Edit: Huyết Vũ.

Đệ ngũ thập thất chương: dụ địch.

“Chúng ta cứ như vậy trở lại quá nguy hiểm, Albert sẽ không ngốc như vậy, người khác tới khẳng định sẽ tăng thêm số người canh giữ địa phương giam giữ con tin.” Đường Phong lắc đầu, nói với Ivan, “Tôi biết mình có chút ý nghĩ kỳ lạ, nhưng nếu như có thể tôi không muốn thấy bất cứ ai bị thương.”

“Đích xác ý nghĩ rất kỳ lạ, cậu nghĩ cậu ở trong lòng Albert có bao nhiêu phân lượng?” Ivan không cho là đúng nói, anh từng thấy rất nhiều người như Đường Phong, lúc được một vài người thích thì bản thân chính là bảo vật, lúc không thích, thì làm cái gì nói cái gì cũng là sai.

Một kẻ điên hỉ nộ bất thường như Albert, một phút trước anh ta có thể cưng chiều một người lên đến trời, một phút sau là có thể ném người ta vào trong địa ngục thiên đao vạn quả.

Không phải Ivan không tin Đường Phong, chỉ là thế giới này làm gì có nhiều người si tình như nam diễn viên trong điện ảnh như vậy.

“Nói thật, tôi không dám khẳng định.” Không có phùng má giả làm người mập, Đường Phong ăn ngay nói thật, nếu như không đến phút cuối cùng, cậu cũng sẽ không nghĩ đến chủ động đầu hàng Albert.

Chỉ sợ cuối cùng cậu đầu hàng, kết quả còn không cứu được những người khác, nhưng lấy sự hiểu biết của cậu với Albert, người đàn ông kia còn không có keo kiệt đến loại tình trạng này.

Đây là một loại trực giác của cậu, nhưng Đường Phong cũng không ngốc đến mức lấy trực giác làm ra phán đoán, dù sao Ivan là cảnh sát chuyên nghiệp, mà tiểu ác ma cũng là sát thủ chuyên nghiệp, về phương pháp xử lý giải cứu con tin này, hai người kia đều có kinh nghiệm hơn cậu nhiều, cậu sẵn lòng nghe kiến nghị của hai người kia, chỉ cần bọn họ đồng ý cứu ra mấy người tiểu Vũ.

Một phen trần thuật hùng hồn vừa rồi, một nửa là thật lòng, một nửa cũng là phép khích tướng.

“Này còn không khẳng định! Dù sao chúng tôi không đem mấy người kia cứu ra anh liền không chịu theo chúng tôi trở lại, cho dù trở về còn muốn kêu anh cả đối phó chúng tôi, hừ!” Tiểu ác ma nói liền trừng Đường Phong, tuy rằng biết người kia nói không có khả năng là thật, nhưng vẫn không thích bị uy hiếp.

“Tôi ở trong phòng thấy đất trống phía trước có hai cái máy bay trực thăng, cũng đủ đem tất cả mọi người chở ra, hai người biết lái trực thăng không?”

Đường Phong hỏi.

Tiểu ác ma cho Đường Phong một ánh mắt cao ngạo: “Đơn giản như lái xe đồ chơi.”

“Biết.” Ivan cũng nói.

“Trước đó định ra một kế hoạch tác chiến thế nào?” Đường Phong nhìn hai người một chút.

Kẻ áo đen mai phục bọn họ trước đó rất có thể sẽ xuất hiện lần thứ hai, ba người sau khi dập lửa trong sơn động liền cẩn thận bước nhanh đi trong rừng, tuy rằng tiểu ác ma dùng xe mang Đường Phong đi ra ngoài, nhưng bởi vì phương hướng vừa lúc đúng với sơn động giam giữ đạo diễn bọn họ, bọn họ không đi quá lâu liền thấy cách đó không xa mơ hồ xuất hiện ánh lửa.

“Hai người chờ tôi ở đây, tôi qua đó xem.” Tiểu ác ma khẽ nói, sau đó giống như một cái bóng chui vào trong bụi cỏ rất nhanh chạy về phía sơn động.

Ban đêm nhiệt độ không khí rất thấp, tuyết rơi mấy ngày hôm trước cũng đã gần như hòa tan sạch sẽ, bùn đất ẩm ướt lại lạnh lẽo, hơn nửa đêm ngay cả tiếng kêu côn trùng cũng không có.

“Cậu không sợ sao?” Ivan ở bên cạnh đột nhiên hỏi.

“Sợ, thế nhưng sợ cũng chẳng để làm gì, vậy không cần phải để ý tới cái ‘Sợ’ trong lòng.” Đường Phong đè thấp thanh âm.

“Đạo lý lớn của cậu thật nhiều, cứ như là bố tôi ấy.”

“Ha hả, anh sẽ chậm rãi phát hiện đạo lý lớn của bố anh tuy rằng khô khan buồn chán, thế nhưng đều rất hữu dụng.” Đường Phong thở ra một ngụm sương trắng, “Tiểu ác ma đi một mình không sao chứ?”

“Cậu ta? Cậu không cần lo lắng, làm cái nghề sát thủ này am hiểu nhất chính là ngụy trang và ẩn nấp, chính diện quyết đấu kỳ thực bọn họ cũng không mạnh, chỉ thích đánh lén chơi ngấm ngầm, nếu như đơn giản bị phát hiện, cậu ta đã sớm chết một vạn lần.” Hừ lạnh một tiếng, Ivan lại liếc nhìn Đường Phong.

Anh nói: “Nói thật, có đôi khi tôi rất ghen tị với cậu.”

“Ghen tị tôi cái gì?” Đường Phong cười khẽ một tiếng, “Gia thế của anh tốt hơn tôi, anh có bối cảnh và công tác người người ước ao, bản thân cũng anh tuấn ưu tú, cảnh sát Ivan mới là đối tượng khiến rất nhiều người ước ao đố kị.”

“Tôi không có hài hước dí dỏm của cậu, tuy rằng làm một người cảnh sát, nhưng bình thường cũng sẽ bị cảm tình của mình chi phối làm ra một vài việc cảnh sát không nên làm, ví dụ như có đôi khi tôi rất muốn cậu biến mất.” Ivan thẳng thắn nói ra.

Đường Phong vừa cười vừa nói: “Không sai, hài hước dí dỏm là sức hấp dẫn của một người, nhưng trên thế giới này người có sức hút không nhất định đều là hài hước dí dỏm, vậy nên không cần phải ước ao gì đó của người khác, làm tốt chính anh là đủ rồi, người yêu anh chân chính sẽ yêu tính cách của anh tất cả của anh, mà không phải cái gọi là hài hước dí dỏm.”

Người thông minh ở rất nhiều chỗ đều có chút ngốc, ông trời là rất công bằng.

Ivan không nói gì, hai người bọn họ trầm mặc cũng không duy trì liên tục quá lâu, tiểu ác ma rất nhanh liền trở về.

“Thật đúng là sợ cái gì cái đó sẽ tới, lão trọc còn có Albert đều ở phía trước, cái tên áo đen kia tôi cũng thấy được, đứng ngay bên người Albert.” Tiểu ác ma liếc nhìn Đường Phong, “Phỏng chừng hắn ta tới là để tóm anh về.”

“Bọn họ đều ở cửa sơn động?” Đường Phong nhớ lại cảnh tượng cậu bị mang ra khỏi sơn động ngày đó nhìn thấy, phía trước sơn động chỉ có một vài lều trại đơn sơ và người vận chuyển vũ khí, từ cửa động đi vào trong sơn động cần khoảng năm sáu phút.

“Đúng vậy, tôi thấy lão trọc đang nói gì đó với Albert.” Tiểu ác ma nhu nhu mũi, “Thế nhưng như vậy cũng tốt, chỗ đặt máy bay trực thăng hẳn là không có bao nhiêu người canh giữ.”

“Tiểu Vũ các cô ấy thì sao, cậu có thấy không?” Đường Phong nhớ kỹ tiểu Vũ bọn họ là bị tiểu ác ma làm cho ngất xỉu trong biệt thự.

Tiểu ác ma lắc đầu: “Không có, có lẽ còn đang trong biệt thự.”

“Bọn họ ở chỗ này chúng ta không có biện pháp cứu người, phải đem bọn họ dẫn dắt rời đi.” Ivan hơi nhíu nhíu mày, sau đó nhìn về phía Đường Phong, “Cậu có thể dẫn bọn họ rời đi không?”

Đường Phong chết cũng muốn cứu người, Ivan bọn họ cũng chỉ có thể đem con tin cứu ra trước, như vậy cũng bằng giảm thiểu sầu lo, về phần Đường Phong có thể bị bắt hay không lại là vấn đề cần lo lắng sau.

Cho dù Đường Phong bị bắt, lúc bọn họ lại đến cứu người liền khỏi cần lo lắng cho mấy tên tổ công tác điện ảnh bên này, miễn cho đến lúc đó còn có thể trở thành uy hiếp.

“Có bí quyết không?” Để bảo chứng tính thành công, Đường Phong vẫn là hỏi đối phương.

Tiểu ác ma sụp miệng: “Có thể có bí quyết gì, dùng sức mà chạy chứ sao, nếu như bị bắt liền nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, tôi quay về chỗ biệt thự cứu hai cô gái kia, thuận tiện đối phó với mấy tên trông coi máy bay trực thăng, còn ngài cảnh sát thì phụ trách đưa người trong sơn động đi ra ngoài.”

“Nghe có vẻ phải tiêu hao một ít thời gian, tôi sẽ cố gắng, những người khác liền nhờ hai người.” Đường Phong thở ra một hơi, hơi nhíu lại lông mày, cậu phải nghĩ biện pháp kỹ càng.

Mấy người chụm lại thương lượng một hồi, sau đó liền theo kế hoạch phân công nhau hành động.

Đường Phong cố sức chà xát hai tay bị đông cứng, lặng lẽ đi tới phụ cận sơn động, cậu không có thuật ẩn núp chuyên nghiệp của tiểu ác ma, chỉ cần chân dẫm nát một cành cây khô là có thể đơn giản khiến cho người bên trong chú ý.

“Răng rắc” một tiếng vang nhỏ, người trước hết quay đầu lại là người đàn ông trẻ tuổi bọc trong một thân đen thùi đứng ở bên người Albert, tiếp đó người áo đen kia giống như con báo đen mạnh mẽ thần tốc chạy tới vị trí của Đường Phong.

Động tác của người áo đen khiến mấy tên phần tử vũ trang bản địa bên cạnh lại càng hoảng sợ, có mấy gã theo bản năng lấy súng nhắm ngay địa phương phát ra tiếng vang, thế nhưng còn chưa chờ bọn hắn nổ súng đã bị Albert mặt không chút thay đổi một súng đưa tới điện Diêm La.

“Mày làm gì? !” Mắt mở trừng trừng nhìn thủ hạ của mình bị bắn chết, lão trọc trợn mắt.

Albert hơi cong lên khóe môi: “Không nên tùy tùy tiện tiện liền nổ súng, dùng cái đầu một chút, đừng giống như con lợn ngu xuẩn chỉ biết dùng bản năng làm việc.”

“Không được nổ súng, tìm ra Đường Phong.” Albert không để ý tới lão trọc vẻ mặt tức giận, xoay người nói với người của mình, “Tổn thương một sợi tóc của cậu ấy, liền tự mình kết thúc đi.”

Hít sâu một hơi, trong mắt lão trọc hiện lên một tia hung ác độc địa, sau đó cũng chỉ huy thủ hạ của mình: “Đều nghe rõ chưa, đem cái thằng béo kia tìm ra cho tao, không được nổ súng!”

Albert và người của mình cùng nhau ngồi xe rời đi, lão trọc đứng ở phía sau nhổ một ngụm nước bọt về phương hướng Albert rời đi.

“Phi! Chờ tao lấy được tiền liền không tha cho đám lợn da trắng chúng mày, ánh mắt gì thế, cư nhiên coi trọng loại người kia.” Lão trọc chỉ huy mọi người: “Một bộ phận người đi theo tao, những người khác ở chỗ này trông coi.”

Nguyên bản đám người ở cửa sơn động lục tục rời đi, sau khi Albert bọn họ rời đi không đến năm phút đồng hồ, Ivan lặng lẽ từ trong rừng đi ra, một chiêu ghìm cổ một gã đứng ở phía xa nhất kéo người nọ vào bãi cỏ bên cạnh đánh ngất, đem quần áo đối phương cởi ra rồi mặc vào.

Anh hiện tại chỉ có thể cầu khẩn Đường Phong có thể chạy nhanh một chút, đừng để bị người bắt quá nhanh, nhưng cái tên kia thông minh như vậy, phỏng chừng cho dù bị bắt, cũng sẽ không để Albert trở về sơn động ở đây.

Cho dù khi đó Albert bọn họ đi về biệt thự của lão trọc, phỏng chừng tiểu ác ma đã đưa hai cô gái đi ra ngoài.

Về phần Đường Phong. . .

Ivan suy nghĩ một chút, phỏng chừng muộn nhất sáng sớm ngày mai, Charles cũng có thể ngồi máy bay chạy tới, lúc đó sẽ không còn chuyện của anh.

Chuyện cứu Đường Phong, vẫn là giao cho Charles và Lục Thiên Thần đi, tuy rằng anh cũng nghe nói Charles và Lục Thiên Thần đã quyết định tạm thời rời xa người đàn ông kia.

 

Đệ ngũ thập bát chương: bắt được cậu rồi.

May là trời đủ tối cánh rừng đủ lớn đủ làm cho người ta choáng đầu;

May là Albert không thả chó cắn cậu;

May là buổi chiều cậu đã ăn no, nếu không hiện tại cũng không có hơi sức chạy bộ.

Chạy tựa như thục mạng khoảng năm sáu phút, tiếng xe bốn phía cùng với tiếng người càng ngày càng tới gần, có mấy lần cậu đều cảm giác được phụ cận có người đang tới gần, tinh thần buộc chặt giống như dây đàn kéo căng, nhẹ nhàng dùng sức liền đứt.

Tiếp tục chạy như vậy khẳng định sẽ bị tìm thấy.

“Khụ khụ!” Chạy quá lâu cổ họng rất khó chịu, cậu chỉ là nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, một đạo ánh đèn sáng sủa chói mắt liền chiếu về phía cậu, Đường Phong thầm mắng một tiếng cong thắt lưng tiếp tục chạy sang bên cạnh.

Hiện tại có hai con đường, hoặc trèo lên cây, hoặc nhảy xuống sông.

Dưới tình huống trước mắt không có sông biện pháp tốt nhất chính là trèo cây, chí ít sẽ không lập tức bị phát hiện, còn có thể kéo dài thêm vài phút, nhưng Đường Phong ngẩng đầu nhìn những cành cây khô đã rụng gần hết lá bắt đầu buồn bực.

Cho dù cậu có thể trèo lên, phỏng chừng người khác cũng sẽ đơn giản thấy cậu.

Chọn một đại thụ nhìn qua coi như cao cũng có cành cây có thể giữ được cậu, Đường Phong hít sâu một hơi tay chân cùng sử dụng trèo lên trên, cậu hôm nay đã đem chuyện đời trước chưa từng làm đều làm hết một lần, ví dụ như trèo lên cây cao cách mặt đất năm sáu mét.

Đứng ở trên một cây phong đại thụ coi như vững chắc, người đàn ông thở hổn hển nhìn thoáng xuống dưới, một mảnh tối như mực cái gì cũng không thấy rõ, dường như chỉ cần ngã xuống sẽ bị hắc ám nuốt chửng.

Từ xa có ánh đèn dần dần tới gần, ngay sau đó chính là thanh âm đoàn người lục soát, Đường Phong nương theo những tia sáng yếu ớt kia tiếp tục trèo lên, thẳng đến vị trí cách mặt đất bảy tám mét mới ngừng lại, đi lên tiếp cậu cũng không trèo được, thân cây dần dần trở nên nhỏ hơn, cành cây cũng không thể nâng đỡ được cậu.

Mục đích của cậu là kéo dài Albert, chứ không phải là từ trên cây ngã xuống đem chính mình nện chết.

Ôm chặt thân cây duy trì cân bằng thân thể, Đường Phong thẳng thắn ngồi trên cành cây, ngay lúc cậu trèo lên cây không qua bao lâu một bóng đen vọt nhanh tới chỗ cậu vừa đứng, nhìn qua người này chính là người áo đen đuổi theo cậu và tiểu ác ma.

Ngay cả thở dốc cũng không dám, Đường Phong lẳng lặng nhìn chăm chú nhất cử nhất động của người đàn ông dưới tàng cây, may là người áo đen chỉ chần chừ dưới tàng cây một hồi liền cấp tốc rời đi.

Thế nhưng sau khi người áo đen rời đi những người khác đuổi theo cậu liền tới, cả đám cầm đèn pin chiếu đến chiếu đi khắp nơi, nếu như lúc này có người cầm đèn chiếu lên trên, sẽ thấy trên cây có một người đang ngồi.

Dường như phần lớn mọi người đều đem tiêu điểm đặt trên mặt đất, tạm thời cũng không nghĩ đến có người sẽ trèo cây, kết quả Đường Phong may mắn né tránh nhóm người tìm kiếm đầu tiên.

Ánh đèn bốn phía cùng với tiếng người càng ngày càng xuất hiện nhiều lần, nhìn qua bọn họ cũng biết một người không có khả năng chạy trốn quá xa, sau khi đuổi theo ở phía trước một đoạn đường liền chậm rãi trở về, giống như một cái lưới lớn càng thu càng chặt, song song tiến hành truy tìm cũng đang dần dần thu nhỏ phạm vi.

Đường Phong dự tính từ lúc cậu khiến cho Albert chú ý tới hiện tại, hẳn là đã qua nửa giờ.

Nửa giờ đối với Ivan bọn họ mà nói, hẳn là đã có thể đem người lục tục mang ra khỏi sơn động.

Ngồi ở một chỗ duy trì cùng một tư thế trong thời gian dài, Đường Phong có chút tay chân cứng ngắc, cậu hít sâu một hơi nỗ lực làm cho mình giữ vững tỉnh táo, nhưng thoáng cái hít vào một ngụm khí lạnh, cổ họng bị cảm có chút chịu không nổi, cậu vội vã lấy tay bưng kín miệng, nhưng vẫn không nín được hơi chút ho khan hai tiếng.

Chỉ một tiếng nhẹ như vậy, người áo đen vừa biến mất liền đi tới dưới tàng cây, người kia vừa nhấc đầu vừa lúc đối diện với đường nhìn của Đường Phong, không biết vì sao, Đường Phong liền nở nụ cười, bị phát hiện rồi.

Đường Phong vẫy vẫy tay với người áo đen bên dưới xem như chào hỏi, người áo đen dường như có chút sửng sốt, có lẽ là không nghĩ tới người đàn ông này cư nhiên chạy tới trên cây, ở trên cây rồi còn chào hỏi với mình.

Môi mỏng dưới mặt nạ bảo hộ màu đen cong lên, Đường Phong này vẫn trước sau như một thú vị.

Lục tục có người chạy tới vị trí người áo đen, ngay sau đó tự nhiên là càng nhiều người cũng phát hiện ra Đường Phong, tiếp đó liền có người cố gắng muốn trèo lên cây.

“Không được trèo lên!” Đường Phong hô to một tiếng, khom lưng cởi giày ném tới chỗ người đang trèo lên, “Đều tránh ra!”

Cho cậu vô lại một lần đi.

Người đàn ông áo đen không nói gì, chỉ là ra hiệu cho những người khác đều đứng sang một bên, trận thế này nhìn qua hơi có chút long trọng, nhất là khi bản thân một mình một người ngồi trên cây cao nhìn xuống, sẽ phát hiện rất nhiều người đều như con kiến quay chung quanh bốn phía, cả đám nỗ lực bò lên đem cậu lôi xuống.

“Không nên lộn xộn.” Người đàn ông áo đen nói bốn tiếng, thanh âm nghe vào có chút khàn khàn, giống như là cố ý đem thanh âm đè thấp xuống.

Đường Phong đương nhiên sẽ không lộn xộn, mục đích của cậu là kéo dài thời gian chứ không phải tự tìm đường chết.

Không có để cậu chờ quá lâu, Albert liền từ trong đám người đi tới, cách lần cuối cùng bọn họ gặp mặt cũng đã qua mấy tháng, lúc xa nhau tất cả cũng không làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối hoặc là tràn ngập hồi ức.

Tựa như lời Lục Thiên Thần, Albert là người điên, là một kẻ khiến cho người ta không thể hiểu nổi.

Thời gian từng giây qua đi, Albert lẳng lặng nhìn người đàn ông ngồi trên cây không nói gì, trong lúc trầm mặc đại khái đã qua năm phút đồng hồ, mỗi một giây Đường Phong đều tính toán trong lòng, năm phút đồng hồ có phải càng có thể cho Ivan bọn họ có thêm thời gian đi cứu người hoặc là rời đi.

Cậu không ngại Albert tiếp tục an tĩnh, nhưng rất nhanh bên ngoài liền có chút rối loạn, một vài người nâng tới một cái đệm thật dày toàn bộ trải xung quanh bốn phía cây phong, chỉ qua một hồi, Đường Phong nghĩ cho dù cậu hiện tại ra sức nhảy xuống phỏng chừng cũng chỉ ngã đau, chứ tuyệt đối không ngã chết.

“Lại thấy mặt, phương thức gặp mặt lúc này của chúng ta có vẻ đặc biệt khác hẳn trong phim.” Albert rốt cục mở miệng, nam âm thuần hậu vẫn như trước mang theo dày đặc vị đạo hí kịch trong bối cảnh kịch sân khấu.

“Tôi tuyệt không thích phương thức gặp mặt như vậy.” Một cái giày đã ném xuống, hiện tại một chân chỉ mặc bít tất rét run trong gió lạnh, không, cả người cậu đều là rét run.

Trong khoảng thời gian ngồi trên cây hóng gió đầu đã bắt đầu đau nhức, cậu thiếu chút nữa quên cậu chưa hết sốt.

Thực sự là một buổi đêm mạo hiểm đầy kích thích.

“Trời rất lạnh, xuống đây đi.” Albert chậm rãi nói.

“Tôi biết, nhưng tôi không muốn xuống.” Có thể kéo dài một phút liền một phút, Đường Phong hơi chút xê dịch vị trí không cho thân thể của mình quá mức cứng ngắc, trời biết cậu hiện tại có bao nhiêu mệt mỏi chỉ muốn ngủ, chết tiệt tác dụng phụ của thuốc cảm lại bắt đầu phát tác.

“Cậu trở nên tùy hứng.” Lời này nghe vào cứ như là hai người tình nhân đang ve vãn, tuy rằng tình huống hiện tại mặc kệ thấy thế nào cũng không giống như là đang ve vãn.

Albert tiếp tục nói: “Đường Phong, xuống đây đi, tôi là tới cứu cậu rời khỏi đây.”

“Cứu tôi.”

“Đúng vậy.”

“Anh và bọn họ là cùng một hội.” Cùng đối phương nói chuyện, đầu của mình cũng càng dễ bảo trì tỉnh táo, tuy rằng chủ đề thực sự có chút buồn chán.

Albert cũng không tiếp tục nói chuyện với cậu như trong tưởng tượng của Đường Phong, người đàn ông này đột nhiên xắn tay áo, ở trong tầm mắt của Đường Phong bắt đầu trèo cây.

Không phải từng chút từng chút trèo lên như cậu, tốc độ này của Albert có thể nói là đặc công.

Chỉ qua một lát, Albert đã đi tới vị trí của Đường Phong, người này vươn tay với cậu: “Đi xuống với tôi.”

“Tôi không muốn xuống.” Đường Phong nhìn Albert gần trong gang tấc, người đàn ông này dường như không có gì khác so với mấy tháng trước.

Trong mắt hiện lên một tia sáng, ngay lúc Đường Phong vừa nói xong, Albert đột nhiên buông ra hai tay thoáng cái đánh tới chỗ Đường Phong, người sau đột nhiên cảm thấy thân thể giống như con diều bay ra ngoài, trong giây lát trời đất quay cuồng, chờ tới lúc cậu phản ứng là chuyện gì xảy ra, người đã nặng nề ngã xuống đệm mềm đặt trên mặt đất.

Không đợi cậu phản ứng, Albert cùng ngã với cậu liền đem cậu từ trên đệm kéo lên, khiến cậu thất tha thất thểu ngã vào lòng đối phương.

Cho dù Albert người này băng lãnh đến thế nào, hiện tại đối với Đường Phong ngồi hứng gió tới nửa giờ mà nói cũng được cho là ấm áp.

“Ngã đau sao?” Albert mỉm cười hỏi.

Đường Phong ngẩng đầu nhìn chỗ mình vừa ngồi, đau khổ cười: “Tôi mạng lớn, ngã không chết.”

“Chúng ta trở về.” Thả Đường Phong, Albert chỉ kéo lại tay cậu, cố ý nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu, “Nghe nói cậu vì điện ảnh mà tăng cân, công tác tuy rằng quan trọng, thế nhưng lung tung chà đạp thân thể tôi cũng sẽ đau lòng.”

“Ha ha ha, bắt được rồi”, lão trọc cười lớn đi tới, nhìn cũng không nhìn Đường Phong, liền nói với Albert, “Dựa theo ước định của chúng ta. Không biết quý ngài lúc nào đem vàng đưa cho tôi.”

Albert không để ý tới đầu trọc kia, người áo đen bên cạnh anh đi lên phía trước sạch sẽ lưu loát từ trong lòng móc súng cho lão trọc một viên đạn.

Dưới tác dụng của ống hãm thanh hầu như không có tiếng súng, nhưng một người vừa rồi còn sống sờ sờ lập tức chết ngay trước mặt Đường Phong, lần đầu tiên thấy tràng cảnh này khó tránh khỏi có chút ăn không tiêu, Đường Phong theo bản năng nắm lại tay Albert, nghiêng đầu sang một bên.

“Mong rằng không dọa tới cậu.” Albert nhẹ giọng cười, đối với tất cả điều này có vẻ không cho là đúng.