong hiểu, đây là giao ước giữa cậu và Albert, xem như là thành công một nửa, trước khi Charles bọn họ còn chưa triệt để rời đi cậu không thể vui mừng quá sớm.

“Đến tận cuối cùng cư nhiên là được bảo bối cứu.” Charles nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, thật sâu liếc nhìn Đường Phong rồi dứt khoát xoay người cùng Big Little Mike rời đi, người của Albert sau khi có được chỉ thị của ông chủ đều nhường cho bọn họ một con đường.

Albert từ trong lòng móc ra một chiếc đồng hồ quả quýt thoáng nhìn: “Nửa tiếng.”

“Anh không đi là chuẩn bị ở lại đây với tôi sao? Thực sự xin lỗi, tôi và anh không quen, nhất là vừa rồi anh còn muốn coi tôi như lợi thế bán đi, cho nên hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh. Đi đi Ivan, anh ở lại đây cũng vô dụng, trở lại làm cảnh sát của anh đi.” Đường Phong nhìn về phía Ivan bên cạnh, cậu không quan tâm Ivan lúc này có phải còn đang giãy dụa hay là phẫn nộ gì gì không.

“Charles cứ như thế đi, cậu không giận sao?” Trước khi rời đi, Ivan hỏi Đường Phong một vấn đề. Một vấn đề khiến Đường Phong cảm thấy buồn cười.

“Nếu tôi đã dự định để anh ấy đi, như vậy anh ấy rời đi càng nhanh chính là hồi báo tốt nhất đối với tôi, vì sao tôi phải tức giận?” Lẽ nào hai người chết chung mới là kết cục tốt?

Sống so với bất cứ cái gì cũng tốt hơn.

Nếu như từng chết một lần liền sẽ hiểu, sống mới có hi vọng, mà chết, liền thực sự cái gì cũng không còn.

Còn hơn bọn họ toàn bộ bị Albert bắt, không bằng tận lực thả vài người đi ra ngoài, chí ít có thể ôm lấy hi vọng người thoát ra ngoài sẽ trở về cứu cậu.

Đường Phong biết Charles hiểu ý của cậu, lúc này không cần phải nói quá nhiều, anh anh tôi tôi ân ân ái ái có vẻ dư thừa mà quái dị, bình thường Charles nói nhiều nhất lựa chọn lưu lại một câu cảm thán liền xoay người rời đi, cậu biết từ nay về sau Charles nợ cậu một cái ân huệ, một cái ân huệ rất lớn.

Muốn trả thì cần bao lâu?

Đối với vài người mà nói sẽ là cả đời.

“Buông súng của cậu xuống đi, nó khiến tôi cảm thấy căng thẳng trái tim đập nhanh, đây cũng không phải là chuyện tốt gì đó, chúng ta có thể ở trong nửa tiếng ngồi xuống tâm sự uống chút rượu.” Thanh âm Albert nói vẫn dịu dàng cũng có chút trầm thấp, giống như là sợ đột nhiên dọa tới Đường Phong.

Hầu như không có bất cứ do dự nào, Đường Phong buông khẩu súng trong tay xuống, đồng thời ném nó sang một bên, cậu kỳ thực không thích cảm giác cầm súng, nhất là khi họng súng nhắm ngay trái tim cậu.

“Cậu thực sự khiến tôi. . . Càng ngày càng yêu thích.” Khóe miệng Albert ức chế không được ý cười.

Mặc dù Albert vừa mới qua cầu rút ván với Ivan, nhưng điều này không ảnh hưởng tới Đường Phong tin tưởng lời Albert nói, từ lúc ban đầu tiếp xúc cậu đã tỉ mỉ tự hỏi về tính cách của người đàn ông này.

Esméralda?

Được rồi, nếu như cậu thật là “Esméralda” trong mắt Albert, như vậy cái tên không biết có phải là người đánh chuông này không sẽ không lừa dối cậu. ( ý nói nhân vật Quasimodo nha mn )

Nói được liền nhất định làm được, đây không phải là Albert đặc biệt đối tốt với cậu, mà là một loại kiên trì và tín ngưỡng của Albert đối với chính bản thân anh ta, có vài người xấu cũng vẫn có phẩm cách, đồng thời đem điểm khác biệt này phân biệt với những người khác.

Nói đến cuối cùng, đây không phải là mấy tên cao ngạo hay sao?

Đường Phong càng là biểu hiện bình thản, lại càng thu được thiện cảm cùng với thưởng thức của Albert, hàm nghĩa sâu xa chính là song song Đường Phong đưa cho Albert thưởng thức và đánh giá, đối phương cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình.

Charles bọn họ có nửa giờ để chạy trốn, Đường Phong không cần vì thế mà lo lắng trên đường sẽ xảy ra vấn đề gì, nếu như Albert từ đây gây khó dễ, vậy nó sẽ là một loại phủ định của Albert đối với chính bản thân anh ta.

Không ai sẽ đi phủ định chính mình, nhất là Albert tự kỷ từ trong khung chưa từng phát hiện.

“Vì sao muốn qua cầu rút ván với Ivan, nếu như một trong những mục tiêu của anh là tôi, như vậy tôi đã ở trên thuyền, anh không cần phải chọc vào tổ chức hình cảnh quốc tế, bọn họ sẽ hận chết anh.”

Đường Phong ngồi xuống, Albert sai người đưa tới hai ly rượu, thuận tiện cũng dọn dẹp gian phòng một chút, tất cả nhìn qua đều rất bình thường, giằng co vừa rồi tựa như đang xem một cảnh trong phim.

“Kỳ thực Charles nói không sai, ha hả.” Albert nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng vàng kim trong ly, cực kỳ ưu nhã thưởng thức một ngụm, chậm rãi nói, “Cái gọi là chính nghĩa, chúng nó thực sự khiến tôi buồn nôn.”

Albert không sợ đắc tội với tổ chức hình cảnh quốc tế, bởi vì mặc kệ có đắc tội hay không, anh ta vĩnh viễn đều là một trong top 3 nhân vật tổ chức hình cảnh quốc tế muốn tróc nã.

Nếu như thực sự hợp tác với Ivan bọn họ, vậy chẳng khác nào giá trị con người và thưởng thức của Albert đã giảm xuống.

. . .

. . .

Ở trên thuyền trực tiếp ngồi lên trực thăng, Charles rút ra điện thoại di động chuẩn bị gọi điện thoại, thế nhưng chết tiệt tín hiệu cư nhiên bị nhiễu sóng, khó trách bọn họ đều bị người vây quanh mà không có ai cảnh cáo trước đó.

“Người điên kia đúng là sớm có chuẩn bị.” Charles mắng một câu, có chút tức giận siết chặt điện thoại trong tay, anh thiếu chút nữa ném di động vào trong biển rộng, nhưng nghĩ lại bên trong còn lưu số điện thoại của người đàn ông kia anh liền thu tay.

“Cậu ta còn đang ở trong tay Albert, anh cứ như vậy mà đi sao?” Ivan đã ở trên trực thăng, anh khoanh tay ngồi ở trên ghế, liên tục nhìn Charles, “Trước mặt lợi ích của anh, anh lựa chọn vứt bỏ người không liên quan khác đúng không?” Đáp lại Ivan chính là Charles vung tới một cái tát.

Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ivan vẻ mặt kinh sợ, Charles túm lấy cổ áo của người đàn ông trẻ tuổi kia: “Đến bây giờ cậu còn có nhàn rỗi đi nói những lời vô ích này sao, nếu không phải Đường Phong dùng chính mạng mình đi cứu cậu, tôi hiện tại đã đem con lợn ngu ngốc là cậu ném xuống biển cho cá mập ăn, nhưng tôi thề với cậu ngay cả cá mập cũng không muốn ăn đống thịt thối của cậu!”

“Anh. . .”

“Tôi thế nào? Đừng cho là tôi không dám đánh cậu, cho dù trước đây cậu từng ngủ với tôi, nhưng sự ngu xuẩn của cậu ngày hôm nay cũng đủ khiến tôi tức giận đến đánh cậu một trận!” Nói Charles liền cố sức đấm một quyền lên khuôn mặt Ivan, “Cú đấm này đánh thay Đường Phong!”

“Charles!” Ivan hô to, cho tới bây giờ anh chưa từng bị người đánh như thế.

“Nghe rõ đây Ivan Grace, tôi muốn cậu sống trở lại nói cho đám thủ trưởng của cậu, còn có chính cậu, Charles tôi sẽ nhớ kỹ thành ý ngày hôm nay của tôi đã được các người báo đáp như thế nào, chuẩn bị nghênh tiếp món quà lớn của tôi đi, các người sẽ thích đấy. Ôi, đương nhiên, nếu như bảo bối của tôi đứt một sợi tóc, món quà sẽ gấp bội.” Charles buông lỏng cổ áo của Ivan.

Sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi khóe miệng chảy máu nhăn lại lông mày, có chút chật vật nửa nằm, qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Người đàn ông kia quan trọng với anh đến vậy sao?”

“Cậu ấy vừa mới cứu mạng cậu, cậu chính là như thế báo đáp cậu ấy?” Charles khinh miệt hỏi lại.

Ivan không lên tiếng.

“Cậu ấy đối với tôi. . . Không phải quan trọng, mà là cực kỳ quan trọng.” Charles nhìn mặt biển yên bình, cùng với du thuyền dần dần rời xa nơi phía chân trời vẫn còn lóe ra vài tia ánh sáng trong đêm tối.

Tinh cảm của anh đối với cậu bắt đầu từ nửa năm trước, đến bây giờ không những không giảm thiểu hoặc là nguội lạnh, mà là càng giống như núi lửa phun trào càng ngày càng cực nóng.

Người đàn ông như vậy, khiến anh có thể nào không yêu?

Thực sự là chết tiệt ưu tú.

 

 

Đệ thập bát chương: Hòn đảo biệt lập.

 

Albert không đợi hết nửa tiếng đồng hồ, khoảng tầm mười phút sau khi bọn họ uống vài ngụm rượu liền toàn bộ ngồi lên một chiếc thuyền khác rời đi, đi khoảng một giờ sau đó liền đổi thành trực thăng.

Đêm tối mờ mịt, bầu trời vô tận, biển rộng sâu thẳm, sau vài lần đổi phương tiện đi lại cũng chẳng cần đánh ngất hoặc là trùm túi đen với Đường Phong, cậu đã trực tiếp không biết mình hiện đang ở đâu.

Nhìn ra bên ngoài toàn bộ thế giới đều là tối đen, chỉ có bọn họ giống như một chiếc thuyền nhỏ xoay chuyển lượn lờ trong bầu trời đêm, bên tai gầm vang thanh âm cánh quạt trực thăng xoay tròn nhanh như gió.

Đột nhiên bàn tay cảm giác được một tia lạnh lẽo đụng vào, Đường Phong còn đang chìm trong tư tự của mình theo bản năng rụt tay lại, song song nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh cậu.

Cậu và Albert kỳ thực chưa từng gặp mặt được mấy lần, nói nhiều cũng không nhiều, nhưng kỳ quái chính là cậu luôn luôn có một loại cảm giác hiểu rõ đối phương, Albert là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cố chấp cuồng, tính cách đặc biệt như vậy tuy rằng không khiến người ta thích, nhưng lại rất dễ mang đến thành công cho anh ta.

“Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương cậu, tôi không giống bọn họ.” Thanh âm của Albert xuyên qua tai nghe chuẩn xác truyền đến trong tai Đường Phong, trộn lẫn một ít tiếng két két tín hiệu bị nhiễu sóng.

Đường Phong cúi đầu liếc nhìn anh, Albert dịu dàng mỉm cười mang theo một chút sởn gai ốc đặc biệt, chậm rãi chạm lên ngón tay của Đường Phong, lại từng chút từng chút lan tràn, cho đến khi đem tay Đường Phong hoàn toàn nắm lại.

Giống như Albert khiến người ta cảm thấy luôn luôn hư vô khó lường lại hỗn loạn sương lạnh. Bàn tay nắm lấy người khác của người đàn ông này cũng là lạnh lẽo, điểm này ở trong đêm tối gần tới hừng đông cái gì cũng nhìn không thấy có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Cậu không thấy rõ đường ở nơi nào. Cũng không biết nơi đến là đâu. Nhưng bọn họ vẫn như cũ tiếp tục đi về phía trước.

“Cậu xem bên ngoài, nhìn qua dường như một mảnh tối như mực cái gì cũng không thấy, cậu có cảm thấy hoang mang hoặc là e ngại đối với chuyện không biết không?” Albert nắm tay người kia, vừa nói chuyện vừa nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay của Đường Phong.

“Sẽ không.”

“Vì sao, nói cho tôi biết đáp án.” Albert mỉm cười.

“Nếu như tôi nói không biết vậy làm sao nói cho anh đây?” Đường Phong nhìn bên ngoài, nói.

Albert ma sát mu bàn tay của cậu, cười dài nói: “Nước biển rất lạnh, cũng rất sâu, sau khi ngã xuống cậu sẽ phát hiện bốn phía cái gì cũng không thấy, không biết lúc cậu đang bập bềnh liệu có cá mập ở bên cạnh đang đợi cậu hít thở không thông mà chết hay không, thân thể sẽ bị biển rộng nuốt trọn, cho đến cuối cùng ngay cả một khúc xương cũng tìm không được.”

“Anh muốn bỏ lại tôi?”

“Sợ không? Ha hả, tôi nói đùa thôi.” Lời này của Albert nghe thế nào cũng không giống như đang vui đùa.

“Tôi không muốn bị ném xuống, mặc dù con người có rất nhiều kiểu chết, thế nhưng loại cảm giác rơi vào vực sâu lạnh lẽo vô tận này cũng không tốt, cô độc mà lại tối tăm. . .” Tay Đường Phong đặt lên cửa sổ nhìn về biển rộng, “Trả lời vấn đề vừa rồi của anh, hoài nghi và e ngại là cá nhân mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có, nhưng cái đó và sự lựa chọn của chúng ta lại không có bất cứ chỗ nào liên quan?”

“Ha?”

“Ban ngày và đêm tối duy nhất khác nhau chỉ là mặt trời có ở trên bầu trời hay không. Con đường này nếu đã tồn tại lúc ban ngày, như vậy buổi tối cũng nhất định tồn tại, hiện tại chỉ là bởi vì không có ánh sáng cho nên chúng ta nhìn không thấy mà thôi, chứ không có nghĩa là không có đường.”

Đường Phong quay đầu lại nhìn về phía Albert, chậm rãi đem tay từ trong tay đối phương rút về: “Con đường của anh ở đâu, Albert?”

“Ở đây.” Người đàn ông tự phụ chỉ chỉ trái tim mình.

Một đêm này trực thăng vẫn liên tục bay đi, Đường Phong cũng là một đêm không ngủ. Người đầu tiên ở bên cạnh cậu cùng cậu xem mặt trời mọc sau khi cậu sống lại cư nhiên là Albert.

Nơi bầu trời và mặt biển giao nhau cuồn cuộn tuôn ra màu trắng bạc, một tia sáng dày đặc màu vỏ quýt chậm rãi chảy ra từ phương xa, Đường Phong dựa vào bên cửa sổ lẳng lặng nhìn, thưởng thức thiên nhiên mỹ lệ và thần kỳ, mặt trời mới mọc mạ lên mặt biển một tầng đỏ sẫm sâu cạn khác nhau, theo nước biển nhấp nhô một mảnh ánh sáng trong vắt.

Ở nơi xa xa dần xuất hiện một hòn đảo nhỏ, bọn họ càng ngày càng gần tới nó, dưới giọt nắng ấm áp đầu tiên, trực thăng chậm rãi đáp xuống hòn đảo nhỏ trên biển.

Người ngồi máy bay một đêm sớm đã vừa mệt vừa buồn ngủ, thế nhưng khi Đường Phong và Albert cùng nhau xuống trực thăng cậu lại có chút cảm giác bị giật mình tỉnh giấc, quả thực giống như xuyên qua đi tới Châu Âu thời Trung cổ.

Lúc bọn họ đi xuống một loạt người cả trai lẫn gái mặc cùng một loại phục sức Châu Âu đều quỳ xuống ở hai bên đường, một người đàn ông trung niên sắc mặt hơi chút nghiêm túc đi tới trước mặt họ, cung kính đưa lên một chiếc khăn nóng cho Albert và Đường Phong.

Albert tùy ý chà lau một chút, nữ hầu ở bên cúi người đón lấy khăn mặt.

“Đi thôi.” Albert mỉm cười vươn tay với cậu, “Hửm?”

Đường Phong vươn tay tới, Albert nắm tay cậu bước trên hòn đảo tư nhân này.

Máy bay trực thăng đáp xuống nóc nhà biệt thự giống như cung đình trên hòn đảo này, nơi này là địa phương có tầm nhìn tốt nhất trên đảo, Đường Phong hơi chút nhìn bốn phía, trên đảo thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vệ sĩ mặc Âu phục đen đang tuần tra, cách đó không xa có mấy chiếc siêu du thuyền cập bến, trên đó đều có người trông giữ, lúc thấy bọn họ, những người đó đều là đứng thẳng thân thể không có một tia thư giãn.

Sau đó bọn họ đi xuống lầu, Albert sắp xếp cho Đường Phong một gian phòng, các nữ hầu sớm đã mở sẵn nước nóng, ào ào đi tới hầu hạ cậu cởi giày.

Nếu là bình thường cậu còn có thể tự mình ra tay, nhưng Đường Phong vừa trải qua tất cả ngày hôm qua hiện tại đã rất mệt, mặc cho đám nữ hầu mang cậu vào phòng tắm, hốt hoảng tùy tiện giội nước một chút, cuối cùng ngã xuống giường.

Gian phòng xa lạ, giường xa lạ, người xa lạ.

Albert sẽ không dự định nhốt cậu ở đây chứ?

Quên đi, nên tới chung quy cũng tới, nghĩ nữa cũng nghĩ không ra kết quả, người đàn ông uể oải rất nhanh rơi vào trong giấc ngủ.

. . .