Edit: Huyết Vũ.

Đệ tam thập tam chương: thảm đỏ.

 

“Anh Đường, em biết chúng ta nhất định sẽ gặp lại mà!” Ngồi trong quán cà phê nhỏ ven đường Venice, Lý Đông Tây ngẩng đầu lên ừng ực ừng ực uống mấy ngụm thức uống đặc sắc, vẻ mặt hưng phấn nói.

Đường Phong vừa cười vừa nói: “Cậu uống chậm một chút.”

Sau khi được Albert thả đi Lý Đông Tây liền trở về, một lần trải nhiệm đặc biệt mạo hiểm kia không chỉ không làm cho người thanh niên này lùi bước, trái lại kích phát tới hứng thú cực lớn của Lý Đông Tây làm một người thanh niên nhiệt huyết, lập chí muốn làm một phóng viên kiệt xuất.

“Lần kia thực sự là dọa chết người, thế nhưng, cũng khiến em mở rộng tầm mắt, anh Đường, anh nói chúng ta rõ ràng đều là người trái đất cùng sống trên trái đất, thế nhưng vì sao người khác nhau cảm giác hoàn toàn giống như sống trong thế giới khác nhau?” Lý Đông Tây một phen cảm khái.

Đường Phong lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Ha hả, cậu không sợ sao?”

Nếu như gặp phải người khác mà không phải Albert, kết cục rất có thể sẽ khác, mạng người không phải có thể lấy ra làm trò đùa.

Nhưng nói tới nói lui, làm một phóng viên không nhất định sẽ gặp phải trải nghiệm thần kỳ như Lý Đông Tây, thanh niên có lý tưởng có ý chí chiến đấu là chuyện tốt, không nhân lúc trẻ tuổi đi làm gì đó, về sau lớn tuổi sẽ không còn quá nhiều cơ hội.

“Sợ, nhưng sợ cũng không thể chui ở trong nhà, em vẫn muốn xông pha nhiều nơi nhìn thấy nhiều thứ, anh Đường, anh có thể nhận phỏng vấn của em không, em chỉ tùy tiện hỏi mấy vấn đề thôi, tuyệt đối không nán lại thời gian của anh!” Lý Đông Tây ôm nắm tay một bộ đáng thương cầu xin, “Xin anh đấy, có được hay không?”

“Có cái gì không được, cậu đừng nghĩ rằng tôi nhận được mấy cái đề cử đã là lợi hại, hàng năm người đoạt giải rất nhiều, nhưng cũng chỉ là được quan tâm cao hơn một ít trong vài ngày, chờ liên hoan phim qua đi là cái dạng gì thì vẫn là dạng ấy.” Đường Phong thấp giọng cười, “Cũng chỉ có cậu nghĩ tôi lợi hại.”

“Nhưng anh Đường thực sự lợi hại mà, người tính tình cũng tốt, không giống có chút minh tinh, rõ ràng cũng chỉ là hạng ba mà vênh váo kinh khủng, ai!” Dường như nhớ tới trải nghiệm của mình, Lý Đông Tây liên tục cảm khái.

“Kỳ thực làm nhà báo, đàn anh của em nói cho em biết, quan trọng nhất chính là tạo mối quan hệ tốt, làm bạn bè với minh tinh, mọi người cùng nhau được lợi, em nghĩ rất đúng, vốn giữa bạn bè cũng là giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sao gọi là bạn bè.” Lý Đông Tây nói cúi đầu sờ sờ đầu mình, cười hắc hắc, “Anh Đường, em nói thẳng một ít, anh đừng chú ý.”

“Tuy rằng rất hiện thực, nhưng đích thật là vậy.” Đường Phong gật đầu.

“Cho nên chúng ta cũng là bạn, anh Đường hiện tại nhận phỏng vấn của em, sau đó em cũng sẽ báo đáp anh, thực sự, tuy rằng em bây giờ vẫn chỉ là phóng viên nhỏ.” Sờ sờ mũi, Lý Đông Tây có chút xấu hổ.

Thấy Lý Đông Tây dường như không bị sự kiện bắt cóc lần trước ảnh hưởng tới, Đường Phong ít nhiều cũng an tâm một chút: “Phóng viên lớn cũng tốt đại minh tinh cũng được, chẳng có ai vừa ra sinh ra đã được như thế, chúng ta đều có cơ hội.”

Hai người xem như là khích lệ lẫn nhau, Lý Đông Tây còn vỗ ngực cam đoan, cậu sau đó nhất định sẽ trở thành nhà báo lớn, đến lúc đó sẽ đi lấy tin tức duy nhất về Đường Phong.

Đường Phong sẽ chờ tới ngày đó.

. . .

. . .

Đến ngày liên hoan phim tất cả đều rất bình thường, không có đột nhiên toát ra bắt cóc người, cũng không có đột nhiên xuất hiện sát thủ hoặc là vệ sĩ, cảm giác chìm đắm trong bầu không khí liên hoan phim cực kỳ tốt, Đường Phong hiện tại chỉ cần có thời gian là sẽ cùng Randa bọn họ đi xem điện ảnh đi dạo phố uống rượu, giống như tất cả chưa từng thay đổi.

Điện ảnh có một người bắt đầu sẽ có một người kết thúc, buổi tối ngày hôm nay chính là lúc cử hành nghi lễ bế mạc cùng với lễ trao giải liên hoan phim Venice mọi người chờ đợi đã lâu.

Từ buổi chiều ba bốn giờ, hai bên thảm đỏ của nghi lễ bế mạc đã đứng đầy phóng viên và người yêu điện ảnh.

Đường Phong bọn họ đến khoảng tầm 4h30, bởi vì muốn thử mặc quần áo cũng không thể vội vã đi ra ngoài, Đường Phong kêu mấy người trợ lý mua một ít đồ uống và đồ ăn cho mấy phóng viên, không tính là lấy lòng gì đó, chỉ là nhấc tay chi lao nho nhỏ mà thôi.

Thói quen này từ lúc cậu vẫn là Fiennes đã có, có người nói cậu giả làm người tốt, cũng có người nói cậu cố ý hối lộ phóng viên, nhưng cậu vẫn kiên trì tiếp tục, một ngày kiên trì một năm hai năm thậm chí hơn hai mươi năm, sẽ không còn ai nghĩ cậu bụng dạ khó lường nữa.

Quá trình được người hiểu đến tuy rằng dài dằng dặc, nhưng Đường Phong coi trọng cũng không phải người khác có hiểu cậu hay không.

Đây là lần thứ hai đi lên thảm đỏ sau khi cậu sống lại, cũng giống như lần đầu tiên kỳ thực cũng không có bao nhiêu người quan tâm, tuy rằng điện ảnh đạt được thành công không nhỏ, nhưng làm tác phẩm của đạo diễn Lý Nguy, bộ 《 ác ma đường mòn 》này sau khi khuyết thiếu sức ảnh hưởng cực lớn của minh tinh Fiennes liền trở thành tác phẩm chiêu bài của đạo diễn.

Huống chi hiện tại người xem qua điện ảnh đã ít lại càng ít.

Đường Phong nhớ tới lần đầu tiên cậu bước lên thảm đỏ, kỳ thực so với tình huống hiện tại còn tệ hại hơn, khi đó cậu chỉ là một nhân vật phụ, lục tung toàn bộ điện ảnh cũng rất khó tìm thấy hình bóng của cậu.

Còn hơn Fiennes năm xưa, bước đầu tiên của Đường Phong hiện tại kỳ thực đã rất tốt.

Chỉ là sau khi cậu sống lại lần đầu tiên bước lên thảm đỏ có lẽ sẽ không quan tâm nhiều lắm, thế nhưng nghi lễ thảm đỏ bế mạc liên hoan phim Venice đã định trước sẽ không để Đường Phong tiếp tục thường thường nhàn nhạt như vậy nữa.

“Randa?” Đường Phong đang ngồi trên xe chờ đi lên thảm đỏ đột nhiên thấy được một người phụ nữ mặc lễ phục màu xanh nước biển, mỹ nữ trang phục lộng lẫy trực tiếp đứng ở ngoài xe mỉm cười gõ gõ cửa sổ xe của cậu, Đường Phong mở cửa xe, “Sao chị lại tới đây?”

Tuy rằng bọn họ hiện nay quen nhau không lâu, nhưng vài ngày ở chung ngắn ngủi, Randa dường như đã nhận định Đường Phong thành người bạn tốt nhất định phải kết giao, điểm này ngay cả George cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Tôi cần một người bạn nam cùng tôi đi thảm đỏ.” Randa trực tiếp đẩy mạnh Đường Phong, tiếp đó tự mình chui vào trong xe, thuận lợi đóng cửa xe, cũng mặc kệ phóng viên bên ngoài có phải là đang cầm cameras chụp bọn họ hay không.

“Đừng nói với tôi là chị tới tìm tôi, George đâu?” Đường Phong cúi người thay cô kéo kéo làn váy thật dài, váy lễ phục đắt giá không biết là mộng tưởng của bao nhiêu cô gái, mà bà cô trước mắt này lại cứ như thế tùy tiện mặc vào, cũng không sợ bị nhăn hay bị quét bẩn.

Vừa nghe Đường Phong nhắc tới George, Randa lập tức lắc đầu nhíu mày, xua tay nói: “Ôi, đừng nói nữa Đường thân ái của tôi, George đột nhiên muốn mở hội nghị cổ đông, suốt đêm hôm qua ngồi máy bay trở lại New York, vậy nên tôi hiện tại chẳng có bạn nam đi cùng.”

Randa mỉm cười hai tay đặt trên vai Đường Phong, hoạt bát chớp chớp mắt: “Anh ấy đi càng tốt, như vậy tôi có thể cùng cậu đi thảm đỏ, Đường, cậu đẹp trai hơn George!”

“Đây quả là vinh hạnh cho tôi, nhưng như vậy có được không?” Đường Phong có chút lo lắng, bà cô này thực sự là tùy hứng, nhưng đối mặt với yêu cầu của Randa, cậu luôn luôn rất khó từ chối.

“Đừng từ chối tôi Đường, tôi đã sớm nói rõ với đạo diễn Lý Nguy, ông ấy biểu thị phi thường cam tâm tình nguyện chứng kiến cậu cùng tôi đi lên thảm đỏ, được rồi, mau mau đồng ý đi, tôi dù sao cũng là đại mỹ nữ, sao cậu lại nhẫn tâm để tôi liên tục cầu xin cậu chứ?” Tuổi của Randa không nhỏ, thế nhưng ở trước mặt Đường Phong còn nhỏ tuổi hơn lại đột nhiên biến thành cô gái nhỏ biết làm nũng.

Đường Phong mở hai tay nhẹ nhàng ôm lấy người bạn tốt nhất của cậu: “Tôi rất vinh hạnh trở thành bạn nam của chị.”

. . .

. . .

Nghi lễ thảm đỏ bế mạc, vô số phóng viên truyền thông đến từ khắp nơi trên toàn thế giới nâng theo súng trường đại bác của họ nhắm ngay mỗi một minh tinh đi qua thảm đỏ, theo một người lại một người minh tinh lục tục tiến đến, dần dần thảm đỏ đã gần tới phần cuối.

Toàn bộ phóng viên truyền thông đều biết nghi lễ thảm đỏ bế mạc liên hoan phim Venice lần này là do nữ minh tinh Randa đi áp trục cuối, nhưng bọn họ hoàn toàn thật không ngờ người đứng bên cạnh Randa không phải là George bọn họ biết, mà là một nam minh tinh xa lạ hoàn toàn không có tiếng tăm gì.

Khi Đường Phong và Randa tay kéo tay, mang theo mỉm cười tự nhiên tùy ý đi lên thảm đỏ, mọi người mới phát hiện bọn họ thấy không chỉ có Randa xinh đẹp, mà còn có người đàn ông bên cạnh khí thế không hề thua Randa.

Cậu ta là ai?

Cậu ta tên gì?

Vì sao cậu ta lại đi cùng Randa?

“Cậu đoán báo chí ngày mai sẽ viết như thế nào?” Randa vừa đi vừa kề tai nói nhỏ với Đường Phong, tư thế này thấy thế nào cũng vô cùng thân thiết.

“Randa có mới nới cũ, yêu chàng trai phương Đông trẻ tuổi?” Đường Phong nhẹ giọng nở nụ cười, những nhà báo của giới giải trí này thích viết nhất chính là minh tinh muốn ồn ào ly hôn, chia tay.

Từ khi Randa và George kết hôn tới nay, hầu như mỗi năm đều có tin tức giả hai người bọn họ muốn ly hôn.

“Ôi, cũng may là không phải nói tôi trâu già gặm cỏ non, nếu không tôi sẽ rất giận.” Randa thấp giọng nở nụ cười, ôm cánh tay Đường Phong hít sâu một hơi, “Để cho bọn họ tùy tiện viết đi, cậu sợ không?”

“Nếu như tôi sợ, tôi đã không đứng ở chỗ này.”

Đường Phong và Randa nhìn nhau cười, trong nháy mắt ngắn ngủi như thế, Randa dường như từ trên người Đường Phong thấy được Fiennes.

Có lẽ có nhiều người không hiểu vì sao cô lại chọn Đường Phong làm bạn nam, bao gồm cả người đại diện của cô.

Thế nhưng từ lần đầu tiên cô nhìn thấy diễn xuất của Đường Phong trong phim, cô đã biết người đàn ông phương Đông này tương lai sẽ trở thành siêu sao tiếng tăm trên toàn thế giới.

May là, còn có George ủng hộ cô.

 

 

Đệ tam thập tứ chương: Lễ trao giải.

 

Bọn họ không thẹn với lương tâm, bọn họ sẽ không sẽ cần vì ánh mắt dị dạng của người khác mà cảm thấy xấu hổ.

Sống mà quá mức quan tâm tới ánh mắt người khác sẽ rất mệt mỏi, huống chi bọn họ còn là minh tinh mỗi thời mỗi khắc đều bị chú ý trong tầm mắt của công chúng.

Đường Phong và Randa cùng nhau đi hết thảm đỏ, sau đó tự nhiên là tới phần chính của liên hoan phim, lễ trao giải.

Hễ là sự kiện chính thì đều được sắp xếp cuối cùng, giải nam nữ diễn viên xuất sắc nhất đều phải ở phần sau của lễ trao giải mới được công bố, Đường Phong và người của tổ kịch ngồi cùng với nhau, ngày hôm nay Lục Thiên Thần làm một trong những nhà đầu tư điện ảnh cũng tới.

Kỳ thực người tới hẳn là Charles, dù sao tên kia mới là phía bỏ vốn chân chính, thế nhưng lúc này phỏng chừng lại đi đấu qua đấu lại với ai rồi.

“Khẩn trương không?” Lục Thiên Thần ngồi bên cạnh Đường Phong, anh nhẹ nhàng hỏi một câu, dưới tia sáng mờ tối lặng lẽ vươn tay móc lấy ngón tay Đường Phong.

“Không có một chút cảm giác là không có khả năng, kỳ thực có thể được đề cử cho hai hạng giải thưởng tôi đã rất thỏa mãn.”

Tân binh xuất sắc nhất và nam diễn viên xuất sắc nhất có thể song song được đề cử cho một người, thường thường trên cơ bản là không có khả năng bị cùng một người nhận lấy, Đường Phong hoặc sẽ thu được tân binh xuất sắc nhất, hoặc sẽ nhận được nam diễn viên xuất sắc nhất, đương nhiên cũng rất có thể là tay không mà về.

Cái gì cũng có thể xảy ra, chỉ cần không ôm hi vọng quá lớn, đến cuối cùng tiếp thu kết quả cũng sẽ không có vẻ quá khó khăn.

Cậu còn trẻ, cậu còn có cơ hội, tất cả cũng đều có khả năng.

“Tôi cứ nghĩ đại minh tinh như cậu hẳn là đã sớm không có bất cứ cảm giác gì.” Lục Thiên Thần cười nói một câu.

Đường Phong rất nhanh phản ứng tới, tuy rằng cậu không nói rõ, nhưng Lục Thiên Thần hẳn cho rằng cậu chính là Fiennes, như vậy cũng tốt.

“Đại minh tinh cũng là người mà, anh xem tin tức thì biết, minh tinh cũng sẽ ly hôn tái hôn, cũng sẽ cãi vã, cũng sẽ hút thuốc say rượu, đương nhiên cũng sẽ khẩn trương kích động.” Nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, Đường Phong cười vỗ vỗ mu bàn tay đối phương, “Lẽ nào anh nghĩ tôi thực sự là đại nhân vật như trong điện ảnh, luôn luôn bình tĩnh tự nhiên cái gì cũng không sợ sao.”

“Đường Phong.”

“Ừ?”

“Cậu càng ngày càng đẹp.” Cho dù tia sáng mờ tối cũng có thể thấy được ý cười dịu dàng treo trên khóe miệng Lục Thiên Thần.

Đường Phong nở nụ cười: “Đàn ông có thể dùng từ đẹp để hình dung sao?”

“Cậu có thể.” Không chỉ có bề ngoài ưu tú, mà còn có một loại cảm giác cả người tạo cho anh, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng cầm mu bàn tay Đường Phong, anh nghĩ dường như anh đã yêu Đường Phong, chân chính yêu.

Rất nhanh sẽ tới giai đoạn trao giải tân binh xuất sắc nhất, Lục Thiên Thần và Đường Phong cũng dần dần ngừng nói chuyện với nhau, đề cử cho giải này tổng cộng có bốn người, đồng thời còn phân biệt đến từ các quốc gia khác nhau.

Trong đó Đường Phong là người duy nhất tới từ Châu Á, mấy diễn viên được đề danh khác phân biệt đến từ Anh, Pháp và Mỹ, Đường Phong đã xem điện ảnh của những người này, nói thật, có thể bước vào đấu chung kết cuối cùng đều là những diễn viên mới rất có khả năng, mỗi người bọn họ đều có biểu hiện không tầm thường trong điện ảnh.

Tuy rằng từ góc độ của Đường Phong đến xem vẫn như cũ có khuyết điểm nho nhỏ, nhưng khuyết điểm nhỏ cũng có nghĩa là có không gian bay lên rất lớn.

“Mỗi năm ở đây đều sinh ra một ngôi sao mới, có thể vào tương lai không lâu sau, người đó sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất, hiện tại để cho chúng ta đến xem đề cử cho giải tân binh xuất sắc nhất của liên hoan phim Venice năm nay, bọn họ phân biệt là 《ác ma đường mòn 》 Đường Phong. . .” Người trao giải đứng ở trên đài đọc tên người đầu tiên là Đường Phong.

Ống kính trên màn hình lớn nhanh chóng nhắm ngay Đường Phong, cậu mỉm cười xử sự khéo léo lại không khiến người ta cảm thấy cứng ngắc.

Sau khi đọc tên từng người cùng với điện ảnh được đề cử, người trao giải mở phong thư, cố ý dừng lại một chút sau đó mới hướng về phía microphone đọc tên người đoạt giải: “Đường Phong 《ác ma đường mòn 》, để chúng ta hoan nghênh ngôi sao mới trong tương lai, tôi không thể không nói, tôi yêu tu sĩ Đường trong điện ảnh, xin hãy cho tôi một cái ôm đi!”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt kèm theo âm nhạc điện ảnh vang lên, Đường Phong cúi đầu cười rồi đứng lên, đạo diễn và Chino mấy người đều đi tới ôm cậu biểu thị chúc mừng.

“Tôi biết ngay tân binh xuất sắc nhất là của cậu mà!” Chino cố sức ôm Đường Phong một chút, nhìn qua còn hưng phấn hơn cả người đoạt giải.

“Chino! Cậu đã ôm Đường Phong trong phim rồi, hiện tại mau buông ra cho tôi, Đường hiện tại phải tới tìm tôi!” Vị khách quý trao giải trên đài hài hước lại khôi hài, vài tiếng hô to chọc cho toàn trường một mảnh tiếng cười.

Đường Phong rất nhanh đi lên đài cho đối phương một cái ôm, nhận lấy cúp tân binh xuất sắc nhất thuộc về cậu.

Lời cảm ơn cũng không có gì đặc biệt, vẫn như cũ là cảm ơn toàn bộ nhân viên công tác trong tổ kịch và các công ty phát hành lớn vân vân, những lời cảm ơn này sớm đã được chuẩn bị tốt, tất nhiên là đã cũ, nhưng cũng đều là lời cảm ơn phát ra từ nội tâm của Đường Phong.

Sau khi Đường Phong nhận lấy tân binh xuất sắc nhất, bình ủy liên hoan phim Venice năm nay dường như đặc biệt yêu quý 《ác ma đường mòn 》, điện ảnh của bọn họ sau đó lại lục tục lấy đi giải thưởng lớn hạng nhất âm nhạc trong phim hay nhất, mà đạo diễn Lý Nguy cũng ôm giải đạo diễn xuất sắc nhất về, điều này làm cho toàn bộ nhân viên tổ kịch đều vui vẻ không ngớt.

Ba trong tám giải, xác suất này đối với bọn họ mà nói đã là phi thường tốt.

Hiện tại muốn xem chính là nam diễn viên xuất sắc nhất thuộc về ai, Đường Phong đã dễ dàng cầm giải tân binh xuất sắc nhất, cậu nghĩ nếu cậu đã nhận giải tân binh, vậy giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất phía sau khẳng định không phải của cậu, trái lại là biểu hiện của Chino lần này rất không tệ, không biết có được bình ủy ưu ái hay không.

Thế nhưng những giải thưởng này nếu là do người bình bầu ra, như vậy đương nhiên cũng sẽ chứa một tia màu sắc tình cảm, thường thường đại minh tinh của phim thương nghiệp chuyển vào phim văn nghệ cũng rất có khả năng không nhận được vài phần kính trọng của bình ủy, trừ phi là diễn xuất kinh diễm tuyệt luân phối hợp với kịch bản xuất sắc, nhưng loại ví dụ này lại rất ít.

Ngược lại diễn viên phim văn nghệ chuyển vào phim thương nghiệp thành công có rất nhiều ví dụ, sau khi tích lũy được phần lớn kinh nghiệm diễn xuất thường thường có thể dễ dàng nhận được phim thương nghiệp có yêu cầu về diễn xuất cũng không phải rất cao.

Đáng tiếc chính là Đường Phong quan sát một đoạn thời gian, phim thương nghiệp hiện tại đều thích bắt đầu dùng diễn viên trẻ tuổi khêu gợi, mà chẳng quan tâm bọn họ có kỹ năng diễn hay không, mà một số nữ diễn viên cho dù nhận được giải Oscar trong phim thương nghiệp cũng có thể chỉ là một nữ diễn viên hành động bình hoa.

Hiện thực chính là như vậy, một giải thưởng không đại biểu được cái gì, nhưng lại là một loại quang vinh.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, rất nhanh sẽ công bố nam diễn viên xuất sắc nhất, dựa theo lệ cũ trước khi công bố chính thức vị khách quý trao giải sẽ giới thiệu người được đề cử, tổng cộng chỉ có mấy để cử nam diễn viên nhưng 《 ác ma đường mòn 》 đã chiếm hai người, tỉ lệ gần như cao tới một nửa, chỉ là trước đó cũng không có bao nhiêu người nghĩ  《ác ma đường mòn 》sẽ nhận được giải nam diễn viên xuất sắc nhất, nhất là vừa rồi Đường Phong còn nhận giải tân binh xuất sắc nhất.

Nguyên nhân trong lòng mọi người hiểu rõ, Đường Phong tuy rằng biểu hiện kinh diễm nhưng dù sao cũng chỉ là tân binh, Chino thoát khỏi kỹ năng biểu diễn dĩ vãng đơn thuần tiến bộ rất tốt, nhưng cũng chỉ là so với chính bản thân anh, mà một ngày so sánh với những người khác vẫn như cũ có thể cảm giác được trong diễn xuất của Chino vẫn có vài phần gượng gạo.

“Đề danh nam diễn viên phân biệt là: 《ác ma đường mòn 》Chino, 《ác ma đường mòn 》 Đường Phong. . .” Người trao giải lục tục nói ra tên người đề danh.

“Tôi có chút khẩn trương.” Chino nhẹ nhàng thở một hơi, trên khuôn mặt cũng là nhàn nhạt kích động ức chế không được, đây là bộ điện ảnh có khả năng lấy được giải thưởng nhất của anh từ trước đến nay, làm một minh tinh điện ảnh thương nghiệp luôn bị người nói chỉ có thân hình và khuôn mặt, Chino cũng khát vọng diễn xuất của mình được người khẳng định.

“Chuyện gì cũng đều có thể, vậy nên. . .” Đường Phong còn chưa nói xong, trên đài đã công bố nam diễn viên xuất sắc nhất.

“Cho chúng ta chúc mừng người thắng lớn 《ác ma đường mòn 》của buổi tối ngày hôm nay,” Nửa câu đầu của người trao giải khiến Chino nhảy dựng lên, nhưng nửa câu sau lại khiến tất cả mọi người lâm vào khiếp sợ, “Đường Phong, tân binh xuất sắc nhất của chúng ta, song song cũng là nam diễn viên xuất sắc nhất của năm nay.”

Chờ một chút, cậu vừa rồi không nghe nhầm chứ?

Cảm giác đầu tiên của Đường Phong không phải là vui vẻ hay kích động, mà là kinh ngạc đến nỗi không thể tin tưởng, vừa rồi là đọc tên cậu sao?

“Tôi không thể tin được. . .” Đường Phong vỗ nhẹ nhẹ ngực mình, giải thưởng lớn này tới cũng quá đột nhiên.

“Lên đài nhận thưởng đi, đại minh tinh của tôi.” Hiếm khi nào thấy Đường Phong kinh ngạc đờ ra, Lục Thiên Thần đứng lên kéo Đường Phong, đẩy đẩy cậu đi ra ngoài, Đường Phong phản ứng tới rất nhanh trong tiếng vỗ tay của mọi người lại một lần nữa lên đài nhận thưởng.

Randa đi đầu đứng lên vỗ tay, rất nhanh hầu như mọi người cũng đứng lên theo.

Đường Phong kinh ngạc là bình thường, bao năm qua căn bản không có ai có thể song song nhận được tân binh xuất sắc nhất và nam diễn viên xuất sắc nhất, Đường Phong là nam minh tinh khơi dòng đầu tiên, ai cũng không biết người đàn ông này sẽ là người đầu tiên, và có thể là người cuối cùng hay không.

“Thấy mất mát sao?” Lục Thiên Thần nhìn về phía Chino trên khuôn mặt có biểu tình mất mát rõ ràng.

“Ai, đáng tiếc, tôi cứ nghĩ cậu ấy nhận tân binh xuất sắc nhất sau đó sẽ không tranh với tôi, kết quả vẫn là của cậu ấy. Tuy rằng tôi có chút mất mát, nhưng nếu thực là Đường Phong thì sẽ không nghĩ như thế, tôi đã xem bộ phim, cũng thấy được diễn xuất tinh xảo của cậu ấy, ở cùng với cậu ấy một đoạn thời gian, biết cậu ấy là người không tệ.”

Chino cười nhìn về phía Lục Thiên Thần, hơi nâng cằm: “Tôi không quá rõ các anh đến tột cùng là quan hệ gì, nhưng tôi biết Đường Phong sẽ không là một người tùy tiện, cho nên nếu anh yêu cậu ấy, xin nhất định phải theo đuổi cậu ấy, nghìn vạn lần đừng buông tay.”

Đường nhìn chuyển đến trên người Đường Phong đang cầm cúp, Chino lo lắng thở dài, ánh mắt cũng dần dần trở nên dịu dàng: “Xin hãy. . . Chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Người đàn ông luôn luôn khiến người ta vô cớ cảm thấy yêu thương này, lẽ nào cho rằng ánh mắt anh bị che khuất không cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người thuộc về Đường Phong sao?