Edit: Huyết Vũ.

Đệ ngũ thập cửu chương: thỏa mãn.

Lão trọc thoáng cái ngã xuống, đám thủ hạ bên cạnh lão trọc nhất thời đều kêu to muốn đem súng nhắm ngay Albert, đáng tiếc còn chưa chờ bọn hắn động thủ, cũng đã bị người Albert mang đến chế phục trước một bước.

Lực lượng rời rạc đối lập với đội ngũ trải qua huấn luyện, thoáng cái liền thấy rõ.

“Khí trời buổi tối rất lạnh, hơi chút không chú ý sẽ bị cảm.” Albert giống như người ngoài cuộc đem áo khoác lông cừu lấy xuống khoác lên người Đường Phong, người đàn ông này nhéo nhéo lòng bàn tay đầy thịt của Đường Phong, nhẹ giọng cười nói, “Cậu nhìn qua giống thú bông cỡ lớn của con gái tôi.”

“Cái này có được coi là khen ngợi không?” Đường Phong cười khổ nhẹ nhàng áo khoác của Albert, chí ít từ hiện tại đến xem, Albert vẫn rất bình thường.

Phụ cận có xe đi tới, Albert mang theo cậu cùng nhau ngồi lên, ngay lúc cửa xe đóng lại, Đường Phong nghe thấy trong rừng xa xa phía sau vang lên một trận tiếng súng, thanh âm kia tới quá mức đột ngột, dọa Đường Phong lại càng hoảng sợ.

“Chúng ta trở về đi.” Albert kề sát thay cậu để ý cổ áo, một tay ôm thắt lưng Đường Phong, xe khởi động dần dần rời xa cánh rừng đã từng có đầy rẫy tiếng súng.

Không có đồng tình hay cảm khái, Đường Phong chỉ là khe khẽ thở dài, mong muốn Ivan bọn họ đã rời đi.

Sự tình cũng giống như cậu chờ đợi, lúc bọn họ trở lại biệt thự của lão trọc hai chiếc máy bay trực thăng đỗ trên đất bằng cũng đã không thấy, không chỉ như thế, còn có một trận trực thăng dường như va vào trong rừng cách đó không xa, một vài người nâng súng lục tục chạy tới chỉnh lý kiểm tra gì đó.

Từng đợt khói đen bốc lên từ trong rừng, nhìn qua như là vừa đâm vào không lâu.

Có thuộc hạ báo cáo với Albert, con tin giam giữ trong sơn động và hai chiếc máy bay trực thăng của lão trọc đều không thấy, mà trực thăng của Albert thì bị người đâm vào trong rừng cách đó không xa, hiện tại bọn họ muốn đi ra ngoài thì hoặc là ngồi xe, hoặc là chờ những người khác lái trực thăng tới.

Albert cũng không vội rời đi, vài ba câu mệnh lệnh thuộc hạ một lần nữa đưa trực thăng tới, sau đó liền đưa Đường Phong vào nhà.

Tiểu ác ma chỉ mang tiểu Vũ và nhân viên hoá trang đi, những người khác ở trong phòng vẫn còn, lúc bọn họ đi tới tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất hai tay đặt ở sau đầu, đám thuộc hạ của Albert giơ súng nhắm ngay những người hầu này, trong đó cũng bao gồm cô gái tóc vàng từng đưa thịt nướng tới cho Đường Phong.

“Bọn họ chỉ là người vô tội, thả bọn họ đi.” Đường Phong kéo lại cánh tay Albert, nhớ tới cử động trước đó của Albert ở trong rừng đem tất cả mọi người lão trọc bắn chết, cậu tin người đàn ông này cũng sẽ làm ra cử động cho tất cả mọi người trong phòng ném vào địa ngục, không có chuyện gì Albert không làm được.

Albert lôi kéo Đường Phong lên lầu, anh vừa đi vừa chậm rãi nói: “Bọn họ có người có thể là vừa tới, có thể là đã ở đây rất nhiều năm, sau khi bọn họ rời đi có thể sẽ không thích ứng với thế giới bên ngoài, thậm chí cũng không biết phải đi về đâu.”

“Vậy sau đó chính là lựa chọn tự do của bọn họ, không phải vấn đề chúng ta nên lo lắng.” Đường Phong lại lập lại lần nữa, “Thả bọn họ đi, Albert.”

“Đây là yêu cầu của cậu sao?” Người đàn ông ngừng cước bộ.

“Tôi cầu xin anh.”

“Cậu biết đấy, tôi không có cách nào từ chối lời cầu xin chân thành tha thiết như vậy của cậu, nhất là khi trong mắt cậu có lo lắng cho sinh mệnh người khác.” Vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Đường Phong, Albert quay đầu lại nói một câu với người phía dưới, “Thả bọn chúng đi.”

Albert cũng không nói bất cứ chuyện và việc gì liên quan đến trực thăng bị đâm cháy, cũng không nhắc tới những con tin kia là bị ai cứu đi với Đường Phong, chỉ là mang theo cậu đi vào trong một gian phòng sạch sẽ của biệt thự.

Gian phòng sạch sẽ mà ngăn nắp gọn gàng, cửa sổ không có hàn sắt, trong phòng cũng không phải chỉ có chiếc giường vô cùng đơn giản, chỉnh thể trang sức càng thiên hướng phong cách Châu Âu, có thể khẳng định gian phòng này không phải dùng để giam người.

Đường Phong ngồi ở bên giường, nhìn Albert đứng ở tủ rượu lấy cốc rót rượu đột nhiên không biết phải mở miệng nói thế nào.

“Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn.” Có chút mệt mỏi, hai chân cậu co rụt lại bò lên trên tựa ở đầu giường, lúc trước trèo cây ném mất một chiếc giày, sau đó xuống đất thẳng thắn đem một chiếc khác ném luôn, cậu không đi giày cứ như vậy cùng Albert trở về.

Hai tay chui vào trong chăn nắm lấy chân trần lạnh băng băng, Đường Phong nói với Albert: “Cũng cho tôi một cốc đi.” Cậu cần làm nóng người.

“Không sợ nữa?” Albert đem một cốc rượu đưa cho Đường Phong, cũng không có lập tức trèo lên giường, chỉ là ngồi ở bên giường cách chăn bưng kín hai chân người kia.

Đường Phong lắc đầu, có thể là đã từng chết một lần, lần đầu tiên thấy có người chết ở trước mặt mình ngoại trừ khiếp sợ lúc ban đầu ra thì cũng không có quá nhiều mặt trái cảm thụ, chậm rãi, cũng liền khôi phục bình tĩnh.

“Tôi phải tỉnh lại.” Ngẩng đầu lên uống một hớp rượu lớn, chất lỏng thuận theo cổ họng chảy xuôi tiến vào dạ dày mang đến một chút kích thích, ngay sau đó nhiệt độ từ dạ dày lan tràn đến tứ chi thân thể.

“May mắn, vì sao nói như thế?” Albert hỏi.

“Albert, vì sao anh lại đến đây, trả lời vấn đề này của tôi trước đã.” Đường Phong hỏi ngược lại.

Tay phải nhẹ nhàng xoa mắt cá chân người kia đi lên cho đến lúc kéo đến một tay Đường Phong, Albert cúi đầu giống như một vị kỵ sĩ hôn lên mu bàn tay Đường Phong: “Bảo vệ cậu là chức trách của tôi.”

“Vậy nên các anh đều là tới cứu tôi.” Đường Phong cười ra tiếng, mặc kệ là Lục Thiên Thần hay Charles, hoặc là Albert tràn ngập tính không xác định trước mắt, bọn họ đến đây đều là vì cậu.

Không có cảm động là không có khả năng, không có hài lòng càng không có khả năng, liên quan cũng có một chút thỏa mãn.

Tuy rằng ba người đàn ông này trước đây đều mang đến cho cậu không ít phiền phức, nhưng nếu không có ba người này, dưới tình huống hiện tại cậu sẽ không bình yên vô sự ngồi ở trong đây, mà tiểu Vũ bọn họ cũng sẽ không an toàn rời khỏi cánh rừng nguy hiểm này.

“Vậy nên tôi cảm thấy tôi rất may mắn.”

“Tôi càng ngày càng không hiểu cậu.” Albert hơi chút đến gần người kia một ít, anh nắm tay Đường Phong dần dần thêm sức, khiến Đường Phong đều cảm giác được một ít đau đớn.

Ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông tóc vàng mắt xanh tới gần cậu, ánh mắt Đường Phong rơi vào con ngươi xanh biếc của Albert, màu sắc bán trong suốt có chút giống ngọc bích, sáng bóng lấp lánh rất đẹp, nhưng lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo.

“Anh không cần phải hiểu tôi.”

Giống như tôi cũng không quá hiểu anh.

Đột nhiên thoáng cái, nửa thân thể Albert đều đặt trên người Đường Phong, chóp mũi hai người đàn ông hầu như chạm vào nhau, khuôn mặt đột nhiên phóng đại khiến người ta nhịn không được hơi chớp chớp mắt.

Một cỗ mờ ám khó nói rõ cấp tốc nóng lên trong phòng, gió lạnh ngoài phòng không thổi đến nửa điểm.

Từ Albert lần đầu tiên giảo hoạt muốn cậu sau đó, Đường Phong liền tin tưởng người điên trong miệng người khác này có thể làm ra bất cứ chuyện gì, cậu biết hiện tại không nên nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, thế nhưng cậu nhịn không được, vậy nên cậu hỏi ra miệng.

“Nghe nói anh ở trên giường rất biến thái, đã từng đem người chơi tàn.” Cái này là Ivan hay tiểu ác ma nói, Đường Phong không nhớ rõ, nhưng nội dung cậu nhớ kỹ.

Nhớ lại lần kia cậu thân mật với Albert, đối phương ngoại trừ có chút tiến công hung mãnh ra Đường Phong cũng không phát hiện người này có chỗ nào biến thái.

Albert híp mắt, hơi chút giật lại cự ly giữa anh và Đường Phong, bàn tay dò vào trong chăn, vén lên góc áo người kia liền đụng phải thắt lưng của Đường Phong.

Anh mỉm cười chậm rãi hỏi: “Ai nói như thế với cậu?”

“Tôi nghe tới.” Bị Albert làm cho có chút ngứa, Đường Phong tóm lấy bàn tay không an phận của đối phương, “Anh xác định anh muốn làm? Thấy hình dạng hiện tại của tôi không?”

“Giống thú bông cỡ lớn của con gái tôi.” Khó có được lộ ra dáng cười có vài phần ấm áp, Albert nhẹ nhàng liếm liếm vành tai cậu.

“Anh còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của tôi.” Người dần dần bị đặt ở phía dưới, Đường Phong phải cảm khái, những người này là đói điên rồi sao, ngay cả cậu hiện tại tăng cân cũng không buông tha.

“Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.” Đáp án lúc này một chút cũng không cho người ta an tâm.

Nhưng rất nhanh Albert liền bổ sung nói: “Tôi biết cậu sẽ không thích, vậy nên không cần suy nghĩ đến việc này, bởi vì chúng nó không liên quan tới cậu, ở bên cạnh tôi không nên có gánh nặng, tôi mong cậu có thể nghĩ tất cả đều là một loại hưởng thụ tốt đẹp.”

Liên tục nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cậu, Albert rất nhanh liền hôn đối phương, trong nụ hôn mang theo vài phần triền miên liền cởi bỏ quấn áo hai người.

Mặc kệ Đường Phong nói cái gì, chuyện Albert muốn làm liền nhất định sẽ làm.

Ví dụ như hiện tại, Albert thẳng thắn dùng môi che lại cái miệng thích giảng đạo lý lớn của người kia, anh hiện tại chỉ muốn đem người đàn ông dưới thân hoàn hoàn toàn toàn nhiệt tình lên.

Cái gì là xung động?

Đây là xung động.

Mặc kệ đối phương là béo hay gầy, lần đầu tiên nhìn thấy liền thì có xung động nguyên thủy, loại xung động này có thể duy trì liên tục bao lâu?

Đây không phải vấn đề Albert cần lo lắng.

Anh thích nhìn Đường Phong mất đi khống chế, thích nghe thanh âm rất nhỏ của đối phương khi thì vì đau đớn hoặc là sung sướng mà từ sâu trong yết hầu phát sinh, cùng với quên đi bản thân sau khi nhận được hưởng thụ của người đàn ông này.

Anh thích mình cậu tận tình quên mình, thỏa mãn trong nháy mắt kia, liên quan, anh cũng thỏa mãn.

 

Đệ lục thập chương: về nước.

Trong căn phòng chảy xuôi ánh đèn mờ nhạt thỉnh thoảng tuôn ra vài tiếng rên rỉ áp lực, có một chút triền miên, cũng có một chút nhuộm lên màu sắc mị hoặc của đêm khuya.

Ngón tay chăm chú bám lấy trên vai người kia, toàn thân Đường Phong đột nhiên đánh một cái giật mình, ngay sau đó liền cảm giác được một dòng nước ấm nóng trong nháy mắt nổ tung trong thân thể mình.

“Ưm ——” Albert kêu lên một tiếng đau đớn, sau khi cố sức đỉnh lên thẳng thắn cả người đều đặt trên người Đường Phong thở phì phò, anh lẳng lặng nhìn chăm chú người đàn ông hé miệng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cho dù hiện tại Đường Phong tăng hơn mười kg, nhưng ngũ quan người đàn ông này vẫn rõ ràng như trước.

Cũng có thể là thiện cảm của anh đối với Đường Phong đã kéo xuống tất cả tình cảm mặt trái, đến nỗi hiện tại cũng sẽ thấy người này vẫn như cũ tràn ngập quyến rũ như trước đây.

Cúi đầu nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên cái trán bao trùm một tầng mồ hôi mỏng của cậu, Albert đột nhiên trở nên giống như đứa trẻ không an phận liếm hôn chóp mũi và gương mặt người kia.

Người như vậy thực sự ở trên giường sẽ có một mặt biến thái sao? Mặc kệ thế nào, Đường Phong thế nhưng tuyệt không muốn biết đến.

“Tôi bị cảm.” Đường Phong đột nhiên nhớ tới một việc.

Đáp lại cậu chính là Albert đè xuống tới hôn, trong lúc triền miên hôn môi cũng mang theo chút vị đạo lười biếng, không ngừng giống như khiến người ta lâm vào một tia mật đường trong cái lưới lớn, đầy người dính dính song song cũng tràn đầy ngọt ngào.

Không thích loại cảm giác cả người dinh dính đầy mồ hôi này, Đường Phong rất nhanh một mình đi vào phòng tắm ngâm nước nóng, nước nóng lẳng lặng bình tĩnh bất động bao quanh tại thân thể, hai tay vốc nước hắt lên mặt, cậu hít sâu một hơi.

Tường bên cạnh bồn tắm chính là cái gương một mặt trơn truột, cậu tiện tay lau đi sương trắng trên bề mặt, người đàn ông trong gương đang nhìn cậu, trong mắt có một chút nghi hoặc nói không rõ.

Từ sau khi sống lại cậu liền nói cho chính mình, sống cho thật tốt, sống càng thêm tốt, đi hưởng thụ cuộc sống, mạo hiểm một chút cũng không sao, vậy nên ngay từ đầu gặp phải bất cứ vấn đề và chuyện phiền phức gì cậu đều lấy thái độ lạc quan đi đối mặt, chưa bao giờ làm mình rơi vào trong ngõ cụt.

Thế nhưng cậu bây giờ còn vẫn còn có chút mê man.

Ngay từ đầu khuất phục Charles là bất đắc dĩ, sau lại có Lục Thiên Thần, hiện tại là Albert, tuy nói luôn có một chút nhân tố phức tạp ở bên trong, nhưng cậu xác xác thực thực từ trong thân mật tiếp xúc cảm giác được vui thích.

Giống như vừa rồi cậu và Albert, mặc dù ngay từ đầu cậu đối với Albert không có ấn tượng gì tốt, nhưng từ sau khi thâm nhập lý giải và tiếp xúc giữa hai bên, cùng với đối phương rất nhanh tiến công thân thể tiếp xúc, chậm rãi cậu cũng không có biện pháp coi đối phương như một người qua đường mà đối đãi.

Tùy tiện tắm hơn mười phút Đường Phong liền đi ra, Albert không có đi phòng tắm gian phòng khác, chờ Đường Phong đi ra anh liền đi vào.

Ở loại chuyện về phương diện này, Albert không có dính người như Charles, cũng không có dịu dàng như Lục Thiên Thần, không có quá nhiều nhu tình hay lời nói, cũng không có quá nhiều săn sóc đầy đủ.

Nhưng loại cảm giác này kỳ thực cũng không tệ, làm cá thể độc lập cùng với sự thực hai bên thân là đàn ông, điều này dường như càng dễ dàng một chút, kỳ thực có đôi khi cũng không cần quá nhiều dịu dàng, có thể cũng là vì Albert không giỏi ngôn từ và tiêu chuẩn hành động đi thẳng về thẳng, khiến cậu ở chung với cái gọi là người điên này cũng có một loại cảm giác thả lỏng.

Không phải nói ở cùng Lục Thiên Thần hoặc là Charles sẽ không thả lỏng, chỉ là cảm giác càng thêm tự do.

Mặc áo ngủ lông nhung ấm áp, Đường Phong chân trần đứng bên cửa sổ, trong phòng rất ấm áp, cho dù không đi dép bông cũng sẽ không thấy lạnh, cậu vươn tay kéo mành cửa sổ, ngoài ý muốn đối diện với ánh mắt của một người đàn ông ngoài cửa sổ.

Phía ngoài cửa sổ còn có một sân thượng nho nhỏ, người đàn ông một thân đồ đen tóc đen giống như một bóng ma lẳng lặng tựa ngồi trong một góc sân thượng, đây có thể chỗ tốt cho anh ta che lấp hành tung, nhưng nếu từ cửa sổ trong phòng nhìn ra ngoài, liếc mắt là có thể thấy, cũng có thể là đối phương căn bản không muốn che giấu chính mình.

“Lục Thiên Thần. . .” Đường Phong lập tức mở cửa sổ, rất nhanh gió lạnh thổi tới, người bị thổi trúng đánh một cái rùng mình.

Người đàn ông này ngồi ở bên ngoài đã bao lâu, lại thấy hoặc nghe được cái gì.

“Đi thôi.” Từ trong góc đứng lên, Lục Thiên Thần vươn tay tới Đường Phong, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhuộm lên sương đêm lạnh lẽo, có vẻ càng thêm lãnh ngạnh.

Cậu hẳn là lập tức vươn tay, nhưng Đường Phong cư nhiên phát hiện mình có một tia chần chờ, cậu vì sao sẽ có chần chờ?

Đây đều là không nên có.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng tắm an tĩnh, Đường Phong vẫn là đưa tay về phía Lục Thiên Thần, một cái xoay người lướt qua cửa sổ, cùng Lục Thiên Thần từ sân thượng nhảy xuống, cũng may ở đây chỉ là lầu hai, hơn nữa phía dưới là bãi cỏ.

Tuy rằng phần lớn cây cỏ đều héo rũ, nhưng so với mặt đất cứng rắn vẫn tốt hơn.

Làm cho người ta kinh ngạc chính là đám người vốn thủ vệ ở dưới tất cả đều đứng không nhúc nhích, giống như bức tượng điêu khắc, lúc bọn họ đi qua cũng không có phản ứng gì.

Nhìn kỹ có thể phát hiện những người này đều là dựa vào tường, dưới ánh đèn yếu ớt mơ hồ có thể thấy một tia sáng bạc, là dây cước sao?

Đường Phong không kịp hỏi cái gì, Lục Thiên Thần rất nhanh mang cậu rời khỏi biệt thự, khi bọn họ ra khỏi biệt thự một khoảng cách, Đường Phong đột nhiên cảm thấy phía sau có một đường nhìn, cậu quay đầu lại, Albert đứng trước cửa sổ mở rộng nhìn cậu, lúc ánh mắt bọn họ tiếp xúc tới nhau, Albert mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu.

Tuy rằng không nghe thấy đối phương nói gì, nhưng Đường Phong nghĩ Albert đang nói tạm biệt với cậu, còn có hẹn gặp lại sao?

Thở ra một hơi, Đường Phong nhìn bóng lưng Lục Thiên Thần lôi kéo tay cậu đi phía trước.

“Anh đều thấy hết?” Cậu hỏi.

“Vốn muốn đi vào, nhưng ở bên ngoài thấy cậu dường như không ngại ở cạnh Albert, nên tôi không vào.” Nhàn nhạt nói, nghe không ra hỉ nộ ái ố.

“Tôi nghe Ivan nói, anh và Charles đã quyết định.” Đi chân trần giẫm trên mặt đất có chút đau, Đường Phong chỉ có thể cầu khẩn không nên có côn trùng cắn cậu.

Sở dĩ không đề cập tới tiểu ác ma, Đường Phong sợ Lục Thiên Thần sẽ trách cứ tiểu ác ma lắm miệng, nếu như nói là Ivan liền không thành vấn đề, dù sao có liên lụy với Ivan là Charles.

“Ừ.” Một chữ này nghe có vẻ có chút bất đắc dĩ.

Đường Phong không nói thêm, không muốn giải thích chuyện Lục Thiên Thần nhìn thấy và nghe thấy, cũng không cần phải giải thích.

Có quyết định cũng tốt, so với luôn luôn kéo dài vẫn tốt hơn.

Đi một hồi lập tức thấy cách đó không xa có một chiếc máy bay trực thăng đỗ trên một bãi cỏ coi như trống trải, Charles đeo kính xuyên đêm đang cùng bọn họ vẫy vẫy tay.

Đường Phong đi lên máy bay trực thăng không bao lâu liền ngủ, bên tai vẫn là thanh âm cánh quạt trực thăng ầm ầm, ngủ lúc nào cũng không biết, chờ tới lúc cậu tỉnh lại đã là hơn chín giờ sáng hôm sau.

Khi cậu đứng bên cửa sổ thấy thành thị cao tầng san sát bên ngoài, cậu có một loại cảm giác mình xuyên qua, một phút trước đang ở trong rừng tràn ngập nguy hiểm, vừa tỉnh lại thấy chính là đô thị hiện đại.

“Cuộc sống của mình thực sự là đặc sắc cực kỳ!” Ngay cả chính cậu cũng nhịn không được cảm thán một tiếng.

Đến trưa cùng ngày tỉnh lại, Đường Phong liền thuận lợi gặp lại những người khác của tổ kịch, tất cả mọi người đã an an toàn toàn trở về, mặc dù trung gian bị chút kinh hoảng, cũng may mọi người bình an vô sự.

Sau khi trải qua trắc trở trong rừng cây, cảm tình của toàn bộ tổ kịch dường như lập tức đề thăng, thấy mỗi người đều có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu, dù sao mọi người cũng là đồng bạn cùng trải qua nguy hiểm.

Nhất là nam diễn viên sắm vai Reynold, nam diễn viên tự mình tới xin lỗi Đường Phong, vì chuyện trước đó suýt khai ra Đường Phong mà cảm thấy cực kỳ áy náy và hối hận, anh vẫn lo lắng Đường Phong rời đi rồi sẽ không bao giờ trở về nữa.

Ngày đó Ivan lộ ra thân phận hình cảnh quốc tế, tất cả mọi người bọn họ đều khẩn cầu Ivan đi cứu Đường Phong, nếu như không phải Ivan nói Đường Phong đã an toàn, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không đơn giản rời đi.

Người cảm động không chỉ có nam diễn viên mà còn có Đường Phong, nỗ lực của mình có thể đạt được khẳng định của người khác luôn luôn là thỏa mãn.

Nhìn nhau cười, sau khi bắt tay chính là bạn bè cùng trải qua hoạn nạn.

Chuyện này cuối cùng cũng bị quy về sự kiện phần tử khủng bố bắt cóc Nam Á, mà Ivan làm đại anh hùng cứu vớt con tin xuất hiện trên truyền thông, bởi vì thân phận Ivan là tiểu tổ trưởng tổ chức hình quốc tế Anh quốc, cùng với Đường Phong mấy người thân là phần tử của giới giải trí, sự kiện này lập tức được tin tức truyền thông cấp tốc truyền bá.

Có thể nói 《ác ma đường mòn 》 không làm cho Đường Phong đến mức nổi tiếng, một sự kiện bắt cóc lại đem tất cả mọi người bọn họ đẩy lên đỉnh đầu làn sóng.

Hiện tại nằm ở nhà, Đường Phong tùy tiện mở ra một tin tức quốc nội đều có thể thấy tiêu đề về cậu: Ảnh đế Venice Đường Phong —— rừng cây kinh hồn ký!

Ảnh đế diễn được điện ảnh, càng đấu được phần tử vũ trang —— Đường Phong.

Trước đây lúc cậu được giải ảnh đế cũng không có mấy nhà truyền thông có phân lượng đưa tin, lúc này cũng không biết là chuyện gì xảy ra, sau khi cậu từ Hồng Kông trở lại quốc nội tu dưỡng, tùy tiện xem một tờ báo đều có thể thấy tên cậu, hơn nữa hướng phát triển của dư luận cũng đang dần thay đổi.

Không, phải nói là thay đổi cực kỳ rõ ràng.

Những tờ báo tạp chí này không chỉ đem chuyện cậu vì điện ảnh mới 《đồ ma giả 》 mà mệt nhọc tăng cân trắng trợn chuyển hướng, không phải nói cậu xấu xí biến dạng, mà là sự chuyên nghiệp toàn bộ diễn viên quốc nội đều cần phải học tập, ngoài ra cũng không thể thiếu rất nhiều thành viên tổ kịch làm chứng, sự tích Đường Phong vì bảo vệ các cô gái mà làm người thứ nhất đứng ra đấu tranh với phần tử khủng bố.