Edit: Huyết Vũ.

Đệ tứ thập cửu chương: hai người đều muốn.

Theo điện ảnh quay chụp, lục tục cũng bắt đầu có mấy nhà truyền thông tiến hành phỏng vấn và tham quan đối với tổ kịch bọn họ, nhưng bởi vì điện ảnh là thành phẩm chế tác nhỏ, diễn viên biểu diễn mặc kệ là Đường Phong hay là một người cũng không tính là diễn viên có danh tiếng gì, cho nên tờ báo xuất bản cũng không gợi ra bao nhiêu tiếng vọng.

Đường Phong có đôi khi sẽ thấy tiểu Vũ cau mày cầm di động xem gì đó, nhưng lúc cậu hỏi đến đối phương chỉ là cười nói đang xem mail mà thôi, kỳ thực cậu có thể đoán được hiện tại có lẽ có vài tờ báo quốc nội xuất hiện, có tốt, đương nhiên cũng có không tốt.

“Đừng xem, nó sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, điện ảnh hiện tại còn chưa kết thúc cũng chưa công chiếu, toàn bộ bình luận sẽ không khiến bất cứ chuyện gì thay đổi, chỉ sẽ thay đổi tâm tình của chúng ta.”

Cô bé kia cho rằng cậu không biết? Đường Phong cười khuyên tiểu Vũ: “Tôi biết cô muốn xen vào một khối quan hệ xã hội kia, nhưng tin tưởng tôi, không lâu sau đó tin tức này sẽ biến mất.”

Đường Phong nói chính là sự thực, còn chưa qua nửa tháng, tiểu Vũ phát hiện tin tức này thực sự dần biến mất ở quốc nội.

Ý của Đường Phong là, kỳ thực dân chúng cũng không phải kẻ ngu, sẽ không ngốc nghếch tin vào đủ loại tin tức lá cải trên báo chí tạp chí này, cho dù một ít truyền thông nói cậu hiện tại xấu xí béo phì, cũng không thể thoát khỏi sự thực cậu vì điện ảnh mới tăng cân.

Khi mọi người biết cậu là vì điện ảnh mà tăng cân, sao còn có thể đi miệt thị một người vì điện ảnh làm ra hi sinh chuyên nghiệp như vậy?

Khi dư luận phát sinh cải biến, người cố gắng bôi nhọ cậu sẽ lựa chọn biện pháp tốt nhất, đó chính là thẳng thắn không đăng báo tất cả bất cứ điều gì về “Đường Phong” người này.

“Cậu thật đúng là quá thông minh, bảo bối của tôi!”

“Những thứ này đều là đạo lý không thể đơn giản hơn, không, chuẩn xác mà nói hẳn là kinh nghiệm.” Cởi giày, Đường Phong đứng trên cân ghi lại cân nặng hôm nay của mình lên tờ giấy dán trên tường bên cạnh, “Tôi không thể gầy thêm nữa, phải ăn chút gì đó duy trì cân nặng.”

“Đừng quá nghiêm khắc với mình.” Lục Thiên Thần đi tới, cúi đầu nhìn con số trên cân, “Gầy 5kg.”

“Ừ, ý của đạo diễn là trước khi đến Nam Á quay phim phải duy trì trình độ hiện tại, tổng cộng đại khái cần hai tháng mới có thể quay xong toàn bộ phân cảnh, nửa tháng gầy 5kg, đến cuối cùng điện ảnh quay xong, sẽ quay trở lại xấp xỉ cân nặng vốn có.” Từ trên cân bước xuống, Đường Phong duỗi một cái thắt lưng.

Bởi vì trước đó là dùng thuốc tăng cân để tăng cân, cho nên trên thực tế cậu ăn uống và thèm ăn cũng không tăng bao nhiêu, muốn giảm xuống không phải chuyện khó, chỉ cần có đủ nghị lực.

Hơn nữa thân thể hiện tại của cậu cực kỳ trẻ tuổi khỏe mạnh, chỉ cần mỗi ngày chạy bộ, luyện luyện quyền với Lục Thiên Thần hoặc là Charles, cân nặng rất nhanh có thể giảm xuống.

“Nam Á chỗ kia tôi rất quen thuộc, thân ái, đến lúc đó tôi mang cậu đi dạo chung quanh.” Cái tên vừa hô to bảo bối ngoại trừ Charles cũng không có người khác.

Không nên hỏi Đường Phong vì sao hiện tại Charles và Lục Thiên Thần đều ở chỗ này, giữa bọn họ bất cứ ai cũng không muốn rời đi, cũng không muốn buông tha, cho dù cậu hiện tại hình dạng “Khó coi” như thế này, cũng không biết hai người kia là nghĩ thế nào, mỗi ngày coi cậu như đồ chơi, hết véo véo lại xoa xoa.

“Không, đến lúc đó tôi đi một mình.” Đường Phong xoay người chỉ về phía Charles, “Anh không thể theo tôi.”

Charles lập tức khóe miệng co quắp, liếc xéo về phía Lục Thiên Thần dường như lộ ra ý cười ở bên cạnh.

“Đừng cười, anh cũng vậy.” Tuyệt không nặng bên này nhẹ bên kia, Đường Phong lập tức nói với Lục Thiên Thần.

“Cậu là nhân viên của tôi, tôi cần phải đi cùng cậu.” Lục Thiên Thần một chút cũng không cho rằng như thế, cũng không phải Đường Phong nói gì anh sẽ nghe cái đó.

Charles lập tức xen miệng: “Nhân viên? Ha ha, cậu có coi cậu ấy như nhân viên sao, Lục Thiên Thần, nhân viên của cậu nhiều như vậy, sao không thấy cậu tri kỷ quan tâm với mỗi người như thế, làm một ông chủ, tôi nghĩ cậu có nghĩa vụ đối tốt với nhân viên khác của cậu một chút, mà không phải cả ngày đều đi theo bên người Đường Phong của tôi.”

Có một số việc không giống như Charles nghĩ tới, bao gồm Lục Thiên Thần cũng vậy.

Đường Phong là ở dưới mí mắt Lục Thiên Thần từng chút tăng cân, người đàn ông kia đã từng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, trước khi Đường Phong tăng cân mặc kệ là Đường Phong hay Lục Thiên Thần cũng không xác định chuyện sau này, liệu bọn họ có còn loại cảm giác giống như điện giật kia không.

Bởi vì phía trước Đường Phong, Lục Thiên Thần chưa từng có nửa phần hứng thú đối với một người vượt quá tiêu chuẩn hình thể hoặc là quá gầy, chưa từng thử, liền không có kinh nghiệm, nhưng trong lòng Lục Thiên Thần vẫn nghĩ hẳn là không có vấn đề gì, mà sự thực cũng đích xác như vậy.

Thế nhưng sau quá trình Đường Phong tăng cân, anh hiểu rõ xác thực xác thực không cảm thấy có bất cứ chỗ nào khó chịu hoặc là không quen, cảm tình đối với người đàn ông kia cũng rõ ràng đến nông nỗi khiến anh không thể quên.

Có thể cảm thấy có chút khoa trương và buồn cười hay không?

Trong thời gian chưa tới một năm anh nhanh chóng rơi vào bể tình, chuyện lúc trước chưa từng xảy ra không có nghĩa là không tồn tại, trước đó anh chưa từng yêu ai, cũng không chú ý nếu anh sẽ cô đơn cả đời.

Trên con đường tối tăm lẻ loi một mình, sự tồn tại của Đường Phong đối với anh mà nói là mặt trời trong lòng, chỉ cần tới gần là có thể cảm giác được ấm áp và vui sướng.

Lục Thiên Thần cho rằng loại công tử nhà giàu Charles này chỉ biết đến thân thể và bề ngoài, sau khi nhìn thấy Đường Phong tăng cân hẳn là sẽ có một chút biểu hiện không tốt lắm, dù sao bọn họ đã từng là bạn học cùng đại học, mà Lục Thiên Thần lúc ở trường đã từng tận mắt thấy Charles làm thế nào vứt bỏ một đàn em “Phát dục quá độ”.

Ngay lúc đó Charles đối với cậu bé kia cũng là rất tốt, nhưng nói đi là đi sạch sẽ lưu loát.

Thế nhưng. . .

“Đây là chuyện của công ty tôi, không cần người ngoài chen vào.” Lục Thiên Thần lườm Charles giống như kẹo cao su gắt gao dán Đường Phong không buông, đầu người này bị hỏng sao?

Charles cười ha ha: “Tôi không phải người ngoài, tôi là người yêu của Đường Phong.”

Giống như Lục Thiên Thần không rõ vì sao Charles còn gắt gao dán gấu trúc Đường, Charles cũng không rõ vì sao Lục Thiên Thần không thể lạnh lùng một chút với gấu trúc Đường, lẽ nào họ Lục này có ham mê đặc thù?

Từ lúc Charles đi tới Mỹ, Đường Phong đã ở đây nửa tháng, mà trong thời gian nửa tháng này, Lục Thiên Thần nguyên bản dự định muốn hiệp thương với Charles, cho tới bây giờ cũng chưa hiệp thương ra một kết quả.

Đường Phong đã từng tận mắt thấy quá trình hai người kia hiệp thương.

Bọn họ bắt đầu là oán giận đối phương, một người nói nếu như không phải Charles bắt cóc Đường Phong, cũng sẽ không rơi vào bẫy rập Albert thiết kế.

Một người nói nếu không phải Lục Thiên Thần cậu ngầm tính toán tôi, tôi cũng sẽ không ra kế sách như vậy.

Nói chung chính là liên tục khắc khẩu, thẳng đến cuối cùng Đường Phong nghe không nổi đứng ra ngăn lại, Charles và Lục Thiên Thần mới bắt đầu bàn về vấn đề khác, bởi vì trung tâm vấn đề vẫn là Đường Phong, điều này làm cho cậu nghĩ mình như là yêu nữ hại nước hại dân nào đó, không, phải nói là yêu nam.

Có yêu nam nào mập mạp như cậu không chứ?

Đã từng để đối phó Albert, Lục Thiên Thần và Charles liên thủ làm bộ song song yêu thương Đường Phong.

Hiện tại thì sao?

Albert hình như mai danh ẩn tích, tâm tư tên kia bọn họ vĩnh viễn đều đoán không được, Đường Phong nhưng thật ra nghĩ Albert rất có thể sẽ không tới tìm cậu.

Lúc đó Lục Thiên Thần và Charles nghe thấy Đường Phong nói như vậy đều lộ ra hình dạng không giải thích được, Đường Phong cho ra đáp án là: bởi vì anh ta thượng tôi rồi, hẳn là đã thỏa mãn.

Vừa nói như thế, Charles liền tức giận đến thiếu chút nữa ném vỡ cái chén, rống to “Tôi muốn làm thịt tên khốn kia!”

Đường Phong cho rằng Charles hẳn là biết, dù sao Albert nói như thế nào cũng là đàn ông, biến thái đến đâu cũng là đàn ông có nhu cầu, cậu có thể ứng phó được Albert nhất thời, nhưng người kia thông minh như vậy sao có thể bước vào bẩy rập của cậu.

Nếu như người khiến mình cảm thấy hứng thú ngay ở bên người, Albert khẳng định sẽ đem người ăn trước.

Nói tóm lại, nói đến nói đi, Charles không muốn rút khỏi, Lục Thiên Thần không muốn cùng chung, cho tới bây giờ hai người kia vẫn như cũ mỗi ngày đấu võ mồm cãi nhau đến quên cả trời đất.

Charles và Lục Thiên Thần không phải chưa từng hỏi ý kiến của Đường Phong, thí dụ như “Hai người chúng tôi cậu rốt cuộc yêu ai?” Như vậy khiến người ta khó xử.

Đường Phong thẳng thắn trả lời.

Lục Thiên Thần biết rất nhiều bí mật của cậu, mặc dù bản thân người đàn ông kia cũng có rất nhiều bí mật không muốn người biết, thế nhưng Lục Thiên Thần rất tri kỷ, dịu dàng, biết cách chăm sóc cậu cũng hiểu cậu, lúc giao lưu tương đối thuận tiện, bình thường có chút lạnh lùng, nhưng phần lớn thời gian đều là lạnh lùng với người khác, dịu dàng với cậu.

Nói thật, người đàn ông như vậy quả thực chính là nam diễn viên hoàn mỹ trong tiểu thuyết ngôn tình, đặt ở trong cuộc sống rất khó không khiến người ta động lòng.

Mà Charles.

Ôi ôi ôi, Charles. . .

Con gấu lớn kia hóm hỉnh hài hước biết làm thế nào chọc cho cậu vui vẻ, đích thật là một tên rất không tệ.

Có sức quyến rũ chỉ thuộc về cá nhân anh, nhưng song song cũng có khuyết điểm, tương đối tùy hứng, cuồng vọng tự đại, có một chút vị đạo nguy hiểm.

“Hai người tôi đều thích.” Nếu không thể chọn vậy không chọn nữa, Đường Phong cười cho Charles và Lục Thiên Thần một câu trả lời khiến cho hai người bọn họ trợn mắt há mồm.

Hóa ra đi tới cuối cùng, cái kẻ vô lại chân chính không phải Lục Thiên Thần cũng không phải Charles, mà là Đường Phong “Hai người tôi đều thích”.

“Cậu cũng quá xa xỉ rồi bảo bối!” Charles trong thời gian ngắn không thể chấp nhận.

“Sẽ không thích ai hơn sao?” Trong mắt dường như lộ ra vài phần thương tâm, Lục Thiên Thần nói.

“Không có, tôi đều thích, tôi nghĩ, bảo tôi buông tha bất cứ ai trong hai người đều là sự lựa chọn khó khăn.” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Đây là đáp án của tôi, đương nhiên các anh cũng có thể có sự lựa chọn khác, cảm thấy tôi quá phận có thể rút khỏi, tôi không có bất cứ câu oán hận nào.”

Kết quả cuối cùng, khẳng định là không ai rút đi.

Lục Thiên Thần không muốn mình đi, nhưng thật ra anh rất muốn Charles rời khỏi trước, người sau cũng có ý nghĩ giống vậy, kết quả chính là ai cũng không đi.

Kỳ thực còn có một loại lựa chọn, đó là hai người song song rời bỏ Đường Phong.

Những lời này mặc kệ là Lục Thiên Thần hoặc là Charles đều không nói ra, không sao, Đường Phong sẽ thay bọn họ nói ra miệng.

. . .

Lúc chuẩn bị đi Nam Á tiếp tục quay chụp điện ảnh, Đường Phong nói với Charles và Lục Thiên Thần: “Trong thời gian này các anh đều không cần theo tôi, không bằng mọi người thẳng thắn xa nhau một đoạn suy nghĩ cho kỹ một chút.”

“Các anh đã không muốn rút khỏi, cũng không muốn cùng tồn tại với đối phương, có thể thử xem cuộc sống rời khỏi tôi, nhỡ đâu các anh lại cảm thấy kỳ thực rời khỏi tôi cũng không sao, cũng là một loại lựa chọn khác.”

Hai vị này nhưng thật ra tốt, thẳng thắn đem vấn đề lựa chọn giao cho cậu, thế nhưng nếu giao cho cậu, cậu liền ấn theo ý nghĩ của mình lớn mật làm ra lựa chọn, về phần chấp nhận hay không chính là chuyện của hai người kia.

Nếu sống lại, trong sinh mệnh mới liền để cậu tùy hứng một chút đi.

Hiện tại chuyện phiền não giao cho Lục Thiên Thần và Charles, cậu phải tiếp tục quay phim của cậu.

Chuyện cho tới bây giờ cũng không có biện pháp khác, Charles và Lục Thiên Thần đồng ý lời Đường Phong nói, có thể bọn họ sẽ sau vài ngày nghĩ thông suốt rồi đi tìm người đàn ông kia, cũng có thể cả đời cũng không muốn chấp nhận, vậy cuối cùng cũng chỉ có thể xa nhau.

Có thể đi đến bên nhau là duyên phận, không thể không xa nhau, vậy đó cũng là bọn họ có duyên không có phận.

Tiến vào tổ kịch sau nửa tháng, Đường Phong ở Mỹ cùng với các thành viên khác của tổ kịch cùng nhau lên máy bay đi tới Nam Á, lúc này Lục Thiên Thần và Charles cũng không đi theo.

《 đồ ma giả 》

Cảnh thứ 13.

Từ chỗ Bạch Y, Reynold tìm được một ít đầu mối về kẻ tình nghi, bọn họ tra được kẻ tình nghi đã rời Mỹ đồng thời đi tới Nam Á, anh một đường đuổi tới, bên người mang theo Bạch Y.

Hơn nửa là vì tra án, bởi vì kẻ tình nghi dường như cũng đang chờ Bạch Y, lúc ở Mỹ, có một lần Reynold đột nhiên muốn đi xem Bạch Y, kết quả lúc tới gian nhà rách phát hiện có người nỗ lực mang Bạch Y đi, anh đuổi theo, đáng tiếc để kẻ tình nghi hắc y phục kia chạy mất.

Reynold hỏi người kia là ai, Bạch Y nói cho anh, là hắc y phục.

Hắc y phục tới tìm cậu làm gì?

Bạch Y trả lời, hắc y phục là tới dẫn cậu rời đi, hắc y phục nói nơi này có rất nhiều người xấu sẽ ức hiếp Bạch Y.

Từ lúc ấy trở đi, Reynold liền chú trọng đem ánh mắt đặt ở trên người Bạch Y, bọn họ phân tích có thể là vì Bạch Y là người bạn duy nhất của hắc y phục, giống như mỗi một người thân ở trong bóng tối đều có một sự chờ đợi thuộc về mình ở trong lòng, hắc y phục có lẽ cũng muốn từ trên người Bạch Y có được một ít an ủi tâm linh.

Reynold tin tưởng, chỉ cần Bạch Y còn đang dưới sự khống chế của bọn họ, hắc y phục sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gặp được.

Trước đó không lâu, hung thủ lại một lần nữa gây án, vẫn như cũ là người trong cô nhi viện, người chết lần này, là người vệ sinh cô nhi viện lúc trước.

Còn có một người bị trói, là cô nhi từng ở cùng hắc y phục bọn họ, sau lại được một gia đình giàu có nhận nuôi, hắc y phục bắt cóc cô bé kia đồng thời rời khỏi Mỹ.

Vì vậy lúc hắc y phục rời Mỹ, để truy tìm tung tích của hắc y phục bọn họ cũng mang theo Bạch Y tới Nam Á, thẳng đến lúc tới Nam Á, Reynold mới phát hiện bọn họ bị hắc y phục lừa.

Hắc y phục là cố ý dẫn bọn họ đến Nam Á, nhưng không phải vì chuyện gì khác, mà là để Reynold đem Bạch Y tới đây chữa bệnh.

“Cậu có tốt hơn chút nào không, Bạch Y?” Reynold gõ gõ cửa rồi đi vào gian phòng Bạch Y, người đàn ông này nhìn qua có chút tự giải trí đang ngồi ở bên giường vót một khúc gỗ.

Nam Á nơi này có một bác sĩ nổi danh, Bạch Y có một chút mắc phải bệnh tinh thần, trên thực tế lúc ở Mỹ cũng chưa hoàn toàn trị liệu tốt, ngày thứ hai Reynold bọn họ đến Nam Á liền nhận được kiện hàng và thư tín đến từ người bị tình nghi hắc y phục.

Bên trong kiện hàng là một ngón tay, thư tín viết chính là bảo bọn họ trị liệu cho Bạch Y, nếu không hắn sẽ đem mỗi một ngón tay của con tin chặt bỏ.

Reynold lẳng lặng quan sát Bạch Y, anh không rõ người đàn ông nhìn qua bề ngoài xấu xí này rốt cuộc có điểm nào đáng giá để hắc y phục coi trọng như vậy, dĩ nhiên không tiếc đại giới bắt cóc một người, chỉ vì để cho bọn họ chữa bệnh cho Bạch Y.

“Tôi tốt lên rất nhiều, Reynold.” Tóc Bạch Y một lần nữa được cắt sửa, trước khi Reynold rời Mỹ liền lôi kéo Bạch Y đến cửa hiệu cắt tóc ở bên cạnh, trước đó Bạch Y đều là tự dùng kéo cắt tóc, tóc bị cắt chênh lệch không đồng đều lại có vẻ rất loạn, hiện tại cắt sửa qua đi cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.

Bác sĩ tâm lý nói Bạch Y có một chút chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tỷ như sẽ ép mình ăn thật nhiều, bác sĩ nói đây có thể là một loại biểu hiện vì Bạch Y từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện bị khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Gần đây dưới sự điều trị của bác sĩ, Bạch Y hiện tại đã tốt hơn nhiều, mặc dù rất nhiều lúc sẽ nhìn đồ ăn vặt đờ ra, thế nhưng dưới sự uy hiếp của Reynold, Bạch Y đã không còn ăn uống không kiêng nể gì.

Uống một ít thuốc, trải qua mấy đợt trị liệu, hiện tại Bạch Y đã bắt đầu dần dần gầy xuống.

Ngũ quan vốn không quá rõ ràng, cũng dần dần có thể làm người ta liếc mắt liền thấy, đồng thời sẽ không quên.

Tuy rằng Bạch Y hiện tại còn có chút béo, nhưng Reynold nghĩ, kỳ thực Bạch Y hẳn là bề ngoài rất không tệ, nhìn kỹ ngũ quan của người này đều rất tinh xảo xinh đẹp, chỉ cần gầy xuống, nói không chừng cũng là một anh chàng đẹp trai.

“Reynold, sao anh cứ luôn nhìn tôi vậy, tôi rất khó coi sao? Tôi không quen mái tóc của tôi.” Sờ sờ mái tóc ngắn đã không còn che được đôi mắt và khuôn mặt của mình, Bạch Y cười cười, dưới ánh mặt trời dĩ nhiên cho Reynold một loại cảm giác thiên sứ.

Nhất định là ảo giác.

Reynold cười khổ, anh ngồi bên người Bạch Y, thăm dò nhìn đồ thủ công người đàn ông kia đang làm, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Người gỗ.” Bạch Y vui vẻ chỉ cho Reynold xem, “Cái này là Bạch Y, cái kia là hắc y phục, tôi hiện tại khắc chính là Reynold, ba chúng ta là bạn tốt, tôi thích hắc y phục cũng thích Reynold.”

Reynold yên lặng nhìn Bạch Y ngồi ở đó rất vui vẻ vót gỗ, Bạch Y bởi vì có chút tật bệnh tinh thần nên đôi khi có vẻ có chút ấu trĩ, nhưng anh cũng cảm thấy có lẽ vì người này đơn thuần và ấu trĩ, mới khiến hắc y phục tin tưởng.

Nắm dao nhỏ, Bạch Y cười đến hài lòng, một đao một đao vót khúc gỗ, cậu sẽ đem bọn họ đều tước sạch sẽ.

“Cắt! Tốt!” Thanh âm quen thuộc, là đạo diễn ra lệnh một tiếng quay chụp hoàn thành.

Hai diễn viên chính vừa rồi còn diễn chung cực kỳ quen thuộc, sau khi nghe tiếng đạo diễn hô cắt, diễn viên sắm vai Reynold rất nhanh đứng lên cùng trợ lý của anh đi tới máy giám sát của đạo diễn xem phân cảnh vừa rồi.

Đường Phong đã quen đối phương lạnh lùng, cũng sẽ không cảm thấy quá khó chịu hoặc là cái gì khác, dù sao điện ảnh có thể hoàn thành là được, quan hệ qua lại giữa người và người là không có cách nào miễn cưỡng.

Đến lúc nên trở thành bạn thì sẽ trở thành bạn, không tới lúc đó, dù làm cái gì cũng không có biện pháp trở thành bạn bè.

“Hai ngày nữa chúng ta sẽ vào trong rừng cây phụ cận quay phim, tiểu Vũ, mấy ngày này cô chuẩn bị một ít thuốc cao phòng muỗi đốt cùng với một ít thứ cần thiết khi đi dã ngoại trước, tôi nghĩ nếu như một ngày đêm không quay xong chúng ta sẽ còn phải đi tiếp.” Từng có kinh nghiệm đi dã ngoại quay phim Đường Phong lúc đi xuống dặn tiểu Vũ.

“Mấy con côn trùng trong rừng này không phải là thứ nghe lời, tôi cũng không muốn bị côn trùng đốt nổi nốt đầy người, vậy thì quá khó tiếp thu rồi.” Đường Phong vừa cười vừa nói, cậu từng tận mắt thấy một người bạn trước kia của cậu bị muỗi đốt đến cả chân đều là điểm đỏ, tuy rằng không tới một tuần sẽ biến mất, nhưng quá trình kia thực sự là khiến người ta khó chịu.

“Được, mấy thứ đó tôi sẽ về chuẩn bị.” Tiểu Vũ đều ghi nhớ.

Ngoài ý muốn luôn luôn tới nhanh lại đột nhiên như vậy, lần đi dã ngoại quay chụp này sẽ là trải nghiệm Đường Phong vĩnh viễn không thể quên, cậu hiện tại hoàn toàn không hề đoán trước được.

 

Đệ ngũ thập chương: lạc đường trong rừng.

《 đồ ma giả 》 cảnh thứ 31.

Lại có người chết, là một người cảnh sát địa phương phối hợp hiệp trợ điều tra với Reynold mấy người, lúc bọn họ đi đến chỗ xảy ra vụ án phát hiện cảnh sát kia bị trói trên một cái cột, sớm đã không còn thở, trên người không có vết thương nào khác, bề ngoài nhìn qua rất chỉnh tề sạch sẽ, chỉ có một chỗ động mạch bị người cắm một ống trúc.

Cảnh sát này là bị người chích máu, bởi vì chảy máu quá nhiều mà tử vong, toàn bộ phía dưới đều bị máu tươi thấm đỏ, sau khi khô lại lộ ra một màu đen thùi.

Trên mặt đất bên cạnh người chết có một nhóm chữ: trả cậu ấy lại cho ta.

“Cậu ấy” ở đây là ai?

Vết tích đích thật là hắc y phục lưu lại, “Cậu ấy” Reynold có thể nghĩ đến cũng chỉ có Bạch Y, anh quay đầu nhìn Bạch Y, bởi vì mục tiêu của hắc y phục là Bạch Y, mấy ngày nay anh vẫn luôn mang theo Bạch Y bên người, mặc kệ là đi tới đâu.

Hiện tại đến xem, Bạch Y đích thật là một nhân vật then chốt.

Người bị hại mới, hung thủ không thay đổi, kỳ quái chính là mặc kệ bọn họ tìm như thế nào cũng không tìm được hắc y phục.

Vụ án dường như lâm vào cục diện bế tắc, Reynold bọn họ không có khả năng vẫn luôn há miệng chờ sung như vậy, bên cạnh có đồng nghiệp từng đề nghị dùng Bạch Y làm mồi nhử, thế nhưng hiện tại trong tay hắc y phục còn có một con tin, nhỡ đâu đối phương giết con tin thì lại là thêm một cái mạng người.

Hiện tại khiến Reynold không rõ chính là hắc y phục đến tột cùng muốn gì, mục đích là cái gì?

Phía sau hành vi của mỗi người chắc chắn có một nguyên nhân, từ hiện tại đến xem người hắc y phục coi trọng nhất dường như là Bạch Y, thế nhưng giết mấy người kia và người có liên quan đến cô nhi viện có thể giúp được Bạch Y cái gì?

Cho dù hiện tại hắc y phục cố ý dụ dỗ bọn họ tới Nam Á chỉ là vì chữa bệnh cho Bạch Y, như vậy thời gian ban đầu giết người lại vì cái gì?

Vấn đề của Reynold còn chưa giải quyết xong, vấn đề mới lại theo đó xuất hiện.

Hôm nay anh theo như thường kệ mang Bạch Y đi tới phòng khám xem bệnh, bác sĩ nói hôm nay sẽ chẩn đoán cho Bạch Y một chút, cần những người khác tránh đi, trước đó cũng từng để bác sĩ đơn độc xem bệnh cho Bạch Y, Reynold bọn họ không có bất cứ cái gì hoài nghi liền tự động rời khỏi phòng khám, ngồi ở bên ngoài phòng khám bệnh thương lượng đối sách.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau khi qua đi tròn một giờ Reynold cảm thấy rất không thích hợp, anh cũng từng cố gắng vào xem, nhưng y tá nói hiện tại tốt nhất không nên đi vào quấy rối bác sĩ.

Lại qua một giờ, Reynold cũng không nhịn được nữa giật lại y tá vọt đi vào.

Khi cửa vừa mở y tá phát ra tiếng thét chói tai, bác sĩ đã chết ở trên giường bệnh, yết hầu bị dao giải phẫu cắt ngang, cái đầu gần như rớt xuống, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

“Không thấy Bạch Y!” Quét một vòng cũng không phát hiện người đàn ông kia, Reynold chạy tới phòng bên, cửa sổ mở rộng, bên ngoài sớm đã không có nửa bóng người, nhưng anh vẫn lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo.

Phòng khám bệnh ở gần một rừng cây, hắc y phục rất có thể chạy vào trong rừng, mang theo một người Bạch Y không có khả năng chạy quá xa, Reynold cấp tốc chạy vào trong rừng tìm kiếm chung quanh, anh một bên lớn tiếng hô tên Bạch Y, mong muốn có thể được đối phương đáp lại một chút, thế nhưng rất có khả năng hai giờ trước hắc y phục đã mang theo Bạch Y đi, anh hiện tại căn bản không có khả năng đuổi theo đối phương.

Sự thực cũng đích xác như vậy, anh ngoại trừ nhặt được một góc áo màu trắng treo trên cành cây ra, cái gì cũng không tìm được.

“Cắt! Tốt, mọi người nghỉ ngơi trước một chút.”

Phân cảnh này chủ yếu là của Reynold, Đường Phong đã sớm ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi.

Trong rừng có đủ loại sâu mọt côn trùng, Đường Phong bởi vì tạm thời không có phân cảnh ở trong rừng, hiện tại đều là tay chân bọc đến kín kẽ, căn bản sẽ không bị côn trùng bò lên người, cậu còn thiếu mỗi khuôn mặt là không che đi luôn.

Đáng tiếc diễn viên đóng vai Reynold lại không có vận khí tốt như cậu, trên chân thì không sao, thế nhưng trên tay vẫn bị một ít côn trùng cắn, mấy người trợ lý đang vội vàng bôi thuốc cho nam diễn viên kia.

“Nếu như không có đám côn trùng đáng ghét này, phong cảnh ở đây kỳ thực rất tốt.” Đạo diễn quay phim song song cũng là một người yêu thích chụp ảnh, sau khi kết thúc công việc liền cầm máy ảnh SLR chụp đến chụp đi khắp nơi.

Trong rừng cây yên tĩnh thỉnh thoảng có thể thấy một vài con chim hoang dã hót kêu bay qua phía trên, lưu lại một bóng ma nhợt nhạt chợt lóe rồi biến mất, trên mặt đất bị tuyết trắng bao trùm đều là dấu chân của bọn họ lưu lại, mất trật tự không ngớt.

Đường Phong tùy ý nhìn bốn phía xung quanh, thỉnh thoảng nói cười một chút với tiểu Vũ bọn họ, phần diễn của cậu ở phía sau không phải rất nhiều, phần lớn thời gian nhân vật “Bạch y” này đều ẩn trong bóng tối, xuất hiện ở trong miệng người khác, đây không phải bởi vì cậu không phải diễn viên nam nhất trong phân cảnh, mà là đạo diễn vốn đã muốn xây dựng một loại bầu không khí thần bí quỷ dị.

Rất nhiều bộ phim lúc quay kỳ thực không đáng sợ, thế nhưng sau khi cắt nối biên tập, phối nhạc và thêm kỹ xảo vào sau đó, toàn bộ bầu không khí lập tức sẽ bị tô đậm.

Bởi bọn họ chỉ là một tổ kịch nhỏ, nhân viên công tác cũng không nhiều, đưa mắt nhìn qua cũng chỉ có hơn mười người mà thôi.

Lần này ngoại trừ quay chụp ở Nam Á bọn họ cũng đã mời một hướng dẫn viên du lịch địa phương dẫn bọn họ đi vào rừng, dù sao bọn họ không quen thuộc ở đây chút nào, lỡ đâu lạc đường trong rừng thì rất phiền phức.

“Ở đây một chút tín hiệu cũng không có.” Tiểu Vũ lắc lắc điện thoại di động trong tay, oán giận nói, “Còn kêu là lưu thông toàn cầu, chúng ta còn chưa rời khỏi địa cầu mà đã không có tín hiệu.”

“Muốn nhắn tin cho bạn trai sao?” Đường Phong ở bên cạnh trêu ghẹo nói.

Tiểu Vũ mặt đỏ lên, pha thêm vài phần hờn dỗi: “Giới thiệu cho tôi, tôi cũng không có thời gian đi yêu đương, đàn ông hiện tại đều không đáng tin, tôi chỉ có thể dựa vào mình.”

“Đừng nói độc đoán như thế chứ, ha ha.”

Mấy người hàn huyên nói chuyện phiếm, ăn bữa sáng thuận tiện nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục quay phân cảnh buổi chiều, tất cả tiến hành đều rất thuận lợi, chỉ là buổi chiều có vài cảnh phải quay lâu một chút, ánh nắng vào buổi chiều bắt đầu nhuộm lên màu đỏ tươi giống như máu, ánh nắng mùa đông đương nhiên ấm áp, thế nhưng lúc tuyết tan cũng rất lạnh, mỗi người công tác trong tổ kịch đều bọc mình đến chặt chẽ kín đáo.

Đường Phong đã sớm thương lượng với tiểu Vũ, chờ lát nữa trở về sẽ đi ăn một nồi lẩu nóng hầm hập, sau đó trở về phòng thong thả tắm nước nóng, vừa lúc ngày mai nghỉ ngơi, còn có thể hơi chút lười biếng ngủ thẳng đến 9h, 10h sáng mới dậy.

Đoàn người cấp tốc thu dọn mọi thứ sau đó theo hướng dẫn viên du lịch địa phương tản bộ trong rừng, Đường Phong nghĩ mình vốn đã béo hơn bình thường một ít, bây giờ còn mặc tầng tầng quần áo, nhìn qua lại càng như là gấu trúc quốc bảo.

“Tiểu Vũ, tôi rất giống gấu mèo sao?” Tẩy trang thì phải đi về mới có thể tẩy sạch, Đường Phong bây giờ vẫn còn để khuôn mặt bình thường thua kém hơn ngày thường không ít.

“Anh nói thế tôi mới thấy đúng là rất giống, Đường Phong, tôi có thể ôm anh một cái không? Anh hiện tại nhìn qua ôm rất thoải mái.” Vừa nói, tiểu Vũ cười liền ôm lấy, “Cảm thấy ngoại trừ giống gấu mèo ra, anh còn giống một con chim cánh cụt mập mạp đáng yêu.”

Người kia vội vã ngăn cản tiểu Vũ, cố ý khoa trương nói: “Tiểu Vũ, rụt rè một chút, cô vẫn là khuê nữ chưa xuất giá đấy!”

“Tôi là phụ nữ hiện đại, lẽ nào ngay cả ôm một người đàn ông cũng không được?” Tiểu Vũ vẫn cứ đã chạy tới ôm lấy Đường Phong.

Bởi vì hai người bọn họ là dùng tiếng Trung nói chuyện với nhau, người bên cạnh thấy bọn họ cười đùa vui vẻ như thế khó tránh khỏi hiếu kỳ hỏi bọn họ đang làm gì, Đường Phong cười nói cậu đang bị nữ sắc lang quấy rầy, mọi người một mảnh cười vang.

Đi khoảng hơn mười hai mươi phút, Đường Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh nắng dần dần trầm xuống, nhưng bọn họ vẫn như cũ loanh quanh ở trong rừng.

“Có phải chúng ta nhầm đường rồi không, tôi nhớ lúc tới hình như không phải đi chỗ này.” Đường Phong nhìn bốn phía, ở trong rừng dường như mỗi một chỗ đều giống hệt nhau, nhưng Đường Phong nghĩ ở đây không giống chỗ bọn họ từng đi qua, trên mặt đất ngoại trừ một ít vết chân động vật nhỏ ngay cả vết chân một người cũng không có.

Đường Phong vừa nói như thế, những người khác cũng cảm thấy đường này không giống với lúc bọn họ tới.

Hướng dẫn viên du lịch lúc này dùng tiếng Anh sứt sẹo nói cho bọn họ, đường đích xác không giống, đó là vì đường lúc đi và lúc về khác nhau, đồng thời còn thề thốt nói cho Đường Phong bọn họ, mười phút nữa là có thể ra khỏi cánh rừng tới chỗ có xe.

Tổ kịch không quen ở đây, cho rằng hướng dẫn viên du lịch có thói quen của mình nên cũng không hỏi thêm, thế nhưng mười phút sau bọn họ vẫn như cũ loanh quanh trong cánh rừng, ngoại trừ Đường Phong những người khác cũng bắt đầu nghi ngờ, bọn họ nhớ kỹ lúc tới đi đường nhiều nhất chỉ có nửa tiếng, hiện tại đã qua hơn nửa tiếng không có khả năng vẫn còn ở trong rừng, đưa mắt nhìn quanh ngay cả một bóng người một con đường cũng không thấy.

“Rốt cuộc anh muốn dẫn bọn tôi đi đâu? !” Một nhân viên quay phim không nhịn được tiến lên lớn tiếng hỏi, hướng dẫn viên du lịch kia đột nhiên hô to một tiếng chạy vào sâu trong cánh rừng, nhân viên quay phim cùng mấy người đàn ông lập tức đuổi theo, người còn lại thoáng cái không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể vừa đi theo vừa chạy về phía trước.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Tiểu Vũ một bên theo mọi người, một bên lo lắng hỏi.

“Hình như có chút không đúng. . .” Đường Phong cau mày nhìn bốn phía, sau đó la lớn, “Tất cả mọi người đừng đuổi theo, có thể có chuyện!”

“Charlie bọn họ đuổi theo rồi.” Nữ nhân viên hoá trang đi tới bên người Đường Phong, chẳng biết tại sao, cô có một loại tín nhiệm đối với người đàn ông phương Đông này.