Edit: Huyết Vũ.

Đệ nhị thập cửu chương: Lời nói thật tình.

 

Sớm đã có xe chờ dưới lầu khách sạn, sau khi rời khỏi khách sạn, Đường Phong bị đưa vào trong xe, từ lúc bọn họ rời khỏi gian phòng đi đến dưới lầu, Albert thực sự không phái người đuổi theo.

“Sợ không? Ha hả, Albert nói dễ nghe như vậy, kỳ thực là không muốn để tên lẳng lơ như anh đắc tội tiểu ác ma tôi mới thả chúng ta đi, chờ lát nữa tôi sẽ giết anh.”

Cửa xe đóng lại, người và cảnh vật hai bên cửa sổ bắt đầu bay nhanh xẹt qua.

Đường Phong không để ý tới tiểu ác ma ngồi bên cạnh cậu, thẳng chuyển hướng về phía “Ông lão” ở một bên khác, vươn tay sờ sờ khuôn mặt người này: “Có phải là mặt nạ mô phỏng giống của Albert lúc trước.”

“Này! Tôi nói với anh đấy!”

Sát thủ tính tình táo bạo vươn tay muốn tóm lấy Đường Phong, nhưng có người động tác còn nhanh hơn cậu, “Ông lão” chặn lại tiểu ác ma, từ trong miệng phát sinh thanh âm trẻ tuổi lại quen thuộc: “Tiểu ác ma, được rồi, đừng quá đáng.”

“Thiết! Sớm như vậy đã bại lộ, buồn chán.” Trong miệng chậc một tiếng, tiểu ác ma hai tay gối lên sau đầu lẩm bẩm, “Lục Thiên Thần, anh một thân bản lĩnh như thế, có cần đi thích cái tên lẳng lơ bị người khác chơi đùa như vậy không?”

“Nhiệm vụ đã kết thúc, tiểu ác ma, câm miệng của cậu lại.” Tiện tay kéo xuống mặt nạ mô phỏng, Lục Thiên Thần nhìn về phía Đường Phong, khóe miệng hàm chứa một phần cười khổ, nói: “Không sao nữa đâu.”

Lục Thiên Thần cúi đầu kéo tay Đường Phong, từ trong một cái rương nhỏ trong xe lấy ra một miếng cao dán vết thương, dọc theo cổ tay bị thương của cậu dán xuống.

“Hừ, hung cái gì hung, tôi đây còn không phải là vì diễn kịch sao cho giống thật, cái người gì gì này của anh không phải là diễn viên sao? Ngài Đường, anh nói tôi nói đúng không?” Cắt người khác một đao còn thoải mái hỏi chuyện, vấn đề tiểu ác ma hỏi khiến Đường Phong có chút bất đắc dĩ.

“Đừng để ý tới cậu ta.” Lục Thiên Thần nghiêng người kéo Đường Phong đến bên cửa sổ xe ngồi, còn mình thì ngăn giữa tiểu ác ma và Đường Phong, không cho hai người này dán chặt vào nhau.

Có vài người có thể trở thành bạn mình rồi lại đâm mình một đao, người như vậy chính là sát thủ.

Cho dù bọn họ là bạn bè nhiều năm, Lục Thiên Thần vẫn không trăm phần trăm yên tâm tiểu ác ma, đây là lý do vì sao anh làm người ủy thác cũng sẽ theo tiểu ác ma đi tìm Đường Phong.

Một ngày tình thế có biến, anh chí ít có thể hành động.

“Vừa rồi siết đau cậu phải không?” Lục Thiên Thần tiến đến kiểm tra dấu vết trên cổ cậu, lần đầu tiên dùng thước dây siết Đường Phong anh có hơi chút dùng sức, sau đó thủy chung không còn siết thật, nhưng trên cổ Đường Phong vẫn có một vòng vệt đỏ nhợt nhạt.

Đường Phong lắc đầu: “Không sao, lát nữa là ổn thôi.”

“Anh ta là một thằng đàn ông cũng không phải đàn bà mềm mại gì đó, anh lo lắng như vậy làm gì, được rồi, đừng nhìn tôi như thế, tôi chỉ là cắt rách chút da của anh ta mà thôi, cũng không phải là cắt tay anh ta, yêu thương cái gì, khó coi.” Tiểu ác ma nghiêng đầu lườm qua, thẳng thắn không nhìn tới hai người đàn ông bên cạnh.

Đường Phong cười khổ một chút, Lục Thiên Thần tới quá đột nhiên, đột nhiên đến chính cậu cũng không biết hiện tại nên có phản ứng gì, càng xác thực mà nói, cậu không biết nên nói gì với đối phương, nhất là sau khi vừa đã trải qua một ít chuyện lộn xộn như vậy.

Lục Thiên Thần cái gì cũng không nói, chỉ là thở dài một hơi rồi cho Đường Phong một cái ôm cường tráng.

“Tôi không sao.” Đường Phong cho Lục Thiên Thần một cái ôm quay về, người đàn ông này đang lo lắng cho cậu, nếu không cũng sẽ không đến tìm cậu.

“Đừng quá cậy mạnh, tôi biết cậu rất lợi hại cũng rất hiểu chuyện, thế nhưng thỉnh thoảng tỏ ra yếu kém cũng đâu có sao.” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng xoa gương mặt cậu, dường như có chút cảm thán.

Đường Phong nghe xong chỉ là cười, cũng không từ chối thiện ý của đối phương: “Vậy cho tôi dựa một chút đi.”

“Vai của tôi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu.” Lục Thiên Thần vung lên khóe miệng.

“Buồn nôn.” Tiểu ác ma không đúng lúc nhảy ra một câu, chỉ là không ai để ý đến cậu.

. . .

. . .

Đường Phong đã tắm ở chỗ Albert sau khi về tới khách sạn Lục Thiên Thần đặt phòng lại chạy vào phòng tắm, cậu nằm trong bồn tắm lớn đổ đầy nước, vẫn không nhúc nhích nhìn TV treo trên vách tường, mặt trên đang chiếu một bộ phim hài, thấy chỗ buồn cười, Đường Phong lại nhịn không được nở nụ cười.

Tắm và xem phim là biện pháp tốt khiến cậu tinh thần thư giãn tâm tình nhẹ nhàng, song song tiến hành cả hai rất tốt.

Ngâm cũng ngâm xong, phim cũng xem xong, người luôn luôn phải đi ra ngoài.

Khi Đường Phong đứng lên mới phát hiện quần áo của cậu đã được đổi một bộ mới tinh, bộ áo lúc trước không biết đã đi nơi nào, sau khi mặc quần áo xong cậu phát hiện bộ quần áo kia hiện tại đã nằm trong thùng rác.

“Chất vải của nó rất tốt.” Thực sự là làm ẩu, sao lại vứt đi.

“Tôi có thể mua cho cậu một bộ tốt hơn.” Lục Thiên Thần vẫn luôn ở trong phòng khách, đâu cũng không đi.

Đường Phong chỉ là nở nụ cười một chút, sau đó đi tới ngồi đối diện Lục Thiên Thần: “Quần áo tôi có thể tự mua, nhưng cần kiệm tiết kiệm là thói quen tốt. Được rồi Lục Thiên Thần, đừng nhìn tôi như thế, tôi rất ổn, không bị Charles ngược đãi cũng không bị Albert dằn vặt, trên thực tế bọn họ đối với tôi rất tốt.

“Cậu luôn luôn dễ ở chung, dễ nói chuyện như vậy sao?” Buông xuống tờ báo trong tay cũng không biết là có đọc hay không, Lục Thiên Thần khẽ cau mày nhìn cậu.

“Tôi dễ ở chung, dễ nói chuyện như vậy hay không, anh ở cùng với tôi một đoạn thời gian, hiện tại lại đang nói chuyện với tôi cảm thấy thế nào?” Đường Phong cười rót cho mình một cốc nước, uống nhuận nhuận cổ họng, nói rằng: “Cảm ơn anh đã mang tôi đi ra, Lục Thiên Thần, anh xem như là người hiểu tôi nhất, có vài lời tôi muốn và cũng chỉ có thể nói trước mặt anh.”

“Cậu đương nhiên có thể nói.”

Lục Thiên Thần đứng lên ngồi ở bên người Đường Phong, vươn tay nhẹ nhàng ôm thắt lưng cậu.

“Có gì muốn nói thì nói ra, tôi sẵn lòng nghe cậu nói, cũng tình nguyện giữ bí mật cho cậu.” Một câu cuối cùng mang theo một ít vị đạo khác, chỉ có anh và cậu biết đến bí mật vô cùng khó thể tưởng tượng này.

Cho tới bây giờ Đường Phong cũng cảm thấy Lục Thiên Thần quả nhiên không phải người bình thường, loại sự kiện sống lại dẫn theo màu sắc thần kỳ này cũng có thể dễ dàng tiếp thu.

“Từ chỗ Albert đi ra, ngay sau đó tôi hiện tại lại ở chỗ anh, đối với tôi mà nói tình cảnh dường như không khác nhau nhiều,” cúi đầu nhẹ nhàng cười khổ, Đường Phong thở dài tựa ở trên lưng sô pha, “Ban đầu tôi để bảo toàn mình, nỗ lực khiến mình tiếp nhận Charles, bởi vì Charles kỳ thực không tệ, thậm chí có thể nói là ưu tú, cho nên lúc tiếp thu cũng không tính là quá trắc trở.”

“Xin lỗi.” Lục Thiên Thần cư nhiên xin lỗi.

“Đừng như vậy, nghe tôi nói hết đã.” Đường Phong tiếp tục nói, “Có đôi khi tôi nghĩ, nếu như ban đầu tôi gặp không phải là Charles hài hước vui tính, mà là một tên biến thái hoặc là có ham mê đáng sợ, tôi có thể nỗ lực khiến mình tiếp tục kiên trì hay không, thậm chí còn có thể từ bên trong có được một ít lạc thú.”

Đường Phong mỉm cười quay đầu sang phía Lục Thiên Thần, hỏi: “Nghe tôi nói như vậy anh có thể nghĩ thất vọng hay không, tôi cư nhiên là một người đàn ông như vậy, tùy tùy tiện tiện cúi đầu số phận.”

“Cúi đầu hay ngẩng đầu với số phận, vị trí cậu đứng vẫn như cũ không thay đổi, không có gì đáng giá khích lệ cũng không có gì đáng phải phê phán, đối với tôi mà nói, cậu sẽ không khiến tôi thất vọng, nhưng sẽ làm tôi đau ở đây.” Người đàn ông này nắm tay cậu đặt lên ngực trái của mình, Lục Thiên Thần cũng không làm càng nhiều cử động thân mật đối với cậu, chỉ là nắm lên như thế.

“Không cần phải đau, kỳ thực mặc kệ là Charles, anh hay thậm chí là Albert đại biến thái trong miệng các anh, cũng chưa từng chân chính thương tổn tôi, kỳ thực tôi coi như là may mắn.” Đường Phong nghiêm túc nói, cậu không có nói sai, không phải cố ý để giành được thiện cảm của Lục Thiên Thần hoặc là cái gì khác.

Cậu từng thấy rất nhiều người rất nhiều trải nghiệm bi thảm, đùa bỡn thân thể người khác, đùa bỡn cảm tình, thậm chí là nỗ lực trả giá thật lớn.

Mà cậu, mặc kệ đã trải qua cái gì, chí ít hiện tại Lục Thiên Thần cũng tốt, Charles cũng được, thậm chí là Albert khiến cậu không thể nắm rõ nhiều nhiều ít ít đều có chút cảm tình với cậu.

Thế nhưng, có một số việc cậu vẫn muốn nói ra.

“Nhưng tôi không thích loại trạng thái hiện tại này, anh, Charles thậm chí là Albert, mặc kệ tôi đi tới nơi nào đều cảm thấy mình chỉ là từ một cái lồng sắt nhảy tới một cái lồng sắt khác, Lục Thiên Thần, anh có hiểu điều tôi nói không?”

Mà cậu cũng chỉ có thể nói với Lục Thiên Thần hiểu cậu nhất.

Albert có lẽ sẽ không để ý tới, thậm chí còn có thể lấy ra một bộ lý luận bẻ lại ý kiến của cậu, mà Charles thì chỉ biết chơi xấu với cậu.

“Tôi muốn cuộc sống thuộc về mình, chân chính thuộc về mình.” Đường Phong cuối cùng đem ý muốn của cậu biểu đạt ra, “Sau liên hoan phim Venice hãy để tôi đi, làm một người độc lập, Đường Phong chân chính.”

“Được rồi Lục Thiên Thần, đừng nhìn tôi như thế, tôi vẫn là nhân viên của anh, trước khi hợp đồng chưa tới kỳ hạn tôi sẽ không đi ăn máng khác.” Đường Phong cười mở một lời nói đùa, cậu đợi Lục Thiên Thần cho cậu câu trả lời, “Như vậy đáp án của anh?”

“Nếu đây là mong muốn của cậu, tôi sẽ đồng ý.” Lục Thiên Thần hơi nheo mắt lại, vươn tay ôm lấy cậu, “Cậu đương nhiên là cậu, tôi sẽ không nhốt cậu lại.”

“Cảm ơn.”

Về phần Charles và Albert, kỳ thực Đường Phong cũng không lo lắng.

Khi tất cả mọi người rời khỏi bên người cậu, đó cũng là một loại cân đối.

 

 

Đệ tam thập chương: liên hoan phim Venice ( thượng )

 

Nghỉ ngơi một ngày đêm trong khách sạn, từ sáng sớm bắt đầu Đường Phong lại lục tục tiếp nhận phỏng vấn đến từ nhiều truyền thông, khi Đường Phong còn đang dây dưa không rõ với mấy người kia đồng thời thể nghiệm cuộc sống của mafia, quốc nội sớm đã đem ánh mắt nhắm ngay nam diễn viên mới tham diễn điện ảnh Hollywood đồng thời thành công đề danh hai giải thưởng của liên hoan phim Venice.

Sau khi tiếp nhận đủ loại truyền thông phỏng vấn, Đường Phong rốt cục nghĩ cậu lại trở về thế giới bình thường.

Nhất là khi cậu nhìn thấy trợ thủ kiêm người đại diện tiểu Vũ thì cảm giác này lại càng sâu, tiểu Vũ vừa thấy mặt liền chỉ trích cậu không ít, nói coi như là đóng phim rất khổ cực, cũng không có thể thoáng cái nghỉ phép gần một tháng.

Hóa ra vào lúc cậu mất tích, Lục Thiên Thần đều đã lấy cậu nghỉ định kỳ đóng phim làm lý do qua loa tắc trách.

Nói tới nói lui, tiểu Vũ thấy Đường Phong vẫn rất vui vẻ, nói không ít chuyện đã xảy ra mấy ngày nay với Đường Phong, sau khi bên Venice tuôn ra đề danh giải thưởng, không biết có bao nhiêu đài truyền hình gọi điện thoại cho công ty, mong muốn sau khi Đường Phong về nước có thể đồng ý bọn họ sưu tầm.

Lời mời của tạp chí và báo chí càng là đếm không hết.

“Bốn tạp chí đứng đầu quốc nội, hiện tại đã có hai tạp chí dự định chụp anh làm trang bìa, phân biệt là tháng chín và tháng mười một, Đường Phong, anh hiện tại rất rất nổi nha!” Tiểu Vũ đặc biệt hưng phấn vào lúc rảnh rỗi đưa cho Đường Phong xem thư mời của chủ biên tạp chí đưa tới.

“Hiện tại quốc nội có tứ đại vai nam trẻ và tứ đại vai nữ trẻ, một trong những tiêu chuẩn có thể được xếp vào tứ đại này chính là phải có mặt trong bốn tạp chí lớn một lần, lại còn là bìa mặt, tôi thấy không lâu sau đó tứ đại vai nam trẻ này phỏng chừng sẽ thay đổi. Anh vừa mới xuất đạo không bao lâu đã được lên bìa mặt của hai tạp chí lớn, hiện tại ở trên người lại có đề danh, nếu như nhận được giải thưởng, sau đó chính là chuẩn một đường.”

Tiểu Vũ đối với người của mình nói coi như chân thực, không giống vài người đại diện đặc biệt cưng chiều minh tinh, tùy tiện cầm một giải thưởng nhỏ liền thổi tới bầu trời.

Người đại diện chân chính tốt với mình sẽ không tâng bốc mình.

Lấy trải nghiệm của Đường Phong đến xem, cho dù nhận được ảnh đế Venice ở quốc nội cũng chỉ là chuẩn một đường mà thôi, quốc nội không phải chưa có ai từng nhận giải ảnh đế Venice, người nhận ảnh đế ảnh hậu dần dần mai danh ẩn tích cũng không phải số ít.

Hơn nữa so với mấy liên hoan phim quốc tế khác, lực ảnh hưởng của liên hoan phim Venice tại quốc nội thủy chung vẫn nhỏ hơn một chút.

Trên thế giới này không phải không có người một lần là nổi tiếng, nhưng minh tinh ấy không chỉ không biến mất ngược lại vẫn tiếp tục nổi tiếng thì rất hiếm, mỗi một năm các liên hoan phim lớn đều xuất hiện rất nhiều diễn viên ảnh đế, nhưng có thể được cả thế giới xưng là siêu sao thì cũng chỉ có một đám người rất nhỏ mà thôi.

“Đường còn rất dài, được rồi tiểu Vũ, lúc tôi không ở đây có kịch bản nào mời không?” Đây mới là vấn đề Đường Phong quan tâm nhất.

“Có mấy bộ tôi xem cũng không tệ lắm, chờ đến buổi tối sau khi đi thảm đỏ tôi sẽ đưa cho anh xem, mấy bộ khá tôi đều đã đánh dấu, anh trọng điểm nhìn một cái, cơ bản đều là lời mời của mấy đạo diễn danh tiếng.”

Đường Phong gật đầu, quả nhiên sau khi có một chút tiếng tăm kịch bản tìm tới cửa mới có thể càng nhiều, cũng có càng nhiều cơ hội lựa chọn.

Buổi tối mới khai mạc nghi thức thảm đỏ, buổi chiều Đường Phong và Lục Thiên Thần cùng tới một cửa hàng trang phục hàng hiệu quốc tế đi chọn quần áo, Lục Thiên Thần kéo đến tài trợ cho nhãn hiệu trang phục này, đến lúc đó không chỉ có thể tùy tiện chọn hàng mới chưa được đưa ra thị trường, còn có thể thuận tiện mặc về nhà.

Đối với trang phục thảm đỏ Đường Phong cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, dù sao cũng không phải nữ minh tinh, cậu liền tùy tiện chọn một bộ thuận mắt dễ cử động.

Đường Phong cuối cùng chọn một bộ Âu phục cắt xén vừa người màu tối kẻ ca rô, có một chút hương vị Anh quốc, phối thêm với đồng hồ cùng nhãn hiệu, sau khi người này trang hoàng xong vừa đứng ra liền có một cỗ phong độ siêu sao.

Lời này là tiểu Vũ nói.

Buổi chiều Đường Phong sẽ cùng tổ kịch đi khai mạc nghi thức thảm đỏ, mọi người sẽ gặp nhau trước đó, khi xe chạy đến khu nghỉ ngơi Đường Phong liền thấy được đạo diễn Lý Nguy và phu nhân của ông, cùng với một diễn viên chính khác Chino.

Chino vừa nhìn thấy Đường Phong liền mỉm cười vẫy vẫy tay, người này rất nhanh đi tới.

“Cậu thật đẹp trai, như thế này không nên đi cùng tôi, danh tiếng của tôi sẽ bị cậu cướp đi mất.” Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Chino vẫn lạc quan và thích nói giỡn như cũ, dáng cười xán lạn luôn luôn khiến người đàn ông này tràn ngập sức hấp dẫn.

“Vậy anh phải cách xa tôi 18 nghìn km mới được.” Đường Phong cười nói đùa lại.

Chuyện ngày đó Harvey hẳn là không nói cho Chino, Đường Phong nhẹ nhàng ôm lấy Chino một chút, thủy chung mang theo một chút ý xin lỗi.

Tuy Chino có chỗ không đúng, nhưng tuyệt đối không đến mức phải nhận lấy đối đãi quá đáng như vậy, Albert thương tổn không chỉ là bản thân Chino, còn có người nhà của Chino.

Mà chuyện Đường Phong có thể làm lại rất ít.

Đường Phong thuận lợi được đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất và tân binh xuất sắc nhất, mà Chino cũng nhận được đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất, hai nam chủ hai đề cử khiến cho bộ điện ảnh 《 ác ma đường mòn 》 của bọn họ còn chưa công chiếu đã nhận được sự quan tâm cực lớn, thế nhưng từ tình huống hiện tại đến xem cơ bản là hai điều cực đoan.

Bởi vì nội dung điện ảnh liên quan đến tình yêu cấm đoán của hai tu sĩ trong tu viện của thế kỷ 19, cùng với vấn đề chủng tộc mẫn cảm. Điện ảnh còn chưa trình chiếu trên quy mô lớn lập tức đã khơi ra khen ngợi và tranh luận như nước thủy triều.

Sáng sớm ngày hôm nay Đường Phong còn thấy trên tin tức, đạo Thiên Chúa La Mã sẽ công khai phát biểu tuyên bố, khiển trách lập trường tà ác của bộ phim chính là trắng trợn vấy bẩn giáo hội, điện ảnh còn chưa công chiếu nhưng đã bị cấm giới thiệu trong một vài quốc gia vì tính mẫn cảm của nó.

Mà một ít tin tức cũng viết cực kỳ chấn động, nói trong điện ảnh cậu và Chino có một đoạn tràng diện kích tình dài đến 10 phút, tin tức miêu tả vô luận là về kỹ xảo quay chụp hay là về giới hạn cảm quan thừa nhận, đều đủ để được xưng là một lần trải nghiệm và đột phá hoàn toàn mới trong điện ảnh đồng tính luyến ái.

Bởi vì diễn xuất tỉ mỉ của họ trong phim, một vài tờ báo nhỏ còn ám chỉ cậu và Chino sát súng cướp cò ở ngay phim trường, làm giả thành thật. Thực sự là nói có bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu khoa trương.

Đương nhiên bỏ đi mấy tin tức kỳ kỳ quái quái này, cũng có lời bình đến từ người chuyên nghiệp.

Chino trước đó hầu như đều là biểu diễn một ít phim nhựa thương nghiệp, lúc này biểu diễn phim văn nghệ vừa ra tay chính là đề tài long trời lở đất, trước đó có không ít truyền thông và chuyên gia đều cho rằng Chino nhận sai điện ảnh, thậm chí sẽ bởi vậy mà hủy đi cuộc đời điện ảnh của anh, thế nhưng từ đánh giá điện ảnh hiện tại đến xem, người bình luận điện ảnh hầu hết đều cho rằng biểu hiện trong phim của Chino rất đáng chú ý, tán thưởng nhiều hơn.

Mà “tân binh” Đường Phong, cũng có người bình luận điện ảnh cho ra đánh giá “Diễn xuất kinh diễm.”

Nói tóm lại, tuy rằng là đánh giá hai chiều, nhưng truyền thông chủ yếu đều dành cho diễn xuất của bọn họ đánh giá khá tốt, đây coi như là thu hoạch không tệ.

Buổi chiều 4h30, nghi thức thảm đỏ của lễ khai mạc liên hoan phim Venice chính thức bắt đầu, Đường Phong bọn họ xếp hạng vị trí một bên ở phía trước, có lẽ phải hơn 5h mới đến phiên mấy người bọn họ đi lên thảm đỏ, trước đó mấy người nhân viên chủ lực và hai diễn viên chính đều đang tiếp thu phỏng vấn của truyền thông, hoặc là kí tên cho fan yêu thích điện ảnh.

Lấy tiếng tăm của Chino, không biết có bao nhiêu fan hô tên của anh, Chino từ chối truyền thông phỏng vấn mà chạy đi kí tên cho fan điện ảnh.

Mà tân binh Đường Phong vẫn là ngoan ngoãn tiếp nhận truyền thông phỏng vấn đi.

Cũng không biết có phải là cậu tưởng tượng, cậu luôn nghĩ Chino lúc này tuy vẫn coi như nhiệt tình đối với cậu, nhưng luôn luôn có loại cảm giác cách xa, không có quá nhiều ý muốn cố ý thân thiết với cậu.

Có phải là bị chuyện trên du thuyền không lâu trước đó ảnh hưởng không?

Phỏng vấn qua đi Đường Phong đi đến bên cạnh nghỉ ngơi một chút, thuận tiện len lén ăn một chút gì đó, chờ đến khi lễ khai mạc kết thúc cũng vẫn là chuyện mấy tiếng sau, mà lúc này cậu thấy được Harvey.

“Tôi chỉ là một người yêu điện ảnh, xin hãy ký một cái tên cho tôi đi.”

Harvey cười đùa đi tới, người đàn ông này đã 40 tuổi, mà tuổi này chính là lúc một người đàn ông quyến rũ nhất, Harvey có thể không hài hước như Charles, cũng không có sức quyến rũ đặc biệt như Lục Thiên Thần hay Albert, nhưng người đàn ông này dù sao cũng là người Đường Phong từng yêu kiếp trước.

Đều đã qua đi, theo Fiennes rời đi, ký ức của cậu và Harvey cũng cùng nhau mai táng trong biển rộng.

“Có người yêu điện ảnh như anh thật là vinh hạnh của tôi.” Đường Phong cong lên khóe miệng tiến lên từ trong tay Harvey nhận lấy bút và sổ, đây là một quyển sổ ký tên tinh xảo, là món quà từ rất nhiều năm trước Fiennes để kỷ niệm cậu và Harvey quen nhau mà đưa cho đối phương.

Harvey cư nhiên vẫn giữ lại cho tới bây giờ.

“Chino có ổn không?” Đường Phong một bên kí tên một bên cúi đầu hỏi.

“Cậu cũng thấy đấy, cậu ấy bây giờ cũng khá ổn, nhưng dù sao trải qua chuyện đáng sợ như vậy còn cần một ít thời gian để quên lãng, người nhà của cậu ấy đã sắp xếp ngày nghỉ cho cậu ấy, du lịch có thể khiến người ta quên rất nhiều phiền muộn.” Harvey nhìn tư thế Đường Phong cầm bút, đột nhiên nói: “Cậu rất giống một người bạn của tôi, thậm chí ngay cả tư thế cầm bút cũng giống.”

“Ký xong rồi.” Đường Phong trả sổ cho Harvey, “Người bạn của anh rất quan trọng với anh sao? Tôi thấy anh đề cập tới anh ta rất nhiều lần.”

“Nếu tôi giúp cậu giữ bí mật, như vậy cũng xin giữ bí mật cho tôi nhé.” Harvey nhẹ vỗ về quyển sổ ký tên đã có chút cũ kỹ trong tay, “Tôi yêu người bạn kia của tôi, nhất là khi cậu ấy rời xa tôi, tôi mới biết được cả đời này tôi cũng không có cách nào quên được cậu ấy, ha hả. . .”

Trong tiếng cười này trộn lẫn một ít cay đắng và đau lòng, Harvey hít sâu một hơi lắc đầu: “Rốt cục nói ra.”

 

 

Đệ tam thập nhất chương: liên hoan phim Venice ( trung )

 

“Vì sao muốn nói cho tôi điều này?”

“Có thể là ảo giác, luôn luôn cảm thấy cậu rất giống cậu ấy, có rất nhiều lời chưa kịp nói với cậu ấy nên muốn nói cho cậu.”

“Anh muốn nói gì với anh ấy?”

“Tôi yêu cậu ấy, vẫn luôn yêu cậu ấy, thế nhưng thực xin lỗi, tôi đã không thực hiện được lời hứa của mình ở bên cậu ấy đến sau cùng. . . Tôi muốn nói tiếng ‘Xin lỗi’ với cậu ấy, nhưng điều này ngoại trừ có thể khiến tôi thoải mái hơn một chút thì không còn tác dụng nào khác, cậu ấy cũng sẽ không tỉnh lại, tôi cũng không còn cơ hội bù đắp tất cả.”

Mỉm cười đi hết thảm đỏ như thế nào, tiếp nhận phỏng vấn như thế nào, ngồi trên ghế của điển lễ khai mạc ra sao, toàn bộ quá trình dường như trôi đi rất nhanh.

Khi chủ tịch liên hoan phim đứng trên đài nói chuyện, tâm tư của Đường Phong vẫn còn dừng lại trong lời nói vừa rồi của Harvey, lựa chọn khác nhau mang đến kết quả khác nhau, Harvey khi xưa lựa chọn rời xa cậu để xây dựng cái gọi là gia đình bình thường, hiện tại Harvey có vợ cũng có con, nhưng dường như lại không vui vẻ như vậy.

Quay lưng với nguyện vọng và bản chất cuộc sống của mình, nhưng trái tim thủy chung luôn thiếu một mảnh, tiếc nuối như vậy có thể vẫn sẽ lưu lại trong lòng mãi đến khi đưa vào nghĩa địa.

Một người đàn ông không yêu phụ nữ nhưng lại đi cưới vợ, dục vọng ở sâu trong nội tâm không thể phát tiết chỉ có thể kìm nén, Harvey nói với cậu rất nhiều, suy cho cùng cũng chỉ là một loại phát tiết không thể kìm nén được nữa.

Fiennes đã chết, quá khứ vĩnh viễn là quá khứ, hiện tại Đường Phong còn phải tiếp tục đi về phía trước, cậu hiện tại đã không còn là cậu thanh niên ngây thơ mà cực độ khát vọng tình yêu và gia đình nữa rồi.

. . .

. . .

Lễ trao giải của liên hoan phim cử hành cùng ngày với lễ bế mạc, trước khi bắt đầu lễ bế mạc liên hoan phim Venice sẽ trình chiếu một vài khía cạnh của điện ảnh, trong đó tự nhiên bao quát cả bài mục 《 ác ma đường mòn 》 tham dự, ngoài ra còn có một hoạt động “đêm điện ảnh Trung Quốc”, Đường Phong làm minh tinh điện ảnh người Trung Quốc đương nhiên phải đi cổ vũ, và tất nhiên là phải bước lên thảm đỏ lần nữa.

Chino cực kỳ nể mặt đồng hành trợ trận, trên thảm đỏ một mảnh súng trường đại bác, đèn flash lóe ra liên tục, hai người đàn ông anh tuấn song song đi lên thảm đỏ không biết đã mưu sát bao nhiêu người.

“Hiện tại thị trường điện ảnh Trung Quốc càng lúc càng lớn, điện ảnh Trung Mỹ hai nước hợp tác giao lưu cũng đang tăng mạnh, có thể cơ hội hợp tác sau đó của chúng ta cũng càng ngày càng nhiều.” Trên hội giao lưu, Chino và Đường Phong trò chuyện.

Điện ảnh Hollywood bắt đầu dùng người phương Đông làm diễn viên chính cũng không nhiều, bỏ qua Fiennes trước đó, dường như rất khó tìm ra người thứ hai.

Nguyên nhân của phương diện này có rất nhiều, một là minh tinh quốc nội vội vàng tranh giành địa vị trong quốc nội còn không kịp, nào có lá gan đi mạo hiểm thị trường nước ngoài càng rộng, nguyên nhân thứ hai là điện ảnh hợp tác quốc tế đều yêu cầu diễn viên phải có tiếng Anh lưu loát, điều này đối với phần lớn diễn viên mà nói cũng là một chỗ khó khắc phục.

Cùng với một vài nguyên nhân khác, ví dụ như về đề tài điện ảnh thì không có cơ hội và thị trường.

Đường Phong cũng biết cậu gặp được điện ảnh của đạo diễn Lý Nguy xem như là vận khí cực lớn, nhưng trong đó cũng có vài phần vị đạo số phận, ngay từ đầu 《ác ma đường mòn 》chính là Lý Nguy dự định mời Fiennes làm diễn viên chính, hiện tại tuy rằng không phải Fiennes diễn, nhưng vẫn xem như là chính “cậu”.

Khiến Đường Phong ngoài ý muốn chính là cậu cư nhiên còn thấy được người đã từng là bạn tốt của Fiennes, diễn viên Randa 37 tuổi cùng với chồng của cô George.

“Tôi không thể không nói, làm một người phương Đông lần đầu đến Mỹ đóng phim, tiếng Anh của cậu quả thực là còn chính cống hơn tôi, cậu bảo tôi phải làm sao đây.”

Mỹ nữ một thân váy dạ hội màu trắng bạc phong độ nữ thần chủ động đi tới chỗ Đường Phong, đại mỹ nữ đến từ Seattle này vừa tới có thể nói là thống trị thảm đỏ, đem hào quang của các nữ minh tinh khác đều đè xuống, mặc kệ lúc nào ở đâu, cô luôn luôn xinh đẹp phát sáng tứ phía.

Đại mỹ nhân như vậy sao có thể khiến người ta không yêu?

“Tôi đã xem phim của các cậu, trời ạ, có vài chỗ thật đúng là khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng tôi thích diễn xuất và cảm giác như vậy, các cậu thực sự rất tuyệt.” Hóa ra là vì Randa lần đầu xem 《 ác ma đường mòn 》, muốn kết bạn với Chino và Đường Phong mới tự mình biểu thị muốn đến đêm điện ảnh Trung Quốc trợ trận.

Chino biểu hiện có chút thụ sủng nhược kinh, anh hiện tại tuy cũng là một đại minh tinh, thế nhưng so với Randa thủy chung vẫn là thế hệ sau.

Phụ nữ 37 tuổi một chút cũng không già, đây chính là thời khắc lắng đọng sức quyến rũ năm tháng đẹp nhất của một người phụ nữ, Randa vẫn đang là nữ minh tinh nhận được cát xê cao nhất hiện nay, cũng là mục tiêu và thần tượng của toàn bộ nữ minh tinh mới bước vào nghề muốn theo kịp, có thể nói Randa xuất hiện trong đêm điện ảnh Trung Quốc khiến rất nhiều người đều có chút kinh ngạc.

Mọi người đều biết, Randa luôn là không cần tham gia yến hội thì sẽ không tham gia.

“So với 《 tim đập thình thịch 》của chị và Fiennes mười năm trước, chúng tôi còn rất nhiều chỗ cần phải học tập.” Đường Phong da mặt dày khen ngợi mình một lần, cái này cũng chẳng có gì  phải xấu hổ, cho dù hiện tại Randa không nhận ra cậu, nhưng cậu vẫn như cũ coi người phụ nữ ưu nhã mà sống đến tự do này là người bạn tốt nhất của cậu.

Vào thời điểm cậu khó khăn nhất, lún vào thung lũng, người phụ nữ kiên cường mà tràn ngập trí tuệ này đã dành cho cậu sự giúp đỡ và quan tâm phát ra từ nội tâm.

Đối mặt với Randa, Đường Phong vô cớ có một loại thả lỏng và vui sướng.

“Trời ạ, bộ phim cũ như vậy mà cậu cũng xem? Nói thật, Fiennes là một người đàn ông cực kỳ quyến rũ, đáng tiếc cậu ấy không có ý gì với tôi, nếu không ngày hôm nay đứng bên cạnh tôi hẳn là Fiennes, ha ha.” Tuyệt không chú ý chồng mình nghe ở bên cạnh, Randa vui vẻ nói đùa, mà George chỉ là nở nụ cười sủng nịch.

“Hi vọng cậu không bị cô ấy dọa sợ, tính cách cô ấy thẳng thắn như thế đấy, thế nhưng cô ấy chỉ như vậy đối với người quen, hai người nhìn qua rất có duyên phận.” George mỉm cười đứng ở một bên nói thay cho vợ yêu của mình.

Đường Phong không chút nào keo kiệt khích lệ: “Không, tôi nghĩ Randa rất quyến rũ, là một người phụ nữ cực kỳ đáng yêu.”

“Tôi thực sự rất thích cậu, George nói một chút cũng không sai, mặc dù chúng ta vừa mới quen, nhưng lấy trực giác phụ nữ của tôi, tôi cảm thấy chúng ta sau đó sẽ trở thành những người bạn không tệ.” Chủ động mở hai tay, Randa ôm Đường Phong, vào lúc ôm cậu còn nhỏ giọng cảm thán một câu, “Không biết vì sao, nhìn thấy cậu tôi sẽ có một loại quen thuộc khó hiểu, rất giống như chúng ta đã từng quen biết vài chục năm.”

“Tôi cũng vậy, tôi nghĩ đây là duyên phận.” Đường Phong đều cười đến cong lên lông mày.

Hai người bạn gặp mặt đương nhiên sẽ có vô tận đề tài nói chuyện, Randa ngạc nhiên Đường Phong cư nhiên hiểu cô như vậy song song bọn họ cũng có rất nhiều sở thích giống nhau, cùng với quan điểm về giá trị và cuộc sống, điều này khiến cho bọn họ nói chuyện có vẻ đặc biệt thú vị lại sinh động, ngay cả George ở một bên cũng chỉ có thể đứng nhìn.

“Bọn họ thật đúng là hợp nhau, ngoại trừ Fiennes, tôi còn chưa thấy Randa trò chuyện với một người vui vẻ như vậy.” George cảm thán một câu, ngoại trừ anh, Chino cũng bị vứt bỏ ở bên cạnh.

Chino nhìn Đường Phong trò chuyện cực kỳ ăn ý lại vui vẻ với Randa cách đó không xa, anh và Đường Phong công tác cùng nhau trong mấy tháng, thấy người đàn ông này thoải mái cười to, cũng thấy hình dạng Đường Phong tức giận nghiêm túc, thế nhưng hình dạng hoàn toàn thả lỏng vui sướng trò chuyện này vẫn là lần đầu.

“Cậu ấy là một người đàn ông quyến rũ, George, anh không sợ Đường Phong sẽ lừa Randa chạy mất?” Chino cười đùa nói, đường nhìn của anh vẫn dừng lại trên người Đường Phong, dường như chỉ cần nhìn thấy người đàn ông kia vui vẻ, anh cũng sẽ bị nhiễm tâm tình sung sướng.

Du lịch không phải liều thuốc chữa thương tốt nhất, có thể nhìn thấy người mình thích vui vẻ mới là phương pháp tốt nhất khiến anh hài lòng.

Nhưng Đường Phong không phải của anh, sau này cũng không.

Cho dù chỉ là bạn, vậy cũng tốt.

“Ha ha ha, Randa ưu tú lại đẹp như vậy, nếu như tôi lo lắng chẳng phải là mỗi ngày đều lo lắng đến gần chết hay sao, tôi tin cô ấy, cô ấy là bạn đời của tôi, đây cũng là thứ duy nhất tôi có thể dành cho người bạn đời của mình.” George sang sảng cười, vỗ vỗ vai Chino, nói, “Chúng ta đi thôi, không nên quấy rối hai người bọn họ nói chuyện phiếm.”

Chino cười gật đầu, cùng George đi uống rượu.

Trò chuyện trên tiệc tối chưa thoả thích, sau khi kết thúc tiệc rượu Đường Phong đơn độc đi ra ngoài uống rượu với Randa.

“Thật không thể tin nổi, khi cậu nói muốn đến quán bar có tên “The Little Guy” uống rượu tôi thực sự lại càng hoảng sợ, cậu biết không, trước đây mỗi lần đến Venice, tôi và Fiennes đều chạy đến đây uống rượu, tuy rằng hiện tại cậu ấy đã đi, nhưng tôi nghĩ kỳ thực cậu ấy vẫn ở bên cạnh tôi.” Hít sâu một hơi, Randa cười uống một ngụm rượu, trên gương mặt đã nhuộm một chút màu hồng xinh đẹp.

“Tôi rất nhớ cậu ấy. . . Cậu ấy đi đột nhiên như vậy, lúc đó bên người lại không có ai, nhất định là rất khó chịu.” Nói nói, thanh âm của Randa dần dần nhỏ đi, vài giọt nước mắt trong suốt rơi lên trên bàn.

“Thượng đế thật không công bằng, người tốt như vậy, nhưng trọn đời cũng không có được hạnh phúc cuối cùng.” Bưng kín miệng mình, Randa nhẹ nhàng lắc đầu, “Thật xấu hổ, tôi thất thố rồi.”

“Có thể anh ấy đã có một sinh mệnh mới trong một thế giới khác, đồng thời còn sống rất tốt thì sao? Randa, Fiennes sẽ nhận được hạnh phúc.” Đường Phong nhẹ nhàng ôm lấy Randa, cậu sẽ sống thật tốt, cho dù không phải vì cậu, cũng phải vì những người bạn chân chính quan tâm cậu.

 

 

Đệ tam thập nhị chương: liên hoan phim Venice ( hạ )

 

Trò chuyện đến tối muộn, thời gian gần qua hừng đông một chút Đường Phong mới trở lại khách sạn, uống nhiều chút rượu hóng một chút gió, cậu hiện tại cấp thiết cần ngâm mình trong nước tắm.

“Sao còn chưa ngủ?” Lúc Đường Phong đẩy cửa ra liếc mắt liền thấy Lục Thiên Thần đang ngồi trong phòng khách cầm điều khiển từ xa trong tay tùy ý đổi kênh TV, cậu nhớ lúc cậu đi ra ngoài với Randa đã gọi điện thoại cho Lục Thiên Thần, nói ngày hôm nay cậu sẽ về muộn.

“Muốn tắm sao?” Lục Thiên Thần không trả lời câu hỏi của Đường Phong, tiện tay thả điều khiển từ xa xuống.

“Ừ.” Đường Phong vừa gật đầu, Lục Thiên Thần đã đi vào phòng tắm, nói: “Tôi đi mở nước.”

Chớp mắt, Lục Thiên Thần đã đi vào phòng tắm, không được một hồi Đường Phong liền nghe thấy trận trận tiếng nước, cậu mỉm cười, sau đó đi vào phòng mình.

Ngày đó cậu nói với Lục Thiên Thần muốn cuộc sống chân chính thuộc về mình, Lục Thiên Thần đồng ý, giống như tiệc tối ngày hôm nay Lục Thiên Thần cũng không đi theo hoặc là hạn chế cậu cái gì, mà hiện tại bọn họ đều có phòng riêng của mình, Lục Thiên Thần sẽ không đột nhiên bò lên giường cậu, cũng sẽ không ôm lấy cậu đòi hôn.

Đường Phong nghĩ kỳ thực cũng không tệ lắm, mặc kệ sau đó sẽ thế nào, hạn chế thì từ từ hẵng đến đi, cậu hiện nay cần cuộc sống thuộc về riêng mình.

Ở trong phòng thay quần áo mặc vào áo tắm, Đường Phong đi vào phòng tắm, Lục Thiên Thần tựa trên vách tường phòng tắm khoanh hai tay, nhìn cậu đi vào, tùy ý hỏi: “Randa là nữ thần Hollywood, cậu và cô ấy trò chuyện hình như rất ăn ý.”

“Ừ, cô ấy đích thật là người phụ nữ hấp dẫn, thông minh lại rất có cá tính, song song cũng không thiếu thiện lương.” Không chỉ có bề ngoài xinh đẹp, còn có nội tại xinh đẹp, Đường Phong đi tới thử độ ấm của nước, vừa đủ.

“Có người nói Fiennes và cô là bạn tốt.”

“Randa từng giúp đỡ Fiennes không ít trong cuộc sống, bọn họ đích thật là bạn tốt.” Nhớ lại lúc cậu và Randa quen nhau, Đường Phong nhịn không được hơi vung lên khóe môi.

Khi đó cậu vừa mới tiến nhập giới giải trí, mà Randa đã là mỹ nữ minh tinh mới nổi tiếng, có một lần hợp tác điện ảnh, tổ kịch tụ hội trong quán bar, một người đàn ông đùa giỡn Randa, mà ngay lúc đó Fiennes đứng ra đánh nhau vì vị mỹ nữ này, đó cũng là lần đầu tiên Fiennes chân chính đánh nhau với người ta.

Không tính là câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, nhưng sau đó bọn họ đích xác trở thành bạn bè không tệ, Fiennes không phải không nhận ra Randa thỉnh thoảng tỏ ý với cậu, chỉ là cậu biết còn hơn trở thành tình lữ bọn họ càng thích hợp trở thành bạn bè.

Người phụ nữ cởi mở đối với việc này cũng không để ở trong lòng, sau đó Randa cũng tìm được người chồng George hiện tại.

Duyên phận không thể cưỡng cầu, bỏ lỡ một cái này, có thể kế tiếp mới là chân mệnh thiên tử chân chính của mình thì sao?

. . .

. . .

Liên hoan phim tất nhiên quan trọng, nhưng Đường Phong càng hưởng thụ lạc thú xem điện ảnh trên liên hoan phim, ngoại trừ phải nhận phỏng vấn và chụp ảnh bìa mặt cho một tạp chí tại Venice, vào những lúc khác cậu đều có thể tự do hành động.

Tiểu Vũ là lần đầu tiên đến Venice, Đường Phong quyết định mang theo mấy người trợ lý cùng đi dạo Venice.

Thế nhưng từ sáng tiểu Vũ đã lo lắng gọi điện thoại đến, nói là sáng sớm ngày hôm nay có báo đăng ảnh chụp đêm qua Đường Phong và Randa uống rượu, tiêu đề tự nhiên trước sau như một chấn động: Diễn viên Randa yêu tiểu nam minh tinh.

Đường Phong không nổi tiếng trực tiếp ngay cả tên cũng không xuất hiện ở trên, trên tờ báo nhưng thật ra loáng thoáng có thể thấy khuôn mặt cậu, phỏng chừng nhà báo này căn bản cũng không biết tên cậu.

“Ha ha ha, cô xem nhà báo này viết thật là thú vị, Randa mặc dù sắp 40 tuổi, nhưng nói thế nào cũng là mỹ nữ xếp hạng toàn cầu, lại còn nói cô ấy gặm cỏ non, Randa khẳng định sẽ tức chết.” Đường Phong nhìn tờ báo nở nụ cười, ảnh chụp là tư thế Randa dựa sát vào cậu, từ góc độ nào đó nhìn qua bọn họ dường như là đang ôm nhau.

“Anh thật giỏi Đường Phong, vừa truyền scandal với đại minh tinh quốc tế Chino hiện tại lại là diễn viên Randa, làm người đại diện của anh tôi đột nhiên nghĩ áp lực thật lớn song song lại rất hưng phấn.” Tiểu Vũ thở dài, thế nào lại có cảm giác mặc kệ Đường Phong đứng cùng với ai đều có thể trở thành đối tượng scandal, có cần phải khoa trương như vậy không.

Đường Phong cười buông tờ báo: “Kệ bọn họ viết đi.”

“Tôi đương nhiên biết anh không phải người đàn ông tùy tùy tiện tiện, nhưng mà Đường Phong, Randa là có người đã có chồng, hơn nữa chồng của chị ấy chính là giám đốc điều hành công ty truyền thông, liệu có hiểu lầm giữa các anh có gì đó không?”

Tiểu Vũ cầm tờ báo tỉ mỉ nghiên cứu, tuy rằng tin tức này gia tăng sự chú ý cho Đường Phong, nhưng đối phương dù sao cũng là nữ minh tinh nổi tiếng, nhỡ bị cho rằng là cố ý tiếp cận đồng thời nỗ lực lấy chuyện này để gây sự chú ý, vậy bọn họ cũng chỉ có thể có lý mà không nói được.

Đường Phong không phải người thích quảng cáo thổi phồng, tiểu Vũ cũng biết rõ điểm này, cho tới bây giờ cô cũng không chủ động phát thông báo hoặc là tiết lộ tin tức nho nhỏ không nên có hoặc là không tồn tại cho truyền thông, cho dù phần lớn minh tinh quốc nội đều có chuyên gia liên hệ phát thông báo với các tờ báo tạp chí lớn, nhưng mà bọn họ cũng có kiên trì của chính họ.

“Không, sẽ không.” Mỉm cười vung lên khóe miệng, Đường Phong nói với tiểu Vũ: “Nếu như ngay cả người chồng thân mật nhất cũng không tin cô, vậy sao có thể tiếp tục lấy quan hệ vợ chồng mà sống chứ? Giới giải trí vốn là một cái chảo nhuộm lớn, tin tức linh tinh gì đó đều bị viết ra, George chính là dành sự tín nhiệm cho Randa, bọn họ mới có thể đi tiếp tới bây giờ.”

“Ai, nghe có vẻ thật khiến người ta phải ước ao, nếu như tôi cũng có ông chồng tuyệt vời như vậy thì tốt rồi.” Hoàng hoa đại khuê nữ tiểu Vũ chờ gả đi lập tức than thở.

Đường Phong vừa cười vừa nói: “Cô sẽ gặp thôi, chỉ cần vững vàng nhớ kỹ điều này, bạn trai thà thiếu không thể ẩu.”

“Đó là nhất định rồi!”

Đường Phong quen thuộc Venice mang theo một đám trợ lý tùy ý càn quét thành phố nước, bởi vì được đề danh hai giải thưởng lớn của liên hoan phim Venice, ông chủ lớn Lục Thiên Thần vừa phát tiền thưởng cho cậu, Đường Phong tự nhiên cũng sẽ mua một ít đồ chơi nho nhỏ của thành phố cho mấy người trợ lý, cả đám cùng nhau chụp ảnh ăn uống tiệc tùng, chơi đùa vui vẻ hài lòng thích ý.

Đường Phong nhưng thật ra nghĩ cậu có chút có lỗi với Lục Thiên Thần, bởi vì chủ tịch Lục nếu như ở đây các tiểu công nhân khác khẳng định không dám thỏa thích vui chơi, vì vậy khi Đường Phong đề nghị đi ra ngoài chơi Lục Thiên Thần chủ động rời khỏi.

Có đôi khi người đàn ông kia thực sự là tri kỷ khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Coi như bồi thường, Đường Phong mua một cái thắt lưng cho Lục Thiên Thần ở trên đường.

Vừa tính tiền xong, Đường Phong đột nhiên nhận được một cú điện thoại số lạ, mỉm cười, cậu nghĩ cậu biết là ai gọi điện thoại cho cậu.

“Charles.” Đường Phong trực tiếp mở miệng nói.

【 Oa ôi! Bảo bối thân ái của tôi, cậu và tôi thực sự là tâm linh tương thông, sao cậu biết là tôi? Ha ha, tôi biết rồi, nhất định là vì cậu nhớ tôi muốn chết 】

Thanh âm và ngữ điệu quen thuộc, quả nhiên là cái tên nhìn như công tử nhà giàu kia.

“Tôi hẳn là đổi tên cho anh thành Char nói nhảm.”

【 Đừng như vậy thân ái, tôi chỉ là. . . Quá nhớ cậu mà thôi 】 ngữ điệu của đối phương bình thường hơn một chút.

Đường Phong thản nhiên cười, rất nhanh lại nghe thấy thanh âm của Charles.

【 Mấy ngày nay tôi tự hỏi rất nhiều, bảo bối, tôi cuồng vọng tự đại chọc không ít phiền phức cho cậu 】

“Không cuồng vọng tự đại còn là Charles anh sao?” Mặc kệ là chú ý cẩn thận đè thấp cuồng vọng tự đại tùy tính của mình, rất nhiều chuyện đột phát đâu phải là chuyện bọn họ có thể dự liệu đến, cho nên. . .

“Đừng nói với tôi là anh muốn đổi tính, tôi vẫn là quen Charles cuồng vọng tự đại.” Thực sự không cần phải tận lực thay đổi mình.

【 Cậu thực sự là hiểu người khác đến mức khiến tôi sắp điên cuồng, không, tôi điên cuồng rồi! Được rồi thân ái, tôi phải nói vài chuyện với cậu, người bạn tốt Lục Thiên Thần của tôi đã nói với tôi vài thứ, tôi nghĩ cậu đúng, trong khoảng thời gian này tuy rằng tôi sẽ không tới gặp cậu, nhưng cậu nghìn vạn lần không thể quên tôi 】

“Nghe có vẻ là tin tức tốt.”

【 Cậu thực sự là tổn thương tim tôi! 】 khoa trương rít gào.

“Oa ôi, tin tức thật tốt.” Đường Phong rất thích đả kích Charles.

【 Được rồi, nếu như bắt nạt tôi có thể khiến cậu vui vẻ, vậy con gấu da dày thịt béo tôi đây rất vui lòng để cậu bắt nạt, thợ săn Đường của tôi 】

“Nói ngắn gọn.”

【 Tôi yêu cậu, tôi nhớ cậu 】

“Ừ, biết rồi.”

【 Thực sự là phản ứng khiến người ta tan nát cõi lòng, bảo bối, bộ phim tôi đã xem, tôi thích bộ phim đó, thế nhưng tôi thực sự không thích cái đoạn thân mật dài đến mười phút kia, được rồi, tôi không quấy rối thân ái nữa, lần sau trò chuyện! 】

Charles rất nhanh cắt đứt điện thoại, Đường Phong nhìn điện thoại di động nở nụ cười, con gấu ngốc kia, cũng không biết có phải lại đang ngầm làm chuyện xấu gì không.

Thế nhưng có thể nghe thấy thanh âm của Charles cũng khiến Đường Phong cảm thấy vui vẻ, chí ít chứng minh ngày đó Charles bọn họ thành công rời đi.

Cầm theo cà vạt nhân viên cửa hàng đã đóng gói tốt, Đường Phong cùng những người khác đi về khách sạn, lúc tới dưới lầu Đường Phong đột nhiên thấy được một người quen, người thanh niên mang theo kính đen đứng ở cửa thang máy lo lắng nhìn chung quanh, dường như là đang tìm người nào đó, ánh mắt hai người ngẫu nhiên đụng phải nhau, cậu thanh niên kính đen lập tức cong lên khóe miệng.

“Anh Đường!” Cậu thanh niên vác theo cái túi cameras như tên lửa vọt tới, nhiệt tình gọi lên.

“Lý Đông Tây?”