Edit: Huyết Vũ.

Đệ tứ thập ngũ chương: tăng cân ( hạ )

“Chủ tịch Lục, nhất định phải khuyên nhủ Đường Phong, sao có thể đi nhận bộ điện ảnh kia?” Tiểu Vũ vội vội vàng vàng đi tới phòng làm việc của Lục Thiên Thần, vừa vào cửa liền lo lắng thiếu chút nữa quỳ gối.

“Từ từ nói.” Chậm rãi phun ra ba chữ, người đàn ông ngồi phía sau bàn công tác tiếp tục cúi đầu xử lý công việc, không hề vì tiểu Vũ đột nhiên mà bị dọa.

Vỗ nhẹ nhẹ lồng ngực, tiểu Vũ hít sâu một hơi nói qua ý nghĩ của mình.

“Chủ tịch Lục, Đường Phong tự mình ra ngoài nhận một bộ điện ảnh. . .” Tiểu Vũ còn chưa nói xong, Lục Thiên Thần liền chen vào một câu: “Đây không là vấn đề, cậu ấy có thể tùy theo ý mình đi nhận điện ảnh.”

Thực sự là ông chủ rộng rãi hào phóng.

Tiểu Vũ khẽ thở dài một cái, từ lúc cô vào nghề tới nay lần đầu thấy có ông chủ cho nhân viên minh tinh cấp dưới quyền lực lớn như vậy, thế nhưng tâm tư Lục Thiên Thần đối với Đường Phong, cô ít nhiều cũng có thể nhận ra một chút, mặc dù tất cả mọi người chưa từng nói rõ.

Đánh bạo, tiểu Vũ đứng thẳng thắt lưng nghiêm túc nói: “Chủ tịch Lục, tôi nghĩ anh cho Đường Phong quá nhiều quyền lực, anh ấy vừa mới vào nghề chưa được bao lâu, đối với rất nhiều chuyện trong giới điện ảnh đều không rõ, tùy tiện để anh ấy loạn chọn điện ảnh sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với con đường sự nghiệp tương lai của anh ấy.”

Thấy Lục Thiên Thần không lên tiếng, tiểu Vũ tiếp tục nói: “Đường Phong lần này gạt chúng ta tự mình đi nhận điện ảnh, riêng điều này cũng đã vi phạm hợp đồng ký kết với công ty lúc trước, hơn nữa Đường Phong vừa mới thừa dịp 《ác ma đường mòn 》ở nước ngoài xây dựng danh tiếng, lúc này hẳn là thời gian tổ chức giữ gìn hình tượng sự nghiệp, điện ảnh lần này anh ấy chọn không chỉ phải tăng cân hoá trang thành xấu xí, mà còn là một vai phản diện, tôi nghĩ điều này có ảnh hưởng rất không tốt đối với hình tượng của Đường Phong.”

Toàn bộ nói xong, tiểu Vũ chờ Lục Thiên Thần phản ứng, người sau cho một phản ứng chính là không phản ứng.

“Chủ tịch Lục, anh nhưng thật ra nói nói.”

“Bị chiều đến hư không phải Đường Phong, mà là cô.” Đóng nắp bút, Lục Thiên Thần đem một phần văn kiện đặt sang một bên.

Tiểu Vũ mờ mịt: “Chủ tịch Lục?”

“Cô nghĩ Đường Phong thành danh có bao nhiêu quan hệ với cô? Tiểu Vũ, lấy kinh nghiệm và tư chất của cô không thể dẫn dắt đại minh tinh, tôi đã từng nghĩ sẽ đổi cô, một lần nữa sắp xếp cho Đường Phong một người đại diện thâm niên hơn, thế nhưng là Đường Phong bảo tôi để cô lại.”

Lục Thiên Thần ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục nói: “Bởi vì kinh nghiệm và năng lực hữu hạn của cô, cũng bởi vì cô vốn là lo lắng cho Đường Phong, tôi có thể hiểu tất cả những lời cô nói với tôi vừa rồi, nhưng tôi cần cô hiểu một chút, chức trách của cô chính là nghe theo sự sắp xếp của Đường Phong cùng với giúp đỡ cậu ấy, mấy chuyện của cậu ấy không cần cô quản.”

Những lời này trực tiếp lại tổn thương người, thế nhưng lại trúng giữa hồng tâm.

“Dựa theo lời cậu ấy đi làm, đi xuống chuẩn bị chuyện điện ảnh mới, hoặc là rời đi.” Lục Thiên Thần nhàn nhạt nói một câu, “Nhận rõ vị trí và thân phận của cô.”

. . .

Đây xem như là dung túng sao?

Khi Lục Thiên Thần cùng Đường Phong đi siêu thị mua một đống đồ ăn vặt tăng cân và bột protein các loại gì đó, anh nhịn không được hỏi chính mình.

“Nhìn qua thực sự là quá tuyệt, tôi sẽ đem bọn nó toàn bộ ăn sạch.” Ngồi ở trên xe sắp xếp đồ ăn vặt trong túi, Đường Phong từ bên trong cầm lấy một thanh chocolate mở ra, cầm vài thanh cắn xuống phát sinh tiếng vang “Cách cách” thanh thúy.

“Anh chú ý tôi ở trên xe anh ăn quà vặt không?” Ăn rồi mới mở miệng hỏi.

Lục Thiên Thần nhìn người đàn ông ở bên cạnh vùi đầu trong đống đồ ăn vặt đột nhiên giống như một đứa trẻ ăn loạn gì đó, chợt có một loại cảm giác nói không nên lời, giống như có người đang cầm một chiếc lông vũ liên tục quét lên trong lòng.

Rõ ràng đều là người không nhỏ, thấy đồ ăn vặt như là thấy thứ tốt gì đó vẻ mặt hưng phấn, nếu như không phải Lục Thiên Thần cực kỳ hiểu rõ Đường Phong không phải một người tùy tùy tiện tiện chọn điện ảnh, anh thực sự phải hoài nghi Đường Phong nhận điện ảnh kia chỉ là cái cớ để được ăn thỏa thích.

“Không ngại.”

Ăn ở chỗ nào cũng không ngại.

“Vậy anh chú ý tôi ăn béo lên không?” Đường Phong cong lên khóe môi.

Ánh mắt Lục Thiên Thần trên dưới nhìn người kia, mang theo vài phần vị đạo cố ý từ trên xuống dưới quét một lần, Đường Phong thản nhiên đối với ánh mắt xem kỹ của đối phương.

“Hiện nay không ngại.”

“Hiện nay?” Đây là ý thức gì, Đường Phong hỏi, “Vậy sao đó thì sao?”

Chuyện về sau chỉ có thể nói sau.

Sau khi nhận điện ảnh, mục tiêu hiện tại của cậu là trong vòng một tháng tăng 40 pound, đây không phải là chuyện dễ, ăn uống bình thường đã rất khó đạt được tiêu chuẩn này, song song ăn nhiều một ít đồ ăn vặt, Đường Phong cũng phối hợp với chuyên gia dinh dưỡng bắt đầu dùng bột tăng cân, trong khoảng thời gian ngắn có thể tăng cân rất nhanh.

Thế nhưng bởi vì chuyên gia dinh dưỡng vẫn phục vụ cho Lục Thiên Thần, cho nên một tháng này Đường Phong lại được đến ở biệt thự của Lục Thiên Thần.

Gian phòng vẫn như cũ như lần đầu tiên Đường Phong đi vào, đồ đạc cũng chưa thay đổi, chung quanh trên mặt đất quét tước rất sạch sẽ, tỉ mỉ tính toán, cư nhiên đã qua gần một năm.

“Hôm nay tuyết sắp rơi đúng không.” Dọn vào ở một tuần, Đường Phong ngồi bên lò sưởi trong tường trong phòng khách lui thành một đoàn, mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng ấm áp lại mềm mại, một đôi chân cũng bọc lại trong đôi tất, bao vây chặt chẽ kín đáo.

Không thích mùi điều hòa, từ trước đến nay cậu đều là có thể không dùng điều hòa sẽ không dùng điều hòa, may là trong nhà Lục Thiên Thần có lò sưởi trong tường, có thể cho cậu ngồi ở bên cạnh sưởi ấm.

“Sắp.” Lục Thiên Thần ngồi ở đối diện tùy ý lật quyển sách trong tay.

Trong không khí trôi nổi một loại bầu không khí tên là yên tĩnh, ấm áp lại nhẹ nhàng, trong thời gian lưu lại nhiều đốm lửa.

Mấy ngày trước vẫn còn là khí trời mát mẻ, ngày hôm nay đột nhiên nhiệt độ không khí lạnh xuống, tính toán thời gian lập tức sắp đến tháng mười một, cách ngày tuyết rơi cũng không tính quá lâu, ước chừng trước khi Đường Phong chính thức tiến nhập tổ kịch là có thể thấy trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

“Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Đường nhìn từ trên kịch bản dời đi, Đường Phong vừa nhấc đầu liền thấy con mắt Lục Thiên Thần nháy cũng không nháy nhìn cậu, người đàn ông cong môi nở nụ cười, ngón tay chọc chọc khuôn mặt bắt đầu trở nên mềm mại của mình, “Sao vậy, có phải là tôi rất tròn trĩnh không?”

Ăn bột tăng cân một tuần, Đường Phong béo lên mấy kg hiện tại nhìn qua có một chút khác với tiêu chuẩn lúc trước, như là khuôn mặt góc cạnh phân minh hiện tại có thêm một ít cảm giác da thịt, gương mặt nhìn qua có vẻ mềm mềm véo rất thích, thỉnh thoảng cúi đầu cũng sẽ có một chút cằm nhỏ.

“Béo lên rồi.” Lục Thiên Thần hơi mím môi, khóe miệng hàm chứa nụ cười.

“May là có hiệu quả, nếu không tôi liền thảm.” Tự mình giật lại cổ áo ngủ cúi đầu nhìn, Đường Phong cười nói, “Rất nhanh cơ bụng trên bụng của tôi sẽ biến thành thịt béo, đến lúc đó cũng không nên cảm thấy tôi buồn nôn.”

“Tôi xem xem.” Nói liền từ trên ghế nhảy xuống, hai ba bước đi tới trước mặt Đường Phong, nửa ngồi xổm xuống vươn tay cởi áo ngủ người kia.

“Này, anh có cần trực tiếp như thế không?” Hai tay tóm lấy Lục Thiên Thần, Đường Phong rụt chân co lại về phía sau, “Tôi sẽ xấu hổ đấy.”

“Xấu hổ?” Lục Thiên Thần duy trì tư thế nửa ngồi xổm ngẩng đầu nhìn người kia, trong mắt hàm chứa ý cười rõ ràng.

“Này này này, Lục Thiên Thần chủ tịch Lục, anh có thể đừng lộ ra loại biểu tình giống như tôi đang nói chuyện đùa như vậy được không, sao hả, tôi không thể xấu hổ sao?” Nhấc chân giẫm lên vai Lục Thiên Thần, “Đừng kéo quần áo của tôi.”

Tay Lục Thiên Thần tóm lấy chân người kia, thoáng cái liền cởi ra bít tất ấm áp dễ chịu của Đường Phong, lộ ra một bàn chân trần sạch sẽ trắng nõn.

“Anh không nên nắm chân tôi rồi nhìn như thế có được hay không, như vậy nhìn qua rất giống biến thái,” Rụt chân lại, Đường Phong cười vỗ vỗ vai Lục Thiên Thần, “Đứng lên, quỳ mãi làm gì, cứ như là muốn cầu hôn tôi vậy.”

“Cậu sẽ đồng ý sao?”

“Cái gì?”

Lục Thiên Thần mở hai tay ôm lấy thắt lưng người đàn ông ngồi trên ghế, cái đầu nằm xuống trên đùi Đường Phong: “Kết hôn với tôi.”

Đường Phong vươn tay dò xét cái trán Lục Thiên Thần: “Không phát sốt.”

“Tôi nghiêm túc.”

“Anh làm tôi giật cả mình.” Người kia nở nụ cười, thật to nhảy dựng.

Lục Thiên Thần đứng lên, thoáng cái bàn tay luồn vào trong quần áo Đường Phong, người đàn ông béo lên mấy kg cơ thể càng mềm hơn một ít, sờ lên có chút giống kẹo bông, ăn vào. . .

Hẳn là cũng rất ngọt.

Đã qua mấy tháng, từ lúc ở Việt Nam Đường Phong bị Charles thiết kế mang đi, anh đã không còn chạm qua Đường Phong, thậm chí cũng chưa từng yêu cầu gì cả, hai người bình thường ngay cả hôn môi cũng không có.

Điều này ít nhiều cũng khiến Lục Thiên Thần có chút uể oải, không phải bởi vì bọn họ chưa từng thân thiết, mà là Đường Phong có vẻ đối với việc này có thể có có thể không, không thể nghi ngờ là nói rõ lực hấp dẫn của anh đối với Đường Phong kỳ thực cũng không lớn, cũng có thể là Đường Phong người này bản thân cũng rất thanh đạm.

“Hôm nay trời rất lạnh, cùng nhau ngủ đi.” Cũng không chú ý thêm được gì, Lục Thiên Thần gập chân nói lời tình ái, kiềm chế xung động như phong ba của mình, cố gắng nhẹ nhàng hôn lên trên gương mặt người đàn ông kia.

Anh nhớ kỹ chuyện anh từng đồng ý với Đường Phong, đứng ở vị trí bình đẳng, mà không phải cho rằng vật sở hữu hoặc là cầm tù.

“Anh xác định?” Đường Phong uể oải tựa trên lưng ghế, cậu lôi kéo bàn tay Lục Thiên Thần đặt trên cái bụng mềm mại của mình, “Tôi béo lên rồi.”

“Ừ, mềm.” Nhéo nhéo, xúc cảm thật tốt.

“Không phải cái này. . .” Đường Phong nở nụ cười khổ, “Anh hiện tại nhìn tôi còn có thể cứng lên, chờ đến lúc tôi triệt để tăng 40 pound, anh còn có thể hứng thú với tôi sao?”

Lục Thiên Thần do dự một chút, không phải đang suy nghĩ vấn đề Đường Phong hỏi, mà là đang suy nghĩ hình dạng Đường Phong trở nên thịt hồ hồ, sao anh đột nhiên cảm thấy cũng rất đáng yêu?

Đường Phong không biết Lục Thiên Thần đang suy nghĩ cái gì, cậu cho rằng đối phương chỉ là đơn thuần đang do dự.

“Đêm nay muốn ngủ với tôi cũng được, chỉ cần sau khi tôi tăng cân thành công anh cũng có thể ngủ với tôi là được.” Cũng không tin Lục Thiên Thần còn có thể hứng thú với cậu.

“Không được.” Lục Thiên Thần lắc đầu, bổ sung nói, “Thêm một cái điều kiện, nếu như tôi vẫn có thể như cũ rất đầu nhập sau khi cậu béo lên, sau đó cậu không được tiếp tục hoài nghi cảm tình của tôi đối với cậu.”

Đường Phong cong môi: “Nghe có vẻ tôi không có chỗ nào bị hại, được.”

Đệ tứ thập lục chương: hình tượng mới.

Đường Phong không hiểu vì sao lúc đầu tiểu Vũ bọn họ đều rất phản đối cậu nhận bộ điện ảnh “Tự hủy hình tượng” này, thế nhưng cậu nhận bộ điện ảnh này cũng không mang theo mục đích đùa nghịch hoặc là cố ý gì khác, chỉ là thích điện ảnh này mà thôi.

Tăng cân rồi vẫn có thể giảm xuống, cậu có nghị lực cũng có quyết tâm, chỉ cần phối hợp huấn luyện, không đến hai tháng là có thể khôi phục.

Mà cái gọi là “Hình tượng”, thứ mà tiểu Vũ bọn họ muốn duy trì, vừa vặn tương phản chính là thứ Đường Phong muốn hủy diệt, cậu không hy vọng hình tượng của cậu khiến người ta cảm thấy yếu đuối cần phải bảo vệ, cậu cũng không phải tu sĩ xinh đẹp chọc người thương yêu.

Hình tượng của diễn viên là cái gì?

Lúc nào cũng giữ gìn phong độ và xinh đẹp?

Phong độ giả vờ vĩnh viễn sẽ không đẹp, sức hấp dẫn của một người diễn viên là ở chỗ cậu hiểu điện ảnh, ở chỗ diễn viên và vai điện ảnh dung hợp với nhau, sản sinh phản ứng hoá học toả ra một loại quyến rũ.

Điện ảnh mới:  《đồ ma giả 》 ( Vũ: tên phim: kẻ tàn sát ma quỷ??? +..+ )

Nghe qua có vẻ có chút cũ, nhưng trên thực tế là một bộ phim huyền nghi mạo hiểm, vai Đường Phong nhận có một cái tên đơn giản, là Bạch Y.

Đây là biệt hiệu những người khác đặt cho cậu, cậu luôn luôn mặc quần áo màu trắng, lại bởi vì thân thể mập mạp mà có vẻ càng thêm mượt mà, liếc mắt nhìn qua dung mạo không sâu sắc, tròn trịa như một quả bóng tuyết di động, ngũ quan cũng không quá rõ rệt.

Đây là trong kịch bản miêu tả Bạch Y, nhân vật hung ác độc địa đáng sợ nhất trong toàn bộ bộ phim này lần đầu tiên nhìn qua không có bất luận hình dạng tà ác gì đó, trái lại là lấy hình tượng một người yếu thế xuất hiện trước mặt khán giả.

Bạch Y con lai Trung Mỹ bị vứt bỏ ở ven đường, lớn lên trong cô nhi viện, bởi vì bị bệnh tinh thần mà thích ăn uống quá độ dẫn đến cậu có chút béo, Bạch Y từng tiếp nhận trị liệu bệnh tâm thần hiện tại sống ở tầng dưới chót của xã hội, được một bà lão nhận nuôi, mỗi ngày giúp đỡ bà làm một ít đồ thủ công kiếm một chút tiền lương ít ỏi.

“Không, thế này vẫn không được.” Chuyên viên hóa trang tóc vàng mắt xanh vừa nhìn thấy Đường Phong sau khi tăng 40 pound liền cười lắc đầu.

Sau một tháng chính thức nhận điện ảnh, Đường Phong lấy “Hình tượng hoàn toàn mới” lại một lần nữa đến Mỹ, đầu tiên đương nhiên là để nhân viên hoá trang trang điểm thử cho cậu, chỉ là chuyên viên hoá trang mỹ nữ dường như không hài lòng với “Hình tượng mới” của Đường Phong.

“Cậu nhìn qua vẫn rất đẹp, ôi ôi, tôi có thể ôm cậu không?” Mỹ nữ tóc vàng nhiệt tình tự ý đi tới cho Đường Phong một cái ôm thật lớn, đồng thời khen không dứt miệng nói, “Cậu nhìn qua thật đáng yêu, giống như gấu trúc Trung Quốc các cậu.”

“Tôi cũng không muốn có vành mắt đen.” Đường Phong cười ôm lại mỹ nữ, “Rất vui được gặp cô.”

Hai người sau khi chào hỏi liền coi như quen biết, mỹ nữ hoá trang cùng với các trợ lý khác ấn Đường Phong xuống ghế, bắt đầu hoá trang cho Đường Phong.

“Ánh mắt của cậu rất đẹp, tôi nghĩ chúng nó ở trên màn hình điện ảnh nhất định cực kỳ hấp dẫn người, cho nên chúng tôi sẽ tôn lên ánh mắt của cậu.” Chuyên viên hóa trang cầm một ít phấn màu sậm, Đường Phong cũng không biết những thứ đồ trang điểm các màu khác nhau này là cái gì, điều này đối với cậu mà nói là quá chuyên nghiệp.

Vài người giúp Đường Phong thoa màu da sậm xuống trước, mái tóc toàn bộ xoa loạn, sửa sửa chữa chữa nhìn qua giống một đống cỏ dại, Đường Phong nghĩ cậu đi ra ngoài nên đội mũ.

Từ trong gương có thể thấy tiểu Vũ ở một bên đặc biệt lo lắng nhìn cậu, nhất là lúc cắt tóc càng lộ ra dáng dấp yêu thương.

Đường Phong vừa cười vừa nói: “May là không phải cạo trọc.”

“Cứ thoải mái thân ái, chúng tôi chỉ dùng tóc che đi khuôn mặt đáng yêu của cậu thôi.” Mấy người chuyên viên hóa trang cười trò chuyện với cậu.

Mặc dù tăng lên 20kg, nhưng trên thực tế nhìn qua cũng khá tốt, cũng chỉ là hơi béo lên chút, khuôn mặt thịt hồ hồ đột nhiên thiếu đi khí thế sắc bén của Đường Phong nhưng lại thêm vài phần đáng yêu như gấu trúc, ngũ quan vẫn như cũ xuất sắc như vậy, cho nên lúc này các chuyên viên hoá trang muốn giúp Đường Phong đem ngũ quan nhược hóa xuống.

Bởi vì là lần đầu tiên hoá trang, toàn bộ quá trình hoá trang mất hơn hai tiếng, thành quả thực tế rất khiến người ta thoả mãn.

Dưới bàn tay giống như ma pháp sư của các chuyên viên hoá trang, Đường Phong rất nhanh trở nên khác hẳn với lúc ban đầu, ngũ quan nguyên bản lập thể dường như bị bao phủ trong màu da vàng như nghệ, mái tóc lộn xộn hầu như che khuất con mắt, liếc mắt nhìn qua hoàn toàn chính là người qua đường không bị chú ý, như thế sao còn có thể đánh đồng với Đường Phong mê đảo không ít fan mê điện ảnh ?

Lúc Lục Thiên Thần thấy cũng hơi ngẩn người, Đường Phong hóa trang xong trực tiếp đi ra ngoài.

“Không nhận ra tôi nữa?” Người này hình như rất vui vẻ, thấy Lục Thiên Thần lộ ra dáng dấp sững sờ càng cười ra âm thanh.

“Hoá trang rất tốt, cái dạng này xuất hiện trong điện ảnh phỏng chừng sẽ dọa sợ không ít người, cậu không sợ đều đem fan hâm mộ của cậu dọa chạy hết sao?”

Lục Thiên Thần phản ứng tới cũng cười rộ lên theo, không biết là đang cười phản ứng vừa rồi của mình, hay là chỉ vì tiếng cười sang sảng kia của Đường Phong.

Đường Phong cười đi tới: “Fan mà chỉ vì bề ngoài của tôi mà thích tôi, sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì người có ngoại hình ưu tú hơn tôi mà rời bỏ tôi, cho nên. . ., có phải là anh bị dọa rồi không?”

“Có một chút.” Người nào đó thẳng thắn thành khẩn trả lời.

“Kỳ thực còn có chuyện càng dọa người ở phía sau.” Híp híp mắt, Đường Phong không có ý tốt khoác vai Lục Thiên Thần, “Bởi vì tôi hiện tại phải lấy hình dạng này ở cùng với anh thẳng đến buổi tối, xin hỏi chủ tịch Lục có cảm giác gì?”

“Vui vẻ, vinh hạnh, phi thường tốt.” Tuyệt không nghĩ dáng dấp Đường Phong như vậy có cái gì khó coi, Lục Thiên Thần mỉm cười ôm lấy thắt lưng người kia, ừ, thắt lưng đích xác lớn hơn trước đây.

“Không nên miễn cưỡng mình.” Đường Phong lắc đầu, “Tôi giữ lại hình tượng này là vì để mình nhanh chóng nhập vai, anh không cần phải ở với tôi, anh xem, bên cạnh có rất nhiều người đều đang nhìn chúng ta.”

“Bọn họ là đang đố kị tôi đứng bên cạnh cậu.”

Lời này nói, khiến Đường Phong nhịn không được cười gập cả thắt lưng.

“Lục Thiên Thần, anh bảo tôi nói cái gì cho phải, được rồi, tôi đói bụng, không bằng chúng ta đi ăn cái gì trước.” Đường Phong đưa ra ý kiến.

“Không thành vấn đề.” Ôm thắt lưng không dễ đi đường, Lục Thiên Thần liền đổi thành cầm chặt tay đối phương.

Tổ hợp như vậy đi ở trên đường, mặc kệ là quốc nội hay nước ngoài đều khiến người khác chú ý như nhau, nhất là một người anh tuấn phóng khoáng nhìn qua như cao suất phú, đi cùng một người bù xù bẩn thỉu như một cái bánh bao mặt vàng. Hơn nữa người đàn ông anh tuấn ưu tú kia còn luôn luôn lôi kéo bàn tay bánh bao mặt vàng, một bộ dáng dấp thương yêu che chở, lúc này tỉ lệ nhìn vào đã vượt lên trăm phần trăm.

“Bọn họ đều đang nhìn chúng ta, không cảm thấy xấu hổ sao?” Đường Phong cười hỏi Lục Thiên Thần, bình thường Lục Thiên Thần cũng không có biểu hiện săn sóc như thế, ngày hôm nay là làm sao vậy, cố ý sao?

“Cậu xấu hổ?” Ngồi trong nhà hàng tùy ý uống một ngụm cà phê, Lục Thiên Thần không hề báo trước liền đứng dậy cúi người hôn lên gương mặt Đường Phong một chút, “Môi của tôi không biến thành màu vàng chứ?”

Chuyên viên hoá trang kia rốt cuộc là thoa lên mặt Đường Phong bao nhiêu phấn mới khiến khuôn mặt trắng tròn ngày hôm qua biến thành vàng như nến hiện tại.

“Vàng muốn chết, mau lau miệng đi.”

“Cậu giúp tôi.” Lục Thiên Thần càng ngày càng không mặt không da, hoàn toàn đi theo xu hướng của Charles.

Đường Phong chịu đựng xung động cười to hung hăng trừng người đàn ông đối diện, song song lại bắt đầu tràn ngập không giải thích được.

Cậu vốn tưởng rằng sau khi cậu béo lên Lục Thiên Thần ít ít nhiều nhiều sẽ cách xa cậu một chút, thậm chí là không muốn nhìn cậu, đáng tiếc không như mong muốn, Lục Thiên Thần không chỉ không tránh xa cậu hoặc là biểu hiện ra tình cảm chán ghét, trái lại càng ngày càng thích sờ khuôn mặt cậu, sờ cái bụng mềm mềm của cậu.

Sờ tới sờ lui khắp nơi, cứ như là chưa từng nhìn thấy thịt mềm vậy.

Hai người đàn ông này thẳng thắn vô tư đi đến, một người sẽ không bởi vì mình trở nên xấu xí mà cảm thấy tự ti, một người cũng sẽ không bởi vì người đàn ông bên cạnh trở nên xấu xí mà cảm thấy mất mặt.

Chỉ là mỗi lần đi cùng với nhau đều đem người qua đường dọa đến kinh ngạc mỗi người trợn mắt há mồm, có lẽ là không hiểu vì sao một người đàn ông ưu tú lại đi cùng với một kẻ bề ngoài xấu xí như vậy.

Thấy không, bọn họ mới ăn được một nửa, đang trò chuyện về điện ảnh, một cô em vào mùa đông cũng mặc váy ngắn đi bốt qua đầu gối bước tới, hoàn toàn không nhìn Đường Phong tồn tại, mỉm cười đánh bắt chuyện với cao suất phú Lục Thiên Thần.

“Em thích đàn ông Trung Quốc! Anh nhìn qua thật đáng yêu, không dự định mời em ăn sao?” Mỹ nữ chủ động xum xoe, “Thực ra em vừa nhận được tiền lương, em mời ăn thế nào?”

“Tôi không thích phụ nữ ngoại quốc.” Lục Thiên Thần trực tiếp từ chối, không để lại đường lui, hoàn toàn mặc kệ đối phương có phải phụ nữ hay không, “Xin đi đi, không nên quấy nhiễu tôi và người yêu của tôi dùng cơm.”

“Người yêu của anh?” Thanh âm này bỗng nhiên tăng cao, mỹ nữ hoàn toàn không thể tin chỉ vào Đường Phong, “Anh ta?”

Thoáng cái ánh mắt rất nhiều người trong nhà hàng đều bay qua, người xem náo nhiệt mặc kệ ở nơi nào cũng có.

“Giúp tôi lau miệng.” Lục Thiên Thần dùng tiếng Trung nói với Đường Phong, nói rồi đứng lên, cúi người ôm lấy đầu Đường Phong, rõ như ban ngày cùng đối phương tới một nụ hôn dài cách thức tiêu chuẩn thâm tình.

Khóe miệng hơi vung lên, Đường Phong mỉm cười tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt đến từ Lục Thiên Thần.

Chờ đến lúc bọn họ tách ra, cố gái ngoại quốc kia đã xấu hổ và giận dữ rời đi.

“Anh thật đúng là tuyệt không thương hương tiếc ngọc.” Đường Phong cầm lấy khăn tay xoa xoa miệng, một miệng nước bọt.

“Thương hương tiếc ngọc? Tôi chỉ biết thương Đường tiếc Phong.” Một chút cũng không xấu hổ, Lục Thiên Thần muốn nói liền nói ra, giá trị cảm quan của anh rất đơn giản, quý trọng người mình thích, tuyệt không bởi vì các loại chuyện mặt mũi buồn cười kia mà khiến người mình yêu chịu nửa điểm tủi nhục.