Edit: Huyết Vũ.

Đệ tam thập cửu chương: tự tiến cử.

“Tự tiến cử?” Lục Thiên Thần ngẩng đầu liếc nhìn Đường Phong, trong mắt rõ ràng mang theo hiếu kỳ và nghi hoặc, “Cậu nói tự mình cậu đi tìm đạo diễn?”

Ăn một thìa khoai tây nghiền, Đường Phong chậm rãi nuốt xuống rồi mới mở miệng nói: “Làm sao vậy, tôi tự mình đi tìm đạo diễn rất kỳ quái?”

“Cậu là đại minh tinh.” Thoáng nhìn khóe miệng người kia dính một chút khoai tây nghiền, Lục Thiên Thần hơi nghiêng lên trước dùng ngón trỏ lau thay Đường Phong, không phải tùy tiện dùng khăn tay lau đi, mà là trực tiếp đem ngón trỏ vói vào trong miệng liếm liếm, “Mùi vị không tệ.”

Động tác vô cùng mờ ám vô cùng thân thiết này khiến Đường Phong khẽ cười cười, cậu chỉ vào đĩa khoai tây nghiền của mình: “Có muốn một phần không?”

“Không, ăn của cậu là được rồi.” Nói liền cầm cái thìa từ trong đĩa của Đường Phong múc lên một thìa khoai tấy nghiền ăn.

“Ha hả, tôi đâu phải đại minh tinh gì, hiện tại cũng chỉ là một tân binh mà thôi, diễn viên ảnh đế giải Oscar có danh tiếng làm bình hoa nữ phối hoặc là phụ cho vai chính còn ít sao, huống chi tôi chỉ là một ảnh đế Venice nho nhỏ.” Nếu như đơn giản là cầm một giải ảnh đế liền dương dương tự đắc tự cao tự đại, sau đó có lẽ cũng chỉ có thể một đường xuống dốc.

Lục Thiên Thần nhẹ nhàng lắc đầu: “Ý của tôi là. . . Cậu không giống.”

Bản chất của Đường Phong xa xa không phải là một minh tinh tùy tiện cầm giải Oscar hoặc là Cannes ảnh đế các loại, tựa như mỗi một năm đều có ca sĩ lấy đi giải thưởng lớn Grammy, nhưng không phải mỗi một nam ca sĩ đều là Michael Jackson, cũng không phải mỗi một nữ ca sĩ đều là Madonna hoặc là Barbra Streisand.

Chân chính ý nghĩa đại minh tinh đi lên một đường siêu sao thường thường chỉ cần ngồi ở nhà là có vô số đạo diễn lớn kịch bản hay tùy thời đưa lên cửa, không cần tự mình đi cầu xin hoặc là tự tiến cử, chỉ cần mặt đối mặt lấy phương thức hợp tác bình đẳng hữu nghị đi tham thảo một bộ điện ảnh hoặc là kịch bản càng hợp mình hơn.

Lục Thiên Thần có thể không quá quan tâm bát quái của giới giải trí, nhưng anh chí ít từ tư liệu lúc trước có thể biết, Fiennes Đường là lựa chọn hàng đầu của không ít đạo diễn lớn, từ lần đầu tiên cầm giải ảnh đế liền không còn phải đi diễn thử không còn tự tiến cử, thường thường là trực tiếp nói chuyện rồi trực tiếp tiến vào tổ kịch bắt đầu công tác quay chụp.

Fiennes năm xưa hợp tác với đạo diễn quốc tế nổi danh chỉ cần một cú điện thoại, hiện tại Đường Phong cư nhiên muốn hạ mình đi tự tiến cử với đạo diễn quốc nội, Lục Thiên Thần đột nhiên có loại cảm thụ nói không nên lời, nhất là khi anh đã nhận định người đàn ông này chính là Fiennes thì loại cảm thụ này càng dày đặc hơn, không hề dễ chịu.

“Có hứng thú với điện ảnh của đạo diễn kia tôi có thể sắp xếp người giúp cậu bàn bạc, công ty bên này cũng có thể bỏ vốn tiến hành đầu tư điện ảnh.”

Phần lớn thời gian, một bộ điện ảnh không có khả năng chỉ có một nhà đầu tư, căn cứ theo nguyên tắc phân chia phiêu lưu, điện ảnh thường thường sẽ đi lôi kéo các nhà đầu tư lớn, chẳng qua nhà đầu tư chính thì chỉ có một mà thôi.

Chỉ cần có đầu tư là có quyền ngôn luận nhất định, đây cũng là vì sao 《ác ma đường mòn 》 lúc trước chọn vai chính tại quốc nội Lục Thiên Thần bọn họ bên này có thể ưu tiên đề cử diễn viên, không cần phải trải qua sàng lọc sơ bộ.

Phần lớn đạo diễn đều sẽ cam chịu, cho dù bên chế tác đề cử diễn viên không phù hợp với yêu cầu của bọn họ thì cũng không có vấn đề gì, bởi vì quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở trong tay đạo diễn.

Bên chế tác muốn chính là thể diện, cho diễn viên một cơ hội, cũng là đạo diễn giữ lấy thể diện cho bên chế tác.

Đường Phong lắc đầu: ” Tình huống của đạo diễn này tôi vừa xem qua, thực sự là một người tương đối có tính cách, hơn nữa lấy danh tiếng của ông ta tại quốc nội cũng sẽ không thiếu người đầu tư, tôi nghĩ vẫn là tự tôi đi thì hơn, cũng có vẻ có thành ý một chút.”

Nhưng Đường Phong lo lắng càng nhiều chính là chuyện liên quan đến điện ảnh.

“Hơn nữa có rất nhiều vấn đề liên quan đến điện ảnh, tôi nghĩ bàn trực tiếp với nhau vẫn dễ hơn, thông qua người trung gian thủy chung rất khó truyền đạt chuẩn xác ý kiến của nhau, tôi hiện tại không phải đại minh tinh gì cả, cho dù đi tự tiến cử cũng không có gì mất mặt hoặc là xấu hổ.” Đường Phong vung lên mặt mày, cười nói, “Rượu ngon không sợ ngõ nhỏ sâu, tôi chỉ là muốn tranh thủ càng nhiều cơ hội tốt.”

Lục Thiên Thần cúi đầu im lặng một hồi, sau đó hỏi: “Đạo diễn cậu nói có phải Vương An không?”

“Ừ, đúng vậy.” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Làm sao vậy, anh quen ông ta?”

Có suy nghĩ sâu liếc nhìn Đường Phong, Lục Thiên Thần nói: “Không phải tôi quen ông ta, mà là cậu, Đường Phong trước kia quen ông ta.”

“Thật không? Nghe có vẻ là cơ hội sẽ càng lớn, thế nhưng nhìn bộ dạng của anh hình như cũng không phải giống như tôi nghĩ.” Đường Phong hơi nhíu mày, đừng lại là tin tức xấu.

Đáng tiếc cậu nghĩ cái gì, cái đó liền tới.

“Tôi biết một vài chuyện trước kia của cậu” , buông chiếc đũa xuống, Lục Thiên Thần nói với cậu, “Mẹ của Đường Phong từng hợp tác với đạo diễn Vương An, hai người làm bạn quan hệ cũng không tệ, thế nhưng cậu vẫn luôn cho rằng hai người bọn họ có tư tình, hơn nữa cậu cũng nói như vậy với người ngoài.”

“Nhưng trên thực tế bọn họ không có.” Đường Phong bắt đầu có chút đau đầu.

“Mặc kệ bọn họ có hay không, đạo diễn Vương An rất không thích cậu, nhất là sau khi mẹ cậu qua đời cậu tùy ý tiêu xài di sản.” Lục Thiên Thần vươn tay cầm tay Đường Phong, “Không được thì đổi bộ điện ảnh khác, nếu cậu thực sự đi tìm đạo diễn Vương An, chỉ sợ sẽ bị sập cửa vào mặt.”

Đường Phong không hề lui bước trái lại càng trở nên tràn ngập ý chí chiến đấu, vừa cười vừa nói: “Cái này cũng không vấn đề gì, đạo diễn lớn chân chính sẽ không bởi vì cảm tình cá nhân mà phán tử hình với một người diễn viên, hơn nữa nếu như tôi có thể hóa giải ân oán giữa Vương An và Đường Phong, vậy coi như là một công đôi việc.

“Ý nghĩ thật tốt.”

Nửa câu sau chưa nói tới là: đến lúc thao tác lại cực trắc trở.

Qua hai ngày, Đường Phong nhờ vào dò xét thời gian đi làm của Trần Minh Húc gặp được đạo diễn Vương An, cũng rốt cục hiểu ý của nửa câu chưa nói kia của Lục Thiên Thần.

Hai ngày trước khi đi tìm đạo diễn Vương An tự tiến cử, Đường Phong đã xem qua tất cả giới thiệu vắn tắt cá nhân của đạo diễn, thậm chí còn bao quát mấy bộ tác phẩm có tính tiêu biểu của đạo diễn Vương An.

Tự nhận là đã làm đủ chuẩn bị, Đường Phong đúng giờ Trần Minh Húc nói cho cậu đến đài truyền hình, lúc ấy đạo diễn Vương An đang chuẩn bị thu tiết mục, ngồi cùng với mấy người Trần Minh Húc cười nói chuyện phiếm.

“Đường Phong, anh đến rồi.” Vừa nhìn thấy người kia đi vào, Trần Minh Húc lập tức giới thiệu, chỉ vào Đường Phong nói với đạo diễn đang ngồi trên sô pha uống trà, “Đạo diễn Vương, Đường Phong chú không xa lạ đúng không, anh ấy vừa quay xong điện ảnh của đạo diễn Lý Nguy, còn nhận giải nam diễn viên xuất sắc nhất tân binh xuất sắc nhất của liên hoan phim Venice, có thể nói là xưa nay chưa từng có.”

Đạo diễn Vương An nhìn qua khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, cả người tương đối đen gầy, đôi mắt đặc biết sáng sủa hữu thần, như là phản quang lưỡi dao sắc bén lộ ra vị đạo sắc nhọn.

Có phải toàn bộ đạo diễn lớn đều có một đôi mắt nhìn thấu diễn viên không? Đường Phong lúc đó liền toát ra ý nghĩ như vậy.

Đạo diễn lớn nhìn cũng không nhìn Đường Phong, chậm rì rì nhấp một ngụm trà, thanh âm không nóng không lạnh: “Có nghe nói, có người nói diễn rất tốt, thế nhưng chú không xem.”

“Chào đạo diễn Vương.” Tôn xưng một tiếng cũng không có gì đáng xấu hổ, cho dù tâm lý tuổi tác thực tế của Đường Phong đã gần bốn mươi, nhưng đạo diễn Vương An cũng lớn hơn cậu mười tuổi.

Đường Phong đi vào hô một tiếng, khéo léo lễ phép.

“Một tiếng xưng hô của ảnh đế, tôi không dám nhận.” Cứng rắn chọi trở lại.

Thoáng cái bầu không khí trong phòng nghỉ liền trở nên xấu hổ cứng ngắc, Đường Phong không có bởi vậy mà lùi bước, lấy giọng điệu bình thường tận lực thoải mái tự nhiên nói: “Đạo diễn Vương thực sự quá khách khí.”

“Tiểu Húc, chúng ta còn bao lâu thì bắt đầu ghi hình?” Nhưng đạo diễn Vương An trực tiếp không để ý tới Đường Phong, cũng mặc kệ đối phương có xấu hổ hay không, đem người gạt bỏ sang một bên.

“Còn 10 phút nữa mới bắt đầu thu, đạo diễn Vương chú gần đây không phải đang chuẩn bị cho một bộ điện ảnh, hơn nữa chuẩn bị tìm tân binh có tiềm lực sao? Cháu nghĩ Đường Phong rất không tệ, trẻ tuổi hơn nữa có khả năng diễn, không bằng hai người nói chuyện một chút?” Trần Minh Húc vội vàng làm mối, thuận lợi đem người còn đứng một bên kia lôi tới.

Đạo diễn Vương An bị Trần Minh Húc làm cho nở nụ cười, chỉ vào cậu thanh niên nói: “Thằng nhóc chỉ biết nói tốt cho mấy người vô lương tâm, chú cũng ăn ngay nói thật vậy, đúng là chú dự định bắt đầu dùng người mới, thế nhưng một tân binh cầm ảnh đế Venice không ở trong kế hoạch của chú.”

“Nếu tôi có kỹ năng diễn cũng có năng lực, thậm chí cũng có thể đảm nhiệm được vai, đạo diễn vì sao không suy nghĩ một chút?” Cái đó và có phải là tân binh hay không cũng không có nhiều quan hệ, Đường Phong lý giải cũng là như vậy, mặc kệ là người mới hay đã thành danh, chỉ cần có hạn độ lớn nhất phù hợp yêu cầu của vai là đủ rồi.

Không phải để nhân vật trong điện ảnh đi thích ứng diễn viên, mà là diễn viên phải dung nhập vào nhân vật.

“Tôi nghe nói từ lần trước cậu xuất viện sau đó đã quên rất nhiều chuyện, cũng thay đổi thành người khác, thế nhưng chuyện đã từng xảy ra, mặc kệ cậu nhớ hay quên thì cũng đều đã xảy ra, không thể thay đổi, tôi biết tiểu Húc đang nói chuyện thay cậu, thế nhưng hiện tại tôi phải nói với tiểu Húc một tiếng xin lỗi.” Đạo diễn Vương An trực tiếp đứng lên, nói với Đường Phong, “Mời đi đi, tôi lập tức sẽ đi ghi hình, phiền cậu không nên quấy rối tôi, cũng không cần trở lại nói chuyện điện ảnh với tôi.”

“Tôi sẽ không quấy rối ngài ghi hình, nhưng làm một người diễn viên tôi muốn hỏi đạo diễn, để cảm tình cá nhân can thiệp vào việc lựa chọn vai diễn có phải là không đúng hay không?” Đường Phong khó tránh khỏi có chút không thoải mái.

“Tôi là đạo diễn, tôi thích quay thế nào thì quay, thích dùng người nào thì dùng, không tới phiên một tiểu minh tinh như cậu đứng ở đây khoa tay múa chân cho tôi.” Sắc mặt trở nên xấu xí, đạo diễn Vương An chỉ vào cửa tức giận nói, “Đừng tưởng cầm ảnh đế Venice đã là rất giỏi, con đường điện ảnh không dễ đi như cậu nghĩ đâu.”

“Cậu đi đi, đừng không biết điều như vậy, để tôi đuổi cậu mọi người đều sẽ mất mặt.” Lời này nói ra có phần nghiêm trọng, Đường Phong tiếp tục ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Đường Phong chỉ là lắc đầu, liếc nhìn đạo diễn Vương An, không nói gì nữa liền rời đi.

Cậu có chút tức giận, nhưng nguyên nhân tức giận không phải đạo diễn Vương An đem quá nhiều cảm tình cá nhân mang vào trong công tác điện ảnh, mà là một người đạo diễn nổi danh cư nhiên lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Mặc kệ lúc trước giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, công tác là công tác, sinh hoạt là sinh hoạt, một người đạo diễn chuyên nghiệp không nên đem ân oán tư nhân trộn vào trong điện ảnh, càng trực tiếp nói rằng “Tôi thích quay thế nào thì quay, thích dùng người nào thì dùng”, càng khiến Đường Phong thất vọng đến cực điểm.

Tác phẩm của đạo diễn như vậy, không quay cũng được.

“Đường Phong, ra anh ở đây, xin lỗi, hình như tôi không thể giúp anh được gì.” Tiết mục thu xong Trần Minh Húc chạy tới phòng làm việc của mình trong đài truyền hình tìm đến Đường Phong trước tiên.

Vừa rồi đạo diễn Vương An nói trắng ra như vậy là có chút khắt khe, những điều này Trần Minh Húc cũng không ngờ tới, cậu chỉ là muốn cho Đường Phong thêm một vài cơ hội, nào biết biến khéo thành vụng, không những không thành công tăng thêm cơ hội biểu diễn điện ảnh cho Đường Phong, mà ngược lại khiến Đường Phong bị người xỉ nhục một phen.

“Cái đó đâu liên quan tới cậu, cậu cũng là vì tốt cho tôi mới mất công mất sức tìm cơ hội cho tôi, thế nhưng loại chuyện hợp tác này, có thì tốt, không có cũng không sao.” Đường Phong cười khổ thở dài, cậu hiện tại mới hiểu vì sao mấy ngày trước lúc ăn cơm với Lục Thiên Thần nói tới cái này, trên khuôn mặt Lục Thiên Thần luôn luôn có loại biểu tình hoài nghi.

Là cậu nghĩ quá tốt đẹp, cho rằng có thể nhận được điện ảnh lại có thể chữa trị quan hệ với đạo diễn, nhưng từ đủ loại sự việc vừa rồi đến xem, đạo diễn Vương An là có thành kiến rất sâu đậm từ trong khung đối với cậu, không phải vài ba câu là có thể hóa giải.

Những thứ này đều là thứ yếu.

“Nhìn anh hình như rầu rĩ không vui.” Trần Minh Húc rót một cốc cà phê cho Đường Phong.

“Được rồi, xốc lại tinh thần đi, quốc nội có nhiều đạo diễn như vậy nhiều điện ảnh như vậy, còn sợ không được quay sao? Huống chi hai ngày này tôi xem một vài tờ báo của nước ngoài, tuy rằng quốc nội không có truyền thông nào dám đăng tải tin tức của anh, thế nhưng nước ngoài không phải mấy người có thể khống chế, rất nhiều người bình luận điện ảnh và tạp chí điện ảnh đều tán thưởng anh là thiên tài điện ảnh khó gặp.” Lúc nói chuyện đặc biệt hưng phấn, dường như người được khích lệ là Trần Minh Húc cậu.

Đường Phong nghe xong liền nở nụ cười, nhận lấy cà phê người thanh niên rót cho cậu, hiện tại người có thể tâm sự với cậu cũng chỉ có mấy người như vậy, Trần Minh Húc xem như là một trong số đó.

“Kỳ thực đối với việc đạo diễn Vương An không muốn tôi tôi cũng không có bao nhiêu cảm giác, chân chính khiến tôi tiếc nuối thất vọng, là thái độ làm một người đạo diễn nhưng lại không phân rõ sinh hoạt và công tác, “Nhấp một ngụm cà phê nho nhỏ, Đường Phong sầu lo thở dài, “Hiện tại điện ảnh quốc nội đang đối mặt với thời gian thị trường khai phá cực lớn thường thường rơi vào trong hỗn loạn thương nghiệp.” Nghiên cứu một hồi hiện trạng điện ảnh quốc nội, Đường Phong nói ra ý nghĩ của cậu: “Cho rằng chỉ cần đầu tư lớn, dựa theo tảng lớn tên tuổi là có thể bán ra rất tốt. Không sai, điện ảnh như vậy sau khi quảng cáo thổi phồng đích xác có thể thu được lợi ích nhất thời, thế nhưng khi làm quảng cáo hoàn cảnh chỉnh thể đa xu hướng mà không phải chế tác hoàn mỹ, người làm điện ảnh sẽ đánh mất tín nhiệm của quần chúng.” Về lâu về dài, quần chúng xem điện ảnh sẽ trở nên càng ngày càng lý trí, sẽ không bởi vì mấy cái quảng cáo và tin tức mà chạy vào trong rạp chiếu phim cống hiến tiền mặt của mình, mà cái gọi là “Tảng lớn” kia cũng rất khó đục nước béo cò thêm.

“Điện ảnh quốc nội cần thay đổi hình ảnh, đây là chuyện của toàn bộ người làm điện ảnh chúng ta cần phải nỗ lực, trong đó quan trọng nhất chính là học tập và bao dung.” Đường Phong nhẹ nhàng gõ bàn, nói với Trần Minh Húc, “Cậu tiếp xúc với người của giới giải trí nhiều hơn tôi, hẳn là càng hiểu rất nhiều người làm phim hiện tại đều chỉ vì lợi ích nhất thời.”

“Tôi vốn cho rằng đạo diễn cũng có một chút tên tuổi trên quốc tế như đạo diễn Vương An, ở quốc nội cũng được cho là đạo diễn lớn tiêu biểu, hẳn là sẽ có tầm mắt và lòng dạ không giống vậy, nhưng vừa rồi lời đạo diễn Vương An nói thực sự khiến tôi thất vọng.” Lắc đầu, Đường Phong có chút lo lắng nói: “Làm một trong nhân vật đạo diễn tiêu biểu của quốc nội, có tính cách và cách làm của đạo diễn Vương An đi đầu, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến đạo diễn hiểu biết ít.”

Đường Phong tuy rằng nói có chút loạn, nhưng Trần Minh Húc đại khái vẫn hiểu ý đối phương muốn biểu đạt.

“Đâu có cách nào, hiện tại rất nhiều đạo diễn đều bị khán giả tán tụng đến hỏng, tự cho là đúng cũng có không ít. Như là một ít đạo diễn thích quay phim văn nghệ, cuộn phim không ăn khách thì trách rạp chiếu phim hoặc trách khán giả không hiểu thưởng thức, anh nói cái này có buồn cười không, vừa muốn tán thưởng vừa muốn doanh thu, đâu có chuyện tốt như vậy, nếu muốn được cả vậy mời đưa ra chút thành ý, cả ngày không phải lấy quảng cáo đề tài mẫn cảm thì chính là đem phim văn nghệ làm thành hắc ám âm trầm lại dài dòng.”

Trần Minh Húc thở dài, cậu là bị ép xem mấy bộ phim văn nghệ khó coi, cuộn phim kia thực sự là buồn chán, mà đạo diễn lại kiêu ngạo như vậy.

Không muốn học tập, không muốn mở rộng tầm mắt, cũng không muốn hạ thấp mình, luôn nghĩ mình tài trí hơn người, không thành danh là lỗi của khán giả, là đại chúng không hiểu thưởng thức, uyên thâm quá ít người hiểu, chỉ sống ở trong thế giới của mình.

Nhưng tiểu chúng cũng có kinh điển của tiểu chúng, ngay cả tiểu chúng cũng không thích liền muốn đại chúng đến đóng góp tiền bạc, ý nghĩ thật đúng là ngây thơ.

Đường Phong bị Trần Minh Húc chọc nở nụ cười, người này nói nhưng thật ra không sai.

Phim văn nghệ không nhất định không ăn khách, hiện tại bình thường cũng sẽ có phim văn nghệ đắt khách lại có danh tiếng tốt, nhưng đây là một việc rất khảo nghiệm bản lĩnh của kịch bản và đạo diễn.

“Thế nhưng, cũng không phải toàn bộ đạo diễn lớn của quốc nội đều giống như đạo diễn Vương An, cũng có một ít đạo diễn khác tích cực học tập kỹ thuật nước ngoài, lại thử nghiệm khai sáng phong cách mới, nhưng những điều này không phải một ngày hai ngày là có thể hoàn thành.” Trần Minh Húc nói, “Đường Phong, vậy anh bây giờ còn có kịch bản nào vừa ý không?”

“Xem qua một ít, chỉ là thấy không thích hợp.”

Cũng không phải không có kịch bản trình độ gần giống vậy, nhưng giống như làm một người quen xem tiểu thuyết tinh phẩm lại đi xem sách báo thấp kém, yêu cầu đối với kịch bản của Đường Phong sẽ không tùy ý hạ thấp.

Cái đó và chuyện cậu có phải tiểu minh tinh hay không không liên quan đến nhau, mà là cậu phải có trách nhiệm với bản thân, với đoàn đội phía sau mình, cùng với fan mê điện ảnh ủng hộ cậu.

“Như vậy đi, tôi sẽ giúp anh hỏi thăm thế nào?”

“Vậy phiền phức cậu Minh Húc.”

Trần Minh Húc khoanh hai tay cười nói: “Có cái gì phiền phức, đừng quên, anh sau đó trở thành siêu sao tôi phải có quyền phỏng vấn độc nhất vô nhị.”

Lúc này mất đi phỏng vấn và kết giao với một minh tinh có tiềm lực, có thể sau đó cũng sẽ mất đi tư cách phỏng vấn.

—————————–

“Thiết, không phải một tiểu minh tinh thôi sao, anh cả làm gì phải cẩn thận như vậy.” Trong một quán bar, tiểu ác ma ngồi trong một góc một mình uống rượu, càng nghĩ càng phiền lòng, cậu thẳng thắn nâng cốc một ngụm uống hết.

“Diễn viên buồn nôn, cả ngày giả người tốt cái gì, cũng không biết anh cả coi trọng anh ta ở điểm nào, không phải là một thằng đàn ông lẳng lơ bị người ngủ đến ngủ đi hay sao, phi!”

Mắng vài câu còn chưa hết giận, tiểu ác ma thẳng thắn một quyền đánh lên sô pha, thật sâu thở ra một hơi, lúc này mới thấy thoải mái một chút.

Đáng tiếc những lời hiện tại cậu cũng chỉ dám ở loại địa phương này tùy tiện nói một câu, ở trước mặt Lục Thiên Thần là tuyệt đối không dám nói nửa chữ.

Nhưng vừa nghĩ đến Lục Thiên Thần cư nhiên vì Đường Phong mà cảnh cáo mình, tiểu ác ma liền cảm thấy cả bụng nghẹn khuất.

“Sao ở đây uống rượu một mình vậy, nhìn qua rất cô đơn, là ai không biết thương hương tiếc ngọc như vậy chọc giận cậu, không bằng nói cho anh đây, anh giúp cậu trút giận có được không?” Một người đàn ông cao gầy đeo kính gọng đen cầm một cốc rượu đi tới, không mời tự đến trực tiếp ngồi bên cạnh tiểu ác ma.

“Cặn bã từ đâu tới, cút ngay!” Tiểu ác ma tâm tình không tốt cũng không có nhàn hạ thoải mái để ý tới mấy tên quái lạ đến gần, nếu như chọc giận cậu, cẩn thận cậu trực tiếp làm thịt thằng khốn không có đầu óc này.

“Ôi, tính tình thật lớn, là một quả ớt nhỏ cay nóng, anh thích, rất có hương vị.” Người đàn ông kia nói liền muốn ôm tiểu ác ma, thuận tiện cũng nâng cốc tiến đến bên mép tiểu ác ma, cười hì hì nói, “Đến, chúng ta uống một chén, đem chuyện mất hứng đều quên hết, thế nào?”

Tiểu ác ma không lên tiếng, ngay lúc người kia đưa cốc rượu đến trước mặt cậu, cậu đột nhiên đem lưỡi dao sắc bén giấu ở trong tay áo đâm về phía trái tim đối phương.

Không có tử vong và máu tanh trong dự liệu, chỉ có thanh âm người đàn ông đeo kính kia tiếp tục cười hì hì.

“Đao rất nguy hiểm, không nên tùy ý nghịch.” Người đàn ông này cư nhiên cầm tay tiểu ác ma cầm đao, nhưng tiểu ác ma biết tốc độ của cậu rõ ràng rất nhanh.

Một cỗ cảnh giác xuất phát từ sát thủ cấp tốc tràn ngập, nương theo trận trận khí lạnh đến xương.

Chết tiệt, gặp phải đối thủ.

“Anh là ai?” Cảm giác say cấp tốc tiêu tan, tiểu ác ma giằng co với đối phương.

Đệ tứ thập chương: uy hiếp.

Trong nháy mắt tính cảnh giác đề cao tới đỉnh, tiểu ác ma biểu hiện ra vẫn là khuôn mặt tươi cười chẳng sao cả, nhếch miệng cười lộ ra hai chiếc răng nanh, ném ra hai cái mị nhãn với người đàn ông đeo kính, “Anh không phải muốn mời tôi uống rượu sao?”

“Vậy mời uống một ly.” Người đàn ông đeo kính một tay vươn về phía cốc rượu trên bàn, trong nháy mắt như vậy bàn tay tiểu ác ma nắm dao găm liền dùng lực đẩy mạnh.

“Tuyệt không thân thiện.” Thấp giọng cười, người đàn ông đeo kính hơi nghiêng người tránh thoát dao găm, góc độ và vị trí nắm chặt vô cùng tốt, dĩ nhiên ngay cả một góc áo cũng không bị cắt tới.

Động tác tinh chuẩn như vậy không phải một tên bụi đời pháo hôi tùy tùy tiện tiện là có thể có.

Hai sát thủ cấp tốc tranh đấu trong góc phòng mờ tối lại nhỏ hẹp của quán bar, đối kháng cự ly gần thường thường càng thử thách thân thủ linh mẫn của bọn họ cùng với tính cảnh giác và năng lực phản ứng thân là sát thủ cần phải có.

Bên tai là thanh âm có chút ầm ĩ, có người trong quán bar bật lên bản nhạc vui vẻ, có đám người uống rượu thét to, cũng có một chút âm hưởng giống với ái muội hỗn tạp trong không khí, toàn bộ tất cả đều biến thành chất xúc tác thiêu đốt không khí, khiến hai người sát thủ tranh đấu đều nhuộm lên mùi thuốc súng nhè nhẹ khẩn trương.

Trong lúc anh tới tôi phòng, tiểu ác ma dần dần cảm giác được tình huống cũng không tốt như trong tưởng tượng của cậu, chỉ là đang lúc nghĩ lại, cậu liền quyết định tạm thời bứt ra, thế nhưng đối phương dường như cảm thấy được ý đồ của cậu, vươn tay ngăn cản, dưới một chiêu giả yểm hộ là một quyền đánh vào vai tiểu ác ma.

Người sau cũng không ngốc, tuy rằng bị đánh tới nhưng cũng thuận thế dốc sức đảo ra phía sau, loảng xoảng một tiếng nện ở trên bàn bên cạnh.

Trong đám người có tiếng phụ nữ thét chói tai, tiểu ác ma ngã vào trên bàn tiện tay cầm lấy bình rượu bên cạnh ném tới người đàn ông đeo kính, người kia càng vững vàng cầm cái chai, thuận thế tăng thêm sức ném trở lại chỗ tiểu ác ma.

Thanh âm thủy tinh vỡ tan nổ tung bên tai, vô số mảnh thủy tinh rơi xuống đầy đất, tiểu ác ma theo bản năng lấy tay chắn lại, cánh tay bị bình thủy tinh đập lên song song cũng bị thủy tinh cứa rách.

Lúc này người đàn ông đeo kính không biết nhìn thấy gì đột nhiên chần chờ một chút, cứ như thế một hồi tiểu ác ma vốn nằm ở trên bàn sớm đã trốn vào trong đám người không còn hình bóng.

“Chạy nhưng thật ra rất nhanh.” Nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, người đàn ông đeo kính coi như không có việc gì xoay người đi tới phương hướng nào đó trong quán bar.

Trên đường có bảo vệ quán bar đi tới, người này cũng không liếc nhìn một cái, trực tiếp từ trong túi quần lấy ta một tập tiền mặt nhét tới: “Tránh xa tôi một chút.”

Thanh âm bình thường nhàn nhạt, nhưng lộ ra sát khí khiến người ta sợ hãi.

Nếu người ta đã bồi thường, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, vậy coi như hết, bảo vệ dưới ánh mắt của ông chủ quán bar ra hiệu liền lui trở lại, cấp tốc có nhân viên đi tới quét tước trấn an các vị khách khác.

Trong quán bar không thiếu chuyện gây rối đánh nhau, một màn vừa rồi có chút vị đạo điện ảnh, chỉ tiếc xảy ra quá nhanh cũng kết thúc quá nhanh, phần lớn mọi người còn chưa phản ứng tới là chuyện gì xảy ra, hai người tranh đấu vừa rồi đã không biết đi nơi nào.

Người đàn ông đeo kính trực tiếp đi tới một khu khách quý nào đó của quán bar, ở đó có vài người ngồi, nhìn qua đều là nhân vật có uy tín danh dự, cả đám đàn ông bên người không phải ôm gái đẹp thì chính là kề sát một tiểu thanh niên môi hồng răng trắng, nhưng trong đó có một người đàn ông vốn cười đến vui vẻ vào lúc nhìn thấy người đàn ông đeo kính kia thì đột nhiên trở nên cứng ngắc, mặc kệ là dáng cười hay động tác đều tràn ngập thần thái mất tự nhiên.

“Chủ tịch Tô.” Nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng chỉnh tề.

Người đàn ông ngồi ở bên trong dường như không nghe thấy tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm với người bên cạnh.

Không nghe thấy, hay giả không nghe thấy?

“Chủ tịch Tô, anh không nhớ tôi, mấy ngày hôm trước chúng ta. . .”, người đàn ông đeo kính còn chưa nói xong, người đàn ông ngồi ở bên trong lập tức đứng lên, cười nghênh đón.

“A, đây không phải là nhà báo lớn trong tương lai Lý Đông Tây của chúng ta sao?” Tô Khải Trình đứng lên đi về phía Lý Đông Tây, biểu tình trên khuôn mặt cũng theo khoảng cách tiếp cận của bọn họ mà từng chút thay đổi, từ ngay từ đầu nhiệt tình vui mừng, đến trung gian bình thản cứng ngắc, thẳng đến lúc bọn họ mặt đối mặt thì là nghiến răng nghiến lợi.

“Chủ tịch Tô, anh còn nhớ tôi sao, tôi còn sợ đại nhân vật như anh sẽ không nhớ tới chứ.”

Thấp giọng hắc hắc nở nụ cười, người đàn ông đeo kính lúc này rất giống một người thanh niên vô tri vừa mới tốt nghiệp đại học, dẫn theo một cỗ vị đạo ngây ngô.

Tô Khải Trình nhìn chỉ muốn nôn, gặp quỷ ngây ngô, con mẹ nó thanh niên xã hội vô tri, thằng nhãi này so với anh còn diễn giỏi hơn.

“Sao tôi lại không nhớ cậu chứ?” Thanh âm này nghe thế nào cũng giống từ trong kẽ răng nghẹn đi ra, muốn bao nhiêu không được tự nhiên thì có bấy nhiêu không được tự nhiên, muốn thế nào khẩu thị tâm phi liền như thế khẩu thị tâm phi.

“Bọn họ đều đang nhìn chúng ta, không bằng hai người chúng ta sang bên cạnh trò chuyện một chút, chủ tịch Tô, tôi mời uống rượu.” Lấy biểu tình thanh niên xã hội tân tiến, lời nói như lão bánh quẩy, thấy thế nào cũng không phù hợp.

“Cút ngay, tôi không có tâm tình để ý tới cặn bã như cậu.” Tô Khải Trình cũng không nhường nhịn, trên khuôn mặt là mỉm cười hòa ái dễ gần, trong miệng hộc ra chính là lời nói khó nghe ác độc.

Bản lĩnh hai mặt của hai người đều có thể tụ lại với nhau luận bàn so sánh một phen.

“Cái miệng nhỏ nhắn của chủ tịch Tô thực sự là trước sau như một ác độc, kỳ thực tôi biết chủ tịch Tô gần đây có phái người tới truy sát tôi, chẳng qua rất đáng tiếc chủ tịch Tô tìm người đều không được tốt lắm, cả đám đều là con kiến, tôi ngay cả liếc cũng lười liếc một cái.

Con mắt cong lên nở nụ cười, Lý Đông Tây như trêu chọc nói, “Kỳ thực muốn cho tôi câm miệng rất đơn giản, chủ tịch Tô hôn tôi một chút, tôi không phải không thể há miệng nói sao?”

“Biện pháp tốt nhất chính là cậu chết đi thì hơn.” Tô Khải Trình lập tức trở về một câu.

“Cho nên chủ tịch Tô rốt cuộc thừa nhận anh bị tôi thượng qua?” Lý Đông Tây chớp chớp mắt, một bộ biểu tình ngây thơ khờ khạo khiến người ta ngứa răng.

“Tôi thật muốn giết cậu!” Sống đến gần ba mươi tuổi, Tô Khải Trình lần đầu trong đời bị người đè, điều này khiến anh trong một đoạn thời gian rất dài đều khó có thể tiếp thu sự thực đã xảy ra này.

“Tôi đứng ở chỗ này, chủ tịch Tô tới giết tôi đi, tốt nhất là có thể kẹp chết tôi.” Một câu như thế thiếu chút nữa khiến Tô Khải Trình tức giận đến hộc máu, phía sau có người gọi anh, Tô Khải Trình quay đầu lại cười cười với mọi người: “Một người bạn phóng viên, mọi người chơi trước, một lúc nữa tôi sẽ quay lại.”

“Ôi, chủ tịch Tô, vừa mới coi trọng vai nam trẻ dân quốc, sao hiện tại lại đổi khẩu vị, cậu nhà báo kia nhìn qua rất tuấn tú, chủ tịch Tô thật có ánh mắt.” Một mỹ nữ mờ ám đem ánh mắt dời đến dời đi trên người hai người.

Lý Đông Tây rất phối hợp ôm lấy cánh tay Tô Khải Trình, một bộ chim nhỏ nép vào người.

Mà thôi mà thôi, nếu Lý Đông Tây đã cho Tô Khải Trình mặt mũi, Tô Khải Trình cũng liền cười chấp nhận.

Nhưng thường thường một con hổ cho mình một chút ngon ngọt ăn, liền có nghĩa hắn phía sau muốn đem cả vốn lẫn lãi toàn bộ cầm về.

Hai người trong ánh mắt mờ ám của mọi người đi tới một ghế lô trong quán bar, Lý Đông Tây tiện tay đóng cửa, vừa mới quay người bàn tay của Tô Khải Trình liền phất tới.

Năng lực phản ứng của sát thủ không phải nói đùa, Lý Đông Tây cầm tay đối phương: “Chủ tịch Tô, tính tình thật lớn.”

“Sao cậu không chết đi?” Tô Khải Trình cười nhạt.

“Chủ tịch Tô, anh hẳn là cảm thấy may mắn, nếu không phải là tôi mà là những người khác, rất có thể chủ tịch Tô hiện tại sẽ không dễ chịu như bây giờ, tôi là một người rất dịu dàng.”

Lý Đông Tây nói thật, lúc trước lên hòn đảo của Albert, hai người bị nhốt lại, Tô Khải Trình trước đây từng bắt cóc Đường Phong, lấy tính cách của Albert kia, nói là để Lý Đông Tây đi giáo huấn Tô Khải Trình một chút, cậu không phải đã làm theo sao?

Cậu nghĩ nghiêm phạt như vậy rất tốt, vừa có ý nghĩa nghiêm phạt, cũng sẽ không mang đến tổn thương quá lớn.

Albert chỉ nói phải giáo huấn Tô Khải Trình, cũng không phải nói muốn giết người này.

“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?” Đi tới chỗ sô pha ngồi xuống, Tô Khải Trình hai tay khoanh trước ngực, vắt chân, nâng cằm lạnh lùng nhìn đối phương, “Đường Phong biết cậu là một tên nằm vùng không?”

“Chủ tịch Tô sẽ không nói cho Đường Phong.” Lý Đông Tây cười nói.

Tô Khải Trình cười nhạt: “Cậu khẳng định như vậy?”

“Chủ tịch Tô là người thông minh, sẽ không làm chuyện điên rồ.”

Lời khen này thật không thể khiến người ta thích, Tô Khải Trình đương nhiên biết rất nhiều chuyện không thể nói với Đường Phong, anh còn không ngốc đến mức sau khi đắc tội Lục Thiên Thần và Charles, tiếp tục đắc tội một siêu cấp đại biến thái.

“Tôi sẽ không nói cho Đường Phong gốc gác của cậu, thế nhưng cậu cũng không được tới tìm tôi, Lý Đông Tây, tôi mặc kệ cậu là ai, đừng nghĩ cậu có thể làm gì được tôi.” Tô Khải Trình có chút không nhịn được.

“Chủ tịch Tô không nên nghĩ tôi xấu như vậy, tôi không phải chỉ là muốn gặp anh, nói chuyện với anh nhiều một chút sao?” Lý Đông Tây đi tới, ghé sát vào người kia, vừa cười vừa nói, “Hơn nữa cũng chỉ là tới nhắn nhủ một câu, ông chủ của tôi bảo tôi nói với anh, thương nghiệp cạnh tranh bình thường ngài mặc kệ, thế nhưng đừng chơi trò ngấm ngầm.”

Tô Khải Trình bị uy hiếp âm thầm cắn răng, hừ nói: “Tôi không có ngốc như vậy.” Sau đó lại thấp giọng thì thầm hai câu: “Đường Phong chọc tới ông chủ nhà cậu xem như cậu ta xui xẻo.”

“Sao có thể, ông chủ nhà tôi là một người rất chung tình.” Lý Đông Tây lập tức bồi thêm một câu, “Tôi cũng vậy, chủ tịch Tô.”

Quỷ mới tin cậu.