Edit: Huyết Vũ.

Đệ tứ thập thất chương: Gấu lớn tập kích.

Gian phòng khách sạn, Lục Thiên Thần và Đường Phong mỗi người một gian.

Từ lúc tăng cân tới nay Lục Thiên Thần không những không có biểu hiện lạnh lùng, trái lại càng ngày càng thích kề cận cậu, Đường Phong không có lý gì để từ chối, nếu Lục Thiên Thần không ngại bánh bao mặt trắng cậu này, cậu liền càng không ngại cơ bụng rắn chắc của Lục Thiên Thần.

Từ khi nào mình trở nên càng ngày càng hưởng thụ bề ngoài như vậy?

Buổi tối Lục Thiên Thần có việc đi ra ngoài, Đường Phong một người về phòng mình, Đường Phong đứng ở trước gương phòng tắm nhìn mình bên trong, nói thật, cậu nhìn mình vẻ ngoài xấu xí như vậy tự cậu cũng cảm thấy có chút chán ghét, mệt cho Lục Thiên Thần tâm lý cường đại, cư nhiên còn dám ở trước mặt công chúng đến một nụ hôn dài cách thức tiêu chuẩn với cậu.

Nếu như người biến béo biến dạng là Lục Thiên Thần thì sao?

Quên đi, cậu vẫn thích Lục Thiên Thần sạch sẽ lại anh tuấn, Lục Thiên Thần nếu như thực sự biến béo biến xấu xí, cậu mới không muốn đi hôn cái tên kia. Thế nhưng lấy tính cách lý trí lý tính lại khắc chế kia của Lục Thiên Thần, phỏng chừng cũng sẽ không mặc kệ chính mình biến béo biến xấu xí.

Vậy còn mình?

Hình như có chút tùy hứng, nhưng là cho cậu thỉnh thoảng tùy hứng một chút đi.

Cậu nghĩ nếu như tiếp tục để Lục Thiên Thần cưng chiều như thế, cậu sẽ trở nên càng ngày càng bốc đồng.

“Cậu là ai?” Giọng điệu tràn ngập lạnh lùng và nghiêm khắc, tuy rằng vẫn là nam trung âm hoa lệ kia, nhưng thanh âm này vẫn khiến Đường Phong sửng sốt một giây sau đó mới phản ứng tới.

“Charles?” Theo phương hướng thanh âm nhìn lại, gian phòng vốn chỉ có mình cậu đột nhiên có thêm con gấu biến mất hơn bốn tháng, Charles vẫn là Charles kia, như trước áo mũ chỉnh tề, vẫn như cũ cao to anh tuấn, vẫn như cũ thích không gõ cửa liền lặng lẽ chạy vào trong phòng người ta.

Sau khi nhìn thấy Charles, Đường Phong đầu tiên nghĩ đến không phải vì sao Charles lại ở chỗ này, hơn nữa hết lần này tới lần khác lại là thời gian Lục Thiên Thần ra ngoài.

Mà là lấy dáng dấp hiện tại của cậu, có thể dọa sợ gấu Char kia hay không?

Đường Phong đột nhiên nổi lên tâm tính đùa nghịch, hướng về phía Charles trợn mắt há mồm nhìn cậu dường như đang muốn phán đoán cái gì.

“Charles, anh không nhớ tôi sao?” Thanh âm dịu dàng giống như nước chảy trong suốt, ở trong mùa đông lạnh lẽo nơi đây khiến người ta nghĩ tới mùa xuân ấm áp sắp đến không lâu sau sau đó.

Thanh âm này đã từng khiến Charles mê muội, dù ngốc hơn nữa cũng đoán được người đàn ông da vàng như nến lại có chút béo trước mắt này là ai.

“Đường Đường Đường Đường Đường Phong? !” Nói lắp rồi, Charles đứng ở cửa phòng tắm há nửa cái miệng, dáng dấp kinh ngạc không ngớt này thiếu chút nữa khiến Đường Phong ôm bụng cười to, bộ dáng này của gấu Char thực sự là quá khôi hài, rõ ràng vừa rồi vẫn là một bộ ác quỷ muốn giết người, hiện tại ngơ ngác nhìn cậu, trước sau tương phản quá lớn.

“Đương nhiên là tôi.” Đường Phong quyết định trêu chọc con gấu lớn này, dùng hình dạng ma quỷ hiện tại đi đến chỗ Charles, nhiệt tình còn hơn dĩ vãng, chủ động đem hai tay mềm mềm khoát lên lồng ngực rắn chắc của Charles, “Thế nào, thấy hình dạng hiện tại của tôi rất kinh ngạc?”

“Có thể không kinh ngạc sao? Thiếu chút nữa hù chết tôi!” Charles kinh hồn chưa hết nhìn Đường Phong, dường như còn đang quan sát cái gì.

“Đã lâu không thấy anh, nhớ tôi không, tôi thế nhưng đang nhớ anh đấy.” Vỗ nhẹ nhẹ lồng ngực Charles, Đường Phong còn đang chờ phản ứng kế tiếp của Charles.

Charles dường như không nghe thấy Đường Phong nói cái gì, nghi hoặc “A ” một tiếng.

Được rồi, quả nhiên là bị mình dọa tới, khẳng định là không có biện pháp tiếp thu hình dạng hiện tại của mình. Đường Phong nở nụ cười, đang lúc muốn nói gì đó, Charles đột nhiên biến sắc mặt, từ con gấu ngơ ngác trong nháy mắt biến thành con gấu bạo lực cực kì hung ác khiến cho người ta sợ hãi.

Lẽ nào muốn phát hỏa? Đường Phong không rõ.

“Thật con mẹ nó chết tiệt!” Vừa mở miệng liền bạo thô tục, hai tay Charles nắm chặt vai Đường Phong, như là nhìn cái gì nhìn chằm chằm Đường Phong từ trên xuống dưới, “Đường Phong bảo bối của tôi, sao cậu lại biến thành như vậy, tôi nhìn mà đau lòng, tôi đúng ra không nên tin tưởng tên ngốc Lục Thiên Thần kia, cư nhiên chăm sóc cậu thành ra như vậy!”

“Khuôn mặt sao lại vàng như thế, có phải sinh bệnh hay không?” Bàn tay sờ tới sờ lui trên khuôn mặt Đường Phong, kết quả vừa nhìn, “Còn phai màu nữa!”

“Cái này. . ., tôi còn chưa tẩy trang, anh chờ tôi một chút.” Quên đi, trêu tiếp nữa cậu sợ Charles sẽ điên mất, Đường Phong đẩy Charles dời đi trước, còn mình rất nhanh tẩy trang trên khuôn mặt, tóc cũng chải lại, mặc dù có chút lộn xộn, nhưng kỳ thực chải rồi cũng không phải rất khó coi.

Tẩy sạch trang điểm, làn da lại trắng trắng, nhưng người vẫn là có chút mập mạp.

Lúc Đường Phong đi ra Charles hẳn là đã tiêu hóa xong chuyện vừa rồi, hiện tại đang ngồi trên sô pha lật xem kịch bản Đường Phong đặt ở trên bàn.

“Cậu thật đúng là nhận một bộ điện ảnh lớn mật, tăng cân còn có hoá trang vừa rồi cũng là vì điện ảnh này?” Charles lắc lắc kịch bản trong tay, hừ nói, “Tôi vừa tùy tiện nhìn một đoạn, thế nào cũng cảm thấy cảnh sát bên trong diễn đối thủ với cậu kỳ thực là yêu thầm cậu?”

“Anh nghĩ nhiều rồi, cảnh sát ở bên trong là một mực đuổi bắt ma đầu sát nhân biến thái tôi đây.” Đường Phong đi tới ngồi đối diện Charles, cậu vừa ngồi xuống, Charles lại bắt đầu nhìn chăm chăm vào cậu.

Đường Phong cười chớp chớp mắt với đối phương: “Tôi đẹp không?”

“Có chút không giống với trước đây, thật là kỳ quái.” Charles một tay chà xát cằm, một bộ quan sát Đường Phong, “Cậu béo lên không ít thân ái, ngay cả tiểu thịt cằm cũng có.”

“Tôi hiện tại một thân thịt mềm.” Cũng không tin buổi tối hôm nay anh có thể quay tôi làm đến cái gì.

Đường Phong quen thuộc bản tính Charles rất hiểu con gấu này, con gấu này bình thường nửa đêm đột nhiên đánh lén khẳng định sẽ lôi kéo cậu làm chút vận động không quá khỏe mạnh, hơn nữa bọn họ còn không gặp nhau hơn bốn tháng, con gấu này phỏng chừng đã sớm động dục.

Đương nhiên, tiền đề là Charles còn có hứng thú với cậu.

“Tôi có thể kiểm tra không?”

“Đương nhiên có thể.”

Charles chiếm được cho phép đi tới, đầu tiên là thử thử vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt mềm của Đường Phong, sau đó mới nhéo một cái.

“Này, anh nhéo đau tôi!” Đường Phong mau chóng tránh ra phía sau, đâu có ai véo mặt người khác như thế.

Charles hai tay đồng thời hoạt động, sau đó lại sờ sờ trên người và chân Đường Phong, cuối cùng hít sâu một hơi cho ra một cái kết luận: “Thịt trên người là thật, không phải hoá trang.”

“Đương nhiên không phải hoá trang.” Đường Phong thật muốn cho Charles một cái trợn trắng mắt.

“Không được, chỉ sờ thôi còn chưa được, tôi muốn nhìn một chút cơ bụng của cậu còn có ở nhà hay không.”

“Tùy tiện.” Cậu chẳng sao cả, Charles muốn xem thì xem đi, hai người bọn họ đều đã xem qua hình dạng đối phương không mặc quần áo rất nhiều lần.

Thừa dịp Charles đang cởi cúc áo của cậu, Đường Phong hỏi: “Anh lần này đến đây có bị người biết không? Ivan trước đó có tới tìm tôi, nói muốn giải hòa với anh, tôi nói hộ anh ta.”

“Không cần lo cho bọn họ, chết tiệt, bọn họ dĩ nhiên lại tới làm phiền cậu.” Động tác cấp tốc cởi áo khoác của Đường Phong, Charles lại bắt đầu giúp người kia cởi áo lông cừu phía dưới, hiện tại là mùa đông, quần áo đương nhiên mặc nhiều một ít.

Kỳ thực Đường Phong cũng không có béo quá mức khoa trương, chỉ là quần áo mặc nhiều một chút nhìn qua tròn tròn, trên thực tế sau khi cởi áo cũng chỉ là nhiều thịt một ít.

“Cơ bụng đã không có.” Charles như là sờ sờ đồ cổ di vật văn hoá, cẩn thận nhẹ nhàng chạm vào thịt mềm trắng trắng, “Sờ lên giống như trẻ con.”

“Anh từng sờ trẻ con?” Đường Phong rất hoài nghi.

“Không có, nhưng tôi nghĩ hẳn là loại cảm giác này, ôi, trời ạ, tôi hiện tại có chút kích động.” Charles đột nhiên mở hai tay vững vàng ôm lấy Đường Phong, thuận thế ngã nhào xuống sô pha.

“Charles!”Người này đang làm cái gì?

Đường Phong ngạc nhiên nói: “Anh hiện tại còn có thể ôm tôi như bây giờ? Anh xác định một lúc nữa sẽ không hối hận, sẽ không giữa chừng đổi ý hoặc là cảm thấy buồn nôn?”

“Không nên dùng hai chữ ‘Buồn nôn’ này, bảo bối thân ái của tôi, tôi đích xác chưa từng ôm người đàn ông nào mềm mềm như cậu bây giờ, điều này cũng khiến tôi rất kinh ngạc, đúng! Không sai! Tôi thấy cậu hiện tại thịt hồ hồ liền kích động muốn chết, trời ạ, tôi đang nói cái gì? Mặc kệ, tôi nhớ cậu muốn chết, nhớ cậu nhớ đến mức muốn đại chiến với cậu ba ngày ba đêm mới được!”

“Đừng có động dục!”

Chết tiệt, từ lúc nào Charles cởi quần của cậu.

“Tôi chỉ động dục với cậu, bảo bối, cậu có thể tưởng tượng ra không? Tôi đã hơn bốn tháng không làm chuyện kia, trừ cậu ra tôi đều không có hứng thú với những người khác, càng không xong chính là dù cậu hiện tại béo lên thú tính của tôi đối với cậu cũng không giảm, cho nên cậu liền ngoan ngoãn tiếp nhận tôi cẩn thận phục vụ đi.”

Quen thuộc chỗ mẫn cảm của Đường Phong, Charles cấp tốc đánh chiếm người kia, lúc nhìn thấy phản ứng vô cùng mẫn cảm của Đường Phong, anh chỉ biết Lục Thiên Thần khẳng định đã một hồi không chạm vào người đàn ông này.

Như vậy vừa lúc, tốt nhất là Lục Thiên Thần và Albert thấy Đường Phong mập mạp đều không thích, cuối cùng để anh tới tiếp thu Đường Phong.

Tuy rằng nhìn vào lần đầu có chút bị dọa tới, thế nhưng sau lại càng xem càng đáng yêu, trời ạ, thật khó tưởng tượng nữ vương bình thường cũng sẽ trở nên đáng yêu như vậy, cảm giác trên tay cũng không tệ.

Hơn nữa, cho dù hiện tại béo, sau đó giảm xuống không phải vẫn được sao?

Ôi, Đường Phong bảo bối của anh thực sự là đáng yêu, mặc kệ béo gầy vẫn đều gợi cảm như vậy.

 

Đệ tứ thập bát chương: đồ ma giả

“Thân ái, cậu không chỉ trở nên đầy đặn, thậm chí còn trở nên bạo lực, thật không nên quay bộ điện ảnh như vậy, cậu xem xem, hiện tại điện ảnh còn chưa quay đã bạo lực như thế, nhỡ đâu quay xong điện ảnh cậu nhập vai quá sâu ra không được, đến lúc đó chẳng phải là đổi thành tội phạm biến thái sát nhân sao?”

“Ngậm miệng lại.” Đường Phong quay đầu lại từ trong thùng đá lạnh cầm lấy một viên đá nhét vào trong miệng Charles, người đàn ông ngồi ở trên bàn dùng đá lạnh che lại khóe mắt trước đó bị cậu đánh thành bầm tím.

“Lạnh quá.” Crốp crốp nhai nát viên đá, gấu Char một tay ôm lấy thắt lưng người kia, ác liệt nhéo nhéo thịt.

Trên khuôn mặt Đường Phong cấp tốc bịt kín một tầng đỏ hồng nhàn nhạt, có chút xấu hổ cũng có chút phẫn nộ.

“Anh nhéo cái gì?” Đẩy người ra, Đường Phong quay người thả lại viên đá.

Charles cuối cùng vẫn là không thể đẩy ngã Đường Phong, người sau lấy một cái nắm tay đem con gấu lớn đánh bay.

“Xúc cảm tốt, có chút giống nữ. . .” Câu nói kế tiếp Charles lập tức nghẹn trở lại, anh hình như nói gì đó không nên nói.

Đường Phong có thể làm cũng chỉ là trừng mắt đối phương.

“Thân ái, lâu như vậy không gặp, nhớ tôi không?” Mở hai tay cho Đường Phong một cái ôm rắn chắc, Charles hít sâu một hơi, có chút cảm thán nói, “Tôi thế nhưng rất nhớ rất nhớ cậu, vừa nghĩ đến mấy tháng trước cậu dùng chính mình làm uy hiếp để Albert thả tôi đi, tôi liền cả ngày lẫn đêm ngủ không được, ăn không vô.”

“Tôi xúc phạm tới tôn nghiêm nam tính của anh?” Đường Phong vỗ vỗ lưng Charles, người này hình như gầy hơn một chút so với lúc trước.

Tuy rằng vẫn là dáng dấp thờ ơ vô tâm vô can không đứng đắn, nhưng Đường Phong vẫn có thể cảm nhận ra Charles mấy tháng này cũng không thoải mái.

Ngẫm lại cũng đúng, Ivan nói qua Charles hiện tại hợp tác với bọn buôn lậu súng ống đạn dược, lại hợp tác với nữ hoàng Anh, bên này lại muốn đối kháng với tổ chức hình cảnh quốc tế phiền phức, nhiều chuyện như vậy hỗn loạn với nhau khó tránh khỏi sẽ nhức đầu.

Bằng không Charles cũng sẽ không thẳng đến mùa đông này mới xuất hiện trước mặt cậu.

“Hơn một tháng trước tôi đã muốn tới tìm cậu, thế nhưng tôi lại nghĩ, tên Ivan kia khẳng định sẽ cho rằng tôi sẽ tới đây, không muốn chọc phiền phức cho cậu, tôi thế nhưng nhịn đủ hơn một tháng mới tới.” Giống như lấy lòng, Charles nhẹ nhàng cọ cọ vai người kia, Đường Phong hình như thấy phía sau Charles có một cái đuôi cực lớn đang vẫy đến vẫy đi.

Về phần đây là đuôi sói hay đuôi chó, vậy thì không biết.

Anh đúng là đại phiền toái của tôi. Đường Phong âm thầm nói một câu ở trong lòng.

“Tôi xem kịch bản của cậu, vai cậu đóng sẽ ở trong điện ảnh dần dần từ hình dạng hiện tại của cậu lại khôi phục đến hình thể bình thường, tôi nói thân ái, tôi biết cậu rất nhiệt tình yêu thương điện ảnh, cũng sẵn lòng vì điện ảnh làm ra một ít hi sinh, thế nhưng sự lựa chọn lúc này của cậu vẫn khiến tôi rất kinh ngạc.”

Charles khó có được lộ ra dáng dấp dịu dàng, không phải hư tình giả ý cũng không phải tận lực nói đùa, trong đôi mắt màu nâu thâm thúy thổ lộ tràn đầy chân tình.

Charles bốn tháng trước, Charles hiện tại, khác nhau vẫn phải có.

“Tăng cân trong vòng một tháng, lại muốn trong quá trình quay phim phải theo tiến độ quay chụp mà giảm cân, ngẫm lại cậu ở bên trong chịu khổ khiến tôi cảm thấy yêu thương.” Charles đứng dậy ngồi ở bên người Đường Phong, kéo một tay người kia nói, “Ôi, xem cái tay nhỏ bé thịt hồ hồ này.”

Bầu không khí vừa mới xây dựng đã bị một câu nói của Charles phá hư sạch sẽ, Đường Phong “Chát” một cái dùng bàn tay thịt hồ hồ của cậu đánh Charles.

“Có phải là anh có cổ quái hay không?” Luôn luôn không sờ thì chính là chọc cậu.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, cậu xem, dĩ vãng nếu là đàn ông có thể hình như cậu lúc này, tôi căn bản sẽ không liếc mắt lần thứ hai, nhưng hiện tại tôi dĩ nhiên cảm thấy thuận mắt như vậy, không chỉ không cảm thấy xấu xí, trái lại thấy cậu thực sự là cực kỳ đáng yêu.” Mở hai tay lại ôm lấy Đường Phong, Charles vừa cười vừa nói, “Tôi yêu cậu thật rồi.”

Dẫn theo một ít vị đạo cảm thán.

Đường Phong khinh bỉ anh: “Anh hiện tại mới phát hiện, có đủ hậu tri hậu giác đấy.”

“Bảo bối, tâm can bảo bối của tôi, tôi thật muốn cứ như thế này ôm cậu cả đời không buông tay.” Cái tên ngứa thịt không có điểm mấu chốt lại bắt đầu cọ cọ trên người Đường Phong, rõ ràng là một tên cao to, ở bên ngoài chính là trùm sò khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, lúc riêng tư lại là bộ dạng con gấu này.

“Chờ tôi già rồi anh sẽ không nghĩ như thế.”

“Sao có thể, cậu xem, cậu hiện tại đều béo thành một con gấu trúc tôi còn yêu cậu yêu muốn chết. Chờ cậu già đi tôi cũng đã già, tôi chỉ sợ cậu đến lúc đó ghét bỏ tôi thể lực không tốt, không thể thỏa mãn cậu. . . Ưm ưm ưm. . .” Câu nói kế tiếp của Charles bị Đường Phong lấy tay ngăn chặn.

Cậu một chút cũng không muốn nghe.

“Ngày mai tôi sẽ vào tổ kịch, hiện tại cũng là bộ dạng này, anh có thể qua đêm trong phòng tôi, thế nhưng không được làm bậy.” Đường Phong nhìn Charles, “Gật đầu hoặc lắc đầu.”

Charles gật đầu, bên ngoài nhìn vào việc Đường Phong tự mình tăng cân chính cậu cũng không có ý nghĩ đặc biệt gì, nhưng trên thực tế người đàn ông yêu cầu nghiêm ngặt đối với bản thân này chỉ là vì điện ảnh mới tăng cân, cũng không có nghĩa cậu sẽ thích dáng dấp hiện tại của mình.

Charles âm thầm nở nụ cười, Đường Phong chú ý đến hình dạng hiện tại, cũng coi như là có một chút lưu ý với anh.

Cuối cùng. . .

Anh chỉ có thể dùng hai chữ “Cuối cùng” này để hình dung tình huống hiện nay, cho dù bọn họ đã ở chung gần một năm, thậm chí còn có rất nhiều lần tiếp xúc thân mật, nhưng Charles không phải đứa ngốc, anh nhìn ra được Đường Phong ngay từ đầu đối với anh căn bản không có cảm tình gì, nếu có cũng chỉ là cơ trí phòng bị với anh và bất đắc dĩ có lệ.

Tựa như ngay từ đầu Đường Phong không có cảm giác gì với anh, anh cũng không có cảm giác gì đối với cử động của Đường Phong, thậm chí còn cho rằng như vậy rất tốt, bởi vì người thông minh luôn rất dễ đối phó sẽ không sản sinh phiền phức.

Nhưng anh hiện tại hận chết Đường Phong thông minh, muốn mở rộng xông vào trái tim chân chính của người đàn ông này nhìn qua là gian nan như vậy.

Tất cả tới lui đều thành trở ngại hiện tại.

Charles thành thật ôm Đường Phong ngủ một đêm, tuy rằng anh thực hiện lời hứa không có làm bậy, thế nhưng cũng không biết hôn Đường Phong bao nhiêu lần, người sau đều cảm thấy chính cậu có phải là biến thành món bánh thơm ngon hay không, hoặc là đứa trẻ bên trong thân thể khỏe mạnh của Charles, đem cậu trở thành thú bông gấu trúc.

Ngày hôm sau tiến vào tổ kịch, sáng sớm Đường Phong đứng lên rất nhanh mặc quần áo, Charles còn đang ở trên giường ôm gối ngủ say.

Cũng không đánh thức đối phương, Đường Phong chiếu theo thời gian công tác đi ra cửa hơi sớm một chút, hôm qua Lục Thiên Thần đi ra ngoài còn chưa về, tiểu Vũ bọn họ và Đường Phong cùng nhau đi tới căn cứ quay chụp bên cạnh khách sạn.

Coi như là lấy thân phận “Đường Phong” cậu cũng đã không phải lần đầu tiên đóng phim, mọi người rất nhanh liền tiến nhập trạng thái, hai bên chào hỏi làm quen xong liền bắt đầu tiến nhập quay phim.

Bởi vì Đường Phong trong điện ảnh sẽ theo tiến độ quay chụp mà dần dần gầy đi, cho nên điện ảnh lúc này sẽ không dựa vào sân bãi và tình huống thời tiết vân vân từng chút quay chụp đoạn ngắn liên quan như 《ác ma đường mòn 》, mà là trực tiếp theo câu chuyện mở đầu kéo dài thời gian thẳng đến phần cuối.

Lúc điện ảnh quay đến một nửa Lục Thiên Thần từ bên ngoài lái xe chạy tới, Đường Phong lúc này đang diễn chung với một nam diễn viên của điện ảnh.

Mái tóc mất trật tự bất kham, thân thể dưới sự bao vây của quần áo rất nặng càng có vẻ cồng kềnh lại xấu xí, chỉ có ánh mắt kia sáng bóng như trước khiến người ta khó có thể quên.

Lục Thiên Thần đã xem qua kịch bản điện ảnh, thẳng thắn mà nói lần đầu tiên thấy còn là có chút kinh ngạc, sau khi biết vai Đường Phong diễn trong điện ảnh phải hoá trang xấu đi cũng có chút không quá vui vẻ, dù sao đây không phải tùy tùy tiện tiện hóa trang là được, mà là phải tăng cân thực sự.

Tin tức Đường Phong tăng cân vì đóng phim phỏng chừng rất nhanh sẽ xuất hiện, có lẽ có một ít sẽ tán dương Đường Phong vì điện ảnh làm ra cống hiến khổ cực, mà có một chút sẽ nhân cơ hội dùng một ít câu từ khó nghe đến công kích Đường Phong.

Đường Phong có thể chống đỡ được bao nhiêu?

Lục Thiên Thần rất nhiều thời gian đều muốn thay người đàn ông kia che mưa chắn gió, nhưng đối phương không phải là phụ nữ cần anh chăm sóc, cũng không phải đàn ông cần anh che chở, mà là một Đường Phong độc lập lại tự chủ.

Anh cuối cùng vẫn chọn tin tưởng đối phương, tin tưởng ánh mắt của Đường Phong, cũng tin tưởng đạo diễn Lý Nguy kiểm định.

Giờ này khắc này, nhìn người đàn ông dưới màn ảnh hoàn hoàn toàn toàn chìm đắm trong quay chụp điện ảnh, Lục Thiên Thần tin tưởng sự lựa chọn của cậu không hề sai.

《đồ ma giả 》

Câu chuyện nói về một người cô nhi bị người vứt bỏ sau khi trưởng thành thì trả thù xã hội, vì sao lại chọn điện ảnh này, là bởi vì nhân vật bên trong sinh ra cũng giống cậu, có thể là bởi vì trải nghiệm ở cô nhi viện của cậu, cậu cũng có thể hiểu được sự cô đơn và lẻ loi ẩn sâu trong đáy lòng nhân vật, cùng với khát vọng và sợ hãi không dám tiếp cận đối với tình yêu.

Bọn họ nhạy cảm, có đôi khi lại là nguy hiểm.

May mắn chính là Đường Phong khi còn bé cũng không phải chịu chèn ép quá nhiều, chỉ bởi vì thân thể tật bệnh bị người rời xa không muốn đến gần, mà đồ ma giả Bạch Y trong câu chuyện, còn lại là bởi vì thấy được quá nhiều chuyện đáng sợ xảy ra bên người, mà dần dần thay đổi mình.

Cảnh thứ nhất: án giết người.

Câu chuyện bắt đầu bằng một thi thể được phát hiện trong ruộng rơm rạ, người đàn ông bị giết là một người thầy có đức tính không tệ trong miệng mọi người, mấy năm nay vẫn tiến hành giáo dục đối với bọn nhỏ trong cô nhi viện.

Là ai tàn nhẫn sát hại một người giáo viên già?

Giáo viên già bị trói chặt trên cây thập tự trong ruộng rơm rạ, trên thân thể đều là vết thương bị người dùng dây thép cắt xén, khiến cho người ta chú ý chính là thân dưới của người này bị hung thủ dùng dây thép toàn bộ quấn lên, từ biểu tình dữ tợn trên mặt người chết đến xem, hẳn là lúc còn sống đã bị hung thủ hành hạ.

Cảnh sát Reynold mới được điều tới phụ trách tiếp nhận vụ án ly kỳ này, anh bắt đầu điều tra bối cảnh của giáo viên già, theo điều tra thâm nhập, anh phát hiện có một số việc không giống với lời nói của mọi người.

Giáo viên già từ hơn 20 trước liền một mực dạy học cho cô nhi viện ở trấn trên, người bên ngoài luôn nói ông là một người đàn ông hòa ái dễ gần, nhưng khi bọn họ xé mở các loại biểu tượng, Reynold lại phát hiện người này có bí mật không ai biết.

“Lão già này trước đây trong hơn 10 năm từng xâm hại hơn 21 đứa trẻ, nếu như không phải hiện tại xảy ra loại án mạng này, chúng ta có thể vĩnh viễn cũng không biết lão già này đã từng phạm vào sai lầm ác liệt như vậy, tôi nghĩ kẻ giết ông ta hẳn là đứa trẻ đã từng bị ông ta xâm hại.”

Đồng nghiệp của Reynold sau khi điều tra ra những sự kiện bí ẩn cô nhi viện thì dáng dấp biểu hiện ra ngoài căm thù đến tận xương tuỷ, bọn họ vì những đứa trẻ đã bị thương tổn mà cảm thấy yêu thương, tuy rằng cảm thấy lão già kia chết chưa hết tội, nhưng bọn họ vẫn như cũ phải bắt được hung thủ sát hại giáo viên già.

Có đôi khi về mặt đạo đức thì chuyện này là chính xác, nhưng về mặt pháp luật lại không nhất định có thể thông suốt.

Bọn họ là cảnh sát, chức trách của họ là bắt được hung thủ.

Reynold mấy người cấp tốc từ cô nhi viện bắt đầu điều tra, sau khi tìm được danh sách những đứa trẻ năm xưa bị xâm hại thì lần lượt tìm người điều tra, những đứa trẻ này phần lớn đã rời khỏi cô nhi viện, có người thậm chí đã có gia đình bình thường thuộc về chính mình.

Trong quá trình truy tìm hung thủ, lần đầu tiên Reynold tiếp xúc với Bạch Y.

Bạch Y không phải người Reynold muốn tìm, người đàn ông phương Đông kêu Bạch Y này có người nói từ nhỏ ở cô nhi viện cũng đã rất mập mạp vụng về, không làm cho người thích, không ai nguyện ý đến gần, càng đừng nói giáo viên già kia sẽ làm gì với cậu.

Reynold đụng phải Bạch Y chỉ là vì bé trai ở chung một phòng với Bạch Y lúc đó đã từng bị giáo viên già xâm hại, Reynold từ chỗ cô nhi viện tìm được nơi ở của Bạch Y, anh muốn thông qua Bạch Y này đi tìm cậu bé kia.

Một người duy nhất, nghi phạm bọn họ không tìm thấy.

“Xin hỏi, cậu là Bạch Y sao?” Reynold mặc quần áo thường, trong tay cầm tờ giấy có viết địa chỉ đi tới một căn nhà nhỏ cũ nát, một người đàn ông ở trong mùa đông bọc tầng tầng quần áo trắng đang ngồi dưới mái hiên tết một con vật nhỏ đáng yêu trong tay, Reynold thấy trên sàn nhà thả không ít hình động vật nhỏ, cực kỳ đáng yêu.

Mái tóc lởm chởm lại thêm nhìn qua có chút mập mạp, người đàn ông cực kỳ bình thường bên cạnh đặt một bếp lò, nghe thấy thanh âm Reynold liền ngẩng đầu lên.

Thực sự là một đôi mắt đẹp.

Cảm giác đầu tiên của Reynold chính là cái này, có chút tiếc nuối, vì sao đôi mắt xinh đẹp như vậy lại sinh trưởng trên một người bề ngoài mập mạp xấu xí như thế?

“Là tôi, anh có việc sao?” Ngay cả thanh âm cũng đặc biệt mềm mại êm tai.

Đáng tiếc, thật là quá đáng tiếc.

“Tôi là Reynold cảnh sát khu vực này.” Anh lấy ra giấy chứng nhận song song nói, “Có một số việc cần cậu hỗ trợ, có thể quấy rối một chút không?”

Có thể là vì con mắt đẹp và thanh âm dễ nghe của người này, Reynold có vẻ đặc biệt khách khí, so với dĩ vãng khách khí hơn nhiều.

“Đương nhiên có thể sĩ quan cảnh sát, anh tùy tiện ngồi đi, ở đó có ghế.” Bạch Y không lạnh không nhạt nói, tiếp tục bận rộn công tác trong tay cậu.

“Sĩ quan cảnh sát, anh tên là gì?” Bạch Y chủ động hỏi.

“Cậu có thể gọi Reynold.”

“Reynold.” Bạch Y gọi tên đối phương, không biết vì sao, Reynold đột nhiên nghĩ cảm giác này rất kỳ quái.

“Sĩ quan Reynold, anh là tới hỏi tôi về chuyện lão già kia sao? Tôi biết anh là cảnh sát, nhưng tôi muốn nói, lão chết rồi thật tốt.” Khóe miệng dường như nhẹ nhàng cong một cái, lúc Bạch Y ngẩng đầu biểu tình trên mặt có vẻ có chút chất phác, “Lão là một tên khốn, trước đây thường xuyên mắng tôi.”

Từ trong tư liệu tra ra lúc trước, Reynold biết người đàn ông trước mặt này có bệnh tinh thần nhẹ.

“Cậu rất ghét George sao?” Là tên của giáo viên già kia.

“Tôi không nhớ rõ lão ta tên gì, lão là một tên khốn, hay đánh tôi mắng tôi, tôi không thích lão. Hôm qua bà tôi nói cho tôi biết, lão già kia đã chết, tôi rất vui vẻ, ha ha.” Nở nụ cười hai tiếng, tâm tình Bạch Y dường như rất tốt.

Reynold âm thầm cảm thán ở trong lòng, quả nhiên là một người có chút bệnh tâm thần.

“Bạch Y, cậu biết Mike ở đâu không? Chính là cậu bé năm xưa ở cùng với cậu trong cô nhi viện.” Reynold quyết định mau chóng hỏi gì đó.

“Lúc đó chúng tôi hơn mười người ở cùng một phòng, Mike là ai?” Bạch Y cúi đầu tiếp tục làm đồ chơi nhỏ của cậu.

“Nửa tháng trước Mike từng tìm tới cậu.” Không sai, năm xưa là rất nhiều đứa trẻ ở cùng với nhau, Reynold tìm tới Bạch Y cũng là vì biểu hiện trong tư liệu, năm xưa Mike là một người duy nhất để ý tới Bạch Y, cũng là người sau khi Bạch Y từ trong viện tâm thần đi ra đến thăm đối phương.

“A, tôi đã không còn nhớ tên của cậu ấy, tên của các anh thật khó nhớ, sĩ quan cảnh sát, tôi hiện tại đã quên anh tên gì rồi, thế nhưng tôi có thể nói cho anh, người kia tôi thích gọi cậu ấy là hắc y phục, bởi vì tôi mặc áo trắng, mà cậu ấy thích mặc áo đen.”

“Một tháng trước đây, hắc y phục đã nói gì với cậu sao?” Sĩ quan Reynold hỏi, mặc kệ kêu hắc y phục hay là bạch y phục, Mike hiện tại là người có hiềm nghi lớn nhất.

“Cậu ấy nói cậu ấy sẽ làm tôi hạnh phúc, sẽ chữa bệnh cho tôi.” Trong mắt lóe lóe ánh sáng, Bạch Y ngẩng đầu vui vẻ nói, “Hắc y phục là người tốt, sĩ quan cảnh sát, anh muốn bắt cậu ấy sao? Nếu như cậu ấy đi, sau đó sẽ không có ai tới xem tôi.”

“Tôi sẽ đến xem cậu.” Là vì vụ án hay là cảm thấy người này đáng thương?

Reynold không biết, nhưng anh vẫn trả lời như thế.

Ngày đầu tiên quay điện ảnh cực kỳ thuận lợi, sau khi kết thúc công việc mọi người thăm hỏi lẫn nhau, có người hẹn nhau đi uống rượu, có người còn lại là muốn về nhà xem con ôm vợ.

Nam diễn viên diễn vai đối thủ với Đường Phong coi như là một diễn viên có diễn xuất không tệ, thế nhưng người kia ngoại trừ ở thời gian công tác sẽ trò chuyện một chút với Đường Phong, vào lúc khác hầu như cũng không quá để ý tới Đường Phong.

Thỉnh thoảng từ trong miệng những người khác nghe thấy bát quái, bí mật chính là nghĩ Đường Phong là người đàn ông nhờ vào vận may mới nhận được ảnh đế Venice, hơn nữa đối phương còn là một người tín ngưỡng tôn giáo, đương nhiên sẽ không quá thân cận với Đường Phong.

Điều này thật ra cũng không sao, chỉ cần mọi người có thể hoà thuận diễn xong điện ảnh là được, Đường Phong sợ nhất chính là gặp phải người không có phẩm hạnh chức nghiệp, may là đối phương cũng chỉ là không thích cậu, mà không đem loại tâm tình này đưa vào trong công tác.

Chung quy mà nói, Đường Phong đối với biểu hiện ngày hôm nay của cậu rất thoả mãn, tốc độ dung nhập điện ảnh cấp tốc ngoài ý muốn, diễn chung với đối phương cũng rất có cảm giác, cho dù điện ảnh này cuối cùng phòng bán vé hoặc là danh tiếng sẽ không tốt, cậu cũng rất hưởng thụ cảm giác diễn điện ảnh.

Sau khi kết thúc công việc, Đường Phong liền thấy Lục Thiên Thần ở phòng trong xe chờ cậu.

“Tới từ lúc nào?” Người đàn ông vẫn chuyên chú trong điện ảnh cũng không chú ý tới Lục Thiên Thần đến đây từ lúc nào, lại đến đã bao lâu.

“Tôi vừa mới nghe được không ít người của tổ kịch khích lệ cậu, kịch bản phim này lúc mới đưa ra kỳ thực có rất nhiều người muốn nhận, thế nhưng bởi vì thành phẩm thấp cùng với yêu cầu đối với diễn viên tương đối cao, lại phải tăng cân rồi giảm béo, còn là một người sát thủ biến thái, cho nên kỳ thực người chân chính muốn diễn cũng không nhiều.” Lục Thiên Thần không chút nào che giấu khích lệ, “Thế nhưng cậu thì khác, cậu thực hiện chức trách của cậu rất tốt.”

“Anh là chỉ đống thịt mềm này sao?” Đường Phong thiếu chút nữa nở nụ cười.

“Có thể giảm xuống không?” Lục Thiên Thần hỏi.

“Nhất định phải giảm, tôi và đạo diễn đã chuẩn bị một bảng giảm béo, tôi sẽ dựa theo tiến độ quay chụp tận lực làm thể trọng của mình phù hợp với yêu cầu trong kịch bản, chờ đến lúc điện ảnh kết thúc, tôi sẽ khôi phục thành bộ dạng vốn có.” Đường Phong liếc nhìn Lục Thiên Thần, “Anh thực sự không cảm thấy tôi hiện tại rất xấu xí?”

“Nói thật, khó coi, nhưng tôi vẫn thích cậu.”

“Tôi cũng sẽ không cảm kích anh thích.” Đường Phong nói, “Quay phim khoảng một tháng sau, chúng tôi sẽ dời đến quốc gia khác để quay tiếp, hẳn là Nam Á bên kia.”

“Đúng rồi. . . Hôm qua Charles tới tìm tôi.” Đường Phong không cảm thấy cái này có gì cần giấu diếm.

“Tôi biết rồi.” Nếu không Lục Thiên Thần cũng sẽ không vội vã chạy tới đây như thế, đích thật là đến lúc anh và Charles cần một lần nữa nói chuyện.