Edit: Huyết Vũ.

Đệ ngũ thập nhất chương: Phần tử vũ trang.

Hướng dẫn viên du lịch là do nhân viên công tác của tổ kịch tìm thấy ở địa phương, trước đó cũng từng kiểm tra tư liệu, đích đích thực thực là một người hướng dẫn du lịch từng đăng kí, thế nhưng ở một vài quốc gia vốn có tràn ngập hỗn loạn này, chuyện gì đặc biệt đều rất có thể sẽ xảy ra.

Hướng dẫn viên du lịch đột nhiên hô to chạy đi, mấy người quay phim đuổi theo, Đường Phong vội vã kêu tất cả mọi người tụ lại với nhau không nên vội vàng đuổi theo, trước đó chậm rãi đi một chút xem sao.

“Tôi làm đạo diễn nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu gặp phải loại chuyện quái dị này.” Đạo diễn rụt rụt cổ, theo sắc trời trầm xuống nhiệt độ không khí cũng bắt đầu hạ thấp, mặc dù mỗi người đều trang bị tầng tầng áo quần, nhưng gió lạnh giống như côn trùng rất nhỏ luôn luôn có thể tìm được khe hở tiến vào.

“Cũng không biết mấy người kia thế nào, thật khiến người ta lo lắng.” Nhân viên hóa trang lo lắng nói.

Đường Phong đứng dậy nói: “Mọi người trước hết đem dụng cụ truyền tin lấy hết ra, điện thoại di động hoặc là gì đó, nhìn xem có tín hiệu hay không, có thể liên lạc với bên ngoài hay không.”

Đây là việc cấp bách, mặc kệ thế nào dưới điều kiện mất đi hướng dẫn viên du lịch, bọn họ tốt nhất là có thể liên hệ được với người bên ngoài.

May là không phải toàn bộ điện thoại di động đều mất sóng, có điện thoại di động của mấy nhân viên công tác vẫn có thể liên hệ ra bên ngoài, mặc dù tín hiệu cực kỳ yếu ớt, bọn họ vẫn mau chóng tự dùng phương pháp của mình nói cho người bên ngoài, bọn họ hiện tại đã lạc đường trong rừng.

Chỉ cần liên hệ được với phía ngoài, trong lòng mọi người cũng hơi chút an ổn một ít, chỉ là mấy nhân viên quay phim đi ra ngoài vẫn chưa về, khó tránh khỏi khiến người ta lo lắng an toàn cho bọn họ, mà sắc trời dần dần tối cũng khiến người ta có chút thấp thỏm lo âu.

Nhân viên công tác dồn lại ngồi kề sát nhau, nỗ lực sưởi ấm song song thu được an ủi tâm lý.

“Bọn họ đã đi hơn mười phút, chúng ta hẳn là đi tìm bọn họ.” Nam diễn viên đóng vai Reynold đứng ra nói, trong mắt rõ ràng có lo lắng và quan tâm.

Đường Phong suy nghĩ một chút, nói rằng: “Để mấy người đàn ông ở lại, các cô gái đều ở lại đây không nên chạy chung quanh, hai người chúng tôi đi tìm bọn họ là được.”

“Chỉ hai người các cậu không sao chứ?” Đạo diễn có vẻ có chút lo lắng.

“Tôi bình thường hay leo núi, đi dã ngoại cũng có chút kinh nghiệm.” Nam diễn viên thong dong nói.

“Vậy phải phiền anh nhớ đường chúng ta rời đi rồi.” Đường Phong xấu hổ cười, cậu đối với sinh tồn dã ngoại cũng không có quá nhiều kinh nghiệm.

Nam diễn viên nhìn cậu một cái, nói: “Không, cậu ở lại đây với mọi người, tôi với trợ lý của tôi sẽ đi tìm họ.” Người này trực tiếp từ chối lời đề nghị của Đường Phong.

“Cẩn thận một chút, tôi cảm thấy hướng dẫn viên du lịch có chút kỳ quái.” Như vậy cũng tốt, có thể đối phương hai người đều có kinh nghiệm dã ngoại, không giống cậu khuyết thiếu tri thức ở phương diện này, Đường Phong gật đầu nói.

“Chúng tôi sẽ.” Nói xong, nam diễn viên cùng với trợ lý của mình cùng nhau chạy theo phương hướng nhân viên quay phim bọn họ rời đi, thân ảnh hai người rất nhanh biến mất ở trong rừng.

Đường Phong quay người lại, thấy tiểu Vũ có chút lo lắng đứng ở bên cạnh, cậu đi tới nhẹ nhàng ôm vai cô, thoải mái nói: “Không có việc gì, chúng ta sẽ an toàn trở lại.”

Tiểu Vũ gật đầu, hít sâu một hơi cùng Đường Phong kề sát với nhau, cô tuyệt không muốn rời khỏi Đường Phong nửa bước.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người một bên chờ đợi viện trợ từ ngoại giới song song cũng chờ đợi nam diễn viên và nhân viên quay phim bọn họ trở về.

Qua hơn mười phút sau, trong rừng cây bên cạnh đột nhiên xuất hiện một ít ánh sáng.

“Là có người tới tìm chúng ta sao?” Lúc này bốn phía đã dần dần tối xuống, mọi người tụ lại với nhau, lo lắng có thể có dã thú gì đó đột nhiên nhào ra hay không.

“Chờ một chút.” Đường Phong nhìn về phía tia sáng, đó là ánh mắt dã thú, ở trong đêm sáng sủa như bóng đèn, nhưng rõ ràng bọn họ cũng nghe được một ít tiếng bước chân người.

Nữ nhân viên hóa trang phát sinh thanh âm run run: “Trời ơi. . .”

Bọn họ bị bao vây, một đám người địa phương lôi kéo chó săn xuất hiện trong đường nhìn của Đường Phong bọn họ, mấy cây súng trường ở trong bóng đêm vẫn như cũ rõ ràng khiến bọn họ ý thức được tình huống có chút không xong.

“Đừng cử động.” Đường Phong thấp giọng nói, cầm thật chặt bàn tay có chút run của tiểu Vũ bên cạnh.

Nam diễn viên đóng vai Reynold bị một người xách ra, nam diễn viên cúi đầu không nhìn Đường Phong bọn họ, chỉ là nhẹ giọng nói một câu: “Xin lỗi.”

Trừ điều này ra bọn họ còn thấy được hướng dẫn viên du lịch chạy mất trước đó, hướng dẫn viên du lịch nói với bọn họ: “Đừng cử động, nếu không bọn họ sẽ nổ súng.”

Mấy người địa phương kia không biết nói cái gì, rất nhanh liền có người bắt đầu dùng dây thừng lần lượt trói họ lại.

“Đường Phong, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?” Tiểu Vũ đè thấp thanh âm.

Cô vừa nói xong lập tức có người bắt đầu mắng vài câu, Đường Phong chắn trước mặt tiểu Vũ, không nói một câu, chỉ là nhìn vào người nọ.

Người nọ huyên thuyên nói một đống, hướng dẫn viên du lịch: “Hắn nói cậu còn lộn xộn sẽ giết cậu, tôi nói cho hắn cậu là diễn viên điện ảnh hắn mới không nổ súng.”

“Các người muốn gì?” Đường Phong hỏi.

“Bọn họ bắt người nhà của tôi, tôi phải làm như thế, rất xin lỗi”, hướng dẫn viên du lịch quay đầu lại nói gì đó với mấy người địa phương, sau đó mới nói với Đường Phong, “Bọn họ biết các cậu tới từ Mỹ, là tới đóng phim, bọn họ muốn một ít tiền chuộc, nghe bọn hắn nói, các cậu sẽ không sao.”

Nói đến phía sau, ngay cả chính hướng dẫn viên du lịch cũng không có tự tin, người này rất nhanh quay đầu rời đi.

Thực sự sẽ không sao ư?

Tất cả mọi người đều bị trói tay, bị đưa lên một chiếc xe cũ, đầu cũng bị túi đen trùm lên, thế nhưng Đường Phong nghĩ cho dù không trùm đầu bọn họ, phỏng chừng bọn họ cũng không biết đường trong rừng phải đi thế nào.

Chiếc xe ở trong khu rừng bị băng tuyết bao trùm xóc nảy không ngớt, tuyết trên bầu trời dường như lại bắt đầu rơi, mặt trời xuống núi xong lại rơi tuyết, lúc này Đường Phong thật ra không lo lắng sẽ bị côn trùng cắn, côn trùng trong rừng sẽ chỉ thỉnh thoảng đi ra vào ban ngày lúc có mặt trời, đặc biệt thích chui vào những chỗ ấm áp như trong áo và ống quần con người, đồng thời vào lúc người ta không để ý liền đem thức ăn qua mùa đông của họ cắn hai miếng.

Được rồi, cậu hiện tại nên lo lắng hẳn là không phải có thể bị côn trùng cắn hay không, mà là bọn họ có thể bị người xé xác hay không.

Nếu như hướng dẫn viên du lịch kia nói không sai, những phần tử vũ trang bản địa này là dự định dùng bọn họ đến đổi lấy một ít tiền tài.

Thời gian trôi đi dường như rất dài, thỉnh thoảng có thể nghe thấy người địa phương ngồi ở trên xe kèm hai bên bọn họ dùng ngôn ngữ địa phương nói gì đó, Đường Phong biết tiếng Anh biết tiếng Trung biết tiếng Đức cũng biết tiếng Pháp, cũng học qua một ít ngôn ngữ Nam Á giản đơn, thế nhưng những người này nói nửa lời cậu nghe cũng không hiểu.

Mong muốn những người này không phải đang nói muốn làm thịt bọn họ thế nào.

Qua một đoạn thời gian rất dài, xe rốt cục dần dần chậm rãi ngừng lại, túi vải trùm ở trên đầu bị mạnh mẽ kéo xuống, ánh đèn chói mắt khiến người ta nhịn không được hơi nheo mắt lại.

Đường Phong miễn cưỡng mở mắt, phát hiện tất cả bọn họ bị đưa vào một gian phòng bằng đá, đối diện bọn họ là một cái camera, bên cạnh bọn họ là phần tử vũ trang cầm súng trong tay, tất cả mọi người đều che mặt, trong đó có một người dùng tiếng Anh lớn tiếng nói về phía màn ảnh: “Muốn chuộc lại bọn họ thì đưa tiền cho bọn tao, hai ngày sau bọn tao phải nhận được, nếu không tao sẽ giết hết bọn chúng.”

“Thằng nào là đầu têu của đám lợn da trắng này?” Người kêu gọi đầu hàng quay đầu lại nói, lúc này Đường Phong mới phát hiện hướng dẫn viên du lịch cũng bị dẫn tới theo.

Hướng dẫn viên du lịch không hề do dự chỉ vào đạo diễn, đạo diễn bị đám người dã man kia túm lấy ném xuống đất, đồng thời bị báng súng nện lên.

Người nọ nắm đầu đạo diễn khiến khuôn mặt chảy máu của đạo diễn bị ép đối diện với màn ảnh: “Hai trăm triệu đô.”

Còn chưa chờ bọn họ phản ứng lại, túi đen lại một lần nữa trùm lên bọn họ, mọi người bị kéo lên, thất tha thất thểu bị mang đi không biết tới nơi nào, cuối cùng bọn họ bị đẩy ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, trong không khí tản ra một cỗ nấm mốc hôi thối lạnh giá.

Chờ Đường Phong lại một lần nữa có thể thấy tất cả trước mắt, bọn họ đã ở trong một sơn động, trên vách tường treo một chiếc đèn dầu, dưới ánh đèn dầu mờ tối là toàn bộ nhân viên công tác tổ kịch, trên khuôn mặt mỗi người đều lộ ra khẩn trương, vô thố và sợ hãi.

Sơn động có một cửa sắt dày và lớn, bọn họ giống như súc vật bị nhốt ở bên trong.

“Chúng ta nên làm gì đây, trời ạ.” Thanh âm run run của một cô gái, có lẽ cho tới bây giờ cô cũng không ngờ chuyện đáng sợ như vậy sẽ xảy ra với mình.

Về phần Đường Phong, từ sau khi cậu sống lại cuộc sống đều là mạo hiểm không gì sánh được, vốn có bị phần tử vũ trang bắt cóc là chuyện đặc biệt cực kỳ đáng sợ, nhưng cậu lại có thể thản nhiên chấp nhận như thế.

Đời trước trái tim có chút vấn đề, đời này trái tim xem ra biến thành cứng rắn như sắt thép.

Đường Phong nhìn bốn phía một chút, góc tường có gắn cameras cũ kỹ, mỗi tiếng nói cử động của bọn họ đều bị giám sát, bọn họ không biết ở nơi nào, bên ngoài cũng có rất nhiều người có súng, dựa vào bọn họ mà muốn chạy trốn thì quá khó khăn.

Đáng tiếc không phải mỗi người đều là Iron man, có thể ở trong nghịch cảnh làm cho mình một bộ giáp sắt lao ra đánh bại người xấu.

Hai trăm triệu đô-la, sợ là cho dù giao ra, bọn họ không có cách sống sót đi ra ngoài.

 

 

Đệ ngũ thập nhị chương: Mày là Đường Phong? ( thượng )

“Chúng ta sẽ chết ở đây sao?” Tiểu Vũ ngồi kề sát Đường Phong, sợi dây trên tay bọn họ đã được cởi ra, có lẽ đối phương cũng không cho rằng những người da trắng sống an nhàn sung sướng này có thể sống sót rời khỏi đây.

“Sẽ không, tin tôi đi.” Đường Phong cầm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của tiểu Vũ, sơn động có chút ẩm ướt, mặc dù ngăn cách băng tuyết cũng vẫn như cũ lạnh lẽo khiến người ta không chịu nổi.

Cửa sắt to lớn kiên cố lạnh như băng dựng đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, thỉnh thoảng còn có thủ vệ kéo mở cửa sổ nhỏ trên cửa sắt nhìn vào trong, mọi người của tổ kịch chăm chú dựa sát vào nhau, chỗ đạo diễn bị thương đã được chính bọn họ dùng vải vụn tạm thời băng lại, may là chỉ bị thương ngoài da không có gì trở ngại.

Một buổi tối này không có ai ngủ ngon, quá lạnh, cũng quá mức bất an, chung quy vẫn có người nửa đêm bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc.

Hai trăm triệu đô, ai trả?

Mỗi một nhân viên công tác ở đây đều là nhận tiền lương, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

Để chính phủ trả?

Coi như hết, cho dù chính phủ nước Mỹ có tiền thế nào đi nữa cũng sẽ không lập tức lấy ra hai trăm triệu đô, là hai trăm triệu đô chứ không phải hai mươi đồng tiền, nộp cho đám người kia cũng không biết có thể đổi lấy người trở về hay không, hơn nữa bọn họ là ai, cũng chỉ là một ít bình dân phổ thông không có tiếng tăm gì.

Tình huống có khả năng xuất hiện nhất chính là quốc tế khiển trách, ngoại giao đàm phán, vũ lực hiếp bức.

Đàm phán thành công, bọn họ sống sót.

Thất bại, vậy đó là bọn họ bất hạnh cùng với tội ác của những phần tử vũ trang này.

Hơn nữa cũng không biết liệu chính phủ biết được chuyện này, sẽ coi như đã xảy ra, hay là sẽ coi như cái gì cũng không biết, có thể đến bây giờ bao gồm cả mọi người ở bên trong công ty quản lý của Đường Phong còn tưởng rằng bọn họ hiện tại vẫn đang ở Nam Á bình thường đóng phim.

Tin tức bị phong tỏa, cũng không lạ.

Bọn họ bị nhốt trong sơn động không biết ở bên ngoài là trời đã sáng hay vẫn là buổi tối mùa đông mơ màng tối tăm, thế nhưng lúc Đường Phong tỉnh lại không lâu lắm, cửa sắt sơn động đã bị người mở ra.

Mấy người phần tử vũ trang giữ lại gốc râu nói nói cười cười đi đến, con mắt liên tục quét tới quét lui trên người bọn họ, nhất là trên người mấy cô gái trong tổ kịch.

Đường Phong xê dịch, đem tiểu Vũ chắn ở phía sau, không hẹn mà cùng, mấy người đàn ông trong tổ kịch cũng bảo vệ các cô gái, cử động này không thể nghi ngờ khiến mấy người phần tử vũ trang lộ ra dáng vẻ phẫn nộ, trong miệng huyên thuyên lớn tiếng nói gì đó với họ, hình như là muốn bọn họ tránh ra.

Song song, những tên không có nhân tính này bắt đầu muốn đi bắt mấy cô gái da trắng, các cô gái phát sinh tiếng kêu sợ hãi từng người đều tóm chặt lấy nhau, các cô cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải loại chuyện đáng sợ này thiếu chút nữa khóc ra, không cần nghĩ cũng biết mấy tên khốn này muốn làm gì bọn họ.

“Cút ngay! Đừng chạm vào bọn họ!” Đường Phong cố sức hất bàn tay muốn vươn đến chỗ các cô gái.

Hiểu được tiến thoái là phương pháp sinh tồn của cậu, yêu quý sinh mệnh là một chuyện, nhưng làm một người đàn ông, một người có lương tri, cậu không thể vì bảo mệnh mà mắt mở trừng trừng nhìn các cô gái bị những tên khốn này thương tổn.

Luyện quyền gần tới một năm cùng với khổ cực dưới sự chỉ đạo của Lục Thiên Thần mấy người không hề lãng phí, người từng luyện quyền cùng với người chỉ biết cậy mạnh thủy chung vẫn là khác nhau, không được một lúc, Đường Phong liền đem phần tử vũ trang trước mặt mình một quyền đánh ngã.

Gã bị đánh ngã lớn tiếng la lên gì đó, mấy người bên cạnh rất nhanh đi tới quyền cước nhắm ngay Đường Phong, thế nhưng ngoại trừ Đường Phong ra đàn ông trong tổ kịch cũng không phải đứng nhìn, mấy người rất nhanh liền quay ra đánh nhau, nhưng bởi vì có Đường Phong, thế cục rất nhanh liền nghiêng về phía Đường Phong bọn họ bên này.

Thế cục nghiêng về một phía cực kỳ khiến người ta phấn chấn, liên quan mấy cô gái cũng đều dùng đôi tay trắng như phấn đánh mấy tên khốn kia, đáng tiếc chính là thắng lợi nhất thời không thể xoay chuyển cục diện, huống chi bọn họ bây giờ còn là một đám chỉ có nắm đấm đồng thời là người bị bắt đang ở địa bàn của kẻ địch.

“Đoàng!” Một tiếng súng nổ tung vang lên trong hang đá, các cô gái bị dọa hét to một tiếng rồi bịt kín tai.

“Không được nhúc nhích, đều không được nhúc nhích!” Tên nổ một phát súng lên đỉnh hang đứng ở cửa hang lớn tiếng hô lên với họ.

Rơi vào đường cùng Đường Phong bọn họ chỉ có thể ngừng tay, mấy tên vừa rồi bị đánh cho nằm bò dưới đất lập tức nhảy dựng lên, một quyền một cước đánh lên người Đường Phong bọn họ, đồng thời trong miệng không biết chửi rủa cái gì.

Rất nhanh lục tục liền có người từ bên ngoài đi đến, bởi vì đầu bị ấn xuống mặt đất, Đường Phong bọn họ cũng không thấy được là ai vào, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy vài người đang nói gì đó.

Thế nhưng không để Đường Phong dùng khuôn mặt thân thiết với mặt đất lạnh lẽo quá lâu, cậu liền nghe thấy hướng dẫn viên du lịch dùng tiếng Anh sứt sẹo hô tên cậu.

“Đường Phong, ai là Đường Phong?”

Tất cả mọi người không lên tiếng, trong lòng kỳ quái song song lại nhịn không được nghĩ, vừa rồi là Đường Phong ra tay, lẽ nào bọn người kia muốn đối phó Đường Phong?

Không ai đáp lại, hướng dẫn viên du lịch lại hô một tiếng: “Đường Phong, ai là Đường Phong?”

Vẫn như cũ không có người nói chuyện, bên cạnh lập tức có người lấy giọng điệu nghiêm khắc nói gì đó với hướng dẫn viên du lịch, hướng dẫn viên du lịch nghe xong rồi nhắc lại: “Đường Phong đi ra, nếu không mấy người các ngươi ngay cả một ngụm nước một cái bánh mì cũng không được ăn, không ai sẽ thích cảm giác bị chết đói.”

Đường Phong hơi giật giật, nhưng cậu liếc mắt liền thấy tiểu Vũ dùng sức nháy mắt với cậu, dùng hình dáng của miệng nói “Đừng đi!”

Tiểu Vũ sợ người đàn ông này một đi sẽ không trở về, điều này so với bất cứ chuyện gì đáng sợ đều khiến đáy lòng cô phát lạnh.

“Nói cho tôi biết Đường Phong là ai, chúng tôi sẽ cho các người thức ăn và quần áo còn có nước uống.” Hướng dẫn viên du lịch có chút lo lắng nói, “Mau nhanh, điều này đối với các người mà nói thì không có chỗ hại, không giao người ra đây bọn họ sẽ đánh, thậm chí sẽ giết một kẻ trong các người.”

Kỳ thực hướng dẫn viên du lịch cũng không biết vì sao những kẻ nguy hiểm này hết lần này tới lần khác muốn tìm một người đàn ông tên Đường Phong, anh chỉ là nhắc lại lời người bên cạnh, cũng giống những người khác, anh cho rằng vận khí của cái tên Đường Phong này đã đến tận cùng.

Nam diễn viên Reynold cũng bị ấn trên mặt đất giống như Đường Phong nhìn thoáng qua Đường Phong, môi hơi chút giật giật, dường như lập tức sẽ nói gì đó, chỉ là trong mắt lại có chút không đành lòng.

Cùng với bị đồng bạn khai ra, không bằng mình tự giác đứng ra đi.

“Là tôi.” Trước khi nam diễn viên khai ra mình, Đường Phong lên tiếng nói.

Con đường này có thể là đi đến lối ra, cũng có thể đi đến tử vong.

Mang còng tay cồng kềnh, Đường Phong đi theo mấy người phần tử vũ trang ở trong đường hầm hẹp dài của hang núi.

Hiện tại cậu lo lắng không phải một lát nữa sẽ đi đâu, mà là những người này vì sao hết lần này tới lần khác muốn tìm cậu.

Trong đầu, Đường Phong lập tức nghĩ tới hai người nào đó có chút dính dáng đến xã hội đen, chỉ là Đường Phong lại không xác định Lục Thiên Thần hoặc là Charles đã biết chuyện bọn họ bị phần tử vũ trang bắt cóc hay chưa, mà cho dù đã biết, lại không nhất định có thể cứu bọn họ ra.

Cường long khó đánh địa đầu xà (*), rất nhiều chuyện đều nói không rõ.

(*) “Cường long nan đả địa đầu xà” nôm na là Rồng mạnh khó đánh rắn địa phương, cái nì chắc ai cũng bít nhỉ ^^.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra cũng phải xem chút nữa những người này đến tột cùng muốn dẫn mình đi nơi nào.

Sơn động cũng không đi rất sâu, bọn họ đi tầm chưa được mười phút liền ra khỏi hang, sau khi rời khỏi sơn động, bầu trời màu trắng vẩy ra ánh nắng đâm vào con mắt nheo lại của người ta.

Ánh nắng mùa đông luôn luôn lộ ra màu tái nhợt, chiếu vào trên đất tuyết bắn lên con mắt phát đau.

Đường Phong mới dừng lại lập tức có người ở phía sau đẩy cậu, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, sau khi rời khỏi sơn động Đường Phong cũng thấy được chỗ này rốt cuộc trông như thế nào.

Phóng tầm mắt nhìn lại là rừng cây rậm rạp nhìn không thấy đầu cùng, phía trái bọn họ là một tòa núi lớn, dưới chân núi có vài cái hang, lục tục có người ra ra vào vào, phần lớn còn khiêng đủ loại vũ khí và hòm rương, thỉnh thoảng có người quay đầu lại liếc nhìn Đường Phong, lộ ra vị đạo lạnh lùng và săm soi.

Ở đây hẳn là một căn cứ vũ trang, phần lớn ở cửa sơn động đều có một chút cây cối ngụy trang.

Thế nhưng Đường Phong cũng không bị mang vào sơn động khác, cậu bị đẩy mạnh vào trong một chiếc xe tải màu xanh quân đội, dựa theo lệ cũ tự nhiên là bị dùng túi vải đen trùm đầu, sau đó lại đi một phen xóc nảy trong rừng, khoảng chừng hơn một tiếng sau xe tải ngừng lại.

Nếu như nói vừa rồi cậu còn ở trong sơn động giống như người nguyên thủy, như vậy hiện tại cậu rốt cục trở lại xã hội hiện đại, chỉ là chung quanh trước mắt đều có vệ sĩ cầm súng khiến tòa biệt thự được xây dựng trong một mảnh rừng sum xuê này tăng thêm vài phần nguy hiểm.

Nơi này hẳn là nơi ở của đầu sỏ đám phần tử vũ trang này.

Không cho phép Đường Phong nghĩ quá nhiều, rất nhanh cậu đã bị hai vệ sĩ kéo vào trong biệt thự, đi vào biệt thự, ấm áp bên trong cấp tốc xua tan khí lạnh quấn quanh người cậu.

Mấy mỹ nữ tóc vàng mắt xanh chỉ mặc áo tắm hai mảnh đi tới đi lui ngay trong phòng, ở giữa phòng khách còn có một người phụ nữ Trung Đông khỏa nửa thân trên đang múa cột ở đó.

Trong tay nâng ly rượu, trên người mặc áo khoác ngoài hoa văn da báo, một người đầu trọc ngồi trên sô pha hút xì gà, khi cái tên trọc này đứng lên Đường Phong nghĩ người này cũng phải cao gần hai mét, tuy bình thường cậu gọi Charles là gấu lớn, thế nhưng so với tên gấu chó rắn chắc cao to này, Charles cũng chỉ là gấu Winnie bảo bối thôi. (*)

“Tên này là ai?” Gấu chó đầu trọc nói chính là tiếng Anh Đường Phong có thể nghe hiểu.

“Anh cả, là Đường Phong anh bảo bọn em mang đến.”

Lúc này anh cả nổi cáu lông mày đều dựng thẳng lên: “Ngu ngốc! Cái tên chết tiệt xấu béo ú này sao có thể là Đường Phong? !”

(*) gấu Winnie ( Winnie The Pooh ): chắc ai cũng bít bạn nì ha!!!
Winnie-The-Pooh-psd58477pooh_26