Edit: Huyết Vũ.

Đệ tam thập ngũ chương: Phong sát ( thượng )

 

Phong sát: Là lệnh cấm đề cập đến một người tham gia hoạt động công việc nhất định, hoặc cấm lan truyền công bố một thông điệp, hay một media player đặc biệt nào đó.

Trên liên hoan phim Venice, điện ảnh 《ác ma đường mòn 》 của đạo diễn Lý Nguy lấy được toàn thắng, bốn trong tám giải. Trở thành người thắng lớn nhất của liên hoan phim năm nay, không chỉ ôm đi giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất với số tiền thưởng cao nhất, mà diễn viên mới Đường Phong đến từ phương Đông một tay ôm lấy giải ảnh đế và tân binh xuất sắc nhất, đây chính là lần đầu tiên trong lịch sử liên hoan phim.

Buổi tối cùng ngày phía sản xuất và phía đầu tư chuẩn bị tiền thưởng và tiệc khánh công cho toàn bộ nhân viên tổ kịch, các nhân viên công tác khổ cực mấy tháng cũng có được báo đáp nên được.

Chino tuy rằng không nhận được giải trên liên hoan phim, nhưng biểu hiện không tầm thường của vị đại minh tinh Hollywood thương nghiệp này khiến anh nhận được ưu ái từ không ít người bình luận điện ảnh, cũng thay đổi cái nhìn đối với anh.

Đặc biệt người bình luận điện ảnh bản thổ nước Mỹ cùng một vài tạp chí điện ảnh, càng đại tán dương Chino dũng cảm đột phá, xưng anh là người nổi bật trong nam diễn viên thời đại mới.

Đề danh ảnh đế Venice lại khác, Chino nói cho Đường Phong, anh mấy ngày nay nhận được không ít điện ảnh nhìn qua không tệ, đặc biệt khiến anh hưng phấn chính là, một vị đại đạo diễn của Mỹ được xưng là thiên tài đã liên hệ với anh, mong muốn anh có thể thử tham gia vào tác phẩm sắp tới của đạo diễn.

“Là phim gì vậy, có thể lặng lẽ tiết lộ một ít cho tôi nghe không?” Trên tiệc khánh công nghe thấy Chino vui vẻ không gì sánh được nói ra tin tức tốt này, Đường Phong có chút hiếu kỳ.

“Là một bộ điện ảnh đề tài anh hùng biên chế lại từ phim hoạt hình, gần đây loại điện ảnh này luôn luôn đặc biệt hưng thịnh, công ty điện ảnh lớn cũng hợp tác với công ty nắm giữ bản quyền phim hoạt hình trong tay hi vọng có thể đưa ra series điện ảnh tương quan, tuy rằng đề tài đều là anh hùng cứu vớt nhân loại, nhưng nếu như vị đại đạo diễn Mascherano được xưng là thiên tài này ra tay, rất có thể nó không đơn giản chỉ là một bộ điện ảnh thương nghiệp thuần túy.”

Nhìn qua còn hưng phấn hơn cả được ảnh đế, sau khi Chino biết chuyện người đầu tiên anh nói cho tin tức này là Đường Phong, mong muốn đối phương cũng có thể chia xẻ vui sướng cùng anh.

Mấy năm qua phim khủng bố của Mỹ từ từ xuống dốc, mỗi một năm quán quân phòng bán vé không phải tác phẩm của đạo diễn siêu cấp nổi tiếng thì chính là tác phẩm điện ảnh cải biên được quần chúng yêu thích, như là từ một ít tiểu thuyết thịnh hành toàn cầu cùng với phim hoạt hình có lượng fan rầm rộ.

Chuyện phòng bán vé và danh tiếng song mùa thu hoạch như vậy cũng không hiếm thấy, điện ảnh nổi tiếng hôm nay cũng không còn đơn thuần chỉ là nổi.

“Tôi biết Mascherano, tôi quả thực là yêu nhất điện ảnh của ông ấy, anh thật đúng là may mắn, bỏ lỡ liên hoan phim Venice lần này, nói không chừng giải ảnh đế Oscar tiếp theo sẽ là của anh.” Đường Phong một cái nắm tay nhẹ nhàng đấm lên vai Chino, có thể thấy đối phương vui vẻ như thế, cậu cũng có chút nhẹ nhõm hơn ít.

Đoạt giải tuy rằng là chuyện tốt, nhưng toàn bộ giải thưởng đều bị mình ôm đi cũng có chút áp lực.

“Đúng rồi, công ty trù tính cho bộ điện ảnh này có phải là tập đoàn D không?” Đường Phong bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hỏi.

“Đúng vậy, tập đoàn D cũng đã mua bản quyền của phim hoạt hình, nghe nói trả tới 4 tỷ, những công ty lớn này ra tay thật đúng là thoáng.” Chino thở dài, cười nói, “Thế nhưng công ty lớn thì có lợi là tài lực hùng hậu, không cần lo lắng điện ảnh quay chụp hoàn thành lại không đủ sức đi tuyên truyền, cậu biết không? Tôi sợ nhất chính là gặp phải điện ảnh quay xong rồi, thế nhưng công ty phát hành căn bản không có tiền đi làm tuyên truyền.”

“Tràn đầy đồng cảm.” Đường Phong liên tục gật đầu, đầu năm nay rượu thơm cũng sợ ngõ nhỏ sâu, cho dù danh tiếng có thể truyền miệng, thế nhưng trong kỳ phản ứng hữu hạn cũng không thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

“Lại nói tiếp lần trước tôi đi Mỹ còn ngẫu nhiên gặp được thủ tịch cố vấn Robert của tập đoàn D, anh ta trò chuyện với tôi về một ít vấn đề liên quan tới anh hùng, xem ra bọn họ đã sớm chuẩn bị cho bộ điện ảnh lần này.” Đường Phong nghĩ tới, chính là lần party gặp phải Lilith.

Chino chớp chớp mắt dường như nhớ tới lần party kia, anh hỏi: “Là lần cậu gọi tôi đi xem Lilith?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Cậu đã nói gì với Robert sao, ý tôi là, anh ta có biết cậu là ai không?” Chino nhẹ nhàng kéo tay áo Đường Phong, hiếu kỳ hưng phấn tràn đầy trong mắt, “Trời ạ, cậu hẳn là tự tiến cử nhiều hơn với anh ta, rất nhiều bộ phim đều của tập đoàn D đều là do anh ta sắp đặt, về phương diện tuyển người lời nói của anh ta cũng rất có sức nặng.”

Đường Phong cười khổ: “Tôi không nhớ, qua lâu lắm rồi.”

Cậu chỉ nhớ cậu và Robert trò chuyện một ít đề tài anh hùng, cũng không biết đối phương có biết tên cậu hay cậu là ai hay không, bởi vì sau đó cậu thấy Lilith gặp phiền phức, cho nên chạy tới giúp Lilith, cuối cùng trực tiếp đem chuyện Robert để qua sau đầu.

“Được rồi, anh và Lilith có còn qua lại không?” Đường Phong tùy ý hỏi.

“Bọn tôi hiện tại là bạn tốt, cậu không cần lo lắng cho cô ấy, cô ấy hiện tại đã đính hôn chuẩn bị gả cho một diễn viên người Australia, lại nói tiếp thực sự vừa khéo, nam diễn viên kia cũng nhận một vai trong một bộ điện ảnh series anh hùng, tháng tư năm nay vừa chiếu phim, tuy rằng danh tiếng và phòng bán vé cũng bình thường, thế nhưng diễn viên cực kỳ nổi danh, đó là một tên cao to cường tráng lại đáng yêu, các cô gái đều thích cậu ta.” Chino nhún vai, thở dài, “Tôi hẳn là nên hăng hái hơn, nếu không sẽ bị đào thải trong giới này.”

Vừa mới thu được đại đạo diễn ưu ái đã than sắp bị đào thải, khiến Đường Phong tuy nhận được ảnh đế Venice. Nhưng vẫn như cũ giẫm chận tại chỗ phải làm sao chứ.

“Hai ngày nữa cậu về sao?” Tay chống bàn, Chino nhỏ giọng hỏi, trong mắt có không muốn.

“Ừ, đúng vậy.” Đường Phong gật đầu.

Hiện nay cậu chỉ có thể về nước phát triển trước, Đường Phong cũng có quyết định của mình, tuy rằng cậu vẫn quen ở Hollywood hơn, thế nhưng chức nghiệp điện ảnh quốc nội có tiềm lực phát triển rất lớn, cũng có đạo diễn cực kỳ ưu tú, đó là nhà cậu, là quê hương sau khi sống lại của cậu, cậu mong muốn mình cũng có thể vì sự phát triển của điện ảnh quốc nội làm thêm chút cống hiến.

Sử dụng kinh nghiệm và tri thức cậu tích lũy từ đời trước ở Hollywood, cùng với phương pháp và kỹ xảo công tác.

“Tôi nghĩ chúng ta sẽ không xa nhau lâu đâu, nhưng tôi vẫn rất luyến tiếc cậu, Đường Phong, cảm ơn cậu, trong mấy tháng hợp tác với cậu tôi nghĩ mình lớn lên không ít, cũng học được rất nhiều thứ. Ôi, trời ạ, tôi cư nhiên buồn nôn như thế, mà dù sao chính là như vậy, cậu không thể quên tôi.” Chino che mặt nói hết lời, có chút xấu hổ.

Đường Phong cười tiến lên cố sức ôm đối phương: “Chúng ta đương nhiên sẽ gặp lại, cẩn thận một chút, sau đó tôi sẽ trở thành đối thủ cực mạnh của anh đấy.”

“Ha ha ha, tôi đợi ngày đó tới.”

Chino lưu luyến thả cậu, anh biết bọn họ còn có thể gặp lại.

Nhưng hiện tại, toàn bộ nhân viên tổ kịch sau khi cùng công tác với nhau trong mấy tháng phải nói tạm biệt với nhau, không có gì lưu luyến, giới điện ảnh quá nhỏ, bọn họ sau đó còn rất nhiều cơ hội tiếp tục hợp tác.

Lúc rời đi đạo diễn Lý Nguy hứa hẹn sẽ thay Đường Phong kiểm định bộ điện ảnh tiếp theo, phải là kịch bản và đạo diễn có chất lượng vượt qua thử thách mới có thể để Đường Phong đi quay, để tránh cho vị ảnh đế Venice tiền đồ vô hạn này vừa mới cầm giải thưởng đã đi nhầm đường.

Đường Phong đối với việc này sâu sắc cảm ơn, cậu biết lấy mối quan hệ của đạo diễn Lý Nguy, cậu sẽ nhận được càng nhiều cơ hội biểu diễn điện ảnh của đạo diễn danh tiếng.

. . .

. . .

Hơi chút ở lại Venice vài ngày, bọn họ thu dọn hành lý xong chuẩn bị ngồi máy bay về nước.

Giống như Đường Phong nghĩ, ảnh đế Venice tất nhiên khiến người ta cảm thấy vinh quang nhưng cũng không thể bởi vậy mà thỏa mãn, con đường của cậu còn rất dài, thậm chí trên đường cũng sẽ tràn ngập trắc trở và nhấp nhô to to nhỏ nhỏ, thế nhưng cậu thật không ngờ trắc trở này lại đến nhanh như vậy.

《ác ma đường mòn 》bởi vì liên quan đến vấn đề tôn giáo và giới tính nên bị cấm giới thiệu đưa tin trong một vài quốc gia, đây là chuyện Đường Phong trước khi đóng phim đã sớm nghĩ đến, cho nên khi Lục Thiên Thần nói cho cậu, bộ điện ảnh này không thể chiếu phim trong quốc nội Đường Phong cũng rất bình tĩnh chấp nhận.

Thế nhưng chuyện Lục Thiên Thần nói tiếp đó lại khiến cậu không hiểu song song cũng rất bất đắc dĩ, không chỉ điện ảnh bị cấm lan truyền, thậm chí ngay cả tin tức liên quan đến ảnh đế Venice là cậu cũng xuất hiện rất ít trên truyền thông đưa tin, nếu như không phải còn có con đường internet truyền bá, rất có thể phần lớn mọi người cũng không biết ảnh đế Venice lúc này đây là một người Trung Quốc.

“Anh nói tôi bị phong sát, tại sao lại như vậy?” Đường Phong vừa nghe thấy tin tức xấu như thế còn có chút không thể tiếp thu, chỉ là liên quan đến tôn giáo và đồng tính luyến ái thôi mà, sao lại bị phong sát.

“Coi như là nửa phong sát, chuyện này tôi sẽ sắp xếp người đi hỏi thăm, cụ thể là tình huống gì chờ chúng ta về nước rồi sẽ biết, cậu không cần lo lắng, lệnh cấm như vậy không duy trì liên tục được lâu, hơn nữa cũng có chút kỳ lạ, cho nên tôi nghĩ hẳn là có người phá rối ở sau lưng.” Lục Thiên Thần an ủi Đường Phong, cười nói, “Đại ảnh đế, có phải là thật không ngờ vừa cầm ảnh đế đã bị quốc nội phong sát không?”

“A. . . Nói thật, điều này thật khiến tôi có chút kinh ngạc.”

Không được nhiệt liệt hoan nghênh thì thôi, cư nhiên còn bị phong sát, Đường Phong sao còn cười được.

“Ha hả, yên tâm đi, hẳn là không phải chuyện lớn gì đó.”

Được rồi, cậu hiện tại chỉ có thể hi vọng chuyện này thực sự không phải vấn đề lớn gì đó.

Đường Phong chỉ là hiếu kỳ, lúc đó cậu ở trong tiết mục 《tình nhân trong mộng 》quang minh chính đại hẹn hò với Charles cũng chưa có chuyện, diễn một bộ phim đề tài đồng tính liền xảy ra chuyện, dù sao quốc nội cũng không phải không có điện ảnh đề tài đồng tính khác.

Tất cả, còn phải về nước mới biết được.

 

 

Đệ tam thập lục chương: Phong sát ( hạ )

 

Đường đường một ảnh đế Venice có tiền đồ cực lớn này, lúc về nước chỉ có lác đác mấy người phóng viên có thể đếm được chờ ở sân bay chụp ảnh, ngồi trong xe trên đường quay về công ty, Đường Phong lấy đến xem mấy tờ báo tạp chí mấy ngày nay khi vừa xuống máy bay bảo trợ lý đi mua.

Đừng nói là tin tức lên quan đến “Đường Phong” người này, dù là tin tức liên quan đến điện ảnh Venice cũng không có mấy bài, hơn nữa cho dù nhắc tới 《ác ma đường mòn 》 thì cũng chỉ là nhắc tới đạo diễn Lý Nguy và Chino, căn bản không nhắc tới việc cậu vừa nhận được hai giải thưởng tân binh xuất sắc nhất và nam diễn viên xuất sắc nhất.

Phong sát quá mức rõ ràng, ngay cả Đường Phong cũng nhìn ra được là có người đang cố gắng chèn ép cậu.

“Là nghiệp vụ quản lý sao?” Đây là điều khiến Đường Phong có chút sợ, nếu như thật là vậy, vậy có nghĩa vài năm tiếp theo rất có thể cậu sẽ không có cách nào phát triển ở quốc nội.

Lục Thiên Thần ngồi bên cạnh cậu lắc đầu: “Vừa hỏi qua, kỳ thực bên nghiệp vụ quản lý cũng không để ý nhiều, đơn giản là 《ác ma đường mòn 》có hình tượng quy mô lớn cho nên bị cấm truyền bá, nhưng một vài ban ngành còn có người ám chỉ tạp chí giải trí không thể đăng báo tin tức liên quan đến chuyện cậu đoạt giải.”

“Vậy đây là chuyện gì, cũng quá kỳ quái.” Nhìn tờ báo nở nụ cười, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

“Cậu cản đường người khác.” Lục Thiên Thần nói một câu như thế.

“Tôi cản đường người khác?” Khẽ nhíu mày, Đường Phong không giải thích được nhìn Lục Thiên Thần, “Tôi không biết đây là ý gì, nhưng tôi đâu có đắc tội người nào, ặc. . . Chẳng lẽ là Tô Khải Trình và Ca Trần?”

Đường Phong có thể nghĩ tới người từng có thù oán với cậu, cũng chỉ có hai người này.

“Không phải họ, bọn họ còn không có năng lực cũng không có lá gan này.” Lục Thiên Thần rất nhanh phủ định ý kiến của Đường Phong.

“Vậy anh biết là ai sao?” Nếu là có người đang cố ý chèn ép cậu, vậy chí ít phải cho cậu biết đối thủ là ai, không ai mong muốn bị người vô duyên vô cớ chèn ép, mà Đường Phong cũng không phải người dễ ức hiếp.

“Tình hình điện ảnh quốc nội hiện tại cực kỳ tế nhị, các diễn viên Hồng Kông, Đài Loan và nội địa cạnh tranh lẫn nhau, nhưng hầu hết đều là tranh đoạt địa vị điện ảnh bản thổ, cho nên những người đó sẽ không vô duyên vô cớ đến chèn ép một diễn viên mới còn chưa bắt đầu tấn công vào thị trường nội địa.”

Lục Thiên Thần nở nụ cười: “Đường Phong, cậu quá mức ưu tú, vậy nên khiến cho người cũng đi theo con đường quốc tế như cậu chú ý.”

“Ca Trần là cạnh tranh thị trường nội địa, cho nên không phải là cậu ta, người có thể đi con đường quốc tế là ai chứ?” Ưu tú đâu phải là lỗi.

“Trở lại từ từ nói chuyện.” Lục Thiên Thần bán cho một cái nút thắt.

Bởi vì trước đó Đường Phong từng nói cậu muốn một cuộc sống chỉ thuộc về mình, cho nên lúc này đây Lục Thiên Thần Lục đại chủ tịch rốt cục sắp xếp ký túc xá cho cậu, một chỗ ở gần công ty, bên cạnh có toà nhà dân cư vườn hoa cao cấp, gian nhà ở tầng 32, tầm nhìn thoáng đãng, sớm đã hoàn tất lắp đặt thiết bị, chỉ cần Đường Phong mang theo hành lý là có thể vào ở.

Buổi tối Lục Thiên Thần còn có việc cũng không tới đây, nhưng dù Lục Thiên Thần không có việc gì, Đường Phong cũng không nhất định sẽ cho Lục Thiên Thần đến đây tìm cậu, cậu hiện tại cần hưởng thụ một chút thời gian riêng tư chỉ có mình cậu.

Mất hơn nửa ngày tự mình chuyển hành lý tới, người đàn ông mệt cho ra một thân mồ hôi vọt vào phòng tắm tắm rửa, lúc quay lại mặc áo tắm ngồi trên sô pha mở laptop xem mail tiểu Vũ gửi tới, nói chính là về chuyện phong sát.

Là ai chèn ép cậu việc này đã điều tra ra.

Quốc nội có tứ đại vai nam trẻ, trong đó có một người lớn hơn Đường Phong hai ba tuổi, nhưng không giống Đường Phong hiện tại mới bắt đầu phát lực, người nọ sớm đã thành danh sáu bảy năm, tác phẩm đầu tiên thu được giải thưởng quốc tế lớn, tuy rằng bản thân vị kia cũng không nhận được bất cứ giải thưởng gì liên quan đến diễn xuất, nhưng sau đó người nọ đã bắt đầu tiến quân vào Hollywood.

Tới tới lui lui lăn qua lăn lại năm sáu năm, cũng chỉ là thỉnh thoảng làm diễn viên phụ trong một vài bộ điện ảnh Hollywood.

Nữ minh tinh tiến quân Hollywood càng dễ hơn một chút, dù sao vai nữ sắp xếp dễ hơn, thế nhưng nam minh tinh thì rất khó, vai nam chính của điện ảnh bản thổ nước Mỹ trên cơ bản đều bị nắm trong tay người của bọn họ, cho dù có nam minh tinh nước ngoài, vậy cũng là người da trắng như của Anh hay Australia.

Cho nên kết quả vị kia tiến quân vào Hollywood là có thể nghĩ tới, trung bình mờ nhạt, cũng không có thành tựu tốt nào.

Nhưng người này cũng rất thông minh, trong lúc đang tích cực tiến quân quốc tế cũng không quên vững vàng nắm chắc địa vị quốc nội, cơ bản mỗi một năm đều phát hành một bộ điện ảnh đắt khách tại quốc nội, hiện tại nghiễm nhiên đứng đầu tứ đại vai nam trẻ.

Lời này nói đến đây, cho dù tiểu Vũ không nói rõ tên họ, Đường Phong cũng biết vị này là ai.

Mở ra trình duyệt, đưa vào “Đứng đầu tứ đại vai nam trẻ”, lập tức có kết quả.

“Vệ Đạo Minh?” Đường Phong đọc tên đối phương, xuất phát từ hiếu kỳ, cậu lục tục mở mấy tin tức liên quan tới người này.

Hầu như không có bôi nhọ, không có scandal, tìm ra không phải là tin tức làm từ thiện thì chính là phòng bán vé có doanh thu lớn, hoặc là được đạo diễn quốc tế ưu ái hay là ở quốc gia nào đó tiết mục nào đó cực kỳ được hoan nghênh.

Lại mở xem một ít bình luận về người này, Đường Phong cũng phát hiện Vệ Đạo Minh người này cũng có danh tiếng không tệ trong dân gian, giản dị, kiên định, làm vẻ vang đất nước cùng với từ thiện hữu ái vân vân.

Sẽ không là nhầm chứ, một người danh tiếng tốt như vậy sẽ vụng trộm ngầm tổn thương người?

Nghi vấn của Đường Phong vào ngày thứ hai chuyển nhà khi có một người đột nhiên đến thăm thì chiếm được đáp án.

Tân gia vừa mới vào ở ngày thứ hai, Đường Phong liền nghênh đón vị khách đầu tiên của cậu.

Không phải Lục Thiên Thần giúp cậu sắp xếp chỗ ở, không phải Charles đột nhiên toát ra, cũng không phải Albert thần không biết quỷ không hay liền xuất hiện, mà là Ca Trần từng có thù oán với cậu.

“Thế nào, không chào đón tôi đi vào?” Đứng ở cửa, trong tay Ca Trần còn xách quà đến thăm người khác.

“Đại giá quang lâm, có gì không được?” Đường Phong nghiêng người cho người thanh niên đi vào, sau đó tự mình đóng cửa.

Tiện tay đem túi quà đặt lên bàn, Ca Trần tựa trên sô pha vắt chéo hai chân, ngửa đầu mỉm cười nhìn Đường Phong, rất giống một con tiểu hồ ly cao ngạo, nào còn cái gì dáng dấp thiên sứ.

“Tôi là tới xin lỗi anh, vì mấy chuyện lén lút tôi làm trước đây.”

Bộ dáng này đâu có giống xin lỗi, nâng cằm trong mắt tràn đầy vẻ kiêu căng.

Cho nên Đường Phong không chút do dự nói: “Tôi không chấp nhận, mời đi.”

“A?” Nửa ngày không phải ứng tới, Ca Trần sửng sốt một hồi mới ngồi dậy, không thể tin nổi nói rằng, “Anh không chấp nhận.”

“Đúng.” Trả lời sạch sẽ lưu loát không chút do dự.

“Tôi. . . Tôi đã xin lỗi với anh, sao anh lại không chấp nhận? !” Rất giống như bị oan ức, Ca Trần có chút hấp tấp.

Đường Phong nhàn rỗi thảnh thơi ngồi xuống, vừa cười vừa nói: “Bởi vì tôi không muốn chấp nhận, không muốn hòa thuận với cậu.”

“Anh. . .”

Nhẹ nhàng cắn cắn môi, Ca Trần kiềm chế tức giận một lần nữa ngồi xuống, nếu như là dĩ vãng phỏng chừng người này đã sớm mở miệng châm chọc, ngày hôm nay dĩ nhiên nghẹn trở lại, trái lại khiến Đường Phong có chút hiếu kỳ.

Tiểu hồ ly này chẳng biết tại sao lại tìm cậu xin lỗi, quá kỳ lạ.

“Anh không chấp nhận thì thôi, dù sao tôi cũng không muốn hòa thuận hay làm bạn với anh, Đường Phong, ngày hôm nay tôi đến chỉ là muốn nói cho anh một việc, Vệ Đạo Minh thấy anh quá ưu tú, rất có tiềm lực, anh ta chuẩn bị sai người đến thảo luận một bộ điện ảnh với anh.” Nhìn nhìn Đường Phong, Ca Trần tiếp tục nói, “Thế nhưng anh đừng tưởng rằng anh ta là người tốt gì đó, tên kia thông minh muốn chết, kêu anh đi đóng phim là mánh lới điện ảnh, nếu điện ảnh thành công thì chính là công lao của anh ta, phòng bán vé thất bại sẽ đổ hết cho anh.”

“Các cậu học cùng một thầy?” Cậu nhớ kỹ Ca Trần cũng là cái dạng này.

“Tôi học anh ta.” Ca Trần trực tiếp nói ra, Đường Phong nhất thời câm nín.

“Nói tóm lại, tôi chính là đến nói cho anh chú ý Vệ Đạo Minh người kia, thế nhưng lúc này đây anh ta phỏng chừng sắp mất mặt rồi.” Có ý sâu xa liếc nhìn Đường Phong, Ca Trần bổ sung một câu, “Tôi sau đó sẽ không tới gây phiền phức cho anh.”

“Cậu xác định?” Đường Phong không dễ tin tưởng lời Ca Trần như vậy.

“Xác định, hơn nữa không chỉ tôi, Tô Khải Trình cũng sẽ không đối phó anh, nếu như anh muốn biết vì sao.” Ca Trần đứng lên, chỉ chỉ món quà trên bàn, “Tự anh mở xem là biết.”

“Được rồi, hậu trường của Vệ Đạo Minh là một người đàn ông có chút địa vị trong nghiệp vụ quản lý, mấy người có thể ra tay từ chỗ người đàn ông kia, không phải tôi không nhắc anh, tên đàn ông kia là có vợ con, vợ hắn chính là con gái của tướng quân”, Ca Trần nhếch miệng cười, đứng lên đi về phía cửa, vung tay lên, “Không cần tiễn.”

Tôi cũng đâu muốn tiễn cậu.

Ánh mắt Đường Phong rơi vào hộp quà trên bàn, cậu đi tới mở túi lấy hộp quà ra, bóc ra tầng tầng giấy bọc rốt cục thấy trong hộp là đựng cái gì.

Chỉ có một quyển sách.

“Nhà thờ Đức Bà Paris?”

Cậu tiện tay mở ra vài tờ, ở trang bìa trong thấy được vài hàng chữ, mặt trên viết: Tặng cho Đường của tôi, mãi mãi tưởng niệm.

Ký tên: Albert.

Ca Trần cư nhiên tìm Albert làm chỗ dựa, tiểu hồ ly kia lá gan thật lớn, cũng rất thông minh, thảo nào lại đột nhiên chạy tới nói hòa với cậu.