Edit: Huyết Vũ.

Đệ tứ thập nhất chương: chó cắn chó.

Tuy rằng tạm thời bị phong sát, nhưng cũng không phải không có việc gì làm, Trần Minh Húc nói muốn phỏng vấn Đường Phong liền phỏng vấn Đường Phong, tuy rằng tiết mục có thể phải hơn một tháng sau mới phát hành, nhưng Trần Minh Húc vẫn lấy thân phận đài truyền hình mời Đường Phong đến tiết mục, đầu đề thật to càng là ảnh đế Venice Đường Phong.

Trần Minh Húc là thật có thể giúp được cậu liền giúp, những điều này Đường Phong ghi tạc trong lòng, điều đáng quý giữa những người bạn chính là vào lúc đối phương rơi vào khó khăn mà không chê phiền phức vươn tay kéo một lần.

Đi đến đài truyền hình trước một tiếng, Đường Phong và tiểu Vũ cùng đi tới trường quay Trần Minh Húc còn đang thu tiết mục.

Hiện tại đài truyền hình đều thích thu hết toàn bộ vài kỳ tiết mục trong vòng một ngày, dù sao như vậy càng tiện cho MC sắp xếp thời gian, MC nổi tiếng trong giới giống như Trần Minh Húc không có khả năng mỗi ngày đều loanh quanh ở đài truyền hình, rất nhiều thời gian đều là bay đi khắp nơi trong toàn quốc thậm chí là toàn cầu.

Một tuần có thể bỏ ra hai ngày đến đài truyền hình xem như là rất tốt rồi.

Thật đúng là khéo, trước khi thu tiết mục của Đường Phong, ba người Trần Minh Húc đang phỏng vấn cư nhiên đều là người Đường Phong đã từng gặp, thậm chí là quen biết.

Quen thuộc nhất là Ca Trần, người thanh niên vẫn như cũ đeo lên danh hiệu “Thiên sứ” ngồi trên sô pha trong phòng thu studio một bộ nhu thuận lại xấu hổ, Đường Phong nghĩ kỹ năng diễn của Ca Trần phát huy lợi hại nhất hẳn là vào lúc này, diễn xuất còn xuất sắc hơn ở trong điện ảnh.

Một người là vai nam trẻ dân quốc lúc trước đi theo Tô Khải Trình, ngoại hình kia làm vẻ xấu hổ không tốt lắm, nhưng người ta biết làm thế nào giả vờ ngại ngùng nội liễm, thỉnh thoảng lộ ra mấy dáng cười bất đắc dĩ, cũng có thể đột kích một đám sư nãi.

Mà ngồi ở vị trí gần MC Trần Minh Húc nhất, là đại minh tinh quốc nội Đường Phong lần đầu tiên tận mắt thấy người thật, lúc trước chỉ thấy trên máy vi tính, có danh hiệu đứng đầu tứ đại vai nam trẻ Vệ Đạo Minh.

Trần Minh Húc này, biết rõ cậu và mấy người bọn họ đều có chút quan hệ phức tạp, vậy mà hết lần này tới lần khác để cậu đến thu tiết mục ở phía sau, khẳng định là cố ý.

Đường Phong ngay lúc nhìn thấy mấy người này chỉ biết Trần Minh Húc là cố ý kêu cậu tới, thế nhưng bảo cậu đến xem cái gì chứ?

Nếu mọi người đã tới, liền thuận tiện ngồi ở phía dưới xem thu tiết mục trực tiếp đi.

Ngồi trong góc phòng không quá thu hút, Đường Phong nhìn Trần Minh Húc thu tiết mục, từ hiện trường phát triển đến xem, hiển nhiên là Vệ Đạo Minh biểu hiện tốt nhất, trả lời khéo lại không để lộ chuyện gì, khiến người ta tìm không ra sơ hở.

Nhưng trả lời quá mức chính thức rõ ràng, cũng có vẻ không quá thú vị.

Tận mắt nhìn thấy cái người đâm một đao sau lưng mình, Đường Phong cũng không có cảm giác gì quá lớn, cậu lại nhìn sang Ca Trần, có lẽ là biểu hiện của Ca Trần dưới ống kính và lúc bình thường cậu thấy khác biệt quá lớn, Đường Phong có mấy lần thiếu chút nữa nhịn không được cười ra, cũng may đều là nhịn trở lại.

Diễn viên tuy rằng dựa vào diễn kịch mà sống, nhưng nếu mỗi lần đối mặt với màn ảnh đều phải giả vờ như vậy, Ca Trần chẳng lẽ không thấy mệt sao? Nếu như là Đường Phong, phỏng chừng đã sớm tinh thần thác loạn.

Lại nhìn vai nam trẻ dân quốc, phần lớn thời gian đều không nói gì, thỉnh thoảng cướp lời cũng là cướp của Ca Trần mà không phải Vệ Đạo Minh, xem ra mọi người trong giới đều biết bối cảnh của Vệ Đạo Minh rất cứng, không có mấy ai dám trêu vào.

Một hồi phát sinh tiết mục phỏng vấn đài truyền hình sinh động ngay trước mặt, khiến Đường Phong đối với mấy người này đều có nhận thức khác nhau.

Sau khi thu tiết mục xong, ba diễn viên đều rất khách khí bắt tay chào hỏi với Trần Minh Húc, trên cơ bản không ai sẽ nguyện ý đối nghịch với MC nổi danh.

Đường Phong cũng thừa dịp lúc này vọt vào phòng nghỉ của Trần Minh Húc, không quá bao lâu cậu thanh niên liền đẩy cửa mà vào.

“Đến đây từ lúc nào?”

“Một giờ trước.” Đường Phong thành thật trả lời.

“Vậy anh có xem tôi thu tiết mục không?” Trần Minh Húc đi tới ngồi xuống, cầm lấy cốc nước ừng ực uống hai ngụm, nói nhiều như vậy rất khát.

“Xem rồi.”

“Thế nào, anh nghĩ biểu hiện của ba người kia ra sao?” Trần Minh Húc cười hỏi, trong mắt tràn đầy giảo hoạt.

“Biểu hiện của Vệ Đạo Minh là tốt nhất, cẩn thận trôi chảy, thế nhưng người như thế sẽ cho người ta cảm giác không chân thật, Ca Trần và vai nam trẻ dân quốc cũng tạm được, nhưng Ca Trần thì ưu tú hơn một chút, nhất là biểu hiện lúc hướng về ống kính, tuy rằng là giả, nhưng có vẻ tự nhiên.” Đường Phong cho ra đánh giá như thực chất.

Sau đó lại hỏi: “Cậu là cố ý để tôi xem bọn họ thu tiết mục?”

“Cái này gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.” Lông mày vừa nhấc, Trần Minh Húc đột nhiên liền có dáng dấp của hồ ly, kẻ trộm hì hì tiến gần đến chỗ Đường Phong, thấp giọng cười nói, “Một lát nữa cho anh xem kịch vui.”

Đường Phong nhếc môi: “Trò hay gì vậy, sao tôi lại cảm thấy giống như là có âm mưu lớn gì đó.”

“Tôi là cố ý mời ba người bọn họ cùng đến.” Trần Minh Húc đặt cốc xuống, nói rằng, “Vệ Đạo Minh muốn tuyên truyền điện ảnh mới của mình, vai nam trẻ dân quốc muốn tiến quân vào giới điện ảnh, Ca Trần muốn được chú ý, ba người bọn họ khẳng định sẽ không từ chối lời mời của tôi, tôi đem bọn họ gom lại với nhau, chính là muốn cho anh xem ba người không phải người tốt gì đó, gộp lại với nhau sẽ có bộ dáng gì.”

Nói Trần Minh Húc liền đứng lên, nói rằng: “Đi, tôi dẫn anh đi xem.”

Trần Minh Húc không có trực tiếp mang Đường Phong đi mặt đối mặt với ba người kia, mà là mang theo Đường Phong tới phòng thể chất sát vách trên tầng, bởi vì thủy tinh phòng nghỉ là trong suốt, bọn họ đứng ở đó chỉ cần ẩn núp một chút là có thể không bị phát hiện mà vẫn nhìn thấy tình huống bên trong.

Thuận tiện nói một câu, thủy tinh này cũng không cách âm.

Đúng như Đường Phong nghĩ, người không có khả năng cả đời đóng kịch, đóng một vai không phải là mình chân thật.

“Vai nam trẻ dân quốc, gần đây sao không thấy mày đi cùng chủ tịch Tô, có phải là bị bỏ rơi hay không? Hai người mới ở cùng nhau chưa được ba tháng, chậc chậc, tốc độ thật nhanh.” Ca Trần cực độ nhìn người kia không vừa mắt một hồi đến phòng nghỉ liền chọc ngoáy đối phương.

Vai nam trẻ dân quốc ngồi ở trước gương từ từ tháo trang sức, uống ngụm nước, chậm rãi hơi hơi vừa cười vừa nói: “Nghe nói liên hoan phim Thượng Hải lần này một bộ điện ảnh anh cũng không được tham gia, kịch truyền hình lại có tân binh chiếm trước, đĩa hát lại không bán được, Ca Trần, thu hồi bộ dạng giả vờ đáng thương của anh đi, ngoài việc có thể đi lừa mấy người đàn ông thì anh còn có thể làm gì?”

“Mày nghĩ mày là loại mặt hàng nào?”

“Tôi không phải mặt hàng gì cả, chính là vừa nhận một kịch bản lớn.” Vai nam trẻ dân quốc thấp giọng nở nụ cười, quay đầu lại miệt thị liếc nhìn đối phương, quan sát qua lại trên người Ca Trần, cuối cùng chậc chậc chậc lắc đầu.

“Nhìn thân cao này vóc người này của anh, đừng nghĩ lăn lộn gì được trong giới điện ảnh, mà cho dù có thể đóng phim, anh cũng chỉ diễn được cái vai ái nam ái nữ mà thôi, có nam diễn viên điện ảnh nào lại giống như anh, lẳng lơ một mạch tận trời, thấy đàn ông là muốn nhào tới, đáng tiếc hiện tại không chỉ chủ tịch Lục không cần anh, ngay cả chủ tịch Tô cũng khinh thường.”

Vai nam trẻ dân quốc càng nói càng cay độc: “Ca Trần, không có đàn ông anh còn là cái gì, anh cái gì cũng chẳng còn, chỉ còn cái thân thể tả tơi bị người ta chơi nát.”

Đường Phong không phải chưa từng thấy đàn ông cãi nhau, thế nhưng cái này. . . Cái này cũng ầm ĩ quá mức rồi.

“Hai người có phiền hay không, muốn cãi nhau thì cút ra ngoài.” Vệ Đạo Minh ngồi ở một bên lên tiếng, mặt lạnh, cúi đầu nghịch điện thoại di động, thỉnh thoảng nhếch miệng tà tà cười.

Vai nam trẻ dân quốc cười hì hì nịnh nọt Vệ Đạo Minh nói: “Anh Vệ, xin lỗi, quấy rối anh rồi.”

Thái độ này đúng là chuyển biến 180 độ.

“Ha hả, xem xem có nhục hay không, khom lưng uốn gối nịnh bợ, dù mày quỳ xuống đến liếm chân nó, nó cũng sẽ không cho mày cơ hội tốt gì đâu. Vai nam trẻ dân quốc, tao thấy mày là ước gì mình cũng có một hậu trường giống nó đúng không?” Ca Trần cũng không sợ Vệ Đạo Minh, trực tiếp mở miệng nói ra.

Như thế khiến Đường Phong có chút kinh ngạc, cậu cho rằng Ca Trần cũng sẽ giống vai nam trẻ dân quốc khách khách khí khí với Vệ Đạo Minh, thế nhưng nghĩ lại, hiện tại Ca Trần có Albert làm chỗ dựa vững chắc, phỏng chừng cũng không sợ trời không sợ đất.

Thế nhưng Albert người như vậy, kỳ thực cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần không phải người Albert coi trọng, người đàn ông kia sẽ không chú ý nhiều.

Đường Phong nghĩ nếu như Ca Trần coi Albert là chỗ dựa vững chắc giống như Tô Khải Trình, có lẽ sẽ ngã rất đau.

Vệ Đạo Minh đại khái cũng không ngờ tới Ca Trần dám chọc ngoáy mình như thế, ném điện thoại di động sang bên cạnh, lời nói độc ác trực tiếp phóng xuất: “Tiểu hồ ly lại câu được ai, không có bản lĩnh kia thì tính cái gì mà ở chỗ này cậy mạnh? Tao nói cho mày, câu đàn ông cũng cần có kỹ thuật, mày còn non lắm, đừng tưởng rằng tùy tiện câu được một người đã muốn chạy lên trên đầu tao.”

“Anh Vệ, mau mau giáo huấn nó.” Vai nam trẻ dân quốc ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.

“Ha hả, tao còn sợ mày phong sát tao sao?” Ca Trần đem cả chuyện Đường Phong lôi ra, “Tao tìm đàn ông thì sao, vẫn còn tốt hơn mày, tìm một người lớn hơn mình những hai mươi tuổi, mày nửa đêm cũng không thấy buồn nôn sao? Thấy tân binh ưu tú hơn mày mới xuất hiện, liền ngầm dùng sức phong sát người ta, Vệ Đạo Minh, tao thấy mày gọi là Vệ ti tiện còn đúng hơn.” Ca Trần này rốt cuộc triệt để chọc tới Vệ Đạo Minh.

Đường Phong xem đến đây cũng không muốn xem tiếp, một đám trẻ con cả ngày cãi nhau ầm ĩ.

“Cái này có cái gì đẹp?” Đường Phong lôi kéo Trần Minh Húc rời đi.

“Xem bọn hắn chó cắn chó!” Trần Minh Húc quay đầu lại ha ha phá lên cười.

“Ấu trĩ.” Đường Phong nhịn không được vừa cười vừa nói.

“Tôi thích xem bọn hắn cãi nhau, cả đám khó coi muốn chết.”

Trần Minh Húc cũng không làm cái gì, chỉ là thẳng thắn nỗ lực tạo ra cơ hội cho mấy người gây mâu thuẫn báo thù cho Đường Phong.

 

Đệ tứ thập nhị chương: thăm hỏi.

Đối mặt với phỏng vấn, Đường Phong sớm đã thành đối đáp như thường, bởi vì cùng với Trần Minh Húc coi như là bạn bè rất thân, hai người giao lưu với nhau cũng có thể sản sinh phản ứng hoá học, một ít đối thoại hài hước chọc cho tất cả mọi người trên đài dưới đài cười vang không ngớt.

Trong quá trình phỏng vấn, Trần Minh Húc ngoại trừ ngay từ đầu hỏi tương đối nhiều về mấy vấn đề triển lãm ảnh Venice, đóng phim và cuộc sống vân vân ra, phía sau cũng lục tục nhắc tới một ít vấn đề cảm tình.

Làm một người MC chuyên nghiệp, Trần Minh Húc cũng sẽ không vì một chút tư tình mà bỏ qua cho Đường Phong, nếu biết khán giả và đám fan quan tâm nhất về vấn đề cảm tình của Đường Phong, cậu đương nhiên không thể thiếu câu hỏi hỏi về cảm tình của người kia.

“Chúng tôi đều biết anh là người đi tới cuối cùng trong một tiết mục nam nam thân cận, đồng thời cũng có trải nghiệm ăn cơm vài lần với người bạn nam giới đó, ha ha, chúng tôi tạm thời không cần biết lúc hai người ăn cơm đã nói những gì, nói cho chúng tôi biết Đường Phong, anh thấy Charles thế nào?” Trần Minh Húc rất nhanh liền nhắc tới nhân vật then chốt, “Tôi không nhớ nhầm tên anh ta chứ?”

“Nếu cậu nhớ nhầm tên Charles, phỏng chừng anh ta sẽ tức giận, ha hả.” Đường Phong nở nụ cười, song song lại híp mắt trừng Trần Minh Húc vẻ mặt cười gian, người này cư nhiên hỏi cậu về Charles.

Trời ạ, Trần Minh Húc là không biết gốc gác của Charles, nếu không sẽ không ở trên TV hỏi cậu vấn đề có liên quan đến Charles.

Thế nhưng từ chuyện trên du thuyền lần trước sau đó, phỏng chừng anh ta đã thành nhân vật tổ chức hình cảnh quốc tế quan tâm, chỉ cần không liên quan đến vấn đề mẫn cảm, kỳ thực đàm luận một chút về Charles cũng không sao.

“Charles là mẫu người như thế nào, tôi có rất nhiều bạn đã từng xem tiết mục 《tình nhân trong mộng 》, có thể có không ít cô gái đều say mê Charles, biểu hiện trên tiết mục của Charles cùng với lúc ngày thường cũng giống nhau sao?” Trần Minh Húc hỏi.

“Nghe có vẻ cậu có suy nghĩ của mình.”

MC nở nụ cười: “Tôi đích xác có.”

“Nói nghe một chút.” Đường Phong hỏi.

Sao lại có loại cảm giác bị đảo khách thành chủ, Trần Minh Húc suy nghĩ một chút, nói: “Tôi bởi vì quan hệ công tác mà tiếp xúc đến đủ loại người khác nhau, phú ông tựa như Charles kỳ thực trên thế giới này cũng không nhiều, bọn họ có nho nhã lễ độ, cũng không thiếu cuồng vọng tự đại, biểu hiện trên tiết mục của Charles vừa lãng mạn lại hài hước, nhưng tôi nghĩ trong cuộc sống anh ta hẳn là thuộc về loại hình đàn ông khống chế dục.”

“Tôi hẳn là phải khen thưởng cậu sao?”

Khán giả dưới hiện trường một trận tiếng cười.

“Tôi đoán đúng rồi?” Trần Minh Húc một bộ đắc ý.

Đường Phong nhìn thoáng qua khán giả, cười đến mờ ám: “Tôi chưa nói gì hết.”

Người phía dưới lại một trận cười vang, điều này chẳng khác nào nói rằng Trần Minh Húc nói Charles tùy hứng là thật.

“Ha ha, tôi cũng chưa nói gì hết, không nghĩ qua đã bị anh kéo vào bẫy rập, anh thật đúng là giảo hoạt.” Trần Minh Húc giả vờ tức giận trừng Đường Phong, tiếp tục hỏi, “Hai người bây giờ còn đang liên hệ sao?”

Đường Phong không trực tiếp trả lời vấn đề của MC, mà là nhìn về phía khán giả bên dưới: “Mọi người muốn biết sao?”

“Muốn!” Tiếng trả lời nối liền không dứt.

“Mọi người thật là xấu.” Người này cười nói một tiếng, trong khu khán giả nhất thời vang lên một mảnh tiếng kêu giọng nam giọng nữ trộn vào với nhau.

Còn hơn diễn viên đứng đắn khác, phong cách của Đường Phong rõ ràng thiên về hướng thích nói chuyện phiếm với khán giả bên dưới, bầu không khí trong trường quay vẫn luôn vây trong thoải mái vui vẻ, điều này làm cho tiết mục dài dòng lại mệt người thu có vẻ thú vị hơn, khán giả phía dưới cũng sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi.

“Tôi không nói cho mọi người.”

Người phía dưới kêu lên: “Có!”

“Có liên hệ! Nhất định có!”

Trần Minh Húc cũng vô giúp vui: “Nghe thấy không, bọn họ nói anh và Charles còn đang liên hệ, là thật sao?”

“Tôi đã không nhớ rõ chúng tôi liên hệ là lúc nào.” Đường Phong cũng không muốn cho người có tâm nghĩ rằng cậu một mực liên hệ Charles.

“Đó chính là có.” Trần Minh Húc gật đầu kết luận một câu.

MC thông minh này không dây dưa quá lâu về vấn đề Charles, rất nhanh cậu dời đi mục tiêu.

“Chúng tôi đều biết anh vừa mới nhận được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất và tân binh xuất sắc nhất tại liên hoan phim Venice, anh hiện tại tiền đồ vô lượng, nhưng nhỡ đâu sau đó gặp một nửa khác của anh, anh sẽ vì người ấy buông tha sự nghiệp diễn nghệ của anh không?”

“Tôi không rõ vì sao một người yêu tôi lại muốn yêu cầu tôi buông tha sự nghiệp tôi yêu nhất, hai người hẳn là giúp đỡ lẫn nhau và lý giải, mà không phải một bên hoàn toàn vì một bên khác mà buông tha tất cả.”

Người yêu đương nhiên quan trọng, nhưng cuộc sống không phải mỗi ngày nói một tiếng anh yêu em là có thể sống tốt, cậu đã qua cái tuổi ảo tưởng, có lẽ nói căn bản là chưa từng có ảo tưởng không chân thật, cuộc sống của cậu từ lúc vừa sinh ra đã đầy rẫy hiện thực.

Nửa tháng sau, tiết mục đúng hạn phát hình.

Ngồi trong phòng làm việc, sĩ quan cảnh sát nghiêm trang trẻ tuổi vẫn không nhúc nhích xem tiết mục trong máy vi tính.

Trên màn hình MC Trần Minh Húc đang cùng khách quý Đường Phong một hỏi một đáp, lúc này vừa vặn phát đến chỗ Trần Minh Húc đặt câu hỏi liên quan đến Đường Phong và Charles.

“Vậy anh nói cho chúng tôi biết đi, anh và Charles có phải là bạn bè rất tốt rất tốt hay không?” MC Trần Minh Húc không có ý tốt hỏi.

“Chúng tôi là bạn tốt.”

“Ôi, tôi biết rồi.”

“Ha ha, cậu biết cái gì?” Đường Phong bị Trần Minh Húc chọc cười.

“Biết hai người là bạn rất tốt rất tốt, tôi nghĩ tất cả mọi người đều hiểu.” Câu nói khiến cho người ta tưởng tượng không ngớt.

“Cái gì tất cả mọi người đều hiểu, này, Minh Húc, không nên cố ý khiến mọi người hiểu nhầm.”

Không xem hết tiết mục, Ivan trực tiếp đóng lại laptop, trên khuôn mặt không có biểu tình gì, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

“Anh cả, Đường Phong này khẳng định biết Charles ở đâu, nếu không chúng ta lặng lẽ tóm cậu ta tới đây hỏi một chút.” Một người trợ thủ bên cạnh thấy sắc mặt Ivan không tốt lắm, thử thử hỏi.

“Lặng lẽ tóm tới đây?” Ivan xem thường liếc nhìn trợ thủ, cười lạnh nói, “Cuộc họp vừa rồi cấp trên nói như thế nào, cậu quên rồi?”

“Cái này. . . Nhớ kỹ.” Trợ thủ hơi cúi đầu xuống.

Trên hội nghị tổng bộ vừa mới tổ chức, tổng bí thư đem Ivan và toàn bộ tổ nhân viên của anh phê bình một trận, lần trước Ivan tự ý quyết định không chỉ không đem lại sự ủng hộ của Albert thân phận phức tạp bối cảnh cường đại cho bọn họ, ngược lại là chọc giận một con sói hoang chỉ biết xé xác người ta.

Sau sự kiện trên du thuyền, thế lực hắc ám khu châu Âu liền lục tục bắt đầu thanh lý môn hộ, không ngừng có chuyện không thể khống chế nhiều lần xảy ra.

Ở bên trong làm mưa làm gió không phải người khác, chính là Charles từng bị tổ chức hình cảnh quốc tế Anh quốc đâm cho một đao.

“Charles gần đây qua lại với hoàng gia Anh rất gần, chúng ta ở Anh căn bản không động được anh ta.” Trợ thủ lập lại lời nói lúc trước của tổng bí thư.

Người đàn ông cực kỳ nguy hiểm kia để cho bọn họ truy đuổi bao nhiêu năm cũng không có cách nào bắt được, hiện tại trái lại càng ngày càng làm thuận buồm xuôi gió, nghiễm nhiên có xu thế trở thành một trong những người đứng đầu thế lực hắc ám Châu Âu.

Thế nhưng Ivan biết, dã tâm của Charles không chỉ có như vậy, nhất là dưới tình huống chọc giận Charles, trình độ điên cuồng của con gấu lớn kia sẽ không kém hơn Albert.

Lúc này nếu như không phải Charles đột nhiên có động tác, tổng bí thư cũng sẽ không tạm thời mở hội nghị đều gọi bọn họ tới.

“Charles hiện tại đi lại rất gần với đám người buôn súng ống đạn dược của Mỹ, bọn họ liên thủ giết chết thế lực hắc ám hợp tác hiện nay ở Anh, vậy nên thay thế được vị trí hợp tác với chính phủ Anh, người như vậy đã là người điên, anh ta cũng không sợ đắc tội người nào, chúng ta hiện tại lặng lẽ bắt đi Đường Phong, cậu nghĩ anh ta có thể đem người nhà của chúng ta cho nổ chết không?” Ivan lạnh lùng nói.

Trợ thủ bên cạnh lập tức im miệng, trên khuôn mặt rõ ràng hiện lên vẻ e ngại.

“Tổ trưởng, tổng bí thư bảo chúng ta đi đàm hòa với Charles, nhưng chúng ta ngay cả người cũng không tìm thấy.” Sao có thể đi đàm hòa chứ?

“Charles và Đường Phong đã xa nhau bao lâu chưa gặp mặt?” Ivan hỏi.

“Gần ba tháng.” Trợ thủ suy nghĩ một chút, vội vã nói, “Em biết rồi, con gấu thích động dục kia, ba tháng là cực hạn của anh ta, anh ta gần đây cũng đã câu kết xong với chính phủ Anh, có thời gian khẳng định sẽ đi tìm Đường Phong, cho nên chúng ta chỉ cần bám chặt Đường Phong, nhất định có thể tìm thấy anh ta.”

Ánh mắt tối sầm, Ivan nói: “Biết là tốt rồi, hiện tại Đường Phong ở nơi nào?”

“Ở thành phố S Trung Quốc, cậu ta bởi vì điện ảnh 《 ác ma đường mòn 》 bị phong sát, gần đây mới bắt đầu đi tham gia các hoạt động, ngày kia vừa vặn có một buổi tối từ thiện, cậu ta cũng đi.” Trợ thủ một mực phụ trách theo sát Đường Phong lập tức trả lời.

“Chiều nay sẽ lên đường.” Hít một hơi thật sâu, Ivan đứng lên, nói, “Đến lúc đó các cậu đừng hành động, tôi đi gặp cậu ta.”

“Nhưng chúng ta lần trước mới lừa cậu ta, lần này cậu ta sẽ tin chúng ta sao?” Trợ thủ có chút lo lắng, luôn luôn nghĩ người đàn ông kia tuy rằng nhìn qua là người tốt, nhưng thực tế cũng không phải người tâm ái tràn lan.

Bị lừa một lần lại lần thứ hai tin tưởng, nếu như lần thứ hai lại bị lừa, chỉ sợ sau đó liền thực sự không có biện pháp câu thông.

“Cậu ta sẽ.”